Chương 22
“Thưa cô! Cô chắc chắn là muốn làm như vậy không?” Giám đốc nghiêm nghị hỏi.
“Sao vậy? Nghe ngữ khí của anh như kiểu định đuổi chúng tôi đi vậy. Giờ chúng tôi sẽ bao trọn nơi này, mau mang đồ uống đến đi”. An Hinh chỉ muốn xả giận nên mới thế. Nói gì thì nói, cô ta cũng không muốn tin Lâm Dật chính là hội viên cao cấp mà giám đốc kia nói.
“Vâng thưa cô! Nếu cô đã đến đây thì tất nhiên sẽ là khách quý của chúng tôi. Ban nãy cô nói là muốn bao trọn toàn bộ ở đây đúng không ạ?”
An Hinh gật đầu với vẻ mặt cao ngạo.
“Không biết quý cô đây có tất cả bao nhiêu bạn ạ?”
“Khoảng mười mấy người chăng, lát nữa có thể có thêm. Nói chung là tôi không chắc chắn lắm”.
Giám đốc gật đầu, sau đó lấy hóa đơn thanh toán ra nói: “Thưa cô, là như thế này! Nếu bao trọn chi phí ở đây thì bình quân đầu người là tám nghìn tệ. Nếu bạn của cô vượt quá mười người thì ở đây có combo cho nhiều người, giá là 88888. Đồng thời, cửa hàng chúng tôi sẽ tính thêm chi phí phục vụ ngoài là 10% nữa”.
An Hinh tính lẩm bẩm trong miệng, bởi tính trước tính sau chỗ này đã lên đến tầm mười vạn rồi. Cô ta biết số tiền này không hề nhỏ nhưng vì muốn thể hiện nên cô ta vẫn không từ bỏ.
“Anh yêu à, hôm nay là sinh nhật em, hay là chúng ta…” An Hinh không cần bỏ tiền ra nên chỉ có thể dời ánh mắt về phía bạn trai hiện giờ là Lưu Minh mà thôi.
Lưu Minh không nói một lời, biểu cảm vô cùng nghiêm túc. Hắn ta cũng không phải loại có quá nhiều tiền. Khoản chi phí hai ba vạn đã là giới hạn cực điểm đối với hắn ta rồi. Huống hồ, vì thể diện của loại con gái này mà bắt hắn ta lấy ra mười vạn thì đúng là khó đỡ thật.
“Hay là đi ra ngoài ngồi đi”. Lưu Minh lạnh lùng nói một câu.
“Sao lại phải đi ra ngoài? Lưu Minh, không phải là chỗ tiền này anh cũng không lấy ra được chứ?” An Hinh cảm thấy không vui vẻ cho lắm, hét một câu về phía Lưu Minh.
Sắc mặt của Lưu Minh trở nên khó coi hơn hẳn, trong lòng hắn ta thầm mắng người con gái này thần kinh thật rồi.
Trước đó giám đốc nói như vậy là vì đoán được đám An Hinh không có bản lĩnh chi tiêu số tiền lớn ở đây. Chỉ có điều, người con gái ngốc nghếch này lại không biết gì. Thấy An Hinh cứ bám riết không thôi nên Lưu Minh không còn tâm trạng ở cùng cô ta nữa. Hắn trực tiếp hất tay một cái rồi rời khỏi phòng.
Sau khi Lưu Minh rời đi, An Hinh ở lại một mình thì không còn gì để nói nữa. Mấy trăm tệ ít ỏi trong túi căn bản không cần nhìn.
“Các người cứ đợi đấy”. Văng ra một câu, An Hinh cũng nhấc túi xách rời đi.
“Cậu Lâm! Chuyện ban nãy là do sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi xin tặng cậu hai chai rượu vang coi như quà bồi thường”. Nói xong, giám đốc quay đầu lại thì nhân viên phục vụ ở bên cạnh đã cầm rượu đến.
Lâm Dật cũng không để ý lắm mà hỏi: “Sếp Trần của các anh đâu? Lát nữa cô ấy có đến đây không?”
“Hiện giờ sếp Trần đang bận tiếp hai khách hàng lớn. Nếu như xong việc, chắc là sếp sẽ đích thân đến đây”. Giám đốc, cười đáp lại.
“Được rồi, anh cứ bận việc của mình trước đi”. Lâm Dật thật không ngờ, người con gái mà trước ở đại lý xe đã nói rất đanh thép bảo mình hãy đợi đấy, vậy mà cô ấy lại là sếp ở đây. Hơn nữa cô ấy còn dành cho mình ưu đãi, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhưng cậu cũng không quan tâm đến chuyện này lắm. Sau khi có được thẻ hội viên ở đây, chi phí của Lâm Dật cũng được giảm đi rất nhiều. Chỉ có điều, cậu thật sự không muốn nợ người khác cái gì, vì vậy cứ coi như giữ lại thẻ hội viên thì cậu cũng không có ý định dùng đến.
