Minh Hạo hai mắt tối sầm lại, sau vài giây, ánh sáng dần xuất hiện, rốt cuộc Minh Hạo có thể thấy rõ hoàn cảnh nơi này.
Chỗ hắn đang đứng là trong rừng cây rậm rạp, xung quanh ngoài trừ những cành cây loại cổ xưa không còn gì khác.
“Đing! Phát hiện phó bản Hokage, phải chăng sử dụng +1 vé vĩnh cửu phó bản?” đúng lúc này, âm thanh hệ thống từ trong đầu vang lên.
Nghe tiếng hệ thống, Minh Hạo sắc mặt hơi có chút do dự, nhưng sau đó liền nói: “Phải.”
“Đing! Sử dụng thành công, trói chặt vĩnh cửu Hokage.”
“Đing! Bởi vì chủ nhân sử dụng vé vĩnh cửu phó bản, cho nên nhiệm vụ trong thế giới(phó bản) này không bắt buộc, chủ nhân có thẻ tự do làm gì cũng được, kể cả giết nhân vật chính trong đây.”
“Đing! Vĩnh cửu phó bản lợi ích: Vĩnh cửu không thay đổi phó bản, không biến mất, bên trong phó bản chạy chậm hơn gấp 1000:1 thế giới thật (1000 ngày ở thế giới phó bản = 1 ngày ở ngoài), hơn nửa khi chủ nhân thoát ra phó bản, trở về thế giới thật thì thời gian phó bản sẽ chảy ngược lại (1000 ngày ở giới thật = 1 ngày thế giới phó bản).
“Đing! Theo thế giới quy tắc Hokage, chủ nhân chỉ có thể sự dụng các sức mạnh mà thế giới đấy có thôi, ví như Rinnegan, bình hp, Mana, còn lại các sức mạnh, dị năng hay triệu hoán anh hùng không thuộc thế giới này liền sẽ không thể sử dụng (Thanh đại đao, huyết mạch Supersaiyan, chấn động năng lực, Lý Thất Dạ…).
Rest lại toàn bộ sức mạnh trong cơ thể (nó không thuộc thế giới này, cho nên sức mạnh hiện tại của chủ nhân không được thừa nhận), nhưng có thể sử dụng các dụng cụ loại bình thường không có sức mạnh, ví như nồi cơm, thức ăn nguyên liệu, hp, mb…”
Liên tiếp âm thanh từ hệ thống vang lên, Minh Hạo hai tai muốn nổ tung, nhanh chóng đóng lại âm thanh thông báo, mở ra bảng thông tin nhân vật xem xét:
Tên: Kim Minh Hạo
HP: 100/100
MB: 10/10
Cấp độ: 0 (chưa phải là ninja) (hệ thống tu luyện chưa mở ra, cần kích hoạt điều kiện đặc biệt…)
Huyết độn: Rinnegan.
Vật phẩm: 9999999 mb vs hp, con chuột run X.
Minh Hạo nhìn xong đóng bảng thông tin lại, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi gì, chỉ cần hắn có rinnegan cùng hệ thống là được, đây là bug lớn nhất rồi, còn lại như là chơi game thế kỷ 21 rest nhân vật về số 0 đối với hắn không ảnh hưởng gì cả.
Nhưng là hiện tại hắn ở đâu mới được?
Đây là thời đại nào? Đại chiến thứ nhất thế giới ninja, hay là lần 2 hoặc lần 3?
Nhìn xung quanh một vòng, toàn rừng rậm cây cối, một bóng người thậm chí một con thú cũng không thấy, trong lòng có chút muốn chửi hề má nó hệ thống.
Hơn nửa nhìn bảng thông tin phần cấp độ “hệ thống tu luyện chưa mở ra, cần kích hoạt điều kiện đặc biệt…” là cái quái gì?
“Hệ thống, đây là thời đại hoặc là chỗ này là nơi nào?” Minh Hạo hỏi thăm hệ thống.
“Đing! Không xác định? Chủ nhân tự tìm hiểu.”
Nghe vậy, Minh Hạo đành bất đắc dĩ từ bỏ hỏi thăm hệ thống, đi lung tung trong rừng rậm.
