Một nốt nhạc đệm cứ như vậy trôi qua.
Về phần Dịu Nhã và Kim Long vẫn ‘lén lén lút lút đi lại, trong tình trạng “ám mụi” chưa xác định mối quan hệ.
Mấy tháng sau, Minh Hạo đứng trong phòng nhìn chúng nữ nói: “Ta muốn đi ra ngoài một thời gian.”
Đối với lời này, chúng nữ không có gì xa lạ. Minh Hạo thường mấy tháng hoặc mấy năm đi đến các giới diện khác một lần, chúng nữ không thể không quen thuộc hơn.
“Tướng công đi đường bình an bảo trọng.” Chúng nữ đồng thanh nói, âm thanh trong trẻo dễ nghe cùng reo lên, tựa như tiếng suối róc rách làm người đầu óc tâm linh thư sướng.
Minh Hạo gật đầu mỉm cười biến mất.
Đứng tại vũ trụ hư không bát ngát vô tận, Minh Hạo nhìn một lát, thở dài nói, “Đến lúc trở về nhà rồi…”
…
Minh Hạo trở về đô thị mấy ngày nay rồi, hiện tại hắn đang ở tiệm nét xem các thông tin, cũng như lịch sử, sự kiện trái đất.
Năm nay năm 2010, tháng 3 ngày 9, mùa xuân khí hậu nóng bức.
Có thể do tác động của Minh Hạo vào lịch sử, mà Tung Cẩu biến mất…
(phần này là Hư Cấu, không có thật, cũng như k có mục đích đả kích cái gì, chỉ là tinh thần dân tộc một chút, không nên nghiêm túc. Cám ơn đã đọc, và cũng như đừng soi mói, lịch sử qua rồi để nó qua đi.!!! Chỉ là Truyện - Không Bàn Chính Trị - Giải Trí Là Chính!!!!)
Năm 2010 – trái đất.
Tại hơn 30 năm trước, Nhật Bản bất ngờ điên cuồng vùng dậy, dùng quân sự, tài khí khủng bố đem Max Cơ Va, Tung Cẩu, Mỹ đe dọa một phen.
Trong đó, Max Cơ Va và Tung Cẩu bị nhật bản ném boom thảm thiết nhất, Max Cơ Va khối này tan rã, trở thành một cái chế độ mới dân chủ. Trong chiến tranh lần đó, thảm nhất không ai bằng chính là Tung Cẩu, hơn mấy trăm triệu người hoàn toàn chết hoặc đồng hóa, trở thành một phần con dân, đất đai người Nhật Bản.
Hiện tại theo bảng xếp hạng, Nhật Bản trở thành cường quốc số 1 thế giới về quân sự lẫn kinh tế.
Kế đó thứ nhì là Mỹ, đứng thứ ba là Việt Nam.
Nói về VN, cũng phải nói: do không có tham dự chiến tranh của 3 phe cường quốc như Mỹ, Mát Cơ và Tung Cẩu. Lần này hai miền Nam - Bắc bắt tay hòa bình, không còn loại “đồng bào giết nhau” như những năm trước do Mỹ xúi và Tung cẩu giục. Càng không có chuyện hơn 1 triệu dân nam “chạy” sang nước khác. Cộng với không có chiến tranh biên giới năm 79 với Tung Cẩu, cho nên sau kết thúc chiến tranh Việt Nam, đây là thời gian phát triển tốt nhất, hai miền con dân nam bắc sau chiến tranh bắt đầu xây dựng lại.
Nam lo phát triển kinh tế, Bắc lo phát triển quân sự, con rồng vực dậy từ vết thương, đất nước nào ở Châu Á có thể sánh bằng?
Câu nói bất hủ cũng như khen ngợi từ các quốc gia lớn nhỏ khác dành cho Việt Nam sau thời kết thúc chiến tranh.
Hơn 40 năm kết thúc chiến tranh, dân nam bắc trung ba miền cùng nhau chung sức làm nên, từ một cái nghèo nạn lạc hậu quốc gia, tài nguyên thiếu thốn. Chỉ sau 40 năm chung tay góp sức, từ một quốc gia nho nhỏ trở thành một cường quốc mạnh mẽ đứng thứ 3 thế giới.
Không ai nghĩ tới, một đất nước lãnh thổ nho nhỏ với hình chữ S khiêm tốn, vậy mà sau hơn 40 năm thần tốc phát triển, chỉ đứng sau Nhật và Mỹ.
