Chương 78
Lâm Dật còn chưa kịp đáp lại.
Cô hai Lâm Huệ đã vội vàng mở miệng: “Đúng vậy, một tháng hai nghìn là khá nhiều đấy, đây đã là khoản tiền không nhỏ với sinh viên đại học bình thường như cháu. Hơn nữa, cháu học máy tính, sau khi tốt nghiệp cùng lắm là đi sửa máy tính, sao kiếm được nhiều bằng công việc Tuệ Mẫn nhà cô chú sắp xếp cho cháu.”
Ngũ Tấn ở bên cạnh gật đầu: “Kiếm tiền mới là việc hàng đầu, đừng lúc nào cũng để ý đến thể diện, phải làm đến nơi đến chốn chứ. Tuy không bằng công việc của Tuệ Mẫn nhà cô chú ở thị trấn nhưng cũng có thể nuôi gia đình sống qua ngày, không đến mức phải khiến bố mẹ của cháu ở nông thôn phải trợ cấp hoài, biết chưa?”
Vợ chồng Ngũ Tấn càng nói càng hăng say, hận không thể hạ thấp Lâm Dật và bố mẹ cậu xuống mức không đáng giá một đồng, từ đó mới có thể làm nổi bật lên sự hơn người của nhà bọn họ.
“Vâng, cô hai, chú hai, cháu sẽ suy nghĩ về lời cô chú nói. Nhưng hôm nay cháu tới vì muốn nói một chuyện, tối mai bố mẹ cháu sẽ ngồi máy bay đến Nam Đô, đến lúc đó cháu muốn mời cô chú ăn một bữa cơm. Không biết cô chú rảnh khi nào để cháu tiện sắp xếp trước?”
Nghĩ tới lời dặn dò của bố lúc gọi điện thoại, Lâm Dật không nổi giận mà nói rõ mục đích tới bằng giọng hòa nhã.
“Bố mẹ cháu sắp tới?”
Sắc mặt vốn bình thường của Ngũ Tấn và Lâm Huệ thoáng chốc đã trở nên âm u.
“Không phải là tới vay tiền chứ? Lâm Dật, chú phải nói với cháu nhé, chuyện khác không nói, nếu vay tiền thì thôi đi! Cô chú vừa tiêu bảy tám vạn để ‘chào hỏi’ cho công việc của Tuệ Mẫn, giờ nào có tiền cho nhà cháu mượn.” Ngũ Tấn cau mày nói.
“Đúng vậy Lâm Dật, nhà cháu lại có chuyện gì mà phải chạy tới Nam Đô tìm cô chú vay tiền. Hơn nữa, đã nghèo đến mức đấy rồi còn đi máy bay tới, nhà cháu trả nổi khoản tiền này sao. Cô và chú cháu còn chưa từng đi máy bay đâu, nhà cháu ở nông thôn thì có gì mà khoe khoang, cô còn không rõ điều kiện gia đình cháu à? Cô nói cho cháu biết, chỉ với thái độ này của ba mẹ cháu, cô chú có tiền cũng không thể cho cháu mượn. Nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi.”
Lâm Huệ cảm thấy anh cả và chị dâu của mình nực cười thật, rõ ràng là tới vay tiền mà lại còn sĩ diện đi máy bay. Đúng là không biết xấu hổ!
“Haiz, không phải bố mẹ cháu tới mượn tiền mà có hai người bạn ở Nam Đô lâu rồi không gặp nên mời họ tới ôn chuyện, tiện thể muốn gặp cô chú luôn.” Lâm Dật nín nhịn nói.
“Nhà cháu còn có bạn ở Nam Đô cơ á?”
Trên mặt Lâm Huệ càng hiện rõ vẻ khinh thường: “Sao lúc trước cô chưa nghe nói nhỉ, giờ tự dưng chui ra từ đâu thế? Làm nghề gì? Làm việc ở công ty nào?”
“Ừm, những cái này cháu cũng không rõ lắm, hình như họ kinh doanh gì đó. Cô hai, chú hai, cháu phải đi rồi, nếu không đi thì e là sẽ lỡ xe buýt mất.”
Lâm Dật không muốn giải thích gì với bọn họ.
Dù sao với loại thân thích này, bố mẹ cậu thích qua lại thì qua lại.
Nhưng ít nhất sau này chắc chắn mình sẽ không qua lại gì với bọn họ nữa.
Lúc Lâm Dật đứng dậy, định tạm biệt thì Ngũ Tuệ Mẫn đột nhiên ngăn cản cậu, trợn mắt nói: “Sao thế, bố mẹ tôi nói cậu đôi câu mà cậu đã không vui? Còn muốn cau có bỏ đi à? Họ là cô hai, chú hai của cậu, nói vậy cũng vì tốt cho cậu. Cậu không cảm kích thì thôi mà còn dám cau có, cậu nhăn mặt cho ai nhìn. Tôi nói cho cậu biết, người như cậu, cả đời cũng không có triển vọng gì, phí cả lòng tốt của tôi muốn giới thiệu cậu đến công trường kiếm tiền.”
