Minh Hạo và Tam Nương trong phòng điên cuồng không ăn uống giao lưu nhân sinh hơn mười ngày đêm mới phá phòng đi ra.
Khi thấy Minh Hạo và Tam Nương quần áo xộc xệch đi ra ngoài, đám người hơi ngẩn ra, một số nữ mặt đỏ đến mang tai, bất quá không ai nói gì.
Thế Cương thấy cha và mẹ đi ra, hắn nhìn về cha mình, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: “Cha!”
Trải qua nhiều năm, giờ đây Thế Cương cao lớn hơn ngày trước.
Một người thanh niên, một người đàn ông thành thục. Lưng thẳng tấp, dáng đứng như sói như hổ, vẻ mặt kiên nghị, đôi mắt sáng rực, cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại thể hình cân đối.
Từ khí chất, có thể thấy được Thế Cương so với hồi nhỏ tính cách tiểu quỷ thu liễm nhiều hơn, thay vào đó là trầm ổn, mạnh mẽ, còn có khí tức cao quý vương giả, loại trên vạn người đế vương.
Mặc bộ áo hoàng bào, đầu đội vương miện tượng trưng cho một hoàng đế của một quốc giả.
Minh Hạo hơi ngẩn ra, nhìn một chút, ngay lập tức biết là đứa con trai mình với Tam Nương.
Minh Hạo đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười hiền lành nói: “Ngươi trưởng thành rồi con trai.”
Thế Cương trong mắt ươn ướt, nhưng không khóc, hắn cúi đầu như đứa bé nhận lỗi, giọng hơi mếu máo nói: “Tất cả là do công cha dạy, con mới có ngày hôm nay.”
Minh Hạo lắc đầu, nhìn Thế Cương trầm ổn nói: “Ta chỉ làm tròn bổn phận trách nhiệm, còn lại là do ngươi. Hiện tại ngươi đã là một hoàng đế của một nước rồi, đừng như đứa bé vậy, người khác sẽ cười đấy.”
“Vâng cha.” Thế Cương hít sâu một hơi, giữ cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại.
Minh Hạo nhìn qua người thiếu nữ xinh đẹp như ngọc bên cạnh Thế Cương, cười nói: “Chắc con là vợ của Thế Cương, Nhân Ngọc Phượng. Là ta lúc trước trong phòng sơ ý.”
Nhân Ngọc Phượng dịu dàng cúi thấp người một cái như chào, má phiếm hồng hồng, dịu dàng nói: “Không sao cha.”
Khi nói chuyện giọng có chút nhỏ lại, không tự nhiên cho lắm, còn có một chút run run trong âm. Hiển nhiên đối với Minh Hạo có chút xa lạ.
Dù sao, lúc nàng gặp Minh Hạo chỉ lúc nhỏ 7, 8 tuổi, hơn nửa chỉ gặp qua một lần.
Hiện tại trải qua mấy năm, gặp lại Minh Hạo cảm giác có chút không thích ứng với người cha chồng này.
Cộng thêm dáng vẻ trẻ tuổi của Minh Hạo, khuôn mặt tuấn tú, mắt đen sâu hút hồn người, đặc biệt nhất, khí chất cuốn hút người khác.
Làm nàng cảm giác tim không tự chủ đập nhanh thình thịch, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dâng trào lên. Nóng, cả thân thể nóng, nhất là phần dưới hạ thân vô cùng ngứa ngáy, loại này cảm xúc chính là lần đầu tiên nàng cảm giác được, cực kỳ khó ức chế.
Minh Hạo thấy mặt nàng phiếm hồng liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Biết do Dâm Đạo năng lực làm ra, Minh Hạo nhanh chóng thu lại khí tức.
Nhìn ánh mắt đang dần biến thành xuân tình Ngọc Phượng, Minh Hạo có chút cười khổ. Hắn cũng không muốn cắm sừng con trai mình a…
Ho khan một cái, ngửi mùi của mình hơi có chút vị chua, nhìn mọi người nói: “Ta đi tắm, sau đó trở.”
