Chương 54
Váy siêu ngắn cùng áo hai dây.
Từ đầu đến chân của Lăng Tiêu Tiêu không một chỗ nào không toát ra hơi thở tràn ngập sức sống thanh xuân của nữ sinh đại học, cô vui vẻ đi về phía Lâm Dật.
Lâm Dật cố nén cơn đau ở bụng, thầm mắng trong lòng, con nhỏ ngốc nghếch này không xuất hiện sớm cũng không xuất hiện muộn mà cứ phải chọn đúng lúc này. Nếu để Vương Hải phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người thì chắc mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Năm vạn tệ phải không, tôi đưa cho anh là được chứ gì. Nhưng nếu ban ngày ban mặt mà anh dám làm gì tôi, cảnh sát chắc chắn không tha cho anh đâu!”
Năm vạn tệ đối với Lâm Dật chỉ như vài cắc bạc lẻ.
Bây giờ thứ cậu không thiếu nhất là tiền, việc gì mà chỉ cần dùng tiền giải quyết thì đều không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ cậu sợ nhất là Vương Hải đột nhiên đổi ý, không cần tiền nữa.
“Hờ hờ, ban đầu ông mày định giáo huấn mày một trận, rồi xin thêm tí chi phí tổn thất tinh thần, nhưng cô em gái xinh đẹp ở phía đối diện hình như quen mày đấy, hai người chắc không phải là bồ bịch đâu nhỉ?”
Ánh mắt tham lam của Vương Hải quét lên người Lăng Tiêu Tiêu đang bước tới, con dao găm trong tay cắm sâu thêm nửa tấc vào bụng Lâm Dật như thể uy hiếp.
“Hự!”
Cơn đau dữ dội bỗng chốc khiến Lâm Dật phải hít sâu một hơi, đồng thời đau khổ cầu xin: “Chúng tôi chỉ là bạn cùng lớp bình thường, nếu anh cần tiền thì tôi cho anh ngay, anh đừng làm liên lụy đến người khác.”
Tiếng chào hỏi của Lăng Tiêu Tiêu ở phía sau càng lúc càng gần.
“Tôi tìm cậu lâu ơi là lâu, hóa ra cậu ở đây hả!”
Trong lúc nói câu này, Lăng Tiêu Tiêu đã xuất hiện sau lưng Lâm Dật, còn vỗ vỗ vai cậu vô cùng thân thiện.
Khi được quan sát “nữ thần” của khoa Múa ở khoảng cách gần, ánh mắt tà dâm của Vương Hải không thể nào che giấu nổi.
Vóc dáng này, gương mặt này, đôi chân dài trắng muốt và…
Gã đột nhiên cảm thấy, hai cô bạn thân An Na và Triệu Mẫn mà gã tốn rất nhiều mưu kế mới tán được lúc trước dù cộng lại cũng không bằng một phần vạn của nữ sinh trước mặt.
Gã liếm liếm môi, ôm lấy cánh tay Lâm Dật, sau đó cười hì hì nói với Lăng Tiêu Tiêu: “Chú em, quen biết cô bạn xinh đẹp này từ bao giờ thế, sao không giới thiệu cho anh em làm quen hả.”
Nói xong, gã cúi đầu ghé vào tai Lâm Dật nói nhỏ với cậu: “Cho mày một cơ hội sống, nếu mày dám gây rối, bây giờ tao sẽ đâm xuyên ruột mày luôn, cùng lắm thì chạy trốn thêm vài năm, bố mày đây cũng không phải là chưa từng làm đâu nhé!”
Đối diện với sự uy hiếp từ Vương Hải, Lâm Dật cảm thấy hết sức khinh thường.
Đối với những sinh viên đại học bình thường, mấy thủ đoạn này chắc cũng có hiệu quả đấy.
Vả lại, Vương Hải không phải mấy thằng lưu manh, côn đồ bình thường. Nghe chú ba nói, thằng cha này không chỉ dính líu tới xã hội đen mà còn dính tới ma túy, căn bản là dạng không tiếc gì mạng sống. Lời nào thốt ra từ miệng gã chắc chắn không cần hoài nghi mức độ chân thực.
Thế nhưng Lâm Dật hoàn toàn không tin rằng nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì ở đây, Vương Hải có thể rút lui toàn thây, rời khỏi cổng trường nửa bước.