Nhìn thấy ánh mắt của ba người này nhìn mình càng ngày càng khinh thường và thất vọng, Lâm Dật lắc đầu rồi đẩy cửa đi.
Tại cổng của tiểu khu Bình An, chiếc xe Bentley hồng của Tưởng Dao đã đợi từ lâu.
“Lâm thiếu gia, tôi đã chuẩn bị hành trình tối mai của bố mẹ cậu ổn thoả, giờ cậu có cần xem qua không?”
9 giờ tối mai ba mẹ Lâm Dật đến Nam Đô, Tưởng Dao là giám đốc quan hệ công chúng của tập đoàn Hà thị, đồng thời cũng là thư ký riêng của Lâm Dật nên cô đã chuẩn bị xong tất cả cho hành trình đến Nam Đô của hai ông bà.
“Không cần đâu, tất cả giao cho cô là được.”
Lâm Dật ngồi ở hàng ghế sau, trong đầu suy nghĩ đợi khi bố mẹ tới Nam Đô, ngồi chung với vợ chồng Hà Chấn Đông thì cậu nên xưng hô thế nào.
Cha mẹ?
Bố mẹ?
Hình như đều không thích hợp…
Điều quan trọng nhất là cậu không biết rốt cuộc nên dùng những xưng hô quen thuộc này để gọi ai.
Thật khiến người ta đau đầu.
Tưởng Dao thấy khuôn mặt bối rối của Lâm Dật qua kính chiếu hậu thì cười nói: “Lâm thiếu gia, hình như thân thích của cậu đều làm việc ở cơ quan, trường học trong khu mới. Trưởng khu khu mới – Hòa Dũng có chút quen biết với tôi, cũng từng nhận ân huệ của nhà họ Thẩm. Nếu cậu không phản đối, tôi sẽ gọi điện cho trưởng khu, nhờ anh ta chăm sóc hai người thân của cậu.”
Trưởng khu Hòa?
Lâm Dật sững sờ, sau đó xua tay: “Tạm thời không cần đâu, có điều trong Hà gia chúng ta, ngoài chú ba của tôi ra, những người khác không làm việc trong chính phủ à?”
Nghe thấy Lâm Dật dùng bốn chữ “Hà gia chúng ta”, mắt Tưởng Dao hơi dao động.
“Vâng… Là như này ạ, thu nhập chủ yếu của Hà gia đều đến từ việc kinh doanh, nếu chỉ lấy tiền thuế mỗi năm Hà gia đóng và sức ảnh hưởng tới xã hội làm tiêu chuẩn đánh giá thì địa vị xã hội của Hà lão gia không phải quan chức bình thường có thể sánh được.”
Nói xong, Tưởng Dao ngừng một lúc rồi tiếp tục bổ sung: “Nhưng nếu bàn về giới quan chức, gia tộc của Hà phu nhân cũng có không ít thân thích làm việc ở trong các bộ và ủy ban Trung Ương tại thủ đô, có thể nói là cả gia tộc hỗ trợ lẫn nhau mới có thể tạo nên đế quốc Hà gia khổng lồ như ngày hôm nay.”
“Đế quốc Hà gia?” Lâm Dật khẽ hít một hơi, một công ty gia đình dám tự xưng như vậy, rốt cuộc phải có tài năng và bối cảnh thế nào.
Tưởng Dao lái xe đưa Lâm Dật về nhà, tối hôm đó cô ấy cũng ngủ ở biệt thự mình mua trong thung lũng Phỉ Thúy luôn.
Cô ấy còn phải sắp xếp một số thứ để tiếp đãi vào tối mai và ca hát ở KTV Clarion…
Cùng lúc đó ở KTV Clarion.
Trong phòng bao sang trọng trên tầng ba.
Một người phụ nữ quyến rũ ăn mặc sexy ưu nhã ngồi trên ghế sofa, cặp đùi thon dài được bao quanh bởi tất giấy đen khẽ vắt lên nhau, bờ môi đỏ mọng phun khói thuốc nồng, đôi mắt thì lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên quỳ trước mặt mình.
“3 giờ chiều mai ông biết club sẽ xảy ra chuyện gì không?” Giọng người phụ nữ rất nhẹ nhàng, tựa như đang nói tới chuyện râu ria.
Nhưng cơ thể người đàn ông trung niên càng run mạnh hơn. Ông ta run lẩy trả lời: “Tôi không, không biết…”
“Ồ, vậy tôi hỏi những người khác là được.”
Người phụ nữ mỉm cười.
Giọng nói quyến rũ có phần ma mị vang lên.
Nhưng giọng nói ấy lại khiến người đàn ông trung niên ngay cả quỳ cũng không quỳ nổi. Ông ta sợ hãi nằm bò trên đất.
“Chị Lưu, tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Lúc đó Vương Hải tìm tôi, nói muốn thực hiện một vụ mua bán lớn nhưng gã không nói làm gì mà chỉ nói mượn KTV của chúng ta dùng một lúc. Tôi nghĩ dù sao chiều cũng không có khách, KTV cũng không mở cửa nên đồng ý với gã, nhưng tôi thực sự không ngờ ngay cả loại hàng này mà Vương Hải cũng dám bán, hơn nữa còn gây phiền phức cho chị!”
