Vừa rồi Lâm Mộng Phỉ và Hạ Văn liếc mắt đưa tình, đấu khẩu với nhau, hoàn toàn không để ý tới ba người, rốt cục bây giờ cũng chú ý tới mình, Hạ Văn Đăng phe phẩy cậy quạt nhỏ, cười nói:
- Bốn người chúng ta chỉ là tới đây đị dạo một chút, không ngờ gặp Các chủ, thật sự là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.
Lâm Mộng Phỉ liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, sau đó nói với Hạ Văn Đăng:
- Câu thơ này không thể tùy tiện đọc cho nữ tử, cả câu lạc hồng không phải vô tình, lại càng không thể, không biết tiên sinh làm dạy huynh như thế nào mà không biết đánh giá như vậy.
Cô nàng này chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến Triệu Tử Văn rất bực mình, chỉ biết đổ thừa thiếu gia không biết hay dở, thầy giáo dạy hắn mấy câu thơ cho tới bây giờ không nhớ được, mấy câu dâm thơ không ai dạy nghe qua thì lại đi nhớ kỹ.
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng lấy cây quạt nhỏ đập đập đầu, đỏ mặt nói:
- Nhất thời nói sai, mong Các chủ thứ lỗi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lâm Mộng Phỉ không nói gì nữa, cười cười liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, nói:
- Tứ vị công tử thong thả đi dạo đi, Tiểu nữ đi trước, xin cáo lui.
Triệu Tử Văn thấy Lâm Mộng Phỉ lắc lắc đôi mông tròn, chậm rãi rời đi, Triệu Tử Văn nghĩ thầm, cô nàng này mới 19 tuổi, trời sinh kiều mỵ, lại rất có tâm kế, thật sự khó chơi.
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn si ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp của lâm Mộng Phỉ, nghĩ rằng hắn bị Lâm Mộng Phỉ mê hoặc, nghiêm túc ghé tai Triệu Tử Văn nói:
- Về sau tránh xa Lâm Mộng Phỉ một chút, Quần Phương Các không phải nơi đơn giản như chúng ta tưởng tượng, bên trong có rất nhiều nguy hiểm.
Triệu Tử Văn nghe xong trong lòng rất kinh ngạc, nguy hiểm ? Chẳng lẽ Lâm Mộng Phỉ không đơn giản, là nữ nhân có đáng sợ?
Không phải quán rượu cao cấp sao? Còn có thể nguy hiểm đến đâu nữa, kỹ viện cao cấp hay là rừng thịt người…..Triệu Tử Văn cố gắng suy nghĩ .
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn đứng ngẩn người, thỉnh thoảng lại cười dâm đãng, Hạng Tử Hiên dùng cây quạt nhỏ gõ nhẹ Triệu Tử Văn hỏi:
- Hạ Văn, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy ?
- Rừng thịt người….
Triệu Tử Văn buột miệng nói.
Rừng thịt người ?
Người này thật quá dâm đãng, không ngờ coi Quần Phương Các là cái chỗ kia, nếu để bọn họ biết thì….Hạng Tử Hiên vội vàng che miệng Hạ Văn, lặng lẽ nói:
- Bon họ khắp nơi đều có cơ sở ngầm, nếu bị nghe được người nhất định phải chết.
Nơi nơi đều có? Không thể nào, thật sự có khinh khùng như vậy không? Triệu Tử Văn giật mình, theo sau hỏi:
- Quần Phương Các rốt cuộc là tổ chức gì, không lẽ là xã hội đen.
Xã hội đen? Hạ Văn nói gì mà ta không hiểu, lúc này Hạng Tử Hiên nghiêm mặt, trong mắt có vài tia ánh sáng lạnh, lẫn vài phần uy nghiêm của Vương gia, Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Xã hội đen ta không biết là cái gì, còn Quần Phương Các là tổ chức gì ta cũng không biết chính xác, nhưng khắp nơi có do thám không phải là giả, chỉ cần về sau ngươi tránh xa Quần Phương Các là được.
Nếu có nguy hiểm, ta đây con đi cái rắm gì, chẳng qua Quần Phương Các đều là nhu nhược nữ tử, dù sao cũng không giống xã hội đen, nhưng Hạng Tử Hiên lại rất nghiêm túc, không giống như nói đùa, Triệu Tử Văn gật gật đầu.
