Mấy trận toàn thắng. Sau khi tên nhóc kia thua và ra đi, trở lại chỗ ngồi của mình. Đặng Cách Chân thách đấu với cậu bạn nói chuyện với hắn lúc sáng và thành công chiếm chỗ. Hạ Minh Nhật thì không cần nói còn 2 tên nhóc kia thì đã ngồi bên trên và bên phải hắn luôn rồi.
Lúc này, Trung Nhất Lai đang ngồi khóc ở lớp A vì không được cùng lớp với lão đại, miệng thì lầm bẩm Cô đơn quá...Cô đơn quá... Khiến không ai dám lại gần cậu.
Trong giờ học, Hoắc Dịch Khiêm có nghe giảng một chút, đúng là kiến thức đã học nên hắn lại tiếp tục đọc Vật Lý Không gian.
Kiếp trước, hắn thi vào đại học A khoa công nghệ thông tin, tốt nghiệp bằng loại khá. Học tốt nhất môn vật lý, hóa học và tin học. Tốt nghiệp đại học với bằng loại khá, hắn xin vào một công ty sản xuất game, trở thành người lập trình ở đó. Trình độ IT của hắn bình thường, cũng có học qua hack, làm một hacker loại trung, coi như là kiếm thêm thu nhập. Hoắc Dịch Khiêm hồi trước chỉ đọc Vật lý điện học, số nhị phân các thứ. Không hiểu sao hắn lại đọc nổi cái này nữa, có lẽ là có phần thiên phú thông minh của thân thể này. Cộng thêm việc dị năng của hắn nữa a~
Hắn vừa đọc vừa phân tích, để có thể điều khiển không gian của mình. Trong đó có đoạn: Không gian có thể phân tách ra, có thể gập đôi, bẻ cong nó. Thậm chí còn có thể nhân đôi. Có một thứ gọi là thế giới song song. Thế giới song song là một thế giới y hệt như thế giới chúng ta đang sống. Thế nhưng không phải việc gì cũng xảy ra giống nhau, giả dụ như bạn muốn tự tử, tỉ lệ chết chính xác là 100% phải không nào? Thế nhưng ở thể giới song song, nó giảm xuống chỉ còn 50%. Và ở những thế giới song song khác nữa cũng giảm xuống từng chút một. Các nhà khoa học chứng minh, thế giới song song là có thật. Và họ đang cố gắng phát minh ra một phương tiện đi đến thế giới song song...
Hoắc Dịch Khiêm im lặng hồi lâu, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi Thập Thập.
Đây là thế giới song song với thế giới trước kia?
Thập Thập ngập ngừng một chút mới trả lời. [Phải. Nói cách khác, kiếp này của cậu đã xuyên về kiếp trước rồi. Ở một số thế giới khác, cậu không được xuyên không thế này đâu vì thứ nhất là cậu được cứu sống, thứ hai là cậu đã đầu thai.]
... Vậy linh hồn của bà cố Hứa Triệu An cũng được đưa về từ thế giới song song khi bà mới mất? Vì dù sao kiếp này bả cũng hẳn là đầu thai rồi chứ? Cả ông cố cũng vậy?
[Không phải. Họ đơn giản là hóa thần thôi. Bây giờ họ là thần tộc rồi.] Thập Thập quyết định nói thật.
Ồ... Thần tộc?
[Thần tộc, đương nhiên muốn trở thành thần tộc phải tu luyện. Hứa Triệu An là tu luyện mà thành, còn Hoắc Lôi Thần vốn là Thần tộc rồi. Hắn xuống trần gian làm người một kiếp để sửa tính độc ác.]
Có sửa được không?
[...Không, vì Hứa Triệu An vốn không phải dạng người chính nghĩa, chẳng những vậy, Hoắc Lôi Thần còn được ông già khôi phục trí nhớ khi còn là thần tộc. Vốn đã sớm không tẩy đen được.]
Hoắc Dịch Khiêm không quan tâm nữa. Hắn lại tiếp tục đọc sách. Dù sao cũng chẳng phải to tát gì.
Một buổi học cứ thế trôi qua.
Trên đường về, họ cùng ghé một quán ăn vặt bên đường.
Trung Nhất Lai lấy một que kem đôi, bẻ ra đưa cho Hoắc Dịch Khiêm.
Hắn nhíu mày: Không ăn.
Trung Nhất Lai nghiêng đầu hỏi: Tại sao? Lão đại không khỏe à?
Không phải, tôi chỉ ăn vị dâu. Hoắc Dịch Khiêm nói chắc như đinh đóng cột.
Đặng Cách Chân bên cạnh hớn hở nói: Lão đại, tôi cũng thích vị dâu nè! Rồi bẻ que kem dâu trên tay làm đôi.
Hoắc Dịch Khiêm tiếp nhận, nói: Cảm ơn.
Trung Nhất Lai nhìn kem cam trong tay mình, có chút ủy khuất, bám lấy Hoắc Dịch Khiêm.