Sau nửa ngày đi đường, ánh mắt trời dần lặn xuống núi, màn đêm sắp bao phủ thế giới này, rốt cuộc không uổng công sức một thời gian tìm kiếm, Minh Hạo tìm được nơi có người sinh sống.
Đứng trên cao rừng núi Minh Hạo nhìn xuống dưới, phía dưới là nằm lẳng lặng là ngôi làng, ngôi làng với lối kiến trúc cổ xưa phong cách nhật bản, bên trong ngôi làng có một căn nhà khác với các kiến trúc trong làng, nó hình dáng như mạc phủ nhật bản thời xưa, xung quanh ngôi nhà được làm cái hàng rào gỗ bao bọc lại, chỉ chừa một cây cầu gỗ đi vào bên trong.
Phía bên ngoài hàng rào là những bậc ruộng lúa, được bao quanh bởi các khu rừng nhỏ. Ở đây có một cái hồ lớn, đóng vai trò như nguồn nước cung cấp cho nông nghiệp, nguồn sinh cơ chính cho người dân trong khu làng.
Bên trái phải con đường đi vào là một đám người đứng canh gác, bọn hắn trên thân ăn mặc cổ phục thời kỳ Edo nhật bản, mái tóc được cột để hai bên thái dương, trên trán có cột thứ như khăn trắng xung quanh đầu, trên tay mõi người đều cấm vũ khí như thương, kiếm, cung.
Phát hiện ra nơi có người sống, Minh Hạo trong lòng vui vẻ, nhanh chóng tìm đường đi xuống, hiện tại Minh Hạo bởi vì không có sức mạnh như thuấn di, nên phải tốn mất 2,3 tiếng mới xuống phía dưới được.
…
3 tiếng sau.
Minh Hạo sắc mặt có chút đỏ lên, thở hồng hộc như trâu, hắn thật không nghĩ khi biến thành ‘phàm nhân’ lại cực khổ thế này, nếu là như ở thế giới kia hắn chỉ cần tốn một đến hai giây thuấn di là tới nơi.
Đi vào bên trong ngôi làng, lúc này có một đám người đi tới, dẫn đầu là người trung niên mập mạp, trên mặt để râu dê để bên cạnh mép miệng, hắn trên tay cầm thương chạy tới, sắc mặt hung dữ nhìn Minh Hạo gào lên: “*********” (Cẩu Chí Bà Hà Ku Ku Ku Tá Ku Zú Zọ Chim Câu Cạ Cu..)
Đây là tiếng nhật? Minh Hạo nghe không hiểu người trung niên râu dê này nói, nhưng là nhận ra hắn đang nói tiếng nhật, nhanh chóng từ cửa hàng tiêu tốn một số điểm mua toàn bộ tiếng nhật.
Một giây, luồng ký ức bay vào, sau đó Minh Hạo liền hiểu người trung niên râu dê này nói gì: “Ta chưa bao giờ gặp mặt ngươi, ngươi là người phương nào? Hay là gián điệp từ xứ Ka phái tới?”
Minh Hạo lắc đầu, nhìn người trung niên râu dê, hắn quyết định lấy tên giả kiểu nhật bản, diện lý do, cười nói: “Ta tên là Ebisu Hoshi, do mãi mê đi chơi nên đi lạc đường…”
“Hừ! Thật sự dám nói dối trắng trợn? Lạc đường? Tưởng rằng chúng ta là người ngu tin lời ngươi nói à?, người đâu! Bắt lấy hắn cho ta!” Còn chưa nói hết, bị người trung niên thét vào mặt, nước miếng của hắn bắn tung tóe lên mặt Minh Hạo.
“Vâng!” đám người đứng phía sau nghe lệnh người trung niên cầm thương, cầm kiếm xông lên trước bao vây lại xung quanh, ý định bắt lấy Minh Hạo.
Minh Hạo tay sờ mặt mình, một đám nước miếng hôi hám màu trắng bọt dính trên mặt, sắc mặt từ cười nói chuyển biến thành âm trầm như muốn chảy nước, ánh mắt tức giận nhìn xung quanh đám người bao vây mình, hắn nhìn bọn người, âm thanh lạnh lẽo nói: “Đã các ngươi muốn chết thì đừng trách ta.”
Nghe Minh Hạo nói, đám người ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn về Minh Hạo như nhìn thằng ngu đồng dạng, hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ tay không đánh nhau với bọn hắn?
