Trầm Minh chạy vào phòng đầu tiên, vừa nhìn vào trong thoáng chóc cả người hắn run lên, mặt xanh mét như lá đu đủ đồng dạng.
Trầm Thiên Nam đi theo phía sau, lập tức nàng thấy được cảnh mà nàng không bao giờ quên:
Hai người thanh thiếu nam nữ nằm trên giường, cả hai trần chuồng không mảnh áo che thân, nam trên nữ dưới, người nữ ở dưới, không ai khác chính là con nàng, Trầm Vũ Anh.
Mặt Trầm Thiên Nam trong phút chốc mặt đỏ lên, nhưng vì là người từng trải cho nên rất nhanh bình tĩnh lại.
Hai vợ chồng lâm vào tình trạng hóa đá, nhất là nhìn thấy con gái mình vậy mà biểu hiện phóng đãng, môi đỏ ngâm nga rên rỉ, thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh dâm đãng thô tục, kích thích thần kinh người như “Sướng quá, em yêu anh, chồng mau chơi chết *** các loại” Nàng một hồi gọi anh yêu, một hồi gọi chồng, còn đâu hình tượng tiểu thư nhà giàu có ăn học, rõ ràng như con ** dâm đãng a.
“A! Thằng chó đẻ dám thịt con gái tao, mau buông con gái tao ra!” Ngây ra một lúc Trầm Minh bừng tỉnh lại, hắn như con cọp đực nổi điên gào thét, hắn không nghĩ tới thằng oắc con này lại cả gan thịt con gái hắn ở giữa ban ngày ban mặt, hơn nửa ở nhà, lại có hai vợ chồng hắn gần kề bên.
Việc đầu tiên hắn bây giờ muốn làm là kéo thằng chó này ra ngoài, sau đó kêu người cắt đi tay chân nó, thiến luôn jj ****. Ai kêu dám mần trinh con gái hắn chi? Phải biết con gái hắn mới có 16 tuổi, còn ở độ tuổi đi học, phát dục chưa đầy đủ, muốn mần ít nhất phải đạt 18 tuổi nha, khi đó làm sao hắn không quan tâm.
Chạy đến sau lưng Minh Hạo, hai tay thô ráp cường tráng bắt lấy lưng Minh Hạo, dùng toàn bộ sức lực muốn kéo hắn ra ngoài.
Trầm Minh cảm giác kéo Minh Hạo như kéo cục đá ngàn tấn, không thể nào dịch chuyển được nửa bước.
“Tao không tin không kéo mày ra được!!!” Trầm Minh thét lớn, hai tay gồng hết cỡ, trán và tay tràn đầy gân tay, có điều như lúc trước, không si nhê gì.
Trên mặt Trầm Minh rơi mồ hôi như mưa, trong mắt hiện lên khó tin nồng nặc, hắn rõ ràng dùng hết toàn bộ sức lực kéo ra, nhưng Minh Hạo thân thể vẫn bất động, tựa như không cảm giaác gì, đang cùng con gái hắn Vũ Anh “đưa ra đúc vô” giao hoan.
Một hồi trắng hồi đỏ, Trầm Minh nhẫn nhịn không được, một tay dùng toàn lực đánh vào lưng Minh Hạo.
“Đing!”
Âm thanh như hai miếng sắt thép va chạm.
“A!”
Trầm Minh hét thảm, cánh tay vừa đánh vào lưng Minh Hạo rủ xuống, cánh tay hình dáng để người liên tưởng đến một tay tàn phế.
Trầm Minh không hiểu thấu, tại sao hắn đấm vào lưng Minh Hạo lại như đánh vào tường sắt thế này, cũng may chỉ là hơi sưng đau thôi, chưa đến tình trạng kia, nhưng dù vậy đủ làm sống an nhàn sung sướng Trầm Minh đau chết rồi.
Lúc này hắn thật sự sợ rồi, lần đầu tiên hắn cảm giác khó hiểu kinh dị đến vậy.
“Anh!” Trầm Thiên Nam nhìn không được nửa, nàng biết rõ Minh Hạo là người đặc biệt, nếu để Trầm Minh tiếp tục như vậy thì không ổn, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
“Anh có sao không?” Trầm Thiên Nam thần sắc quan tâm lo lắng nhìn cánh tay phải thả xuống hỏi.
“Không sao, chỉ là hơi đau thôi.” Trầm Minh hít hà một cái, đau đến làm hắn méo mặt một hồi.
