Theo khảo sát, tác giả quyết định sẽ kết thúc sớm phần huyền huyễn này. …
---
---
---
“Có tin mới nhất về trận chiến báo về thưa lão tổ.”
“Đọc!”
“Trong thư ghi là … “
…
Trong căn phòng lớn, hai người ngồi.
Một lão già và một trung niên nói chuyện với nhau.
Lão già này chính là Nhân Thái Long, còn người trung niên kia chính là Nhân Thế Tiên, là vua của Nhân Tiên Quốc hiện tại.
“Cũng may, chúng ta đi trước một bước, lần này Nhân Tiên Quốc chúng ta hưởng số rồi.” Nhân Thái Long rung rung đùi đắc ý nói.
“Đó là công cha, nếu không phải do cha bày mưu tính kề thì làm sao có được thành quả ngày hôm nay.” Nhân Thế Tuyên cười nói.
“Ha ha, đúng, trong đó có một phần công lao không nhỏ của con trai người Nhân Thiên Long, nếu không phải do hắn dẫn đám người kia về, chắc hôm nay Nhân Tiên Quốc đi theo đám người kia xuống suối vàng rồi.”
Hai cha con nhìn nhau cười ha hả, hiển nhiên tâm trạng hai người rất là vui.
Làm sao không vui?
Hơn trăm cái đế quốc, có cổ quốc, hoàng triều, vương triều cùng đi tong. Hiện tại chỉ có vài cái sống sót, nhưng nhìn chung không có cái nào đáng uy hiếp bọn hắn, trừ cái kia Minh Hạo.
Có thể nói, một bước này bọn họ hoàn toàn thắng lợi!
…
“Báo cáo tổng tư lệnh, toàn quân diệt…”
“Được rồi, rút lui trở về.”
Minh Hạo ngắn gọn nói.
Nhìn qua cửa sổ áng mây trắng trôi trên bầu trời mỉm cười.
Không nghĩ đến vận may hắn lại lớn như vậy.
Sáng sớm, hắn nhận được tin tức từ phân thân tử thần truyền xuống.
Phát hiện một chỗ nghi ngờ của Dâm Đạo thế giới này ẩn núp.
Sau rời đi Thần Mộ, Minh Hạo ra lệnh cho phân thân đi tìm kiếm cái dâm đạo. Hiện tại trải qua nhiều tháng tìm kiếm, rốt cục có kết quả.
Nơi đó chính là…
Tận cùng thế giới này.
Xử lý xong, Minh Hạo liên lạc với đám binh lính Terran thu dọn tàn cuộc.
Tiếp đó Minh Hạo một mình đi về Nhân Tiên Quốc, xử lý chuyện Thế Cương làm con gái nhà người ta có thai…
…
Vài ngày sau, Minh Hạo rốt cục đến Nhân Tiên Quốc.
Thành trì hùng vĩ, tường thành cao hơn 10m, người ra vào tấp nập.
Trên đường đi qua, đa số thành trì tan hoang, người chạy nạn, cảnh mà thảm thương.
Khi đến Nhân Tiên Quốc lại khác, bầu không khí náo nức, vui tươi, tràn đầy sức sống, không như những nơi Minh Hạo đi qua, tĩnh lặng mộ địa, người chạy loạn lạc, khóc thương bên đường.
Hai tên lính mặc giáp, cầm kiếm chặn trước cửa thành, người ra vào hình như phải xuất giấy gì đó bọn hắn mới cho vào.
Minh Hạo đi đến, một trong hai tên lính trừng mắt nhìn hắn gào hét: “Đứng lại, giấy thông hành đâu!?”
Minh Hạo lắc đầu nói: “Ta không có, kêu vua các ngươi ra đây, nói ta đến từ…”
Minh Hạo còn chưa nói hết, một tên lính bên trái rút kiếm ra bao, hướng về Minh Hạo chém thật nhanh một nhát.
Phốc!
Người Minh Hạo nứt ra làm hai.
Nhìn thảm trạng của Minh Hạo, tên lính vừa chém Minh Hạo mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Dám nói chuyện với hoàng đế tôn kính của chúng ta như vậy, tội đáng chết.”
“Vậy ngươi dám giết ta, tội chết ngàn lần.”
Một ngón tay không biết từ đâu ra, hướng trán tên lính, đầu ngón phát ra ánh sáng chói mắt.
