Ngày hôm sau.
“Không xong rồi Thế Tông, hơn trăm đế quốc cùng lúc tuyên chiến với chúng ta.”
Nê Tuyết Hà đẩy cửa phòng vào, ngay lập tức nàng bắt gặp tình cảnh xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng.
Minh Hạo nằm trên giường, cả thân thể không mặc quần áo, lộ ra phần dưới đứng thẳng** …
“A!”
Nê Tuyết Hà nhìn xong xấu hổ thét lên một tiếng, vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài.
Truyện được copy tại TruyenCv[.]com
Minh Hạo nằm trên giường mở mắt ra, nở nụ cười cáo già, khặc khặc, nếu ngươi biết ta ăn mẹ ngươi thì làm sao đây?
“Nàng đi rồi, ngươi ra đi.”
Từ dưới giường lúc này chui ra một mỹ thiếu phụ, da trắng như tuyết, mắt diễm e thẹn, đôi song phong nụ nở đung đưa lên xuống, một vòng theo thon gọn, chân dài trắng ngần. Lúc này, thân thể hoàn toàn cở hết lớp quần áo, tất cả được phô ra ngoài không có một chút che giấu nào, àng làm tăng khí chất kiều diễm cùng mị lực của nàng hơn lúc bình thường.
Trên mặt và cơ thể nàng dính vài giọt màu trắng nào đó, hai chân phía dưới còn chảy lênh láng nước…
Minh Hạo nhìn nàng tựa như cười nói: “Ngươi đúng là bản chất cái xô thịt nha, ta công nhận người thật giỏi về trên giường. Không biết khi phu quân hoặc con gái ngươi biết ngươi giao du với ta sẽ ra sao đây? Ha ha”
Lữ Hà Tiên dù không biết xô thịt là gì, nhưng nghe Minh Hạo nói đã hơi hiểu ý của hắn.
Nàng xấu hổ cười nói: “Ngài đừng nói vậy. Chuyện này chỉ có nô gia và ngài biết là được. Nhưng, phải công nhận ngài về khoảng kia cũng thật giỏi. Nô gia từ nào giờ chưa cảm thấy thỏa mãn bất cứ người nào trừ ngài.”
“Tất nhiên.” Minh Hạo được khen không khỏi nở nụ cười đắc ý, hắn có thể ngự hơn trăm mỹ nữ cùng lúc đều được.
Đêm qua phải nói là xảy ra một chuyện vô cùng máu chó.
Sau khi trở về, Lữ Hà Tiên và Nê Bá Hổ xảy ra cãi nhau, vụ việc chính là bởi vì Nê Bá Hổ mà xém nửa làm Nê Tuyết Hà nguy hiểm đến tính mạng.
Nê Bá Hổ cho rằng là do nàng cùng con gái không chịu ở lại đòi đi theo.
Lữ Hà Tiên cho rằng là do Nê Bá Hổ ‘xúi dục’ hai mẹ con nàng mới dẫn đến như vậy.
Cuối cùng, bởi vì quá tức giận, Nê Bá Hổ một bàn tay tát vào mặt Lữ Hà Tiên rồi bỏ đi, để lại Lữ Hà Tiên ngồi chổng vỏ choáng váng một mình trong phòng.
Quá ức, muốn tìm một chỗ để khóc một mình, Lữ Hà Tiên không biết vô tình hay cố ý, nàng chạy sang phòng Minh Hạo khóc lóc kể lễ.
May là lúc đó đêm khuya mọi người đều ngủ, chỉ có ngoài phủ là có binh lính canh gác, cho nên Lữ Hà Tiên vào phòng Minh Hạo mà không ai biết.
Tại thời điểm đó, Minh Hạo ngủ say bị tiếng khóc lóc Lữ Hà Tiên đánh thức, hắn chỉ có thể thức dậy ngồi nghe vị này mỹ phụ Lữ Hà Tiên khóc kể.
Kế đó là…
Bởi vì Lữ Hà Tiên rơi vào cơn tức giận hoàn toàn quên mất lý trí, nàng cở hết bộ quần áo ra trước mặt Minh Hạo… Truyện được đăng tại T.r.u.y.e.n.C.v(.)c.o.m
Minh Hạo lúc đó khi thấy thân thể thành thục trần chuồng của Lữ Hà Tiên toàn thân bỗng nhiên nóng lên.
