Một tuần đã trôi qua, Hoắc Dịch Khiêm nhàm chán ở trong ký túc xá cũng có người đến. Người đầu tiên đến sau khi hắn đến là một cậu bé lai. Cậu bé có một mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh lá cây. Đường nét khuôn mặt thì giống người Trung cả thôi. Chỉ duy nhất mái tóc cùng đôi mắt là khác biệt. Giọng nói trong sáng của cậu ta vang lên.
Chào cậu! Tớ tên Trung Nhất Lai! Không nghĩ tới là có người đến sớm hơn cả tớ đó! Rồi cậu ta làm bộ tiếc hận thở dài. Cứ tưởng mình là người đến sớm nhất chứ. Như vậy là có thể làm quen với nhiều người hơn nữa. À mà cậu đến đây từ lúc nào vậy?
Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường tầng, vẫn chăm chú vào quyển sách, thờ ơ trả lời.
Thi xong đã ở đây rồi.
Trung Nhất Lai nghe vậy thì mở to mắt, há hốc miệng. Khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ ngạc nhiên trông rất buồn cười. Bố mẹ cậu đồng ý sao?
Hoắc Dịch Khiêm nhún nhún vai, bất đắc dĩ trả lời. Đâu phải tớ muốn, trước hôm thi thì họ bảo tớ sắp xếp hành lý để thi xong thì ở lại trường luôn mà.
Trung Nhất Lai cười phá lên, rồi đem hành lí mang lên giường. Xong xuôi, hắn gỡ hành lí ra, nhét hết vào trong tủ dưới giường của Hoắc Dịch Khiêm. Rồi Trung Nhất Lai ngó đầu lên, nở nụ cười. Mong giúp đỡ, bạn cùng phòng!
Hoắc Dịch Khiêm cũng cười. Mong giúp đỡ.
Kể từ đó, Trung Nhất Lai trở thành bạn thân nhất của Hoắc Dịch Khiêm, xưng là Lão Tam! Nhưng đó là chuyện sau này.
Sau Trung Nhất Lai, một cặp song sinh cũng đến.
Cặp song sinh giống nhau như đúc. Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long- đó là tên mà họ giới thiệu. Hai người này nằm ở tầng ba và tầng hai, đối diện với giường của Hoắc Dịch Khiêm và Trung Nhất Lai. Bất quá, tính cách của họ có chút tinh nghịch, nghe Hoắc Dịch Khiêm kể lí do tại sao đến sớm thì cười không dứt, thậm chí lâu lâu còn lôi ra kể lại, trêu đùa hắn.
Tiếp theo đó, là một cậu bé kiêu ngạo ăn từ trong máu . Tên tôi là Hạ Minh Nhật. Từ giờ tôi là boss của phòng này! Tất cả phải phục tùng tôi!
Mọi người trong phòng liền nhìn sang cậu ta rồi nhao nhao lên phản đối. Tất nhiên, trong đó không có Hoắc Dịch Khiêm. Hắn vẫn không để ý đến mọi người mà chỉ chăm chú đọc sách. Có người mới đến thì nhìn qua một chút mà thôi. Việc giới thiệu để lại cho Trung Nhất Lai.
Trung Nhất Lai lên tiếng phản đối. Cậu dựa vào cái gì mà đòi làm boss phòng này?
Đúng, đúng! Anh em song sinh bên cạnh phụ họa theo.
Dựa vào việc tôi là người của Hạ gia, vào việc tôi là người đứng nhất trong kì thi thử Hạ Nhật Minh kiêu ngạo nói.
Cả bọn nhao nhao cả lên, nói không công bằng các thứ này nọ. Còn Hạ Minh Nhật thì vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo như cũ, mặt hơi hướng lên trên, nhìn xuống dưới Trung Nhất Lai, Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long. Trung Nhất Lai cùng anh em song sinh có chút tổn thương. Chẳng qua chỉ là cao hơn một chút thôi mà? Bọn họ cũng chỉ kém tên này có 1 đến 2 cm chứ mấy?
