Quay xong cảnh của Tiếu Kỳ Thậm và Vệ Mính thì cũng đã đến gần trưa, Lý Nam đành miễn cưỡng chấp nhận cảnh quay đó. Quay đầu lại thì thấy nam diễn viên đóng cảnh cuối đã ôm kịch bản ngủ ở trên ghế.
Hắn lại nhìn sang Liêu Nhiễm vừa nãy cùng Đan Á Đồng đi đâu đó giờ lộ vẻ có chút mất mát, hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Hai vị, một thì đang ngủ, một đang ngồi trong góc ai thán, Lý Nam lắc đầu, giới trẻ bây giờ với hắn khi xưa khác nhiều quá.
Muốn lay tỉnh Đan Á Đồng nhưng nghĩ đến vừa rồi người nào đó khi bị đánh thức đã nói lời kinh hãi như thế nào, thế là Lý Nam cảm thấy hay chuyện này giao cho người quen thân cậu thì tốt hơn. Hắn nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang đọc kịch bản cách đó mười mét, nhìn nhìn lại thì thấy Tiếu Đại Thiên vương đang đi tới hướng này, Lý Nam nới lỏng một ngụm khí, là cậu ta.
Tiếu Kỳ Thậm nhận ra ý nài nỉ trong mắt Lý Nam, cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ là đạo diễn đại tài họ Lý này lại có chỗ kiêng kị Đan Á Đồng, vì… Trong nụ cười của hắn mang theo suy nghĩ sâu xa, là vì Đan Á Đồng vô thức kêu lên cái tên hiệu kia sao?
Đi đến cạnh người còn đang say ngủ, hắn cười tủm tỉm thò một ngón tay ra chọt chọt gò má trắng nõn của đối phương, xúc cảm tốt lắm, lại chọt chọt.
Một bàn tay trắng ngần tóm lấy ngón tay của hắn, Đan Á Đồng mở mắt ra, trong mắt mang theo một tia mông lung lúc vừa tỉnh ngủ “Anh làm gì thế?”
Ngón tay của mình bị cầm, hắn không có ý muốn rút ra, ngược lại còn cười càng thêm xán lạn, tay kia của Tiếu Kỳ Thậm vỗ vỗ lên đầu Đan Á Đồng “Nhanh lên một chút, chuẩn bị quay phim rồi kìa.”
Đan Á Đồng tự buông ngón tay Tiếu Kỳ Thậm ra, ngồi dậy, ngáp một cái “Lập tức thì tốt rồi.”
Thấy Đan Á Đồng tỉnh lại, chuyên viên trang điểm lập tức chạy tới make up lại cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng ngồi thành tượng để nhân viên “tác nghiệp”
Sau khi trang điểm xong, sửa sang lại phục trang trên người, Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm đi vào nơi quay phim ở trong phòng. Một tòa bạch ngọc rất đẹp dựng bên cạnh hồ nước, bốn phía hồ được bao quanh bởi những bệ ngọc như một hòn bảo thạch, tấm bình phong bằng ngọc như một bức tường chắn, cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn hé mở một nữa, lụa trắng mỏng tung bay, thỉnh thoảng lại có thêm vài cánh đào phấp phới rơi vào trong hồ nước trong suốt mang theo cảm giác diễm lệ. Nhưng nhất định phải bỏ qua cảnh nhân viên tổ đạo cụ đang nấp sau cánh cửa tung hoa đào lên, và cũng phải quên đi cái buốt giá của dòng nước trong hồ.
Tình cảnh này nếu như không biết trước phải quay cảnh gì, thì nhất định có thể chạy ra ngoài chết ngất ngay lập tức. Đương nhiên, đây không phải cảnh XXOO gì rồi, mà là cảnh hôn môi, hơn nữa lại cực kỳ ái muội, nếu không biết chừng mực thì thành ra dung tục hoặc làm ra vẻ.