Đám người gật đầu, Thế Cương nói: “Cha đi đi, bọn con ở phòng ăn chờ cha.”
Tam Nương lúc này cũng nói: “Ta đi tắm cùng Minh Hạo.”
Một câu, chỉ có dạng này thần kinh thô như nàng mới dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Tam Nương không biết khi nói ra câu này, đám người, kể cả Minh Hạo đều có thể tưởng tưởng ra ý nghĩa thâm sâu của nó…
Có điều dù vậy, nàng quan tâm sao?
Minh Hạo ho khan một chút, mặc kệ đám người, cầm tay Tam Nương nhanh chóng rời đi.
Hai người đi đến phòng riêng của Tam Nương.
Căn phòng rất rộng lớn, nhưng trang trí kháđơn sơ giản dị như lúc sống Tam Nương ở Tây Cương, có thể nàng đã quen với cách sống như vậy.
Tại trong phòng một chiếc giường đơn, kệ sách, tủ quần áo...
Hiện tại trong phòng chỉ hai người, Minh Hạo không có gì ngại ngùng, trực tiếp cở hết quần áo của mình ra.
Tam Nương đồng dạng như vậy, tay bắt đầu cở quần áo ra...
Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau dìu bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trông khá hiện đại, giống như thế kỷ 21: vòi sen, bể bơi, nhà cầu…
Hồ tắm khá rộng, đủ cho mười người cùng tắm, vòi nước thiết kế khá đẹp, hình con sư tử, từ trong miệng phun ra nước.
Theo lời Tam Nương nói, đây là những thành tựu mà Thế Cương từ lúc nhỏ được Minh Hạo dạy dỗ, sau khi lên ngôi vua, hắn bắt đầu áp dụng các kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất.
Trong đó bao gồm cách quản lý, giáo dục, vũ khí, luật lệ, sản xuất...
Hệ thống triều đại vẫn giữ nguyên, chỉ thêm, hoặc bớt các chức vụ cần thiết.
Trải qua mấy năm, Nhân Tiên Quốc dưới sự thống trị của Thế Cương có thể nói là phát triển vượt bậc.
Trở thành đế quốc hùng mạnh nhất Dâm Giới, không có quốc gia hay tông môn nào xứng bằng.
...
Minh Hạo và Tam Nương cùng dắt tay nhau đi xuống bể bơi, ngâm mình trong đó.
Nước nhiệt độ không lạnh, hơi nóng, nhưng vừa đủ ấm áp.
Minh Hạo tự do để người thả lỏng ra, nhắm mắt nằm ngâm mình trong nước, để cho từng giọt nước thấm vào da, tẩy rửa đi dơ bẩn…
Tại Minh Hạo đang ngâm mình thả trong nước, đột nhiên cảm giác jj của mình như lọt vào nơi khác, rất là ấm áp mát mẻ…
Minh Hạo ngay lập tức biết chuyện gì, nhắm mắt lại hưởng thụ…
“A~”
Một hồi sau, trong phòng tắm lại vang lên âm thanh phóng đãn của đôi nam nữ…
…
Tắm xong, Minh Hạo và Tam Nương đi đến phòng ăn.
Tại đây tập hợp đầy đủ mọi người.
Nhân Thế Tuyên, Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long.
Nhân Thế Tuyên và Nhân Thái Long không cần phải nói, sau khi Thế Cương lên ngôi hoàng đế, Nhân Thế Tuyên ẩn sau màn, chỉ lúc rãnh rỗi xử lý nội vụ trong triều.
Còn Nhân Thái Long bởi vì bị kẹt ở cảnh giới Dâm Đế đỉnh phong, cho nên bế quan tiềm tu không ra ngoài.