Hạ Minh Nhật thấy mấy người này có chút phiền phức. Cũng không muốn so đo nữa mà đi đến giường tầng. Cậu thấy giường của Hoắc Dịch Khiêm cao nhất, lại gần cửa sổ. Chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy sân trường. Hiển nhiên là chỗ tốt nhất trong phòng.
Minh Nhật chỉ tay về phía cậu bé đang ngồi chúi đầu vào trang sách, khinh thường nói. Chỗ này là của tôi. Nhóc con, đi xuống!
Hoắc Dịch Khiêm lúc này trở thành một người điếc, chính là người trưởng thành như hắn mới không thèm chấp trẻ con.
Hạ Minh Nhật cảm thấy người đối diện không phản ứng. Lại nghe thấy tiếng cười giễu cợt của mấy người cùng phòng: Xem kìa, 'BOSS' của chúng ta bị coi thường! Haha! Tức thì, mặt cậu đỏ bừng, dường như, bản tính kiêu ngạo của cậu ta lại nổi lên. Lần đầu tiên có người dám làm cậu ta bẽ mặt. Unbelievable! (Lam: Xổ tiếng Anh luôn à?)
Hạ Minh Nhật liếc đám bạn cùng phòng một cái, lạnh lùng nói. Vừa nãy ai nói? Rồi lại nhìn về phía người đã coi thường cậu ta, buông thõng một câu. Còn cậu, to gan phết nhỉ? Biết tôi là ai không?
Không thèm liếc đối phương một cái, Dịch Khiêm thờ ơ trả lời. Nhìn mặt tôi có giống đang quan tâm không? Đáp án là không nhé.
Lại một lần nữa, tiếng cười lại được dịp vang lên. Hạ Minh Nhật cảm thấy như bị hạ nhục bởi một thằng nhóc bằng tuổi mình. Bị tức giận lấn át lí trí, cậu nhảy lên giường của Dịch Khiêm. Tiếp đó là nắm lấy cổ áo của hắn, gằn giọng: Mày vừa nói cái gì? Nói lại xem nào!
Hoắc Dịch Khiêm cười khẩy. Tôi không chấp trẻ con.
Hạ Minh Nhật tức giận cầm gối, đập vào mặt của hắn. Thế nhưng Dịch Khiêm sao có thể để một thằng nhóc ghè đầu mình ra mà đánh được, hắn nhanh chóng dùng tay đỡ lấy, ném gối ra phía cửa. Ngay sau đó, hắn lật người, đè Hạ Minh Nhật ra. Không chấp mày cũng không có nghĩa là tao để yên cho mày đánh đâu! Hoắc Dịch Khiêm vừa định nói ra câu này thì ở cửa truyền đến tiếng bịch. Một cậu nhóc mặt mũi nhăn nhó, đỏ cả lên đang ngồi bệt dưới đất.
A...đau. Cậu ta rên lên.
Hồi tưởng lại 10 giây trước:
Đặng Cách Chân trong lòng có chút hồi hộp,rảo bước trên hành lang ký túc, rồi đứng lại trước cánh cửa ghi số 702.
Ừm, ký túc cũng không quá tệ.
Cậu nắm khoá cửa vặn đẩy cửa vào thì...
Bịch
Một tiếng gì đó lảnh lót vang lên. Cách Chân phát hiện rằng, mình mới ngày đầu tiên mà mình đã bị ăn một gối vào mặt. Chẳng những thế, chỉ là một cái gối thôi, vậy mà cảm giác như là bị một quyển sách dày đập vào. Cậu ngã phịch xuống đất, rên lên...
Không khí trong phòng im lặng một cách quỷ dị, mọi người ai cũng nhìn vào cậu bé đang ngồi bệt trên sàn. Hoắc Dịch Khiêm cũng ngay lập tức nhảy xuống khỏi người Hạ Minh Nhật, hắn chạy ra đỡ cậu bé kia dậy.
Cậu có sao không? Xin lỗi, tớ nghĩ là không có ai nên mới ném ra hướng đó. Trong lòng Dịch Khiêm hết sức áy náy, không nghĩ tới lại ném trúng người không liên quan.
Cách Chân cười cười bỏ qua, rồi cậu nói. Tớ là Đặng Cách Chân, mong mọi người giúp đỡ!