Đây không phải là Minh Hạo nổi máu cái gì, mà là do một tia Dâm Đạo trong người kia phát tác.
Dâm đạo, nguồn gốc của tham muốn, dục vọng.
Chuyện kế tiếp không cần nghĩ cũng biết. Minh Hạo đây?
Thức ăn dâng đến miệng, dại gì không ăn? Thế là hắn như sói nhào vào miếng thịt, đem Lữ Hà Tiên ăn từ trên xuống dưới, từ đường nhất đến đường tam đều thông suốt…
…
“Ngươi chắc hẳn đã giao du bên ngoài nhiều lần rồi nhỉ?” Minh Hạo nhìn nàng tựa như cười hỏi.
Theo kinh nghiệm chịch và chơi gái lâu năm như Minh Hạo, không khó nhận ra một người thường hay giao du với người khác, cắm sừng chồng mình.
Tại lúc ‘giao’ nhau với Lữ Hà Tiên, Minh Hạo có thể cảm giác được chuyện này nàng làm rất nhiều lần, nhất là nơi mông của nàng to hơn lúc bình thường, khu rừng có hơi thâm đen và bên ngoài khu rừng cây cỏ nhiều hơn, đây là chứng tỏ nàng là một người con gái rất dâm đãng và đã có dấu hiệu bị người khác “cày” nhiều lần. Song phong hơi có xệ xuống do bị bóp nhiều.
Động tác càng không phải nói, từ thổi sáo cho đến kiểu doggy. Lữ Hà Tiên làm rất thành thạo, điêu luyện, và rất kỹ thuật chuyên nghiệp.
“Ngài đúng là tinh mắt, nô gia đúng là mỗi lần cảm thấy thiếu vắng là ra ngoài tìm người.”
Lữ Hà Tiên xấu hổ nói, nàng nói rất ngắn gọn, giống như không muốn nhấc đến chuyện này.
Minh Hạo gật đầu, từ lúc nhìn thấy thân thể nàng đã đoán ra vài phần. Tuy nàng bị nhiều người làm thịt rồi, nhưng hắn không ngại mấy chuyện đó, coi như làm thịt nàng để thỏa mãn cơn dục vọng trong lòng mình. Còn về cưới nàng làm vợ, tình yêu gì đó thì miễn bàn, ai biết hay không cưới nàng về rồi bị nàng cắm sừng đây.
Minh Hạo nói: “Mặc đồ rồi đi đi, đừng để Nê Tuyết Hà phát hiện.”
Minh Hạo nói xong từ túi đồ lấy ra bộ quần áo đưa cho nàng.
Lữ Hà Tiên gật đầu mặc đồ vào.
Mặc xong quần áo đàng hoàng, Lữ Hà Tiên e thẹn hỏi: “Nếu có cơ hội, nô gia có thể hay không phục vụ ngài?”
“Tùy duyên đi.” Minh Hạo trở lại thần sắc lạnh lùng nói.
Lữ Hà Tiên nhìn vẻ mặt hắn nàng đành gật đầu, trong mắt hiện lên tràn ngập thất vọng.
Trong hơn 40 năm cuộc đời, nàng từng qua tay vô số nam nhân. Nhưng chỉ có Minh Hạo người duy nhất là thỏa mãn dục vọng của nàng, từ kỹ thuật là “lưỡi” cho đến “đẩy” đều khiến nàng đạt đến đỉnh phong cao trào nhiều lần, điều này làm nàng sướng đến phát điên.
Nếu nói người khác mà không phải Minh Hạo, chắc hẳn đã sớm chào cờ đuối sức ở vài hiệp đầu. Nhưng chiến đấu từ lúc đêm khuya đến sáng sớm, hơn vài tiếng đồng hồ, Minh Hạo không những không đuối mà càng hăng hái, đem nàng quật đến quật lui mà không biết mệt là gì.
Trận đấu cuối cùng, nàng chỉ có thể giơ tay đầu hàng trước sức chiến đấu điên cuồng của Minh Hạo.
Sau trận chiến điên cuồng với Minh Hạo, Lữ Hà Tiên từ trong lòng hứng thú chuyển thành ham muốn chiếm hữu.
Ham muốn sở hữu Minh Hạo.
