Đứa con độc nhất của Lạc gia tổ chức tiệc mừng sinh nhật đương nhiên sẽ có rất nhiều nhân vật lớn đến chúc mừng, nào là ông cục trưởng A, cục trưởng B, rồi cả ông bộ trưởng cũng nể mặt mà đến. Cái này tất nhiên không phải là vì Lạc Viêm Kiềm rồi, mà là vì ba của cậu.
Lạc Hoa cùng phu nhân của mình Tiên Bái ra chào hỏi khách đến. Tiên Bái tuy không phải mẹ ruột của Lạc Viêm Kiềm, nhưng sống cùng nhau hơn mười năm cũng coi như là hòa hợp, dù thiếu cái không khí ấm áp giữa hai mẹ con ruột thịt, ít nhất cũng coi như khá bình thản.
Tiên Bái đương nhiên nhận ra tối nay Lạc Viêm Kiềm cứ mãi thắc thỏm. Bà cầm theo ly rượu tao nhã đến gần Lạc Viêm Kiềm, thấp giọng hỏi “An, có chuyện không vui hả?”
Lạc Viêm Kiềm nhìn người phụ nữ mang vẻ đẹp sắc sảo trước mặt, bình thản lắc đầu ‘Không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi ạ.”
“Con đó…” Tiên Bái có chút bất đắc dĩ “Thật không hiểu là nghĩ gì lại đi làm ca sĩ gì gì đó. Mỗi ngày đều phải chạy theo lịch trình, gầy đi nhiều quá.”
Lạc Viêm Kiềm cúi đầu không nói lời nào, chỉ nhìn rượu sâm banh trong ly.
Tiên Bái cũng biết có chừng mực, điều phải làm cũng chỉ có thế này, bà cười cười, đổi chủ đề nói “Đi thôi, con trai Tiếu gia cũng tới rồi. Đây là cơ hội khó gặp, con qua chào cậu ta đi.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn qua cổng lớn, Đan Á Đồng còn chưa tới. Cậu giấu đi sự mất mát trong lòng, uống một ngụm sâm banh, có chút khổ sở đáp “Vâng.”
Tiên Bái chú ý tới cử chỉ của cậu, nghĩ chắc là đang chờ người nào đó nhưng người kia không đến. Xem ra An rất coi trọng người này, chỉ là không biết ai lại làm cho An vốn là đứa trẻ chẳng giao du nhiều người lại lộ ra vẻ mặt như thế.
Một chiếc xe Lincoln màu đen dừng ở ngoài cổng lớn Lạc gia. Bảo vệ cổng biết rõ, người mới tới lại là nhân vật lớn nào đó nữa, nên cũng không dám chậm trễ, liền bước đến nhìn thiệp mời đối phương đưa ra, thái độ lịch sự mở cửa chính.
Đan Á Đồng ngồi ở ghế phụ lái liếc nhìn dáng vẻ niềm nở của mấy nhân viên an ninh ở cổng “Anh nói xem, nếu em lái BMW công ty cho đến đây thì những người này sẽ tỏ thái độ như thế không?”
Tiếu Kỳ Thậm vừa lúc cho xe dừng lại, nghe Đan Á Đồng nói thế, cười cười “BMW cũng không tồi, nhưng chỉ sợ những người này sẽ không niềm nở như thế này đâu.”
Đan Á Đồng mở cửa xe, quét mắt nhìn chiếc Lincoln “khủng” của Tiếu Kỳ Thậm, rất nghiêm túc suy nghĩ bản thân có nên mua một chiếc xe tương đối xa hoa không.
Đàn ông chẳng phải đều thích xe sao?
“Này, cậu không phải là đang nghĩ mua xe đấy chứ?” Tiếu Kỳ Thậm đóng cửa xe lại, trêu cậu.
Bị người đoán đúng tâm sự, Đan Á Đồng cũng không giận, cậu liếc Tiếu Kỳ Thậm “Đang phải suy nghĩ thật kỹ.”
Thời gian này, cậu ở Thiên Quan đương nhiên là kiếm được nhiều tiền hơn so với chủ nhân của thân thể này khi còn ở Phi Ngu. Nhưng khách quan mà nói, so với kiếp trước, số tiền này quả thật chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ vậy, Đan Á Đồng không thể không thừa nhận bây giờ bản thân là một người nghèo. Cậu chỉnh chỉnh lại lễ phục của mình. Xem ra không có tiền đúng là chuyện khổ.
Tiếu Kỳ Thậm thấy cậu không nói lời nào, cho là cậu đang giận, vội vàng cười nịnh nọt với Đan Á Đồng “Cái kia, chúng ta nếu không vào… Tiệc bắt đầu rồi.”
Đan Á Đồng nhìn Tiếu Kỳ Thậm cười một cách kỳ quái, người này bị hâm hả? Cậu nghe đại sảnh truyền ra tiếng nhạc, nhẹ gật đầu “Đi thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm nhẹ nhàng thở ra, xem ra không giống là đang giận, khá tốt, khá tốt.
Đan Á Đồng đi hai bước, ngừng lại, cậu xoay người nhìn bạn Thiên vương còn cười ngu ngốc tại chỗ, mi nhướn lên.
Tiếu Kỳ Thậm hiểu ra, lập tức rất là vui vẻ đi về phía trước. Hắn và Đan Á Đồng với thân phận hiện tại, nếu Đan Á Đồng đi trước mặt hắn, ngày mai sẽ có phiền toái. Tối nay, tốt nhất là tránh mặt đám kí giả.
Bữa tiệc tổ chức ăn uống linh đình, mặc dù nhiều người nhưng lại không hề gây ra tiếng ồn quá lớn. Phu nhân các nhà đều duy trì vẻ gia giáo. Họ trò chuyện cùng nhau về chủ đề thời trang, trang sức, giọng điệu vừa phải, sẽ không quá ngạo mạn, cũng sẽ không làm bản thân có vẻ không có thân phận.
Đàn ông thì khách sáo với nhau, một mặt chú ý tin tức của công ty mình không để người khác nghe được, một mặt dùng mọi biện pháp để thám thính tin tức dù nhỏ xíu xiu của đối phương.
Bữa tiệc của giới thượng lưu, cũng không phải như phim truyền hình chỉ toàn uống rượu, khiêu vũ, mà còn là một buổi âm thầm đánh giá người khác.
Tiếu Kỳ Thậm bước vào lập tức khiến một số người xung quanh xoay người qua dò xét. Tuy biết cậu hai Tiếu gia này đang dấn thân vào giới nghệ thuật, nhưng ai cũng biết là người ông già Tiếu gia yêu thích vốn là đứa cháu nội thứ hai này, mà không phải Tổng giám đốc Tiếu thị bây giờ.
Tuy bề ngoài Tiếu Trình Ngự là Tổng giám đốc Tiếu thị, nhưng chỉ cần ông già chưa chết thì hắn mãi mãi chỉ là Tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Rất nhanh liền có người tiến đến đón tiếp, nịnh nọt nhưng lại ra vẻ như không phải, rồi tỏ ra kính trọng nhưng làm như không phải cố ý. Từ giây phút bước vào bữa tiệc, Tiếu Kỳ Thậm là cậu hai Tiếu gia Tiếu Tử Mặc, lời nói và hành động của hắn đại diện cho Tiếu gia, chứ không phải Tiếu Thiên vương của giới giải trí nữa.
Đan Á Đồng thấy Tiếu Kỳ Thậm như vậy, lắc nhẹ ly rượu sâm banh, chuẩn bị bỏ đi thì đằng sau vang lên một tiếng gọi vô cùng mừng rỡ.
“Á Đồng.” Lạc Viêm Kiềm vui mừng ra mặt, cậu bước đến cạnh Đan Á Đồng “Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ không đến đấy.”
Đan Á Đồng mỉm cười “Không có đâu. Nhưng vì nãy mới chụp xong hình quảng cáo, nên có hơi trễ chút, còn đang muốn cậu thứ lỗi nè.”
