Chương 108
“Thông báo đuổi học ư” Lâm Dật nhau mày rồi nhìn lướt qua nội dung bên dưới thông báo.
“Do sinh viên Lâm Dật có đời sống phức tạp, có mối quan hệ bao nuôi không bình thường với phụ nữ hơn tuổi trong xã hội, điều này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật của trường. Thông qua bàn bạc của ban lãnh đạo trường và qua sự phê chuẩn của phòng giáo vụ trường, hôm nay quyết định hủy bỏ bằng tốt nghiệp và tư cách được phát học vị đồng thời đuổi học sinh viên Lâm Dật. Bản thông báo này gửi đến quý thầy cô và các bạn sinh viên để lấy đó làm gương”.
Gì cơ? Mình bị đuổi học? Lâm Dật sắc mặt đờ đẫn nhìn bản thông báo trước mặt. Đồng thời lúc này Lý Hạo và Tống Phán Tử cũng quay đầu lại nhìn thấy Lâm Dật, hai người không nói gì nhiều mà kéo Lâm Dật sang một bên.
“What! Lão Tứ cậu làm sao vậy? Không phải là thật sự được bao nuôi đấy chứ? Bây giờ còn bị đuổi học nữa, thiệt thòi quá đi”. Lúc này Lý Hạo cũng trợn trừng mắt, sắc mặt cứng đờ nhìn Lâm Dật. Theo như cậu ta thấy, hóa ra thời gian này Lâm Dật mua điện thoại cho họ, mua xe, tiền ăn uống đều là được phụ nữ bao nuôi cậu ấy cho. Thế mà cậu ấy lại lừa mình là nhà cậu ấy thuộc diện giải phóng mặt bằng. Nếu như không có thông báo này thì không biết mình còn bị giấu đến lúc nào nữa?
“Phải đấy lão Tứ! Nếu như cậu thiếu tiền thì cứ nói với bọn tớ. Bốn năm nay, có lúc nào cậu gặp khó khăn mà bọn tớ khoanh tay đứng nhìn đâu? Lần này thì gay rồi, phí toi mất bốn năm học”. Tống Phán Tử trước nay vẫn nhút nhát nhưng lúc này cũng không kìm nổi mà lên tiếng.
Lâm Dật vẫn nheo mắt lại, dường như bản thân nghĩ ra điều gì đó. Không chỉ Lâm Dật mà Lý Hạo khi thấy bộ dạng Lâm Dật như vậy thì cũng dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Dật, nói: “Không phải là tên đó làm việc này đấy chứ? Lần trước ở quán ăn ‘Bốn biển đều là người một nhà’, hắn ta từng nói là nhất định sau này sẽ khiến cậu phải hối hận…”
Lâm Dật lắc đầu không nói gì mà xoay người đi về phía văn phòng. Trên đường đi, Lâm Dật có thể cảm nhận được bốn phương tám hướng của sân trường đều nhìn mình với ánh mắt kỳ dị.
Bao nuôi ư? Lâm Dật cười thầm trong lòng, nếu bao nuôi thì chỉ có cậu đi bao nuôi người khác thôi, chứ đâu đến lượt người khác bao nuôi cậu? Nhưng nếu như chuyện này thật sự là Quách Tường làm thì Lâm Dật lại cảm thấy người này càng lúc càng thú vị.
Khi đến cửa văn phòng của viện trưởng, Lâm Dật gặp ngay Quách Tường vừa đẩy cửa bước ra. Quách Tường không phải là sinh viên của trường này, hơn nữa hắn ta đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi. Hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây, mục đích chính là muốn tận mắt chứng kiến bản thông báo đuổi Lâm Dật đã được dán lên chưa.
“Là cậu à?” Ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lâm Dật, biểu hiện của Quách Tường không ngạc nhiên cho lắm. Ngược lại đây lại nằm trong dự tính trước đó của hắn nên sửa sang lại cổ áo một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Dật với bộ dạng của kẻ thắng cuộc.
“Viện trưởng Vương có trong đó không?” Lâm Dật hỏi.