Minh Hạo nói xong, mặc kệ đám người nghĩ ngợi, hai tay hắn giang rộng ra hai bên trái phải, sau đó thét lên một tiếng: “Thần La Thiên Chinh”
Vừa dứt lời, một luồng lực đẩy khổng lồ từ Minh Hạo phát trương ra hai bên, hướng về đám người phát tán đi.
Đám người đứng rất gần Minh Hạo, chỉ cách hắn 1m, đột nhiên cảm nhận cơ thể giống như bị một cây búa đập trúng thân thể, sau đó có thể lấy mắt thường thấy cả thân thể bọn hắn bay ra xa 3m - 5m, sau đó làm tư thế nằm dưới đất, từ miệng phun ra một ngụm máu rồi tắt thở chết.
Bụi mù, cát đá từ dưới đất tung bay cuồng loạn bốn phía.
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
….
Minh Hạo giết xong đám người, hệ thống âm thanh vang lên, nhìn chỉ giết được mấy người có 0,1 exp, sắc mặt hắn đen lại, trong lòng nghĩ “Lẽ nào là do hệ thống tu luyện chưa kích hoạt?”
Quay đầu nhìn lại tên trung niên râu dê đứng đằng xa kia.
Nhìn thấy Minh Hạo nhìn lại, người trung niên chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, khi nãy, hắn chợt cảm nhận được một luồng ‘gió’ mạnh đẩy tới, một giây sau, bước chân của hắn như không tự chủ được tự động lùi lại mười bước mới về phía sau mới dừng lại.
Người trung niên râu dê dừng bước lại, lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy cảnh đám người của mình tất cả tự nhiên bay ra xa 3-5m, sau đó ngã dưới đất phun ra một ngụm máu rồi chết, tình cảnh vô cùng quái dị.
Ánh mắt người trung niên bên trong đầy phẫn nộ, sắc mặt giận dữ nhìn về Minh Hạo, chỉ tay vào hắn thét lớn: “Ngươi có biết ở đây lãnh chúa là ai không? Là ngài Tenji đấy! Đây là trọng tội! Ngươi dám giết người của ngài ấy chuẩn bị đem đầu tạ tội của mình đi!!!”
Nói xong, hắn từ bên hông rút kiếm ra, chạy như điên về phía Minh Hạo.
Minh Hạo nhàm chán nhìn hắn chạy lại, chậm rãi từ trong túi đồ, lấy ra bình màu xanh, đây là bình bm, ngửa họng đem dược thủy trong bình uống vào.
Khi nãy sử dụng Thần La Thiên Chinh tốn hết sạch 10/10 mb của hắn, phải biết đây là sử dụng loại nhỏ à, mà đã hết mb rồi.
Uống xong bình mb, chờ người trung niên râu dê chạy tới khoảng cách bên trong 1m, Minh Hạo tiếp tục giang hai tay rộng ra, sử dụng chiêu cũ: “Thần La Thiên Chinh”
Khi người trung niên chạy tới trước Minh Hạo, chỉ còn 1m đột nhiên cũng giống như đám người kia, cả thân thể bay ra xa vài mét, sau đó phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất tắt thở rồi chết.
Trước khi chết, ánh mắt hắn nhìn về phía Minh Hạo bên trong hiện lên hoảng sợ, không dám tin tưởng sự thật này…
“Đây là quái vật sao?” Đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chết….
…
Nhìn người trung niên râu dê cùng đám người nằm dưới đất bị mình giết, sắc mặt Minh Hạo bình tĩnh lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra, đối với hắn giết người đã trở thành thói quen, dù là thế giới kia hoặc thế giới này.
Bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể của người trung niên râu dê, hơi cúi người xuống, tay sờ lên đầu hắn thì thầm: “Ningendo!”
Một luồng ký ức xa lạ bay vào đầu, Minh Hạo nhắm mắt lại sắp xếp chúng.
10 phút sau, Minh Hạo mở mắt ra, sắc mặt hiện lên một tia quái lạ, cuối cùng có thể xác định được mình đang ở thời đại nào rồi!
Đó là…
...
