Doremin đứng dậy, nàng đầu cúi xuống nơi ngực, cung kính nói: Chào bác, Con tên là Doremin, hân hạnh được gặp bác. Mong bác ngày sau chăm sóc cháu nhiều hơn.
Tamako đi tới, thấy Doremin lễ phép, lại xinh đẹp như vậy, nàng rất hài lòng, gật đầu nói ra: Được rồi, cháu cứ ở đây tự nhiên như ở nhà mình, với lại thằng nhóc Nobita nhà cô có chút hậu đậu, ngốc nghếch, có gì cháu ngày sau thay cô chăm sóc nó nhiều hơn.
Nobita sắc mặt đen, hậu đậu, ngốc nghếch, coi như Tamako nói cái Nobita kia đi, đáng tiếc, từ hôm nay, ta không còn là Nobita hiện lương ngu ngốc kia nửa rồi, mà là một Nobita hoàn toàn mới, hoàn toàn... kha kha kha.
Vâng thưa bác. Doremin rất bài bản lễ phép, sau đó hai người nói chuyện một chút, Tamako hỏi thăm về gia đình, bản thân của Doremin...
Dưới sự dẫn dắt của Doremin, hơn nửa nàng còn có thiên phú diễn kịch, một mặt tội nghiệp, một mặt ôn nhu, dịu dàng. Tamako rất nhanh đối với Doremin từ cháu – bác chuyển thành con – mẹ , xưng hô thân thiết hơn trước.
Nobita không khỏi đối với Doremin thay đổi cách nhìn mới, chỉ mới vài phút ngắn ngủi đã đem Tamako thu phục rồi.
Vài phút sau, chờ đến khi Tamako rời đi, Doremin thần sắc biến đổi, hai tay bắt lấy vai Nobita, nhẹ nhàng nói ra: Cậu nhanh trả cho tớ bảo bối Sổ Như Ý đi Nobita, cái bảo bối kia rất nguy hiểm, cậu hiện tại không thể sử dụng.
Nobita cười tà, tay chỉ vào dưới chân Doremin, vẻ mặt giật mình, bật thốt lên: Chuột kìa!
Chuột, chuột! Vừa nghe chữ chuột, Doremin theo bản năng cả người run lên, sắc mặt đổi thành trắng bệch, bởi vì quá sợ hãi cho nên bộ ngực phập phồng, đôi ngực nóng bóng của nàng theo đó lắc lên xuống trái phải.
Doremin không tiếp tục đòi Nobita Sổ Như Ý nửa, vội vàng mở cửa, chạy ra khỏi phòng.
Biết ngay. Nobita nở nụ cười đê tiện, từ túi đồ lấy ra sổ như ý, đặt cuốn Sổ Như Ý lên bàn, sau đó lấy cây viết, viết vào trong đó:
-Từ nay về sau Doremin vĩnh viễn nghe lời Nobita, dù Nobita nói gì, cũng không được cãi lệnh hay phản kháng.
-Từ nay về sau Doremin không được đụng vào Sổ Như Ý hay thay đổi những gì mà Nobita đã viết.
...
Nobita vừa viết xong hai dòng, cửa mở ra, khi này Doremin hớt hãi chạy vào, nàng nhìn xung quanh căn phòng một vòng, ánh mắt chuyển đến Nobita, tức giận đến chu mỏ, tay chống hông, lớn tiếng nói ra: Nobita, cậu lừa tớ, làm gì có chuột trong phòng!
Nobita nở cười dâm tà nhìn nàng, hai mắt nheo lại, nói ra: Doremin, tớ lừa cậu thì làm sao?
Cậu quá đáng!!! Doremin tức giận nói ra, nàng không ngờ tới Nobita lại xấu xa đến vậy, đầu tiên là xô ngã nàng, tiếp đó cướp đi bảo bối, còn có vừa nãy lừa dối nàng...
Khác với ấn tượng của Doremin trong lòng là: Nobita hiền hậu, Nobita lương hiện, Nobita ngốc nghếch, Nobita hậu đậu...
Nhìn nụ cười khuôn mặt không nhận lỗi kia của Nobita, Doremin càng tức giận hơn, nàng chỉ tay vào Nobita, lạnh lùng nói ra: Cho cậu 10 giây, không trả lại bảo bối đừng trách tớ ra tay!