Sau khi xong xuôi, Hạ Minh Nhật cũng đã đem hành lí đến giường, ngồi xuống. Đặng Cách Chân tò mò hỏi. Tớ đến sau cùng nên biết tên ít người nhất, mọi người có thể giới thiệu lại không?
Mọi người lần lượt giới thiệu lại, Cách Chân lại hỏi thêm là tại sao lại gây gổ như vậy. Dịch Khiêm đơn giản trả lời: Chỗ nằm.
Trung Nhất Lai nhịn không được kể lại một lượt, Cách Chân nghe xong thì thắc mắc: Vậy tại sao không so tài đi? Người mạnh nhất sẽ làm lão đại, mạnh nhì sẽ làm lão nhị, rồi cứ như vậy sắp xếp?
Mọi người trong phòng ai cũng tán đồng ý kiến của Đặng Cách Chân, Hoắc Dịch Khiêm cũng không có ý kiến gì. Đặng Cách Chân lấy tờ giấy trong túi ra rồi làm phiếu thăm. Hoắc Dịch Khiêm bốc vào số 3, hắn nhìn của mọi người trong phòng, tất cả đều không hẹn mà cùng giơ giấy ra. Hoắc Dịch Khiêm hướng người đang cầm tờ giấy số 3, là Triệu Vũ Long... Đăng Cách Chân sau khi nhìn qua một lượt thì tổng kết.
1. Triệu Vũ Thiên-Trung Nhất Lai
2.Đặng Cách Chân-Hạ Minh Nhật
3.Hoắc Dịch Khiêm-Triệu Vũ Long
Đăng Cách Chân thích thú giải thích luật chơi. Cuộc thi sẽ diễn ra ở sân cách đấu, đầu tiên là đấu vòng loại, sau đó, 3 người thua sẽ đấu với nhau, người thắng trong ba người thua sẽ được quyền thi tiếp với ba người thắng. Vậy đó. Đơn giản vậy thôi.
Hoắc Dịch Khiêm cũng không có phản đối gì. Chỉ nghe Hạ Minh Nhật bất mãn: Dù sao tôi cũng thắng, việc gì phải thi? Mọi người trực tiếp lơ cậu ta đi mà cùng đi ra sân cách đấu.
Chào cậu! Tớ tên Trung Nhất Lai! Không nghĩ tới là có người đến sớm hơn cả tớ đó! Rồi cậu ta làm bộ tiếc hận thở dài. Cứ tưởng mình là người đến sớm nhất chứ. Như vậy là có thể làm quen với nhiều người hơn nữa. À mà cậu đến đây từ lúc nào vậy?
Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường tầng, vẫn chăm chú vào quyển sách, thờ ơ trả lời.
Thi xong đã ở đây rồi.
Trung Nhất Lai nghe vậy thì mở to mắt, há hốc miệng. Khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ ngạc nhiên trông rất buồn cười. Bố mẹ cậu đồng ý sao?
Hoắc Dịch Khiêm nhún nhún vai, bất đắc dĩ trả lời. Đâu phải tớ muốn, trước hôm thi thì họ bảo tớ sắp xếp hành lý để thi xong thì ở lại trường luôn mà.
Trung Nhất Lai cười phá lên, rồi đem hành lí mang lên giường. Xong xuôi, hắn gỡ hành lí ra, nhét hết vào trong tủ dưới giường của Hoắc Dịch Khiêm. Rồi Trung Nhất Lai ngó đầu lên, nở nụ cười. Mong giúp đỡ, bạn cùng phòng!
Hoắc Dịch Khiêm cũng cười. Mong giúp đỡ.
Kể từ đó, Trung Nhất Lai trở thành bạn thân nhất của Hoắc Dịch Khiêm, xưng là Lão Tam! Nhưng đó là chuyện sau này.
Sau Trung Nhất Lai, một cặp song sinh cũng đến.
Cặp song sinh giống nhau như đúc. Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long- đó là tên mà họ giới thiệu. Hai người này nằm ở tầng ba và tầng hai, đối diện với giường của Hoắc Dịch Khiêm và Trung Nhất Lai. Bất quá, tính cách của họ có chút tinh nghịch, nghe Hoắc Dịch Khiêm kể lí do tại sao đến sớm thì cười không dứt, thậm chí lâu lâu còn lôi ra kể lại, trêu đùa hắn.