P/s: trong LINK THẢO LUẬN có hình nhé, anh em bấm vào xem cho dễ tưởng tượng, mình tả không hay lắm @@!:D
Chỗ hắn đang đứng là trong rừng cây rậm rạp, xung quanh ngoài trừ những cành cây loại cổ xưa không còn gì khác.
“Đing! Phát hiện phó bản Hokage, phải chăng sử dụng +1 vé vĩnh cửu phó bản?” đúng lúc này, âm thanh hệ thống từ trong đầu vang lên.
Nghe tiếng hệ thống, Minh Hạo sắc mặt hơi có chút do dự, nhưng sau đó liền nói: “Phải.”
“Đing! Sử dụng thành công, trói chặt vĩnh cửu Hokage.”
“Đing! Bởi vì chủ nhân sử dụng vé vĩnh cửu phó bản, cho nên nhiệm vụ trong thế giới(phó bản) này không bắt buộc, chủ nhân có thẻ tự do làm gì cũng được, kể cả giết nhân vật chính trong đây.”
“Đing! Vĩnh cửu phó bản lợi ích: Vĩnh cửu không thay đổi phó bản, không biến mất, bên trong phó bản chạy chậm hơn gấp 1000:1 thế giới thật (1000 ngày ở thế giới phó bản = 1 ngày ở ngoài), hơn nửa khi chủ nhân thoát ra phó bản, trở về thế giới thật thì thời gian phó bản sẽ chảy ngược lại (1000 ngày ở giới thật = 1 ngày thế giới phó bản).
“Đing! Theo thế giới quy tắc Hokage, chủ nhân chỉ có thể sự dụng các sức mạnh mà thế giới đấy có thôi, ví như Rinnegan, bình hp, Mana, còn lại các sức mạnh, dị năng hay triệu hoán anh hùng không thuộc thế giới này liền sẽ không thể sử dụng (Thanh đại đao, huyết mạch Supersaiyan, chấn động năng lực, Lý Thất Dạ…).
Rest lại toàn bộ sức mạnh trong cơ thể (nó không thuộc thế giới này, cho nên sức mạnh hiện tại của chủ nhân không được thừa nhận), nhưng có thể sử dụng các dụng cụ loại bình thường không có sức mạnh, ví như nồi cơm, thức ăn nguyên liệu, hp, mb…”
Liên tiếp âm thanh từ hệ thống vang lên, Minh Hạo hai tai muốn nổ tung, nhanh chóng đóng lại âm thanh thông báo, mở ra bảng thông tin nhân vật xem xét:
Tên: Kim Minh Hạo
HP: 100/100
MB: 10/10
Cấp độ: 0 (chưa phải là ninja) (hệ thống tu luyện chưa mở ra, cần kích hoạt điều kiện đặc biệt…)
Huyết độn: Rinnegan.
Vật phẩm: 9999999 mb vs hp, con chuột run X.
Minh Hạo nhìn xong đóng bảng thông tin lại, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi gì, chỉ cần hắn có rinnegan cùng hệ thống là được, đây là bug lớn nhất rồi, còn lại như là chơi game thế kỷ 21 rest nhân vật về số 0 đối với hắn không ảnh hưởng gì cả.
Nhưng là hiện tại hắn ở đâu mới được?
Đây là thời đại nào? Đại chiến thứ nhất thế giới ninja, hay là lần 2 hoặc lần 3?
Nhìn xung quanh một vòng, toàn rừng rậm cây cối, một bóng người thậm chí một con thú cũng không thấy, trong lòng có chút muốn chửi hề má nó hệ thống.
Hơn nửa nhìn bảng thông tin phần cấp độ “hệ thống tu luyện chưa mở ra, cần kích hoạt điều kiện đặc biệt…” là cái quái gì?
“Hệ thống, đây là thời đại hoặc là chỗ này là nơi nào?” Minh Hạo hỏi thăm hệ thống.
“Đing! Không xác định? Chủ nhân tự tìm hiểu.”
Nghe vậy, Minh Hạo đành bất đắc dĩ từ bỏ hỏi thăm hệ thống, đi lung tung trong rừng rậm.
Sau nửa ngày đi đường, ánh mắt trời dần lặn xuống núi, màn đêm sắp bao phủ thế giới này, rốt cuộc không uổng công sức một thời gian tìm kiếm, Minh Hạo tìm được nơi có người sinh sống.