Tốt, ra tay đi. Nobita lúc này cũng muốn thử nghiệm bảo bối ra sao, hắn cười nói, ánh mắt vui vẻ nhìn Doremin, không xem lời nàng ra gì.
Được rồi, cậu đợi đấy. Doremin trừng Nobita nói, hai tay luồng vào túi thần kỳ, lục lọi bảo bối.
Một giây sau, nàng lấy ra cây súng giống đồ chơi, cầm trên tay cái súng, nàng nói ra: Đây là súng gây mê, có khả năng gây tê liệt, nào, Nobita, mau đưa bảo bối kia đây, nếu không là tớ bắn. Nói xong, nàng chỉ súng về hướng Nobita, một mắt nhắm lại, tư thế chuẩn bị bắn.
Tư thế nàng rất sex, nha, giống như trong phim jav: cô cảnh sát và tội phạm...
Nhìn bộ dáng đáng yêu sex xi kia của Doremin, Nobita cảm giác có chút buồn cười.
Bắn đi. Nobita thúc giục nàng.
Doremin thấy Nobita không sợ mà còn cả gan như vậy, nàng hừ một tiếng, tay bóp cò.
Tại lúc này, khi tay còn tới cò vài cen-ti-met thì Doremin cảm giác cả ngón tay cứng ngắt, không hoạt động được.
Đây là sao? Doremin ánh mắt khó hiểu nhìn ngón tay mình, nàng tay gồng lên, muốn bóp cò, nhưng tay vẫn như cũ, cứng ngắt, không cử động được.
A! Doremin thét lên một tiếng yêu kiều, nàng dùng toàn bộ sức lực muốn bóp vào, nhưng dù cố thế nào đi nửa vẫn vậy.
Nobita nở nụ cười, biết bảo bối có hiệu nghiệm, cũng không che dấu gì, nói ra: Doremin, cậu đừng cố gắng nửa vô ích thôi, tớ ghi vào Sổ Như Ý là: Doremin từ nay về sau vĩnh viễn...
Cái gì! Doremin nghe xong Nobita nói, ánh mắt khiếp sợ, khó tin nhìn Nobita, không nghĩ Nobita chỉ mới 10 tuổi mà đã nghĩ đến những thứ như vậy, khác với suy nghĩ của trẻ con 10 tuổi mà nàng gặp.
Nào, Doremin, cở hết áo ra đi, rồi đứng im đó. Nobita lạnh lùng ra lệnh.
Không, không được Nobita, mau thu hồi lại mệnh lệnh của cậu, cậu làm vậy là rất xấu. Doremin sắc mặt đỏ lên, thân thể không nghe điều khiển, hai tay tự động cở quần áo ra.
30 giây sau, thân thể trần chuồng như nhộng của Doremin xuất hiện trước mặt Nobita.
Không được, Nobita, cậu mau thu hồi mệnh lệnh, nếu bác Tamako thấy cảnh này thì không hay. Doremin ánh mắt cầu xin nhìn Nobita nói, hai tay run rẩy che ngực cùng nơi nào đó.
Nhưng làm Doremin thất vọng, Nobita như không nghe thấy lời nàng, hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm, rồi liếc lên liếc xuống, trong miệng còn kêu chặc chặc, tựa như đang bình phẩm món đồ.
Doremin đối với hành động này của Nobita trong lòng xuất hiện tia sợ hãi, nghĩ đến khả năng... chẳng lẽ, chẳng lẽ...hắn muốn... Không thể nào, Doremin, ngươi không thể suy nghĩ bậy bạ như vậy được, Nobita mới học lớp 5, 10 tuổi thôi, làm sao có thể làm chuyện như vậy được.
Nàng liên tục lắc đầu, đem ý nghĩ xấu xa về Nobita bỏ đi.
Nobita thấy nàng liên tục lắc đầu, tưởng rằng đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, khóe miệng vểnh lên, hắn cười tà đi đến.
Nha, nơi này của cậu thật lạ, tớ lần đầu tiên thấy nha, nó là bưởi à? To thật nha Nobita ra vẻ kinh ngạc nói, đi đến trước mặt Doremin, năm ngón tay hắn sờ vào ngực nàng.