Sở hữu cơ thể, sở hữu tất cả, từng giọt màu trắng chất lỏng…
Nàng ham muốn thứ ấy của Minh Hạo…
Ham muốn đưa thứ ấy của hắn vào bên trong cơ thể để giải tỏa nổi thèm khát…
Lữ Hà Tiên không hỏi nửa, nàng mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc này ở sau truyền đến nhàn nhạt âm thanh Minh Hạo: “Ngươi lát nửa kêu người bí mật lại dọn dẹp lại nơi này. Còn nửa, cầm lấy, nếu có cơ hội thì chúng ta lại tiếp….”
Lữ Hà Tiên quay lại, lúc này một vật màu đen bay đến tay nàng.
Nhìn vật trong tay, đây không phải là vật mà Nê Tuyết Hà ngày trước cầm để liên lạc với Minh Hạo sao?
Lữ Hà Tiên trong mắt hiện lên vui mừng vô cùng, nàng cung kính nói: “Vâng đại nhân, nếu có cơ hội cứ liên lạc với nô gia, nô gia sẵn sàng phục vụ ngài mọi lúc mọi nơi nếu ngài muốn.”
“Ta biết rồi, ngươi đi nhanh đi kẻo bị người khác phát hiện.” Minh Hạo lạnh lùng nói.
Lữ Hà Tiên gật đầu, đóng cửa chạy ra ngoài.
…
“Hệ thống, tìm được vị trí bản nguyên chưa?”
Minh Hạo hỏi hệ thống.
Ở Lúc Thần Mộ, Minh Hạo nhờ hệ thống tìm, nhưng hệ thống báo cần thời gian khá lâu để tìm kiếm.
“Đing! Chưa chủ nhân, bởi vì vị trí quá xa, dù là ngài hiện ở Nam Triều, nhưng vẫn còn khá xa. Hệ thống cần tốn một số thời gian nhất định để tìm bản nguyên.”
Minh Hạo có chút bực bội, hỏi: “Hệ thống, chẳng lẽ bản nguyên ẩn núp ở vị diện khác?”
“Đing! Hệ thống không thể xác định được vị trí của bản nguyên”
“Đing! Hệ thống có một giải pháp, chủ nhân nghe không?”
“Giải pháp gì?” Minh Hạo bực bội hỏi.
“Đing!...”
“Không xong rồi Thế Tông, hơn trăm đế quốc cùng lúc tuyên chiến với chúng ta.”
Nê Tuyết Hà đẩy cửa phòng vào, ngay lập tức nàng bắt gặp tình cảnh xấu hổ nhất trong cuộc đời nàng.
Minh Hạo nằm trên giường, cả thân thể không mặc quần áo, lộ ra phần dưới đứng thẳng** …
“A!”
Nê Tuyết Hà nhìn xong xấu hổ thét lên một tiếng, vội vàng đóng cửa chạy ra ngoài.
Truyện được copy tại TruyenCv[.]com
Minh Hạo nằm trên giường mở mắt ra, nở nụ cười cáo già, khặc khặc, nếu ngươi biết ta ăn mẹ ngươi thì làm sao đây?
“Nàng đi rồi, ngươi ra đi.”
Từ dưới giường lúc này chui ra một mỹ thiếu phụ, da trắng như tuyết, mắt diễm e thẹn, đôi song phong nụ nở đung đưa lên xuống, một vòng theo thon gọn, chân dài trắng ngần. Lúc này, thân thể hoàn toàn cở hết lớp quần áo, tất cả được phô ra ngoài không có một chút che giấu nào, àng làm tăng khí chất kiều diễm cùng mị lực của nàng hơn lúc bình thường.
Trên mặt và cơ thể nàng dính vài giọt màu trắng nào đó, hai chân phía dưới còn chảy lênh láng nước…
Minh Hạo nhìn nàng tựa như cười nói: “Ngươi đúng là bản chất cái xô thịt nha, ta công nhận người thật giỏi về trên giường. Không biết khi phu quân hoặc con gái ngươi biết ngươi giao du với ta sẽ ra sao đây? Ha ha”
Lữ Hà Tiên dù không biết xô thịt là gì, nhưng nghe Minh Hạo nói đã hơi hiểu ý của hắn.
Nàng xấu hổ cười nói: “Ngài đừng nói vậy. Chuyện này chỉ có nô gia và ngài biết là được. Nhưng, phải công nhận ngài về khoảng kia cũng thật giỏi. Nô gia từ nào giờ chưa cảm thấy thỏa mãn bất cứ người nào trừ ngài.”