Người đàn ông trung niên tên Triệu Cường, là quản lí của KTV Clarion, đồng thời cũng là chó săn dưới trướng Lưu Nhân Nhân.
Ông ta làm việc ở KTV chưa tới ba năm, mặc dù không coi như là thân tín của Lưu Nhân Nhân nhưng cũng biết người phụ nữ có bề ngoài quyến rũ này nắm trong tay thế lực khủng bố ở thế giới ngầm Nam Đô mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Vì vậy ông ta không dám nói dối câu nào trước mặt cô, dưới tình thế cấp bách, ông ta khai hết tất cả ra.
Lưu Nhân Nhân gật đầu, bờ môi đỏ mọng phun một hơi khói thuốc lá rồi híp mắt nói: “Giờ ông gọi điện cho Vương Hải, nói rằng mình có một ông chủ muốn giới thiệu cho gã, bảo gã đến đây gặp ông.”
“Bảo Vương Hải đến đây?”
Triệu Cường kinh ngạc ngẩng đầu, trong làn khói thuốc lượn lờ, ông ta nhìn thấy Lưu Nhân Nhân cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt hẹp dài quyến rũ: “Đây là cơ hội cuối cùng để ông tự cứu mình, gọi điện đi.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Dật đến bệnh viện trông nom Sở An Nhiên cả buổi sáng.
Đến trưa, Tưởng Dao lái xe chờ ở cổng. Sau khi hai người lên xe, cô lái xe đến KTV Clarion.
Cách KTV Clarion chưa tới 500 mét, ba chiếc xe Mercedes-Benz S-Class màu đen đã đợi ở đó từ lâu.
Nhìn thấy xe Bentley, Tưởng Hòa dẫn một đám đàn ông trung niên mặc âu phục vội vàng nghênh đón rồi cúi người mở cửa xe.
“Ba vị này là anh em làm ăn lúc trước của tôi. Mấy năm nay dù họ ‘rửa tay gác kiếm’ để kinh doanh giống tôi nhưng hiện tại đàn em dưới trướng rất đông đảo. Chỉ cần sếp Tưởng nói một câu, hôm nay dù kẻ xuất hiện trong KTV Clarion là ai, tôi cam đoan sẽ khiến bọn họ quỳ trước mặt Lâm thiếu gia, tùy cậu đánh giết, chỉ cần một câu nói thôi, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”
Dù trước kia Tưởng Hòa có kiêu ngạo đến thế nào, nhưng trước mặt Tưởng Dao, ông ta vẫn giữ thái độ cung kính, không dám sơ xuất chút nào.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tưởng Dao gật đầu, sau đó Tưởng Hòa và vài người mặc âu phục bên cạnh đồng thời khom người cúi chào Lâm Dật.
“Chào Lâm thiếu gia!”
Dù bọn họ hạ giọng xuống rất nhỏ nhưng mấy vị đại ca xã hội đen ngày trước đồng thời cúi người chào mình vẫn khiến Lâm Dật hơi giật mình.
“Hiện tại Tưởng Hòa là người phụ trách của công ty quản lý vật liệu Sơn Hà của tập đoàn. Nếu sau này Lâm thiếu gia cần gì thì cứ đánh tiếng với ông ta, ông ta sẽ xử lý thay cậu.”
Nghe Tưởng Dao trực tiếp giới thiệu mình với Lâm thiếu gia, Tưởng Hòa kích động nói: “Cậu Lâm cứ yên tâm, sau này có chuyện gì cậu cứ dặn dò. Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, nếu Tưởng Hòa tôi dám nhíu mày, cậu cứ cầm dao băm tôi, tôi tuyệt đối không có ý kiến gì!”
Lâm Dật nghe mà đổ mồ hôi: “Giám đốc Tưởng đừng khách sáo, sau này mong giám đốc Tưởng dạy bảo, tôi vẫn phải học rất nhiều thứ.”
Tưởng Dao hết sức hài lòng với câu trả lời của Lâm Dật.
Muốn dùng người thì phải kiểm soát người trước, như vậy mới có thể xây dựng được nền móng vững chắc, từng bước đi cao hơn, xa hơn.
Tưởng Dao hỏi: “Bọn họ đã vào chưa?”
Tưởng Hòa gật đầu đáp: “Bên giao dịch đã vào, chỉ là cái tên Vương Hải kia vẫn chưa xuất hiện, nhưng tôi đoán gã sẽ đến đúng giờ.”
Tưởng Dao giơ tay lên xem giờ, bây giờ là 2h40 chiều, còn 20 phút nữa là tới thời gian giao dịch.
“Các ông tính làm thế nào?” Tưởng Dao hỏi.
Tưởng Hòa không đáp, một người đàn ông trung niên đứng sau lưng ông ta bước tới trả lời: “Bên giao dịch đã có cài sẵn người của chúng ta, cứ để bọn họ đen ăn đen. Lúc sắp kết thúc, chúng ta vào xử lý nốt là được.”