Chương 145
Lâm Dật biết không thể nói dối được nên cậu cúi người ôm lấy thùng rượu đi về phía Tưởng Dao.
“Cô có thích uống rượu không? Tôi cho cô này.” Lâm Dật nói.
“Không cần, rượu đắng không thích hợp với bao tử già cỗi của tôi, cậu giữ đi.”
Ánh mắt Tưởng Dao phức tạp nhìn vào tên trang viên trên thùng rượu, cô lắc đầu một cái rồi xoay người trở vào nhà.
Nam Đô và Đông Kinh chênh lệch khoảng một giờ đồng hồ.
Đông Kinh sớm hơn một giờ.
Nói cách khác, ở Nam Đô bây giờ là mười một giờ rưỡi tối, còn Đông Kinh đã sang rạng sáng ngày hôm sau.
Cố Phiến Phiến bận rộn ở bệnh viện cả ngày, cô nhẹ nhàng tựa đầu lên trên ghế sô pha ngáy khẽ.
Lâm Dật thấy Tưởng Dao đã buồn ngủ thì nói nhỏ: “Tôi nghĩ rạng sáng ngày mai sẽ có kết quả, hay là cô đi ngủ một lát đi.”
Tưởng Dao ngáp một cái, điện thoại chợt reo lên.
Cố Phiến Phiến bật dậy khỏi sô pha, cô ta mở to đôi mắt đang buồn ngủ căng thẳng nhìn về phía Tưởng Dao.
Tưởng Dao nghe điện thoại, nhưng chưa đầy một phút đã xong.
“Sở An Nhiên đã ngừng xuất huyết. Trước mắt sở nghiên cứu đã lấy mẫu máu và sợi thần kinh của cô ấy để gửi về phòng nghiên cứu, thời gian nghiên cứu là khoảng một tháng, họ bảo chúng ta cứ yên tâm đợi.”
Tưởng Dao nói lại chi tiết về tin tức mà sở nghiên cứu đã báo.
“Mất tận một tháng sao?” Lâm Dật nhíu mày.
“Ngay việc nuôi cấy vi khuẩn thông thường cũng đã mất hơn nửa tháng rồi. Nhưng sở nghiên cứu Đông Kinh đang tái tạo các mô tế bào của Sở An Nhiên để có thể phục hồi chấn thương nội sọ của cô ấy. Kỹ thuật này sẽ khó hơn, trên toàn thế giới chỉ có sở nghiên cứu này mới làm được.”
Cố Phiến Phiến là y tá của một bệnh viện tư nhân cao cấp, cô ta bước đi lên bằng chính thực lực của mình. Kinh nghiệm của cô ta về phương diện y học cũng bỏ xa các y tá ở viện điều dưỡng.
“Nhưng mà nghiên cứu thành công cũng không có nghĩa là Sở An Nhiên có thể bình phục một trăm phần trăm đúng không?” Lâm Dật hỏi.
Cố Phiến Phiến gật đầu: “Ở lĩnh vực y học cho tới bây giờ vẫn chưa có khái niệm một trăm phần trăm. Việc nuôi cấy tế bào chỉ là để bù đắp cho chỗ trống hiện tại trong mô nội sọ của Sở An Nhiên. Sau đó còn phải giải phẫu, vật lý trị liệu, phục hồi, điều trị phụ dưỡng …Tóm lại nuôi cấy mô tế bào chẳng qua chỉ là một phần quan trọng thôi, nó không phải là tất cả.”
“Cô chỉ là y tá của bệnh viện tư nhân cao cấp thôi thì thật sự quá đáng tiếc, tôi nghe nói phó y tá trưởng đã được chuyển đến sở nghiên cứu ở Đức. Hay là cô đảm nhận chức vụ này đi. Nếu sau này tìm được vị trí thích hợp hơn thì chuyển cô đi sau cũng chưa muộn.” Tưởng Dao mỉm cười nói.
“Phó, phó y tá trưởng?”
Cố Phiến Phiến đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, cô ta không tin nhìn Tưởng Dao và Lâm Dật.
Viện điều dưỡng có tổng cộng hai y tá trưởng.
Trong đó y tá trưởng phụ trách các y tá chung trong bệnh viện. Họ không có quyền lợi gì đặc biệt, họ chỉ có trách nhiệm sắp xếp lịch trực và phân công nhiệm vụ cho các y tá. Họ là những nhân viên quản lý cấp thấp của viện điều dưỡng.