Trần Thiên Nam thở dài, nhìn qua bên giường đôi nam nữ trẻ đang chơi trò xếp hình, nhỏ giọng nói: “Anh, đã gạo nấu thành cơm rồi, cho nên em nghĩ…”
Trầm Minh biết nàng muốn nói gì, cơn tức giận dồn ép trong lòng bộc phát ra, quay qua nhìn, Trầm Thiên Nam một bàn tay tán vào mặt nàng không lưu tình, sau đó giận dữ nói: “Im ngay!”
“Bốp!”
Trầm Thiên Nam đầu óc choáng váng ngã xuống, bị tát một bên má sưng phù lên, nàng sờ lên mặt ngọc của mình, cảm giác một bên đau rát, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trầm Minh.
“Anh, anh vậy mà đánh tôi?”
Trầm Thiên Nam không tài nào tin tưởng được người chồng chung sống mấy chục năm chưa bao giờ ra tay đánh mình, vậy mà hôm nay hắn ra tay đánh mình, hơn nửa lại không chút lưu tình nào, nghĩ đến mình lo lắng cho hắn, thế mà bị hắn vô cớ tán vào mặt, nàng đôi mắt ướt lệ.
Trầm Minh cơn tức làm mất lý trí, tới khi nghe Trầm Thiên Nam hỏi mới hồi phục lại tỉnh táo, nhưng đã muộn, hắn cả thân thể run run, cổ họng khô khốc, hắn không biết mình bị làm sao.
“Anh, anh lỡ tay.” Trầm Minh từ cổ họng khô hạn nặn ra bốn chữ này sau đó im lặng.
“Chỉ như vậy?” Trầm Thiên Nam nước mắt rơi xuống như mưa, đôi mắt đỏ lên, môi đỏ thở hổn hển, giọng nói yếu mềm, làm người tiếc thương muốn ôm nàng vào lòng để dỗ dành.
Nàng không nghĩ Trầm Minh tán vào mặt nàng xong chỉ nói ra bốn chữ là xong, làm nàng trái tim đau đớn, trong lòng đau khổ khó tả.Hình ảnh người chồng tốt trong lòng bắt đầu xuất hiện vết nứt ti tí, vết nứt này không nhanh chóng lan ra, nhưng lại rất khó trị lành đấy.
Tấm gương một khi bị nứt một miếng, có cách nào để gắn lại không? Câu trả lời tất nhiên không cần phải nói.
Trầm Minh trầm mặc không nói, một tay nắm chặc lại, hắn là nam nhân, có lòng tự trọng cực cao, lại là người trải qua nhiều sóng gió quan trường, người trên ngàn người, nào chịu cúi đầu nói một tiếng “xin lỗi”?
Một người khóc, một người im lặng, hai người giao hoan vui vẻ đến quên trời quên đất, tình cảnh có vài phần buồn cười hài hước.
“Nhã…”
Trên giường đôi nam nữ cùng rên một tiếng, có vẻ công việc nhân sinh truyền thống đã xong rồi.
Cùng lúc này, Minh Hạo hỏa dâm tạm thời giảm đi, thần trí tỉnh táo hơn vài phần, mờ mịt nhìn dưới thân thiếu nữ thần sắc mệt mỏi rơi vào ngủ say.
Minh Hạo thở dài, trời ạ, hắn không nghĩ tới chính mình thịt con gái người ta giữa ban ngày, nhìn qua hai người trong phòng sửng sốt, sắc mặt già không khỏi đỏ lên.
Đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng vào, Minh Hạo lúc này còn chưa biết vụ việc Trầm Minh tán mặt Trầm Thiên Nam, hắn nghi hoặc nhìn Trầm Thiên Nam nằm dưới đất khóc sướt mướt hỏi: “Dì sao nằm dưới đó khóc vậy?”
Trầm Thiên Nam không muốn làm xấu mặt, nhanh chóng đứng lên, vừa đứng lên cơ thể không ổn, lung lay một chút ngã xuống ra phía sau.
Trầm Minh nghe tiếng la của vợ nhanh chóng phản ứng lại có điều không kịp rồi.
“A!”
Trầm Thiên Nam ngã xuống, tưởng rằng không ai đỡ lấy nhắm mắt lại, bất ngờ nàng cảm giác nơi eo có bàn tay rắn chắc ôm lấy, tưởng rằng là Trầm Minh đỡ nàng.
“Trầm Minh, coi như lần này em tha lỗi cho anh.”
Trầm Thiên Nam ngọt ngào nghĩ, có điều làm nàng thất vọng khi mở mắt ra, chứng kiến người ôm nàng không phải chồng nàng, mà là bạn trai Trầm Vũ Anh, Minh Hạo.
