Chương 172
Bốn ánh mắt rối rắm cứ thế nhìn nhau.
Cố Phiến Phiến và cậu thanh niên nhìn nhau chằm chằm.
Mà Lâm Dật và bà cô mập mạp cũng nhìn hai người họ với vẻ mặt nghi ngờ.
“Sao thế, hai người quen nhau hả?”
Giọng nói của người phụ nữ mập mạp rất to, giọng điệu cũng có vẻ kiêu căng, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
“Bà ta lại là ai nữa?” Cố Phiến Phiến cau mày, mắt cô dán chặt vào cánh tay đang ôm nhau của hai người.
“Cô ấy là…”
Cậu thanh niên vừa mở miệng thì bỗng nghe thấy bà cô mập mạp bên cạnh chỉ thẳng tay vào mặt Cố Phiến Phiến rồi lớn tiếng nói: “Nhỏ này có phải chính là con y tá đê tiện mà lúc trước anh nói đã trả tiền sinh hoạt hàng tháng cho anh không?”
Y tá đê tiện?
Lâm Dật nhíu mày, cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Vợ à, em nghe anh giải thích đã…”
Chàng trai lo lắng ngẩng đầu lên, khi cậu ta nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của người phụ nữ mập mạp thì lập tức sợ run cả người, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi. Cậu ta quay đầu nhìn về phía Cố Phiến Phiến, giọng điệu cũng trở lên hung hãn: “Cô làm sao vậy, không phải tôi đã bảo cô đừng quấn lấy tôi nữa rồi mà? Sao cô còn bám lấy tôi như keo dính chuột thế hả? Cái loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như cô mau cút cho nhanh cho khuất mắt tôi! Sau này tôi không muốn gặp lại cô thêm lần nào nữa! “
Nói xong cậu ta còn tỏ vẻ cương quyết bằng cách trực tiếp dùng tay đẩy bả vai Cố Phiến Phiến.
Cố Phiến Phiến không hề đề phòng nên bước chân lảo đảo ngã lăn ra đất.
“Hừ, con hồ ly tinh, ỷ vào việc bản thân còn trẻ nên mặt dày mày dạn. Giờ cô đã rõ chưa hả, Chương Triết là cục cưng của tôi, sau này tốt nhất cô nên cút đi xa vào, nếu để tôi gặp lại cô, để xem tôi có xé nát mồm cô ra không! “
Người phụ nữ mập mạp dữ tợn nhổ một ngụm nước bọt về phía Cố Phiến Phiến, rồi bà ta ôm Chương Triết đi vào bên trong.
“Đợi đã.”
Lâm Dật khom người đỡ Cố Phiến Phiến đứng dậy, cậu cúi đầu nói: “Không biết lịch sự thế hả, ít nhất cũng phải xin lỗi người ta một câu rồi mới đi chứ.”
“Xin lỗi?” Bà cô mập mạp dừng lại khinh thường nhìn Lâm Dật: “Vậy ra hai người quen biết nhau hả. Xem ra sau khi Chương Triết nhà chúng tôi vứt bỏ con y tá rẻ tiền này, thì yêu cầu của cô ta cũng đã giảm xuống rất nhiều. Không biết đói khát thế nào mà bám vào cái loại như này, mua nhiều thứ thế này chắc cũng phải bán máu mới có tiền trả nhỉ? “
Lâm Dật nhìn người phụ nữ mập mạp trước mặt.
Cân nặng của bà ta ít nhất cũng phải 95 cân, tóc xoăn gợn sóng lớn, ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Lỗ tai, cổ rồi tay đeo đầy trang sức vàng bạc và kim cương, hơi thở quý bà nhà giàu từ trên người bà ta bỗng chốc tỏa ra khắp nơi.
“Nhìn cái gì, nói cho mày biết, tao không có hứng thú với mấy cái loại nhỏ con như mày. Mặt mũi thì quê mùa, đâu có giống như cục cưng nhà tao. Không chỉ mặt mũi đẹp trai không thôi, mà ngay cả công việc cũng là hạng nhất. Mày nhìn lại mình xem, còn không bằng nổi một nửa của cục cưng tao, đúng là hợp với con nhỏ y tá nghèo rớt mùng tơi phải bán máu này, nồi nào úp vung đấy, đúng là vô cùng xứng đôi.” Bà cô mập mạp tỏ vẻ khinh thường.
“Bà không được phép nói Lâm Dật nhà chúng tôi như vậy!”
Khuôn mặt tràn đầy phức tạp của Cố Phiến Phiến bỗng dưng xuất hiện vẻ kích động.
