Năm ngón tay ngọc tiến đến, dễ dàng bao trùm cả thân thể Minh Hạo vào lòng bàn tay, sau đó bàn tay ngọc năm ngón ra sức bốp lại một cái thật mạnh.
5 phút...
10 phút...
30 trôi qua, nhưng không có gì xảy ra, chỉ thấy Minh Hạo lẳng lặng đứng đó nhắm mắt lại, không nhận một chút tổn thương nào, vẫn bình yên vô sự, giống như chưa có gì xảy ra.
Hắn chầm chậm giơ lên một ngón tay phải, dễ dàng ngăn cản bàn tay ngọc khổng lồ bóp vào trong.
“Cái gì đây? Tại sao? Đây là? Không thể nào? sức mạnh này, một người phàm nhân như ngươi làm sao lại nắm giữ sức mạnh cấm kỵ này, ngươi rốt cuộc là ai?…” Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng khác với lần trước, bên trong âm thanh ẩn chứa run rẩy, kinh sợ, không tin tưởng, giống như đang gặp thứ gì đó vô cùng kinh khủng, nó vượt qua thế giới quan của hắn.
Minh Hạo lẳng lặng nhắm mắt không nói gì, chỉ là khí thế quanh thân ngày càng mạnh hơn, từng đoàn không khí lâng lâng nổi lên xung quanh, tạo thành từng đợt sóng mạnh đẩy mọi thứ tại hắn xung quanh ra xa.
“Rắc”
Trên bầu trời, hố đen tiếp tục mở rộng ra thêm, trong vòng vài giây, toàn bộ bầu trời Hỏa Thiên Tinh màu xanh chuyển thành màu đen, sâu thẩm mà quỷ dị.
“Ta không tin ngươi nắm giữ sức mạnh đó, ngươi mãi mãi chỉ là con kiến hôi dưới chân ta!”
Lúc này, âm thanh ẩn chứa giận dữ, lạnh lùng, khinh thường, tiếng nói lanh lảnh gào thét toàn bộ vũ trụ, giống như bị người vũ nhục đồng dạng.
Từ bên trong hố đen trên không trung lại nhô ra thêm một cái ngọc thủ khác, đưa năm ngón tay thon dài ra ngoài, năm ngón tay nhanh chóng tiến đến Minh Hạo bao vây lấy, bóp chặt lại hắn.
“Cút”
Minh Hạo lúc này mở hai mắt ra, trong mắt lạnh lùng, vô tình, không có một chút cảm xúc của nhân loại.
Hắn nhìn lên tay ngọc kia, sau đó một ngón tay khác giơ lên chỉ vào không gian.
“Thời- Không – Đình - Chỉ!”
Từ trong miệng lạnh nhạt phun ra bốn chữ chân ngôn như vàng như ngọc.
Một giây sau, toàn bộ không gian, thời gian đình chỉ, vạn vật vũ trụ bất động, mọi thứ bất động không nhúc nhích.
…
Chân ngôn,chính là miệng là vàng, lời là ngọc, ngôn xuất ra pháp tắc theo, mõi chữ là vàng, là ngọc, pháp tắc vâng theo(làm theo).
Đây là một cái Chân Ngôn, cấp bậc càng cao hơn cả pháp tắc, bởi vì nó là ra lệnh cho pháp tắc thực thi nhiệm vụ.
Giống như chân ngôn là chủ, pháp tắc làm nô, chủ nói gì, nô vâng theo.
Có thể ra lệnh cho các pháp tắc thời, không, sinh, tử...
Ví như thời gian lùi bước, lập tức thời gian sẽ lùi lại, có có thể tác động đến toàn bộ quy luật của mọi thứ, mà chỉ cần một câu nói.
Chân ngôn chỉ có phía trên thần linh mới có thể sử dụng loại kinh khủng cấm kỵ tồn tại này.
Có thể nói, một câu nói, chính là một pháp tắc, một chữ chính là pháp, các chữ hợp lại nhau trở thành tắc: pháp tắc.
…
Theo đó, hai bàn tay ngọc khổng lồ sức mạnh không sánh nổi kia cùng lúc ngừng lại.
Minh Hạo sau khi biến thân thành Super Saiyan Momoshiki Super Legend có thể cảm nhận được xung quanh pháp tắc.
Không khí, tự nhiên, sông, hồ, nước, thời gian, không gian, sinh tử, vạn vật trong tự nhiên đều do pháp tắc tạo thành.