“Bùm!” Âm thanh nổ tung vang dội. Tên lính chưa kịp hét thảm, đầu lâu theo âm thanh nổ thành tro, cả thân thể không đầu ngã xuống đất.
Người lính còn lại sợ sệt, chỉ tay vào Minh Hạo, run run nói: “Ngươi, dám giết lính của Nhân Tiên Quốc, ngươi…”
“Được rồi, ngươi theo hắn chết luôn đi.”
Minh Hạo lười nghe hắn nói, một ngón tay sáng lên, tia sáng bắn vào đầu tên kia.
“Bùm!”
…
Tĩnh.
Người xung quanh thấy vậy sợ đến nói không ra lời.
“Chạy.”
Một hồi sau, không biết la lêni, đám người hoảng sợ theo bản năng chạy đi, nơi cổng thành hỗn loạn.
Minh Hạo theo đám người đang loạn chạy vào cổng thành.
….
“Thưa thống lĩnh, tại cửa thành có một vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra.”Một người mặc áo hạ nhân đi vào phủ báo.
“Án mạng.” Người trung niên mặc đồ binh ngồi trên ghế, nhìn về hạ nhân hỏi, “Chuyện gì xảy ra!”
“Theo như lời người xem, có một người thanh niên đi vào thành, hắn nói lời xúc phạm hoàng thượng, kế đó người lính kia chém người thanh niên thành hai nửa. Sau đó không biết vì sao người thanh niên kia xuất hiện bên cạnh tên lính, một tay sáng lên, sau đó đầu tên lính nổ nát…”
Hạ nhân kể toàn bộ sự việc cho thống lĩnh.
Thống lĩnh nghe vậy hỏi: “Tên lính kia chém người thanh niên thành hai?”
“Vâng, theo lời người xem thì đúng vậy thưa thống lĩnh.” Người hạ nhân gật đầu nói.
“Vậy hắn sống lại?” Thống lĩnh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy thống lĩnh.” Hạ nhân gật đầu nói, trong mắt hiện lên không tin tưởng chuyện này.
Bất quá, theo lời nhiều người chứng kiến thì chuyện này không thể là giả được.
Chẳng lẽ…
Thống lĩnh nghĩ đến lệnh của hoàng đế truyền xuống mấy ngày trước, trong lòng không yên. Lập tức đứng lên, nhìn hạ nhân nói: “Mau, chuẩn bị cho ta xe ngựa, ta có việc gấp cần bẩm báo với hoàng đế.”
“Vâng thổng lĩnh.”
…
Minh Hạo tự nhiên bước vào thành, nhìn người đi đường, chọn một cô gái ngẫu nhiên, hỏi: “Này, ngươi biết chỗ ở của hoàng đế không?”
Thiếu nữ nghe người hỏi dừng bước lại, thấy ánh mắt sâu không đấy của Minh Hạo nhìn chằm chằm mình, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, tim không tự chủ đập gia tốc vài lần.
Má nổi lên phiến hồng, thiếu nữ dáng vẻ rụt rè nói: “A a, đi thẳng đến bên kia, sau đó rẽ…”
Cô gái nói rất tận tình, thậm chí đi bao nhiêu mét, đi đường nào đều nói.
Đợi nàng nói xong, Minh Hạo nói cám ơn một tiếng, phất tay một cá, một luồng khí bay vào người thiếu nữi.
Thiếu nữ từ cảnh giới Dâm Sinh đột phá lên Dâm Vương.
Chưa đợi thiếu nữ phản ứng, Minh Hạo cả người sáng lên, chớp nhoáng một cái biến mất.
Để lại thiếu nữ đứng tại chỗ, một mặt mơ màng..
…
Người xung quanh đi đường chỉ thấy một tia sáng lóe lên rồi biến mất. Dù cảnh giới Dâm Vương cũng không hay biết gì.
Minh Hạo chạy với tốc độ siêu ánh sáng rất nhanh, chỉ mất ba giay đến nơi.
Hoàng cung khổng lồ, xung quanh binh lính canh gác dày đặc, Minh Hạo tiếp tục hóa thành ánh sáng thậm nhập vào trong.
“Là ai.”
Hai cha con Nhân Thái Long và Nhân Thế Tuyên đang bàn bạc, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức xa lạ xuất hiện tại hoàng cung chính mình, cùng nhau đứng lên, khí tức như biển vô hạn phóng ra, bao trùm toàn bộ hoàng cung.