“Tất nhiên.” Minh Hạo được khen không khỏi nở nụ cười đắc ý, hắn có thể ngự hơn trăm mỹ nữ cùng lúc đều được.
Đêm qua phải nói là xảy ra một chuyện vô cùng máu chó.
Sau khi trở về, Lữ Hà Tiên và Nê Bá Hổ xảy ra cãi nhau, vụ việc chính là bởi vì Nê Bá Hổ mà xém nửa làm Nê Tuyết Hà nguy hiểm đến tính mạng.
Nê Bá Hổ cho rằng là do nàng cùng con gái không chịu ở lại đòi đi theo.
Lữ Hà Tiên cho rằng là do Nê Bá Hổ ‘xúi dục’ hai mẹ con nàng mới dẫn đến như vậy.
Cuối cùng, bởi vì quá tức giận, Nê Bá Hổ một bàn tay tát vào mặt Lữ Hà Tiên rồi bỏ đi, để lại Lữ Hà Tiên ngồi chổng vỏ choáng váng một mình trong phòng.
Quá ức, muốn tìm một chỗ để khóc một mình, Lữ Hà Tiên không biết vô tình hay cố ý, nàng chạy sang phòng Minh Hạo khóc lóc kể lễ.
May là lúc đó đêm khuya mọi người đều ngủ, chỉ có ngoài phủ là có binh lính canh gác, cho nên Lữ Hà Tiên vào phòng Minh Hạo mà không ai biết.
Tại thời điểm đó, Minh Hạo ngủ say bị tiếng khóc lóc Lữ Hà Tiên đánh thức, hắn chỉ có thể thức dậy ngồi nghe vị này mỹ phụ Lữ Hà Tiên khóc kể.
Kế đó là…
Bởi vì Lữ Hà Tiên rơi vào cơn tức giận hoàn toàn quên mất lý trí, nàng cở hết bộ quần áo ra trước mặt Minh Hạo… Truyện được đăng tại T.r.u.y.e.n.C.v(.)c.o.m
Minh Hạo lúc đó khi thấy thân thể thành thục trần chuồng của Lữ Hà Tiên toàn thân bỗng nhiên nóng lên.
Đây không phải là Minh Hạo nổi máu cái gì, mà là do một tia Dâm Đạo trong người kia phát tác.
Dâm đạo, nguồn gốc của tham muốn, dục vọng.
Chuyện kế tiếp không cần nghĩ cũng biết. Minh Hạo đây?
Thức ăn dâng đến miệng, dại gì không ăn? Thế là hắn như sói nhào vào miếng thịt, đem Lữ Hà Tiên ăn từ trên xuống dưới, từ đường nhất đến đường tam đều thông suốt…
…
“Ngươi chắc hẳn đã giao du bên ngoài nhiều lần rồi nhỉ?” Minh Hạo nhìn nàng tựa như cười hỏi.
Theo kinh nghiệm chịch và chơi gái lâu năm như Minh Hạo, không khó nhận ra một người thường hay giao du với người khác, cắm sừng chồng mình.
Tại lúc ‘giao’ nhau với Lữ Hà Tiên, Minh Hạo có thể cảm giác được chuyện này nàng làm rất nhiều lần, nhất là nơi mông của nàng to hơn lúc bình thường, khu rừng có hơi thâm đen và bên ngoài khu rừng cây cỏ nhiều hơn, đây là chứng tỏ nàng là một người con gái rất dâm đãng và đã có dấu hiệu bị người khác “cày” nhiều lần. Song phong hơi có xệ xuống do bị bóp nhiều.
Động tác càng không phải nói, từ thổi sáo cho đến kiểu doggy. Lữ Hà Tiên làm rất thành thạo, điêu luyện, và rất kỹ thuật chuyên nghiệp.
“Ngài đúng là tinh mắt, nô gia đúng là mỗi lần cảm thấy thiếu vắng là ra ngoài tìm người.”
Lữ Hà Tiên xấu hổ nói, nàng nói rất ngắn gọn, giống như không muốn nhấc đến chuyện này.
Minh Hạo gật đầu, từ lúc nhìn thấy thân thể nàng đã đoán ra vài phần. Tuy nàng bị nhiều người làm thịt rồi, nhưng hắn không ngại mấy chuyện đó, coi như làm thịt nàng để thỏa mãn cơn dục vọng trong lòng mình. Còn về cưới nàng làm vợ, tình yêu gì đó thì miễn bàn, ai biết hay không cưới nàng về rồi bị nàng cắm sừng đây.