Quân sự, kinh tế, giáo dục, thiết bị, nghiên cứu, sáng tạo chỉ thua Nhật và Mỹ hai hạng.
Đường rộng đến 6 làn xe chạy. Người dân ăn nói văn minh, gặp nhau chào hỏi, khi giúp nhau cám ơn, thấy đám tang, bất kể già trẻ gái trai cùng nhau dừng lại cúi đầu chào….
Nếu có người đi đường thấy tiền bạc hoặc giấy tờ gì rơi dưới đất, người đó sẽ tự động đến đồn công an trả lại…Không còn tình trạng thấy tiền đánh rơi, tạm thời bỏ túi.
Cục giám sát an toàn thực phẩm và bác sĩ được các sinh viên hoan nghênh nhất, bởi vì hai cục này rãnh rỗi nhất. Cái gì hóa chất từ Tung Cẩu, à quên, tung cẩu đã tuyệt chủng, nên các hóa chất độc hại từ đó không còn, thực phẩm trong sạch lành mành, người chết vì độc theo đó giảm bớt…
Internet tại Việt Nam phát triển vượt bậc, năm 2010 dùng loại cáp quang tiên tiến nhất thế giới, không còn dùng cáp đồng loại dỏm chậm chạp kia, tốc độ đường truyền lên đến 30mb/s~100mb/s cho mọi nhà, (giá rẻ 200k tháng~~)
…
Minh Hạo đọc xong có chút buồn cười, hèn gì sau khi trở về cảm thấy là lạ, nhất là cảnh vật xung quanh so với trí nhớ của hắn khác xa.
Hóa ra do hắn tác động đến lịch sử, làm mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.
“Này cậu bé, đã hết giờ chơi.” Một cụ già mặt mũi hiền lành đi tới, nhấc nhở Minh Hạo về giờ chơi.
Minh Hạo gật đầu đẩy ghế ra, nói: “Cám ơn ông nhấc con, nếu không cháu chắc chơi lố giờ tính thêm tiền.”
Ông cụ mỉm cười nói: “Ngoan, con về đi để cha mẹ ở nhà lo.”
Minh Hạo gật gù rời khỏi tiệm nét, trở về nhà của mình.
Năm 2010, tròn lúc Minh Hạo mười tuổi, ngay khi trở về hắn lập tức biến mình nhỏ lại như lúc 10 tuổi.
Mở cổng vào nhà, nếu nói, có thể căn nhà hắn chỉ dạng bình thường, không lớn không nhỏ, vừa đủ sống, ít ra có phòng ăn, ngủ, bếp núc.
Minh Hạo một người sống trong nhà, ngoài ra không còn ai. Từ nhỏ cha mẹ bỏ rơi hắn, trí nhớ quá mơ hồ.
Bởi vì trường hợp không cha không mẹ, Minh Hạo hiện tại chưa đủ 18 tuổi, cho nên GE (nhà nc) vẫn cấp phí sinh hoạt đều đặn 15 triệu hàng tháng.
Số tiền này so với lúc hắn chưa xuyên đến tinh tế lớn hơn gấp 3 lần.
Về đến nhà, nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã 11h45, còn 10 phút nửa vào học.
Minh Hạo cảm thấy nhức đầu, hắn ở tại tinh tế hoàn toàn học xong, cần gì lại đi học? Hắn có chút do dự, do dự không phải vì đi học, mà là nên suy nghĩ thôi học hay không…
“Thôi học đại đi, dù sao ta là thần rồi, cần gì phải học cho tốn thời gian. Ở nhà chơi vui hơn a..” Minh Hạo nghĩ một chút, quyết định một lát nửa đến trường xin thầy thôi học. Về phần không có bằng để đi kiếm việc làm gì đó chỉ có người thường suy nghĩ, hắn là ‘thần’ a, không cần ăn vẫn có thể sống bình thường.
…
Trong lớp học, tiếng trống đánh “tùng tùng tùng” truyền thống báo hiệu tới giờ học vang lên.
Minh Hạo vào từ sớm, ngồi ngay ngắn, ngồi cùng bàn, kế bên hắn là ba nữ.
Một người làn da trắng, hai người còn lại da ngâm đen và da vàng, cả ba loli thắt búi tóc, đều thuộc loại hình mặt dễ nhìn khiến người sinh ra hảo cảm.