“Chà, còn bao che cho nhau nữa cơ à, cưng ơi, cưng nhìn kỹ cái con nhỏ lương vài đồng vài cắc nhưng lại muốn bao nuôi cưng đi nè, hai người mới chia tay không bao lâu, nhưng không ngờ cô ta đã đi bao nuôi một thằng ăn bám kém xa cưng. May mà lúc đấy cưng nghe lời em nói, ở bên cạnh em, nếu như cưng con còn đi theo cái loại y tá đê tiện này á, hiện giờ đầu mọc vài cái sừng chắc cũng chẳng biết nữa ấy chứ!” Bà cô mập mạp đắc ý nói.
Thật ra Chương Triết cặp kè với người phụ nữ mập mạp này đã lâu.
Khi đó Cố Phiến Phiến và Lâm Dật còn chưa hề quen biết nhau.
Mỗi tháng Cố Phiến Phiến vẫn đúng hạn gửi cho Chương Triết mấy ngàn tệ tiền phí sinh hoạt.
Nhưng từ đầu đến cuối, Cố Phiến Phiến không cho Chương Triết chạm vào người.
Thứ nhất là vì Cố Phiến Phiến và Chương Triết ban đầu đến với nhau để tìm sự an ủi về tâm lí, hai độ tuổi chênh lệch nhau quá lớn đã tạo thành rào cản tinh thần, khiến Cố Phiến Phiến không thể vượt qua.
Thứ hai là hầu như ngày nào Cố Phiến Phiến cũng đi làm trong bệnh viện, hai người cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau, cho dù Chương Triết có ý muốn này, thì thời gian cũng không cho phép.
Nhưng điểm quan trọng chính là bà cô mập mạp này giàu hơn Cố Phiến Phiến rất nhiều.
Bà ta là người kinh doanh trang sức có tiếng ở Nam Đô, mỗi lần thuận tay đưa cho Chương Triết cũng phải đến 10 nghìn tới 20 nghìn tệ. Đồng thời bà ta cũng hứa hẹn với Chương Triết, đợi cậu ta tốt nghiệp sẽ tặng cho một chiếc Mercedes-Benz C trị giá hơn 300 nghìn tệ.
Mà Chương Triết đã quen tiêu tiền như nước, cậu ta lo lắng tiền Cố Phiến Phiến đưa cho mình không đủ, sau hai ba bận thì cậu ta và bà cô mập mạp đã ở cùng nhau.
Dù sao cũng không xơ múi được người ta, mà tiền của cô ta đưa cho cũng không bằng bà cô mập mạp này.
Nhưng Chương Triết vẫn luôn tồn tại ảo tưởng với Cố Phiến Phiến, vốn dĩ cậu ta nghĩ sẽ có ngày bản thân chiếm được cơ thể của cô nàng nữ thần này, nhưng không ngờ hôm nay bọn họ lại chạm mặt nhau ở đây, tất cả chuyện cũng bị bại lộ.
“Thôi bỏ đi vợ à, chúng ta không thèm chấp với bọn họ. Không phải em nói muốn mua cho anh mẫu giày và quần áo mới nhất của cửa hàng này sao? Giờ chúng ta đi luôn thôi, đừng để ý hai cái đứa khố rách áo ôm này.”
Chương Triết khinh thường nhìn Lâm Dật và Cố Phiến Phiến, cậu ta nắm tay bà cô mập mạp rời đi.
“Quần áo ở đây không bán cho hai người.” Lâm Dật thản nhiên nói.
“Chà, vẫn còn muốn dây dưa tiếp hả. Tao là khách quý của cửa hàng này, mày nói không bán là sẽ không bán hả, mày cho rằng cửa hàng này là của mày mở à, sao không tự đái một bãi mà soi xem mình là cái dạng gì?”
Người phụ nữ mập mạp khịt mũi khinh thường, bà ta và Chương Triết bước vào quầy trưng bày.
“Đi kiểm kê tất cả quần áo và giày dép trong cửa hàng cho tôi. Tôi sẽ mua hết.”
Lâm Dật quay đầu nói với người bán hàng bên cạnh.
“Hả?” Nhân viên bán hàng vẫn đang hoàn toàn đắm chìm trong nội dung vở kịch cẩu huyết của bà cô mập mạp, nên nhất thời không phản ứng kịp.
“Cô lại đây.”
Lâm Dật quay lại nhìn thẳng vào người bán hàng khác bên cạnh rồi nói: “Cho dù quần áo, giày dép, thắt lưng… phong cách nam hay nữ, chỉ cần là tất cả những mặt hàng mấy cô đang bán trong cửa hàng, còn cả hàng trong kho nữa, tôi muốn mua hết tất cả, có hiểu không?”
