Chương 157
“Anh Lâm, xe của anh đã lau dọn sạch sẽ, tôi đã kiểm tra lại rồi, anh muốn tôi lái xe ra giúp anh hay là anh tự mình lái? “
Giám đốc kinh doanh và Thần Á đều cầm khăn lau trên tay, bọn họ phấn khích chạy tới hỏi.
“Cô lái ra đi.” Lâm Dật nói với Lăng Tiêu Tiêu.
“Em lái á?” Lăng Tiêu Tiêu bị dọa tới mức tái mét mặt, cô ấy vội vàng xua tay từ chối, “Không được, không được, xe này quý quá em không dám lái, nếu lỡ đâm vào đâu thì cả đời em cũng không đền nổi.”
“Có bảo hiểm rồi cô còn sợ gì nữa. Bảo cô lái thì cứ lái đi, nếu đâm hỏng thì tính cho tôi, không cần cô đền.”
Lâm Dật đứng lên, cậu nắm chặt tay Lăng Tiêu Tiêu đi đến ga ra.
Đàn ông yêu xe hơi thì có cảm giác như thế nào?
Đó là khi chiếc xe đang ở trước mặt bạn, bạn chỉ cần yên lặng quan sát nó cũng đã cảm thấy vô cùng yêu thích, hơn nữa còn đặc biệt dễ chịu, adrenaline trong người cũng nhanh chóng tăng vọt ………
Lúc này chiếc Bentley màu xanh thạch anh giống như một nữ thần tao nhã mặc một chiếc váy dạ hội xanh, nó duyên dáng đứng trước mặt Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu.
Cao quý thanh lịch lại không mất đi khí chất kiêu ngạo và cá tính bên ngoài, Lăng Tiêu Tiêu khẽ há hốc mồm, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Mẹ nó, đến lúc mình cũng phải học lái xe rồi.”
Lâm Dật kinh ngạc vui mừng nhìn chiếc xe trước mặt, cậu cảm thấy chiếc xe ở ngoài đời còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.
Cậu không thích xe thể thao có kiểu dáng xe đua như Ferrari, Viper GT.
Ngược lại cậu thích loại xe trầm ổn mạnh mẽ giống con thú hung dữ, nhưng lại không mất đi vẻ sang trọng và ý nghĩa.
Đây là lần đầu tiên cậu nóng lòng muốn học lái xe.
Sau khi lên xe, Lâm Dật cũng rất hài lòng với nội thất và ghế ngồi trên xe. Tất cả đều được làm thủ công hết sức tinh tế.
Hệ thống giải trí cũng rất thú vị.
Khi Lăng Tiêu Tiêu lấy chìa khóa xe và khởi động xe, tiếng máy nổ phát ra một cách trầm ổn. Hơn nữa âm thanh phát ra từ cặp loa Naim nhập khẩu từ Anh mang đến một cảm giác sang trọng khó tả, âm thanh này bỗng chiếm lấy hết tâm trí cậu.
“Người đẹp, cô có thể vui lòng lái xe của bạn tôi cùng đi theo chúng tôi được không? Tôi sẽ chuyển tiền taxi qua wehat cho cô.” Lâm Dật mở cửa kính xe, cậu cười nói với Thần Á.
“Được, tôi sẽ đi theo các anh” Thần Á gật đầu đáp lại.
Cũng vào lúc này.
Lưu Minh đang phì phèo điếu thuốc, hắn ta không kiên nhẫn nhìn ra ngoài kính chiếu hậu.
“Mấy giờ rồi, mua cái xe nát mà ra lâu như vậy? Chẳng lẽ bọn nó không có tiền mua nên trả xe rồi?”
Nữ nhân viên bán hàng liếc nhìn thời gian rồi cau mày nói: “Chắc là sắp ra rồi, hình như vừa rồi tôi thấy quản lý cũng đi ra gara. Chắc có khách hàng lớn đến đặt xe nên phải đợi sau.”
“Xùy, tôi nghĩ chắc bọn họ muốn đến chỗ mấy người ăn ké bữa cơm thôi. Mua cái xe không đến một trăm nghìn tệ mà còn dám đến hãng xe Poly. Ai mà không biết nơi này là đại lý ô tô tốt nhất ở Nam Đô, chẳng qua chỉ muốn giả bộ ké bữa cơm thôi ……Mẹ kiếp!”