“Khụ.” Lý Nam vội ho một tiếng, nói ra yêu cầu của bản thân “Cảnh này tôi không muốn phải quay đi quay lại, mà hi vọng chỉ cần quay một lần là xong. Chủ yếu là muốn tạo ra cảm giác ấm áp, mập mờ, các cậu không cần phải làm chuyện diễm tình cho tôi. Đan Á Đồng, cậu phải đóng là một hồ ly tinh xinh đẹp vũ mị, nhưng phải chú ý chừng mực, đừng cho tôi cảm giác là nam kĩ ở thanh lâu nhé.”
Bốn phía nghe thấy thế, khóe miệng ai nấy đều nhịn không được run rẩy, đạo diễn Lý nói thật trắng trợn nha.
Liêu Nhiễm lại cười vô cùng xán lạn, cái vẻ mất mát lúc nãy đã chạy mất tăm hơi. Nhìn hai mỹ nam nghịch nước, đây là một màn kích thích mắt cỡ nào, đời người quả thật là quá tuyệt.
Chỉ có Lạc Viêm Kiềm đứng ở một bên nhìn cảnh sắc xinh đẹp phía trước là cảm thấy chướng mắt, cảnh hôn! Nhớ tới thái độ của Tiếu Kỳ Thậm đối với Đan Á Đồng, cậu đương nhiên sẽ không tin đây là tình cảm của anh em đồng nghiệp. Đàn em của Tiếu Kỳ Thậm nhiều như thế, vì sao lại đối xử đặc biệt với Á Đồng, còn chân chó đến không chịu được, hoàn toàn là Tư Mã Chiêu chi tâm người qua đường đều biết.
Tiếu Kỳ Thậm cúi người thò tay xuống xem thử nhiệt độ của nước. Thật lạnh! Tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng giờ mà quay phim trong nước thế này thì vẫn là tương đối lạnh. Hắn nghiêng đầu qua nhìn Đan Á Đồng “Nước lạnh thế này em chịu được không?”
Đan Á Đồng xoay người lại thò tay xuống nước, lạnh nhạt nói “Có thể tiến hành.”
Tiếu Kỳ Thậm vào nghề đã bốn năm, sớm đã nếm qua nhiều khó khăn như vậy, thấy Đan Á Đồng dường như không bất mãn lắm nên cũng yên lòng, nói với ông đạo diễn ở sau lưng “Có thể chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Câu chuyện phát sinh lúc này rất đơn giản. Thiên Trần là thượng tiên, thế nên dù là chỗ ở ở nhân gian thì vẫn hoa lệ vô cùng. Ngày đó khi hắn đang tắm, thì có một con hồ ly vì bị cao nhân đuổi giết mà bất ngờ xuyên qua kết giới của hắn mà rơi tõm vào trong cái hồ bạch ngọc. Sau đó vị thượng tiên vốn đã sớm động tâm với con hồ ly xinh đẹp liền hôn lên môi nó.
Trò hay còn chưa bắt đầu, nhưng bà chị Liêu nhìn người đàn ông mặc một cái áo đơn nghiêng người dựa vào ngọc trì trên vách đá, hận không thể gào khóc hét lên, dáng người này, cơ bụng này, thật sự là quá mê người. Không biết Đan nữ vương sẽ có tư sắc thế nào khi ở trong nước nữa? Bà chị Liêu nhịn không được bắt đầu YY.
Vì để cảnh quay đạt hiệu quả, trong thời tiết này cũng không biết bên tổ đạo cụ làm thế nào mà tạo ra cảm giác hơi nước mông lung nhưng khi quay lên thì hình ảnh hiện trên máy giám thị lại rất tốt.
Cho dù là tắm rửa, Thiên Trần vẫn đội mũ ngọc trên đầu, trên gương mặt như ngọc ấy tràn đầy vẻ thoải mái, dựa vào ngọc trì nhắm mắt lại không biết nghĩ đến ai mà ngay cả khóe miệng cũng mang theo nụ cười mỉm. Nước trong hồ cao vừa tới ngực, chỉ loáng thoáng thấy được thân hình rắn chắc mạnh mẽ của hắn.
