Đan Á Đồng luôn cảm thấy bầu không khí giữa Lạc Viêm Kiềm và Tiếu Kỳ Thậm rất kì quặc, như khi đóng phim cả hai lúc nào cũng đằng đằng sát khí. Thế nhưng Lý Nam thì lại vô cùng hài lòng, đóng vai tình địch thì phải tỏ ra vẻ thù địch như thế mới được.
Giữa trưa cơm hộp được đem đến, mọi người đồng loạt ngồi quanh bàn cơm. Đan Á Đồng vẫn luôn cảm thấy một đoàn làm phim tốt hay không tốt chủ yếu là dựa vào xem nó mời đầu bếp như thế nào. Cậu một mặt bình thản nuốt một miếng khoai tây, một mặt nghĩ, đầu bếp hôm nay làm sao thế, khoai tây gì mà mặn như đang ăn muối vậy.
Dương Quân ngồi bên cạnh vừa ăn một miếng vào thì liền nuốt không trôi nữa. Hắn vừa uống nước vừa mở to mắt nhìn Đan Á Đồng đem miếng thịt nướng kinh dị nhét vào miệng, anh chàng này bị mất vị giác sao?
“Anh nhìn cái gì?” Đan Á Đồng cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, nhướng mày nhìn Dương Quân. Ý là, có chuyện thì nói mau, đừng quấy rầy tôi ăn cơm.
“Ách…” Khóe miệng Dương Quân có chút run rẩy “Không có việc gì, cậu ăn tiếp đi.” Khó trách người này lại nổi tiếng, hóa ra có thể chịu đựng đến như vậy.
Tiếu Kỳ Thậm vừa ăn một gắp xong cũng ngừng đũa. Cuối cùng trên bàn chỉ còn hai người trụ lại, là Lý Nam và Đan Á Đồng.
Mọi người thấy vẻ mặt của Lý Nam và Đan Á Đồng vẫn hết sức bình thường khi ăn những món mà hương vị lại chẳng có tí ti nào là bình thường, nhất thời đồng loạt sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.
“Á Đồng, anh không thấy mấy món này…” Lạc Viêm Kiềm thật sự không nỡ để Đan Á Đồng tiếp tục ăn, không khỏi mở miệng nói “Hay là gọi đầu bếp nấu lại nhé.”
Đan Á Đồng ngẩng đầu, nuốt nốt đồ ăn “Cũng được mà, chỉ là mặn thôi. Nhưng mà so với đồ hồi trước tôi ăn còn tốt chán.”
“Mấy thằng nhóc cậu đúng là không thể ăn khổ được.” Lý Nam buông đũa, thoải mái quệt quệt mỏ “Lúc còn nhỏ ở viện mồ côi ăn uống kham khổ quen rồi. Năm đó, cơm ăn còn chẳng đủ no, còn lo ăn ngon hay không ngon gì nữa.” Nói xong, Lý Nam nhìn Đan Á Đồng đầy khen ngợi “Thằng nhóc này ngược lại còn nhớ rõ những khổ sở đó, không tệ không tệ.”
Đan Á Đồng đối với sự khen ngợi của Lý Nam không cho là đúng, cậu uống một ngụm nước “Cơm hôm nay không phải do đầu bếp Vương làm à?”
“Là tôi nấu đấy.” Liêu Nhiễm đi tới, vẻ mặt đắc ý “Thế nào, bản tiểu thư lần đầu nấu nướng, mùi vị không tệ chứ?”
Đan Á Đồng cầm ly lên uống nước, đứng dậy nói “Nghe nói muối ăn ở đây mua không dễ đâu.”
“Hả?” Liêu Nhiễm mờ mịt, cô nàng chẳng qua hiếm khi nổi lên hứng thú nấu cơm, chuyện đó với muối ăn thì liên quan gì?
“À, tiểu La, cậu đi lấy bò khô cho tôi đi.” Tiếu Thiên vương ở phía sau bày ra tư thế Thiên vương, xoay người đi lên lầu, không chừa chút mặt mũi nào cho bà chị họ Liêu này.
“Hứ, khó trách đuổi không kịp nữ vương thụ.” Liêu Nhiễm bất mãn hừ hừ.
Lạc Viêm Kiềm nhìn hộp cơm không ra hình dạng gì trên bàn, nghĩ đến lời của đạo diễn Lý, cuộc sống trong quá khứ của Á Đồng là như vậy sao? Đối với cậu, loại đồ ăn này căn bản không tài nào nuốt nổi, rốt cuộc người kia đã ăn uống kham khổ thế nào mới có thể bình thản ăn những món này như vậy?
Bất giác nắm chặt đôi đũa trong tay gắp một miếng khoai tây đút vào miệng, vừa mặn vừa đắng kích thích đầu lưỡi nhịn không được liền nhổ ra, nhận ly nước Hạ Tây Xuyên đưa cho, cậu vội vàng uống vào.
Bước chân trên cầu thang gỗ phát ra thanh âm nhẹ nhàng, Tiếu Kỳ Thậm nghe tiếng động dưới chân, cái cảm giác khó chịu trong miệng vẫn khiến hắn không thể nhịn nổi. Hắn nhớ lại cuộc sống của bản thân từ nhỏ đến giờ, lại nhớ đến vẻ mặt của Đan Á Đồng khi ăn những món kia, cười khổ. Mấy cái bản thân tự gọi là bất hạnh vì là con cháu tầng lớp thượng lưu khi ở trước mặt bọn họ không biết sẽ tức cười cỡ nào.
Hết bậc thang chính là ban công. Tiếu Kỳ Thậm thấy một thiếu niên áo trắng đang đứng dựa vào lan can, bất giác hắn có một cảm giác như đã xuyên qua thời gian ngàn năm, còn thiếu niên cổ trang trước mắt chính là bước ra từ tranh thủy mặc, chỉ liếc nhìn thôi, cũng đủ làm hết thảy phải lu mờ.
Đan Á Đồng nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đứng ở đầu hành lang mỉm cười nhìn mình, cậu nhíu mày “Ăn không vô à?”
Tiếu Kỳ Thậm vội ho một tiếng, đi vài bước đến cạnh Đan Á Đồng “Có ai biết là do Liêu Nhiễm nấu đâu. Trong phòng anh có bò khô đấy, cùng ăn đi.”
Đan Á Đồng kinh ngạc “Cả những thứ đó anh cũng mang đến?” Nghĩ đến địa vị hiện tại của Tiếu Kỳ Thậm trong giới giải trí, còn có tài lực của Tiếu gia, cậu thở dài “Chiều nay phải quay phim, anh ăn bò khô mà có thể diễn sao?”
“Tuy ăn bò khô đến chiều là đói meo rồi, nhưng nếu ăn cơm Liêu Nhiễm nấu thì phải mất cả nửa cái mạng ấy.” Tiếu Kỳ Thậm ngang nhiên nắm lấy tay của Đan Á Đồng, không giải thích gì liền kéo cậu vào phòng hắn “Đi thôi, đi thôi. Với lại mai cũng phải trở về, đống bò khô kia đằng nào cũng đem đến đây rồi.”
Trái ngược với sự đơn giản của phòng Đan Á Đồng, trong phòng Tiếu Kỳ Thậm lại có rất nhiều thứ, mang hai trợ lý là do vậy sao. Đan Á Đồng nhìn thanh niên tuấn tú đang cầm bình thủy đi vào, người này hình như gọi là La gì đó?
Nhìn thanh niên rót hai ly nước, lại lấy ra hai túi thịt bò khô, Đan Á Đồng mở miệng nói “Nghe nói anh cũng là từ cô nhi viện mà ra?”
Thanh niên hình như nhận ra Đan Á Đồng đang hỏi mình, nghiêng đầu cười ngại ngùng “Ừ, cơ mà giờ làm trợ lý cho anh Tiếu, cuộc sống sau này sẽ từ từ tốt lên thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm lấy ra miếng khô bò, mỉm cười nói “Á Đồng, cậu ấy gọi là La Dịch, là trợ lý anh yêu cầu mấy ngày trước. Em cứ gọi cậu ấy là tiểu La đi.”
Đan Á Đồng thu hồi tầm nhìn trên người La Dịch đi đến ngồi xuống một cái ghế trúc, cầm lấy túi khô bò Tiếu Kỳ Thậm đưa cho, thoải mái mở ra.
“Anh Tiếu, anh Đan, tôi ra ngoài trước.” La Dịch thấy hai người có lẽ sẽ nói chuyện một lúc, có những lời trợ lý không thể nghe được, nên rất thông minh lựa chọn đi ra ngoài.
Đợi tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Tiếu Kỳ Thậm mới tiếp tục cầm thịt bò khô “Buổi chiều quay xong có thể trở về rồi. Về đến nơi anh nhất định trước tiên phải khui chai rượu mừng anh sống lại. Đây là lần đầu tiên anh quay phim trong điều kiện gian khổ như thế này đấy.”
Đan Á Đồng cắn miếng khô bò “Hai ngày trước em nhận được cuộc gọi từ Lộ Phàm, nói chế tác hậu kỳ cho album của anh đã hoàn thành, chuẩn bị lên kệ rồi. Anh trở về chắc cũng không rảnh rang như vậy đâu.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Buổi chiều quay rất thành công, lúc quay xong thì đã hơn tám giờ tối, cả đoàn người lấy ra rượu của mình rồi ồn ào tập hợp lại một chỗ.
Lúc này cũng không phân biệt đạo diễn, diễn viên hay nhân viên các tổ gì hết mà ai cũng uống rượu, đồng thời thở phào nhẹ nhàng trong lòng, thời gian như địa ngục này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Vệ Mính cầm chén rượu, chen người đến ngồi cạnh Tiếu Kỳ Thậm, cười nói vui vẻ “Diễn xuất của Tiếu Thiên vương quả nhiên lợi hại như lời đồn, em kính anh một ly.”
Tiếu Kỳ Thậm xoay xoay chén rượu trong tay, mắt nhìn Đan Á Đồng ngồi ở đối diện xong mới nói “Cô Vệ, nếu mời rượu là vì diễn xuất của tôi, thì hôm nay tôi chắc khỏi cần nghĩ đến việc đi về nhà nữa, nên sự ngưỡng mộ của cô tôi đành không dám nhận vậy.”
Vệ Mính cũng không phải đứa con gái ngu ngốc, nghe ra ý của Tiếu Kỳ Thậm chính là từ chối mình, cô ả mặt không đổi sắc đi đến bên kia ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện xã giao với nam diễn viên bên cạnh.
“Xùy!” Lạc Viêm Kiềm cầm chén rượu phì cười ra tiếng. Cái cô Vệ Mính này đúng là có chút thú vị, trong phim đóng vai yêu nhân vật của Tiếu Kỳ Thậm, còn ngoài đời thì chẳng lẽ muốn tạo scandal với Tiếu Kỳ Thậm để nổi tiếng hơn sao? Cô ta thật cho rằng Tiếu Kỳ Thậm mỗi ngày đều cười tít mắt với Đan Á Đồng thì là người dịu dàng rồi?!
Tiếu Kỳ Thậm không chỉ là một nghệ sĩ, mà hắn còn lại cậu hai Tiếu Tử Mặc của Tiếu gia. Nếu như quên đi một cái thôi, chỉ sợ đến cuối cùng cũng sẽ từ từ cảm nhận được cái gì gọi là hối hận.
Đan Á Đồng có vẻ không thấy cảnh đó, cậu cùng với một bác diễn viên bên cạnh nói câu được câu không, nhưng thái độ lại cực kỳ lễ phép, nhìn chung thì không khí coi như hòa hợp.
Lý Nam nhìn Đan Á Đồng, thở dài trong lòng. Hắn không thể không thừa nhận cách làm của thiếu niên này cực kỳ thông minh. Nhiều khi được một diễn viên già cả yêu thích còn tốt hơn cả giao hảo với ngôi sao đang nổi tiếng.
