- Phì !! Hắn cũng xứng ? Lão tử tùy tiện đọc vài bài văn cũng hơn ngươi gấp trăm lần.
Triệu Tử Văn mắng thầm
Mã Chí Viễn từ trên đài xuống, thấy ánh mắt khinh miệt của Triệu Tử Văn, hắn cũng cảm thấy tức giận…. dám coi thường ta ? Không phải chỉ là một tên tôi tớ của Hạ phủ sao, biết vài câu đối và vài bài thủ thi đã nghĩ mình rất giỏi ? Ta xem văn vẻ của ngươi đến rắm chó cũng không bằng, khó trách vừa rồi trốn đi, bây giờ lại dám quay về, ta nhất định sẽ cho ngươi xấu mặt
Mã Chí Viễn đi tới trước mặt Dư Minh Kiệt và Phương Viêm Bân, cùng bọn họ thì thầm gì đó, Triệu Tử Văn thấy trong mắt họ tràn đầy vẻ âm hiểm, hắn lập tức khẳng định, việc bọn hắn bàn bạc nhất định không phải chuyện tốt, nhất định là muốn nhắm vào mình
Một lúc sau, ba người đồng thời nói:
- Nghe nói Hạ phủ Văn Đăng huynh đài văn chương bất phàm, hay là đọc một áng văn để mọi người cùng thưởng thức ?
Triệu Tử Văn ngẩn người, trong lòng không khỏi mắng thầm, quả nhiên là đến rồi, biết rõ thiếu gia là cái bao cỏ, cố tình gọi hắn, sau đó nhất định thiếu gia sẽ bảo ta ra, tên Mã Chí Viễn này tâm cơ quả nhiên rất sâu.
Ba người tổ chức lúc này quả nhiên hô lớn cùng các tài tử:
- Hạ công tử lên đài, Hạ công tử lên đài.
Lúc này, Hạ Văn Đăng và Vương Vạn Quán đang trò chuyện vui vẻ dưới hàng liễu, nghe thấy mọi ngươi hô lớn đầy khí thế khiến Hạ Văn Đăng có chút giật mình, hắn chợt nghĩ ra việc gì đó, liền vội vàng chạy tới
Chỉ thấy, ba người Mã Chí Viễn đang tươi cười âm hiểm, nhìn Hạ Văn Đăng nói:
- Chúng tài tử chúng ta đã sớm ngưỡng mộ tài học của Văn Đăng huynh, muốn thỉnh Văn Đăng huynh lên đài tâm sự.
Nếu là tài tử, khẳng định ai cũng biết văn chương, ai cũng có một bài văn tâm đắc của chính mình, nhưng Hạ Văn Đăng chỉ là một cái bao cỏ, nào biết văn chương, đâu thể đọc văn diễu võ ở đây.
Hạ Văn Đăng thấy mọi người tất cả đều nhìn mình, hắn thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng, trán toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ phải nói thẳng mình không biết gì ?
Ba người này rõ ràng đang hướng về mình, liên quan gì tới thiếu gia ? Triệu Tử Văn thở dài
Hắn nhìn các tài tử nói lớn:
- Thiếu gia nhà ta hôm nay cổ họng có chút không thoải mái, chi bằng để ta thay thiếu gia đọc bài văn mà thiếu gia tâm đắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hạ Văn Đăng thấy Triệu Tử Văn vì mình mà xấu đầu, hắn lập tức thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại lo lắng…. Hạ Văn chỉ biết chút thi từ và câu đối, chưa từng nghe hắn biết văn, đến lúc đó nếu Hạ phủ mất mặt thì làm sao bây giờ ? Hạ Văn Đăng thầm nghĩ, toát mồ hôi lạnh.
Mã Chí Viễn vốn muốn nhằm vào Triệu Tử Văn, thấy hắn tự đứng ra, không cần phí chút khí lực, hắn liền nói với mọi người:
- Nếu cổ họng của Văn Đăng huynh không thoải mái, vậy cứ để thư đồng của huynh ấy đọc cũng được.
Bảo Nhi có chút lo lắng, nắm chặt lấy tay Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn quay sang, vỗ vài cái vào bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, trấn an:
- Không cần lo lắng !
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cười nói:
- Đệ muội, ngươi đừng lo cho hắn, lo lắng cho người khác đi, hắn thích nhất là giả chết bắt quạ, ta chỉ sợ là sẽ làm mọi người khiếp hãi.
Mọi người lúc này thấy một tên thư đồng tướng mạo khôi ngô đi lên đài, một số tài tử nhận ra hắn, thì thầm:
- Kia là thư đồng đã dùng một bản anh hùng ca khuất phục Quần Phương Các các chủ, thư đồng Hạ phủ, tên là Hạ Văn.