Gió đêm nổi lên, những mảnh lụa mỏng màu trắng tung bay theo gió, mang theo nét quyến rũ của buổi đêm. Thiên Trần mở mắt ra, giọng nói như nỉ non thốt ra một cái tên “Phong Vô…”
Dường như là đáp lại tiếng gọi của hắn, một đạo hồng ảnh xẹt qua, đột nhiên rơi vào trong hồ bạch ngọc, mái tóc đen nhánh cùng chiếc áo đỏ đan vào trong làn nước, trong đêm tối này có vẻ vô cùng mị nhân.
ThiênTrần nhìn thân ảnh có chút quen thuộc này, bóng dáng từ trên cao, có chút không xác định “Phong Vô?”
“Ùm” người ngã từ trong dòng nước trồi lên, bởi vì chạy trốn nên còn kinh hoảng, hồng bào trên vai trái chảy xuống lộ ra bả vai trắng nõn.
“A, là ngươi?” Vẻ kinh hoảng biến mất, Phong Vô bơi tới gần Thiên Trần, thò ngón tay dài nhỏ chọt chọt lên đầu vai người kia, ngữ khí mang theo một tia ám ách “Không nghĩ tới người ở đây lại là ngươi.” Cậu giương môi, mang theo vẻ mị hoặc đặc biệt của hồ ly “Ta bị người đuổi giết, muốn mượn quý phủ dùng một lát.”
Những nơi bị Phong Vô chạm vào, Thiên Trần liền cảm thấy khô nóng giống như lửa đốt. Hắn nhìn mặt Phong Vô, mí mắt rũ xuống… Đột nhiên vươn tay ra ôm lấy eo Phong Vô “Có người xông vào.”
“Phải không?” Phong Vô thấy hắn che cho mình, liền nhu tình tựa vào trước ngực nam nhân, ngữ khí lười biếng,… tay kia ôm lên cái cổ của nam nhân.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thiên Trần chỉ có một nam tử hồng y yêu mị như lửa. Hắn giống như là bị đầu độc, cúi đầu hôn lên cánh môi nam tử…
Đau khổ triền miên, bạch y mềm mại, nước xanh lay động sóng, cánh đào nhảy múa rơi lên mặt đất kiều diễm vô cùng. Chỉ thấy bạch y thâm tình vô hạn, hồng y mị nhãn như tơ.
Lạc Viêm Kiềm nhìn hai người đàn ông hôn sâu, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay mà bản thân không hay. Biết rõ đây là đang quay phim, nhưng trong nội tâm cái cảm giác khó chịu kia vẫn như ngân châm đâm vào từng nhát một, làm cho người ta đụng không được, nhổ ra cũng không xong.
“Cut, kết thúc công việc!” Lý Nam ra lệnh một tiếng, Tiếu Kỳ Thậm so với nhân viên công tác động tác còn nhanh hơn, vội kéo Đan Á Đồng ra khỏi hồ, nhận áo khoác từ trợ lý của mình choàng lên người Đan Á Đồng xong, rồi mới nhận thêm một áo khoác nữa cứng ngắc phủ lên cho mình.
Đan Á Đồng cũng lạnh đến phát run, dù cho trên người đã khoác thêm áo thì vẫn khó chịu vô cùng. Một bàn tay lạnh chẳng kém liền nắm lấy tay cậu “Bây giờ chúng ta phải tắm nước nóng liền thôi.” Nói xong, một ly trà sữa ấm áp đưa đến cái tay không bị nắm của cậu.
Đan Á Đồng cầm lấy trà sữa, để mặc Tiếu Kỳ Thậm đem cậu rời khỏi hiện trường, đến phòng tạm thời của đoàn làm phim để tắm rửa.
“Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ!” Liêu Nhiễm nhìn hình ảnh trong máy giám thị, hưng phấn đến không thể kiềm chế được, liền tóm lấy một người, nói “Thật sự là quá đẹp, quá đẹp!”
Lạc Viêm Kiềm nhìn Liêu Nhiễm nắm quần áo của mình tạo thành đầy vết nhăn “Chị Liêu, bộ phục trang này còn phải quay cảnh sau đấy. Chị không cần phải kích động như vậy đâu.”