Nếu không phải hôm nay nhận được tin Minh Hạo trở về, chắc hắn bế quan đến khi đột phá đến Dâm Tổ mới ló mặt đi ra.
Còn về Nhân Thiên Long, trên danh nghĩa sư phụ.
Tại khoảng thời gian qua hắn đúng là bị Thế Cương cho ăn hành liên tục, cho đến khi Thế Cương lớn lên mới tạm thời bớt đau khổ.
Hiện tại giữ chức thái sư, một cái chức an nhàn.
“Thế Tông, ngươi đến.”
“Ha ha, đi đâu mà không báo chúng ta một tiếng? Con trai ngươi chờ mấy năm muốn phát khóc kia kìa.”
“Đến đến, uống rượu…”
Đám người mỉm cười, thân thiết nhìn Minh Hạo nói.
Giờ này, phòng ăn hoàng thất như cái chợ, vui vẻ náo nhiệt.
Người người trên môi treo lấy mỉm cười.
Bầu không khí ấm cúng, hạnh phúc.
Minh Hạo và Tam Nương ngồi xuống ghế, nhìn một vòng mọi người…
Nhìn trên mặt mọi người, nhất là Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng nói cười hạnh phúc.
Ngồi kế bên hai người là hai đứa trẻ, một trai một gái. Mặt mũi có vài phần giống Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng, chắc là đứa con của hai người.
Thấy con cái trưởng thành, có gia đình…
Làm cha làm mẹ, Minh Hạo cảm giác đạt được phần nào đó thành tựu.
Minh Hạo mỉm cười nhìn mọi người nói: “Chắc mọi người đói rồi, ăn đi.”
Đám người gật đầu, bắt đầu ăn.
Bầu không khí từ vui vẻ trở nên im lặng,
15 phút sau, khi toàn bộ mọi người ăn xong, Minh Hạo lúc này mới nói: “ta có chuyện muốn nói với mọi người.”
Thấy Minh Hạo thần sắc nghiêm túc, đám người không dám khinh thường, vểnh tai hết cỡ lắng nghe Minh Hạo nói.
“Ta, sắp rời đi thế giới này, Tam Nương sẽ đi theo ta cùng. Ai muốn đi theo chúng ta giơ tay lên, các ngươi cứ suy nghĩ đi, một tháng sau ta sẽ rời đi.”
Mọi người ngẩn ra, bất quá chỉ có ba người Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long, Nhân Thế Tuyên trong mắt lấp lóe, như hiểu ra cái gì.
Tam Nương đã biết từ trước nên không có gì bất ngờ.
Thế Cương bình tĩnh hỏi: “Cha muốn rời đi?”
Minh Hạo gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thế Cương thở dài, nhìn qua khuôn mặt như ngọc như hoa Nhân Ngọc Phượng, lại nhìn hai đứa con của mình.
Trong mắt trở nên kiên định, nhìn Minh Hạo nói: “Xin lỗi cha. Con sẽ ở lại, bởi vì nơi đây là quê hương con, con không muốn rời xa nó.”
Minh Hạo từ câu hỏi đầu tiên đã đoán trước hắn sẽ nói vậy, thản nhiên gật đầu “Ta không ép buộc ai phải đi, các ngươi suy nghĩ đi.”
“Cám ơn cha.” Thế Cương mím môi nói.
Minh Hạo gật đầu, “Ta về trước.”
Sau đó dắt tay Tam Nương trở về phòng….
…
Một tháng sau.
Đứng tại quảng trường rộng lớn.
Hơn ngàn người nam nữ già trẻ khác nhau đứng chờ đợi.
Trong đó có vị mẫu long mà tại Thần Mộ Minh Hạo phân thân chịch được.
Hiện tại trải qua nhiều năm, nàng ở mấy năm trước xuất sinh được một bé trai kháu khỉnh.
Nhưng, nó không phải chủng tộc nhân loại.