Còn lý do tại sao cả ba nữ ngồi cùng bàn với hắn rất đơn giản. Thật ra Minh Hạo bởi vì học rất lười, thường trốn ra nét chơi game, nên sức học chỉ thuộc loại khá, lại vì mục tiêu “toàn lớp 10 phần 10 học sinh giỏi của năm” cho nên thầy chủ nhiệm mới cho ba nữ học sinh giỏi kèm cặp hắn.
Mặc dù là diễm phúc nhỏ*, nhưng Minh Hạo không phải là loại trẻ con lúc chưa có hệ thống, cộng với ba cô gái ngực chưa nở, mông chưa lớn. Cho nên thần sắc hắn lạnh lùng bình tĩnh, không vì ba tiểu loli ngồi bên cạnh mà buông tha ý định thôi học.
Tiếng trống đánh bên ngoài vừa dứt, một người trung niên dáng vẻ gầy ốm, đeo đôi mắt kính, ôm cặp đen bước vào phòng học.
Người thầy đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh nhí nhố lớp 5, thần sắc nghiêm túc, hắng giọng, nói: “Chắc các em biết, thi học kỳ hai chỉ còn 1 tháng rưỡi tới, cho nên lần này buổi học chủ yếu là ôn bài lại…nào đầu tiên là ôn môn tiếng việt, các em cùng mở ra tràng 235…”
Cả lớp im lặng, chỉ còn tiếng lật sách “vù vù”.
Biết thời cơ đến, Minh Hạo nhanh chóng đứng lên lớn tiếng nói: “Thưa thầy, em có một chuyện quan trọng muốn nói.”
Thầy và đám nhóc đang lật sách dừng lại, cùng không hẹn mà ngẩng đầu nhìn Minh Hạo.
Trần Nhật Khang ngạc nhiên nhìn Minh Hạo. ngày thường tên nhóc này rụt rè, làm sao hôm nay lớn tiếng nói chuyện? Bất quá hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy em Minh Hạo?”
Minh Hạo bình tĩnh nói ra: “Em muốn xin thầy thôi học.”
Cả lớp im lặng, thầy giáo ngơ ngác nhìn Minh Hạo.
Một lúc sau, thầy giáo đập bàn mạnh một cái, chỉ tay vào Minh Hạo lớn tiếng hỏi: “Em không biết chính mình đang nói gì sao?”
Minh Hạo biết lão thầy tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu nói: “Thưa thầy, em biết đang nói gì.”
“Vậy tại sao em lại muốn thôi học?” Trần Nhật Khang có chút kinh ngạc, hạ giọng xuống hỏi
“Bởi vì, tiếp tục học không giúp ích cho em được cái gì.” Minh Hạo trả lời, thú thật, hắn tiếp tục học không có ý nghĩa gì.
“Em không biết nếu không có bằng làm sao ra kiếm việc làm, làm sao kiếm sống?” Trần Nhật Khang liên tục hỏi.
Minh Hạo bình tĩnh đối đáp: “Việc này là của em, không cần thầy phải bận tâm.”
“Em! Em suy nghĩ lại đi, hiện tại em mười tuổi, còn có GE lo về phần tiền bạc sinh hoạt, nhưng qua mười tám tuổi, GE sẽ dừng lại việc hỗ trợ cho em. Khi đó không có bằng, không thể xin việc làm, làm sao có tiền để mà ra đường nuôi sống bản thân? Thầy mong em suy nghĩ lại đi.” Trần Nhật Khang giọng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang hơi hướng cầu xin.
Tất nhiên hắn hiểu gia đình của Minh Hạo khá tội nghiệp, từ nhỏ lúc bốn, năm tuổi cha mẹ bỏ hắn lại một mình. Từ đó tới giờ Minh Hạo tự lập, tự sống một mình, không như đám người có cha, có mẹ lo lắng ngoài kia.
Hiện tại nghe Minh Hạo nói muốn thôi học, hắn không nỡ để một đứa trẻ mười tuổi nghỉ học giữa chừng. Hơn nửa Minh Hạo hiện tại còn chưa tốt nghiệp cấp 1, có bằng tiểu học, với cương vị là người thầy yêu nghề nghiệp dạy học sinh, làm sao có thể cho Minh Hạo nghỉ học được?
Minh Hạo trong lòng cảm động, biết ông thầy suy nghĩ gì, hắn mỉm cười nói: “Cám ơn thầy lo lắng, nhưng với trò đi học cũng vô dụng. Cho nên trò mới xin thầy nghỉ học.”