Liêu Nhiễm ngây ngẩn. Bà chị này giờ mới nhìn rõ người mình túm lấy là ai, rất nhanh rút tay lại. Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của Lạc Viêm Kiềm, cô nàng không khỏi rùng mình một cái. Quả nhiên đàn ông khi ghen là đáng sợ nhất.
“Cái kia, Viêm Kiềm, cảnh quay của cậu cũng xong rồi, có thể thay trang phục ra rồi nghỉ ngơi thật tốt, mai sẽ đi Vân Nam đấy.” Liêu Nhiễm gượng cười đứng dậy, sau đó chân đi giày cao gót, dùng tốc độ tuyệt đối không chậm mà đi mất.
Ngồi ở trước máy giám thị chỉ còn lại mình Lý Nam. Hắn vuốt cằm nhìn kỹ chi tiết, sau đó gật đầu “Thật là đặc sắc.”
Lạc Viêm Kiêm vừa đi xa vài bước nghe thấy thế, lập tức quay đầu lại trừng mắt Lý Nam, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
“Kỳ quái, tại sao lại lạnh thế này?” Lý Nam sờ sờ cánh tay của mình, vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt của hắn rơi vào máy giám thị, trên màn hình tình cảm trong ánh mắt Thiên Trần thật nồng nàn, trong mắt dường như chỉ có người mặc áo đỏ kia.
Lý Nam tắt đi máy giám thị, cầm lấy loa phóng thanh lên nói “Mọi người dọn dẹp nhanh lên, dọn xong đêm này chúng ta cùng đi chơi.”
Lập tức phim trường truyền đến tiếng vỗ tay hoan hô, Lý Nam hắn nhất định phải xác định suy đoán trong lòng, đêm nay chính là cơ hội.
Đan Á Đồng sau khi tắm xong bằng nước ấm mới có cảm giác mình sống lại. Cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, ra khỏi phòng lau tóc.
Nơi cửa ra vào, Tiếu Kỳ Thậm đã đợi sẵn đó. Tiếu Kỳ Thậm thấy sắc mặt Đan Á Đồng vốn hay tái nhợt giờ vì tắm mà lộ ra chút hồng hào, trong lòng mặc niệm N lần mình không phải sắc lang xong mới dám đến gần cậu “Buổi tối đạo diễn Lý nói cùng đi ca hát, uống rượu đấy. Em đi không?” Nói xong, liền giật lấy cái khăn trong tay Đan Á Đồng, kéo cậu ra ngồi ở cái sofa cách đó không xa, sau đó giúp cậu lau khô tóc.
Đan Á Đồng ngáp một cái, để mặc Tiếu Kỳ Thậm lau khô tóc cho mình “Sao có thể không đi được, tất cả đều là người trong cùng đoàn làm phim mà…” Nói xong, lại ngáp một cái.
Tiếu Đại Thiên vương thấy thế rất chu đáo đem đầu người nào đó đã có chút mơ hồ đặt trên đùi mình, một bên nói khẽ “Nếu mệt quá thì nghỉ một lúc đi. Đến lúc đó anh sẽ kêu em dậy.”
“Ừ…” Đan Á Đồng thanh âm mơ mơ màng màng, hiển nhiên đã rất không thanh tỉnh. Thân thể Đan Á Đồng rất gầy yếu, hồi nãy lại phải ngâm nước lạnh vốn là chuyện xương cốt không thể chịu được. Đan Á Đồng trước khi ngủ lại một lần nữa lên quyết tâm phải rèn luyện thân thể.
Chỉ một lúc, người trên đùi đã hô hấp vững vàng, rõ ràng là đang ngủ, Tiếu Đại Thiên vương cười rất thỏa mãn. Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không có giây phút nào mà tình cảm đơn thuần như hiện tại, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên nhìn hai người dựa sát vào nhau trên sofa, trầm mặc rời đi.
Một góc khác, đồng chí trợ lý vừa đi lấy thuốc về, nhìn hai người trong lòng cảm thán, hóa ra trong lúc mình rời đi đã làm cho hai người này theo quy tắc ngầm bay lên đến tình trạng JQ lẫn nhau rồi sao?
