Chương 94
Lâm Dật theo bản năng quay đầu lại.
Cậu phát hiện ra cánh cổng trước của tòa lâu đài, ngoài một vài nhân viên bảo vệ mặc vest và đeo tai nghe, thì không thấy đám bà con thân thích Hà gia tới gây rối như lời Tưởng Dao đã nói.
“Có lẽ bọn họ đã đi rồi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của thiếu gia, không thể để bọn họ ở đây mãi được, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hà gia.”
Trong khi Tưởng Dao đang nói chuyện thì có một người đàn ông lớn tuổi bước ra từ cổng trước.
Người đàn ông khoảng năm mươi sáu mười tuổi, kiểu tóc vuốt ngược, ông mặc một chiếc áo khoác ngắn màu xám trên người, bước đi mạnh mẽ khiến người ta có cảm giác già dặn lại rắn rỏi.
“Chú Lưu!”
Nhìn thấy ông ấy xuất hiện, Tưởng Dao vui vẻ bước tới chào hỏi.
Chú Lưu?
Lâm Dật kinh ngạc nhìn ông lão trước mặt.
Lần trước chú Lưu chỉ gọi một cuộc điện thoại thì đã khiến mảnh đất có công trình thi công được một nửa của nhà họ Lâm phải tháo dỡ, rồi giao lại cho cậu.
Cậu rất ấn tượng với người quản gia này, luôn muốn được gặp mặt ông ấy để cảm ơn trực tiếp.
Lần này có thể gặp mặt, trong lòng cậu không khỏi thở dài:
Đã từng này tuổi rồi mà vẫn khí thế như thế, quả thật không phải nhân vật tầm thường.
“Thiếu gia, ông Lâm, bà Lâm, để mọi người phải đợi lâu rồi.”
Chú Lưu bước về phía trước rồi cười nói.
“Gọi tôi là Lâm Dật được rồi. Nói thật, mọi người cứ gọi tôi như thế, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy không thoải mái, cứ giống như gia đình giàu có thời xưa vậy, mọi người cứ cư xử bình thường là được.” Lâm Dật cười nói.
Vợ chồng Lâm Trực Cương đứng bên cạnh cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người bán lưng cho đất bán mặt cho trời bao nhiêu năm rồi, bỗng dưng nay lại trở thành quý ông, quý bà, việc này khiến hai người họ cảm thấy không thoải mái.
“À… Đây là phép lịch sự, khó mà bỏ qua được.”
Chú Lưu do dự một lúc, sau đó nghe thấy Tưởng Dao nói: “Chuyện lễ giáo đợi vào trong rồi nói, Hà tổng và phu nhân chắc cũng đợi sốt ruột rồi.”
“Đúng, đúng thế, vào nhà trước đã, tối qua phu nhân còn vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được, lúc nãy còn phàn nàn kêu sao vẫn chưa tới đó, nếu chờ thêm chút nữa, sợ rằng phu nhân sẽ đích thân lái xe đến đón mọi người mất!”
Chú Lưu cảm kích nhìn Tưởng Dao rồi dẫn mọi người vào trong nhà.
Chú Lưu dẫn đầu đi trước, mọi người bước lên bậc thang đá.
Nơi đầu tiên đi qua là bể bơi trong xanh.
Đây là một bể bơi hình bầu dục, thiết kế hoàn toàn mô phỏng theo kiến trúc của Hy Lạp và La Mã cổ đại.
Đáy bể bơi được lát bằng đá cẩm thạch màu xanh, phía trước bể là nơi nghỉ ngơi, hai bên bể bơi là hàng chục cột trụ La Mã màu trắng sữa.
Giữa các cột trụ có bốn bức phù điêu được trạm khắc giống như thật, bên cạnh hồ bơi còn có những bức tượng khác được làm bằng đá cẩm thạch màu trắng vô cùng tinh xảo. Chỉ cần nhìn qua kỹ thuật và chất liệu chạm khắc đã có thể nhận ra những bức tượng này được làm bởi các nghệ nhân nổi tiếng.
Hiện giờ đang là buổi trưa, toàn bộ bể bơi chiếu rọi hình ảnh trời xanh mây trắng, từng làn sóng xanh biếc gợn nhẹ, sự giao hòa giữ sáng và tối tạo lên vẻ đẹp tráng lệ khiến người khác không khỏi lóa mắt.