- Oh, thì ra là hắn…
Triệu Tử Văn không là ai, nhưng lại là một nhân vật có tiếng, tham gia diễn thuyết, ca xướng đều giỏi, đối với tràng diễn nho nhỏ như vậy, hắn há sợ, hắn trực tiếp lên đài, nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Các vị tài tử tiểu thư, các vị đại gia, ta là một gã thư đồng nhỏ của Hạ phủ, tên là Hạ Văn, hôm nay lên đây thay thế thiếu gia đọc một bài văn mà thiếu gia nhà ta tâm đắc nhất.
Dưới đài, mọi người tò mò nhìn hắn, thấy thần sắc hắn tự nhiên, tươi cười thân thiết, mọi người đều cảm thán. Tên này quả thật lớn gan, dưới ánh mắt đông người như vậy mà không hề sợ hãi.
Dưới đài, Bảo Nhi có chút si mê nhìn Triệu Tử Văn, còn Hạ Bình thì trốn ở một chỗ, lặng lẽ nhìn hắn, cảm giác vui sứớng
Lúc này, Triệu Tử Văn là tiêu điểm của mọi người, Lý Thanh Chiếu cũng kinh ngạc nhìn hắn, nàng chưa từng nghe qua văn của hắn, nhưng Triệu đại ca cái gì cũng xuất sắc, lúc này có lẽ cũng không khác.
Vương Vạn Quán trách Hạng Tử Hiên:
- Kia không phải là thư đồng của Văn Đăng huynh sao, sao lại trầm ổn, lão luyện như vậy ?-
- Không chỉ có thế
Ba người cùng cười to:
- Để chút nữa, mọi người sẽ kinh ngạc
Triệu Tử Văn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu đọc:
- Bài văn mà ta đọc, có tên là: Thiếu Niên Cường
Thiếu niên cường ? Đây là bài văn mà Triệu Tử Văn nhớ nhất, là bài văn mà mỗi sáng Triệu Tử Văn đều đọc, là bài văn mà phụ thân hắn luôn ở bên cạnh hắn cùng đọc với hắn, thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên độc lập thì quốc gia độc lập.
Hắn nhớ tới thân thể uy vũ, khuôn mặt hiền lành của phụ thân mà khóe mắt có chút ươn ướt, mơ hồ như đang thấy phụ thân đứng bên cạnh mình, nói:
- Tử Văn, về sau nhất định phải là một người hữu dụng với quốc gia.
Triệu Tử Văn thầm nhớ tới hình ảnh phụ thân đang đứng cùng mình đọc văn, hắn lớn tiếng đọc:
- Trách nhiệm của chúng ta ngày hôm nay, là của chúng ta mà không phải của người khác, là trách nhiệm là của thiếu niên chúng ta.
Thiếu niên tài giỏi thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ, thiếu niên độc lập thì đất nước độc lập, thiếu niên tự do thì đất nước tự đo, thiếu niên tiến bộ thì đất nước tiến bộ, thiếu niên thắng u Châu thì đất nước thắng u Châu, thiếu niên hùng dũng vang danh địa cầu thì đất nước vang danh địa cầu.
Mặt trời đỏ mọc lên, ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng đại dương mênh mông, đất nước ta như rồng bay hổ gầm, khiến kẻ thù sợ hãi, thiếu niên chúng ta như chim ưng tung cánh, đất nước ta ai cũng có khả năng, ai cũng tài giỏi, một thân một kiếm, hoành chấn tứ phương, tiền đồ rộng lớn như biển.
Đẹp thay, thiếu niên Kinh quốc !
Tráng lệ thay, thiếu niên Kinh Quốc, vô cùng vô tận !
Yên lặng !
Tuyệt đối yên lặng !
Triệu Tử Văn đọc bài văn hùng hồn, tình cảm mãnh liệt lan tỏa bốn phương, khí thế cao ngạo, cuốn hút toàn bộ mọi người, toàn bộ tài tử, thiếu niên, đều bị tình cảm mãnh liệt của bài văn cuốn hút đến run rẩy, cảm giác như Kinh quốc sẽ nhờ chính mình mà mạnh mẽ hơn, bọn họ khi nghe Triệu Tử Văn đọc xong bài văn, không kìm nổi cũng hét lớn:
- Thiếu Niên Cường Thì Quốc Cường !!!
Mấy người Hạng Tử Hiên kích động hét lớn:
- Hay cho câu Thiếu Niên Cường Thì Quốc Cường, nếu mỗi thiếu niên của Kinh quốc đều biết Thiếu niên cường thì quốc cường, lũ Hung nô kia còn có thể làm gì !!!
Mọi người lại tiếp tục hô lớn:
- Thiếu niên cường thì quốc cường
- Thiếu niên cường thì quốc cường
Các tài tử kích động, khí thế hô lớn.