Về phần Dịu Nhã và Kim Long vẫn ‘lén lén lút lút đi lại, trong tình trạng “ám mụi” chưa xác định mối quan hệ.
Mấy tháng sau, Minh Hạo đứng trong phòng nhìn chúng nữ nói: “Ta muốn đi ra ngoài một thời gian.”
Đối với lời này, chúng nữ không có gì xa lạ. Minh Hạo thường mấy tháng hoặc mấy năm đi đến các giới diện khác một lần, chúng nữ không thể không quen thuộc hơn.
“Tướng công đi đường bình an bảo trọng.” Chúng nữ đồng thanh nói, âm thanh trong trẻo dễ nghe cùng reo lên, tựa như tiếng suối róc rách làm người đầu óc tâm linh thư sướng.
Minh Hạo gật đầu mỉm cười biến mất.
Đứng tại vũ trụ hư không bát ngát vô tận, Minh Hạo nhìn một lát, thở dài nói, “Đến lúc trở về nhà rồi…”
…
Minh Hạo trở về đô thị mấy ngày nay rồi, hiện tại hắn đang ở tiệm nét xem các thông tin, cũng như lịch sử, sự kiện trái đất.
Năm nay năm 2010, tháng 3 ngày 9, mùa xuân khí hậu nóng bức.
Có thể do tác động của Minh Hạo vào lịch sử, mà Tung Cẩu biến mất…
(phần này là Hư Cấu, không có thật, cũng như k có mục đích đả kích cái gì, chỉ là tinh thần dân tộc một chút, không nên nghiêm túc. Cám ơn đã đọc, và cũng như đừng soi mói, lịch sử qua rồi để nó qua đi.!!! Chỉ là Truyện - Không Bàn Chính Trị - Giải Trí Là Chính!!!!)
Năm 2010 – trái đất.
Tại hơn 30 năm trước, Nhật Bản bất ngờ điên cuồng vùng dậy, dùng quân sự, tài khí khủng bố đem Max Cơ Va, Tung Cẩu, Mỹ đe dọa một phen.
Trong đó, Max Cơ Va và Tung Cẩu bị nhật bản ném boom thảm thiết nhất, Max Cơ Va khối này tan rã, trở thành một cái chế độ mới dân chủ. Trong chiến tranh lần đó, thảm nhất không ai bằng chính là Tung Cẩu, hơn mấy trăm triệu người hoàn toàn chết hoặc đồng hóa, trở thành một phần con dân, đất đai người Nhật Bản.
Hiện tại theo bảng xếp hạng, Nhật Bản trở thành cường quốc số 1 thế giới về quân sự lẫn kinh tế.
Kế đó thứ nhì là Mỹ, đứng thứ ba là Việt Nam.
Nói về VN, cũng phải nói: do không có tham dự chiến tranh của 3 phe cường quốc như Mỹ, Mát Cơ và Tung Cẩu. Lần này hai miền Nam - Bắc bắt tay hòa bình, không còn loại “đồng bào giết nhau” như những năm trước do Mỹ xúi và Tung cẩu giục. Càng không có chuyện hơn 1 triệu dân nam “chạy” sang nước khác. Cộng với không có chiến tranh biên giới năm 79 với Tung Cẩu, cho nên sau kết thúc chiến tranh Việt Nam, đây là thời gian phát triển tốt nhất, hai miền con dân nam bắc sau chiến tranh bắt đầu xây dựng lại.
Nam lo phát triển kinh tế, Bắc lo phát triển quân sự, con rồng vực dậy từ vết thương, đất nước nào ở Châu Á có thể sánh bằng?
Câu nói bất hủ cũng như khen ngợi từ các quốc gia lớn nhỏ khác dành cho Việt Nam sau thời kết thúc chiến tranh.
Hơn 40 năm kết thúc chiến tranh, dân nam bắc trung ba miền cùng nhau chung sức làm nên, từ một cái nghèo nạn lạc hậu quốc gia, tài nguyên thiếu thốn. Chỉ sau 40 năm chung tay góp sức, từ một quốc gia nho nhỏ trở thành một cường quốc mạnh mẽ đứng thứ 3 thế giới.
Không ai nghĩ tới, một đất nước lãnh thổ nho nhỏ với hình chữ S khiêm tốn, vậy mà sau hơn 40 năm thần tốc phát triển, chỉ đứng sau Nhật và Mỹ.