Ngoài ra, cậu cũng định trả tiền đồ uống hôm nay chứ không để Lăng Tiêu Tiêu bỏ ra một đồng.
Trong đại sảnh, An Hinh sắc mặt u uất đờ đẫn ngồi trên ghế. Nếu như bình thường, cô ta sẽ rất vui vẻ nhưng hôm nay, Lâm Dật lại làm cô ta mất mặt. Nhìn những nhân viên phục vụ cầm đồ uống đi vào bên trong phòng mà tâm trạng cô ta càng không vui.
Cô ta thật sự không hiểu được, tại sao kẻ nghèo rớt như Lâm Dật lại quen sếp ở đây. Hơn nữa họ còn quen nhau ở đại lý xe. Nghĩ lại chiếc cốc giữ nhiệt trước đó mà trong đầu An Hinh đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng…
Lẽ nào…………
Còn ở bên kia, Lăng Tiêu Tiêu ở trong phòng uống một ngụm rượu vang lớn, nói: “Lâm Dật! Thật không ngờ cậu lại quen sếp ở đây. Cậu không phải là đại gia ngầm đấy chứ?”
Lâm Dật cười khổ, nói: “Cô nhìn dáng vẻ của tôi thì cũng biết là không có khả năng đó mà”.
Lăng Tiêu Tiêu cũng nghi ngờ, vì lần trước hai người gặp mặt cũng chứng tỏ cậu ấy không phải là người phóng khoáng như vậy. Mặc dù vẫn tồn tại khả năng khác nhưng lúc mà Lăng Tiêu Tiêu chú ý đến ánh mắt của Lâm Dật thì người thông minh như cô cùng không hỏi đến cùng nữa.
“Sao cô lại không vui?” Lâm Dật cầm chén rượu lên, hỏi một câu theo kiểu thăm dò.
“Tôi? Tôi bị hai đứa bạn chọc tức”. Lăng Tiêu Tiêu sắc mặt oán giận nhưng biểu cảm vẫn rất đáng yêu.
Lâm Dật không dám hỏi thêm, chỉ cùng cô uống rượu tiếp. Sau khi uống mấy cốc thì trên mặt Lăng Tiêu Tiêu đã đỏ ửng.
Những chuyện mà trước đó cô không định nói cho Lâm Dật nhưng giờ cô cũng mượn rượu để nói hết ra. Hóa ra cô tức là vì hôm nay đến tham dự sinh nhật của người chị em Triệu Mẫn. Vốn định tận dụng cơ hội lần này để xin lỗi nhau, để gắn kết tình chị em hơn. Nhưng không ngờ Triệu Mẫn lại gọi Vương Ca đến. Lăng Tiêu Tiêu vì lịch sự nên cũng không nói gì nhiều.
Còn hành động của Vương Ca đối với Lăng Tiêu Tiêu thì càng ngày càng quá đáng. Thậm chí sau đó gã còn trực tiếp xông tới bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu định sàm sỡ cô. Nhưng mấy chị em ở bên cạnh lại không ra tay ngăn cản mà còn ở bên cạnh chụp ảnh.
Lăng Tiêu Tiêu là người nóng tính, thấy vậy cô liền nhau mày rồi dùng tay ném cốc rượu xuống đất, giật cửa ra về.
“Tiếc là tôi tin tưởng mấy loại bạn đó, không ngờ họ lại làm những chuyện như vậy với tôi”. Lăng Tiêu Tiêu nói hai câu rồi nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Lâm Dật bất lực nhìn cô gái này, sau đó vội đến trước quầy thanh toán. Khi quay lại phòng, hai tay cậu nắm chặt eo Lăng Tiêu Tiêu rồi ôm cô xuống tầng.
Lúc này Trương Dương đang ngồi trong xe ăn cơm rang, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Dật.
“What! Chuyện này là thế nào? Cậu đã làm gì Lăng Tiêu Tiêu vậy?” Trương Dương kích động hỏi một câu.
Lâm Dật có chút bất đắc dĩ nhưng không có ý định giải thích mà chỉ hỏi Trương Dương một câu: “Giờ còn có thể quay về trường học không?”
“Còn về nữa á? Tầm giờ thì cổng trường đóng từ lâu rồi. Vốn định đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi nhưng nhìn tình hình hiện giờ, chắc cậu không muốn ở chung phòng với tớ rồi”. Trương Dương nói đùa một câu, biểu cảm trên mặt khiến Lâm Dật thấy có chút kỳ quái.