“Là ta.”
Minh Hạo lạnh lùng nói.
Trước mặt hai người, từng tia sáng hội tụ lại một người thanh niên.
Người này không ai khác, chính là Minh Hạo.
Nhân Thế Tuyên không biết, nhưng Nhân Thái Long vừa gặp qua kia, nên rất nhanh nhận ra Minh Hạo.
Hắn nở nụ cười thân thiết nhìn Minh Hạo nói: “Ồ, ngọn gió nào đưa ngươi đến? Tại sao đến mà không báo cho lão già này một tiếng?”
Minh Hạo nhàn nhạt nói: “Ta lười.”
“Ạch.” Nhân Thái Long nụ cười cứng ngắt, chuyển sang vấn đề khác: “Nào, mời đạo hữu đi đến đại sảnh, chúng ta cùng bàn bạc về vấn đề hôn sự.”
Dù hắn nói với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng có thể nghe bên trong hắn đang thúc giục vấn đề hôn sự.
Minh Hạo khoát tay chặn hắn lại, nói: “Ta muốn gặp vợ con ta trước, chuyện kia tính sau.”
Nhân Thái Long nghe vậy tạm thời bỏ vấn đề bàn bạc hôn sự qua một bên, cười nói: “Như vậy đi theo ta, ta dẫn ngươi đến phòng hai vợ con ngươi.”
Nhân Thế Tuyên đứng một bên lắng nghe không nói chuyện, thấy Nhân Thái Long tỏ ra tái độ nghiêm túc khác với ngày thường, hắn liền biết Minh Hạo là ai.
Nhân Thế Tuyên nhanh chóng giới thiệu chính mình: “Chào cha Thế Tông, ta là cha của công chúa Nhân Ngọc Phượng.”
Minh Hạo gật đầu, ánh mắt nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ạch…” Nhân Thế Tuyên cứng họng lại, không biết nói gì, chẳng lẽ nói con trai nhà ngươi đã dương cung bá thương đè con gái ta ra thịt?
Nhân Thái Long ho khan khặc một cái, giải vây cho Nhân Thế Tuyên, nói: “Đi nào đạo hữu, ta dẫn ngươi đi. Nhân Thế Tuyên con triệu tạp toàn bộ mọi người ra đi, chuẩn bị đãi tiệc mừng.”
“Vâng cha.” Nhân Thế Tuyên vội vã rời đi chuẩn bị tiệc đãi.
Minh Hạo gật đầu.
Nhân Thái Long dẫn Minh Hạo đến căn phòng riêng biệt, xung quanh canh phòng rất nghiêm ngặt.
Mở cửa ra.
Bên trong ngồi ba người.
Một người nữ dáng vẻ cao lớn vạm vỡ, màu da nâu lúa mạch khỏe mạnh.
Khuôn mặt kiên nghị khắc khổ do trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời. Hơi thở nóng bỏng cuộn trào, mang theo đặc tính của người con gái vùng Tây Cương.
Mặc bộ váy nâu dày khảm châu sáng, nhìn như người quý tộc. Có điều không che được đôi song phong khổng lồ phía trước ngực của nàng.
Khi thấy Minh Hạo mỗi cái thở ra hít vào càng nhanh, làm đôi ngực sữa lớn của nàng theo đó phập phồng lắc lư lên xuống liên tục. Thậm chí cúc áo còn hơi rung rung, tựa như cúc áo sắp không giữ được đôi ngực sữa của nàng, muốn phá áo mà ra.
Khuôn mặt nàng hơi vuông, lông mày kẽ dài sát mắt, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm Minh Hạo, trong con mắt hiện lên vui mừng, nhớ nhung.
Ngồi kế bên Tam Nương là một đứa bé, khuôn mặt vài phần giống Minh Hạo, vài phần giống Tam Nương.
Trên mặt hắn treo rõ ràng mười phần sợ hãi khi nhìn thấy Minh Hạo xuất hiện.
Người còn lại thân hình cao lớn, một tay cầm thanh đao lớn đứng trong phòng, người này không ai khác chính là Râu Trắng.
“Cha, sao ngươi lại ở đây?”
Thế Cương kinh ngạc la lên.
“Làm sao, ta không thể ở đây?” Minh Hạo tựa như cười nhìn hắn hỏi.