Mọi thứ trong biệt thự đều được quản lý một cách chặt chẽ và quy củ, mỗi bức tường cây cối đều phải cắt tỉa rất cẩn thận, mỗi lối đi đều được quét dọn vô cùng sạch sẽ. Những người giúp việc đi ngang qua rất lịch sự nhã nhặn, ngay cả đến nụ cười của họ cũng kết hợp rất ăn ý với khung cảnh nơi này.
Giống như vẻ bề ngoài của tòa lâu đài cổ kính này vậy, nguy nga mà không quá phô trương, lộng lẫy nhưng lại không quá bóng bẩy.
“Ôi mẹ ơi, cái sân này rộng gần bằng cả thôn chúng ta rồi, một nhà có thể ở hết nơi này sao?”
Liễu Quế Hoa không khỏi thở dài, Lâm Trực Cương vội vàng huých cùi chỏ về phía bà.
“Mọi người ngồi xuống đi, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho ông bà chủ, tôi đi một lát rồi về ngay.”
Chú Lưu dẫn Lâm Dật và mọi người đến một phòng khách rộng rãi sáng sủa, không những thế phòng khách này còn mang đậm nét cổ điển.
“Được.” Lâm Dật gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó người giúp việc đã bưng trà và bánh ngọt lên, những chiếc bánh ngọt mang màu sắc hấp dẫn, nước trà trong cốc thủy tinh cũng gợn sóng màu xanh ngọc bích.
Ngoại trừ Tưởng Dao, những người khác đều hiện rõ vẻ căng thẳng.
Lâm Trực Cương và Liễu Quế Hoa cũng không có cảm giác thèm ăn, hai người căng thẳng đánh giá cách trang trí trong phòng khách, sau đó bưng cốc trà lên nhấp môi vài ngụm.
Lâm Dật cảm thấy biệt thự cậu mua ở thung lũng Phỉ Thúy đã rất sang trọng rồi.
Nhưng so với nơi này thì thật sự không đáng là bao.
Nhưng điều khác biệt duy nhất là ở thung lũng Phỉ Thúy có Cố Phiến Phiến. Ở đây mặc dù tốt nhưng lại ở cùng với gia đình, có rất nhiều việc không thể làm theo ý mình, cũng không thể thoải mái được…
Khi Lâm Dật đang suy nghĩ lung tung trong đầu thì một giọng nói khá gay gắt đột nhiên vang lên bên tai cậu: “Tưởng Dao, những người này là ai, cô dẫn bọn họ vào hả?”
Lâm Dật ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy một người con trai đứng ở phía sau cậu.
Tuổi tác của hắn ta cũng không lớn hơn cậu là mấy, khuôn mặt gầy gò vàng vọt, tóc nhuộm màu vàng. Hắn ta nheo mắt nhìn, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường nhìn cậu vàba mẹ cậu bên cạnh.
“Cậu là ai? Ai dẫn cậu vào đây? Biết đây là đâu không?”Hắn ta nhướng mày, không hài lòng với việc Lâm Dật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình như thế.
“Lâm Dật.” Lâm Dật nói. Cậu nghĩ lại, hình như cậu cũng chưa từng nghe nói bản thân có anh trai cùng tuổi, nhưng cho dù là người thân của cậu thì cũng không nên đối xử với cậu như vậy chứ?
“Họ Lâm hả, không phải họ Hà sao?”
Ánh mắt của tên tóc vàng đột nhiên xuất hiện vẻ khinh thường, sau đó hắn ta nhìn về phía Tưởng Dao nói: “Tôi hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì vậy, tôi nói cô không nghe thấy sao? Bác cả tôi đang bận nói chuyện, cô không mau đuổi mấy người vớ vẩn này ra ngoài đi, bình thường cô làm gì vậy hả, bác tôi phát tiền lương miễn phí cho cô hả.”
Nghe tên tóc vàng mắng như thế, mặc dù gương mặt của Tưởng Dao không có biểu hiện gì nhưng ba mẹ của Lâm Dật lại hoảng sợ.
“Vậy hả, xin lỗi cậu, chúng tôi chỉ là tới gặp một người thôi, nếu không tiện thì bây giờ chúng tôi rời đi ngay, không quấy rầy mấy người nữa, cậu chớ nóng giận.”
Lâm Trực Cương nói xong thì vội vàng đứng dậy, kéo Liễu Quế Hoa cùng Lâm Dật rời khỏi chỗ này.
“Hà Nhị, anh nghĩ đây là nơi nào, nhà của anh hả?”