Phương Thiên Vũ và Hạ Văn Đăng thấy hai người nói nhỏ không biết họ nói cái gì, tò mò quay đầu sang:
- Các ngươi thầm thì gì đó?
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Không có gì, chúng tôi đang thảo luận về bộ ngực của Các chủ, thật là…đồi núi trập trùng.
Hạ Văn Đăng si ngốc nhìn bóng dáng Lâm Mộng Phỉ dần biến mất, lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, lớn thật…...
Phương Thiên Vũ nhìn bộ dạng mê gái của Hạ Văn Đăng, lắc đầu:
- Ta đến giờ mà ngươi vẫn không hiểu à, xem ra đã bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo mất rồi.
Triệu Tử Văn cũng có chút thất vọng với thiếu gia, cha mẹ hắn luôn dạy không nên đắc tội với ai, hơn nữa không được trầm mê vào tửu sắc, nếu đến lúc thiếu gia vào kinh thi mà thi rớt, sợ rằng lúc đó mình sẽ phải chết, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, đến lúc đó đành phải trở mặt với Hạ tướng quân.
Hạ Văn Đăng phe phẩy quạt xếp ngâm nói:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Thấy Hạ Văn Đăng ngâm một câu thơ, Hạng Tử Hiên cười ha hả nói:
- Hạ huynh, nếu là quân tử trong thơ là ngươi, chúng ta sẽ không bị mất mặt.
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng mò mò đầu:
- Chỉ có thể trách ta bình thường không cố gắng, vô dụng, Hạ Văn tập thơ căn bản cũng chưa nhớ kỹ, chỉ nhớ vài câu, về sau chúng ta phải bắt hắn học thật tốt, nếu không sẽ làm mất thanh danh Tứ Đại Sài Lang
Triệu Tử Văn thấy ý chí Hạ Văn Đăng kiên định, hắn gật gật đầu, nếu quả thực hắn làm được như vậy có lẽ nửa năm sau mình có thể rời khỏi Hạ phủ an toàn.
Phương Thiên Vũ cười nói:
- Hạ huynh phải cố gắng nhiều hơn….
Đi một hồi không còn gì để xem, hắn lại nói:
- Chúng ta về thôi, nơi này không còn gì chơi nữa, về được rồi.
Ba người gật đầu, quả thực không còn gì nữa, hơn nữa các tiểu thư ở đây có vẻ e ngại Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn, tất cả đều tránh xa, ai bảo bọn hắn lại đọc dâm thơ, mồm thì hô cần một cô bé, xem ra tất cả đều coi bọn họ là một lũ sắc lang vô sỉ, hận không thể tránh càng xa càng tốt.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn lắc đầu, quả thực lúc này bốn người đã trở thành Giang Nam Tứ Đại Sài Lang
Mà hội chùa này cũng không hiểu là đang làm gì, chỉ dâng hương cầu nhân duyên thôi sao ?
Cũng chẳng có gì thú vị, lần sau nhất định ta không bao giờ…..đến đây nữa. Triệu Tử Văn lắc đầu nghĩ thầm rồi đi ra ngoài.
Bốn người đi ra công chợt thấy một cái kiệu hạ xuống, từ trong kiệu, hai người bước ra, Triệu Tử Văn nhìn một chút liền nhận ra, đây chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Phương Thiên Vũ, Phương Viêm Bân. Đi cùng còn có một người mặt chữ điền, dáng người béo tốt, rất có phúc tướng. Triệu Tử Văn đoán sơ qua đã biết đây là ai, khẳng định chính là cha của Phương Thiên Vũ, Tổng Đốc đại nhân.
Phương Thiên Vũ vội vàng đi tới chào:
- Cha, sao người lại tới đây
- Uhm …..
Tổng đốc đại nhân gật đầu, rồi ôm quyền chào Hạng Tử Hiên:
- Hạ quan xin tham kiến Chính Nam Vương
Cho dù Hạng Tử Hiên không có quyền lực gì, nhưng hắn vẫn là Vương gia, dù ở đâu cũng cao hơn so với Tổng đốc vài cấp, vì vậy gặp hắn tổng đốc lập tức thi lễ, Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Ồ, không ngờ Tổng đốc đại nhân cũng tới đây bái phật…
- Bốn người chúng ta chỉ là tới đây đị dạo một chút, không ngờ gặp Các chủ, thật sự là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.