Chú thích:
Tư Mã Chiêu chi tâm:
Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.
Hắn lại nhìn sang Liêu Nhiễm vừa nãy cùng Đan Á Đồng đi đâu đó giờ lộ vẻ có chút mất mát, hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Hai vị, một thì đang ngủ, một đang ngồi trong góc ai thán, Lý Nam lắc đầu, giới trẻ bây giờ với hắn khi xưa khác nhiều quá.
Muốn lay tỉnh Đan Á Đồng nhưng nghĩ đến vừa rồi người nào đó khi bị đánh thức đã nói lời kinh hãi như thế nào, thế là Lý Nam cảm thấy hay chuyện này giao cho người quen thân cậu thì tốt hơn. Hắn nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang đọc kịch bản cách đó mười mét, nhìn nhìn lại thì thấy Tiếu Đại Thiên vương đang đi tới hướng này, Lý Nam nới lỏng một ngụm khí, là cậu ta.
Tiếu Kỳ Thậm nhận ra ý nài nỉ trong mắt Lý Nam, cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ là đạo diễn đại tài họ Lý này lại có chỗ kiêng kị Đan Á Đồng, vì… Trong nụ cười của hắn mang theo suy nghĩ sâu xa, là vì Đan Á Đồng vô thức kêu lên cái tên hiệu kia sao?
Đi đến cạnh người còn đang say ngủ, hắn cười tủm tỉm thò một ngón tay ra chọt chọt gò má trắng nõn của đối phương, xúc cảm tốt lắm, lại chọt chọt.
Một bàn tay trắng ngần tóm lấy ngón tay của hắn, Đan Á Đồng mở mắt ra, trong mắt mang theo một tia mông lung lúc vừa tỉnh ngủ “Anh làm gì thế?”
Ngón tay của mình bị cầm, hắn không có ý muốn rút ra, ngược lại còn cười càng thêm xán lạn, tay kia của Tiếu Kỳ Thậm vỗ vỗ lên đầu Đan Á Đồng “Nhanh lên một chút, chuẩn bị quay phim rồi kìa.”
Đan Á Đồng tự buông ngón tay Tiếu Kỳ Thậm ra, ngồi dậy, ngáp một cái “Lập tức thì tốt rồi.”
Thấy Đan Á Đồng tỉnh lại, chuyên viên trang điểm lập tức chạy tới make up lại cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng ngồi thành tượng để nhân viên “tác nghiệp”
Sau khi trang điểm xong, sửa sang lại phục trang trên người, Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm đi vào nơi quay phim ở trong phòng. Một tòa bạch ngọc rất đẹp dựng bên cạnh hồ nước, bốn phía hồ được bao quanh bởi những bệ ngọc như một hòn bảo thạch, tấm bình phong bằng ngọc như một bức tường chắn, cánh cửa gỗ trạm trổ hoa văn hé mở một nữa, lụa trắng mỏng tung bay, thỉnh thoảng lại có thêm vài cánh đào phấp phới rơi vào trong hồ nước trong suốt mang theo cảm giác diễm lệ. Nhưng nhất định phải bỏ qua cảnh nhân viên tổ đạo cụ đang nấp sau cánh cửa tung hoa đào lên, và cũng phải quên đi cái buốt giá của dòng nước trong hồ.
Tình cảnh này nếu như không biết trước phải quay cảnh gì, thì nhất định có thể chạy ra ngoài chết ngất ngay lập tức. Đương nhiên, đây không phải cảnh XXOO gì rồi, mà là cảnh hôn môi, hơn nữa lại cực kỳ ái muội, nếu không biết chừng mực thì thành ra dung tục hoặc làm ra vẻ.
“Khụ.” Lý Nam vội ho một tiếng, nói ra yêu cầu của bản thân “Cảnh này tôi không muốn phải quay đi quay lại, mà hi vọng chỉ cần quay một lần là xong. Chủ yếu là muốn tạo ra cảm giác ấm áp, mập mờ, các cậu không cần phải làm chuyện diễm tình cho tôi. Đan Á Đồng, cậu phải đóng là một hồ ly tinh xinh đẹp vũ mị, nhưng phải chú ý chừng mực, đừng cho tôi cảm giác là nam kĩ ở thanh lâu nhé.”
