Sau khi Tiếu Thiên Hữu rời đi, Đan Á Đồng bước vào chiếc BMW đi đến hội quán Minh Nguyệt, vốn là chốn ăn chơi tốt nhất của thành phố. Xuống xe Đan Á Đồng liền theo cửa sau mà vào bên trong quán, lúc này thì điện thoại vang lên.
Trên màn hình hiện tên Lý Nam, Đan Á Đồng mở điện thoại ra, không đợi đối phương mở lời, đã nói “Em đến hội quán rồi, mọi ngươi đang ở phòng nào ạ?”
“Vâng, em biết rồi.” Gập nắp điện thoại lại, Đan Á Đồng không cần bồi bàn dẫn đường mà tự mình đi thẳng lên lầu, có vẻ đã rất quen thuộc nơi này.
Vừa gõ cửa là cửa liền được mở ra, Lý Nam mang theo nụ cười xán lạn đi đến cạnh cửa “Á Đồng, cậu rốt cuộc đã tới rồi, còn thiếu mỗi cậu đấy. Cậu không đi cùng trợ lý hèn chi vừa nãy gọi cho trợ lý của cậu thì cậu ta nói không biết cậu đang ở đâu.”
Đan Á Đồng nhìn lướt qua mặt Lý Nam, mỉm cười nói “Tối nay tâm trạng đạo diễn Lý rất tốt nha.”
“Đúng vậy, tối nay Lý Nam rất không bình thường đó.” Tiếu Kỳ Thậm cũng đi tới cửa, nắm lấy tay của Đan Á Đồng mỉm cười nói, dùng sức dắt Đan Á Đồng vào trong phòng.
Trong phòng lúc này có gần hai mươi người, trên bàn bày cả rượu đỏ lẫn rượu trắng, cả phòng tản ra mùi rượu nồng đậm.
Bị Tiếu Kỳ Thậm kéo đến ngồi xuống ở sofa, Tiếu Thiên vương không biết mình chân chó như thế nào, hỏi “Muốn hát bài nào, anh ấn chọn cho.”
Đan Á Đồng nhận một chén rượu của nhân viên bên tổ ánh sáng, cười nói “Bài nào cũng được, em không kén chọn bài hát.”
Người ở chỗ này ngoại trừ nhân viên bên tổ quay phim còn có mấy diễn viên chính, Lạc Viêm Kiềm nghe thấy Đan Á Đồng nói thế, tranh thủ nói luôn “Á Đồng hay hát bài của anh Cảnh chứ?” Nói ra điều này, giọng nói của cậu mang theo ít chờ mong “Có thể hát vài bài của anh Cảnh được không?”
Đan Á Đồng uống chén rượu, giống như cười mà không phải cười nói “Không chỉ là anh ấy, tôi còn hát của cậu, cũng sẽ hát bài của Tiếu ca. Nhưng nếu cậu đã nói thế thì tôi đương nhiên không thể cự tuyệt rồi.” Chén rượu đặt lại ở trên bàn thủy tinh, đinh một tiếng “Vậy cậu muốn nghe bài nào?”
Vệ Mính ngồi ở một bên từng nghe qua scandal hát nhép của Đan Á Đồng, nghe đoạn đối thoại của hai người thì cô nàng có thể xác định kia là sai sự thật, nhưng mà bản thân ngược lại rất muốn nghe xem một ca sĩ không được đào tạo chính quy sẽ hát như thế nào.
“Á Đồng biểu diễn trực tiếp, thật tốt quá, nhanh hát đi, nhanh hát đi.” Liêu Nhiễm tỏ ra một bộ dạng hào hứng bừng bừng.
Lý Nam ngồi ở một góc của sofa, vừa uống rượu vừa quan sát biểu hiện của Đan Á Đồng, vì trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, nên gần như không có ai phát hiện ra hắn đang quan sát cậu.
“Xem ra cậu Lạc thật đúng là rất thích vị tiền bối kia nha.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm giúp Đan Á Đồng chọn bài, dường như không phát hiện ra lời nói của mình đã làm cho mặt Lạc Viêm Kiềm trắng bệch không còn chút máu.
Bài hát đã hết, nhưng người trong phòng vốn nói chuyện liên tục vậy mà lại yên lặng, Đan Á Đồng cũng không khiêm tốn, mỉm cười tiếp nhận, chỉ là ở một góc mắt người nào đó lại sáng lên không ít.