---
---
---
“Có tin mới nhất về trận chiến báo về thưa lão tổ.”
“Đọc!”
“Trong thư ghi là … “
…
Trong căn phòng lớn, hai người ngồi.
Một lão già và một trung niên nói chuyện với nhau.
Lão già này chính là Nhân Thái Long, còn người trung niên kia chính là Nhân Thế Tiên, là vua của Nhân Tiên Quốc hiện tại.
“Cũng may, chúng ta đi trước một bước, lần này Nhân Tiên Quốc chúng ta hưởng số rồi.” Nhân Thái Long rung rung đùi đắc ý nói.
“Đó là công cha, nếu không phải do cha bày mưu tính kề thì làm sao có được thành quả ngày hôm nay.” Nhân Thế Tuyên cười nói.
“Ha ha, đúng, trong đó có một phần công lao không nhỏ của con trai người Nhân Thiên Long, nếu không phải do hắn dẫn đám người kia về, chắc hôm nay Nhân Tiên Quốc đi theo đám người kia xuống suối vàng rồi.”
Hai cha con nhìn nhau cười ha hả, hiển nhiên tâm trạng hai người rất là vui.
Làm sao không vui?
Hơn trăm cái đế quốc, có cổ quốc, hoàng triều, vương triều cùng đi tong. Hiện tại chỉ có vài cái sống sót, nhưng nhìn chung không có cái nào đáng uy hiếp bọn hắn, trừ cái kia Minh Hạo.
Có thể nói, một bước này bọn họ hoàn toàn thắng lợi!
…
“Báo cáo tổng tư lệnh, toàn quân diệt…”
“Được rồi, rút lui trở về.”
Minh Hạo ngắn gọn nói.
Nhìn qua cửa sổ áng mây trắng trôi trên bầu trời mỉm cười.
Không nghĩ đến vận may hắn lại lớn như vậy.
Sáng sớm, hắn nhận được tin tức từ phân thân tử thần truyền xuống.
Phát hiện một chỗ nghi ngờ của Dâm Đạo thế giới này ẩn núp.
Sau rời đi Thần Mộ, Minh Hạo ra lệnh cho phân thân đi tìm kiếm cái dâm đạo. Hiện tại trải qua nhiều tháng tìm kiếm, rốt cục có kết quả.
Nơi đó chính là…
Tận cùng thế giới này.
Xử lý xong, Minh Hạo liên lạc với đám binh lính Terran thu dọn tàn cuộc.
Tiếp đó Minh Hạo một mình đi về Nhân Tiên Quốc, xử lý chuyện Thế Cương làm con gái nhà người ta có thai…
…
Vài ngày sau, Minh Hạo rốt cục đến Nhân Tiên Quốc.
Thành trì hùng vĩ, tường thành cao hơn 10m, người ra vào tấp nập.
Trên đường đi qua, đa số thành trì tan hoang, người chạy nạn, cảnh mà thảm thương.
Khi đến Nhân Tiên Quốc lại khác, bầu không khí náo nức, vui tươi, tràn đầy sức sống, không như những nơi Minh Hạo đi qua, tĩnh lặng mộ địa, người chạy loạn lạc, khóc thương bên đường.
Hai tên lính mặc giáp, cầm kiếm chặn trước cửa thành, người ra vào hình như phải xuất giấy gì đó bọn hắn mới cho vào.
Minh Hạo đi đến, một trong hai tên lính trừng mắt nhìn hắn gào hét: “Đứng lại, giấy thông hành đâu!?”
Minh Hạo lắc đầu nói: “Ta không có, kêu vua các ngươi ra đây, nói ta đến từ…”
Minh Hạo còn chưa nói hết, một tên lính bên trái rút kiếm ra bao, hướng về Minh Hạo chém thật nhanh một nhát.
Phốc!
Người Minh Hạo nứt ra làm hai.
Nhìn thảm trạng của Minh Hạo, tên lính vừa chém Minh Hạo mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng nói: “Dám nói chuyện với hoàng đế tôn kính của chúng ta như vậy, tội đáng chết.”
“Vậy ngươi dám giết ta, tội chết ngàn lần.”
Một ngón tay không biết từ đâu ra, hướng trán tên lính, đầu ngón phát ra ánh sáng chói mắt.