Nhìn đối diện khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy câu hồn người, hơi thở tràn đầy nóng bỏng nam tính phả vào mặt, thân thể khó hiểu nóng lên ngứa ngái, đôi mắt biến thành mê ly nhìn Minh Hạo không chớp mắt
“A, mau buông vợ tao ra thằng súc sinh!” Trầm Minh nhìn Minh Hạo ôm vợ mình không thả ra, lại nhìn Trầm Thiên Nam ánh mắt mê ly nhìn Minh Hạo, hắn cảm giác mình đang bị thằng này cắm sừng, hơn nửa còn cắm sừng trước mặt.
Rốt cục không chịu nổi, Trầm Minh lao lên như chó điên, tay chân đánh đấm túi bụi, hoàn toàn quên đi lúc nãy một tay đánh vào đau nhức.
“Ô”
“A”
Âm thanh như lợn mổ thảm thiết kêu lên, Trầm Minh hai tay gần như ‘phế’, tất nhiên chỉ là gần như thôi, chưa đến nổi liệt luôn hai tay.
Năm ngón chân một bên sưng phù chảy máu, móng chân sứt ra, làm hắn đứng không vững mà ngã xuống đất.
Ngã chổng mông!
Ba chữ để miêu tả hình dáng Trầm Minh lúc này.
Trầm Thiên Nam ngã úp mặt xuống đất, mông chổng lên cao như đang nói: “Mau đến thông cúc ta a.”
“Hì hì.”
Tiếng cười duyên dáng truyền đến, người phát ra tiếng cười không ai khác chính là Trầm Thiên Nam. Nhìn bộ dáng ngã của Trầm Minh, nàng không khỏi phì cười một tiếng.
Lúc nãy nàng nghe tiếng chửi của Trầm Minh đã sớm từ trong cơn mê tỉnh lại, nhanh chóng lùi ra xa hai ba bước.
Vừa mới lui ra vài bước, đúng lúc thấy Trầm Minh đánh đá Minh Hạo một hồi, kế tiếp cả người đứng không vững té lên trước, mặt ăn đất, mông chổng ngược, tư thế buồn cười làm Trầm Thiên Nam nhịn không được cười lên.
Nụ cười như trăm hoa đua nở, mang một theo quyến rũ động lòng người, lúc nàng cười, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, phối hợp với vẻ thôn gầy xinh đẹp của nàng, tựa như thiên sứ nụ cười, nhìn vào làm người nhìn vào say mê.
Trầm Thiên Nam đi theo phía sau, lập tức nàng thấy được cảnh mà nàng không bao giờ quên:
Hai người thanh thiếu nam nữ nằm trên giường, cả hai trần chuồng không mảnh áo che thân, nam trên nữ dưới, người nữ ở dưới, không ai khác chính là con nàng, Trầm Vũ Anh.
Mặt Trầm Thiên Nam trong phút chốc mặt đỏ lên, nhưng vì là người từng trải cho nên rất nhanh bình tĩnh lại.
Hai vợ chồng lâm vào tình trạng hóa đá, nhất là nhìn thấy con gái mình vậy mà biểu hiện phóng đãng, môi đỏ ngâm nga rên rỉ, thỉnh thoảng trong miệng phát ra âm thanh dâm đãng thô tục, kích thích thần kinh người như “Sướng quá, em yêu anh, chồng mau chơi chết *** các loại” Nàng một hồi gọi anh yêu, một hồi gọi chồng, còn đâu hình tượng tiểu thư nhà giàu có ăn học, rõ ràng như con ** dâm đãng a.
“A! Thằng chó đẻ dám thịt con gái tao, mau buông con gái tao ra!” Ngây ra một lúc Trầm Minh bừng tỉnh lại, hắn như con cọp đực nổi điên gào thét, hắn không nghĩ tới thằng oắc con này lại cả gan thịt con gái hắn ở giữa ban ngày ban mặt, hơn nửa ở nhà, lại có hai vợ chồng hắn gần kề bên.
Việc đầu tiên hắn bây giờ muốn làm là kéo thằng chó này ra ngoài, sau đó kêu người cắt đi tay chân nó, thiến luôn jj ****. Ai kêu dám mần trinh con gái hắn chi? Phải biết con gái hắn mới có 16 tuổi, còn ở độ tuổi đi học, phát dục chưa đầy đủ, muốn mần ít nhất phải đạt 18 tuổi nha, khi đó làm sao hắn không quan tâm.
Chạy đến sau lưng Minh Hạo, hai tay thô ráp cường tráng bắt lấy lưng Minh Hạo, dùng toàn bộ sức lực muốn kéo hắn ra ngoài.