“Cậu nhỏ này, thật lợi hại nha!” Lý Nam vỗ vỗ vai Đan Á Đồng cười nói “Đã nhiều năm rồi tôi không có nghe thấy ai hát bài này lại hay như vậy, nào cạn một chén.”
“Lý Nam quá lời rồi.” Đan Á Đồng nâng chén, đem rượu trong chén uống một hơi hết sạch. Tiếu Kỳ Thậm ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người uống rượu, giấu đi sự thắc mắc của bản thân, Lý Nam rất ít khi chủ động mời rượu người khác, sao hôm nay lại chủ động mời Đan Á Đồng uống rượu, ông ta muốn làm gì?
Đan Á Đồng có vẻ không phát hiện ra, vẫn cùng Lý Nam uống rượu ầm ĩ cả lên, chỉ chốc lát mà vài chai rượu đã trống rỗng. Người xung quanh bắt đầu đùa giỡn, trợ lý đạo diễn ngồi bên cạnh thì liên tục rót rượu cho đạo diễn Lý.
Vì uống rượu mà gò má Đan Á Đồng có chút ửng đỏ, Tiếu Kỳ Thậm trong lúc nhất thời thấy ngây dại, hắn nhìn bờ môi trơn bóng của Đan Á Đồng, bản thân liền có xúc động muốn hôn lên.
Uống rồi uống tiếp, Đan Á Đồng cảm thấy thân thể này có chút không ổn, đầu cũng trở nên quay cuồng, cậu cười khổ, ngàn chén không say chính là Cảnh An Tước chứ không phải là thân thể này.
“Em đi nhà vệ sinh cái.” Đan Á Đồng đứng dậy, chuẩn bị đi tới cái cửa bên cạnh, cậu chắc đã quên trong mỗi phòng đều có toilet riêng.
“Mục Ngôn, trong phòng có toilet, cậu ra ngoài làm gì?” Lý Nam đặt chén rượu xuống, trên mặt đã không còn tia cười, giọng điệu như đang trêu chọc người bạn tốt “Thói quen không thích dùng toilet trong phòng vẫn chưa đổi sao?”
Nói xong những lời này, liền đợi phản ứng của thiếu niên đã đi đến bệ cửa, thế nhưng không có, phản ứng gì cũng không có, thiếu niên hình như cũng không biết mình bị gọi là Mục Ngôn, dường như không có một phản ứng nào với cái tên này,
“Ơ kìa, Á Đồng, em say à?” Tiếu Kỳ Thậm thấy Đan Á Đồng loạng quạng bước đi, lo lắng đỡ lấy thắt lưng của cậu, thuận tiện ăn đậu hũ luôn một thể. Hắn xoay người lại nói với những người trong phòng “Tôi cùng qua toilet với Á Đồng, mọi người cứ chơi tiếp nhé.”
Đóng cánh cửa lại, cũng là ngăn lại tiếng ồn ở bên trong, Tiếu Kỳ Thậm cúi đầu hỏi “Có khỏe không?”
Đan Á Đồng đem một nửa sức nặng thân thể mình dựa lên người hắn, lắc lắc cái đầu có chút chóng mặt “Tạm ổn.” Cậu quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng, hóa ra cái gã đầu gỗ lại có chủ ý này, nhưng hắn đã quên mất cho dù đã say thì cậu vẫn luôn giữ thói quen diễn xuất, như vậy sẽ không để lộ ra chân ngựa.
“Thật ra em không muốn đi toilet nhỉ, để anh đỡ em ra ban công hóng gió. Yên tâm, chỗ kia không có người tới đâu.” Tiếu Kỳ Thậm nói chắc nịch.
Đan Á Đồng xoa trán “Lấy luôn hai cái ghế nhé, em chóng mặt quá, anh Tiếu Tử Mặc.” Lời này ý tứ rất rõ ràng, nói ra cậu biết rõ nơi này là sản nghiệp của Tiếu gia.
Tiếu Kỳ Thậm cười híp mắt nói “Không hổ là Á Đồng, cái gì cũng biết.” Thật ra hắn muốn nói là, không hổ là Á Đồng, hiểu rõ Tiếu gia như vậy.
Trong phòng, lúc Lạc Viêm Kiềm và Liêu Nhiễm nghe thấy Lý Nam nói thế liền đồng thời biến sắc, nhưng nhìn các đồng sự đang rất hào hứng, hai người bọn họ cũng không thể nhiều lời.