Dù sao, những diễn viên càng có tuổi thì quen biết càng nhiều, mối quan hệ với các đạo diễn cũng càng thân thiết. Cái này chính là khác biệt với nghệ sĩ trẻ nổi tiếng, vừa mới chân ướt chân ráo vào giới showbiz mà đã hiểu được đạo lý này quả thật rất hiếm, nhưng Đan Á Đồng này ngược lại lại là một người hiểu chuyện.
Đêm dài, tất cả mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi. Một bóng đen rón ra rón rén bước vào tìm khắp các ngóc ngách trong phòng, có vẻ như món đồ bị mất đó cực kì quan trọng.
“Anh đang tìm điện thoại di động của mình à?” Gian phòng đột nhiên sáng bừng lên, Đan Á Đồng đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm cái di động đời mới nhất, trên mặt biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
“Cậu…” Mặt La Dịch trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay Đan Á Đồng, trong nháy mắt khôi phục biểu lộ ngày thường, ngượng ngùng cười nói “Hóa ra là cậu Đan nhặt được điện thoại của tôi, thật sự cảm ơn cậu.” Nói xong, liền đến gần Đan Á Đồng.
“Cho dù anh lấy lại di động cũng vô dụng thôi.” Đan Á Đồng thản nhiên nói “Thẻ nhớ trong điện thoại bị tôi lấy ra rồi.”
Nghe thấy vậy, nụ cười ngượng ngùng của La Dịch biến mất triệt để, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Đan Á Đồng “Cậu phát hiện ra từ lúc nào?”
Đan Á Đồng mỉm cười đùa nghịch cái điện thoại trong tay “Ban đầu vốn không hoài nghi gì, nhưng tại anh nói mình xuất thân từ cô nhi viện, nên lúc rời đi tôi liền nghi ngờ.” Cậu thay đổi tư thế dựa vào cánh cửa “Người từ cô nhi viện sao có thể cười như vậy, với sao có được đôi tay như thế chứ.”
“Tay của tôi làm sao? Tay của cậu không phải cũng trắng à?” La Dịch thật sự không thể tưởng tượng được, một thiếu niên mới mười chín tuổi đầu, tâm tư sao có thể sâu kín như thế.
“Bởi vì lúc tôi ở Phi Ngu đã chăm sóc đôi tay này kĩ rồi. Mà anh lại nói làm trợ lý của Kỳ Thậm có thể sống thoải mái. Theo tôi được biết, anh làm trợ lý của Tiếu Kỳ Thậm còn chưa đến một tháng.” Đan Á Đồng không có hứng thú chơi trò chơi một hỏi một đáp, không kiên nhẫn nói “Anh em Tiếu gia đấu đá thế nào tôi chẳng liên quan gì, đừng có mà liên lụy đến tôi. Trở về nói cho Tiếu Trình Ngự, đừng tưởng rằng những tấm ảnh này có thể hủy hoại Tiếu Kỳ Thậm, còn anh ta thì sạch sẽ. Tôi không muốn bị người khác dùng làm bàn đạp, mà cho dù tôi thật sự có là bàn đạp đi chăng nữa thì trên mặt cũng có nhiều lưỡi dao sắc bén. Tiếu Trình Ngự nếu có lá gan đạp tôi thì đừng trách khối bàn đạp này đâm người.”
Ném chiếc di động cho La Dịch, mặt không cảm xúc nói “Lần sau làm gián điệp thì làm ơn đừng dùng điện thoại cao cấp như vậy, không có cô nhi viện nào có điều kiện kinh tế tốt như thế đâu.”
La Dịch đón được điện thoại, việc đã đến nước này hắn cũng không muốn che dấu nữa “Cậu chẳng lẽ không sợ tôi đã gửi ảnh chụp qua bên kia.”