Bốn phía nghe thấy thế, khóe miệng ai nấy đều nhịn không được run rẩy, đạo diễn Lý nói thật trắng trợn nha.
Liêu Nhiễm lại cười vô cùng xán lạn, cái vẻ mất mát lúc nãy đã chạy mất tăm hơi. Nhìn hai mỹ nam nghịch nước, đây là một màn kích thích mắt cỡ nào, đời người quả thật là quá tuyệt.
Chỉ có Lạc Viêm Kiềm đứng ở một bên nhìn cảnh sắc xinh đẹp phía trước là cảm thấy chướng mắt, cảnh hôn! Nhớ tới thái độ của Tiếu Kỳ Thậm đối với Đan Á Đồng, cậu đương nhiên sẽ không tin đây là tình cảm của anh em đồng nghiệp. Đàn em của Tiếu Kỳ Thậm nhiều như thế, vì sao lại đối xử đặc biệt với Á Đồng, còn chân chó đến không chịu được, hoàn toàn là Tư Mã Chiêu chi tâm người qua đường đều biết.
Tiếu Kỳ Thậm cúi người thò tay xuống xem thử nhiệt độ của nước. Thật lạnh! Tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng giờ mà quay phim trong nước thế này thì vẫn là tương đối lạnh. Hắn nghiêng đầu qua nhìn Đan Á Đồng “Nước lạnh thế này em chịu được không?”
Đan Á Đồng xoay người lại thò tay xuống nước, lạnh nhạt nói “Có thể tiến hành.”
Tiếu Kỳ Thậm vào nghề đã bốn năm, sớm đã nếm qua nhiều khó khăn như vậy, thấy Đan Á Đồng dường như không bất mãn lắm nên cũng yên lòng, nói với ông đạo diễn ở sau lưng “Có thể chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Câu chuyện phát sinh lúc này rất đơn giản. Thiên Trần là thượng tiên, thế nên dù là chỗ ở ở nhân gian thì vẫn hoa lệ vô cùng. Ngày đó khi hắn đang tắm, thì có một con hồ ly vì bị cao nhân đuổi giết mà bất ngờ xuyên qua kết giới của hắn mà rơi tõm vào trong cái hồ bạch ngọc. Sau đó vị thượng tiên vốn đã sớm động tâm với con hồ ly xinh đẹp liền hôn lên môi nó.
Trò hay còn chưa bắt đầu, nhưng bà chị Liêu nhìn người đàn ông mặc một cái áo đơn nghiêng người dựa vào ngọc trì trên vách đá, hận không thể gào khóc hét lên, dáng người này, cơ bụng này, thật sự là quá mê người. Không biết Đan nữ vương sẽ có tư sắc thế nào khi ở trong nước nữa? Bà chị Liêu nhịn không được bắt đầu YY.
Vì để cảnh quay đạt hiệu quả, trong thời tiết này cũng không biết bên tổ đạo cụ làm thế nào mà tạo ra cảm giác hơi nước mông lung nhưng khi quay lên thì hình ảnh hiện trên máy giám thị lại rất tốt.
Cho dù là tắm rửa, Thiên Trần vẫn đội mũ ngọc trên đầu, trên gương mặt như ngọc ấy tràn đầy vẻ thoải mái, dựa vào ngọc trì nhắm mắt lại không biết nghĩ đến ai mà ngay cả khóe miệng cũng mang theo nụ cười mỉm. Nước trong hồ cao vừa tới ngực, chỉ loáng thoáng thấy được thân hình rắn chắc mạnh mẽ của hắn.
Gió đêm nổi lên, những mảnh lụa mỏng màu trắng tung bay theo gió, mang theo nét quyến rũ của buổi đêm. Thiên Trần mở mắt ra, giọng nói như nỉ non thốt ra một cái tên “Phong Vô…”
Dường như là đáp lại tiếng gọi của hắn, một đạo hồng ảnh xẹt qua, đột nhiên rơi vào trong hồ bạch ngọc, mái tóc đen nhánh cùng chiếc áo đỏ đan vào trong làn nước, trong đêm tối này có vẻ vô cùng mị nhân.