Mà là Ma Long…
Thể chất đặc biệt: Tử Long
Nhục thân mạnh mẽ, phun ra lửa tử vong, mục rửa vạn vật.
Đám bất tử Dâm Đế, dù sao đám này có ít nhiều công, cho nên hắn quyết định phục sinh đám đó, nhưng với điều kiện vĩnh viễn không chống đối với Nhân Tiên Quốc. Nếu Nhân Tiên Quốc gặp nạn phải ra tay giúp đỡ.
Về starcraft 3 Terran. Minh Hạo tạm thời để toàn bộ tại đây. Hoặc nói thành lập nên một quốc gia Terran riêng biệt, với điều kiện trở thành vĩnh cửu liên minh với Nhân Tiên Quốc, có phước cùng hưởng có nạn cùng chia...
…
Minh Hạo nhìn qua đám người Thế Cương, trầm tư một chút, từ trong ngực lấy ra viên ngọc tròn.
Minh Hạo đưa cho Thế Cương, truyền âm cho hắn nói: “Viên ngọc này chính là ẩn chứa ý chí bản thân ta bên trong. Chỉ lúc nguy cấp mới sử dụng, ngươi có thể truyền đời sau cho con cháu. Có điều, chỉ có hoàng đế đời tiếp theo mới được biết chuyện này. Ngươi hiểu không?”
Thế Cương hơi ngẩn ra, trong lòng cảm động.
Hắn biết Minh Hạo làm vậy là vì hắn, Thế Cương hít sâu một hơi, gật đầu truyền âm nói: “Con biết cha.”
Minh Hạo gật đầu, hắn tin tưởng lấy trí thông minh của Thế Cương liền biết thế nào.
Minh Hạo thở dài một cái, nói một câu cuối cùng “Lấy dân làm gốc, đừng vì cái tôi mà đánh mất chính mình, ta đi, ngươi ở lại bảo trọng. Nếu có rãnh ta sẽ về thăm ngươi…”
“Tạm biệt cha..”
Thế Cương đôi mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác như vậy…
Bi thương…
Như đánh mất vật gì quý giá.
“Được rồi đừng khóc. Ta đi.”
Minh Hạo mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ...
Trước khi đi, Minh Hạo đưa hai vòng đen cổ tự chế cho hai đứa con của Thế Cương.
Phất tay một cái, đoàn người Minh Hạo biến mất.
Để lại đám người ở lại thần sắc ngẩn ngơ, sau đó từng tiếng nức nở khóc lóc vang lên, thậm chí có người quỳ xuống đất khóc.
“Cha…”
Thế Cương nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
Tại lúc này, một bàn tay mềm mại, mang theo hơi ấm áp nắm lấy tay hắn.
Quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ Nhân Ngọc Phượng mỉm cười nhìn mình.
“Cha, con đói.”
Hai giọng non nớt trong trẻo vang lên.
Nhìn thấy hai đứa con mình ánh mắt ngây thơ vẻ mặt đói bụng.
Trong lòng buồn bã quét sành sạch, đúng vậy, hắn còn vợ, còn con ở đây, cớ sao phải buồn?
Thế Cương tự nhủ chính mình, nở nụ cười ôn nhu chưa từng có, nói: “Chúng ta đi, hôm nay các ngươi muốn ăn gì ta chiều hết.”
“Ya! Cha tuyệt quá” Hai đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên.
…
~~~~~~~
P/s 1:
Phần huyền huyễn hết.
Đánh giá là, tác giả có chút tiến triển, nhưng về phần nội dung còn chưa đầu tư kỹ (còn kém về phần tình cảm nhân vật, cũng như diễn biến, gây hấp dẫn cao trào…)
Ae còn nhận xét gì ko, cứ nhận xét nhiệt tình phần này nhé! Gạch đá gì cứ ok, tks.
Mai có chương tiếp, G9.