Lưu Minh khinh thường ngậm điếu thuốc trong miệng nói, bỗng dưng trong gương chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe màu xanh thạch anh chói mắt đang quay đầu rời khỏi gara đi về phía hắn ta.
“Mẹ nó đây là loại xe gì thế? Bentley à?”
Lưu Minh ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, hắn ta trợn mắt há mồm nhìn màu xanh thạch anh dần hiện rõ trong tầm mắt, chữ “B” sang trọng gắn ở đầu xe, ở giữa là màu đen đậm cùng với trục bánh xe tĩnh lặng chuyển động tạo nên sự tương phản rõ rệt làm kích thích thị giác. Sự tương phản ấy khiến Lưu Minh cảm thấy vô thức bị sợ hãi và tự ti.
Loại ảo giác này giống như khi hắn ta đang tranh khoe khoang đắc ý với một kẻ ăn xin trên đường, thì bỗng dưng người giàu nhất thế giới đi ngang qua hắn.
Điều quan trọng là người giàu nhất đó còn khiêm tốn hơn hắn ta, sau đó còn liếc nhìn hắn ta một cái.
Loại chênh lệch này khiến tâm lý Lưu Minh cảm thấy bị đả kích, hắn ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Đây có phải là chiếc Bentley đặc chế bị người ta trả lại lần trước không? Ai to gan dám lấy nó ra vậy? Không biết nhân viên bán hàng nào không muốn sống nữa, tôi phải báo cáo với quản lý càng sớm càng tốt.”
Nữ nhân viên bán hàng biết chiếc xe này kể từ khi bị nữ khách hàng kia vi phạm hợp đồng thì luôn được để ở trong gara. Dù sao cái xe giá hơn năm triệu tệ, người bình thường không phải ai cũng mua nổi.
Đúng lúc nữ nhân viên bán hàng đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc xe rồi định gọi quản lý để báo cáo, thì cô ta chợt thấy một bóng người quen thuộc đi theo sau chiếc Bentley đặc chế vội vàng chạy về phía mình.
“Cô đứng ngẩn người ở đây làm gì? Còn không mau bảo khách lái xe đi, không thấy đang cản đường à!”
Giám đốc kinh doanh tức giận đếm méo cả mồm, anh ta chạy thẳng đến chỗ nữ nhân viên bán hàng rồi hét lên.
“Giám đốc, nhưng, nhưng chiếc xe này …” Cô nàng bán hàng vẫn muốn biện hộ.
“Cô không thấy chiếc xe này bị chắn đường rồi hả? Mau tránh ra, đây là lối đi của gara. Ai cho cô để khách hàng đỗ xe ở đây, chẳng may xảy ra chuyện gì thì cô có gánh nổi trách nhiệm không!”
Giám đốc kinh doanh vừa nói vừa đi nhanh đến cửa sổ xe, anh ta nở nụ cười nói : “Xin lỗi anh, đây là lối đi của gara, không cho phép đậu xe. Làm phiền anh lái xe rời khỏi chỗ này để nhường đường cho xe phía sau có thể đi được không ạ?”
“À……”
Thực ra là Lưu Minh muốn đợi Lâm Dật và Lăng Tiêu Tiêu lái xe tới thì mới đi ra để chế nhạo bọn họ một phen.
Nhưng nhìn chiếc Bentley đặc chế trị giá hơn năm triệu phía sau, hắn ta cũng không dám ngu ở lại thêm một giây nào nữa, hắn sợ sẽ làm mất lòng vị đại gia trong xe. Thế là hắn vội vàng đạp ga chạy ra khỏi ga ra.
Đồng thời hắn ta cũng đỗ xe sang bên cạnh đường, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở Nam Đô có khả năng mua loại xe này.
Hai chiếc xe lần lượt chạy ngang qua, Lưu Minh nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế sau đang nói chuyện cùng Thần Á rồi bảo cô ấy lái xe đi theo chính là Lâm Dật.
“Mẹ kiếp! Lâm Dật?”
Lưu Minh trợn to hai mắt giống như nhìn thấy ma.
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy người lái xe, không ngờ lại là Lăng Tiêu Tiêu.
Xoạch.