Sau một hồi nhắm mắt cảm ngộ, Minh Hạo hiện tại có thể làm được sơ cấp chân ngôn: thời không, có thể khiến thời không đình chỉ như khi nãy hắn làm.
Bởi vì thời gian không cho phép, cho nên sinh tử hay cao hơn các bậc chân ngôn thì hắn chưa ngộ được.
Chân ngôn chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
-Sơ kỳ: là bước ban đầu ngộ pháp tắc thời không, có thể sơ lệnh cho thời không đình chỉ, lui lại.
-Trung kỳ: là bước ở giữa, cảm ngộ bậc trung pháp tắc, có thể lệnh cho thời không quay ngược trở lại như lúc ban đầu, thậm chí có thể dễ dàng khiến thời gian lui lại hơn 1000 năm trước.
-Hậu kỳ: là bước cuối cùng, cảm ngộ rất sâu về pháp tắc, thông hiểu thiên địa vạn vật trong tự nhiên như thời không, sinh tử.
Có thể tự do ra lệnh, điều khiển thời không cùng với sinh tử vạn vật.
Nhưng, nó không phải hoàn toàn vô địch, cũng có điểm yếu:
Thứ nhất: phải hiểu thật sâu về pháp tắc vạn vật, càng hiểu sâu, điều khiển càng mạnh, nhưng là muốn ngộ bỏ phải ra thời gian rất lâu dài, trong lúc ngộ, phải kiếm một chỗ an toàn.
Nếu như trong lúc ngộ bị địch tập kích thì toàn bộ những pháp tắc đang ngộ đều bỏ sông đổ biển, kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
.
Thứ hai: đối với người cùng cấp độ hoặc cao hơn là vô tác dụng, chân ngôn có thể dễ dàng bị phá giải.
Thứ ba: pháp tắc chỉ là tạm thời, giống như cho thời gian đình chỉ, nhưng chỉ có thể duy trì vài phút ngắn ngủi mà thôi. Nhưng người nói ra chân ngôn càng ngộ sâu, hiểu biết về thời không, thiên địa càng sâu, thì duy trì thời gian càng lâu(mạnh) hơn.
Ở lúc ngộ về thiên địa trong thời gian ngắn ngủi, Minh Hạo trong lúc vô tình phát hiện ra một cái khác, phía trên chân ngôn còn có một đẳng cấp!
Minh Hạo đặt tên cho nó là Quy Tắc Chân Ngôn.
Khi đạt đến cái cấp độ gọi là Quy Tắc Chân Ngôn, người đó có thể đặt ra quy tắc.
Quy tắc nằm phía trên pháp tắc, mà quy tắc ý nghĩa chính là bắt buộc.
Pháp tắc là luật lệ, có thể bị phá, nhưng quy tắc là vĩnh hằng, bất biến.
Ví như:
Người ra lệnh cho pháp tắc khiến thời gian đình chỉ.
Nhưng bây giờ được đặt ra quy tắc: thời gian không được đình chỉ.
Thì cho dù cố gắng nói ra chân ngôn đến mấy cũng không có tác dụng với quy tắc, bởi vì quy tắc đã đặt ra, là không bao giờ có thể thay đổi được, trừ phi người có cùng đẳng cấp với quy tắc mới có thể phá được pháp tắc.
…
Minh Hạo đôi mắt không chút tình cảm nhìn lên hai bàn tay ngọc khổng lồ lơ lửng trên không trung, nói: “Đây chính là do ngươi chuốc lấy, nếu ngươi muốn chết thì ta tiễn ngươi một đoạn.”
Dứt lời, Minh Hạo tay chỉ về phía lỗ đen một cái, miệng phun ra câu chân ngôn vàng ngọc: “Không – Gian - Chuyển - Đổi.”
Trong chớp mắt, Minh Hạo cả thân thể biến mất, xuất hiện ở một thế giới khác.
…
Trong căn phòng quý phái sang trọng, trên tường treo lấy bức đồ đằng ấn hình con phượng hoàng khuôn mặt kiêu ngạo sải hai cánh ra hai bên, xung quanh ngoài trừ một cái giường, kệ sách cùng một cái bàn, các vật dụng thường ngày thì không còn gì khác.
Trong phòng có hai người, một nam một nữ.