“Bùm!” Âm thanh nổ tung vang dội. Tên lính chưa kịp hét thảm, đầu lâu theo âm thanh nổ thành tro, cả thân thể không đầu ngã xuống đất.
Người lính còn lại sợ sệt, chỉ tay vào Minh Hạo, run run nói: “Ngươi, dám giết lính của Nhân Tiên Quốc, ngươi…”
“Được rồi, ngươi theo hắn chết luôn đi.”
Minh Hạo lười nghe hắn nói, một ngón tay sáng lên, tia sáng bắn vào đầu tên kia.
“Bùm!”
…
Tĩnh.
Người xung quanh thấy vậy sợ đến nói không ra lời.
“Chạy.”
Một hồi sau, không biết la lêni, đám người hoảng sợ theo bản năng chạy đi, nơi cổng thành hỗn loạn.
Minh Hạo theo đám người đang loạn chạy vào cổng thành.
….
“Thưa thống lĩnh, tại cửa thành có một vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra.”Một người mặc áo hạ nhân đi vào phủ báo.
“Án mạng.” Người trung niên mặc đồ binh ngồi trên ghế, nhìn về hạ nhân hỏi, “Chuyện gì xảy ra!”
“Theo như lời người xem, có một người thanh niên đi vào thành, hắn nói lời xúc phạm hoàng thượng, kế đó người lính kia chém người thanh niên thành hai nửa. Sau đó không biết vì sao người thanh niên kia xuất hiện bên cạnh tên lính, một tay sáng lên, sau đó đầu tên lính nổ nát…”
Hạ nhân kể toàn bộ sự việc cho thống lĩnh.
Thống lĩnh nghe vậy hỏi: “Tên lính kia chém người thanh niên thành hai?”
“Vâng, theo lời người xem thì đúng vậy thưa thống lĩnh.” Người hạ nhân gật đầu nói.
“Vậy hắn sống lại?” Thống lĩnh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy thống lĩnh.” Hạ nhân gật đầu nói, trong mắt hiện lên không tin tưởng chuyện này.
Bất quá, theo lời nhiều người chứng kiến thì chuyện này không thể là giả được.
Chẳng lẽ…
Thống lĩnh nghĩ đến lệnh của hoàng đế truyền xuống mấy ngày trước, trong lòng không yên. Lập tức đứng lên, nhìn hạ nhân nói: “Mau, chuẩn bị cho ta xe ngựa, ta có việc gấp cần bẩm báo với hoàng đế.”
“Vâng thổng lĩnh.”
…
Minh Hạo tự nhiên bước vào thành, nhìn người đi đường, chọn một cô gái ngẫu nhiên, hỏi: “Này, ngươi biết chỗ ở của hoàng đế không?”
Thiếu nữ nghe người hỏi dừng bước lại, thấy ánh mắt sâu không đấy của Minh Hạo nhìn chằm chằm mình, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, tim không tự chủ đập gia tốc vài lần.
Má nổi lên phiến hồng, thiếu nữ dáng vẻ rụt rè nói: “A a, đi thẳng đến bên kia, sau đó rẽ…”
Cô gái nói rất tận tình, thậm chí đi bao nhiêu mét, đi đường nào đều nói.
Đợi nàng nói xong, Minh Hạo nói cám ơn một tiếng, phất tay một cá, một luồng khí bay vào người thiếu nữi.
Thiếu nữ từ cảnh giới Dâm Sinh đột phá lên Dâm Vương.
Chưa đợi thiếu nữ phản ứng, Minh Hạo cả người sáng lên, chớp nhoáng một cái biến mất.
Để lại thiếu nữ đứng tại chỗ, một mặt mơ màng..
…
Người xung quanh đi đường chỉ thấy một tia sáng lóe lên rồi biến mất. Dù cảnh giới Dâm Vương cũng không hay biết gì.
Minh Hạo chạy với tốc độ siêu ánh sáng rất nhanh, chỉ mất ba giay đến nơi.
Hoàng cung khổng lồ, xung quanh binh lính canh gác dày đặc, Minh Hạo tiếp tục hóa thành ánh sáng thậm nhập vào trong.
“Là ai.”
Hai cha con Nhân Thái Long và Nhân Thế Tuyên đang bàn bạc, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức xa lạ xuất hiện tại hoàng cung chính mình, cùng nhau đứng lên, khí tức như biển vô hạn phóng ra, bao trùm toàn bộ hoàng cung.