Bởi vì Lâm Dật phát giác, trong đám học sinh đối diện có vài thanh niên với thần thái khác biệt đang nhìn mình và Vương Hải đầy cảnh giác, còn có hai người khác đang lặng lẽ gọi điện thoại, hiển nhiên là để báo cáo địa điểm và tình trạng hiện tại của Lâm Dật.
Thế nhưng, điều khiến Lâm Dật cảm thấy khó nghĩ nhất là cho dù nhóm cảnh sát mặc thường phục này sau khi phát hiện ra mình bị đâm sẽ lập tức khống chế gã, nhưng Vương Hải ra tay tàn nhẫn thế nào thì cậu không biết.
Lỡ như gã đâm một nhát trí mạng, hoặc như Vương Hải mới nói, đâm xuyên ruột của cậu, để lại di chứng cả đời không thể phục hồi được, cho dù Vương Hải bị bắt sống hoặc bắn chết tại chỗ, vậy thì chuyện cũng không thể vãn hồi.
“Chào anh, em là Lăng Tiêu Tiêu, học khoa Múa của học viện âm nhạc Nam Đô, cũng là bạn của Lâm Dật!”
Tuy rằng Vương Hải trông có vẻ dữ dằn, không giống người tốt, nhưng nếu đã là bạn của Lâm Dật, Lăng Tiêu Tiêu vẫn chủ động giơ tay ra, tự giới thiệu bản thân.
Khoa Múa của học viện âm nhạc?
Ánh mắt Vương Hải xẹt qua một chút tham lam.
Chẳng trách chưa từng thấy nữ thần đẳng cấp cao như vậy ở trong đại học Nam Lâm này.
Hóa ra là người từ học viện âm nhạc…
Thế nhưng, bàn tay mảnh dẻ của Lăng Tiêu Tiêu đã đưa tới trước mặt mà Vương Hải không chủ động nắm lấy.
Cho dù gã rất muốn làm thế.
Nhưng hai tay của gã lúc này đang dùng để khống chế Lâm Dật.
Có điều, mối quan hệ của cô gái khoa Múa này và Lâm Dật rõ ràng không bình thường.
Chỉ cần khống chế được Lâm Dật, cô gái xinh đẹp này chẳng phải sẽ nằm gọn trong tầm tay gã ư?
Gã lập tức nở nụ cười.
“Lăng Tiêu Tiêu hả, anh với Lâm Dật là chỗ anh em thân thiết chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hôm nay hiếm có được cơ hội gặp nhau, đang định mời cậu ấy qua KTV bên cạnh ôn lại chuyện xưa. Nếu em rảnh rỗi thì đi cùng bọn anh luôn, cậu ấy thường xuyên nhắc đến em trước mặt anh đấy.”
Nói rồi, gã lặng lẽ huých con dao găm đã kề sát sau lưng Lâm Dật vào phần thịt.
Mặt mũi Lâm Dật cứng đờ.
Cậu vốn không hề muốn liên lụy tới Lăng Tiêu Tiêu, nhưng với tình hình này, xem ra Vương Hải đã nhắm trúng cô ấy rồi.
Quan trọng nhất là khi giới thiệu bản thân, cô gái này nói thẳng tên thì thôi, lại còn thật thà đến mức khai báo luôn mình đang học ở đâu chuyên ngành gì, khác nào tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng chứ.
Lâm Dật chưa kịp nói gì, Lăng Tiêu Tiêu đã vui vẻ đồng ý rồi.
Thế nhưng, điều khiến Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn hơn cả, là cái KTV chuốc rượu Vương Hải nhắc tới chính là KTV mà lần trước hai người xảy ra tranh chấp; nằm cách trường học không xa, đi bộ là tới.
Suy xét tới việc ban ngày ban mặt nhiều tai mắt, Vương Hải không thể cứ dí dao vào người Lâm Dật mà đi tới KTV được, nên họ ngồi lên một chiếc xe van nhanh chóng chạy thẳng về hướng KTV.
Bởi vì bên trong xe van chật chội và hơi u ám, từ đầu đến cuối, Lăng Tiêu Tiêu không phát hiện ra nguy cơ đang ẩn mình trong bóng tối, ngược lại cô nhìn ra được biểu cảm không quá ổn trên gương mặt Lâm Dật, còn hỏi cậu một cách quan tâm là phải chăng cậu thấy không khỏe, có cần đi bệnh viện không.