“Hiểu, hiểu rồi ạ!”
Nhân viên bán hàng run rẩy đáp lại, sau đó cô ấy quay đầu lại nói với những người khác: “Các cô còn ngơ ngác ra đấy làm gì, mau nhanh dọn đồ cho khách đi, nhanh lên!”
Lúc này mấy nhân viên bán hàng mới phản ứng kịp, bọn họ lập tức giải tán, rồi điên cuồng chạy về phía sảnh trưng bày và nhà kho.
Mặc dù người phụ nữ mập mạp trông giàu hơn Lâm Dật rất nhiều.
Nhưng vừa rồi Lâm Dật tính tiền đã sử dụng Black Card, hơn nữa còn quẹt tới tận 320 ngàn tệ.
Điều này có nghĩa đây chính xác là chiếc Black Card trong truyền thuyết, là phiên bản giới hạn được 5 ngân hàng lớn của Hoa Hạ liên kết với nhau tạo ra, đúng là hàng thật!
Mà cả Nam Đô này, người có tư cách sở hữu tấm thẻ Black Card này cũng chỉ có một người.
Chàng trai này không ngờ lại là người của đại gia Trình!
Ở Nam Đô này không ai dám đắc tội với đại gia Trình.
Ngay cả chủ tịch của LV Hoa Hạ cũng không ngoại lệ.
Trong phòng trưng bày nhanh chóng vang lên tiếng la hét tức giận của bà cô mập mạp.
Đồng thời từng gói hàng cũng nhanh chóng được đóng gói, rồi được nhân viên bán hàng chuyển đến quầy một cách cung kính.
Máy in hóa đơn trên quầy hoạt động không ngừng.
Không đến mười phút, biên lai mua sắm dài hơn một mét trải dài từ quầy xuống mặt đất, hơn nữa vẫn còn tiếp tục dài ra thêm.
“Các cô làm sao thế hả, tại sao lại đem mọi thứ ra khỏi kệ, không bán thứ gì cho tôi hả!”
Bà cô mập mạp cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bà ta tức giận dẫn Chương Triết đến quầy lễ tân, rồi chất vấn người phục vụ đang nhanh chóng xuất hóa đơn.
“Xin lỗi, tất cả hàng hóa trong cửa hàng đều đã được quý ông này mua cả rồi, ngay cả hàng tồn kho cũng hết rồi, nếu quý khách cần thì chúng tôi sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho quý khách sau khi hàng mới về kho vào tháng sau, mong lúc đó quý khách chú ý nhận máy. “
Nhân viên phục vụ vừa nhanh chóng gõ hóa đơn vừa mỉm cười giải thích.
“Tất cả, mua tất cả? Cậu ta sao?”
Bà cô mập mạp run rẩy chỉ ngón tay về phía Lâm Dật, bà ta trợn mắt há hốc mồm nói: “Ý của cô là cái thằng nhóc này mua hết hàng hóa và hàng tồn kho trong cửa hàng của các cô, hơn nữa là thanh toán toàn bộ một lần?”
“Vâng thưa quý khách.” Nữ nhân viên bán hàng mỉm cười.
“Cô nói sai rồi, tấm thẻ đó không phải của tôi, nó thuộc về vợ tôi.”
Lâm Dật cầm tấm thẻ Black Card từ phía sau ra dúi vào tay Cố Phiến Phiến, sau đó cậu mỉm cười nói: “Bà xã, anh thấy đồ cũng sắp đóng gói xong rồi, có thể tính tiền rồi đó.”
“Vâng!”
Cố Phiến Phiến cắn chặt môi đứng dậy đi về phía quầy.
“Thưa quý khách, cô tiêu hết tổng cộng 1,9 triệu tệ. Vừa rồi chúng tôi đã báo cáo với quản lý, quản lý đã chấp thuận giảm giá 20% cho cô. Mức tiền sau chiết khấu là 1432000 tệ. Hơn nữa hàng tháng chúng tôi sẽ tặng cô sản phẩm mới dùng thử. Xin hỏi cô quẹt thẻ thanh toán đúng không?”
Nữ nhân viên bán hàng run rẩy cả người, dường như cô ta đã nhìn thấy con số khủng khiếp trong phần thưởng hoa hồng khi nhận lương vào cuối tháng này.
“Quẹt thẻ.”
Cố Phiến Phiến mỉm cười, cô để Black Card vào tay người người bán hàng.