Liêu Nhiễm đổi chỗ với trợ lý bên cạnh Lý Nam, nhờ tiếng karaoke để che giấu, cầm chén rượu bên người Lý Nam nói khẽ “Đạo diễn Lý, anh uống say à?”
Lý Nam quay đầu nhìn về phía Liêu Nhiễm, ánh mắt sáng rõ nhưng lại mang theo vẻ thất vọng “Cô cảm thấy thế nào?” Thực không biết mình tại sao có thể suy đoán vớ vẩn như vậy, chẳng lẽ bởi vì thiếu niên kia rất giống Mục Ngôn sao?
Liêu Nhiễm thở dài một hơi, kịch bản《Ngàn năm》cô đã viết xong từ tận bốn năm trước, khi ấy vai hồ yêu lý tưởng trong suy nghĩ của cô chính là Cảnh An Tước. Năm dó, dù cô vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng đã là một hủ nữ cấp cao rồi, nghe được bài《Ngàn năm》, ca khúc mới sáng tác của Cảnh An Tước, thế nhưng thật không ngờ, người thích hợp lại đã đi về Tây phương, hôm nay vai diễn này đổi thành một người mới khiến người khác phải kinh ngạc, chỉ là cô không nghĩ đến, Lý Nam vậy mà lại cho rằng thiếu niên này là…
Trực giác mách bảo hai người kia là có sự khác biệt, ví dụ như việc Đan Á Đồng cover bài hát 《Quay về》của Cảnh An Tước. Tuy cả hai màn biểu diễn đều rất xuất sắc, nhưng Cảnh An Tước thể hiện chính là tang thương, còn Đan Á Đồng biểu hiện ra lại là nỗi buồn và sự hoài niệm.
Trên thế giới có nhiều người tương tự, nhưng lại không có người hoàn toàn giống nhau, Liêu Nhiễm lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm chỉnh “Đạo diễn Lý, em biết anh nghĩ gì, nhưng người trước mắt chúng ta bây giờ là Đan Á Đồng. Là người thì phải luôn nhìn về phía trước.”
Lý Nam lắc nhẹ chén rượu trong tay. Hắn hiểu được ý của Liêu Nhiễm, nhẹ nhàng thở dài “Chỉ là khó có được người bạn tốt, nên muốn nhớ một chút. Dù sao tiểu tử thối kia tình tính cũng không khác người kia lắm.”
“Lạnh lùng, kiêu căng, nhưng lại luôn che giấu.” Liêu Nhiễm mỗi lần nói ra một từ, thì Lý Nam đều phải gật đầu, hắn càng nghe càng cảm thấy Đan Á Đồng, thằng nhóc này tuyệt không đáng yêu “Tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta khó mà thích được.”
“Thôi đi, đạo diễn Lý, thích cậu ta còn đến lượt của anh sao.” Liêu Nhiễm giễu cợt “Chẳng lẽ anh không phát hiện hai tên đi toilet giờ này còn chưa trở lại à?” Không biết hai người kia có phát sinh chuyện tình cảm nóng bỏng gì ở trong toilet không, thật là làm cho người khác khó có thể không tưởng tượng.
“Ý của cô là…” Lý Nam không thể không tin vào suy đoán khác trong lòng “Hai người bọn họ là người yêu?”
“Cũng không phải.” Liêu Nhiễm cười tủm tỉm, lắc lắc ngón tay “Không phải người yêu, mà là có người nào đó đang yêu đơn phương.” Thỉnh thoảng nhìn người đàn ông cao ngạo vì yêu mà biến thành nô lệ cũng là chuyện vô cùng thú vị.
Lời này vừa nói ra, Lý Nam liền hiểu rõ ai là người đang yêu đơn phương “Đáng đời, thằng nhóc họ Tiếu chết tiệt, tôi đã nhận ra nó là một thằng ngạo mạn, quá mức kiêu căng, luôn làm người ta phải chạy quanh nó.” Hai người ngạo mạn, Thiên vương Cảnh An Tước, Thiên vương Tiếu Kỳ Thậm.
Hai người bị nói sau lưng giờ còn đang ngồi ở ban công yên tĩnh để hóng gió đêm. Đan Á Đồng dựa vào thành ghế, gò má hồng hồng, cậu nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, nhưng không có nhìn cảnh phía dưới.