Khi thấy Minh Hạo và Tam Nương quần áo xộc xệch đi ra ngoài, đám người hơi ngẩn ra, một số nữ mặt đỏ đến mang tai, bất quá không ai nói gì.
Thế Cương thấy cha và mẹ đi ra, hắn nhìn về cha mình, nghẹn ngào kêu lên một tiếng: “Cha!”
Trải qua nhiều năm, giờ đây Thế Cương cao lớn hơn ngày trước.
Một người thanh niên, một người đàn ông thành thục. Lưng thẳng tấp, dáng đứng như sói như hổ, vẻ mặt kiên nghị, đôi mắt sáng rực, cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại thể hình cân đối.
Từ khí chất, có thể thấy được Thế Cương so với hồi nhỏ tính cách tiểu quỷ thu liễm nhiều hơn, thay vào đó là trầm ổn, mạnh mẽ, còn có khí tức cao quý vương giả, loại trên vạn người đế vương.
Mặc bộ áo hoàng bào, đầu đội vương miện tượng trưng cho một hoàng đế của một quốc giả.
Minh Hạo hơi ngẩn ra, nhìn một chút, ngay lập tức biết là đứa con trai mình với Tam Nương.
Minh Hạo đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười hiền lành nói: “Ngươi trưởng thành rồi con trai.”
Thế Cương trong mắt ươn ướt, nhưng không khóc, hắn cúi đầu như đứa bé nhận lỗi, giọng hơi mếu máo nói: “Tất cả là do công cha dạy, con mới có ngày hôm nay.”
Minh Hạo lắc đầu, nhìn Thế Cương trầm ổn nói: “Ta chỉ làm tròn bổn phận trách nhiệm, còn lại là do ngươi. Hiện tại ngươi đã là một hoàng đế của một nước rồi, đừng như đứa bé vậy, người khác sẽ cười đấy.”
“Vâng cha.” Thế Cương hít sâu một hơi, giữ cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại.
Minh Hạo nhìn qua người thiếu nữ xinh đẹp như ngọc bên cạnh Thế Cương, cười nói: “Chắc con là vợ của Thế Cương, Nhân Ngọc Phượng. Là ta lúc trước trong phòng sơ ý.”
Nhân Ngọc Phượng dịu dàng cúi thấp người một cái như chào, má phiếm hồng hồng, dịu dàng nói: “Không sao cha.”
Khi nói chuyện giọng có chút nhỏ lại, không tự nhiên cho lắm, còn có một chút run run trong âm. Hiển nhiên đối với Minh Hạo có chút xa lạ.
Dù sao, lúc nàng gặp Minh Hạo chỉ lúc nhỏ 7, 8 tuổi, hơn nửa chỉ gặp qua một lần.
Hiện tại trải qua mấy năm, gặp lại Minh Hạo cảm giác có chút không thích ứng với người cha chồng này.
Cộng thêm dáng vẻ trẻ tuổi của Minh Hạo, khuôn mặt tuấn tú, mắt đen sâu hút hồn người, đặc biệt nhất, khí chất cuốn hút người khác.
Làm nàng cảm giác tim không tự chủ đập nhanh thình thịch, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dâng trào lên. Nóng, cả thân thể nóng, nhất là phần dưới hạ thân vô cùng ngứa ngáy, loại này cảm xúc chính là lần đầu tiên nàng cảm giác được, cực kỳ khó ức chế.
Minh Hạo thấy mặt nàng phiếm hồng liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Biết do Dâm Đạo năng lực làm ra, Minh Hạo nhanh chóng thu lại khí tức.
Nhìn ánh mắt đang dần biến thành xuân tình Ngọc Phượng, Minh Hạo có chút cười khổ. Hắn cũng không muốn cắm sừng con trai mình a…
Ho khan một cái, ngửi mùi của mình hơi có chút vị chua, nhìn mọi người nói: “Ta đi tắm, sau đó trở.”