Ánh mắt của Tưởng Dao trở nên lạnh lùng, ngữ điệu trầm xuống nhìn tên tóc vàng trước mặt.
“Không phải là nhà của tôi thì là nhà của cô hả? Tưởng Dao, cô biết rõ thân phận của mình không? Lời của tôi cô cũng dám không làm theo hả? Cô có tin tôi sẽ đuổi việc cô ngay khiến cô thu dọn cút khỏi công ty ngay lập tức không?”
Tên tóc vàng khinh thường nhìn Tưởng Dao, dường nhưhắn ta không coi trọng cô chút nào.
Lâm Dật nhận ra có gì đó không đúng.
Với tác phong kỷ luật làm việc của Tưởng Dao, nếu tên tóc vàng trước mặt thật sự là người quan trọng trong Hà gia thì cô ấy sẽ không nói ra những lời lỗ mãng như thế.
“Trừ khi……”
Lâm Dật dường như đã hiểu rõ.
Đám bà con thân thích mặt dày đến gây sự đòi tiền vẫn không chịu đi, giờ đã chạy vào nhà thương lượng với Hà Chấn Đông.
Hơn nữa, tên Hà Nhị này có lẽ chính là người không cưới nổi vợ, muốn Hà Chấn Đông trả tiền sính lễ, mua xe, mua nhà cho hắn ta, rồi lại còn muốn vào công ty làm chức vụ giám đốc nữa.
Quả nhiên, Hà Nhị tỏ vẻ hống hách nhìn Tưởng Dao cười khinh bỉ nói: “He he, mặc dù đây không phải nhà tôi, nhưng đây là nhà của bác tôi. Chúng tôi là người một nhà, cùng chung gia phả, ông cố của tôi và ông cố của Hà Chấn Đông là anh em xa, chúng tôi đều là người nhà, ngược lại cái loại làm công như cômà cũng dám dương oai với tôi hả, cô có tư cách gì mà ngồi đây nói chuyện với tôi? Cẩn thận chút nữa tôi sẽ nói với bác tôi, đuổi việc cô, bắt cô cút ngay bây giờ đó! “
“Cái loại gì thế không biết, giữ thể diện cho lại không muốn hả.”
Cuối cùng tên tóc vàng còn mắng Tưởng Dao một câu.
Thật ra buổi trưa hôm nay, khi Hà Nhị lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Dao thì hắn ta đã vô cùng kinh ngạc, thậm chí hắn ta còn muốn bỏ quách cô vợ sắp cưới ở quê nhà, ép Hà Chấn Đông phải gả Tưởng Dao cho mình, sau đó bản thân anh ta có thể ở nhà chơi thỏa thích. Lương của Tưởng Dao đã có thể nuôi hắn ta rồi.
Nhưng Tưởng Dao không chỉ phớt lờ sự ân cần của hắn, lại còn muốn gọi bảo vệ đuổi cả nhà hắn ra khỏi đây, thậm chí còn suýt tát thẳng vào mặt hắn ta. Hà Nhị là người luôn tự hào về gia đình mình, hắn ta cảm thấy không thể dung thứ được. Nhưng hắn ta cũng ham mê sắc đẹp của Tưởng Dao, hắn cố tình dùng thân phận người Hà gia để ép cô, xem cô có thể làm gì với hắn.
Tưởng Dao chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, cô đi giày cao gót, từng bước đi tới trước mặt Hà Nhị.
“Anh muốn đuổi việc tôi sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Dao nhìn chằm chằm vào Hà Nhị.
Nhìn thấy Tưởng Dao bước tới, Hà Nhị cho rằng cô nàng mạnh mẽ này rốt cuộc cũng bị khuất phục, cô nàng muốn xin lỗi mình, ánh mắt hắn tham lam nhìn ngắm cơ thể xinh đẹp của Tưởng Dao, rồi nuốt nước bọt nói: “Hehe, tôi cũng không phải là người độc ác. Thế này đi, dù sao tôi cũng sắp trở thành giám đốc của công ty con rồi. Tối nay cô ngủ với tôi một đêm. Sau đó tôi sẽ nói với bác tôi, để cô được chuyển đến công ty con làm thư ký cho tôi. Mỗi tháng tôi sẽ đưa cho cô bảy nghìn tệ. Đợi khi chúng ta kết hôn, cô sinh cho tôi một đứa con, cô không cần phải đến công ty làm việc nữa. Tiền lương vẫn sẽ trả cho cô. Cô ở nhà chăm sóc con thôi, thấy thế nào?”