Sau đó là hộ lý tưởng.
Đúng như tên gọi, họ quản lý và xem xét tăng chức cho các y tá thực tập điều dưỡng tư nhân. Đồng thời họ còn phụ trách việc kết nối với bệnh nhân trong bệnh viện và liên lạc với người nhà của họ bên ngoài. Chỉ cần thế thôi thì họ có thể trực tiếp bước vào hàng ngũ quản lý cấp trung và cấp cao của bệnh viện.
Còn y tá trưởng chỉ chịu trách nhiệm trước trưởng khoa.
Họ quản lý toàn bộ nhân viên y tế và hệ thống y tế của bệnh viện, cũng tham gia vào bộ máy quản lý nòng cốt.
Ngay cả ở những bệnh viện cấp ba, quyền lực của y tá trưởng cũng không thua gì phó trưởng khoa. Huống chi là ở bệnh viện tư nhân hàng đầu như viện điều dưỡng này.
“Lâm thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào?” Tưởng Dao quay đầu lại cười nói.
Lâm Dật gật đầu một cái: “Tôi cũng đồng ý.”
“Được, mấy ngày này cô cứ ở đây chăm sóc Lâm thiếu gia. Tôi sẽ tới bệnh viện thông báo trước, khi nào xong việc thì cô cứ đến thẳng đó để báo danh.” Tưởng Dao cười nói với Cố Phiến Phiến.
“Tôi, tôi…”
Viền mắt Cố Phiến Phiến ửng đỏ, cô ta nhìn về phía hai người trên sô pha, Cố Phiến Phiến biết rằng cuộc sống của cô sẽ thay đổi một cách mạnh mẽ sau đêm nay.
Phó ý tá trưởng của viện điều dưỡng, tiền lương hằng năm là khoảng một triệu tệ, chỉ chịu trách nhiệm với trưởng khoa và các y tá trưởng, là nhân viên nồng cốt của bệnh viện.
Trước đây cô ta không hề dám mơ tưởng xa vời tới vị trí hộ lý trưởng.
Không ngờ nhoáng một cái cô ta đã trở thành phó y tá trưởng.
Vị trí chênh lệch như thế, cho dù gọi là một bước lên mây cũng không phải nói quá.
Nhìn Cố Phiến Phiến kích động không nói nên lời, Tưởng Dao cười nói: “Tốt lắm, cô đi chuẩn bị bữa khuya cho Lâm thiếu gia đi, tôi còn chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Cố Phiến Phiến bĩnh tĩnh lại, cô ta kích động gật đầu liên tục: “Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa khuya cho Lâm thiếu gia ngay.”
Nhìn bóng dáng Cố Phiến Phiến khuất sau phòng bếp, Tưởng Dao mới cười hỏi Lâm Dật: “Nếu tôi không chủ động nói, cậu tính sẽ dùng cô y tá miễn phí này bao lâu đây?”
“Dùng miễn phí hả?” Lâm Dật nhíu mày: “Cô ấy làm y tá ở đây, không lẽ bệnh viện không trả lương à?”
“Đương nhiên là có rồi, nhưng bệnh viện chỉ thanh toán mức lương bình thường, tiền lương ở những công việc khác cậu phải tự mình trả.”
Nhìn ánh mắt của Tưởng Dao, mặt Lâm Dật đỏ lên, cậu giải thích: “Cố Phiến Phiến là y tá của tôi. Còn những việc dọn dẹp thường ngày cũng đâu phải là công việc gì quá sức….”
“Đúng thế, ở nhà cũng mặc đồng phục y tá đẹp như thế. Áo blouse trắng cũng không cởi ra luôn, đừng tưởng tôi không biết sở thích của cậu.”
Ánh mắt xinh đẹp của Tưởng Dao ác ý nhìn thẳng vào vẻ mặt đang ngượng ngùng của Lâm Dật, cho dù ai bị vạch trần như thế cũng đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
“Nhưng cô nghĩ cô ấy có thể đảm nhận vị trí này không?” Lâm Dật hỏi.
“Cô ấy đã bao giờ yêu cầu cậu làm gì cho cô ấy chưa?” Tưởng Dao hỏi.
“Chưa từng.”
“Chưa từng sao?” Tưởng Dao nhíu mày: “Vậy thì chứng mình là tôi không nhìn lầm, phụ nữ biết giữ giá tốt hơn những cô nàng vì lợi ích trước mắt mà bỏ qua giá trị của bản thân. Giữ cô ấy lại bên mình đi, đây là người phụ nữ mà cậu có thể tin tưởng được đấy.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lâm Dật cười nói.
Cố Phiến Phiến chuẩn bị bữa khuya, mọi người ăn xong thì xem tivi một lát rồi mới lên lầu nghỉ ngơi.
Buổi sáng hôm sau Lâm Dật nhận được điện thoại của Lý Hạo.
Trong điện thoại Lý Hạo nói vì lý do công việc mới của Lăng Tiêu Tiêu, nên thời gian tham quan bị dời tới ngày hôm nay, vì thế cậu ấy hỏi Lâm Dật có thể đến được không.
Sau chuyện của Sở An Nhiên, Lâm Dật vốn định tháng này sẽ nghỉ ngơi không tham gia bất kì hoạt động nào. Nhưng cậu không thể từ chối được sự cứmg rắn của Lý Hạo, cậu ấy còn lấy việc đoạn tuyệt tình nghĩa ra uy hiếp cậu. Lâm Dật suy nghĩ một lát rồi cũng chỉ đành đồng ý.
Sau khi biết được thời gian cùng địa điểm qua wechat, Lâm Dật vội vàng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Khi biết Lâm Dật muốn ra ngoài đi chơi thì Tưởng Dao cũng đồng ý. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải dẫn Cố Phiến Phiến đi theo.
Lý do hết sức đơn giản.
Lý Hạo chọn địa điểm tham quan là núi Lạc Hà ở ngoại ô phía Tây, mặc dù phong cảnh ở nơi đó khá dễ chịu, nhưng bây giờ lại đang là mùa mưa. Vì thế ở trong núi khó tránh khỏi bị côn trùng và muỗi đốt, hơn nữa nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, Cố Phiến Phiến là y tá kiêm bác sĩ cũng có thể chăm sóc cho Lâm Dật.
Khi hai người đang nói chuyện thì Cố Phiến Phiến đã thay quần áo xong, Lâm Dật thở dài đưa Cố Phiến Phiến lên chiếc cooper nhỏ chạy đến địa điểm đã hẹn trước.
Núi Lạc Hà.
Ngọn núi cao nhất ở tỉnh phía Nam này cũng là nơi thu hút khách du lịch nhất ở Nam Đô.
Bởi vì vừa kết thúc năm cuối đại học, để tránh sau này khi mọi người tìm được công việc thì gặp nhau rất khó khăn. Nên Lăng Tiêu Tiêu đã quyết định thời gian họp mặt là vào hôm nay và chi phí sẽ được những người tham gia cùng nhau chi trả.
Lúc này Lâm Dật không có tâm trạng để họp mặt, lúc ngồi ở trong xe đầu óc cậu luôn nghĩ về Sở An Nhiên đang ở Đông Kinh.
“Lâm thiếu gia, tôi thật sự hâm mộ cậu. Tôi không học đại học, vì thế đây là lần đầu tiên được tham gia họp lớp.” Trong ánh mắt Cố Phiến Phiến tràn ngập vẻ ao ước.
“Thật đáng tiếc, nếu cô học đại học nhất định sẽ là hoa khôi của trường. Sẽ có không ít những học sinh giàu có theo đuổi cô.” Lâm Dật mở mắt ra cười nói.
“Tôi không có hứng thú với những thanh niên nhà giàu. Trước đây lúc làm việc ở bệnh viện, có không ít bệnh nhân có tiền cũng như các bác sĩ tặng hoa cho tôi, nhưng tôi đều từ chối hết.” Cố Phiến Phiến đắc ý nói.
Cô ta rất tự tin với vẻ đẹp của mình, mặc dù chưa đẹp đến mức nữ thần như Tưởng Dao, nhưng cũng đủ để so sánh với những ngôi sao nổi tiếng trên mạng rồi.
Lâm Dật cũng gật đầu.
Cậu nghĩ thầm, đây có phải là những gì mà Tưởng Dao đã nói không?
Cũng chính vì điều này mà Cố Phiến Phiến mới không xuất hiện trong những bức ảnh khiếm nhã đó?