Lời nói của Diêm Quân Lệnh, khiến hiện trường xôn xao. Biểu cảm của Tom bắt đầu cứng đơ: “Diêm Tổng chỉ vì một câu vô ý của tôi, phải ép tôi đến đường chết hay sao?”
“Vô ý? Liên tục cướp đoạt tác phẩm của người khác là vô ý? Hối lộ ban giám khảo năm đó là vô ý? Lừa gạt cũng là vô ý?” Chất vấn của Diêm Quân Lệnh một tiếng cao hơn một tiếng, chấn áp Tom không ngừng lùi lại, ánh mắt cũng bắt đầu luống cuống.
Đỗ Tịch và Khúc Khải không ngờ sự việc lại diễn ra theo hướng này, sắc mặt hai người bắt đầu khó coi.
“Diêm Tổng, dù thế nào đi chăng nữa, chuyện của Tom cũng là chuyện nội bộ nhãn hiệu của họ, Diêm Tổng hay là để
cho họ xử lý nội bộ?” Khúc Khải lần này lại có dũng khí nói giùm.
Tom là vì họ mới xảy ra xung đột với Diêm Quân Lệnh, nếu lần này họ không quan tâm, chắc chắn sẽ khiến những người nào mà cùng phe với mình buồn lòng. Với lại một nguyên nhân lớn khác nữa, nhãn hiệu công ty nay, Hoắc Quốc Bang cũng là nhà đầu tư, xảy ra một tin xấu thế này, chắc chắn sẽ gây tổn thất nghiêm trọng.
Đừng nói chuyện người diễn chính hay không chính nữa, show hôm nay e là còn không thể mở màn theo kế hoạch rồi.
“Xử lý nội bộ? Ha ha, muộn rồi.” Trong lúc nói chuyện, trợ lý của Tom lại xuất hiện, với lại Trình Phi và người giám khảo từng phán xét cô sao chép cũng đã đến.
Lâm Lam sững sờ, không ngờ trình Phi này thật sự là tình đầu của Tom.
“Nói đi.” Diêm
Lệnh nhìn vào người trợ lý đang có chút hoảng sợ này.
“Cầu xin Diêm Tổng làm chủ cho tôi... bản thiết kế lần này căn bản không phải là Tom thiết kế, à, không, không chỉ riêng lần này, mẫu trang phục của buổi show mùa đông vừa qua cũng không phải là hắn, là tôi, hắn ta động tay sửa đổi bản thiết kế của tôi, viết lên tên hắn, còn uy hiếp tôi không được từ chức, lừa tôi là sẽ cưới tôi, làm như vậy, những bản thiết kế đó cũng có thể tính là tài sản sở hữu chung của vợ chồng... nhưng hắn, hắn lại phản bội tôi đi tán tỉnhnhững đàn bà khác...”
Lâm Lam nheo mày, cô gái này có phải lời gì cũng tin không vậy? Tài sản sở hữu chung? Tom này cũng dám nghĩ thật!
“Có bằng chứng nào chứng minh anh ta lấy cắp bản thiết kế của cô không?” Không cần Diêm Quân Lệnh hỏi, đã có người chen lời vào.
Cô gái trợ lý này gật đầu: “Có, tôi đã đặc biệt để lại một chỗ mẹo khi thiết kế ra tác phẩm, tôi để tâm không bảo với hắn!”
“Ả đàn bà hạ tiện này, chỉ vì muốn tôi cưới cô, cô bất chấp thủ đoạn quá!” Tom xông lên muốn đánh cô trợ lý của mình, nhưng lại bị Coco dùng giày cao gót tỏ vẻ vô ý bướng chân vào, Tom đã bị ngã chỏng vó.
“Tôi bất chấp thủ đoạn? Trước đây tôi còn là trợ lý của Trình Phi, anh lừa gạt dụ dỗ tôi thế nào, bảo tôi đi ăn cắp bản thiết kế cho anh, còn nói sẽ nâng tôi lên trở thành một trong những nhà thiết kế tiên phong nhất trong nước?” Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Tom, cô gái này cũng bỏ đi suy nghĩ mai sau quay lại với anh ta.
Trình Phi nghe xong, cất lại chiếc bút ghi âm, thần sắc bình thản, nếu là một năm trước, có thể cô sẽ phẫn nộ, bị tình đầu của mình lợi dụng đi lợi dụng lại, còn bị bạn bè tin tưởng của mình phản bội, nhưng bây giờ cô không hề tức giận và cảm thấy ủy khuất, nếu không phải bọn vô lại này, cô làm sao lại có cơ hội quen biết Lâm Lam, tự sáng tạo nhãn hiệu của mình, còn nhận được sự ủng hộ của ông Boss.
“Con đàn bà hạ tiện này, bản thiết kế là cô tự lấy trộm, còn dám vu oan cho tôi!” Bị cô trợ lý vạch mặt, Tom vội vàng châm biếm, nhưng trong mắt mọi người bây giờ, không khác gì hai con chó cắn nhau.
Bây giờ mọi việc đã rõ ràng.
Lâm Lam nhìn lại sắc mặt bình thản của Trình Phi, không ngờ người đàn ông của mình vừa trút giận cho mình rồi lại còn thuận tay trả thù cho Trình Phi.
Trình Phi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Lam đang nhìn mình, gợi ý với Lâm Lam mình không sao.
Lúc còn trẻ thơ, ai không từng yêu phải một hai người vô tích sự!?
Chắc chắn Trình Phi không có việc gì, Lâm Lam nắm lại tay chồng mình: “Được rồi, tối này chúng ta còn có công việc khác phải làm, đi thôi.”
“Được.” Việc đã làm rõ, thậm chí không cần Trình Phi và những bằng chứng khác nữa, nhân phẩm của Tom như nào, tất cả người ở đây đều đã chứng kiến.
Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam chuẩn bị ra khỏi chỗ này.
“Hai người đừng đi!” Tom hét lên.
Diêm Quân Lệnh tựa như không nghe thấy, tiếp tục bước ra phía cửa cùng Lâm Lam.
Tom định đuổi theo, nhưng lại bị một người chặn lại, anh ta đang định mở mồm chửi mắng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đó, anh sững sờ: “Phi Phi...”
“Đừng có gọi tôi như thế nữa, tôi buồn nôn.” Hồi xưa vì bị Ngỗ Đại Dũng này cướp đi thành quả của mình, cô còn bị vu oan, khó khăn lắm mới có công ty muốn nhận cô, nhưng lại một lần nữa bị mất đi bản thiết kế của mình, cô lại bị đá ra khỏi ngành, Trình Phi lúc đó cũng từng tuyệt vọng, từng căm hận, đến cuối cùng cô tự lập nghiệp, không được sự công nhận của mọi người, may là gặp được Lâm Lam, cô mới bắt đầu đứng vững.
Tuy nhiên không ngờ trước nguyên nhân hôm nay Lý Húc gọi mình đến đây, nhưng nhìn thấy màn cảnh lúc nãy, hận ý của Trình Phi được tích tụ lâu năm cuối cùng cũng được trút hết đi, hóa ra thế gian này vẫn có nhân quả báo ứng.
“Phi Phi, em giúp anh giải thích vài câu, anh không sao chép thiết kế của người khác... Ả đàn bà hạ tiện đó là vu oan anh!” Ngô Đại Dũng cho rằng Trình Phi vẫn là cô gái ngây thơ năm đó.
“Oh, xin lỗi, không may tôi cũng là ả đàn bà hạ tiện vu oan anh đó.” Nói xong Trình Phi đưa cho Tom một bản thông báo khởi kiện: “Số nợ bao nhiêu năm này, chúng ta cũng đến lúc phải kết toán rồi, hy vọng là Ngô đại thiết kế, ah, không, là Tom Ngô phải đúng giờ đến tòa án đó.”
Nói xong Trình Phi quay lưng đi tìm Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.
Coco lúc bước qua Tom, gót giầy nhọn đó như không may xuất hiện giẫm lên chân anh, chỉ nghe thấy được một cơn la hét như lợn bị chọc tiết vang lên trong hậu trường, mọi người nheo mày ủ tai.
“Ah Ah... bọn đàn bà hạ tiện này...”
Đỗ Tịch và Khúc Khải sắc mặt rất khó coi, show này còn làm tiếp không vậy?
“Mộ Bạch, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?” Đỗ Tịch mềm lời, nhìn sang Tô mộ Bạch mà ở ngoài đứng xem này.
“Đây là show của cậu, cần cậu tự giải quyết thôi.” Tô Mộ Bạch không có một chút ý nguyện xen vào, với lại theo những gì anh biết, nhãn hiệu này có vốn đầu tư của cậu út anh, bây giờ xảy ra tin xấu thế này, không thể là một chuyện tốt.
Đỗ Tịch rốt cuộc sẽ bảo toàn bản thân trước, hay sẽ quyết định cắm đầu làm tiếp vì suy nghĩ cho lợi ích của cậu út mình, tóm lại, những việc này đều không phải là việc anh cần phải quan tâm.
“Nhưng việc quay phim của chúng ta...” Đỗ Tịch lo lắng, sau đó hạ ý thức nhìn sang xung quanh.
“Yên tâm, buổi hôm nay tôi sẽ không cho họ ở lại.” Câu nói này của Tô Mộ Bạch đã tỏ rõ được thái độ trung lập của anh.
Đỗ Tịch cười gượng: “Thế thì cảm ơn anh rồi.”
Khúc Khải cắn răng: “Tịch Tịch, Hoắc Tổng cũng sắp đến rồi, việc đúng sai thế nào chúng ta có phải nên cho Hoắc Tổng phán xét lại hay không?”
“Nhưng... Bố một ngày phải xử lý bao nhiêu việc, sao anh có thể làm phiền ông ngay cả chuyện nhỏ thế này.” Ngữ điều Đỗ Tịch đầy tránh móc, nhưng tâm trạng lại khá tốt. Bố nuôi có thể vì chuyện này mà đến đây, chứng tỏ rất quan tâm cô.
Tô Mộ Bạch sững sờ, cậu út ra đây ư? Thật sự không ngờ cậu út lại quan tâm đến Đỗ Tịch như vậy.
“Hôm nay cho nghỉ nửa ngày, mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi.” Tô Mộ Bạch dặn dò với đoàn quay phim ở đằng sau mình, tuy tin bê bối của cậu út đã chụm như núi, nhưng anh ta không hy vọng có truyền thông nào đến lúc này lại viết linh tinh ra một bài chẳng hạn như là cậu với cháu ruột cùng tranh giành một cô gái v.v.như vậy.
Cậu út không thấy xấu hổ, nhưng anh lại khác.
Lần này phải làm người tình trên màn hình với Đỗ Tịch, Tô Mộ Bạch đã thấy nhức nhối rồi.
Đợi mọi người tan đi rồi, Tô Mộ Bạch nhìn sang Đỗ Tích: “Vậy thì hẹn Đỗ tiểu thư mai gặp lại.”
“Mai gặp.” Đỗ Tịch có thể đoán ra được nguyên nhân tại sao Tô Mộ Bạch lại kiêng kỵ với mình như vậy, cố tỏ ra mặt cười nói tạm biệt, đợi người đi xa rồi, quay đầu nhìn sang Tom đang ngồi bệt dưới đất: “Cút!”
“Đỗ tiểu thư, xin cô hãy cứu lấy tôi, nhờ cô nói chuyện với Hoắc Tổng, giúp tôi, hãy giúp tôi...” Tom giờ còn đâu ngạo khí như ban đầu nữa, ông cúi xuống tay giật kéo chân của Đỗ Tịch cầu cứu.
“Khúc Khải!”
“Dạ.” Đỗ Tịch chán ghét gọi một câu Khúc Khải, Khúc Khải lập tức dùng chân đạp người Tom sang một bên.
Nhưng show hôm nay, Đỗ Tịch không muốn cũng phải tham gia rồi, tổn thất danh tiếng là chuyện nhỏ, nhưng nếu khiến Hoắc Quốc Bang thất vọng với mình mới là chuyện lớn.
Từ lúc đàn bà cần lấy lòng nam nhân mới nhận được những gì cô muốn, thì đã mất đi quyền chủ động rồi.
“Vô ý? Liên tục cướp đoạt tác phẩm của người khác là vô ý? Hối lộ ban giám khảo năm đó là vô ý? Lừa gạt cũng là vô ý?” Chất vấn của Diêm Quân Lệnh một tiếng cao hơn một tiếng, chấn áp Tom không ngừng lùi lại, ánh mắt cũng bắt đầu luống cuống.
Đỗ Tịch và Khúc Khải không ngờ sự việc lại diễn ra theo hướng này, sắc mặt hai người bắt đầu khó coi.
“Diêm Tổng, dù thế nào đi chăng nữa, chuyện của Tom cũng là chuyện nội bộ nhãn hiệu của họ, Diêm Tổng hay là để
cho họ xử lý nội bộ?” Khúc Khải lần này lại có dũng khí nói giùm.
Tom là vì họ mới xảy ra xung đột với Diêm Quân Lệnh, nếu lần này họ không quan tâm, chắc chắn sẽ khiến những người nào mà cùng phe với mình buồn lòng. Với lại một nguyên nhân lớn khác nữa, nhãn hiệu công ty nay, Hoắc Quốc Bang cũng là nhà đầu tư, xảy ra một tin xấu thế này, chắc chắn sẽ gây tổn thất nghiêm trọng.
Đừng nói chuyện người diễn chính hay không chính nữa, show hôm nay e là còn không thể mở màn theo kế hoạch rồi.
“Xử lý nội bộ? Ha ha, muộn rồi.” Trong lúc nói chuyện, trợ lý của Tom lại xuất hiện, với lại Trình Phi và người giám khảo từng phán xét cô sao chép cũng đã đến.
Lâm Lam sững sờ, không ngờ trình Phi này thật sự là tình đầu của Tom.
“Nói đi.” Diêm
Lệnh nhìn vào người trợ lý đang có chút hoảng sợ này.
“Cầu xin Diêm Tổng làm chủ cho tôi... bản thiết kế lần này căn bản không phải là Tom thiết kế, à, không, không chỉ riêng lần này, mẫu trang phục của buổi show mùa đông vừa qua cũng không phải là hắn, là tôi, hắn ta động tay sửa đổi bản thiết kế của tôi, viết lên tên hắn, còn uy hiếp tôi không được từ chức, lừa tôi là sẽ cưới tôi, làm như vậy, những bản thiết kế đó cũng có thể tính là tài sản sở hữu chung của vợ chồng... nhưng hắn, hắn lại phản bội tôi đi tán tỉnhnhững đàn bà khác...”
Lâm Lam nheo mày, cô gái này có phải lời gì cũng tin không vậy? Tài sản sở hữu chung? Tom này cũng dám nghĩ thật!
“Có bằng chứng nào chứng minh anh ta lấy cắp bản thiết kế của cô không?” Không cần Diêm Quân Lệnh hỏi, đã có người chen lời vào.
Cô gái trợ lý này gật đầu: “Có, tôi đã đặc biệt để lại một chỗ mẹo khi thiết kế ra tác phẩm, tôi để tâm không bảo với hắn!”
“Ả đàn bà hạ tiện này, chỉ vì muốn tôi cưới cô, cô bất chấp thủ đoạn quá!” Tom xông lên muốn đánh cô trợ lý của mình, nhưng lại bị Coco dùng giày cao gót tỏ vẻ vô ý bướng chân vào, Tom đã bị ngã chỏng vó.
“Tôi bất chấp thủ đoạn? Trước đây tôi còn là trợ lý của Trình Phi, anh lừa gạt dụ dỗ tôi thế nào, bảo tôi đi ăn cắp bản thiết kế cho anh, còn nói sẽ nâng tôi lên trở thành một trong những nhà thiết kế tiên phong nhất trong nước?” Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Tom, cô gái này cũng bỏ đi suy nghĩ mai sau quay lại với anh ta.
Trình Phi nghe xong, cất lại chiếc bút ghi âm, thần sắc bình thản, nếu là một năm trước, có thể cô sẽ phẫn nộ, bị tình đầu của mình lợi dụng đi lợi dụng lại, còn bị bạn bè tin tưởng của mình phản bội, nhưng bây giờ cô không hề tức giận và cảm thấy ủy khuất, nếu không phải bọn vô lại này, cô làm sao lại có cơ hội quen biết Lâm Lam, tự sáng tạo nhãn hiệu của mình, còn nhận được sự ủng hộ của ông Boss.
“Con đàn bà hạ tiện này, bản thiết kế là cô tự lấy trộm, còn dám vu oan cho tôi!” Bị cô trợ lý vạch mặt, Tom vội vàng châm biếm, nhưng trong mắt mọi người bây giờ, không khác gì hai con chó cắn nhau.
Bây giờ mọi việc đã rõ ràng.
Lâm Lam nhìn lại sắc mặt bình thản của Trình Phi, không ngờ người đàn ông của mình vừa trút giận cho mình rồi lại còn thuận tay trả thù cho Trình Phi.
Trình Phi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Lam đang nhìn mình, gợi ý với Lâm Lam mình không sao.
Lúc còn trẻ thơ, ai không từng yêu phải một hai người vô tích sự!?
Chắc chắn Trình Phi không có việc gì, Lâm Lam nắm lại tay chồng mình: “Được rồi, tối này chúng ta còn có công việc khác phải làm, đi thôi.”
“Được.” Việc đã làm rõ, thậm chí không cần Trình Phi và những bằng chứng khác nữa, nhân phẩm của Tom như nào, tất cả người ở đây đều đã chứng kiến.
Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam chuẩn bị ra khỏi chỗ này.
“Hai người đừng đi!” Tom hét lên.
Diêm Quân Lệnh tựa như không nghe thấy, tiếp tục bước ra phía cửa cùng Lâm Lam.
Tom định đuổi theo, nhưng lại bị một người chặn lại, anh ta đang định mở mồm chửi mắng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đó, anh sững sờ: “Phi Phi...”
“Đừng có gọi tôi như thế nữa, tôi buồn nôn.” Hồi xưa vì bị Ngỗ Đại Dũng này cướp đi thành quả của mình, cô còn bị vu oan, khó khăn lắm mới có công ty muốn nhận cô, nhưng lại một lần nữa bị mất đi bản thiết kế của mình, cô lại bị đá ra khỏi ngành, Trình Phi lúc đó cũng từng tuyệt vọng, từng căm hận, đến cuối cùng cô tự lập nghiệp, không được sự công nhận của mọi người, may là gặp được Lâm Lam, cô mới bắt đầu đứng vững.
Tuy nhiên không ngờ trước nguyên nhân hôm nay Lý Húc gọi mình đến đây, nhưng nhìn thấy màn cảnh lúc nãy, hận ý của Trình Phi được tích tụ lâu năm cuối cùng cũng được trút hết đi, hóa ra thế gian này vẫn có nhân quả báo ứng.
“Phi Phi, em giúp anh giải thích vài câu, anh không sao chép thiết kế của người khác... Ả đàn bà hạ tiện đó là vu oan anh!” Ngô Đại Dũng cho rằng Trình Phi vẫn là cô gái ngây thơ năm đó.
“Oh, xin lỗi, không may tôi cũng là ả đàn bà hạ tiện vu oan anh đó.” Nói xong Trình Phi đưa cho Tom một bản thông báo khởi kiện: “Số nợ bao nhiêu năm này, chúng ta cũng đến lúc phải kết toán rồi, hy vọng là Ngô đại thiết kế, ah, không, là Tom Ngô phải đúng giờ đến tòa án đó.”
Nói xong Trình Phi quay lưng đi tìm Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.
Coco lúc bước qua Tom, gót giầy nhọn đó như không may xuất hiện giẫm lên chân anh, chỉ nghe thấy được một cơn la hét như lợn bị chọc tiết vang lên trong hậu trường, mọi người nheo mày ủ tai.
“Ah Ah... bọn đàn bà hạ tiện này...”
Đỗ Tịch và Khúc Khải sắc mặt rất khó coi, show này còn làm tiếp không vậy?
“Mộ Bạch, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?” Đỗ Tịch mềm lời, nhìn sang Tô mộ Bạch mà ở ngoài đứng xem này.
“Đây là show của cậu, cần cậu tự giải quyết thôi.” Tô Mộ Bạch không có một chút ý nguyện xen vào, với lại theo những gì anh biết, nhãn hiệu này có vốn đầu tư của cậu út anh, bây giờ xảy ra tin xấu thế này, không thể là một chuyện tốt.
Đỗ Tịch rốt cuộc sẽ bảo toàn bản thân trước, hay sẽ quyết định cắm đầu làm tiếp vì suy nghĩ cho lợi ích của cậu út mình, tóm lại, những việc này đều không phải là việc anh cần phải quan tâm.
“Nhưng việc quay phim của chúng ta...” Đỗ Tịch lo lắng, sau đó hạ ý thức nhìn sang xung quanh.
“Yên tâm, buổi hôm nay tôi sẽ không cho họ ở lại.” Câu nói này của Tô Mộ Bạch đã tỏ rõ được thái độ trung lập của anh.
Đỗ Tịch cười gượng: “Thế thì cảm ơn anh rồi.”
Khúc Khải cắn răng: “Tịch Tịch, Hoắc Tổng cũng sắp đến rồi, việc đúng sai thế nào chúng ta có phải nên cho Hoắc Tổng phán xét lại hay không?”
“Nhưng... Bố một ngày phải xử lý bao nhiêu việc, sao anh có thể làm phiền ông ngay cả chuyện nhỏ thế này.” Ngữ điều Đỗ Tịch đầy tránh móc, nhưng tâm trạng lại khá tốt. Bố nuôi có thể vì chuyện này mà đến đây, chứng tỏ rất quan tâm cô.
Tô Mộ Bạch sững sờ, cậu út ra đây ư? Thật sự không ngờ cậu út lại quan tâm đến Đỗ Tịch như vậy.
“Hôm nay cho nghỉ nửa ngày, mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi.” Tô Mộ Bạch dặn dò với đoàn quay phim ở đằng sau mình, tuy tin bê bối của cậu út đã chụm như núi, nhưng anh ta không hy vọng có truyền thông nào đến lúc này lại viết linh tinh ra một bài chẳng hạn như là cậu với cháu ruột cùng tranh giành một cô gái v.v.như vậy.
Cậu út không thấy xấu hổ, nhưng anh lại khác.
Lần này phải làm người tình trên màn hình với Đỗ Tịch, Tô Mộ Bạch đã thấy nhức nhối rồi.
Đợi mọi người tan đi rồi, Tô Mộ Bạch nhìn sang Đỗ Tích: “Vậy thì hẹn Đỗ tiểu thư mai gặp lại.”
“Mai gặp.” Đỗ Tịch có thể đoán ra được nguyên nhân tại sao Tô Mộ Bạch lại kiêng kỵ với mình như vậy, cố tỏ ra mặt cười nói tạm biệt, đợi người đi xa rồi, quay đầu nhìn sang Tom đang ngồi bệt dưới đất: “Cút!”
“Đỗ tiểu thư, xin cô hãy cứu lấy tôi, nhờ cô nói chuyện với Hoắc Tổng, giúp tôi, hãy giúp tôi...” Tom giờ còn đâu ngạo khí như ban đầu nữa, ông cúi xuống tay giật kéo chân của Đỗ Tịch cầu cứu.
“Khúc Khải!”
“Dạ.” Đỗ Tịch chán ghét gọi một câu Khúc Khải, Khúc Khải lập tức dùng chân đạp người Tom sang một bên.
Nhưng show hôm nay, Đỗ Tịch không muốn cũng phải tham gia rồi, tổn thất danh tiếng là chuyện nhỏ, nhưng nếu khiến Hoắc Quốc Bang thất vọng với mình mới là chuyện lớn.
Từ lúc đàn bà cần lấy lòng nam nhân mới nhận được những gì cô muốn, thì đã mất đi quyền chủ động rồi.
/612
|