Lâm Mộng Phỉ liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, sau đó nói với Hạ Văn Đăng:
- Câu thơ này không thể tùy tiện đọc cho nữ tử, cả câu lạc hồng không phải vô tình, lại càng không thể, không biết tiên sinh làm dạy huynh như thế nào mà không biết đánh giá như vậy.
Cô nàng này chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến Triệu Tử Văn rất bực mình, chỉ biết đổ thừa thiếu gia không biết hay dở, thầy giáo dạy hắn mấy câu thơ cho tới bây giờ không nhớ được, mấy câu dâm thơ không ai dạy nghe qua thì lại đi nhớ kỹ.
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng lấy cây quạt nhỏ đập đập đầu, đỏ mặt nói:
- Nhất thời nói sai, mong Các chủ thứ lỗi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Lâm Mộng Phỉ không nói gì nữa, cười cười liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, nói:
- Tứ vị công tử thong thả đi dạo đi, Tiểu nữ đi trước, xin cáo lui.
Triệu Tử Văn thấy Lâm Mộng Phỉ lắc lắc đôi mông tròn, chậm rãi rời đi, Triệu Tử Văn nghĩ thầm, cô nàng này mới 19 tuổi, trời sinh kiều mỵ, lại rất có tâm kế, thật sự khó chơi.
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn si ngốc nhìn bóng dáng xinh đẹp của lâm Mộng Phỉ, nghĩ rằng hắn bị Lâm Mộng Phỉ mê hoặc, nghiêm túc ghé tai Triệu Tử Văn nói:
- Về sau tránh xa Lâm Mộng Phỉ một chút, Quần Phương Các không phải nơi đơn giản như chúng ta tưởng tượng, bên trong có rất nhiều nguy hiểm.
Triệu Tử Văn nghe xong trong lòng rất kinh ngạc, nguy hiểm ? Chẳng lẽ Lâm Mộng Phỉ không đơn giản, là nữ nhân có đáng sợ?
Không phải quán rượu cao cấp sao? Còn có thể nguy hiểm đến đâu nữa, kỹ viện cao cấp hay là rừng thịt người…..Triệu Tử Văn cố gắng suy nghĩ .
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn đứng ngẩn người, thỉnh thoảng lại cười dâm đãng, Hạng Tử Hiên dùng cây quạt nhỏ gõ nhẹ Triệu Tử Văn hỏi:
- Hạ Văn, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy ?
- Rừng thịt người….
Triệu Tử Văn buột miệng nói.
Rừng thịt người ?
Người này thật quá dâm đãng, không ngờ coi Quần Phương Các là cái chỗ kia, nếu để bọn họ biết thì….Hạng Tử Hiên vội vàng che miệng Hạ Văn, lặng lẽ nói:
- Bon họ khắp nơi đều có cơ sở ngầm, nếu bị nghe được người nhất định phải chết.
Nơi nơi đều có? Không thể nào, thật sự có khinh khùng như vậy không? Triệu Tử Văn giật mình, theo sau hỏi:
- Quần Phương Các rốt cuộc là tổ chức gì, không lẽ là xã hội đen.
Xã hội đen? Hạ Văn nói gì mà ta không hiểu, lúc này Hạng Tử Hiên nghiêm mặt, trong mắt có vài tia ánh sáng lạnh, lẫn vài phần uy nghiêm của Vương gia, Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Xã hội đen ta không biết là cái gì, còn Quần Phương Các là tổ chức gì ta cũng không biết chính xác, nhưng khắp nơi có do thám không phải là giả, chỉ cần về sau ngươi tránh xa Quần Phương Các là được.
Nếu có nguy hiểm, ta đây con đi cái rắm gì, chẳng qua Quần Phương Các đều là nhu nhược nữ tử, dù sao cũng không giống xã hội đen, nhưng Hạng Tử Hiên lại rất nghiêm túc, không giống như nói đùa, Triệu Tử Văn gật gật đầu.