“Anh có thể tới là tốt rồi.” ý thức được lời nói của bản thân hình như hơi lộ liễu quá, Lạc Viêm Kiềm có chút không được tự nhiên vội ho một tiếng “Là CM của đồng hồ bên Tiếu thị à?”
“Ừ.” Trong mắt Đan Á Đồng hiện lên một tia châm chọc “Cậu cả Tiếu gia đã nói, quảng cáo này mà chụp không tốt, thì tôi cũng đừng có mong được ở lâu trong giới giải trí này nữa, nhân vật lớn như vậy uy hiếp sao tôi có thể không nỗ lực hết sức chứ.”
“Anh ta là cái thá gì. Mẹ ruột chỉ là một người giúp việc của Tiếu gia, tỏ vẻ cái gì chứ.” Lạc Viêm Kiềm khinh thường hừ lạnh.
Người trong xã hội thượng lưu cực kỳ coi trọng xuất thân, Tiếu Trình Ngự là người lạnh lùng cùng với xuất thân của hắn không phải là không có liên quan. Thêm cả việc ông già Tiếu gia không thích hắn, nguyên nhân rất lớn cũng là vì mẹ của hắn.
Đan Á Đồng che dấu sự vui vẻ ở khóe miệng “Đây là tiệc sinh nhật của cậu.” Cậu liếc mắt bốn phía, quả nhiên phát hiện ra Tiếu Trình Ngự. Người đàn ông này mặt không cảm xúc đang trò chuyện với một người phụ nữ. Người đó chính là vợ hắn.
“Anh đừng lo bị anh ta uy hiếp.” Lạc Viêm Kiềm mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn mở miệng nói “Tiếu gia cũng không phảii chỉ có mình anh ta là người thừa kế, Tiếu Kỳ Thậm sẽ không để anh bị bắt nạt đâu.”
Đan Á Đồng cũng chỉ cười cười. Cậu chưa bao giờ tin có người có thể che chở cho một người khác. Một người lúc khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tìm người khác nhờ giúp đỡ, mà là phải tự giúp bản thân mình. Nếu như không biết điều này, dù cho không phải làm trong giới giải trí đi chăng nữa, cũng không thể nào tiến xa hơn được. Cho dù cậu tin Tiếu Kỳ Thậm thật sự sẽ giúp mình, nhưng cậu cũng không muốn cuối cùng Tiếu Kỳ Thậm lại là ô dù của mình.
Tiếu Kỳ Thậm sau khi “tống tiễn” người cuối cùng xong, liền dáo dác bốn phía tìm Đan Á Đồng. Kết quả là thấy được Đan Á Đồng và Lạc Viêm Kiềm đang trò chuyện với nhau, xem biểu lộ của hai người thì hình như tâm trạng cũng không tệ lắm.
Người họ Tiếu nào đó ủy khuất, khổ sở. Hắn lạch cạch lạch cạch đi đến bên người Đan Á Đồng, rồi liền rất là khéo léo biến đổi “Á Đồng, sao chớp mắt cái là em biến mất tiêu thế?”
Cái giọng điệu này… Lạc Viêm Kiềm nắm cái ly thật chặt, trong lòng cậu khó chịu “Anh Tiếu hôm nay lại có thể đến tham gia sinh nhật của tôi, thật làm tôi thấy vinh hạnh quá.”
“À, tại hôm nay Á Đồng nói muốn tới, nên tôi liền đi cùng Á Đồng luôn.” Nói vậy ý là cậu đừng có tự mình đa tình, bản thiếu gia là nể Á Đồng mới đến đó.
Lạc Viêm Kiềm nghe ra ý của hắn, quay sang nói với Đan Á Đồng “Á Đồng, thật cảm ơn anh. Lần sau anh Tiếu nếu bề bộn công việc thì cũng đừng khiến anh ấy chỉ vì chuyện này mà trì hoãn, tôi sẽ ngại lắm đấy.”