Đứng trên cao rừng núi Minh Hạo nhìn xuống dưới, phía dưới là nằm lẳng lặng là ngôi làng, ngôi làng với lối kiến trúc cổ xưa phong cách nhật bản, bên trong ngôi làng có một căn nhà khác với các kiến trúc trong làng, nó hình dáng như mạc phủ nhật bản thời xưa, xung quanh ngôi nhà được làm cái hàng rào gỗ bao bọc lại, chỉ chừa một cây cầu gỗ đi vào bên trong.
Phía bên ngoài hàng rào là những bậc ruộng lúa, được bao quanh bởi các khu rừng nhỏ. Ở đây có một cái hồ lớn, đóng vai trò như nguồn nước cung cấp cho nông nghiệp, nguồn sinh cơ chính cho người dân trong khu làng.
Bên trái phải con đường đi vào là một đám người đứng canh gác, bọn hắn trên thân ăn mặc cổ phục thời kỳ Edo nhật bản, mái tóc được cột để hai bên thái dương, trên trán có cột thứ như khăn trắng xung quanh đầu, trên tay mõi người đều cấm vũ khí như thương, kiếm, cung.
Phát hiện ra nơi có người sống, Minh Hạo trong lòng vui vẻ, nhanh chóng tìm đường đi xuống, hiện tại Minh Hạo bởi vì không có sức mạnh như thuấn di, nên phải tốn mất 2,3 tiếng mới xuống phía dưới được.
…
3 tiếng sau.
Minh Hạo sắc mặt có chút đỏ lên, thở hồng hộc như trâu, hắn thật không nghĩ khi biến thành ‘phàm nhân’ lại cực khổ thế này, nếu là như ở thế giới kia hắn chỉ cần tốn một đến hai giây thuấn di là tới nơi.
Đi vào bên trong ngôi làng, lúc này có một đám người đi tới, dẫn đầu là người trung niên mập mạp, trên mặt để râu dê để bên cạnh mép miệng, hắn trên tay cầm thương chạy tới, sắc mặt hung dữ nhìn Minh Hạo gào lên: “*********” (Cẩu Chí Bà Hà Ku Ku Ku Tá Ku Zú Zọ Chim Câu Cạ Cu..)
Đây là tiếng nhật? Minh Hạo nghe không hiểu người trung niên râu dê này nói, nhưng là nhận ra hắn đang nói tiếng nhật, nhanh chóng từ cửa hàng tiêu tốn một số điểm mua toàn bộ tiếng nhật.
Một giây, luồng ký ức bay vào, sau đó Minh Hạo liền hiểu người trung niên râu dê này nói gì: “Ta chưa bao giờ gặp mặt ngươi, ngươi là người phương nào? Hay là gián điệp từ xứ Ka phái tới?”
Minh Hạo lắc đầu, nhìn người trung niên râu dê, hắn quyết định lấy tên giả kiểu nhật bản, diện lý do, cười nói: “Ta tên là Ebisu Hoshi, do mãi mê đi chơi nên đi lạc đường…”
“Hừ! Thật sự dám nói dối trắng trợn? Lạc đường? Tưởng rằng chúng ta là người ngu tin lời ngươi nói à?, người đâu! Bắt lấy hắn cho ta!” Còn chưa nói hết, bị người trung niên thét vào mặt, nước miếng của hắn bắn tung tóe lên mặt Minh Hạo.
“Vâng!” đám người đứng phía sau nghe lệnh người trung niên cầm thương, cầm kiếm xông lên trước bao vây lại xung quanh, ý định bắt lấy Minh Hạo.
Minh Hạo tay sờ mặt mình, một đám nước miếng hôi hám màu trắng bọt dính trên mặt, sắc mặt từ cười nói chuyển biến thành âm trầm như muốn chảy nước, ánh mắt tức giận nhìn xung quanh đám người bao vây mình, hắn nhìn bọn người, âm thanh lạnh lẽo nói: “Đã các ngươi muốn chết thì đừng trách ta.”
Nghe Minh Hạo nói, đám người ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn về Minh Hạo như nhìn thằng ngu đồng dạng, hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ tay không đánh nhau với bọn hắn?