Phương Thiên Vũ và Hạ Văn Đăng thấy hai người nói nhỏ không biết họ nói cái gì, tò mò quay đầu sang:
- Các ngươi thầm thì gì đó?
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Không có gì, chúng tôi đang thảo luận về bộ ngực của Các chủ, thật là…đồi núi trập trùng.
Hạ Văn Đăng si ngốc nhìn bóng dáng Lâm Mộng Phỉ dần biến mất, lẩm bẩm nói:
- Đúng vậy, lớn thật…...
Phương Thiên Vũ nhìn bộ dạng mê gái của Hạ Văn Đăng, lắc đầu:
- Ta đến giờ mà ngươi vẫn không hiểu à, xem ra đã bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo mất rồi.
Triệu Tử Văn cũng có chút thất vọng với thiếu gia, cha mẹ hắn luôn dạy không nên đắc tội với ai, hơn nữa không được trầm mê vào tửu sắc, nếu đến lúc thiếu gia vào kinh thi mà thi rớt, sợ rằng lúc đó mình sẽ phải chết, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, đến lúc đó đành phải trở mặt với Hạ tướng quân.
Hạ Văn Đăng phe phẩy quạt xếp ngâm nói:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Thấy Hạ Văn Đăng ngâm một câu thơ, Hạng Tử Hiên cười ha hả nói:
- Hạ huynh, nếu là quân tử trong thơ là ngươi, chúng ta sẽ không bị mất mặt.
Hạ Văn Đăng ngượng ngùng mò mò đầu:
- Chỉ có thể trách ta bình thường không cố gắng, vô dụng, Hạ Văn tập thơ căn bản cũng chưa nhớ kỹ, chỉ nhớ vài câu, về sau chúng ta phải bắt hắn học thật tốt, nếu không sẽ làm mất thanh danh Tứ Đại Sài Lang
Triệu Tử Văn thấy ý chí Hạ Văn Đăng kiên định, hắn gật gật đầu, nếu quả thực hắn làm được như vậy có lẽ nửa năm sau mình có thể rời khỏi Hạ phủ an toàn.
Phương Thiên Vũ cười nói:
- Hạ huynh phải cố gắng nhiều hơn….
Đi một hồi không còn gì để xem, hắn lại nói:
- Chúng ta về thôi, nơi này không còn gì chơi nữa, về được rồi.
Ba người gật đầu, quả thực không còn gì nữa, hơn nữa các tiểu thư ở đây có vẻ e ngại Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn, tất cả đều tránh xa, ai bảo bọn hắn lại đọc dâm thơ, mồm thì hô cần một cô bé, xem ra tất cả đều coi bọn họ là một lũ sắc lang vô sỉ, hận không thể tránh càng xa càng tốt.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn lắc đầu, quả thực lúc này bốn người đã trở thành Giang Nam Tứ Đại Sài Lang
Mà hội chùa này cũng không hiểu là đang làm gì, chỉ dâng hương cầu nhân duyên thôi sao ?
Cũng chẳng có gì thú vị, lần sau nhất định ta không bao giờ…..đến đây nữa. Triệu Tử Văn lắc đầu nghĩ thầm rồi đi ra ngoài.
Bốn người đi ra công chợt thấy một cái kiệu hạ xuống, từ trong kiệu, hai người bước ra, Triệu Tử Văn nhìn một chút liền nhận ra, đây chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Phương Thiên Vũ, Phương Viêm Bân. Đi cùng còn có một người mặt chữ điền, dáng người béo tốt, rất có phúc tướng. Triệu Tử Văn đoán sơ qua đã biết đây là ai, khẳng định chính là cha của Phương Thiên Vũ, Tổng Đốc đại nhân.
Phương Thiên Vũ vội vàng đi tới chào:
- Cha, sao người lại tới đây
- Uhm …..
Tổng đốc đại nhân gật đầu, rồi ôm quyền chào Hạng Tử Hiên:
- Hạ quan xin tham kiến Chính Nam Vương
Cho dù Hạng Tử Hiên không có quyền lực gì, nhưng hắn vẫn là Vương gia, dù ở đâu cũng cao hơn so với Tổng đốc vài cấp, vì vậy gặp hắn tổng đốc lập tức thi lễ, Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Ồ, không ngờ Tổng đốc đại nhân cũng tới đây bái phật…
/424
|