Đan Á Đồng nhấp một hớp sâm banh, mỉm cười nghe hai người nói chuyện, cũng không nói gì. Nhưng việc hai người đang tràn đầy mùi thuốc súng làm cho cậu có chút hứng thú.
Hai người này hình như là vừa thấy mặt đã không thoải mái rồi. Chẳng lẽ thật sự như mình suy đoán, hai người này là tình địch của nhau? Nhưng bản thân cũng hay đi chung với Tiếu Kỳ Thậm như vậy, cũng đâu có thấy hắn cùng cô gái nào thân mật, ngoại trừ Lâm Vũ Hân… Nhưng, Lâm Vũ Hân thích chính là… Hơn nữa Tiếu Kỳ Thậm đối với Lâm Vũ Hân cũng không phải cảm giác của người yêu.
Đột nhiên nhớ tới bữa tiệc kỷ niệm tối ngày đó, Lạc Viêm Kiềm và Lâm Vũ Hân bị phóng viên ngăn ở một chỗ, chẳng lẽ nói… Lạc Viêm Kiềm thích Lâm Vũ Hân?
Bị suy đoán của bản thân lôi đi, Đan Á Đồng vội thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân. Bên tai truyền đến là tiếng nói chuyện vô cùng lịch sự của Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm.
“Tôi đâu có qua mặt được Tiếu Thiên vương, tháng này cũng truyền ra nhiều scandal như vậy nha.”
“Cậu Lạc cũng đừng tự ti thế, scandal của cậu cũng đâu thiếu.”
“Phải rồi, tôi nghe nói Tiếu Thiên vương phải dời lịch phát hành album tới lui, cũng không nên xảy ra biến cố gì mới tốt.”
“Chuyện này cũng không nhọc đến cậu Lạc phải hao tâm tổn trí. Tôi nghe nói cậu Lạc quay phim thần tượng lần tỷ suất xem đài không cao, có cần tôi giúp PR chút không?”
Đan Á Đồng nheo mắt lại, nhìn người đàn ông đang đi về hướng này, lắc lắc ly rượu sâm banh lên “Tổng giám đốc Tiếu.” Nụ cười cậu mang đến cảm giác thật lạnh.
Nhìn thấy người đi tới, Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm cũng không náo loạn nữa, bọn họ đều đứng ở cạnh Đan Á Đồng, tư thế giống như là nếu Tiếu Trình Ngự “vô lễ” với Đan Á Đồng, thì hai người bọn họ sẽ liền đem người này cho văng ra.
Tiếu Trình Ngự lại thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt Đan Á Đồng, cái này không phải là hắn cảm nhận sai, mà là ngày từ đầu Đan Á Đồng đã thật sự không thích hắn. Nên lúc nào cũng cư xử vô cùng thiếu lễ độ, hay châm chọc hắn. Nhưng, trong trí nhớ của hắn, căn bản không biết thiếu niên này.
Tiếu Trình Ngự dừng bước lại, hắn không có ý đi qua tiếp, chỉ là giơ ly rượu lên hướng về ba người bọn họ, rồi sau đó xoay người rời đi.
“Hừ!” Lạc Viêm Kiềm hừm một tiếng.
“Xuy!” Tiếu Kỳ Thậm phì cười, làm động tác nâng ly rượu lên với bóng lưng Tiếu Trình Ngự, sau đó uống một ngụm sâm banh.
Đan Á Đồng nhìn bóng lưng Tiếu Trình Ngự, cười vô cùng hoàn hảo.
Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm trao đổi ánh mắt, Lạc Viêm Kiềm chính là khó hiểu, Tiếu Kỳ Thậm chính là kiên quyết.
Tiếu Kỳ Thậm kiên quyết với tình yêu của mình.
Lạc Viêm Kiềm khó hiểu chính là cảm giác của Tiếu Kỳ Thậm đối với Đan Á Đồng, cũng có lẽ là không thể giải thích nổi tình cảm của bản thân.