Quân sự, kinh tế, giáo dục, thiết bị, nghiên cứu, sáng tạo chỉ thua Nhật và Mỹ hai hạng.
Đường rộng đến 6 làn xe chạy. Người dân ăn nói văn minh, gặp nhau chào hỏi, khi giúp nhau cám ơn, thấy đám tang, bất kể già trẻ gái trai cùng nhau dừng lại cúi đầu chào….
Nếu có người đi đường thấy tiền bạc hoặc giấy tờ gì rơi dưới đất, người đó sẽ tự động đến đồn công an trả lại…Không còn tình trạng thấy tiền đánh rơi, tạm thời bỏ túi.
Cục giám sát an toàn thực phẩm và bác sĩ được các sinh viên hoan nghênh nhất, bởi vì hai cục này rãnh rỗi nhất. Cái gì hóa chất từ Tung Cẩu, à quên, tung cẩu đã tuyệt chủng, nên các hóa chất độc hại từ đó không còn, thực phẩm trong sạch lành mành, người chết vì độc theo đó giảm bớt…
Internet tại Việt Nam phát triển vượt bậc, năm 2010 dùng loại cáp quang tiên tiến nhất thế giới, không còn dùng cáp đồng loại dỏm chậm chạp kia, tốc độ đường truyền lên đến 30mb/s~100mb/s cho mọi nhà, (giá rẻ 200k tháng~~)
…
Minh Hạo đọc xong có chút buồn cười, hèn gì sau khi trở về cảm thấy là lạ, nhất là cảnh vật xung quanh so với trí nhớ của hắn khác xa.
Hóa ra do hắn tác động đến lịch sử, làm mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.
“Này cậu bé, đã hết giờ chơi.” Một cụ già mặt mũi hiền lành đi tới, nhấc nhở Minh Hạo về giờ chơi.
Minh Hạo gật đầu đẩy ghế ra, nói: “Cám ơn ông nhấc con, nếu không cháu chắc chơi lố giờ tính thêm tiền.”
Ông cụ mỉm cười nói: “Ngoan, con về đi để cha mẹ ở nhà lo.”
Minh Hạo gật gù rời khỏi tiệm nét, trở về nhà của mình.
Năm 2010, tròn lúc Minh Hạo mười tuổi, ngay khi trở về hắn lập tức biến mình nhỏ lại như lúc 10 tuổi.
Mở cổng vào nhà, nếu nói, có thể căn nhà hắn chỉ dạng bình thường, không lớn không nhỏ, vừa đủ sống, ít ra có phòng ăn, ngủ, bếp núc.
Minh Hạo một người sống trong nhà, ngoài ra không còn ai. Từ nhỏ cha mẹ bỏ rơi hắn, trí nhớ quá mơ hồ.
Bởi vì trường hợp không cha không mẹ, Minh Hạo hiện tại chưa đủ 18 tuổi, cho nên GE (nhà nc) vẫn cấp phí sinh hoạt đều đặn 15 triệu hàng tháng.
Số tiền này so với lúc hắn chưa xuyên đến tinh tế lớn hơn gấp 3 lần.
Về đến nhà, nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã 11h45, còn 10 phút nửa vào học.
Minh Hạo cảm thấy nhức đầu, hắn ở tại tinh tế hoàn toàn học xong, cần gì lại đi học? Hắn có chút do dự, do dự không phải vì đi học, mà là nên suy nghĩ thôi học hay không…
“Thôi học đại đi, dù sao ta là thần rồi, cần gì phải học cho tốn thời gian. Ở nhà chơi vui hơn a..” Minh Hạo nghĩ một chút, quyết định một lát nửa đến trường xin thầy thôi học. Về phần không có bằng để đi kiếm việc làm gì đó chỉ có người thường suy nghĩ, hắn là ‘thần’ a, không cần ăn vẫn có thể sống bình thường.
…
Trong lớp học, tiếng trống đánh “tùng tùng tùng” truyền thống báo hiệu tới giờ học vang lên.
Minh Hạo vào từ sớm, ngồi ngay ngắn, ngồi cùng bàn, kế bên hắn là ba nữ.
Một người làn da trắng, hai người còn lại da ngâm đen và da vàng, cả ba loli thắt búi tóc, đều thuộc loại hình mặt dễ nhìn khiến người sinh ra hảo cảm.