Trầm Minh cảm giác kéo Minh Hạo như kéo cục đá ngàn tấn, không thể nào dịch chuyển được nửa bước.
“Tao không tin không kéo mày ra được!!!” Trầm Minh thét lớn, hai tay gồng hết cỡ, trán và tay tràn đầy gân tay, có điều như lúc trước, không si nhê gì.
Trên mặt Trầm Minh rơi mồ hôi như mưa, trong mắt hiện lên khó tin nồng nặc, hắn rõ ràng dùng hết toàn bộ sức lực kéo ra, nhưng Minh Hạo thân thể vẫn bất động, tựa như không cảm giaác gì, đang cùng con gái hắn Vũ Anh “đưa ra đúc vô” giao hoan.
Một hồi trắng hồi đỏ, Trầm Minh nhẫn nhịn không được, một tay dùng toàn lực đánh vào lưng Minh Hạo.
“Đing!”
Âm thanh như hai miếng sắt thép va chạm.
“A!”
Trầm Minh hét thảm, cánh tay vừa đánh vào lưng Minh Hạo rủ xuống, cánh tay hình dáng để người liên tưởng đến một tay tàn phế.
Trầm Minh không hiểu thấu, tại sao hắn đấm vào lưng Minh Hạo lại như đánh vào tường sắt thế này, cũng may chỉ là hơi sưng đau thôi, chưa đến tình trạng kia, nhưng dù vậy đủ làm sống an nhàn sung sướng Trầm Minh đau chết rồi.
Lúc này hắn thật sự sợ rồi, lần đầu tiên hắn cảm giác khó hiểu kinh dị đến vậy.
“Anh!” Trầm Thiên Nam nhìn không được nửa, nàng biết rõ Minh Hạo là người đặc biệt, nếu để Trầm Minh tiếp tục như vậy thì không ổn, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
“Anh có sao không?” Trầm Thiên Nam thần sắc quan tâm lo lắng nhìn cánh tay phải thả xuống hỏi.
“Không sao, chỉ là hơi đau thôi.” Trầm Minh hít hà một cái, đau đến làm hắn méo mặt một hồi.
Trần Thiên Nam thở dài, nhìn qua bên giường đôi nam nữ trẻ đang chơi trò xếp hình, nhỏ giọng nói: “Anh, đã gạo nấu thành cơm rồi, cho nên em nghĩ…”
Trầm Minh biết nàng muốn nói gì, cơn tức giận dồn ép trong lòng bộc phát ra, quay qua nhìn, Trầm Thiên Nam một bàn tay tán vào mặt nàng không lưu tình, sau đó giận dữ nói: “Im ngay!”
“Bốp!”
Trầm Thiên Nam đầu óc choáng váng ngã xuống, bị tát một bên má sưng phù lên, nàng sờ lên mặt ngọc của mình, cảm giác một bên đau rát, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trầm Minh.
“Anh, anh vậy mà đánh tôi?”
Trầm Thiên Nam không tài nào tin tưởng được người chồng chung sống mấy chục năm chưa bao giờ ra tay đánh mình, vậy mà hôm nay hắn ra tay đánh mình, hơn nửa lại không chút lưu tình nào, nghĩ đến mình lo lắng cho hắn, thế mà bị hắn vô cớ tán vào mặt, nàng đôi mắt ướt lệ.
Trầm Minh cơn tức làm mất lý trí, tới khi nghe Trầm Thiên Nam hỏi mới hồi phục lại tỉnh táo, nhưng đã muộn, hắn cả thân thể run run, cổ họng khô khốc, hắn không biết mình bị làm sao.
“Anh, anh lỡ tay.” Trầm Minh từ cổ họng khô hạn nặn ra bốn chữ này sau đó im lặng.
“Chỉ như vậy?” Trầm Thiên Nam nước mắt rơi xuống như mưa, đôi mắt đỏ lên, môi đỏ thở hổn hển, giọng nói yếu mềm, làm người tiếc thương muốn ôm nàng vào lòng để dỗ dành.
Nàng không nghĩ Trầm Minh tán vào mặt nàng xong chỉ nói ra bốn chữ là xong, làm nàng trái tim đau đớn, trong lòng đau khổ khó tả.Hình ảnh người chồng tốt trong lòng bắt đầu xuất hiện vết nứt ti tí, vết nứt này không nhanh chóng lan ra, nhưng lại rất khó trị lành đấy.
Tấm gương một khi bị nứt một miếng, có cách nào để gắn lại không? Câu trả lời tất nhiên không cần phải nói.