Ai lại biết rõ, trong cái vòng lẩn quẩn phù phiếm này, cậu còn tìm không ra điều mình muốn, có lẽ đợi đến ngày cậu hiểu được thì đã trễ mất rồi.
Lạc Hoa cùng phu nhân của mình Tiên Bái ra chào hỏi khách đến. Tiên Bái tuy không phải mẹ ruột của Lạc Viêm Kiềm, nhưng sống cùng nhau hơn mười năm cũng coi như là hòa hợp, dù thiếu cái không khí ấm áp giữa hai mẹ con ruột thịt, ít nhất cũng coi như khá bình thản.
Tiên Bái đương nhiên nhận ra tối nay Lạc Viêm Kiềm cứ mãi thắc thỏm. Bà cầm theo ly rượu tao nhã đến gần Lạc Viêm Kiềm, thấp giọng hỏi “An, có chuyện không vui hả?”
Lạc Viêm Kiềm nhìn người phụ nữ mang vẻ đẹp sắc sảo trước mặt, bình thản lắc đầu ‘Không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi ạ.”
“Con đó…” Tiên Bái có chút bất đắc dĩ “Thật không hiểu là nghĩ gì lại đi làm ca sĩ gì gì đó. Mỗi ngày đều phải chạy theo lịch trình, gầy đi nhiều quá.”
Lạc Viêm Kiềm cúi đầu không nói lời nào, chỉ nhìn rượu sâm banh trong ly.
Tiên Bái cũng biết có chừng mực, điều phải làm cũng chỉ có thế này, bà cười cười, đổi chủ đề nói “Đi thôi, con trai Tiếu gia cũng tới rồi. Đây là cơ hội khó gặp, con qua chào cậu ta đi.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn qua cổng lớn, Đan Á Đồng còn chưa tới. Cậu giấu đi sự mất mát trong lòng, uống một ngụm sâm banh, có chút khổ sở đáp “Vâng.”
Tiên Bái chú ý tới cử chỉ của cậu, nghĩ chắc là đang chờ người nào đó nhưng người kia không đến. Xem ra An rất coi trọng người này, chỉ là không biết ai lại làm cho An vốn là đứa trẻ chẳng giao du nhiều người lại lộ ra vẻ mặt như thế.
Một chiếc xe Lincoln màu đen dừng ở ngoài cổng lớn Lạc gia. Bảo vệ cổng biết rõ, người mới tới lại là nhân vật lớn nào đó nữa, nên cũng không dám chậm trễ, liền bước đến nhìn thiệp mời đối phương đưa ra, thái độ lịch sự mở cửa chính.
Đan Á Đồng ngồi ở ghế phụ lái liếc nhìn dáng vẻ niềm nở của mấy nhân viên an ninh ở cổng “Anh nói xem, nếu em lái BMW công ty cho đến đây thì những người này sẽ tỏ thái độ như thế không?”
Tiếu Kỳ Thậm vừa lúc cho xe dừng lại, nghe Đan Á Đồng nói thế, cười cười “BMW cũng không tồi, nhưng chỉ sợ những người này sẽ không niềm nở như thế này đâu.”
Đan Á Đồng mở cửa xe, quét mắt nhìn chiếc Lincoln “khủng” của Tiếu Kỳ Thậm, rất nghiêm túc suy nghĩ bản thân có nên mua một chiếc xe tương đối xa hoa không.
Đàn ông chẳng phải đều thích xe sao?
“Này, cậu không phải là đang nghĩ mua xe đấy chứ?” Tiếu Kỳ Thậm đóng cửa xe lại, trêu cậu.
Bị người đoán đúng tâm sự, Đan Á Đồng cũng không giận, cậu liếc Tiếu Kỳ Thậm “Đang phải suy nghĩ thật kỹ.”
Thời gian này, cậu ở Thiên Quan đương nhiên là kiếm được nhiều tiền hơn so với chủ nhân của thân thể này khi còn ở Phi Ngu. Nhưng khách quan mà nói, so với kiếp trước, số tiền này quả thật chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ vậy, Đan Á Đồng không thể không thừa nhận bây giờ bản thân là một người nghèo. Cậu chỉnh chỉnh lại lễ phục của mình. Xem ra không có tiền đúng là chuyện khổ.