Nữ ăn mặc quần áo màu đỏ quý phái trang nghiêm, trên ngực có thêu hình con phượng hoàng lửa màu đỏ vô cùng bất mắt.
Nàng tên là Phượng Tuyệt Trần, hình dáng giống như tên nàng, xinh đẹp đến tuyệt trần.
Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, ngũ quan xinh xắn, tóc đỏ dài đến chân, đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao ngất, đôi môi dài đỏ vô cùng gợi cảm, đôi ngực tuyết trắng khổng lồ vươn ra phía trước, thân hình chữ S nơi lồi thì lồ, nơi lõm thì lõm, dáng vẻ của nàng có thể tuyệt đối được xếp vào hàng tuyệt thế mỹ nữ.
Khí chất Phượng Tuyệt Trần trái ngược với dáng vẻ nóng bỏng là lạnh lẽo như băng, không những không khiến người rời xa, mà còn làm người gây nên ham muốn phải chinh phục nàng cho bằng được.
Dáng vẻ xinh đẹp lại kết hợp với khí chất của nàng khiến nàng vô cùng hoàn mỹ, hơn nửa có thể vì nàng, ngàn vạn nam nhân trái tim rơi rớt, nguyện hi sinh, chịu chết vì nàng.
Phượng Tuyệt Trần ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch nhìn đứng bên cạnh người thanh niên khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như mỹ nữ, tóc vàng dài đến chân.
Đôi mắt trắng dã không có tròng đen, khí chất lạnh lẽo vô cùng.
Trên mặt không hiện ra cảm xúc, thần sắc, giống như người chết đồng dạng.
Minh Hạo nhìn xung quanh một lát, sau đó quay lại nhìn Phượng Tuyệt Trần, lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại có thể đi chết được rồi”
Nói xong, không thèm thương hoa tiếc ngọc hay vì dáng vẻ xinh đẹp của Phượng Tuyệt Trần mà nương tay, một quyền tụ lại tất cả sức mạnh chấn động, nấm tay tàn nhẫn mà đánh xuống đầu nàng thật nhanh.
“Cờ - Crắc…” Âm thanh giống như tiếng gương bể vang lên khắp phòng…
...
(G9, 1 giờ khuya rồi, ai thức cmt nào ^_^)
(bản quyền thuộc về TIME)
5 phút...
10 phút...
30 trôi qua, nhưng không có gì xảy ra, chỉ thấy Minh Hạo lẳng lặng đứng đó nhắm mắt lại, không nhận một chút tổn thương nào, vẫn bình yên vô sự, giống như chưa có gì xảy ra.
Hắn chầm chậm giơ lên một ngón tay phải, dễ dàng ngăn cản bàn tay ngọc khổng lồ bóp vào trong.
“Cái gì đây? Tại sao? Đây là? Không thể nào? sức mạnh này, một người phàm nhân như ngươi làm sao lại nắm giữ sức mạnh cấm kỵ này, ngươi rốt cuộc là ai?…” Giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng khác với lần trước, bên trong âm thanh ẩn chứa run rẩy, kinh sợ, không tin tưởng, giống như đang gặp thứ gì đó vô cùng kinh khủng, nó vượt qua thế giới quan của hắn.
Minh Hạo lẳng lặng nhắm mắt không nói gì, chỉ là khí thế quanh thân ngày càng mạnh hơn, từng đoàn không khí lâng lâng nổi lên xung quanh, tạo thành từng đợt sóng mạnh đẩy mọi thứ tại hắn xung quanh ra xa.
“Rắc”
Trên bầu trời, hố đen tiếp tục mở rộng ra thêm, trong vòng vài giây, toàn bộ bầu trời Hỏa Thiên Tinh màu xanh chuyển thành màu đen, sâu thẩm mà quỷ dị.
“Ta không tin ngươi nắm giữ sức mạnh đó, ngươi mãi mãi chỉ là con kiến hôi dưới chân ta!”
Lúc này, âm thanh ẩn chứa giận dữ, lạnh lùng, khinh thường, tiếng nói lanh lảnh gào thét toàn bộ vũ trụ, giống như bị người vũ nhục đồng dạng.
Từ bên trong hố đen trên không trung lại nhô ra thêm một cái ngọc thủ khác, đưa năm ngón tay thon dài ra ngoài, năm ngón tay nhanh chóng tiến đến Minh Hạo bao vây lấy, bóp chặt lại hắn.