Còn lý do tại sao cả ba nữ ngồi cùng bàn với hắn rất đơn giản. Thật ra Minh Hạo bởi vì học rất lười, thường trốn ra nét chơi game, nên sức học chỉ thuộc loại khá, lại vì mục tiêu “toàn lớp 10 phần 10 học sinh giỏi của năm” cho nên thầy chủ nhiệm mới cho ba nữ học sinh giỏi kèm cặp hắn.
Mặc dù là diễm phúc nhỏ*, nhưng Minh Hạo không phải là loại trẻ con lúc chưa có hệ thống, cộng với ba cô gái ngực chưa nở, mông chưa lớn. Cho nên thần sắc hắn lạnh lùng bình tĩnh, không vì ba tiểu loli ngồi bên cạnh mà buông tha ý định thôi học.
Tiếng trống đánh bên ngoài vừa dứt, một người trung niên dáng vẻ gầy ốm, đeo đôi mắt kính, ôm cặp đen bước vào phòng học.
Người thầy đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh nhí nhố lớp 5, thần sắc nghiêm túc, hắng giọng, nói: “Chắc các em biết, thi học kỳ hai chỉ còn 1 tháng rưỡi tới, cho nên lần này buổi học chủ yếu là ôn bài lại…nào đầu tiên là ôn môn tiếng việt, các em cùng mở ra tràng 235…”
Cả lớp im lặng, chỉ còn tiếng lật sách “vù vù”.
Biết thời cơ đến, Minh Hạo nhanh chóng đứng lên lớn tiếng nói: “Thưa thầy, em có một chuyện quan trọng muốn nói.”
Thầy và đám nhóc đang lật sách dừng lại, cùng không hẹn mà ngẩng đầu nhìn Minh Hạo.
Trần Nhật Khang ngạc nhiên nhìn Minh Hạo. ngày thường tên nhóc này rụt rè, làm sao hôm nay lớn tiếng nói chuyện? Bất quá hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy em Minh Hạo?”
Minh Hạo bình tĩnh nói ra: “Em muốn xin thầy thôi học.”
Cả lớp im lặng, thầy giáo ngơ ngác nhìn Minh Hạo.
Một lúc sau, thầy giáo đập bàn mạnh một cái, chỉ tay vào Minh Hạo lớn tiếng hỏi: “Em không biết chính mình đang nói gì sao?”
Minh Hạo biết lão thầy tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu nói: “Thưa thầy, em biết đang nói gì.”
“Vậy tại sao em lại muốn thôi học?” Trần Nhật Khang có chút kinh ngạc, hạ giọng xuống hỏi
“Bởi vì, tiếp tục học không giúp ích cho em được cái gì.” Minh Hạo trả lời, thú thật, hắn tiếp tục học không có ý nghĩa gì.
“Em không biết nếu không có bằng làm sao ra kiếm việc làm, làm sao kiếm sống?” Trần Nhật Khang liên tục hỏi.
Minh Hạo bình tĩnh đối đáp: “Việc này là của em, không cần thầy phải bận tâm.”
“Em! Em suy nghĩ lại đi, hiện tại em mười tuổi, còn có GE lo về phần tiền bạc sinh hoạt, nhưng qua mười tám tuổi, GE sẽ dừng lại việc hỗ trợ cho em. Khi đó không có bằng, không thể xin việc làm, làm sao có tiền để mà ra đường nuôi sống bản thân? Thầy mong em suy nghĩ lại đi.” Trần Nhật Khang giọng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang hơi hướng cầu xin.
Tất nhiên hắn hiểu gia đình của Minh Hạo khá tội nghiệp, từ nhỏ lúc bốn, năm tuổi cha mẹ bỏ hắn lại một mình. Từ đó tới giờ Minh Hạo tự lập, tự sống một mình, không như đám người có cha, có mẹ lo lắng ngoài kia.
Hiện tại nghe Minh Hạo nói muốn thôi học, hắn không nỡ để một đứa trẻ mười tuổi nghỉ học giữa chừng. Hơn nửa Minh Hạo hiện tại còn chưa tốt nghiệp cấp 1, có bằng tiểu học, với cương vị là người thầy yêu nghề nghiệp dạy học sinh, làm sao có thể cho Minh Hạo nghỉ học được?
Minh Hạo trong lòng cảm động, biết ông thầy suy nghĩ gì, hắn mỉm cười nói: “Cám ơn thầy lo lắng, nhưng với trò đi học cũng vô dụng. Cho nên trò mới xin thầy nghỉ học.”
/351
|