Đám người gật đầu, Thế Cương nói: “Cha đi đi, bọn con ở phòng ăn chờ cha.”
Tam Nương lúc này cũng nói: “Ta đi tắm cùng Minh Hạo.”
Một câu, chỉ có dạng này thần kinh thô như nàng mới dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Tam Nương không biết khi nói ra câu này, đám người, kể cả Minh Hạo đều có thể tưởng tưởng ra ý nghĩa thâm sâu của nó…
Có điều dù vậy, nàng quan tâm sao?
Minh Hạo ho khan một chút, mặc kệ đám người, cầm tay Tam Nương nhanh chóng rời đi.
Hai người đi đến phòng riêng của Tam Nương.
Căn phòng rất rộng lớn, nhưng trang trí kháđơn sơ giản dị như lúc sống Tam Nương ở Tây Cương, có thể nàng đã quen với cách sống như vậy.
Tại trong phòng một chiếc giường đơn, kệ sách, tủ quần áo...
Hiện tại trong phòng chỉ hai người, Minh Hạo không có gì ngại ngùng, trực tiếp cở hết quần áo của mình ra.
Tam Nương đồng dạng như vậy, tay bắt đầu cở quần áo ra...
Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau dìu bước vào phòng tắm.
Phòng tắm trông khá hiện đại, giống như thế kỷ 21: vòi sen, bể bơi, nhà cầu…
Hồ tắm khá rộng, đủ cho mười người cùng tắm, vòi nước thiết kế khá đẹp, hình con sư tử, từ trong miệng phun ra nước.
Theo lời Tam Nương nói, đây là những thành tựu mà Thế Cương từ lúc nhỏ được Minh Hạo dạy dỗ, sau khi lên ngôi vua, hắn bắt đầu áp dụng các kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất.
Trong đó bao gồm cách quản lý, giáo dục, vũ khí, luật lệ, sản xuất...
Hệ thống triều đại vẫn giữ nguyên, chỉ thêm, hoặc bớt các chức vụ cần thiết.
Trải qua mấy năm, Nhân Tiên Quốc dưới sự thống trị của Thế Cương có thể nói là phát triển vượt bậc.
Trở thành đế quốc hùng mạnh nhất Dâm Giới, không có quốc gia hay tông môn nào xứng bằng.
...
Minh Hạo và Tam Nương cùng dắt tay nhau đi xuống bể bơi, ngâm mình trong đó.
Nước nhiệt độ không lạnh, hơi nóng, nhưng vừa đủ ấm áp.
Minh Hạo tự do để người thả lỏng ra, nhắm mắt nằm ngâm mình trong nước, để cho từng giọt nước thấm vào da, tẩy rửa đi dơ bẩn…
Tại Minh Hạo đang ngâm mình thả trong nước, đột nhiên cảm giác jj của mình như lọt vào nơi khác, rất là ấm áp mát mẻ…
Minh Hạo ngay lập tức biết chuyện gì, nhắm mắt lại hưởng thụ…
“A~”
Một hồi sau, trong phòng tắm lại vang lên âm thanh phóng đãn của đôi nam nữ…
…
Tắm xong, Minh Hạo và Tam Nương đi đến phòng ăn.
Tại đây tập hợp đầy đủ mọi người.
Nhân Thế Tuyên, Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long.
Nhân Thế Tuyên và Nhân Thái Long không cần phải nói, sau khi Thế Cương lên ngôi hoàng đế, Nhân Thế Tuyên ẩn sau màn, chỉ lúc rãnh rỗi xử lý nội vụ trong triều.
Còn Nhân Thái Long bởi vì bị kẹt ở cảnh giới Dâm Đế đỉnh phong, cho nên bế quan tiềm tu không ra ngoài.
Nếu không phải hôm nay nhận được tin Minh Hạo trở về, chắc hắn bế quan đến khi đột phá đến Dâm Tổ mới ló mặt đi ra.