“Là ta.”
Minh Hạo lạnh lùng nói.
Trước mặt hai người, từng tia sáng hội tụ lại một người thanh niên.
Người này không ai khác, chính là Minh Hạo.
Nhân Thế Tuyên không biết, nhưng Nhân Thái Long vừa gặp qua kia, nên rất nhanh nhận ra Minh Hạo.
Hắn nở nụ cười thân thiết nhìn Minh Hạo nói: “Ồ, ngọn gió nào đưa ngươi đến? Tại sao đến mà không báo cho lão già này một tiếng?”
Minh Hạo nhàn nhạt nói: “Ta lười.”
“Ạch.” Nhân Thái Long nụ cười cứng ngắt, chuyển sang vấn đề khác: “Nào, mời đạo hữu đi đến đại sảnh, chúng ta cùng bàn bạc về vấn đề hôn sự.”
Dù hắn nói với giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng có thể nghe bên trong hắn đang thúc giục vấn đề hôn sự.
Minh Hạo khoát tay chặn hắn lại, nói: “Ta muốn gặp vợ con ta trước, chuyện kia tính sau.”
Nhân Thái Long nghe vậy tạm thời bỏ vấn đề bàn bạc hôn sự qua một bên, cười nói: “Như vậy đi theo ta, ta dẫn ngươi đến phòng hai vợ con ngươi.”
Nhân Thế Tuyên đứng một bên lắng nghe không nói chuyện, thấy Nhân Thái Long tỏ ra tái độ nghiêm túc khác với ngày thường, hắn liền biết Minh Hạo là ai.
Nhân Thế Tuyên nhanh chóng giới thiệu chính mình: “Chào cha Thế Tông, ta là cha của công chúa Nhân Ngọc Phượng.”
Minh Hạo gật đầu, ánh mắt nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ạch…” Nhân Thế Tuyên cứng họng lại, không biết nói gì, chẳng lẽ nói con trai nhà ngươi đã dương cung bá thương đè con gái ta ra thịt?
Nhân Thái Long ho khan khặc một cái, giải vây cho Nhân Thế Tuyên, nói: “Đi nào đạo hữu, ta dẫn ngươi đi. Nhân Thế Tuyên con triệu tạp toàn bộ mọi người ra đi, chuẩn bị đãi tiệc mừng.”
“Vâng cha.” Nhân Thế Tuyên vội vã rời đi chuẩn bị tiệc đãi.
Minh Hạo gật đầu.
Nhân Thái Long dẫn Minh Hạo đến căn phòng riêng biệt, xung quanh canh phòng rất nghiêm ngặt.
Mở cửa ra.
Bên trong ngồi ba người.
Một người nữ dáng vẻ cao lớn vạm vỡ, màu da nâu lúa mạch khỏe mạnh.
Khuôn mặt kiên nghị khắc khổ do trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời. Hơi thở nóng bỏng cuộn trào, mang theo đặc tính của người con gái vùng Tây Cương.
Mặc bộ váy nâu dày khảm châu sáng, nhìn như người quý tộc. Có điều không che được đôi song phong khổng lồ phía trước ngực của nàng.
Khi thấy Minh Hạo mỗi cái thở ra hít vào càng nhanh, làm đôi ngực sữa lớn của nàng theo đó phập phồng lắc lư lên xuống liên tục. Thậm chí cúc áo còn hơi rung rung, tựa như cúc áo sắp không giữ được đôi ngực sữa của nàng, muốn phá áo mà ra.
Khuôn mặt nàng hơi vuông, lông mày kẽ dài sát mắt, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm Minh Hạo, trong con mắt hiện lên vui mừng, nhớ nhung.
Ngồi kế bên Tam Nương là một đứa bé, khuôn mặt vài phần giống Minh Hạo, vài phần giống Tam Nương.
Trên mặt hắn treo rõ ràng mười phần sợ hãi khi nhìn thấy Minh Hạo xuất hiện.
Người còn lại thân hình cao lớn, một tay cầm thanh đao lớn đứng trong phòng, người này không ai khác chính là Râu Trắng.
“Cha, sao ngươi lại ở đây?”
Thế Cương kinh ngạc la lên.
“Làm sao, ta không thể ở đây?” Minh Hạo tựa như cười nhìn hắn hỏi.
/351
|