Tiếp theo đó, là một cậu bé kiêu ngạo ăn từ trong máu . Tên tôi là Hạ Minh Nhật. Từ giờ tôi là boss của phòng này! Tất cả phải phục tùng tôi!
Mọi người trong phòng liền nhìn sang cậu ta rồi nhao nhao lên phản đối. Tất nhiên, trong đó không có Hoắc Dịch Khiêm. Hắn vẫn không để ý đến mọi người mà chỉ chăm chú đọc sách. Có người mới đến thì nhìn qua một chút mà thôi. Việc giới thiệu để lại cho Trung Nhất Lai.
Trung Nhất Lai lên tiếng phản đối. Cậu dựa vào cái gì mà đòi làm boss phòng này?
Đúng, đúng! Anh em song sinh bên cạnh phụ họa theo.
Dựa vào việc tôi là người của Hạ gia, vào việc tôi là người đứng nhất trong kì thi thử Hạ Nhật Minh kiêu ngạo nói.
Cả bọn nhao nhao cả lên, nói không công bằng các thứ này nọ. Còn Hạ Minh Nhật thì vẫn giữ bộ dáng kiêu ngạo như cũ, mặt hơi hướng lên trên, nhìn xuống dưới Trung Nhất Lai, Triệu Vũ Thiên và Triệu Vũ Long. Trung Nhất Lai cùng anh em song sinh có chút tổn thương. Chẳng qua chỉ là cao hơn một chút thôi mà? Bọn họ cũng chỉ kém tên này có 1 đến 2 cm chứ mấy?
Hạ Minh Nhật thấy mấy người này có chút phiền phức. Cũng không muốn so đo nữa mà đi đến giường tầng. Cậu thấy giường của Hoắc Dịch Khiêm cao nhất, lại gần cửa sổ. Chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy sân trường. Hiển nhiên là chỗ tốt nhất trong phòng.
Minh Nhật chỉ tay về phía cậu bé đang ngồi chúi đầu vào trang sách, khinh thường nói. Chỗ này là của tôi. Nhóc con, đi xuống!
Hoắc Dịch Khiêm lúc này trở thành một người điếc, chính là người trưởng thành như hắn mới không thèm chấp trẻ con.
Hạ Minh Nhật cảm thấy người đối diện không phản ứng. Lại nghe thấy tiếng cười giễu cợt của mấy người cùng phòng: Xem kìa, 'BOSS' của chúng ta bị coi thường! Haha! Tức thì, mặt cậu đỏ bừng, dường như, bản tính kiêu ngạo của cậu ta lại nổi lên. Lần đầu tiên có người dám làm cậu ta bẽ mặt. Unbelievable! (Lam: Xổ tiếng Anh luôn à?)
Hạ Minh Nhật liếc đám bạn cùng phòng một cái, lạnh lùng nói. Vừa nãy ai nói? Rồi lại nhìn về phía người đã coi thường cậu ta, buông thõng một câu. Còn cậu, to gan phết nhỉ? Biết tôi là ai không?
Không thèm liếc đối phương một cái, Dịch Khiêm thờ ơ trả lời. Nhìn mặt tôi có giống đang quan tâm không? Đáp án là không nhé.
Lại một lần nữa, tiếng cười lại được dịp vang lên. Hạ Minh Nhật cảm thấy như bị hạ nhục bởi một thằng nhóc bằng tuổi mình. Bị tức giận lấn át lí trí, cậu nhảy lên giường của Dịch Khiêm. Tiếp đó là nắm lấy cổ áo của hắn, gằn giọng: Mày vừa nói cái gì? Nói lại xem nào!
Hoắc Dịch Khiêm cười khẩy. Tôi không chấp trẻ con.