Triệu Tử Văn mắng thầm
Mã Chí Viễn từ trên đài xuống, thấy ánh mắt khinh miệt của Triệu Tử Văn, hắn cũng cảm thấy tức giận…. dám coi thường ta ? Không phải chỉ là một tên tôi tớ của Hạ phủ sao, biết vài câu đối và vài bài thủ thi đã nghĩ mình rất giỏi ? Ta xem văn vẻ của ngươi đến rắm chó cũng không bằng, khó trách vừa rồi trốn đi, bây giờ lại dám quay về, ta nhất định sẽ cho ngươi xấu mặt
Mã Chí Viễn đi tới trước mặt Dư Minh Kiệt và Phương Viêm Bân, cùng bọn họ thì thầm gì đó, Triệu Tử Văn thấy trong mắt họ tràn đầy vẻ âm hiểm, hắn lập tức khẳng định, việc bọn hắn bàn bạc nhất định không phải chuyện tốt, nhất định là muốn nhắm vào mình
Một lúc sau, ba người đồng thời nói:
- Nghe nói Hạ phủ Văn Đăng huynh đài văn chương bất phàm, hay là đọc một áng văn để mọi người cùng thưởng thức ?
Triệu Tử Văn ngẩn người, trong lòng không khỏi mắng thầm, quả nhiên là đến rồi, biết rõ thiếu gia là cái bao cỏ, cố tình gọi hắn, sau đó nhất định thiếu gia sẽ bảo ta ra, tên Mã Chí Viễn này tâm cơ quả nhiên rất sâu.
Ba người tổ chức lúc này quả nhiên hô lớn cùng các tài tử:
- Hạ công tử lên đài, Hạ công tử lên đài.
Lúc này, Hạ Văn Đăng và Vương Vạn Quán đang trò chuyện vui vẻ dưới hàng liễu, nghe thấy mọi ngươi hô lớn đầy khí thế khiến Hạ Văn Đăng có chút giật mình, hắn chợt nghĩ ra việc gì đó, liền vội vàng chạy tới
Chỉ thấy, ba người Mã Chí Viễn đang tươi cười âm hiểm, nhìn Hạ Văn Đăng nói:
- Chúng tài tử chúng ta đã sớm ngưỡng mộ tài học của Văn Đăng huynh, muốn thỉnh Văn Đăng huynh lên đài tâm sự.
Nếu là tài tử, khẳng định ai cũng biết văn chương, ai cũng có một bài văn tâm đắc của chính mình, nhưng Hạ Văn Đăng chỉ là một cái bao cỏ, nào biết văn chương, đâu thể đọc văn diễu võ ở đây.
Hạ Văn Đăng thấy mọi người tất cả đều nhìn mình, hắn thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng, trán toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ phải nói thẳng mình không biết gì ?
Ba người này rõ ràng đang hướng về mình, liên quan gì tới thiếu gia ? Triệu Tử Văn thở dài
Hắn nhìn các tài tử nói lớn:
- Thiếu gia nhà ta hôm nay cổ họng có chút không thoải mái, chi bằng để ta thay thiếu gia đọc bài văn mà thiếu gia tâm đắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hạ Văn Đăng thấy Triệu Tử Văn vì mình mà xấu đầu, hắn lập tức thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại lo lắng…. Hạ Văn chỉ biết chút thi từ và câu đối, chưa từng nghe hắn biết văn, đến lúc đó nếu Hạ phủ mất mặt thì làm sao bây giờ ? Hạ Văn Đăng thầm nghĩ, toát mồ hôi lạnh.
Mã Chí Viễn vốn muốn nhằm vào Triệu Tử Văn, thấy hắn tự đứng ra, không cần phí chút khí lực, hắn liền nói với mọi người:
- Nếu cổ họng của Văn Đăng huynh không thoải mái, vậy cứ để thư đồng của huynh ấy đọc cũng được.
Bảo Nhi có chút lo lắng, nắm chặt lấy tay Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn quay sang, vỗ vài cái vào bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi, trấn an:
- Không cần lo lắng !
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cười nói:
- Đệ muội, ngươi đừng lo cho hắn, lo lắng cho người khác đi, hắn thích nhất là giả chết bắt quạ, ta chỉ sợ là sẽ làm mọi người khiếp hãi.
Mọi người lúc này thấy một tên thư đồng tướng mạo khôi ngô đi lên đài, một số tài tử nhận ra hắn, thì thầm:
- Kia là thư đồng đã dùng một bản anh hùng ca khuất phục Quần Phương Các các chủ, thư đồng Hạ phủ, tên là Hạ Văn.