Huhu lão đại, vì cớ gì, chỉ có mình tôi là phải học lớp khác với mọi người huhuhu...
Hắn bất đắc dĩ liếc Trung Nhất Lai một cái, xoa xoa đầu cậu ta, an ủi một vài câu.
Trung Nhất Lai rốt cuộc cũng im lặng.
Hoắc Dịch Khiêm vừa đi vừa mong chờ khóa huấn luyện tối nay của bà cố, hắn biết những người đi trước mình đều là cường giả thời kì mạt thế. Mấy cường giả huấn luyện hắn đều nằm trong top 10 cường giả thời kì đó, hắn tin rằng, nhất định hắn cũng sẽ mạnh lên.
Cả nhóm cùng đi về ký túc, Hạ Minh Nhật vì lòng kiêu ngạo của mình, cậu ta đi cuối cùng, không nói chuyện với ai, nhìn mấy người đằng trước một cách khinh bỉ.
Đang đi, bỗng một bóng dáng nho nhỏ lao vào người hắn.
Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy da gà của mình nổi hết lên, cảm giác khó chịu lại xuất hiện.
Con...gái?
Hắn ngay lập tức đẩy ra, khiến cô bé ngã xuống đất.
Cô bé nhìn hắn bằng đôi mắt to ngập nước, đầy ủy khuất.
Hoắc Dịch Khiêm một trận khó chịu, đẩy Trung Nhất Lai lên.
Đỡ cô ấy dậy đi.
Cậu bé xinh đẹp với mái tóc vàng đầy chất tây bất đắc dĩ tiến lên, đỡ cô bé dậy.
Cô bé nhìn hắn đầy tức giận, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên rồi quay đầu chạy một mạch.
Trung Nhất Lai gãi gãi đầu, có chút khó hiểu hỏi. Sao lão đại lại đẩy cậu ấy ra?
Dịch Khiêm cố áp chế cảm giác khó chịu trong lòng xuống, lạnh lùng nói. Ghét.
Hả? Lão đại ghét người khác giới? Đặng Cách Chân la lên.
Hắn lườm Đặng Cách Chân một cái.
Ba tên nhóc lao vào bao vây lấy cậu ta, cả Hạ Minh Nhật cũng không nhịn được, hóng hớt.
Cậu ta giảng giải một hồi, không biết nói gì mà mọi người đều quay ra an ủi hắn.
Không sao đâu lão đại...
Không biết lão đại đã chịu ảnh hưởng tâm lý gì nhưng hãy vui lên...
Hoắc Dịch Khiêm: ... Đoán chuẩn nhỉ?
Lúc này, Trung Nhất Lai đang ngồi khóc ở lớp A vì không được cùng lớp với lão đại, miệng thì lầm bẩm Cô đơn quá...Cô đơn quá... Khiến không ai dám lại gần cậu.
Trong giờ học, Hoắc Dịch Khiêm có nghe giảng một chút, đúng là kiến thức đã học nên hắn lại tiếp tục đọc Vật Lý Không gian.
Kiếp trước, hắn thi vào đại học A khoa công nghệ thông tin, tốt nghiệp bằng loại khá. Học tốt nhất môn vật lý, hóa học và tin học. Tốt nghiệp đại học với bằng loại khá, hắn xin vào một công ty sản xuất game, trở thành người lập trình ở đó. Trình độ IT của hắn bình thường, cũng có học qua hack, làm một hacker loại trung, coi như là kiếm thêm thu nhập. Hoắc Dịch Khiêm hồi trước chỉ đọc Vật lý điện học, số nhị phân các thứ. Không hiểu sao hắn lại đọc nổi cái này nữa, có lẽ là có phần thiên phú thông minh của thân thể này. Cộng thêm việc dị năng của hắn nữa a~
Hắn vừa đọc vừa phân tích, để có thể điều khiển không gian của mình. Trong đó có đoạn: Không gian có thể phân tách ra, có thể gập đôi, bẻ cong nó. Thậm chí còn có thể nhân đôi. Có một thứ gọi là thế giới song song. Thế giới song song là một thế giới y hệt như thế giới chúng ta đang sống. Thế nhưng không phải việc gì cũng xảy ra giống nhau, giả dụ như bạn muốn tự tử, tỉ lệ chết chính xác là 100% phải không nào? Thế nhưng ở thể giới song song, nó giảm xuống chỉ còn 50%. Và ở những thế giới song song khác nữa cũng giảm xuống từng chút một. Các nhà khoa học chứng minh, thế giới song song là có thật. Và họ đang cố gắng phát minh ra một phương tiện đi đến thế giới song song...
Hoắc Dịch Khiêm im lặng hồi lâu, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi Thập Thập.
Đây là thế giới song song với thế giới trước kia?