Minh Hạo nói: “Mặc đồ rồi đi đi, đừng để Nê Tuyết Hà phát hiện.”
Minh Hạo nói xong từ túi đồ lấy ra bộ quần áo đưa cho nàng.
Lữ Hà Tiên gật đầu mặc đồ vào.
Mặc xong quần áo đàng hoàng, Lữ Hà Tiên e thẹn hỏi: “Nếu có cơ hội, nô gia có thể hay không phục vụ ngài?”
“Tùy duyên đi.” Minh Hạo trở lại thần sắc lạnh lùng nói.
Lữ Hà Tiên nhìn vẻ mặt hắn nàng đành gật đầu, trong mắt hiện lên tràn ngập thất vọng.
Trong hơn 40 năm cuộc đời, nàng từng qua tay vô số nam nhân. Nhưng chỉ có Minh Hạo người duy nhất là thỏa mãn dục vọng của nàng, từ kỹ thuật là “lưỡi” cho đến “đẩy” đều khiến nàng đạt đến đỉnh phong cao trào nhiều lần, điều này làm nàng sướng đến phát điên.
Nếu nói người khác mà không phải Minh Hạo, chắc hẳn đã sớm chào cờ đuối sức ở vài hiệp đầu. Nhưng chiến đấu từ lúc đêm khuya đến sáng sớm, hơn vài tiếng đồng hồ, Minh Hạo không những không đuối mà càng hăng hái, đem nàng quật đến quật lui mà không biết mệt là gì.
Trận đấu cuối cùng, nàng chỉ có thể giơ tay đầu hàng trước sức chiến đấu điên cuồng của Minh Hạo.
Sau trận chiến điên cuồng với Minh Hạo, Lữ Hà Tiên từ trong lòng hứng thú chuyển thành ham muốn chiếm hữu.
Ham muốn sở hữu Minh Hạo.
Sở hữu cơ thể, sở hữu tất cả, từng giọt màu trắng chất lỏng…
Nàng ham muốn thứ ấy của Minh Hạo…
Ham muốn đưa thứ ấy của hắn vào bên trong cơ thể để giải tỏa nổi thèm khát…
Lữ Hà Tiên không hỏi nửa, nàng mở cửa phòng đi ra ngoài, lúc này ở sau truyền đến nhàn nhạt âm thanh Minh Hạo: “Ngươi lát nửa kêu người bí mật lại dọn dẹp lại nơi này. Còn nửa, cầm lấy, nếu có cơ hội thì chúng ta lại tiếp….”
Lữ Hà Tiên quay lại, lúc này một vật màu đen bay đến tay nàng.
Nhìn vật trong tay, đây không phải là vật mà Nê Tuyết Hà ngày trước cầm để liên lạc với Minh Hạo sao?
Lữ Hà Tiên trong mắt hiện lên vui mừng vô cùng, nàng cung kính nói: “Vâng đại nhân, nếu có cơ hội cứ liên lạc với nô gia, nô gia sẵn sàng phục vụ ngài mọi lúc mọi nơi nếu ngài muốn.”
“Ta biết rồi, ngươi đi nhanh đi kẻo bị người khác phát hiện.” Minh Hạo lạnh lùng nói.
Lữ Hà Tiên gật đầu, đóng cửa chạy ra ngoài.
…
“Hệ thống, tìm được vị trí bản nguyên chưa?”
Minh Hạo hỏi hệ thống.
Ở Lúc Thần Mộ, Minh Hạo nhờ hệ thống tìm, nhưng hệ thống báo cần thời gian khá lâu để tìm kiếm.
“Đing! Chưa chủ nhân, bởi vì vị trí quá xa, dù là ngài hiện ở Nam Triều, nhưng vẫn còn khá xa. Hệ thống cần tốn một số thời gian nhất định để tìm bản nguyên.”
Minh Hạo có chút bực bội, hỏi: “Hệ thống, chẳng lẽ bản nguyên ẩn núp ở vị diện khác?”
“Đing! Hệ thống không thể xác định được vị trí của bản nguyên”
“Đing! Hệ thống có một giải pháp, chủ nhân nghe không?”
“Giải pháp gì?” Minh Hạo bực bội hỏi.
“Đing!...”
/351
|