Vì cảm thấy áy náy với Lăng Tiêu Tiêu nên Lâm Dật cũng lúng túng, không nói năng gì.
Đồng thời trong lòng cậu bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới thoát được khỏi gọng kìm của Vương Hải, đồng thời cố gắng hết sức tránh cho mình và Lăng Tiêu Tiêu bị thương.
Dù gì thì cô ấy cũng là sinh viên chuyên ngành vũ đạo, một khi trên người xuất hiện vết sẹo và tổn thương thì kiểu gì cũng ảnh hưởng trực tiếp tới kế sinh nhai cả đời, bản thân cậu sẽ phải nuôi cô nàng cả đời.
Đang vào giờ trưa, các KTV và quán bar lớn không hề mở cửa kinh doanh.
Cả con đường vô cùng tiêu điều.
Nhưng Vương Hải không quá lo lắng về chuyện này.
Ở đây có không ít tụ điểm vui chơi do gã bảo kê.
Gã muốn đi lúc nào thì đi lúc đó, không cần phải nhìn thời gian.
Ngay từ khi trên xe, gã đã gọi điện thoại cho quản lý của KTV, đòi một phòng riêng rộng rãi và vài chai rượu.
Đợi khi họ tới nơi, cửa lớn của KTV đã mở rộng.
Vả lại đến nơi này, Vương Hải cũng không cần thiết phải dí dao vào người Lâm Dật nữa.
Vương Hải ôm cánh tay Lâm Dật, được một đám đàn em bao vây, sải bước vào bên trong KTV.
Lăng Tiêu Tiêu bị dồn vào giữa, tuy mơ hồ cảm nhận được có gì đó sai sai nhưng thấy Lâm Dật ở đây, cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Tất cả mọi thứ, tận đến khi họ tiến vào phòng, cánh cửa phòng đóng chặt lại, Lâm Dật bị Vương Hải đẩy ngã xuống đất, Lăng Tiêu Tiêu mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại.
“Lâm Dật, cậu sao rồi?”
Điều khiến Lâm Dật cảm thấy bất ngờ là sau khi hiểu được tình hình, phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu Tiêu không phải nghĩ cách tháo chạy mà lo lắng chạy tới trước mặt, ôm vai đỡ cậu dậy khỏi nền đất.
“Sao cậu chảy nhiều máu thế này, nhưng không sao, tôi từng học cứu thương, tôi sẽ băng bó cho cậu ngay!”
Lăng Tiêu Tiêu vô cùng lo lắng, cô lấy chiếc túi xách đang đeo trên vai, đổ hết đồ dùng bên trong xuống đất, nhưng tìm tới tìm lui, ngoài một ít mỹ phẩm trang điểm, khăn giấy và một túi băng vệ sinh hàng ngày.
Lăng Tiêu Tiêu sốt ruột, tuy rằng cô từng học cấp cứu ngoài da, nhưng với một sinh viên học vũ đạo, lúc ra ngoài sao có thể mang theo dụng cụ y tế được chứ.
Sau đó, cô sầm mặt, ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Vương Hải đang ngồi chễm chệ trên sô-pha và nhìn mình bằng đôi mắt tà dâm.
“Là anh làm!”
Vì muốn gặp Lâm Dật mà hôm nay Lăng Tiêu Tiêu ăn mặc rất mát mẻ.
Váy siêu ngắn, áo hai dây trắng.
Cộng thêm một hồi hoảng loạn khi ngồi xổm trên nền đất, cặp đùi thon và trắng nõn dưới lớp váy ngắn vô cùng chói mắt, nhất thời khiến Vương Hải nhìn đến đờ đẫn, thậm chí quên cả nói chuyện.
Bây giờ tỉnh táo lại, gã liếm liếm môi, mỉm cười bình thản: “Do anh làm đấy, nhưng em không cần lo lắng, Vương Hải này trước nay rất biết thương hoa tiếc ngọc, cho anh một tiếng đồng hồ, chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp, một tiếng sau, anh đảm bảo sẽ thả hai người ra ngoài, đồng thời còn tặng quà cho em nữa.”
Nói xong, Vương Hải đứng dậy khỏi sô-pha, sải bước về phía Lăng Tiêu Tiêu.