Không!!!~ Doremin tựa như có dòng điện chạy qua,thân thể nàng, kêu lên một cái.
Âm thanh đầy tính du hoặc
Nobita như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú nhìn ngực Doremin, cười nói: Wow, nó còn rất mềm cùng cứng nửa, nó là bưởi thật à Doremin? hắn năm ngón tay bóp bóp hồng phấn đầu hoa.
Ah~ Đừng...cá..i đó khô...ng phải bưởi, Doremin khó khăn lắm mới nói ra một câu như vậy.
Vậy à... Nobita không tiếp tục quấy bưởi nửa, mà chuyển sang phần dưới. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn lên cái chỗ kia ^_^, như phát hiện vùng đất mới, hai mắt sáng lên, vội hỏi: cái này là gì vậy, bên trong sao có hồng hồng thế Doremin? Chẳng lẽ là thịt?
Cái đó, cái đó... Doremin không biết giải thích ra sao, nàng rất muốn nói cái đó là nơi ^_^ dành cho con gái, nhưng nói vậy là không tốt, nhất là đối với Nobita cái này thuần khiết trẻ em.
Để tớ sờ thử. Nobita vẻ mặt phấn kích nói, sau đó đưa năm ngón tay vào...
A,~ Đừng, ahhh~
Doremin rên lên một tiếng, từ trong lòng đất ầm ĩ nước suối chảy ra ngoài...
Ồ, người máy thế kỷ 22 có khác, đúng là giống người thật, bên trong cũng là ấm áp mềm mại, ùm...còn có nước?
Nobita cảm giác tay ướt ướt, nghĩ: đúng là robot tiên tiến a.
Uống được không nghĩ? Nobita suy nghĩ, nghĩ liền làm, ngay lập tức đem ngón tay rút ra, đem lên miệng liếm thử..
. Ùm, có vị ngọt, hơi ngây, hơi béo...giống như socola, không hổ Robot thế kỷ 22 a, nước đều uống được...
Lại tới thử vài cái đi...
...
Sau một hồi trải nghiệm xong, cũng đã đến buổi chiều, Nobita rốt cuộc tha cho Doremin.
Nobita, ăn cơm chiều con! Từ dưới lầu truyền đến tiếng la Tamako.
Dạ, Con xuống liền! Nobita ngoan ngoãn đáp lại, nhìn qua nằm mệt nhừ Doremin, nói: Đi xuống ăn cơm thôi Doremin.
Ừm...~~ Doremin mệt mỏi đáp, nàng mặc dù là robot, nhưng lúc này cảm giác thân thể rã rời a.
Doremin chậm rãi ngồi dậy, mặc đồ vào, cùng với Nobita sóng vai xuống dưới lầu.
Hai người đi đến phòng ăn, phòng ăn khá nhỏ, chỉ thấy trong phòng đã mở lên cái bóng đèn vàng đem trong phòng chiếu sáng,Tamako đang ở khu vực bếp chuẩn bị mang đồ ăn, mà tại căn phòng, một cái bàn, ngồi so với Tamako còn muốn thấp nửa cái đầu trung niên mập mập, mặc một thân màu xanh tây trang, mặt hình chữ bát, đôi mắt nhỏ, mũi to hình tròn, cái miệng rộng ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn hắn là người thành thật hiền lành. Nobita biết đây là cha chính mình Nobi Nobisuke.
Xuống rồi hả Nobita, ngồi đi. Nobisuke mỉm cười hiền lành, chỉ tay vào ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn qua Doremin, nói: Con là Doremin? Tamako đã kể cho bác biết gia cảnh của con. Sau này nhờ con chăm sóc cho thằng Nobita hậu đậu nhà bác.
Vâng, cháu là Doremin, hân hạnh gặp bác... Doremin cùng Nobisuke trò chuyện một hồi, Nobisuke rất nhanh cũng nhận Doremin làm con nuôi, sau đó gia đình bốn người ngồi xuống ăn.
Itadakimasu!
Bốn người nói một tiếng, cầm đũa gấp thức ăn.
Nobisuke và Tamako kinh ngạc nhìn qua Nobita cử chỉ ăn từ tốn, không nghĩ đến Nobita này lại có thể ăn đàng hoàng như vậy, hai người nhớ ngày thường nó thường gắp ăn lia lịa nha. Chẳng lẽ vì Doremin xuất hiện mà nó thay đổi?