Tiếu Kỳ Thậm thấy cậu không nói lời nào, cho là cậu đang giận, vội vàng cười nịnh nọt với Đan Á Đồng “Cái kia, chúng ta nếu không vào… Tiệc bắt đầu rồi.”
Đan Á Đồng nhìn Tiếu Kỳ Thậm cười một cách kỳ quái, người này bị hâm hả? Cậu nghe đại sảnh truyền ra tiếng nhạc, nhẹ gật đầu “Đi thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm nhẹ nhàng thở ra, xem ra không giống là đang giận, khá tốt, khá tốt.
Đan Á Đồng đi hai bước, ngừng lại, cậu xoay người nhìn bạn Thiên vương còn cười ngu ngốc tại chỗ, mi nhướn lên.
Tiếu Kỳ Thậm hiểu ra, lập tức rất là vui vẻ đi về phía trước. Hắn và Đan Á Đồng với thân phận hiện tại, nếu Đan Á Đồng đi trước mặt hắn, ngày mai sẽ có phiền toái. Tối nay, tốt nhất là tránh mặt đám kí giả.
Bữa tiệc tổ chức ăn uống linh đình, mặc dù nhiều người nhưng lại không hề gây ra tiếng ồn quá lớn. Phu nhân các nhà đều duy trì vẻ gia giáo. Họ trò chuyện cùng nhau về chủ đề thời trang, trang sức, giọng điệu vừa phải, sẽ không quá ngạo mạn, cũng sẽ không làm bản thân có vẻ không có thân phận.
Đàn ông thì khách sáo với nhau, một mặt chú ý tin tức của công ty mình không để người khác nghe được, một mặt dùng mọi biện pháp để thám thính tin tức dù nhỏ xíu xiu của đối phương.
Bữa tiệc của giới thượng lưu, cũng không phải như phim truyền hình chỉ toàn uống rượu, khiêu vũ, mà còn là một buổi âm thầm đánh giá người khác.
Tiếu Kỳ Thậm bước vào lập tức khiến một số người xung quanh xoay người qua dò xét. Tuy biết cậu hai Tiếu gia này đang dấn thân vào giới nghệ thuật, nhưng ai cũng biết là người ông già Tiếu gia yêu thích vốn là đứa cháu nội thứ hai này, mà không phải Tổng giám đốc Tiếu thị bây giờ.
Tuy bề ngoài Tiếu Trình Ngự là Tổng giám đốc Tiếu thị, nhưng chỉ cần ông già chưa chết thì hắn mãi mãi chỉ là Tổng giám đốc trên danh nghĩa.
Rất nhanh liền có người tiến đến đón tiếp, nịnh nọt nhưng lại ra vẻ như không phải, rồi tỏ ra kính trọng nhưng làm như không phải cố ý. Từ giây phút bước vào bữa tiệc, Tiếu Kỳ Thậm là cậu hai Tiếu gia Tiếu Tử Mặc, lời nói và hành động của hắn đại diện cho Tiếu gia, chứ không phải Tiếu Thiên vương của giới giải trí nữa.
Đan Á Đồng thấy Tiếu Kỳ Thậm như vậy, lắc nhẹ ly rượu sâm banh, chuẩn bị bỏ đi thì đằng sau vang lên một tiếng gọi vô cùng mừng rỡ.
“Á Đồng.” Lạc Viêm Kiềm vui mừng ra mặt, cậu bước đến cạnh Đan Á Đồng “Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ không đến đấy.”
Đan Á Đồng mỉm cười “Không có đâu. Nhưng vì nãy mới chụp xong hình quảng cáo, nên có hơi trễ chút, còn đang muốn cậu thứ lỗi nè.”