“Ừm, có đấy nhưng tôi thấy hiện giờ ông ấy không có thời gian gặp cậu đâu. Dù sao cậu đã không còn là sinh viên của trường nữa, đúng không nào?” Quách Tường cười ha ha, nói.
Lâm Dật nhìn hắn một cái rồi bước vào văn phòng. Viện trưởng của học viện này họ Vương, hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng, thân hình hơi mập chút. Ông ta mặc bộ đồ âu màu đen hợp thân người, đeo cà vạt tối màu, đeo mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn rất có phong thái của quý ông lịch lãm.
Lúc này, ông ta đang đứng bên bể cá và chuyên tâm chăm sóc ba chú cá vàng mà Quách Tường vừa mang tặng. Ông ta thản nhiên nói: “Không nghe thấy là hiện giờ tôi không rảnh sao, bây giờ không còn là sinh viên trường nữa mà quy tắc cũng không hiểu là sao”. Ban nãy Quách Tường ở ngoài cửa đã cố ý nói toạc ra thân phận của Lâm Dật để viện trưởng Vương ở trong phòng có sự chuẩn bị trước.
“Viện trưởng Vương! Thầy nói em được phụ nữ bao nuôi ở bên ngoài rồi có mối quan hệ nam nữ bất chính, thầy có chứng cứ không ạ?” Lâm Dật đứng ở trong phòng, nói.
“Lâm Dật! Nếu như không có chứng cứ thì em nghĩ trường sẽ dễ dàng đưa ra quyết định như vậy sao?” Viện trưởng Vương nói nhưng ánh mắt thì không hề rời ba con cá vàng đắt đỏ và quý giá kia.
“Vậy trường có chứng cứ gì ạ?” Lâm Dật tiếp tục hỏi.
“Ảnh, video đều đầy đủ cả. Trường học là nơi dạy người, không phải là em nghi ngờ một nơi được trọng vọng như này lại đi làm khó em chứ?” Cuối cùng thì viện trưởng Vương cũng đặt gói thức ăn cho cá xuống, dùng khăn mặt sạch lau tay rồi xoay người ngồi ở ghế văn phòng.
“Vậy được, em muốn xem những thứ đó”. Lâm Dật đi lên trước rồi giơ tay ra nói.
“Những thứ đó đã được niêm phong trong giáo vụ của trường nhưng toàn bộ nội dung đều viết vào hồ sơ của em, nó sẽ đi theo em suốt cuộc đời này. Nếu như em muốn xem thì đợi sau khi bị thôi học chính thức, em từ từ mà xem”. Viện trưởng Vương là người từng đi du học Mỹ, trong đó có năm phần tài năng, bốn phần là gia thế, còn một phần là may mắn. Chỉ trong vẻn vẹn mấy năm mà đã ngồi lên được vị trí viện trưởng, có thể nói đây cũng là con người nhiều thủ đoạn.
“Cũng có nghĩa là em còn không thể xác nhận được chứng cứ mình bị đuổi học sao ạ?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Em nói vậy là đang nghi ngờ quyết định của trường sao?” Viện trưởng Vương lạnh lùng nhìn Lâm Dật, nói: “Nếu như em không phục thì báo cáo lên giáo vụ trường hoặc có thể trực tiếp đi tìm hiệu trưởng Trương. Một học sinh mà hoàn toàn không có tác phong của một học sinh, ở bên ngoài làm những chuyện xấu xa như vậy, còn gây tiếng xấu cho trường nữa, đó là việc mà một học sinh nên làm hay sao?” Nói có phần kích động, viện trưởng Vương dùng lực vỗ mạnh lên bàn, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Quách Tường vẫn đang đứng ở cửa với kiểu nịnh hót. Nhưng ông ta nói như vậy cốt để chặn đường lui của Lâm Dật mà thôi.
Dù sao thì quyết định xử phạt cuối cùng cũng là phòng giáo vụ thông qua và in phát, một học sinh như Lâm Dật lại có thể khiến phòng giáo vụ của trường phải thay đổi lại quyết định của mình sao? Đây là điều không thể nào! Còn việc đi tìm hiệu trưởng Vương thì lại càng không thể.