Còn về Nhân Thiên Long, trên danh nghĩa sư phụ.
Tại khoảng thời gian qua hắn đúng là bị Thế Cương cho ăn hành liên tục, cho đến khi Thế Cương lớn lên mới tạm thời bớt đau khổ.
Hiện tại giữ chức thái sư, một cái chức an nhàn.
“Thế Tông, ngươi đến.”
“Ha ha, đi đâu mà không báo chúng ta một tiếng? Con trai ngươi chờ mấy năm muốn phát khóc kia kìa.”
“Đến đến, uống rượu…”
Đám người mỉm cười, thân thiết nhìn Minh Hạo nói.
Giờ này, phòng ăn hoàng thất như cái chợ, vui vẻ náo nhiệt.
Người người trên môi treo lấy mỉm cười.
Bầu không khí ấm cúng, hạnh phúc.
Minh Hạo và Tam Nương ngồi xuống ghế, nhìn một vòng mọi người…
Nhìn trên mặt mọi người, nhất là Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng nói cười hạnh phúc.
Ngồi kế bên hai người là hai đứa trẻ, một trai một gái. Mặt mũi có vài phần giống Thế Cương và Nhân Ngọc Phượng, chắc là đứa con của hai người.
Thấy con cái trưởng thành, có gia đình…
Làm cha làm mẹ, Minh Hạo cảm giác đạt được phần nào đó thành tựu.
Minh Hạo mỉm cười nhìn mọi người nói: “Chắc mọi người đói rồi, ăn đi.”
Đám người gật đầu, bắt đầu ăn.
Bầu không khí từ vui vẻ trở nên im lặng,
15 phút sau, khi toàn bộ mọi người ăn xong, Minh Hạo lúc này mới nói: “ta có chuyện muốn nói với mọi người.”
Thấy Minh Hạo thần sắc nghiêm túc, đám người không dám khinh thường, vểnh tai hết cỡ lắng nghe Minh Hạo nói.
“Ta, sắp rời đi thế giới này, Tam Nương sẽ đi theo ta cùng. Ai muốn đi theo chúng ta giơ tay lên, các ngươi cứ suy nghĩ đi, một tháng sau ta sẽ rời đi.”
Mọi người ngẩn ra, bất quá chỉ có ba người Nhân Thái Long, Nhân Thiên Long, Nhân Thế Tuyên trong mắt lấp lóe, như hiểu ra cái gì.
Tam Nương đã biết từ trước nên không có gì bất ngờ.
Thế Cương bình tĩnh hỏi: “Cha muốn rời đi?”
Minh Hạo gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Thế Cương thở dài, nhìn qua khuôn mặt như ngọc như hoa Nhân Ngọc Phượng, lại nhìn hai đứa con của mình.
Trong mắt trở nên kiên định, nhìn Minh Hạo nói: “Xin lỗi cha. Con sẽ ở lại, bởi vì nơi đây là quê hương con, con không muốn rời xa nó.”
Minh Hạo từ câu hỏi đầu tiên đã đoán trước hắn sẽ nói vậy, thản nhiên gật đầu “Ta không ép buộc ai phải đi, các ngươi suy nghĩ đi.”
“Cám ơn cha.” Thế Cương mím môi nói.
Minh Hạo gật đầu, “Ta về trước.”
Sau đó dắt tay Tam Nương trở về phòng….
…
Một tháng sau.
Đứng tại quảng trường rộng lớn.
Hơn ngàn người nam nữ già trẻ khác nhau đứng chờ đợi.
Trong đó có vị mẫu long mà tại Thần Mộ Minh Hạo phân thân chịch được.
Hiện tại trải qua nhiều năm, nàng ở mấy năm trước xuất sinh được một bé trai kháu khỉnh.
Nhưng, nó không phải chủng tộc nhân loại.