“Cút”
Minh Hạo lúc này mở hai mắt ra, trong mắt lạnh lùng, vô tình, không có một chút cảm xúc của nhân loại.
Hắn nhìn lên tay ngọc kia, sau đó một ngón tay khác giơ lên chỉ vào không gian.
“Thời- Không – Đình - Chỉ!”
Từ trong miệng lạnh nhạt phun ra bốn chữ chân ngôn như vàng như ngọc.
Một giây sau, toàn bộ không gian, thời gian đình chỉ, vạn vật vũ trụ bất động, mọi thứ bất động không nhúc nhích.
…
Chân ngôn,chính là miệng là vàng, lời là ngọc, ngôn xuất ra pháp tắc theo, mõi chữ là vàng, là ngọc, pháp tắc vâng theo(làm theo).
Đây là một cái Chân Ngôn, cấp bậc càng cao hơn cả pháp tắc, bởi vì nó là ra lệnh cho pháp tắc thực thi nhiệm vụ.
Giống như chân ngôn là chủ, pháp tắc làm nô, chủ nói gì, nô vâng theo.
Có thể ra lệnh cho các pháp tắc thời, không, sinh, tử...
Ví như thời gian lùi bước, lập tức thời gian sẽ lùi lại, có có thể tác động đến toàn bộ quy luật của mọi thứ, mà chỉ cần một câu nói.
Chân ngôn chỉ có phía trên thần linh mới có thể sử dụng loại kinh khủng cấm kỵ tồn tại này.
Có thể nói, một câu nói, chính là một pháp tắc, một chữ chính là pháp, các chữ hợp lại nhau trở thành tắc: pháp tắc.
…
Theo đó, hai bàn tay ngọc khổng lồ sức mạnh không sánh nổi kia cùng lúc ngừng lại.
Minh Hạo sau khi biến thân thành Super Saiyan Momoshiki Super Legend có thể cảm nhận được xung quanh pháp tắc.
Không khí, tự nhiên, sông, hồ, nước, thời gian, không gian, sinh tử, vạn vật trong tự nhiên đều do pháp tắc tạo thành.
Sau một hồi nhắm mắt cảm ngộ, Minh Hạo hiện tại có thể làm được sơ cấp chân ngôn: thời không, có thể khiến thời không đình chỉ như khi nãy hắn làm.
Bởi vì thời gian không cho phép, cho nên sinh tử hay cao hơn các bậc chân ngôn thì hắn chưa ngộ được.
Chân ngôn chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
-Sơ kỳ: là bước ban đầu ngộ pháp tắc thời không, có thể sơ lệnh cho thời không đình chỉ, lui lại.
-Trung kỳ: là bước ở giữa, cảm ngộ bậc trung pháp tắc, có thể lệnh cho thời không quay ngược trở lại như lúc ban đầu, thậm chí có thể dễ dàng khiến thời gian lui lại hơn 1000 năm trước.
-Hậu kỳ: là bước cuối cùng, cảm ngộ rất sâu về pháp tắc, thông hiểu thiên địa vạn vật trong tự nhiên như thời không, sinh tử.
Có thể tự do ra lệnh, điều khiển thời không cùng với sinh tử vạn vật.
Nhưng, nó không phải hoàn toàn vô địch, cũng có điểm yếu:
Thứ nhất: phải hiểu thật sâu về pháp tắc vạn vật, càng hiểu sâu, điều khiển càng mạnh, nhưng là muốn ngộ bỏ phải ra thời gian rất lâu dài, trong lúc ngộ, phải kiếm một chỗ an toàn.
Nếu như trong lúc ngộ bị địch tập kích thì toàn bộ những pháp tắc đang ngộ đều bỏ sông đổ biển, kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
.
Thứ hai: đối với người cùng cấp độ hoặc cao hơn là vô tác dụng, chân ngôn có thể dễ dàng bị phá giải.
Thứ ba: pháp tắc chỉ là tạm thời, giống như cho thời gian đình chỉ, nhưng chỉ có thể duy trì vài phút ngắn ngủi mà thôi. Nhưng người nói ra chân ngôn càng ngộ sâu, hiểu biết về thời không, thiên địa càng sâu, thì duy trì thời gian càng lâu(mạnh) hơn.