“Anh có thể tới là tốt rồi.” ý thức được lời nói của bản thân hình như hơi lộ liễu quá, Lạc Viêm Kiềm có chút không được tự nhiên vội ho một tiếng “Là CM của đồng hồ bên Tiếu thị à?”
“Ừ.” Trong mắt Đan Á Đồng hiện lên một tia châm chọc “Cậu cả Tiếu gia đã nói, quảng cáo này mà chụp không tốt, thì tôi cũng đừng có mong được ở lâu trong giới giải trí này nữa, nhân vật lớn như vậy uy hiếp sao tôi có thể không nỗ lực hết sức chứ.”
“Anh ta là cái thá gì. Mẹ ruột chỉ là một người giúp việc của Tiếu gia, tỏ vẻ cái gì chứ.” Lạc Viêm Kiềm khinh thường hừ lạnh.
Người trong xã hội thượng lưu cực kỳ coi trọng xuất thân, Tiếu Trình Ngự là người lạnh lùng cùng với xuất thân của hắn không phải là không có liên quan. Thêm cả việc ông già Tiếu gia không thích hắn, nguyên nhân rất lớn cũng là vì mẹ của hắn.
Đan Á Đồng che dấu sự vui vẻ ở khóe miệng “Đây là tiệc sinh nhật của cậu.” Cậu liếc mắt bốn phía, quả nhiên phát hiện ra Tiếu Trình Ngự. Người đàn ông này mặt không cảm xúc đang trò chuyện với một người phụ nữ. Người đó chính là vợ hắn.
“Anh đừng lo bị anh ta uy hiếp.” Lạc Viêm Kiềm mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn mở miệng nói “Tiếu gia cũng không phảii chỉ có mình anh ta là người thừa kế, Tiếu Kỳ Thậm sẽ không để anh bị bắt nạt đâu.”
Đan Á Đồng cũng chỉ cười cười. Cậu chưa bao giờ tin có người có thể che chở cho một người khác. Một người lúc khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là tìm người khác nhờ giúp đỡ, mà là phải tự giúp bản thân mình. Nếu như không biết điều này, dù cho không phải làm trong giới giải trí đi chăng nữa, cũng không thể nào tiến xa hơn được. Cho dù cậu tin Tiếu Kỳ Thậm thật sự sẽ giúp mình, nhưng cậu cũng không muốn cuối cùng Tiếu Kỳ Thậm lại là ô dù của mình.
Tiếu Kỳ Thậm sau khi “tống tiễn” người cuối cùng xong, liền dáo dác bốn phía tìm Đan Á Đồng. Kết quả là thấy được Đan Á Đồng và Lạc Viêm Kiềm đang trò chuyện với nhau, xem biểu lộ của hai người thì hình như tâm trạng cũng không tệ lắm.
Người họ Tiếu nào đó ủy khuất, khổ sở. Hắn lạch cạch lạch cạch đi đến bên người Đan Á Đồng, rồi liền rất là khéo léo biến đổi “Á Đồng, sao chớp mắt cái là em biến mất tiêu thế?”
Cái giọng điệu này… Lạc Viêm Kiềm nắm cái ly thật chặt, trong lòng cậu khó chịu “Anh Tiếu hôm nay lại có thể đến tham gia sinh nhật của tôi, thật làm tôi thấy vinh hạnh quá.”
“À, tại hôm nay Á Đồng nói muốn tới, nên tôi liền đi cùng Á Đồng luôn.” Nói vậy ý là cậu đừng có tự mình đa tình, bản thiếu gia là nể Á Đồng mới đến đó.
Lạc Viêm Kiềm nghe ra ý của hắn, quay sang nói với Đan Á Đồng “Á Đồng, thật cảm ơn anh. Lần sau anh Tiếu nếu bề bộn công việc thì cũng đừng khiến anh ấy chỉ vì chuyện này mà trì hoãn, tôi sẽ ngại lắm đấy.”
Đan Á Đồng nhấp một hớp sâm banh, mỉm cười nghe hai người nói chuyện, cũng không nói gì. Nhưng việc hai người đang tràn đầy mùi thuốc súng làm cho cậu có chút hứng thú.
Hai người này hình như là vừa thấy mặt đã không thoải mái rồi. Chẳng lẽ thật sự như mình suy đoán, hai người này là tình địch của nhau? Nhưng bản thân cũng hay đi chung với Tiếu Kỳ Thậm như vậy, cũng đâu có thấy hắn cùng cô gái nào thân mật, ngoại trừ Lâm Vũ Hân… Nhưng, Lâm Vũ Hân thích chính là… Hơn nữa Tiếu Kỳ Thậm đối với Lâm Vũ Hân cũng không phải cảm giác của người yêu.
Đột nhiên nhớ tới bữa tiệc kỷ niệm tối ngày đó, Lạc Viêm Kiềm và Lâm Vũ Hân bị phóng viên ngăn ở một chỗ, chẳng lẽ nói… Lạc Viêm Kiềm thích Lâm Vũ Hân?
Bị suy đoán của bản thân lôi đi, Đan Á Đồng vội thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân. Bên tai truyền đến là tiếng nói chuyện vô cùng lịch sự của Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm.
“Tôi đâu có qua mặt được Tiếu Thiên vương, tháng này cũng truyền ra nhiều scandal như vậy nha.”
“Cậu Lạc cũng đừng tự ti thế, scandal của cậu cũng đâu thiếu.”
“Phải rồi, tôi nghe nói Tiếu Thiên vương phải dời lịch phát hành album tới lui, cũng không nên xảy ra biến cố gì mới tốt.”
“Chuyện này cũng không nhọc đến cậu Lạc phải hao tâm tổn trí. Tôi nghe nói cậu Lạc quay phim thần tượng lần tỷ suất xem đài không cao, có cần tôi giúp PR chút không?”
Đan Á Đồng nheo mắt lại, nhìn người đàn ông đang đi về hướng này, lắc lắc ly rượu sâm banh lên “Tổng giám đốc Tiếu.” Nụ cười cậu mang đến cảm giác thật lạnh.
Nhìn thấy người đi tới, Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm cũng không náo loạn nữa, bọn họ đều đứng ở cạnh Đan Á Đồng, tư thế giống như là nếu Tiếu Trình Ngự “vô lễ” với Đan Á Đồng, thì hai người bọn họ sẽ liền đem người này cho văng ra.
Tiếu Trình Ngự lại thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt Đan Á Đồng, cái này không phải là hắn cảm nhận sai, mà là ngày từ đầu Đan Á Đồng đã thật sự không thích hắn. Nên lúc nào cũng cư xử vô cùng thiếu lễ độ, hay châm chọc hắn. Nhưng, trong trí nhớ của hắn, căn bản không biết thiếu niên này.
Tiếu Trình Ngự dừng bước lại, hắn không có ý đi qua tiếp, chỉ là giơ ly rượu lên hướng về ba người bọn họ, rồi sau đó xoay người rời đi.
“Hừ!” Lạc Viêm Kiềm hừm một tiếng.
“Xuy!” Tiếu Kỳ Thậm phì cười, làm động tác nâng ly rượu lên với bóng lưng Tiếu Trình Ngự, sau đó uống một ngụm sâm banh.
Đan Á Đồng nhìn bóng lưng Tiếu Trình Ngự, cười vô cùng hoàn hảo.
Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm trao đổi ánh mắt, Lạc Viêm Kiềm chính là khó hiểu, Tiếu Kỳ Thậm chính là kiên quyết.
Tiếu Kỳ Thậm kiên quyết với tình yêu của mình.
Lạc Viêm Kiềm khó hiểu chính là cảm giác của Tiếu Kỳ Thậm đối với Đan Á Đồng, cũng có lẽ là không thể giải thích nổi tình cảm của bản thân.
Ai lại biết rõ, trong cái vòng lẩn quẩn phù phiếm này, cậu còn tìm không ra điều mình muốn, có lẽ đợi đến ngày cậu hiểu được thì đã trễ mất rồi.
/106
|