Chưa nói đến việc Lâm Dật không thể gặp hiệu trưởng Trương mà kể cả gặp được thì cả phòng quản lý của trường Nam Lâm đều biết bố của Quách Tường là Quách Chí- người có mối quan hệ rất thân thiết với hiệu trưởng Trương. Nghe nói trường sắp xây một tòa nhà cũng đều tìm đến tập đoàn Quách thị xin viện trợ. Nếu như cậu nhóc Lâm Dật đến tìm hiệu trưởng Trương thì cũng không làm nên chuyện gì. Nhưng điều khiến viện trưởng Vương không ngờ đến là Lâm Dật chỉ trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài luôn.
Lâm Dật nhớ là trước đó Tưởng Dao từng nói với cậu, mặc dù Hà gia không có ai đảm nhận chức vụ trong trường Nam Lâm nhưng hiệu trưởng Trương mà ban nãy viện trưởng Vương nói chính là người đi lên nhờ Hà gia. Một người như thế ở trong trường mà mình còn bị đuổi học sao? Nực cười quá đi. Với tính cách của Lâm Dật thì đây là chuyện không thể nào chấp nhận được. Cậu xoay người định đến văn phòng của hiệu trưởng.
“Không cần đi tìm ai đâu, chẳng phải anh muốn có chứng cứ sao, tôi có đây rồi”. Lâm Dật vừa đi đến cửa thì nhìn thấy bên ngoài hành lang xuất hiện một bóng người, người đó với sắc mặt lạnh lùng cười bước lại, nói: “Gian phu dâm phụ! Tôi xem lần này anh còn có gì để nói nữa không?”
An Hinh?? Lâm Dật kinh ngạc nhìn An Hinh đồng thời lúc này cũng nhìn ra ánh mắt ra hiệu giữa An Hinh và Quách Tường. Cậu như hiểu ra được tại sao lại xuất hiện cảnh tượng trước mắt.
“Muốn người ta không biết thì tốt nhất đừng có làm. Hiện giờ chứng cứ bất lợi cho anh đều nằm trong tay tôi, chẳng phải anh muốn xem sao? Đi vào đây với tôi”. An Hinh nói xong, xoay người đi vào văn phòng. Lâm Dật nghĩ một chút rồi cũng đi vào cùng. Cậu muốn biết đám người này rốt cuộc đã chụp được những gì để đến mức trường học không hỏi gì mà trực tiếp đuổi mình.
“Tôi chụp được ảnh mà anh và cô gái kia ở cạnh nhau, còn có cả video, tất cả đều ở trong điện thoại của tôi”. An Hinh từ trong túi lấy điện thoại ra, sau khi ấn vài cái thì giơ điện thoại lên cho viện trưởng Vương và Lâm Dật đều có thể nhìn rõ.
Quả nhiên bức ảnh trên đó là lúc Lâm Dật và Tưởng Dao đến cửa hàng quần áo ở tầng hai của trung tâm thương mại. Đó là An Hinh lấy điện thoại ra chụp trộm khi Lâm Dật và Tưởng Dao không chú ý. Lâm Dật nhau mày, thật không ngờ An Hinh lại cố ý bày trò như vậy. Lúc đó cậu chỉ tưởng An Hinh nói vậy cho sướng miệng thôi.
“Cái này thì chứng tỏ được cái gì?” Lâm Dật hỏi. Dù sao thì trong bức ảnh, Tưởng Dao cũng chỉ khẽ khoác tay cậu, hai người không có những hành động nào quá mức thân mật.
“Ha ha, thế còn những cái này?” An Hinh giơ ngón tay ra rồi lướt nhanh trên màn hình. Một bức chụp lén khi cậu và Tưởng Dao đi mua quần áo ở hiệu LV nhưng mục đích cuối cùng của An Hinh không phải cái này. Cuối cùng cô mở một video ra, sau khi video bật lên thì đến cả Lâm Dật cũng không kìm nổi mà mặt biến sắc, trong lòng lẩm bẩm.