Ở lúc ngộ về thiên địa trong thời gian ngắn ngủi, Minh Hạo trong lúc vô tình phát hiện ra một cái khác, phía trên chân ngôn còn có một đẳng cấp!
Minh Hạo đặt tên cho nó là Quy Tắc Chân Ngôn.
Khi đạt đến cái cấp độ gọi là Quy Tắc Chân Ngôn, người đó có thể đặt ra quy tắc.
Quy tắc nằm phía trên pháp tắc, mà quy tắc ý nghĩa chính là bắt buộc.
Pháp tắc là luật lệ, có thể bị phá, nhưng quy tắc là vĩnh hằng, bất biến.
Ví như:
Người ra lệnh cho pháp tắc khiến thời gian đình chỉ.
Nhưng bây giờ được đặt ra quy tắc: thời gian không được đình chỉ.
Thì cho dù cố gắng nói ra chân ngôn đến mấy cũng không có tác dụng với quy tắc, bởi vì quy tắc đã đặt ra, là không bao giờ có thể thay đổi được, trừ phi người có cùng đẳng cấp với quy tắc mới có thể phá được pháp tắc.
…
Minh Hạo đôi mắt không chút tình cảm nhìn lên hai bàn tay ngọc khổng lồ lơ lửng trên không trung, nói: “Đây chính là do ngươi chuốc lấy, nếu ngươi muốn chết thì ta tiễn ngươi một đoạn.”
Dứt lời, Minh Hạo tay chỉ về phía lỗ đen một cái, miệng phun ra câu chân ngôn vàng ngọc: “Không – Gian - Chuyển - Đổi.”
Trong chớp mắt, Minh Hạo cả thân thể biến mất, xuất hiện ở một thế giới khác.
…
Trong căn phòng quý phái sang trọng, trên tường treo lấy bức đồ đằng ấn hình con phượng hoàng khuôn mặt kiêu ngạo sải hai cánh ra hai bên, xung quanh ngoài trừ một cái giường, kệ sách cùng một cái bàn, các vật dụng thường ngày thì không còn gì khác.
Trong phòng có hai người, một nam một nữ.
Nữ ăn mặc quần áo màu đỏ quý phái trang nghiêm, trên ngực có thêu hình con phượng hoàng lửa màu đỏ vô cùng bất mắt.
Nàng tên là Phượng Tuyệt Trần, hình dáng giống như tên nàng, xinh đẹp đến tuyệt trần.
Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, ngũ quan xinh xắn, tóc đỏ dài đến chân, đôi mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao ngất, đôi môi dài đỏ vô cùng gợi cảm, đôi ngực tuyết trắng khổng lồ vươn ra phía trước, thân hình chữ S nơi lồi thì lồ, nơi lõm thì lõm, dáng vẻ của nàng có thể tuyệt đối được xếp vào hàng tuyệt thế mỹ nữ.
Khí chất Phượng Tuyệt Trần trái ngược với dáng vẻ nóng bỏng là lạnh lẽo như băng, không những không khiến người rời xa, mà còn làm người gây nên ham muốn phải chinh phục nàng cho bằng được.
Dáng vẻ xinh đẹp lại kết hợp với khí chất của nàng khiến nàng vô cùng hoàn mỹ, hơn nửa có thể vì nàng, ngàn vạn nam nhân trái tim rơi rớt, nguyện hi sinh, chịu chết vì nàng.
Phượng Tuyệt Trần ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch nhìn đứng bên cạnh người thanh niên khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như mỹ nữ, tóc vàng dài đến chân.
Đôi mắt trắng dã không có tròng đen, khí chất lạnh lẽo vô cùng.
Trên mặt không hiện ra cảm xúc, thần sắc, giống như người chết đồng dạng.
Minh Hạo nhìn xung quanh một lát, sau đó quay lại nhìn Phượng Tuyệt Trần, lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại có thể đi chết được rồi”
Nói xong, không thèm thương hoa tiếc ngọc hay vì dáng vẻ xinh đẹp của Phượng Tuyệt Trần mà nương tay, một quyền tụ lại tất cả sức mạnh chấn động, nấm tay tàn nhẫn mà đánh xuống đầu nàng thật nhanh.
“Cờ - Crắc…” Âm thanh giống như tiếng gương bể vang lên khắp phòng…
...
(G9, 1 giờ khuya rồi, ai thức cmt nào ^_^)
(bản quyền thuộc về TIME)
/351
|