Mà là Ma Long…
Thể chất đặc biệt: Tử Long
Nhục thân mạnh mẽ, phun ra lửa tử vong, mục rửa vạn vật.
Đám bất tử Dâm Đế, dù sao đám này có ít nhiều công, cho nên hắn quyết định phục sinh đám đó, nhưng với điều kiện vĩnh viễn không chống đối với Nhân Tiên Quốc. Nếu Nhân Tiên Quốc gặp nạn phải ra tay giúp đỡ.
Về starcraft 3 Terran. Minh Hạo tạm thời để toàn bộ tại đây. Hoặc nói thành lập nên một quốc gia Terran riêng biệt, với điều kiện trở thành vĩnh cửu liên minh với Nhân Tiên Quốc, có phước cùng hưởng có nạn cùng chia...
…
Minh Hạo nhìn qua đám người Thế Cương, trầm tư một chút, từ trong ngực lấy ra viên ngọc tròn.
Minh Hạo đưa cho Thế Cương, truyền âm cho hắn nói: “Viên ngọc này chính là ẩn chứa ý chí bản thân ta bên trong. Chỉ lúc nguy cấp mới sử dụng, ngươi có thể truyền đời sau cho con cháu. Có điều, chỉ có hoàng đế đời tiếp theo mới được biết chuyện này. Ngươi hiểu không?”
Thế Cương hơi ngẩn ra, trong lòng cảm động.
Hắn biết Minh Hạo làm vậy là vì hắn, Thế Cương hít sâu một hơi, gật đầu truyền âm nói: “Con biết cha.”
Minh Hạo gật đầu, hắn tin tưởng lấy trí thông minh của Thế Cương liền biết thế nào.
Minh Hạo thở dài một cái, nói một câu cuối cùng “Lấy dân làm gốc, đừng vì cái tôi mà đánh mất chính mình, ta đi, ngươi ở lại bảo trọng. Nếu có rãnh ta sẽ về thăm ngươi…”
“Tạm biệt cha..”
Thế Cương đôi mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác như vậy…
Bi thương…
Như đánh mất vật gì quý giá.
“Được rồi đừng khóc. Ta đi.”
Minh Hạo mỉm cười, nụ cười rất vui vẻ...
Trước khi đi, Minh Hạo đưa hai vòng đen cổ tự chế cho hai đứa con của Thế Cương.
Phất tay một cái, đoàn người Minh Hạo biến mất.
Để lại đám người ở lại thần sắc ngẩn ngơ, sau đó từng tiếng nức nở khóc lóc vang lên, thậm chí có người quỳ xuống đất khóc.
“Cha…”
Thế Cương nhìn lên bầu trời lẩm bẩm.
Tại lúc này, một bàn tay mềm mại, mang theo hơi ấm áp nắm lấy tay hắn.
Quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ Nhân Ngọc Phượng mỉm cười nhìn mình.
“Cha, con đói.”
Hai giọng non nớt trong trẻo vang lên.
Nhìn thấy hai đứa con mình ánh mắt ngây thơ vẻ mặt đói bụng.
Trong lòng buồn bã quét sành sạch, đúng vậy, hắn còn vợ, còn con ở đây, cớ sao phải buồn?
Thế Cương tự nhủ chính mình, nở nụ cười ôn nhu chưa từng có, nói: “Chúng ta đi, hôm nay các ngươi muốn ăn gì ta chiều hết.”
“Ya! Cha tuyệt quá” Hai đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên.
…
~~~~~~~
P/s 1:
Phần huyền huyễn hết.
Đánh giá là, tác giả có chút tiến triển, nhưng về phần nội dung còn chưa đầu tư kỹ (còn kém về phần tình cảm nhân vật, cũng như diễn biến, gây hấp dẫn cao trào…)
Ae còn nhận xét gì ko, cứ nhận xét nhiệt tình phần này nhé! Gạch đá gì cứ ok, tks.
Mai có chương tiếp, G9.
/351
|