Hạ Minh Nhật tức giận cầm gối, đập vào mặt của hắn. Thế nhưng Dịch Khiêm sao có thể để một thằng nhóc ghè đầu mình ra mà đánh được, hắn nhanh chóng dùng tay đỡ lấy, ném gối ra phía cửa. Ngay sau đó, hắn lật người, đè Hạ Minh Nhật ra. Không chấp mày cũng không có nghĩa là tao để yên cho mày đánh đâu! Hoắc Dịch Khiêm vừa định nói ra câu này thì ở cửa truyền đến tiếng bịch. Một cậu nhóc mặt mũi nhăn nhó, đỏ cả lên đang ngồi bệt dưới đất.
A...đau. Cậu ta rên lên.
Hồi tưởng lại 10 giây trước:
Đặng Cách Chân trong lòng có chút hồi hộp,rảo bước trên hành lang ký túc, rồi đứng lại trước cánh cửa ghi số 702.
Ừm, ký túc cũng không quá tệ.
Cậu nắm khoá cửa vặn đẩy cửa vào thì...
Bịch
Một tiếng gì đó lảnh lót vang lên. Cách Chân phát hiện rằng, mình mới ngày đầu tiên mà mình đã bị ăn một gối vào mặt. Chẳng những thế, chỉ là một cái gối thôi, vậy mà cảm giác như là bị một quyển sách dày đập vào. Cậu ngã phịch xuống đất, rên lên...
Không khí trong phòng im lặng một cách quỷ dị, mọi người ai cũng nhìn vào cậu bé đang ngồi bệt trên sàn. Hoắc Dịch Khiêm cũng ngay lập tức nhảy xuống khỏi người Hạ Minh Nhật, hắn chạy ra đỡ cậu bé kia dậy.
Cậu có sao không? Xin lỗi, tớ nghĩ là không có ai nên mới ném ra hướng đó. Trong lòng Dịch Khiêm hết sức áy náy, không nghĩ tới lại ném trúng người không liên quan.
Cách Chân cười cười bỏ qua, rồi cậu nói. Tớ là Đặng Cách Chân, mong mọi người giúp đỡ!
Sau khi xong xuôi, Hạ Minh Nhật cũng đã đem hành lí đến giường, ngồi xuống. Đặng Cách Chân tò mò hỏi. Tớ đến sau cùng nên biết tên ít người nhất, mọi người có thể giới thiệu lại không?
Mọi người lần lượt giới thiệu lại, Cách Chân lại hỏi thêm là tại sao lại gây gổ như vậy. Dịch Khiêm đơn giản trả lời: Chỗ nằm.
Trung Nhất Lai nhịn không được kể lại một lượt, Cách Chân nghe xong thì thắc mắc: Vậy tại sao không so tài đi? Người mạnh nhất sẽ làm lão đại, mạnh nhì sẽ làm lão nhị, rồi cứ như vậy sắp xếp?
Mọi người trong phòng ai cũng tán đồng ý kiến của Đặng Cách Chân, Hoắc Dịch Khiêm cũng không có ý kiến gì. Đặng Cách Chân lấy tờ giấy trong túi ra rồi làm phiếu thăm. Hoắc Dịch Khiêm bốc vào số 3, hắn nhìn của mọi người trong phòng, tất cả đều không hẹn mà cùng giơ giấy ra. Hoắc Dịch Khiêm hướng người đang cầm tờ giấy số 3, là Triệu Vũ Long... Đăng Cách Chân sau khi nhìn qua một lượt thì tổng kết.
1. Triệu Vũ Thiên-Trung Nhất Lai
2.Đặng Cách Chân-Hạ Minh Nhật
3.Hoắc Dịch Khiêm-Triệu Vũ Long
Đăng Cách Chân thích thú giải thích luật chơi. Cuộc thi sẽ diễn ra ở sân cách đấu, đầu tiên là đấu vòng loại, sau đó, 3 người thua sẽ đấu với nhau, người thắng trong ba người thua sẽ được quyền thi tiếp với ba người thắng. Vậy đó. Đơn giản vậy thôi.
Hoắc Dịch Khiêm cũng không có phản đối gì. Chỉ nghe Hạ Minh Nhật bất mãn: Dù sao tôi cũng thắng, việc gì phải thi? Mọi người trực tiếp lơ cậu ta đi mà cùng đi ra sân cách đấu.
/12
|