Điếu thuốc rớt ra khỏi mồm rơi xuống ghế ngồi của hắn.
“Fuck, cháy mẹ rồi! Cái ghế da của mình!”
Lưu Minh nhanh chóng nhặt tàn thuốc ném ra ngoài cửa kính xe, hắn khóc không ra nước mắt nhìn hai cái lỗ bị cháy thủng lớn trên ghế da.
Cùng lúc đó Thần Á lấy chìa khóa xe từ Lăng Tiêu Tiêu, rồi đi lên chiếc Polo nhỏ khởi động xe.
“Xe này là của mày mua?”
Khi Lâm Dật chuẩn bị đóng cửa kính xe thì Lưu Minh vội vàng hỏi .
“Ồ, có chuyện gì sao?” Lâm Dật liếc hắn một cái.
“Tao hỏi mày, xe này có phải mày mua không!” Lưu Minh hét lên.
“Không phải, có chuyện gì không?” Lâm Dật khó hiểu nói.
“Ha ha, tao biết ngay chiếc xe này không phải của mày mà, làm sao mà một thằng nghèo rớt mồng tơi lại có thể mua được chiếc xe đắt tiền như thế.”
Lưu Minh nói xong thì bỗng nhiên hiểu ra, “Tao hiểu rồi, đây là xe của người phụ nữ giàu có đã bao nuôi mày đúng không. Chắc hôm nay cô ta không có thời gian đến nên để mày lấy xe giúp cô ta. Mà mày thuận tiện mang theo Lăng Tiêu Tiêu để làm trò trước mặt gái đúng không? “
Người phụ nữ giàu có bao nuôi? Hắn ta đang nói đến Tưởng Dao sao?
Nếu là cô ấy thì thật ra Lưu Minh nói cũng không có sai.
Chẳng qua là bản thân cậu mua xe tặng cho quý cô giàu có thôi.
“Cứ coi như thế đi.”
Lâm Dật gật đầu đóng cửa kính xe rồi ra hiệu cho Lăng Tiêu Tiêu lái xe đi.
Chiếc Bentley đặc chế màu xanh thạch anh đến ngã tư thì rẽ, theo sau là chiếc polo nhỏ màu trắng.
“Mẹ nó chứ, không phải chỉ giúp cô ả bao nuôi nhà giàu lấy xe thôi hả? Còn dám tỏ vẻ trước mặt tao. Chờ dự án của tập đoàn Lâm Khê chấm dứt, một cái xe năm triệu tệ bố mày cũng mua đứt nhá!”
Lưu Minh dữ tợn nhổ nước bọt về phía hai chiếc xe. Quách tường đã hứa sẽ chuyển giao lại công trình hai mươi triệu cho bố hắn, dựa theo tiến độ làm việc của tập đoàn lâm khê, lợi nhuận tối thiểu cũng gần mười triệu. Bố của Lưu Minh đã hứa sẽ chia nửa số tiền cho hắn, một chiếc xe mà thôi, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ mua được.
“Sao anh không nói là tự mình mua xe, còn thừa nhận mình bị phụ nữ giàu có bao nuôi làm gì?”
Trên đường đi Lăng Tiêu Tiêu cẩn thận lái xe, cô ấy khó hiểu hỏi.
“Tôi nói tự mua thì hắn sẽ tin sao?” Lâm Dật bực bội nói.
“À… cũng đúng.”
Lăng Tiêu Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu. Lưu Minh không tin Lâm Dật có tiền mua xe, với tính cách của hắn ta, cho dù nhìn thấy Lâm Dật quẹt thẻ thanh toán, hắn ta cũng sẽ cho rằng Lâm Dật mua bằng tiền của cô nàng bao nuôi. Cho nên thà cứ theo hắn nói, đỡ phải tốn công đấu võ mồm.
“Nhưng mà em nghĩ với tính cách của hắn ta, buổi chiều em vẫn nên quay lại kiểm tra xem việc chuyển thầu lần thứ hai của tập đoàn Quách gia có vi phạm gì không. Dự án công trình lớn như thế nên giao lại cho một công ty đáng tin cậy thì tốt hơn.” Lăng Tiêu Tiêu đắn đo nói.
Lâm Dật gật đầu, “Cô cứ tự quyết định đi.”