Tiếu Kỳ Thậm thấy mặt cậu ủ rũ, có chút đau lòng “Mệt à, hay anh đưa em về nhà.” Hắn không có hứng thú tìm hiểu Lý Nam muốn gì, hắn chỉ quan tâm chính là người trước mắt sống có thoải mái hay không.
“Vẫn ổn.” Đan Á Đồng cảm thấy đầu có chút đau, nhíu nhíu mày nói “Chờ mọi người cùng về thì tốt hơn.”
Nhìn ra cậu không khỏe, Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy đi đến bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp trán cho cậu, hắn nhìn một bên mặt xinh đẹp tuyệt trần, đột nhiên mở miệng nói “Kỳ thật em không cần biểu hiện hoàn mỹ thế đâu, thỉnh thoảng cũng có thể dựa vào người khác.”
Đan Á Đồng vốn đang lim dim mắt khi nghe thấy thế liền mở ra, cậu giương môi cười “Tiếu ca là đang tập lời thoại với em sao? Em không nhớ là trong kịch bản có câu này đấy.”
Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười, ghé sát bên tai Đan Á Đồng nói “Không phải, là anh quan tâm Á Đồng thôi.”
Bọn họ đang ở rất gần nhau, gần đến độ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Đan Á Đồng nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, trong đôi mắt trên gương mặt này có quá nhiều thứ tình cảm.
Môi đối phương hạ xuống, Đan Á Đồng cảm giác mình bình tĩnh đến lạ lùng. Thật ra đây cũng chỉ là loại hôn môi như gió xuân đùa nghịch, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng trống ngực đập dồn của đối phương.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng, đợi phản ứng của cậu.
Chuông điện thoại di động trong thời khắc yên tĩnh này vang lên, Đan Á Đồng liếc nhìn màn hình “Chúng ta xuống thôi, đạo diễn Lý có lẽ lại tìm chúng ta đấy.” Nói xong, loạng quạng bước đi.
Tiếu Kỳ Thậm bước lên phía trước đỡ lấy cậu, cậu mỉm cười với hắn, không nói cảm ơn, cũng không hỏi hắn hành động vừa rồi là có ý gì.
Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy có chút mất mát, lại có chút thở phào, quả nhiên khi yêu con người ta luôn suy tính thiệt hơn sao? Hắn nghĩ như vậy, rõ ràng đã quên đi chính mình còn đang trong giai đoạn yêu đơn phương một người.
Trên màn hình hiện tên Lý Nam, Đan Á Đồng mở điện thoại ra, không đợi đối phương mở lời, đã nói “Em đến hội quán rồi, mọi ngươi đang ở phòng nào ạ?”
“Vâng, em biết rồi.” Gập nắp điện thoại lại, Đan Á Đồng không cần bồi bàn dẫn đường mà tự mình đi thẳng lên lầu, có vẻ đã rất quen thuộc nơi này.
Vừa gõ cửa là cửa liền được mở ra, Lý Nam mang theo nụ cười xán lạn đi đến cạnh cửa “Á Đồng, cậu rốt cuộc đã tới rồi, còn thiếu mỗi cậu đấy. Cậu không đi cùng trợ lý hèn chi vừa nãy gọi cho trợ lý của cậu thì cậu ta nói không biết cậu đang ở đâu.”
Đan Á Đồng nhìn lướt qua mặt Lý Nam, mỉm cười nói “Tối nay tâm trạng đạo diễn Lý rất tốt nha.”
“Đúng vậy, tối nay Lý Nam rất không bình thường đó.” Tiếu Kỳ Thậm cũng đi tới cửa, nắm lấy tay của Đan Á Đồng mỉm cười nói, dùng sức dắt Đan Á Đồng vào trong phòng.
Trong phòng lúc này có gần hai mươi người, trên bàn bày cả rượu đỏ lẫn rượu trắng, cả phòng tản ra mùi rượu nồng đậm.
Bị Tiếu Kỳ Thậm kéo đến ngồi xuống ở sofa, Tiếu Thiên vương không biết mình chân chó như thế nào, hỏi “Muốn hát bài nào, anh ấn chọn cho.”
Đan Á Đồng nhận một chén rượu của nhân viên bên tổ ánh sáng, cười nói “Bài nào cũng được, em không kén chọn bài hát.”
Người ở chỗ này ngoại trừ nhân viên bên tổ quay phim còn có mấy diễn viên chính, Lạc Viêm Kiềm nghe thấy Đan Á Đồng nói thế, tranh thủ nói luôn “Á Đồng hay hát bài của anh Cảnh chứ?” Nói ra điều này, giọng nói của cậu mang theo ít chờ mong “Có thể hát vài bài của anh Cảnh được không?”
Đan Á Đồng uống chén rượu, giống như cười mà không phải cười nói “Không chỉ là anh ấy, tôi còn hát của cậu, cũng sẽ hát bài của Tiếu ca. Nhưng nếu cậu đã nói thế thì tôi đương nhiên không thể cự tuyệt rồi.” Chén rượu đặt lại ở trên bàn thủy tinh, đinh một tiếng “Vậy cậu muốn nghe bài nào?”
Vệ Mính ngồi ở một bên từng nghe qua scandal hát nhép của Đan Á Đồng, nghe đoạn đối thoại của hai người thì cô nàng có thể xác định kia là sai sự thật, nhưng mà bản thân ngược lại rất muốn nghe xem một ca sĩ không được đào tạo chính quy sẽ hát như thế nào.
“Á Đồng biểu diễn trực tiếp, thật tốt quá, nhanh hát đi, nhanh hát đi.” Liêu Nhiễm tỏ ra một bộ dạng hào hứng bừng bừng.
Lý Nam ngồi ở một góc của sofa, vừa uống rượu vừa quan sát biểu hiện của Đan Á Đồng, vì trong phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ yếu ớt, nên gần như không có ai phát hiện ra hắn đang quan sát cậu.
“Xem ra cậu Lạc thật đúng là rất thích vị tiền bối kia nha.” Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm giúp Đan Á Đồng chọn bài, dường như không phát hiện ra lời nói của mình đã làm cho mặt Lạc Viêm Kiềm trắng bệch không còn chút máu.
Bài hát đã hết, nhưng người trong phòng vốn nói chuyện liên tục vậy mà lại yên lặng, Đan Á Đồng cũng không khiêm tốn, mỉm cười tiếp nhận, chỉ là ở một góc mắt người nào đó lại sáng lên không ít.
“Cậu nhỏ này, thật lợi hại nha!” Lý Nam vỗ vỗ vai Đan Á Đồng cười nói “Đã nhiều năm rồi tôi không có nghe thấy ai hát bài này lại hay như vậy, nào cạn một chén.”
“Lý Nam quá lời rồi.” Đan Á Đồng nâng chén, đem rượu trong chén uống một hơi hết sạch. Tiếu Kỳ Thậm ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai người uống rượu, giấu đi sự thắc mắc của bản thân, Lý Nam rất ít khi chủ động mời rượu người khác, sao hôm nay lại chủ động mời Đan Á Đồng uống rượu, ông ta muốn làm gì?
Đan Á Đồng có vẻ không phát hiện ra, vẫn cùng Lý Nam uống rượu ầm ĩ cả lên, chỉ chốc lát mà vài chai rượu đã trống rỗng. Người xung quanh bắt đầu đùa giỡn, trợ lý đạo diễn ngồi bên cạnh thì liên tục rót rượu cho đạo diễn Lý.
Vì uống rượu mà gò má Đan Á Đồng có chút ửng đỏ, Tiếu Kỳ Thậm trong lúc nhất thời thấy ngây dại, hắn nhìn bờ môi trơn bóng của Đan Á Đồng, bản thân liền có xúc động muốn hôn lên.
Uống rồi uống tiếp, Đan Á Đồng cảm thấy thân thể này có chút không ổn, đầu cũng trở nên quay cuồng, cậu cười khổ, ngàn chén không say chính là Cảnh An Tước chứ không phải là thân thể này.
“Em đi nhà vệ sinh cái.” Đan Á Đồng đứng dậy, chuẩn bị đi tới cái cửa bên cạnh, cậu chắc đã quên trong mỗi phòng đều có toilet riêng.
“Mục Ngôn, trong phòng có toilet, cậu ra ngoài làm gì?” Lý Nam đặt chén rượu xuống, trên mặt đã không còn tia cười, giọng điệu như đang trêu chọc người bạn tốt “Thói quen không thích dùng toilet trong phòng vẫn chưa đổi sao?”
Nói xong những lời này, liền đợi phản ứng của thiếu niên đã đi đến bệ cửa, thế nhưng không có, phản ứng gì cũng không có, thiếu niên hình như cũng không biết mình bị gọi là Mục Ngôn, dường như không có một phản ứng nào với cái tên này,
“Ơ kìa, Á Đồng, em say à?” Tiếu Kỳ Thậm thấy Đan Á Đồng loạng quạng bước đi, lo lắng đỡ lấy thắt lưng của cậu, thuận tiện ăn đậu hũ luôn một thể. Hắn xoay người lại nói với những người trong phòng “Tôi cùng qua toilet với Á Đồng, mọi người cứ chơi tiếp nhé.”
Đóng cánh cửa lại, cũng là ngăn lại tiếng ồn ở bên trong, Tiếu Kỳ Thậm cúi đầu hỏi “Có khỏe không?”
Đan Á Đồng đem một nửa sức nặng thân thể mình dựa lên người hắn, lắc lắc cái đầu có chút chóng mặt “Tạm ổn.” Cậu quay đầu lại nhìn cánh cửa đã đóng, hóa ra cái gã đầu gỗ lại có chủ ý này, nhưng hắn đã quên mất cho dù đã say thì cậu vẫn luôn giữ thói quen diễn xuất, như vậy sẽ không để lộ ra chân ngựa.
“Thật ra em không muốn đi toilet nhỉ, để anh đỡ em ra ban công hóng gió. Yên tâm, chỗ kia không có người tới đâu.” Tiếu Kỳ Thậm nói chắc nịch.
Đan Á Đồng xoa trán “Lấy luôn hai cái ghế nhé, em chóng mặt quá, anh Tiếu Tử Mặc.” Lời này ý tứ rất rõ ràng, nói ra cậu biết rõ nơi này là sản nghiệp của Tiếu gia.
Tiếu Kỳ Thậm cười híp mắt nói “Không hổ là Á Đồng, cái gì cũng biết.” Thật ra hắn muốn nói là, không hổ là Á Đồng, hiểu rõ Tiếu gia như vậy.
Trong phòng, lúc Lạc Viêm Kiềm và Liêu Nhiễm nghe thấy Lý Nam nói thế liền đồng thời biến sắc, nhưng nhìn các đồng sự đang rất hào hứng, hai người bọn họ cũng không thể nhiều lời.
Liêu Nhiễm đổi chỗ với trợ lý bên cạnh Lý Nam, nhờ tiếng karaoke để che giấu, cầm chén rượu bên người Lý Nam nói khẽ “Đạo diễn Lý, anh uống say à?”
Lý Nam quay đầu nhìn về phía Liêu Nhiễm, ánh mắt sáng rõ nhưng lại mang theo vẻ thất vọng “Cô cảm thấy thế nào?” Thực không biết mình tại sao có thể suy đoán vớ vẩn như vậy, chẳng lẽ bởi vì thiếu niên kia rất giống Mục Ngôn sao?
Liêu Nhiễm thở dài một hơi, kịch bản《Ngàn năm》cô đã viết xong từ tận bốn năm trước, khi ấy vai hồ yêu lý tưởng trong suy nghĩ của cô chính là Cảnh An Tước. Năm dó, dù cô vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng đã là một hủ nữ cấp cao rồi, nghe được bài《Ngàn năm》, ca khúc mới sáng tác của Cảnh An Tước, thế nhưng thật không ngờ, người thích hợp lại đã đi về Tây phương, hôm nay vai diễn này đổi thành một người mới khiến người khác phải kinh ngạc, chỉ là cô không nghĩ đến, Lý Nam vậy mà lại cho rằng thiếu niên này là…
Trực giác mách bảo hai người kia là có sự khác biệt, ví dụ như việc Đan Á Đồng cover bài hát 《Quay về》của Cảnh An Tước. Tuy cả hai màn biểu diễn đều rất xuất sắc, nhưng Cảnh An Tước thể hiện chính là tang thương, còn Đan Á Đồng biểu hiện ra lại là nỗi buồn và sự hoài niệm.
Trên thế giới có nhiều người tương tự, nhưng lại không có người hoàn toàn giống nhau, Liêu Nhiễm lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm chỉnh “Đạo diễn Lý, em biết anh nghĩ gì, nhưng người trước mắt chúng ta bây giờ là Đan Á Đồng. Là người thì phải luôn nhìn về phía trước.”
Lý Nam lắc nhẹ chén rượu trong tay. Hắn hiểu được ý của Liêu Nhiễm, nhẹ nhàng thở dài “Chỉ là khó có được người bạn tốt, nên muốn nhớ một chút. Dù sao tiểu tử thối kia tình tính cũng không khác người kia lắm.”
“Lạnh lùng, kiêu căng, nhưng lại luôn che giấu.” Liêu Nhiễm mỗi lần nói ra một từ, thì Lý Nam đều phải gật đầu, hắn càng nghe càng cảm thấy Đan Á Đồng, thằng nhóc này tuyệt không đáng yêu “Tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta khó mà thích được.”
“Thôi đi, đạo diễn Lý, thích cậu ta còn đến lượt của anh sao.” Liêu Nhiễm giễu cợt “Chẳng lẽ anh không phát hiện hai tên đi toilet giờ này còn chưa trở lại à?” Không biết hai người kia có phát sinh chuyện tình cảm nóng bỏng gì ở trong toilet không, thật là làm cho người khác khó có thể không tưởng tượng.
“Ý của cô là…” Lý Nam không thể không tin vào suy đoán khác trong lòng “Hai người bọn họ là người yêu?”
“Cũng không phải.” Liêu Nhiễm cười tủm tỉm, lắc lắc ngón tay “Không phải người yêu, mà là có người nào đó đang yêu đơn phương.” Thỉnh thoảng nhìn người đàn ông cao ngạo vì yêu mà biến thành nô lệ cũng là chuyện vô cùng thú vị.
Lời này vừa nói ra, Lý Nam liền hiểu rõ ai là người đang yêu đơn phương “Đáng đời, thằng nhóc họ Tiếu chết tiệt, tôi đã nhận ra nó là một thằng ngạo mạn, quá mức kiêu căng, luôn làm người ta phải chạy quanh nó.” Hai người ngạo mạn, Thiên vương Cảnh An Tước, Thiên vương Tiếu Kỳ Thậm.
Hai người bị nói sau lưng giờ còn đang ngồi ở ban công yên tĩnh để hóng gió đêm. Đan Á Đồng dựa vào thành ghế, gò má hồng hồng, cậu nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài, nhưng không có nhìn cảnh phía dưới.
Tiếu Kỳ Thậm thấy mặt cậu ủ rũ, có chút đau lòng “Mệt à, hay anh đưa em về nhà.” Hắn không có hứng thú tìm hiểu Lý Nam muốn gì, hắn chỉ quan tâm chính là người trước mắt sống có thoải mái hay không.
“Vẫn ổn.” Đan Á Đồng cảm thấy đầu có chút đau, nhíu nhíu mày nói “Chờ mọi người cùng về thì tốt hơn.”
Nhìn ra cậu không khỏe, Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy đi đến bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp trán cho cậu, hắn nhìn một bên mặt xinh đẹp tuyệt trần, đột nhiên mở miệng nói “Kỳ thật em không cần biểu hiện hoàn mỹ thế đâu, thỉnh thoảng cũng có thể dựa vào người khác.”
Đan Á Đồng vốn đang lim dim mắt khi nghe thấy thế liền mở ra, cậu giương môi cười “Tiếu ca là đang tập lời thoại với em sao? Em không nhớ là trong kịch bản có câu này đấy.”
Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười, ghé sát bên tai Đan Á Đồng nói “Không phải, là anh quan tâm Á Đồng thôi.”
Bọn họ đang ở rất gần nhau, gần đến độ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Đan Á Đồng nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, trong đôi mắt trên gương mặt này có quá nhiều thứ tình cảm.
Môi đối phương hạ xuống, Đan Á Đồng cảm giác mình bình tĩnh đến lạ lùng. Thật ra đây cũng chỉ là loại hôn môi như gió xuân đùa nghịch, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng trống ngực đập dồn của đối phương.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng, đợi phản ứng của cậu.
Chuông điện thoại di động trong thời khắc yên tĩnh này vang lên, Đan Á Đồng liếc nhìn màn hình “Chúng ta xuống thôi, đạo diễn Lý có lẽ lại tìm chúng ta đấy.” Nói xong, loạng quạng bước đi.
Tiếu Kỳ Thậm bước lên phía trước đỡ lấy cậu, cậu mỉm cười với hắn, không nói cảm ơn, cũng không hỏi hắn hành động vừa rồi là có ý gì.
Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy có chút mất mát, lại có chút thở phào, quả nhiên khi yêu con người ta luôn suy tính thiệt hơn sao? Hắn nghĩ như vậy, rõ ràng đã quên đi chính mình còn đang trong giai đoạn yêu đơn phương một người.
/106
|