Thập Thập ngập ngừng một chút mới trả lời. [Phải. Nói cách khác, kiếp này của cậu đã xuyên về kiếp trước rồi. Ở một số thế giới khác, cậu không được xuyên không thế này đâu vì thứ nhất là cậu được cứu sống, thứ hai là cậu đã đầu thai.]
... Vậy linh hồn của bà cố Hứa Triệu An cũng được đưa về từ thế giới song song khi bà mới mất? Vì dù sao kiếp này bả cũng hẳn là đầu thai rồi chứ? Cả ông cố cũng vậy?
[Không phải. Họ đơn giản là hóa thần thôi. Bây giờ họ là thần tộc rồi.] Thập Thập quyết định nói thật.
Ồ... Thần tộc?
[Thần tộc, đương nhiên muốn trở thành thần tộc phải tu luyện. Hứa Triệu An là tu luyện mà thành, còn Hoắc Lôi Thần vốn là Thần tộc rồi. Hắn xuống trần gian làm người một kiếp để sửa tính độc ác.]
Có sửa được không?
[...Không, vì Hứa Triệu An vốn không phải dạng người chính nghĩa, chẳng những vậy, Hoắc Lôi Thần còn được ông già khôi phục trí nhớ khi còn là thần tộc. Vốn đã sớm không tẩy đen được.]
Hoắc Dịch Khiêm không quan tâm nữa. Hắn lại tiếp tục đọc sách. Dù sao cũng chẳng phải to tát gì.
Một buổi học cứ thế trôi qua.
Trên đường về, họ cùng ghé một quán ăn vặt bên đường.
Trung Nhất Lai lấy một que kem đôi, bẻ ra đưa cho Hoắc Dịch Khiêm.
Hắn nhíu mày: Không ăn.
Trung Nhất Lai nghiêng đầu hỏi: Tại sao? Lão đại không khỏe à?
Không phải, tôi chỉ ăn vị dâu. Hoắc Dịch Khiêm nói chắc như đinh đóng cột.
Đặng Cách Chân bên cạnh hớn hở nói: Lão đại, tôi cũng thích vị dâu nè! Rồi bẻ que kem dâu trên tay làm đôi.
Hoắc Dịch Khiêm tiếp nhận, nói: Cảm ơn.
Trung Nhất Lai nhìn kem cam trong tay mình, có chút ủy khuất, bám lấy Hoắc Dịch Khiêm.
Huhu lão đại, vì cớ gì, chỉ có mình tôi là phải học lớp khác với mọi người huhuhu...
Hắn bất đắc dĩ liếc Trung Nhất Lai một cái, xoa xoa đầu cậu ta, an ủi một vài câu.
Trung Nhất Lai rốt cuộc cũng im lặng.
Hoắc Dịch Khiêm vừa đi vừa mong chờ khóa huấn luyện tối nay của bà cố, hắn biết những người đi trước mình đều là cường giả thời kì mạt thế. Mấy cường giả huấn luyện hắn đều nằm trong top 10 cường giả thời kì đó, hắn tin rằng, nhất định hắn cũng sẽ mạnh lên.
Cả nhóm cùng đi về ký túc, Hạ Minh Nhật vì lòng kiêu ngạo của mình, cậu ta đi cuối cùng, không nói chuyện với ai, nhìn mấy người đằng trước một cách khinh bỉ.
Đang đi, bỗng một bóng dáng nho nhỏ lao vào người hắn.
Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy da gà của mình nổi hết lên, cảm giác khó chịu lại xuất hiện.
Con...gái?
Hắn ngay lập tức đẩy ra, khiến cô bé ngã xuống đất.
Cô bé nhìn hắn bằng đôi mắt to ngập nước, đầy ủy khuất.
Hoắc Dịch Khiêm một trận khó chịu, đẩy Trung Nhất Lai lên.
Đỡ cô ấy dậy đi.
Cậu bé xinh đẹp với mái tóc vàng đầy chất tây bất đắc dĩ tiến lên, đỡ cô bé dậy.
Cô bé nhìn hắn đầy tức giận, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên rồi quay đầu chạy một mạch.
Trung Nhất Lai gãi gãi đầu, có chút khó hiểu hỏi. Sao lão đại lại đẩy cậu ấy ra?
Dịch Khiêm cố áp chế cảm giác khó chịu trong lòng xuống, lạnh lùng nói. Ghét.
Hả? Lão đại ghét người khác giới? Đặng Cách Chân la lên.
Hắn lườm Đặng Cách Chân một cái.
Ba tên nhóc lao vào bao vây lấy cậu ta, cả Hạ Minh Nhật cũng không nhịn được, hóng hớt.
Cậu ta giảng giải một hồi, không biết nói gì mà mọi người đều quay ra an ủi hắn.
Không sao đâu lão đại...
Không biết lão đại đã chịu ảnh hưởng tâm lý gì nhưng hãy vui lên...
Hoắc Dịch Khiêm: ... Đoán chuẩn nhỉ?
/12
|