Minh Hạo nói xong, mặc kệ đám người nghĩ ngợi, hai tay hắn giang rộng ra hai bên trái phải, sau đó thét lên một tiếng: “Thần La Thiên Chinh”
Vừa dứt lời, một luồng lực đẩy khổng lồ từ Minh Hạo phát trương ra hai bên, hướng về đám người phát tán đi.
Đám người đứng rất gần Minh Hạo, chỉ cách hắn 1m, đột nhiên cảm nhận cơ thể giống như bị một cây búa đập trúng thân thể, sau đó có thể lấy mắt thường thấy cả thân thể bọn hắn bay ra xa 3m - 5m, sau đó làm tư thế nằm dưới đất, từ miệng phun ra một ngụm máu rồi tắt thở chết.
Bụi mù, cát đá từ dưới đất tung bay cuồng loạn bốn phía.
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
“Đing! Chúc mừng chủ nhân giết được 1 người bình thường, thu được 0,1 exp…”
….
Minh Hạo giết xong đám người, hệ thống âm thanh vang lên, nhìn chỉ giết được mấy người có 0,1 exp, sắc mặt hắn đen lại, trong lòng nghĩ “Lẽ nào là do hệ thống tu luyện chưa kích hoạt?”
Quay đầu nhìn lại tên trung niên râu dê đứng đằng xa kia.
Nhìn thấy Minh Hạo nhìn lại, người trung niên chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, khi nãy, hắn chợt cảm nhận được một luồng ‘gió’ mạnh đẩy tới, một giây sau, bước chân của hắn như không tự chủ được tự động lùi lại mười bước mới về phía sau mới dừng lại.
Người trung niên râu dê dừng bước lại, lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy cảnh đám người của mình tất cả tự nhiên bay ra xa 3-5m, sau đó ngã dưới đất phun ra một ngụm máu rồi chết, tình cảnh vô cùng quái dị.
Ánh mắt người trung niên bên trong đầy phẫn nộ, sắc mặt giận dữ nhìn về Minh Hạo, chỉ tay vào hắn thét lớn: “Ngươi có biết ở đây lãnh chúa là ai không? Là ngài Tenji đấy! Đây là trọng tội! Ngươi dám giết người của ngài ấy chuẩn bị đem đầu tạ tội của mình đi!!!”
Nói xong, hắn từ bên hông rút kiếm ra, chạy như điên về phía Minh Hạo.
Minh Hạo nhàm chán nhìn hắn chạy lại, chậm rãi từ trong túi đồ, lấy ra bình màu xanh, đây là bình bm, ngửa họng đem dược thủy trong bình uống vào.
Khi nãy sử dụng Thần La Thiên Chinh tốn hết sạch 10/10 mb của hắn, phải biết đây là sử dụng loại nhỏ à, mà đã hết mb rồi.
Uống xong bình mb, chờ người trung niên râu dê chạy tới khoảng cách bên trong 1m, Minh Hạo tiếp tục giang hai tay rộng ra, sử dụng chiêu cũ: “Thần La Thiên Chinh”
Khi người trung niên chạy tới trước Minh Hạo, chỉ còn 1m đột nhiên cũng giống như đám người kia, cả thân thể bay ra xa vài mét, sau đó phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất tắt thở rồi chết.
Trước khi chết, ánh mắt hắn nhìn về phía Minh Hạo bên trong hiện lên hoảng sợ, không dám tin tưởng sự thật này…
“Đây là quái vật sao?” Đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chết….
…
Nhìn người trung niên râu dê cùng đám người nằm dưới đất bị mình giết, sắc mặt Minh Hạo bình tĩnh lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra, đối với hắn giết người đã trở thành thói quen, dù là thế giới kia hoặc thế giới này.
Bước chân chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể của người trung niên râu dê, hơi cúi người xuống, tay sờ lên đầu hắn thì thầm: “Ningendo!”
Một luồng ký ức xa lạ bay vào đầu, Minh Hạo nhắm mắt lại sắp xếp chúng.
10 phút sau, Minh Hạo mở mắt ra, sắc mặt hiện lên một tia quái lạ, cuối cùng có thể xác định được mình đang ở thời đại nào rồi!
Đó là…
...
P/s: trong LINK THẢO LUẬN có hình nhé, anh em bấm vào xem cho dễ tưởng tượng, mình tả không hay lắm @@!:D
/351
|