Lúc này, Tamako như nhớ gì, nhìn qua Nobita hằn giọng nói: Ăn xong rồi lên lầu soạn bài, ngày mai phải ngủ dậy sớm đến trường đi học, ngày đầu tiên không được đi trễ biết không!
Dạ, con biết mẹ. Nobita gật đầu nói, dù không phải cha mẹ ruột của hắn, nhưng hắn vẫn giữ kính trọng lễ phép.
Tamako gật gù hài lòng, chuyển qua Doremin, ánh mắt ôn như hơn, nói: Con định ngủ đâu?
Doremin đã chuẩn bị từ trước, nàng lễ phép nói: Thưa bác, con định ngủ trên gác cùng Nobita.
Ừm. Tamako gật đầu, cảm giác cũng không có gì không ổn.
Ăn cơm xong, Nobita và Doremin nói một tiếng rồi cùng lên lầu...
...
Dựa theo trí nhớ, Nobita soạn bài xong bỏ vào cặp, chuẩn bị ngày mai đi học.
Cậu muốn ngủ ở đâu Doremin? Nobita hỏi.
Doremin nhìn xung quanh phòng, thấy kế bàn là cánh cửa màu trắng, nàng mở cửa ra.
Ngủ ở đây là được Nobita. Doremin vừa nhìn xong bên trong rất nhanh quyết định, sau đó tựa như sợ Nobita sàm sỡ lúc nãy, nàng vội bước vào, đóng cửa lại.
Ạch... Nobita nhìn nàng vội vàng, có chút bó tay, khi nãy chỉ là xem thử Robot thế kỷ 22 các chức năng thôi mà, cần gì phải sợ như vậy?
Nobita nắm dây đèn kéo xuống, đèn tắt...
Phòng chìm vào bóng đêm, vài giây sau, tiếng ngáy khò khè vang lên...
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu đến khuôn mặt nhỏ của Nobita...
Không biết hắn đang nằm mộng gì, chỉ thấy khóe miệng lại vểnh lên, nở nụ cười vui vẻ...còn có một chút tà ác....
...
Tamako đi tới, thấy Doremin lễ phép, lại xinh đẹp như vậy, nàng rất hài lòng, gật đầu nói ra: Được rồi, cháu cứ ở đây tự nhiên như ở nhà mình, với lại thằng nhóc Nobita nhà cô có chút hậu đậu, ngốc nghếch, có gì cháu ngày sau thay cô chăm sóc nó nhiều hơn.
Nobita sắc mặt đen, hậu đậu, ngốc nghếch, coi như Tamako nói cái Nobita kia đi, đáng tiếc, từ hôm nay, ta không còn là Nobita hiện lương ngu ngốc kia nửa rồi, mà là một Nobita hoàn toàn mới, hoàn toàn... kha kha kha.
Vâng thưa bác. Doremin rất bài bản lễ phép, sau đó hai người nói chuyện một chút, Tamako hỏi thăm về gia đình, bản thân của Doremin...
Dưới sự dẫn dắt của Doremin, hơn nửa nàng còn có thiên phú diễn kịch, một mặt tội nghiệp, một mặt ôn nhu, dịu dàng. Tamako rất nhanh đối với Doremin từ cháu – bác chuyển thành con – mẹ , xưng hô thân thiết hơn trước.
Nobita không khỏi đối với Doremin thay đổi cách nhìn mới, chỉ mới vài phút ngắn ngủi đã đem Tamako thu phục rồi.
Vài phút sau, chờ đến khi Tamako rời đi, Doremin thần sắc biến đổi, hai tay bắt lấy vai Nobita, nhẹ nhàng nói ra: Cậu nhanh trả cho tớ bảo bối Sổ Như Ý đi Nobita, cái bảo bối kia rất nguy hiểm, cậu hiện tại không thể sử dụng.
Nobita cười tà, tay chỉ vào dưới chân Doremin, vẻ mặt giật mình, bật thốt lên: Chuột kìa!
Chuột, chuột! Vừa nghe chữ chuột, Doremin theo bản năng cả người run lên, sắc mặt đổi thành trắng bệch, bởi vì quá sợ hãi cho nên bộ ngực phập phồng, đôi ngực nóng bóng của nàng theo đó lắc lên xuống trái phải.
Doremin không tiếp tục đòi Nobita Sổ Như Ý nửa, vội vàng mở cửa, chạy ra khỏi phòng.
Biết ngay. Nobita nở nụ cười đê tiện, từ túi đồ lấy ra sổ như ý, đặt cuốn Sổ Như Ý lên bàn, sau đó lấy cây viết, viết vào trong đó:
-Từ nay về sau Doremin vĩnh viễn nghe lời Nobita, dù Nobita nói gì, cũng không được cãi lệnh hay phản kháng.
-Từ nay về sau Doremin không được đụng vào Sổ Như Ý hay thay đổi những gì mà Nobita đã viết.
...
Nobita vừa viết xong hai dòng, cửa mở ra, khi này Doremin hớt hãi chạy vào, nàng nhìn xung quanh căn phòng một vòng, ánh mắt chuyển đến Nobita, tức giận đến chu mỏ, tay chống hông, lớn tiếng nói ra: Nobita, cậu lừa tớ, làm gì có chuột trong phòng!
Nobita nở cười dâm tà nhìn nàng, hai mắt nheo lại, nói ra: Doremin, tớ lừa cậu thì làm sao?
Cậu quá đáng!!! Doremin tức giận nói ra, nàng không ngờ tới Nobita lại xấu xa đến vậy, đầu tiên là xô ngã nàng, tiếp đó cướp đi bảo bối, còn có vừa nãy lừa dối nàng...
Khác với ấn tượng của Doremin trong lòng là: Nobita hiền hậu, Nobita lương hiện, Nobita ngốc nghếch, Nobita hậu đậu...
Nhìn nụ cười khuôn mặt không nhận lỗi kia của Nobita, Doremin càng tức giận hơn, nàng chỉ tay vào Nobita, lạnh lùng nói ra: Cho cậu 10 giây, không trả lại bảo bối đừng trách tớ ra tay!
Tốt, ra tay đi. Nobita lúc này cũng muốn thử nghiệm bảo bối ra sao, hắn cười nói, ánh mắt vui vẻ nhìn Doremin, không xem lời nàng ra gì.
Được rồi, cậu đợi đấy. Doremin trừng Nobita nói, hai tay luồng vào túi thần kỳ, lục lọi bảo bối.
Một giây sau, nàng lấy ra cây súng giống đồ chơi, cầm trên tay cái súng, nàng nói ra: Đây là súng gây mê, có khả năng gây tê liệt, nào, Nobita, mau đưa bảo bối kia đây, nếu không là tớ bắn. Nói xong, nàng chỉ súng về hướng Nobita, một mắt nhắm lại, tư thế chuẩn bị bắn.
Tư thế nàng rất sex, nha, giống như trong phim jav: cô cảnh sát và tội phạm...
Nhìn bộ dáng đáng yêu sex xi kia của Doremin, Nobita cảm giác có chút buồn cười.
Bắn đi. Nobita thúc giục nàng.
Doremin thấy Nobita không sợ mà còn cả gan như vậy, nàng hừ một tiếng, tay bóp cò.
Tại lúc này, khi tay còn tới cò vài cen-ti-met thì Doremin cảm giác cả ngón tay cứng ngắt, không hoạt động được.
Đây là sao? Doremin ánh mắt khó hiểu nhìn ngón tay mình, nàng tay gồng lên, muốn bóp cò, nhưng tay vẫn như cũ, cứng ngắt, không cử động được.
A! Doremin thét lên một tiếng yêu kiều, nàng dùng toàn bộ sức lực muốn bóp vào, nhưng dù cố thế nào đi nửa vẫn vậy.
Nobita nở nụ cười, biết bảo bối có hiệu nghiệm, cũng không che dấu gì, nói ra: Doremin, cậu đừng cố gắng nửa vô ích thôi, tớ ghi vào Sổ Như Ý là: Doremin từ nay về sau vĩnh viễn...
Cái gì! Doremin nghe xong Nobita nói, ánh mắt khiếp sợ, khó tin nhìn Nobita, không nghĩ Nobita chỉ mới 10 tuổi mà đã nghĩ đến những thứ như vậy, khác với suy nghĩ của trẻ con 10 tuổi mà nàng gặp.