- Oh, thì ra là hắn…
Triệu Tử Văn không là ai, nhưng lại là một nhân vật có tiếng, tham gia diễn thuyết, ca xướng đều giỏi, đối với tràng diễn nho nhỏ như vậy, hắn há sợ, hắn trực tiếp lên đài, nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Các vị tài tử tiểu thư, các vị đại gia, ta là một gã thư đồng nhỏ của Hạ phủ, tên là Hạ Văn, hôm nay lên đây thay thế thiếu gia đọc một bài văn mà thiếu gia nhà ta tâm đắc nhất.
Dưới đài, mọi người tò mò nhìn hắn, thấy thần sắc hắn tự nhiên, tươi cười thân thiết, mọi người đều cảm thán. Tên này quả thật lớn gan, dưới ánh mắt đông người như vậy mà không hề sợ hãi.
Dưới đài, Bảo Nhi có chút si mê nhìn Triệu Tử Văn, còn Hạ Bình thì trốn ở một chỗ, lặng lẽ nhìn hắn, cảm giác vui sứớng
Lúc này, Triệu Tử Văn là tiêu điểm của mọi người, Lý Thanh Chiếu cũng kinh ngạc nhìn hắn, nàng chưa từng nghe qua văn của hắn, nhưng Triệu đại ca cái gì cũng xuất sắc, lúc này có lẽ cũng không khác.
Vương Vạn Quán trách Hạng Tử Hiên:
- Kia không phải là thư đồng của Văn Đăng huynh sao, sao lại trầm ổn, lão luyện như vậy ?-
- Không chỉ có thế
Ba người cùng cười to:
- Để chút nữa, mọi người sẽ kinh ngạc
Triệu Tử Văn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu đọc:
- Bài văn mà ta đọc, có tên là: Thiếu Niên Cường
Thiếu niên cường ? Đây là bài văn mà Triệu Tử Văn nhớ nhất, là bài văn mà mỗi sáng Triệu Tử Văn đều đọc, là bài văn mà phụ thân hắn luôn ở bên cạnh hắn cùng đọc với hắn, thiếu niên cường thì quốc cường, thiếu niên độc lập thì quốc gia độc lập.
Hắn nhớ tới thân thể uy vũ, khuôn mặt hiền lành của phụ thân mà khóe mắt có chút ươn ướt, mơ hồ như đang thấy phụ thân đứng bên cạnh mình, nói:
- Tử Văn, về sau nhất định phải là một người hữu dụng với quốc gia.
Triệu Tử Văn thầm nhớ tới hình ảnh phụ thân đang đứng cùng mình đọc văn, hắn lớn tiếng đọc:
- Trách nhiệm của chúng ta ngày hôm nay, là của chúng ta mà không phải của người khác, là trách nhiệm là của thiếu niên chúng ta.
Thiếu niên tài giỏi thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ, thiếu niên độc lập thì đất nước độc lập, thiếu niên tự do thì đất nước tự đo, thiếu niên tiến bộ thì đất nước tiến bộ, thiếu niên thắng u Châu thì đất nước thắng u Châu, thiếu niên hùng dũng vang danh địa cầu thì đất nước vang danh địa cầu.
Mặt trời đỏ mọc lên, ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng đại dương mênh mông, đất nước ta như rồng bay hổ gầm, khiến kẻ thù sợ hãi, thiếu niên chúng ta như chim ưng tung cánh, đất nước ta ai cũng có khả năng, ai cũng tài giỏi, một thân một kiếm, hoành chấn tứ phương, tiền đồ rộng lớn như biển.
Đẹp thay, thiếu niên Kinh quốc !
Tráng lệ thay, thiếu niên Kinh Quốc, vô cùng vô tận !
Yên lặng !
Tuyệt đối yên lặng !
Triệu Tử Văn đọc bài văn hùng hồn, tình cảm mãnh liệt lan tỏa bốn phương, khí thế cao ngạo, cuốn hút toàn bộ mọi người, toàn bộ tài tử, thiếu niên, đều bị tình cảm mãnh liệt của bài văn cuốn hút đến run rẩy, cảm giác như Kinh quốc sẽ nhờ chính mình mà mạnh mẽ hơn, bọn họ khi nghe Triệu Tử Văn đọc xong bài văn, không kìm nổi cũng hét lớn:
- Thiếu Niên Cường Thì Quốc Cường !!!
Mấy người Hạng Tử Hiên kích động hét lớn:
- Hay cho câu Thiếu Niên Cường Thì Quốc Cường, nếu mỗi thiếu niên của Kinh quốc đều biết Thiếu niên cường thì quốc cường, lũ Hung nô kia còn có thể làm gì !!!
Mọi người lại tiếp tục hô lớn:
- Thiếu niên cường thì quốc cường
- Thiếu niên cường thì quốc cường
Các tài tử kích động, khí thế hô lớn.
/424
|