Chương 35
“Thiếu gia có chuyện gì xin cứ căn dặn. Có thể dốc lòng làm việc cho thiếu gia là vinh hạnh của tôi”. Khẩu khí nói của chú Lưu với Lâm Dật vô cùng cung kính.
“Chú điều tra giúp tôi đất thổ cư thuộc diện giải phóng mặt bằng ở đường Lâm Viên do Quách Minh Nghĩa thầu, xem có thể tiện tay mua lại không?”
Chú Lưu nghe đến cái tên Quách Minh Nghĩa thì lập tức sững người ra. Ông có ấn tượng với người này. Quách Minh Nghĩa vốn chỉ là một người buôn bất động sản nhỏ ở vùng nhưng dựa vào một vài miếng đất thổ cư nhỏ mà phát triển công ty ngày càng lớn. Hiện giờ trong tay gã ta có khối tài sản lên đến mấy trăm triệu, còn quy mô thì không ngừng mở rộng. Nhưng tại sao thiếu gia lại có hứng thú với loại người này chứ?
Mặc dù Quách Minh Nghĩa làm mưa làm gió được ở vùng nhưng cũng chẳng là gì so với thế lực hiển hách như nhà thiếu gia.
Nhưng đây là yêu cầu mà Lâm Dật đưa ra nên chú Lưu không dám có ý nghĩ từ chối: “Thiếu gia! Tôi hiểu rồi”.
“Khi nào có thể làm xong việc?”
“Trước khi trời sáng ạ”. Chú Lưu nói một câu chắc chắn.
“Vậy thì được! Chuyện này phiền chú Lưu rồi”. Sau khi ngắt điện thoại, Lâm Dật dựa vào trên giường, trong đầu đều là hình ảnh Sở An Nhiên bị thương.
Lâm Dật xem đi xem lại nhóm bạn bè wechat của Sở An Nhiên để xem thái độ sống mấy năm nay của người con gái này.
Ở đó, cô rạng rỡ và nhiệt tình bao nhiêu, thái độ sống thì vô cùng tích cực. Ai có thể ngờ rằng, một cô gái vừa dịu dàng vừa xinh đẹp này lại đang nằm trong phòng phẫu thuật của bệnh viện để tranh giành sự sống với con ma bệnh tật.
Lâm Dật đặt điện thoại xuống, trong lòng tự nhủ nhất định phải cứu sống cô ấy, bất luận phải trả giá như nào.
………………………
Còn ở phía bên kia, trong phòng cục trưởng Cục quản lý đất đai thành phố, ông Hồ Sinh vừa mới nằm xuống thì liền nhận được cuộc điện thoại.
Số điện thoại người quen khiến cơ thể Hồ Sinh không kìm nổi mà run lẩy bẩy. Ông chầm chậm cầm điện thoại lên: “Alo, tôi là Hồ Sinh”.
“Biết tôi là ai rồi chứ, ông bạn cũ?”
“Tất nhiên là biết rồi ạ, chỉ là không ngờ ngài lại đích thân gọi điện thoại cho tôi”.
“Thời gian cũng không còn sớm nên tôi cũng không nói vòng vo nữa. Miếng đất thổ cư chuẩn bị giải phóng ở đường Lâm Viên ý, chúng tôi định mua lại, không biết có được không?”
Mặc dù Hồ Sinh không biết tại sao đối phương đột nhiên muốn mua miếng đất đó nhưng cũng không tiện hỏi.
“Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ triệu tập cuộc họp ngay lập tức”. Sau khi cúp điện thoại, Hồ Sinh không dám chậm trễ một phút nào mà trực tiếp thay bộ đồ ngủ, gọi điện thoại cho mấy người mở cuộc họp gấp.
Sáng sớm ngày hôm sau…..
Tối qua Lâm Dật xem nhóm bạn của Sở An Nhiên mà ngủ quên mất, sáng nay cậu bị tiếng tin nhắn làm cho bừng tỉnh. Cậu mở ra nhìn thì đó là tin nhắn mà chú Lưu gửi đến.
“Thiếu gia! Đã mua được đất rồi”.
Sau khi đọc tin nhắn này, Lâm Dật thở phào một cái rồi đặt điện thoại lên trên bàn. Cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh cá nhân để rửa mặt.
Chỉ trong một buổi tối mà đã giải quyết gọn nhẹ được chuyện mua lại đất thổ cư. Điều này khiến Lâm Dật tin chắc rằng, thân phận của bố mẹ mình không hề đơn giản.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Lâm Dật cầm điện thoại rời khỏi phòng và trực tiếp đi đến phòng phẫu thuật.
Vương Trung Sinh đã dẫn người đợi ở cửa, nhìn thấy Lâm Dật thì lập tức bước lại: “Thiếu gia! Tình hình của Sở An Nhiên hiện giờ vẫn không được lạc quan lắm nhưng đã được chuyển đến phòng giám hộ bệnh nặng rồi”.