Nào, Doremin, cở hết áo ra đi, rồi đứng im đó. Nobita lạnh lùng ra lệnh.
Không, không được Nobita, mau thu hồi lại mệnh lệnh của cậu, cậu làm vậy là rất xấu. Doremin sắc mặt đỏ lên, thân thể không nghe điều khiển, hai tay tự động cở quần áo ra.
30 giây sau, thân thể trần chuồng như nhộng của Doremin xuất hiện trước mặt Nobita.
Không được, Nobita, cậu mau thu hồi mệnh lệnh, nếu bác Tamako thấy cảnh này thì không hay. Doremin ánh mắt cầu xin nhìn Nobita nói, hai tay run rẩy che ngực cùng nơi nào đó.
Nhưng làm Doremin thất vọng, Nobita như không nghe thấy lời nàng, hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm, rồi liếc lên liếc xuống, trong miệng còn kêu chặc chặc, tựa như đang bình phẩm món đồ.
Doremin đối với hành động này của Nobita trong lòng xuất hiện tia sợ hãi, nghĩ đến khả năng... chẳng lẽ, chẳng lẽ...hắn muốn... Không thể nào, Doremin, ngươi không thể suy nghĩ bậy bạ như vậy được, Nobita mới học lớp 5, 10 tuổi thôi, làm sao có thể làm chuyện như vậy được.
Nàng liên tục lắc đầu, đem ý nghĩ xấu xa về Nobita bỏ đi.
Nobita thấy nàng liên tục lắc đầu, tưởng rằng đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, khóe miệng vểnh lên, hắn cười tà đi đến.
Nha, nơi này của cậu thật lạ, tớ lần đầu tiên thấy nha, nó là bưởi à? To thật nha Nobita ra vẻ kinh ngạc nói, đi đến trước mặt Doremin, năm ngón tay hắn sờ vào ngực nàng.
Không!!!~ Doremin tựa như có dòng điện chạy qua,thân thể nàng, kêu lên một cái.
Âm thanh đầy tính du hoặc
Nobita như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú nhìn ngực Doremin, cười nói: Wow, nó còn rất mềm cùng cứng nửa, nó là bưởi thật à Doremin? hắn năm ngón tay bóp bóp hồng phấn đầu hoa.
Ah~ Đừng...cá..i đó khô...ng phải bưởi, Doremin khó khăn lắm mới nói ra một câu như vậy.
Vậy à... Nobita không tiếp tục quấy bưởi nửa, mà chuyển sang phần dưới. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn lên cái chỗ kia ^_^, như phát hiện vùng đất mới, hai mắt sáng lên, vội hỏi: cái này là gì vậy, bên trong sao có hồng hồng thế Doremin? Chẳng lẽ là thịt?
Cái đó, cái đó... Doremin không biết giải thích ra sao, nàng rất muốn nói cái đó là nơi ^_^ dành cho con gái, nhưng nói vậy là không tốt, nhất là đối với Nobita cái này thuần khiết trẻ em.
Để tớ sờ thử. Nobita vẻ mặt phấn kích nói, sau đó đưa năm ngón tay vào...
A,~ Đừng, ahhh~
Doremin rên lên một tiếng, từ trong lòng đất ầm ĩ nước suối chảy ra ngoài...
Ồ, người máy thế kỷ 22 có khác, đúng là giống người thật, bên trong cũng là ấm áp mềm mại, ùm...còn có nước?
Nobita cảm giác tay ướt ướt, nghĩ: đúng là robot tiên tiến a.
Uống được không nghĩ? Nobita suy nghĩ, nghĩ liền làm, ngay lập tức đem ngón tay rút ra, đem lên miệng liếm thử..
. Ùm, có vị ngọt, hơi ngây, hơi béo...giống như socola, không hổ Robot thế kỷ 22 a, nước đều uống được...
Lại tới thử vài cái đi...
...
Sau một hồi trải nghiệm xong, cũng đã đến buổi chiều, Nobita rốt cuộc tha cho Doremin.
Nobita, ăn cơm chiều con! Từ dưới lầu truyền đến tiếng la Tamako.
Dạ, Con xuống liền! Nobita ngoan ngoãn đáp lại, nhìn qua nằm mệt nhừ Doremin, nói: Đi xuống ăn cơm thôi Doremin.
Ừm...~~ Doremin mệt mỏi đáp, nàng mặc dù là robot, nhưng lúc này cảm giác thân thể rã rời a.
Doremin chậm rãi ngồi dậy, mặc đồ vào, cùng với Nobita sóng vai xuống dưới lầu.
Hai người đi đến phòng ăn, phòng ăn khá nhỏ, chỉ thấy trong phòng đã mở lên cái bóng đèn vàng đem trong phòng chiếu sáng,Tamako đang ở khu vực bếp chuẩn bị mang đồ ăn, mà tại căn phòng, một cái bàn, ngồi so với Tamako còn muốn thấp nửa cái đầu trung niên mập mập, mặc một thân màu xanh tây trang, mặt hình chữ bát, đôi mắt nhỏ, mũi to hình tròn, cái miệng rộng ngậm điếu thuốc, thoạt nhìn hắn là người thành thật hiền lành. Nobita biết đây là cha chính mình Nobi Nobisuke.
Xuống rồi hả Nobita, ngồi đi. Nobisuke mỉm cười hiền lành, chỉ tay vào ghế bên cạnh, ánh mắt nhìn qua Doremin, nói: Con là Doremin? Tamako đã kể cho bác biết gia cảnh của con. Sau này nhờ con chăm sóc cho thằng Nobita hậu đậu nhà bác.
Vâng, cháu là Doremin, hân hạnh gặp bác... Doremin cùng Nobisuke trò chuyện một hồi, Nobisuke rất nhanh cũng nhận Doremin làm con nuôi, sau đó gia đình bốn người ngồi xuống ăn.
Itadakimasu!
Bốn người nói một tiếng, cầm đũa gấp thức ăn.
Nobisuke và Tamako kinh ngạc nhìn qua Nobita cử chỉ ăn từ tốn, không nghĩ đến Nobita này lại có thể ăn đàng hoàng như vậy, hai người nhớ ngày thường nó thường gắp ăn lia lịa nha. Chẳng lẽ vì Doremin xuất hiện mà nó thay đổi?
Lúc này, Tamako như nhớ gì, nhìn qua Nobita hằn giọng nói: Ăn xong rồi lên lầu soạn bài, ngày mai phải ngủ dậy sớm đến trường đi học, ngày đầu tiên không được đi trễ biết không!
Dạ, con biết mẹ. Nobita gật đầu nói, dù không phải cha mẹ ruột của hắn, nhưng hắn vẫn giữ kính trọng lễ phép.
Tamako gật gù hài lòng, chuyển qua Doremin, ánh mắt ôn như hơn, nói: Con định ngủ đâu?
Doremin đã chuẩn bị từ trước, nàng lễ phép nói: Thưa bác, con định ngủ trên gác cùng Nobita.
Ừm. Tamako gật đầu, cảm giác cũng không có gì không ổn.
Ăn cơm xong, Nobita và Doremin nói một tiếng rồi cùng lên lầu...
...
Dựa theo trí nhớ, Nobita soạn bài xong bỏ vào cặp, chuẩn bị ngày mai đi học.
Cậu muốn ngủ ở đâu Doremin? Nobita hỏi.
Doremin nhìn xung quanh phòng, thấy kế bàn là cánh cửa màu trắng, nàng mở cửa ra.
Ngủ ở đây là được Nobita. Doremin vừa nhìn xong bên trong rất nhanh quyết định, sau đó tựa như sợ Nobita sàm sỡ lúc nãy, nàng vội bước vào, đóng cửa lại.
Ạch... Nobita nhìn nàng vội vàng, có chút bó tay, khi nãy chỉ là xem thử Robot thế kỷ 22 các chức năng thôi mà, cần gì phải sợ như vậy?
Nobita nắm dây đèn kéo xuống, đèn tắt...
Phòng chìm vào bóng đêm, vài giây sau, tiếng ngáy khò khè vang lên...
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu đến khuôn mặt nhỏ của Nobita...
Không biết hắn đang nằm mộng gì, chỉ thấy khóe miệng lại vểnh lên, nở nụ cười vui vẻ...còn có một chút tà ác....
...
/351
|