ThiênTrần nhìn thân ảnh có chút quen thuộc này, bóng dáng từ trên cao, có chút không xác định “Phong Vô?”
“Ùm” người ngã từ trong dòng nước trồi lên, bởi vì chạy trốn nên còn kinh hoảng, hồng bào trên vai trái chảy xuống lộ ra bả vai trắng nõn.
“A, là ngươi?” Vẻ kinh hoảng biến mất, Phong Vô bơi tới gần Thiên Trần, thò ngón tay dài nhỏ chọt chọt lên đầu vai người kia, ngữ khí mang theo một tia ám ách “Không nghĩ tới người ở đây lại là ngươi.” Cậu giương môi, mang theo vẻ mị hoặc đặc biệt của hồ ly “Ta bị người đuổi giết, muốn mượn quý phủ dùng một lát.”
Những nơi bị Phong Vô chạm vào, Thiên Trần liền cảm thấy khô nóng giống như lửa đốt. Hắn nhìn mặt Phong Vô, mí mắt rũ xuống… Đột nhiên vươn tay ra ôm lấy eo Phong Vô “Có người xông vào.”
“Phải không?” Phong Vô thấy hắn che cho mình, liền nhu tình tựa vào trước ngực nam nhân, ngữ khí lười biếng,… tay kia ôm lên cái cổ của nam nhân.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thiên Trần chỉ có một nam tử hồng y yêu mị như lửa. Hắn giống như là bị đầu độc, cúi đầu hôn lên cánh môi nam tử…
Đau khổ triền miên, bạch y mềm mại, nước xanh lay động sóng, cánh đào nhảy múa rơi lên mặt đất kiều diễm vô cùng. Chỉ thấy bạch y thâm tình vô hạn, hồng y mị nhãn như tơ.
Lạc Viêm Kiềm nhìn hai người đàn ông hôn sâu, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay mà bản thân không hay. Biết rõ đây là đang quay phim, nhưng trong nội tâm cái cảm giác khó chịu kia vẫn như ngân châm đâm vào từng nhát một, làm cho người ta đụng không được, nhổ ra cũng không xong.
“Cut, kết thúc công việc!” Lý Nam ra lệnh một tiếng, Tiếu Kỳ Thậm so với nhân viên công tác động tác còn nhanh hơn, vội kéo Đan Á Đồng ra khỏi hồ, nhận áo khoác từ trợ lý của mình choàng lên người Đan Á Đồng xong, rồi mới nhận thêm một áo khoác nữa cứng ngắc phủ lên cho mình.
Đan Á Đồng cũng lạnh đến phát run, dù cho trên người đã khoác thêm áo thì vẫn khó chịu vô cùng. Một bàn tay lạnh chẳng kém liền nắm lấy tay cậu “Bây giờ chúng ta phải tắm nước nóng liền thôi.” Nói xong, một ly trà sữa ấm áp đưa đến cái tay không bị nắm của cậu.
Đan Á Đồng cầm lấy trà sữa, để mặc Tiếu Kỳ Thậm đem cậu rời khỏi hiện trường, đến phòng tạm thời của đoàn làm phim để tắm rửa.
“Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ!” Liêu Nhiễm nhìn hình ảnh trong máy giám thị, hưng phấn đến không thể kiềm chế được, liền tóm lấy một người, nói “Thật sự là quá đẹp, quá đẹp!”
Lạc Viêm Kiềm nhìn Liêu Nhiễm nắm quần áo của mình tạo thành đầy vết nhăn “Chị Liêu, bộ phục trang này còn phải quay cảnh sau đấy. Chị không cần phải kích động như vậy đâu.”
Liêu Nhiễm ngây ngẩn. Bà chị này giờ mới nhìn rõ người mình túm lấy là ai, rất nhanh rút tay lại. Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của Lạc Viêm Kiềm, cô nàng không khỏi rùng mình một cái. Quả nhiên đàn ông khi ghen là đáng sợ nhất.