Lâm Dật sững người một lúc rồi xoay người hỏi Vương Trung Sinh một câu: “Mấy chuyên gia mà ông nói, có đến không?”
“Có hai người đến rồi, hiện giờ đang hội chẩn cho Sở An Nhiên trong phòng giám hộ. Những người khác vì ở xa quá vì vậy vẫn đang trên đường đến đây. Hơn nữa ở đây chúng tôi đã liên hệ với giáo sư John của Đức nhưng tối nay ông ấy mới đến đây được”.
“Các ông mời đến à?” Lâm Dật nhau mày hỏi.
“Là phu nhân sau khi biết tình hình đã liên hệ với viện nghiên cứu của lão gia ở Đức chỉ định cho giáo sư John đến đây chữa bệnh cho cô Sở An Nhiên”.
Nghe đến đây, Lâm Dật mới thở phào một cái: “Giờ dẫn tôi đến phòng giám hộ để xem tình hình thế nào”.
Vương Trung Sinh cung kính gật đầu, sau đó dẫn Lâm Dật đến phòng giám hộ ở kế bên.
Lâm Dật không tiến vào mà chỉ quan sát Sở An Nhiên ở trong đó qua một tầng kính dày cách cửa mà thôi.
Cô ấy nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, trên người đều là các thiết bị trị liệu.
“Thiếu gia! Hiện giờ Sở An Nhiên chỉ có thể dựa vào các thiết bị trị liệu này. Theo như tình hình mà hai bác sĩ hội chẩn thì không biết cô ấy có qua được tối nay không?”
Vương Trung Sinh nghĩ hồi lâu nhưng vẫn quyết định nói cho Lâm Dật biết chuyện này.
“Tỉ lệ qua khỏi là bao nhiêu phần trăm?” Lâm Dật xoay người lại hỏi Vương Trung Sinh.
“Khoảng năm phần trăm ạ”. Giọng nói của Vương Trung Sinh rất nhỏ, nhỏ đến mức ông ta nghĩ rằng chỉ mình mới nghe thấy.
“Đây không phải là kết quả mà tôi muốn nghe. Trong mắt tôi, chỉ có sự khác biệt giữa 0% và 100% thôi”.
“Thiếu gia nói rất đúng ạ. Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức cứu cô Sở An Nhiên. Có bất cứ tình hình gì cũng đều thông báo cho bác sĩ phụ trách chính”. Vương Trung Sinh vội vàng nói.
“Đưa tôi đi gặp bác sĩ”. Dưới sự dẫn đường của Vương Trung Sinh, Lâm Dật đi đến văn phòng của hai bác sĩ. Nhưng vì không muốn người khác chú ý, Lâm Dật bảo Vương Trung Sinh đừng nói ra thân phận của mình mà nói mình là em trai của Sở An Nhiên.
Vị bác sĩ có chút tuổi tác đẩy kính lên rồi nhìn Lâm Dật hỏi: “Cậu là em trai của bệnh nhân?”
“Đúng vậy! Hiện giờ bệnh tình của chị tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ thở dài nói: “Tình hình không được ổn lắm. Diện tích lớn trong đầu cô ấy đều bị tụ máu, rất khó xử lý, dây thần kinh trong đầu cô ấy cũng chịu áp lực rất lớn. Có thể sống được thì đã là kỳ tích rồi. Còn nếu giữ được tính mạng thì cũng sẽ thành người thực vật”.
“Nếu ông gặp bất cứ khó khăn gì có thể nói với viện trưởng Vương, ông ấy sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của các ông”. Lâm Dật thở dài, dặn dò hai bác sĩ.
“Cậu chắc chắn không?” Ở phía bên kia, một bác sĩ trẻ tuổi hơn đang xử lý giấy tờ, lạnh lùng nói: “Cậu có biết không, hiện giờ chúng tôi đã tiêu hao lượng lớn đồ trị liệu để cứu y tá đó rồi. Nếu cấp trên mà truy cứu chuyện này thì chỉ sợ là không dễ giải quyết đâu”.
“Này cậu nhóc, bệnh viện chúng tôi quả thực là có những vật liệu tốt nhưng chi phí sử dụng khá đắt đỏ. Thông thường những người có thân phận cũng rất khó được hưởng đãi ngộ đó. Bây giờ tùy ý dùng cho cô y tá kia có phải là lãng phí quá không?”
Lâm Dật không hề nói gì mà chỉ quay đầu nhìn Vương Trung Sinh một cái.
Vương Trung Sinh là người biết rõ thân phận của cậu, lúc này cảm thấy vô cùng khó xử nên chỉ đứng đó mà không dám lên tiếng.
Hai bác sĩ này tối qua đến vội đây, Vương Trung Sinh vẫn chưa kịp trao đổi với họ về tình hình mà đã thúc giục họ đi hội chẩn. Vì vậy mà hai người này cho rằng việc mình đến đây khám bệnh cho Sở An Nhiên hoàn toàn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo.