Trong lúc quay phim, nhiều động tác dù rất nhỏ nhưng đều làm ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của cảnh quay. Mà trong phim Đan Á Đồng phải đánh đàn tranh, trong giới có rất ít người học đàn này, cho nên nếu làm động tác giả thì đôi khi biểu hiện sẽ không giống và thiếu cảm xúc.
Đan Á Đồng mắt nhìn Lý Nam ngồi bên cạnh máy giám thị, mỉm cười, thu hồi ánh mắt, kéo vạt áo ngồi xuống trước cây đàn, khóe mắt mang theo chút mị hoặc.
Mị hoặc, là sự hấp dẫn của hồ ly.
Ánh mắt coi thường ẩn sâu trong đôi mắt của Lý Nam khi nhìn thấy động tác ngồi xuống của cậu, liền lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.
Làm một đạo diễn lâu năm, hắn đương nhiên phân biệt tốt đâu là một diễn viên xuất sắc, mà tư thế ngồi này của Đan Á Đồng cũng đã nói rõ giờ phút này cậu chính là hồ yêu Phong Vô, mà không phải là một diễn viên trong xã hội hiện đại.
“OK, 3, 2, 1, Action!”
Ngón tay dài nhỏ như bạch ngọc, nhẹ nhàng gẩy dây cầm, một cánh hoa đào rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, góp phần nổi thêm vài phần hấp dẫn.
Ngón tay khẽ nhúc nhích “Đinh” một tiếng rất êm tai, chủ nhân của đôi tay tựa hồ rất hài lòng với tiếng cầm, chậm rãi vuốt thân cầm, giống như chạm vào người tình của mình.
Màn hình được kéo lên, là áo bào trắng như tuyết. Lại hướng lên, là chiếc cằm thon nhỏ cùng đôi môi phấn nhuận, mà miệng có chút nhếch lên, nói rõ tâm tình người này rất tốt, làm cho người khác nhịn không được muốn biết dung nhan người này tuyệt thế khuynh thành như thế nào.
Nào ngờ màn ảnh lại chuyển, dần kéo ra xa, chỉ có thể nhìn thấy dưới cây đào mơ hồ một thân ảnh màu trắng có chút biếng nhác, đan xen là những cánh hoa đào tung bay, mang theo cảm giác tao nhã không gì sánh bằng.
Trong màn ảnh xuất hiện một đôi cẩm hài màu ngân bạch, vạt áo màu xanh nhạt cùng hài ngân bạch phối cùng một chỗ với nhau, cảm giác thư thích khó nói lên lời.
Màn ảnh lặng lẽ dời lên, không giống như cách chuyển hình ảnh lần trước, khung hình hé ra gương mặt tuấn mỹ lại ôn hòa, nam tử đứng ở bên bụi hoa trắng, đôi mắt hắc bạch phân minh ngẩn ngơ nhìn về một phía. Ánh mắt lưu luyến không rời đi dường như điều hắn nhìn thấy chính là toàn bộ nhân gian này.
Màn ảnh lần nữa trở lại, vẫn là ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay khẽ động, sờ lên dây cầm, tiếng đàn thanh u vang lên giống như là xuân phong, không chỉ mang lại cảm giác thư thích mà còn đầy hấp dẫn.
Nam tử áo lục lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, trong nháy mắt đó chính là vĩnh hằng.
Phảng phất như đã qua thật lâu, lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị lạc ở nơi đây. Có lẽ bởi vì tiếng cầm làm cho hắn si mê, cũng có lẽ là bởi vì người đánh đàn làm cho lòng người say đắm. Nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần liên quan tới người này thì đều là sự tồn tại tốt đẹp trên thế gian.
Tiếng cầm dừng lại, những ngón tay trắng nõn được thu lại từ từ, lư hương trên bàn để cầm vẫn còn tản ra từng đường khói màu lục, xuất hiện trong màn ảnh lúc này là khuôn mặt khiến vạn người chờ mong, thanh ti như mực, đồng tử màu trà, còn có đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo một chút, khóe miệng của cậu nở một nụ cười khuynh thành, nhìn về phía lục y nam tử đang đứng.
Bốn mắt nhìn nhau, cùng với rất nhiều cánh hoa rơi tung bay, hương hoa tuyệt vời.
“Tốt, cắt!” Lý Nam sau nửa ngày sững sờ mới giật mình tỉnh lại, vỗ đùi nói “Tuyệt vời, thật sự là quá hay. ” nói xong, hắn xoay người đối với Liêu Nhiễm còn đang ngốc lăng, nói “Cô Liêu, hai người kia thật sự rất phù hợp với vai diễn này, tốt lắm, tốt lắm.” Giờ phút này hắn thật kích động đến nói năng cũng trở nên lộn xộn.
“Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt!” Liêu Nhiễm lau nhanh khóe miệng đang chảy ra chất lỏng nào đó, vọt nhanh tới bên Đan Á Đồng vẫn đang ngồi ở bàn đặt cầm “Á Đồng, hóa ra cậu biết chơi đàn tranh, còn chơi tốt như vậy. Quả nhiên là nữ vương điện hạ toàn năng, thật quá đẹp, quá đẹp!”
Đan Á Đồng thu lại vẻ yêu mị, ôn hòa cười nói “Chị Liêu khích lệ em rồi.” Tuy nhiên, cậu có chút không rõ ý tứ trong lời nói của người phụ nữ này.
“Không phải khích lệ, tuyệt đối không phải khích lệ đâu.” Liêu Nhiễm chắp hai tay lại với nhau, hai mắt sáng ngời nói “Cậu đúng là nữ vương, hy vọng duy nhất mà tôi tìm kiếm. Cậu là cứu tinh của tôi, tôi bởi vì nữ vương biến kiêu ngạo mà tâm như pha lê vỡ, may mà được cậu chữa khỏi.”
Đan Á Đồng ngẩng đầu sửa sang lại chỗ tóc lộn xộn trước trán, nhằm che dấu ý cười ở khóe miệng mình đã trở nên run rẩy. Quả nhiên người hành nghề viết lách, đầu óc đều khác với người thường.
“Cậu ta vậy mà chơi được đàn tranh…” Lộ Phàm cảm thán nói, “Thật không thể ngờ.”
Lúc bọn họ đến phim trường, đúng lúc đang quay phim nên chỉ im lặng đứng một bên xem. Nhưng vì sao anh lại cảm thấy người bên cạnh có chút kì lạ.
Quay đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm, anh phát hiện trên mặt người bên cạnh không có chút vui vẻ nào.
Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn Lộ Phàm, giọng điệu bình thường nói “Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm đạo diễn Lý.” Khóe mắt quét qua Lạc Viêm Kiềm đứng cách đó không xa, mà Lạc Viêm Kiềm lúc này chính là đứng xa xa mỉm cười nhìn Đan Á Đồng.
“Đạo diễn Lý.” Tiếu Kỳ Thậm đi đến bên cạnh Lý Nam, người mà trong lúc này còn chưa từ sự hưng phấn tỉnh lại, mang theo ý cười hỏi “Xem ra hôm nay tâm tình của đạo diễn Lý dường như không tồi.”
Lý Nam vừa nhìn thấy người tới, ha ha cười “Cảnh vừa rồi cậu cũng thấy đấy, thế nào?”
Như thế nào, hắn chỉ muốn làm sao cắm vào hai mắt của cái tên Lạc Viêm Kiềm kia.
Mỉm cười “Rất đặc sắc, Lạc Viêm Kiềm diễn rất phù hợp, Á Đồng mỗi phần đều biểu hiện rất hoàn mỹ, khiến em còn tưởng rằng đó chính là người yêu Phong Vô của em đấy.”
“Ha ha, tốt lắm, bây giờ cậu cũng đi thay đồ đi, để tôi đi sắp xếp cảnh kế tiếp của ba người, rồi từ những cảnh quay này chọn ra những hình ảnh được nhất.” Đối với diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm mặc dù Lý Nam không thể nói là thật sự hài lòng, nhưng lại là nghệ sĩ hiếm có khiến hắn có cảm tình.
Tiếu Kỳ Thậm nhẹ gật đầu, cũng không chào hỏi Đan Á Đồng, thì đã theo nhân viên vào thẳng phòng hóa trang.
Đan Á Đồng được nhân viên báo cậu phải đi đổi trang phục, cũng không bất ngờ. Cậu sửa sang lại đồ trên người,vừa sửa vừa nghĩ về những cảnh sau.
Cảnh cuối có Tiếu Kỳ Thậm xuất hiện, cậu hiểu rõ diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm, thật sự không tồi, diễn cùng hắn cũng sẽ không có cảm giác chèn ép. Xét từ vị trí, tuổi tác và xuất thân của Tiếu Kỳ Thậm mà nói đã xem là hiếm thấy.
Nhà thiết kế ở bên cạnh có chút ngốc lăng nhìn thiếu niên đẹp đẽ trước mắt tự mình đeo thắt lưng, còn phối với ngọc bội trông rất hợp, động tác thuần thục giống như một diễn viên lão làng đã từng đóng rất nhiều phim cổ trang.
Mặc dù biết cậu diễn viên này có đóng trong《 Lâm thành 》, nhưng thật không nghĩ ra cách làm lại thành thạo đến chừng này. Hắn nhìn một thân hồng y làm nổi bật gương mặt trắng nõn của thiếu niên, đột nhiên cảm thấy, bộ trang phục này mặc vào không tạo cảm giác như đồng bóng, dung tục, mà chỉ khiến người khác cảm thấy tao nhã vô cùng.
Tiếu Kỳ Thậm một thân bạch y xuất trần, trên đầu đội mũ bạch ngọc, nụ cười trên mặt ôn hòa nhưng lại xa cách, cao cao tại thượng thương cảm nhìn người đời.
Đây là vị thần, một vị thần mà nhìn như bác ái nhưng lại vô tình.
Lạc Viêm Kiềm nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đi vào phim trường, không biết vì cái gì, cậu có cảm giác không thích người mới bước vào. Nhắm mắt lại, nghĩ đến tình yêu say đắm của trúc yêu đối với hồ yêu, cậu không khỏi nghĩ đến bản thân mình, trong lòng có chút buồn phiền.
Mở mắt ra, liền thấy được một mảnh hồng sắc đứng dưới gốc cây đào, khiến cậu nghĩ tới 《 Lâm thành 》. Đó là lần đầu tiên cậu nghiêm túc xem hết cả bộ phim điện ảnh. Coi đến cảnh nhân vật Liên Dư của Đan Á Đồng một thân hồng y ngã xuống mặt tuyến, trong lòng cậu liền xuất hiện cảm giác đau xót không nên lời.
Còn có bài hát “Trở lại”, bốn năm qua, đó là lần đầu tiên cậu nghe được giọng hát mà không hề kém hơn người nọ một chút nào.
Liêu Nhiễm ở một bên trầm tư nhìn ba người, trên mặt xuất hiện ý cười, một nụ cười mang tên YD (*** đãng).
Lúc quay phim, ba người dường như hỗ trợ lẫn nhau đóng phim nên diễn rất tốt, những người ở cạnh đó đều coi đến nỗi có thể nói là ghiền luôn.
Lý Nam hưng phấn càng trở nên điên cuồng, Liêu Nhiễm cười đến càng thêm YD.
Nhìn một vị thần cùng trúc yêu chỉ vì một hồ yêu vô tâm vô phế mà âm thầm đấu pháp, mà con hồ yêu này lại lười biếng thưởng thức trà, Liêu Nhiễm dưới đáy lòng cười to, đây là JQ, là một trái JQ đỏ mọng nha.
Vừa quay xong, Lý Nam hào hứng xoa xoa tay, cứ như là thấy phim đã quay xong, hắn đi đến cạnh ba người “Không tệ, rất không tồi.” Hồng quang trong mắt không thể nào che hết.
Tiếu Kỳ Thậm biết bệnh cũ của Lý Nam lại phát tác, đặt tay lên vai Đan Á Đồng nói “Đạo diễn Lý, tụi em đi thay trang phục trước. Buổi tối còn có chương trình, không vội về cũng không được.” Để tránh người này kích động mời hắn đi uống rượu, hắn nên sớm một chút đem lời này chặn lại.
“Á Đồng, tối nay có chương trình à?” Lạc Viêm Kiềm tay đặt lên bên vai còn lại của Đan Á Đồng “Tôi định mời anh tối nay đi ăn cơm cùng.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày nhìn cái tay đột nhiên xuất hiện, mỉm cười “Cậu Lạc thân là hồng bài của Phi Ngu chắc cũng bề bộn nhiều việc lắm nhỉ. Á Đồng là đàn em của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy. Cám ơn cậu Lạc đã quan tâm.”
Lạc Viêm Kiềm nhướng mày, cũng mỉm cười “Anh Tiếu là hồng bài của cả giới giải trí, so với tôi hẳn là bận rộn hơn nhiều chứ. Trước kia, tôi và Á Đồng là bạn bè, quan tâm bạn bè là chuyện đương nhiên. Ngược lại tôi nên cảm ơn anh đã quan tâm Á Đồng mới phải.”
Thế nhưng, Lý Nam ở một bên nghe được hai người nói chuyện, khóe miệng co giật. Hồng bài ư? Hai người này đem công ty của bọn họ thành kỹ viện rồi sao?
“Bây giờ tôi và Á Đồng là người cùng công ty, cũng tương đương như người một nhà. Người cùng nhà nên quan tâm lẫn nhau, sao có thể để bạn bè cảm ơn người nhà được chứ.” Tiếu Kỳ Thậm tiếp tục mỉm cười nói.
“À, thời gian trước đây, anh Tiếu gần gũi với Vương Hiểu, người đó là người thân nhất trong gia đình anh phải không?” Cậu còn nhớ được hồi trước Vương Hiểu cùng Tiếu Kỳ Thậm có scandal hẹn hò.
Tiếu Kỳ Thậm lại mỉm cười “Người thân nhất đương nhiên là Á Đồng. Nhưng mà, tôi cũng nghe nói Millie mới là bạn tốt nhất của cậu.” Hừ, cho là hắn không biết lúc trước cậu ta cùng một nữ diễn viên thần tượng đang nổi tiếng có scandal sao.
Đan Á Đồng mắt quét qua trái, lại liếc qua phải, không rõ hai người đàn ông này cười đến sáng lạn với nhau như vậy làm gì. Một trái một phải đẩy cái tay của hai người trên vai cậu ra “Bây giờ tôi mới biết được hóa ra hai người lại quan tâm đến nhau vậy đấy, chuyện xấu gì của đối phương cũng biết.”
Cậu suy nghĩ cẩn thận, “Chẳng lẽ hai người thích nhau?”
“Thình thịch!” Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy trái tim thủy tinh nhỏ bé của mình rạn nứt ra một đường.
“Hay là nói, hai người là tình địch?”
Vết nứt trên trái tim thủy tinh chậm rãi khép lại.
“Vậy người hai người cùng thích là Vương Hiểu hay là Millie. Theo tôi thấy thì Vương Hiểu so ra nữ tính hơn một chút…”
“Răng rắc!” trái tim thủy tinh triệt để vỡ thành từng mảnh.
Tiếu Kỳ Thậm cùng Lạc Viêm Kiềm cứng ngắc nhìn xem thiếu niên cười tủm tỉm đi xa, lại cứng ngắc nhìn đối phương, đồng thời nhấc chân, đều tự bỏ đi.
“Quả nhiên là tính tình nữ vương tiềm ẩn dưới bề ngoài ôn nhu.” Liêu Nhiễm ở một bên nghe lén, khóe miệng cong lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người kia đã định trước là xui xẻo mà.
A, thật là bộ phim khiến cho người khác chờ mong nha! Liêu Nhiễm xúc động bước đi.
Để lại đạo diễn Lý hóa đá, hắn im lặng ngẩng đầu nhìn trời. Chẳng lẽ hắn là trong suốt sao, ba người kia cứ như vậy mà đi?!
Đan Á Đồng mắt nhìn Lý Nam ngồi bên cạnh máy giám thị, mỉm cười, thu hồi ánh mắt, kéo vạt áo ngồi xuống trước cây đàn, khóe mắt mang theo chút mị hoặc.
Mị hoặc, là sự hấp dẫn của hồ ly.
Ánh mắt coi thường ẩn sâu trong đôi mắt của Lý Nam khi nhìn thấy động tác ngồi xuống của cậu, liền lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.
Làm một đạo diễn lâu năm, hắn đương nhiên phân biệt tốt đâu là một diễn viên xuất sắc, mà tư thế ngồi này của Đan Á Đồng cũng đã nói rõ giờ phút này cậu chính là hồ yêu Phong Vô, mà không phải là một diễn viên trong xã hội hiện đại.
“OK, 3, 2, 1, Action!”
Ngón tay dài nhỏ như bạch ngọc, nhẹ nhàng gẩy dây cầm, một cánh hoa đào rơi xuống mu bàn tay trắng nõn, góp phần nổi thêm vài phần hấp dẫn.
Ngón tay khẽ nhúc nhích “Đinh” một tiếng rất êm tai, chủ nhân của đôi tay tựa hồ rất hài lòng với tiếng cầm, chậm rãi vuốt thân cầm, giống như chạm vào người tình của mình.
Màn hình được kéo lên, là áo bào trắng như tuyết. Lại hướng lên, là chiếc cằm thon nhỏ cùng đôi môi phấn nhuận, mà miệng có chút nhếch lên, nói rõ tâm tình người này rất tốt, làm cho người khác nhịn không được muốn biết dung nhan người này tuyệt thế khuynh thành như thế nào.
Nào ngờ màn ảnh lại chuyển, dần kéo ra xa, chỉ có thể nhìn thấy dưới cây đào mơ hồ một thân ảnh màu trắng có chút biếng nhác, đan xen là những cánh hoa đào tung bay, mang theo cảm giác tao nhã không gì sánh bằng.
Trong màn ảnh xuất hiện một đôi cẩm hài màu ngân bạch, vạt áo màu xanh nhạt cùng hài ngân bạch phối cùng một chỗ với nhau, cảm giác thư thích khó nói lên lời.
Màn ảnh lặng lẽ dời lên, không giống như cách chuyển hình ảnh lần trước, khung hình hé ra gương mặt tuấn mỹ lại ôn hòa, nam tử đứng ở bên bụi hoa trắng, đôi mắt hắc bạch phân minh ngẩn ngơ nhìn về một phía. Ánh mắt lưu luyến không rời đi dường như điều hắn nhìn thấy chính là toàn bộ nhân gian này.
Màn ảnh lần nữa trở lại, vẫn là ngón tay trắng nõn thon dài, ngón tay khẽ động, sờ lên dây cầm, tiếng đàn thanh u vang lên giống như là xuân phong, không chỉ mang lại cảm giác thư thích mà còn đầy hấp dẫn.
Nam tử áo lục lặng lẽ nghe, lặng lẽ nhìn, trong nháy mắt đó chính là vĩnh hằng.
Phảng phất như đã qua thật lâu, lại phảng phất như chỉ trong nháy mắt, hắn đã bị lạc ở nơi đây. Có lẽ bởi vì tiếng cầm làm cho hắn si mê, cũng có lẽ là bởi vì người đánh đàn làm cho lòng người say đắm. Nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần liên quan tới người này thì đều là sự tồn tại tốt đẹp trên thế gian.
Tiếng cầm dừng lại, những ngón tay trắng nõn được thu lại từ từ, lư hương trên bàn để cầm vẫn còn tản ra từng đường khói màu lục, xuất hiện trong màn ảnh lúc này là khuôn mặt khiến vạn người chờ mong, thanh ti như mực, đồng tử màu trà, còn có đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo một chút, khóe miệng của cậu nở một nụ cười khuynh thành, nhìn về phía lục y nam tử đang đứng.
Bốn mắt nhìn nhau, cùng với rất nhiều cánh hoa rơi tung bay, hương hoa tuyệt vời.
“Tốt, cắt!” Lý Nam sau nửa ngày sững sờ mới giật mình tỉnh lại, vỗ đùi nói “Tuyệt vời, thật sự là quá hay. ” nói xong, hắn xoay người đối với Liêu Nhiễm còn đang ngốc lăng, nói “Cô Liêu, hai người kia thật sự rất phù hợp với vai diễn này, tốt lắm, tốt lắm.” Giờ phút này hắn thật kích động đến nói năng cũng trở nên lộn xộn.
“Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt!” Liêu Nhiễm lau nhanh khóe miệng đang chảy ra chất lỏng nào đó, vọt nhanh tới bên Đan Á Đồng vẫn đang ngồi ở bàn đặt cầm “Á Đồng, hóa ra cậu biết chơi đàn tranh, còn chơi tốt như vậy. Quả nhiên là nữ vương điện hạ toàn năng, thật quá đẹp, quá đẹp!”
Đan Á Đồng thu lại vẻ yêu mị, ôn hòa cười nói “Chị Liêu khích lệ em rồi.” Tuy nhiên, cậu có chút không rõ ý tứ trong lời nói của người phụ nữ này.
“Không phải khích lệ, tuyệt đối không phải khích lệ đâu.” Liêu Nhiễm chắp hai tay lại với nhau, hai mắt sáng ngời nói “Cậu đúng là nữ vương, hy vọng duy nhất mà tôi tìm kiếm. Cậu là cứu tinh của tôi, tôi bởi vì nữ vương biến kiêu ngạo mà tâm như pha lê vỡ, may mà được cậu chữa khỏi.”
Đan Á Đồng ngẩng đầu sửa sang lại chỗ tóc lộn xộn trước trán, nhằm che dấu ý cười ở khóe miệng mình đã trở nên run rẩy. Quả nhiên người hành nghề viết lách, đầu óc đều khác với người thường.
“Cậu ta vậy mà chơi được đàn tranh…” Lộ Phàm cảm thán nói, “Thật không thể ngờ.”
Lúc bọn họ đến phim trường, đúng lúc đang quay phim nên chỉ im lặng đứng một bên xem. Nhưng vì sao anh lại cảm thấy người bên cạnh có chút kì lạ.
Quay đầu nhìn Tiếu Kỳ Thậm, anh phát hiện trên mặt người bên cạnh không có chút vui vẻ nào.
Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn Lộ Phàm, giọng điệu bình thường nói “Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm đạo diễn Lý.” Khóe mắt quét qua Lạc Viêm Kiềm đứng cách đó không xa, mà Lạc Viêm Kiềm lúc này chính là đứng xa xa mỉm cười nhìn Đan Á Đồng.
“Đạo diễn Lý.” Tiếu Kỳ Thậm đi đến bên cạnh Lý Nam, người mà trong lúc này còn chưa từ sự hưng phấn tỉnh lại, mang theo ý cười hỏi “Xem ra hôm nay tâm tình của đạo diễn Lý dường như không tồi.”
Lý Nam vừa nhìn thấy người tới, ha ha cười “Cảnh vừa rồi cậu cũng thấy đấy, thế nào?”
Như thế nào, hắn chỉ muốn làm sao cắm vào hai mắt của cái tên Lạc Viêm Kiềm kia.
Mỉm cười “Rất đặc sắc, Lạc Viêm Kiềm diễn rất phù hợp, Á Đồng mỗi phần đều biểu hiện rất hoàn mỹ, khiến em còn tưởng rằng đó chính là người yêu Phong Vô của em đấy.”
“Ha ha, tốt lắm, bây giờ cậu cũng đi thay đồ đi, để tôi đi sắp xếp cảnh kế tiếp của ba người, rồi từ những cảnh quay này chọn ra những hình ảnh được nhất.” Đối với diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm mặc dù Lý Nam không thể nói là thật sự hài lòng, nhưng lại là nghệ sĩ hiếm có khiến hắn có cảm tình.
Tiếu Kỳ Thậm nhẹ gật đầu, cũng không chào hỏi Đan Á Đồng, thì đã theo nhân viên vào thẳng phòng hóa trang.
Đan Á Đồng được nhân viên báo cậu phải đi đổi trang phục, cũng không bất ngờ. Cậu sửa sang lại đồ trên người,vừa sửa vừa nghĩ về những cảnh sau.
Cảnh cuối có Tiếu Kỳ Thậm xuất hiện, cậu hiểu rõ diễn xuất của Tiếu Kỳ Thậm, thật sự không tồi, diễn cùng hắn cũng sẽ không có cảm giác chèn ép. Xét từ vị trí, tuổi tác và xuất thân của Tiếu Kỳ Thậm mà nói đã xem là hiếm thấy.
Nhà thiết kế ở bên cạnh có chút ngốc lăng nhìn thiếu niên đẹp đẽ trước mắt tự mình đeo thắt lưng, còn phối với ngọc bội trông rất hợp, động tác thuần thục giống như một diễn viên lão làng đã từng đóng rất nhiều phim cổ trang.
Mặc dù biết cậu diễn viên này có đóng trong《 Lâm thành 》, nhưng thật không nghĩ ra cách làm lại thành thạo đến chừng này. Hắn nhìn một thân hồng y làm nổi bật gương mặt trắng nõn của thiếu niên, đột nhiên cảm thấy, bộ trang phục này mặc vào không tạo cảm giác như đồng bóng, dung tục, mà chỉ khiến người khác cảm thấy tao nhã vô cùng.
Tiếu Kỳ Thậm một thân bạch y xuất trần, trên đầu đội mũ bạch ngọc, nụ cười trên mặt ôn hòa nhưng lại xa cách, cao cao tại thượng thương cảm nhìn người đời.
Đây là vị thần, một vị thần mà nhìn như bác ái nhưng lại vô tình.
Lạc Viêm Kiềm nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đi vào phim trường, không biết vì cái gì, cậu có cảm giác không thích người mới bước vào. Nhắm mắt lại, nghĩ đến tình yêu say đắm của trúc yêu đối với hồ yêu, cậu không khỏi nghĩ đến bản thân mình, trong lòng có chút buồn phiền.
Mở mắt ra, liền thấy được một mảnh hồng sắc đứng dưới gốc cây đào, khiến cậu nghĩ tới 《 Lâm thành 》. Đó là lần đầu tiên cậu nghiêm túc xem hết cả bộ phim điện ảnh. Coi đến cảnh nhân vật Liên Dư của Đan Á Đồng một thân hồng y ngã xuống mặt tuyến, trong lòng cậu liền xuất hiện cảm giác đau xót không nên lời.
Còn có bài hát “Trở lại”, bốn năm qua, đó là lần đầu tiên cậu nghe được giọng hát mà không hề kém hơn người nọ một chút nào.
Liêu Nhiễm ở một bên trầm tư nhìn ba người, trên mặt xuất hiện ý cười, một nụ cười mang tên YD (*** đãng).
Lúc quay phim, ba người dường như hỗ trợ lẫn nhau đóng phim nên diễn rất tốt, những người ở cạnh đó đều coi đến nỗi có thể nói là ghiền luôn.
Lý Nam hưng phấn càng trở nên điên cuồng, Liêu Nhiễm cười đến càng thêm YD.
Nhìn một vị thần cùng trúc yêu chỉ vì một hồ yêu vô tâm vô phế mà âm thầm đấu pháp, mà con hồ yêu này lại lười biếng thưởng thức trà, Liêu Nhiễm dưới đáy lòng cười to, đây là JQ, là một trái JQ đỏ mọng nha.
Vừa quay xong, Lý Nam hào hứng xoa xoa tay, cứ như là thấy phim đã quay xong, hắn đi đến cạnh ba người “Không tệ, rất không tồi.” Hồng quang trong mắt không thể nào che hết.
Tiếu Kỳ Thậm biết bệnh cũ của Lý Nam lại phát tác, đặt tay lên vai Đan Á Đồng nói “Đạo diễn Lý, tụi em đi thay trang phục trước. Buổi tối còn có chương trình, không vội về cũng không được.” Để tránh người này kích động mời hắn đi uống rượu, hắn nên sớm một chút đem lời này chặn lại.
“Á Đồng, tối nay có chương trình à?” Lạc Viêm Kiềm tay đặt lên bên vai còn lại của Đan Á Đồng “Tôi định mời anh tối nay đi ăn cơm cùng.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày nhìn cái tay đột nhiên xuất hiện, mỉm cười “Cậu Lạc thân là hồng bài của Phi Ngu chắc cũng bề bộn nhiều việc lắm nhỉ. Á Đồng là đàn em của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cậu ấy. Cám ơn cậu Lạc đã quan tâm.”
Lạc Viêm Kiềm nhướng mày, cũng mỉm cười “Anh Tiếu là hồng bài của cả giới giải trí, so với tôi hẳn là bận rộn hơn nhiều chứ. Trước kia, tôi và Á Đồng là bạn bè, quan tâm bạn bè là chuyện đương nhiên. Ngược lại tôi nên cảm ơn anh đã quan tâm Á Đồng mới phải.”
Thế nhưng, Lý Nam ở một bên nghe được hai người nói chuyện, khóe miệng co giật. Hồng bài ư? Hai người này đem công ty của bọn họ thành kỹ viện rồi sao?
“Bây giờ tôi và Á Đồng là người cùng công ty, cũng tương đương như người một nhà. Người cùng nhà nên quan tâm lẫn nhau, sao có thể để bạn bè cảm ơn người nhà được chứ.” Tiếu Kỳ Thậm tiếp tục mỉm cười nói.
“À, thời gian trước đây, anh Tiếu gần gũi với Vương Hiểu, người đó là người thân nhất trong gia đình anh phải không?” Cậu còn nhớ được hồi trước Vương Hiểu cùng Tiếu Kỳ Thậm có scandal hẹn hò.
Tiếu Kỳ Thậm lại mỉm cười “Người thân nhất đương nhiên là Á Đồng. Nhưng mà, tôi cũng nghe nói Millie mới là bạn tốt nhất của cậu.” Hừ, cho là hắn không biết lúc trước cậu ta cùng một nữ diễn viên thần tượng đang nổi tiếng có scandal sao.
Đan Á Đồng mắt quét qua trái, lại liếc qua phải, không rõ hai người đàn ông này cười đến sáng lạn với nhau như vậy làm gì. Một trái một phải đẩy cái tay của hai người trên vai cậu ra “Bây giờ tôi mới biết được hóa ra hai người lại quan tâm đến nhau vậy đấy, chuyện xấu gì của đối phương cũng biết.”
Cậu suy nghĩ cẩn thận, “Chẳng lẽ hai người thích nhau?”
“Thình thịch!” Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy trái tim thủy tinh nhỏ bé của mình rạn nứt ra một đường.
“Hay là nói, hai người là tình địch?”
Vết nứt trên trái tim thủy tinh chậm rãi khép lại.
“Vậy người hai người cùng thích là Vương Hiểu hay là Millie. Theo tôi thấy thì Vương Hiểu so ra nữ tính hơn một chút…”
“Răng rắc!” trái tim thủy tinh triệt để vỡ thành từng mảnh.
Tiếu Kỳ Thậm cùng Lạc Viêm Kiềm cứng ngắc nhìn xem thiếu niên cười tủm tỉm đi xa, lại cứng ngắc nhìn đối phương, đồng thời nhấc chân, đều tự bỏ đi.
“Quả nhiên là tính tình nữ vương tiềm ẩn dưới bề ngoài ôn nhu.” Liêu Nhiễm ở một bên nghe lén, khóe miệng cong lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người kia đã định trước là xui xẻo mà.
A, thật là bộ phim khiến cho người khác chờ mong nha! Liêu Nhiễm xúc động bước đi.
Để lại đạo diễn Lý hóa đá, hắn im lặng ngẩng đầu nhìn trời. Chẳng lẽ hắn là trong suốt sao, ba người kia cứ như vậy mà đi?!
/106
|