“Cái kia, Viêm Kiềm, cảnh quay của cậu cũng xong rồi, có thể thay trang phục ra rồi nghỉ ngơi thật tốt, mai sẽ đi Vân Nam đấy.” Liêu Nhiễm gượng cười đứng dậy, sau đó chân đi giày cao gót, dùng tốc độ tuyệt đối không chậm mà đi mất.
Ngồi ở trước máy giám thị chỉ còn lại mình Lý Nam. Hắn vuốt cằm nhìn kỹ chi tiết, sau đó gật đầu “Thật là đặc sắc.”
Lạc Viêm Kiêm vừa đi xa vài bước nghe thấy thế, lập tức quay đầu lại trừng mắt Lý Nam, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
“Kỳ quái, tại sao lại lạnh thế này?” Lý Nam sờ sờ cánh tay của mình, vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt của hắn rơi vào máy giám thị, trên màn hình tình cảm trong ánh mắt Thiên Trần thật nồng nàn, trong mắt dường như chỉ có người mặc áo đỏ kia.
Lý Nam tắt đi máy giám thị, cầm lấy loa phóng thanh lên nói “Mọi người dọn dẹp nhanh lên, dọn xong đêm này chúng ta cùng đi chơi.”
Lập tức phim trường truyền đến tiếng vỗ tay hoan hô, Lý Nam hắn nhất định phải xác định suy đoán trong lòng, đêm nay chính là cơ hội.
Đan Á Đồng sau khi tắm xong bằng nước ấm mới có cảm giác mình sống lại. Cậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, ra khỏi phòng lau tóc.
Nơi cửa ra vào, Tiếu Kỳ Thậm đã đợi sẵn đó. Tiếu Kỳ Thậm thấy sắc mặt Đan Á Đồng vốn hay tái nhợt giờ vì tắm mà lộ ra chút hồng hào, trong lòng mặc niệm N lần mình không phải sắc lang xong mới dám đến gần cậu “Buổi tối đạo diễn Lý nói cùng đi ca hát, uống rượu đấy. Em đi không?” Nói xong, liền giật lấy cái khăn trong tay Đan Á Đồng, kéo cậu ra ngồi ở cái sofa cách đó không xa, sau đó giúp cậu lau khô tóc.
Đan Á Đồng ngáp một cái, để mặc Tiếu Kỳ Thậm lau khô tóc cho mình “Sao có thể không đi được, tất cả đều là người trong cùng đoàn làm phim mà…” Nói xong, lại ngáp một cái.
Tiếu Đại Thiên vương thấy thế rất chu đáo đem đầu người nào đó đã có chút mơ hồ đặt trên đùi mình, một bên nói khẽ “Nếu mệt quá thì nghỉ một lúc đi. Đến lúc đó anh sẽ kêu em dậy.”
“Ừ…” Đan Á Đồng thanh âm mơ mơ màng màng, hiển nhiên đã rất không thanh tỉnh. Thân thể Đan Á Đồng rất gầy yếu, hồi nãy lại phải ngâm nước lạnh vốn là chuyện xương cốt không thể chịu được. Đan Á Đồng trước khi ngủ lại một lần nữa lên quyết tâm phải rèn luyện thân thể.
Chỉ một lúc, người trên đùi đã hô hấp vững vàng, rõ ràng là đang ngủ, Tiếu Đại Thiên vương cười rất thỏa mãn. Có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không có giây phút nào mà tình cảm đơn thuần như hiện tại, nhưng như vậy thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy hạnh phúc.
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên nhìn hai người dựa sát vào nhau trên sofa, trầm mặc rời đi.
Một góc khác, đồng chí trợ lý vừa đi lấy thuốc về, nhìn hai người trong lòng cảm thán, hóa ra trong lúc mình rời đi đã làm cho hai người này theo quy tắc ngầm bay lên đến tình trạng JQ lẫn nhau rồi sao?
Chú thích:
Tư Mã Chiêu chi tâm:
Ý của câu thành ngữ này là chỉ dụng ý của Tư Mã Chiêu ai nấy đều biết.
/106
|