Trầm Minh trầm mặc không nói, một tay nắm chặc lại, hắn là nam nhân, có lòng tự trọng cực cao, lại là người trải qua nhiều sóng gió quan trường, người trên ngàn người, nào chịu cúi đầu nói một tiếng “xin lỗi”?
Một người khóc, một người im lặng, hai người giao hoan vui vẻ đến quên trời quên đất, tình cảnh có vài phần buồn cười hài hước.
“Nhã…”
Trên giường đôi nam nữ cùng rên một tiếng, có vẻ công việc nhân sinh truyền thống đã xong rồi.
Cùng lúc này, Minh Hạo hỏa dâm tạm thời giảm đi, thần trí tỉnh táo hơn vài phần, mờ mịt nhìn dưới thân thiếu nữ thần sắc mệt mỏi rơi vào ngủ say.
Minh Hạo thở dài, trời ạ, hắn không nghĩ tới chính mình thịt con gái người ta giữa ban ngày, nhìn qua hai người trong phòng sửng sốt, sắc mặt già không khỏi đỏ lên.
Đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng vào, Minh Hạo lúc này còn chưa biết vụ việc Trầm Minh tán mặt Trầm Thiên Nam, hắn nghi hoặc nhìn Trầm Thiên Nam nằm dưới đất khóc sướt mướt hỏi: “Dì sao nằm dưới đó khóc vậy?”
Trầm Thiên Nam không muốn làm xấu mặt, nhanh chóng đứng lên, vừa đứng lên cơ thể không ổn, lung lay một chút ngã xuống ra phía sau.
Trầm Minh nghe tiếng la của vợ nhanh chóng phản ứng lại có điều không kịp rồi.
“A!”
Trầm Thiên Nam ngã xuống, tưởng rằng không ai đỡ lấy nhắm mắt lại, bất ngờ nàng cảm giác nơi eo có bàn tay rắn chắc ôm lấy, tưởng rằng là Trầm Minh đỡ nàng.
“Trầm Minh, coi như lần này em tha lỗi cho anh.”
Trầm Thiên Nam ngọt ngào nghĩ, có điều làm nàng thất vọng khi mở mắt ra, chứng kiến người ôm nàng không phải chồng nàng, mà là bạn trai Trầm Vũ Anh, Minh Hạo.
Nhìn đối diện khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy câu hồn người, hơi thở tràn đầy nóng bỏng nam tính phả vào mặt, thân thể khó hiểu nóng lên ngứa ngái, đôi mắt biến thành mê ly nhìn Minh Hạo không chớp mắt
“A, mau buông vợ tao ra thằng súc sinh!” Trầm Minh nhìn Minh Hạo ôm vợ mình không thả ra, lại nhìn Trầm Thiên Nam ánh mắt mê ly nhìn Minh Hạo, hắn cảm giác mình đang bị thằng này cắm sừng, hơn nửa còn cắm sừng trước mặt.
Rốt cục không chịu nổi, Trầm Minh lao lên như chó điên, tay chân đánh đấm túi bụi, hoàn toàn quên đi lúc nãy một tay đánh vào đau nhức.
“Ô”
“A”
Âm thanh như lợn mổ thảm thiết kêu lên, Trầm Minh hai tay gần như ‘phế’, tất nhiên chỉ là gần như thôi, chưa đến nổi liệt luôn hai tay.
Năm ngón chân một bên sưng phù chảy máu, móng chân sứt ra, làm hắn đứng không vững mà ngã xuống đất.
Ngã chổng mông!
Ba chữ để miêu tả hình dáng Trầm Minh lúc này.
Trầm Thiên Nam ngã úp mặt xuống đất, mông chổng lên cao như đang nói: “Mau đến thông cúc ta a.”
“Hì hì.”
Tiếng cười duyên dáng truyền đến, người phát ra tiếng cười không ai khác chính là Trầm Thiên Nam. Nhìn bộ dáng ngã của Trầm Minh, nàng không khỏi phì cười một tiếng.
Lúc nãy nàng nghe tiếng chửi của Trầm Minh đã sớm từ trong cơn mê tỉnh lại, nhanh chóng lùi ra xa hai ba bước.
Vừa mới lui ra vài bước, đúng lúc thấy Trầm Minh đánh đá Minh Hạo một hồi, kế tiếp cả người đứng không vững té lên trước, mặt ăn đất, mông chổng ngược, tư thế buồn cười làm Trầm Thiên Nam nhịn không được cười lên.
Nụ cười như trăm hoa đua nở, mang một theo quyến rũ động lòng người, lúc nàng cười, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, phối hợp với vẻ thôn gầy xinh đẹp của nàng, tựa như thiên sứ nụ cười, nhìn vào làm người nhìn vào say mê.
/351
|