Đan Á Đồng mặt không đổi sắc nhìn hắn “Cho nên tôi vừa rồi mới nói cho anh nghe.” Cậu cười lạnh lùng “Nếu dính đến tôi, tôi mất đi chỉ là thân phận một nghệ sĩ, còn Tiếu Trình Ngự mất đi chính là toàn bộ của Tiếu gia. Anh ta không sợ thì tôi đây cũng không sợ, chẳng phải chỉ là một ít ảnh chụp tôi và Tiếu Kỳ Thậm ở cạnh nhau sao. Tôi còn có hình ảnh của anh ta so ra còn kích tình hơn đấy. Anh có thể hỏi anh ta, có muốn chia sẻ cùng mọi người không.”
“Cậu!” Sau lưng La Dịch rùng mình một cái. Hắn vẫn cho là thiếu niên này chỉ là có chút kỹ xảo biểu diễn, một đứa trẻ mồ côi có chút may mắn, một con dê ở chốn này, nhưng giờ nhận ra đó rõ ràng là một con rắn, hơn nữa còn là con rắn độc.
Đan Á Đồng nói xong những lời này liền xoay người rời đi mà không hề để ý gì tới La Dịch, cậu có thể xác định những ảnh chụp kia không có cơ hội công khai.
Cậu, quả nhiên vẫn ghét bị tính kế.
La Dịch đi ra tới cửa, gió đêm làm đầu óc hỗn loạn của hắn tìm được chút tỉnh táo. Hắn vội vàng mở điện thoại lên đem tin tức này gửi cho người bên kia.
“Đan, Á, Đồng!” Tiếu Trình Ngự nhận được tin nhắn, trầm mặt ném di động xuống đất, trong đêm vang lên âm thanh chói tai.
Giữa trưa cơm hộp được đem đến, mọi người đồng loạt ngồi quanh bàn cơm. Đan Á Đồng vẫn luôn cảm thấy một đoàn làm phim tốt hay không tốt chủ yếu là dựa vào xem nó mời đầu bếp như thế nào. Cậu một mặt bình thản nuốt một miếng khoai tây, một mặt nghĩ, đầu bếp hôm nay làm sao thế, khoai tây gì mà mặn như đang ăn muối vậy.
Dương Quân ngồi bên cạnh vừa ăn một miếng vào thì liền nuốt không trôi nữa. Hắn vừa uống nước vừa mở to mắt nhìn Đan Á Đồng đem miếng thịt nướng kinh dị nhét vào miệng, anh chàng này bị mất vị giác sao?
“Anh nhìn cái gì?” Đan Á Đồng cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, nhướng mày nhìn Dương Quân. Ý là, có chuyện thì nói mau, đừng quấy rầy tôi ăn cơm.
“Ách…” Khóe miệng Dương Quân có chút run rẩy “Không có việc gì, cậu ăn tiếp đi.” Khó trách người này lại nổi tiếng, hóa ra có thể chịu đựng đến như vậy.
Tiếu Kỳ Thậm vừa ăn một gắp xong cũng ngừng đũa. Cuối cùng trên bàn chỉ còn hai người trụ lại, là Lý Nam và Đan Á Đồng.
Mọi người thấy vẻ mặt của Lý Nam và Đan Á Đồng vẫn hết sức bình thường khi ăn những món mà hương vị lại chẳng có tí ti nào là bình thường, nhất thời đồng loạt sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.
“Á Đồng, anh không thấy mấy món này…” Lạc Viêm Kiềm thật sự không nỡ để Đan Á Đồng tiếp tục ăn, không khỏi mở miệng nói “Hay là gọi đầu bếp nấu lại nhé.”
Đan Á Đồng ngẩng đầu, nuốt nốt đồ ăn “Cũng được mà, chỉ là mặn thôi. Nhưng mà so với đồ hồi trước tôi ăn còn tốt chán.”
“Mấy thằng nhóc cậu đúng là không thể ăn khổ được.” Lý Nam buông đũa, thoải mái quệt quệt mỏ “Lúc còn nhỏ ở viện mồ côi ăn uống kham khổ quen rồi. Năm đó, cơm ăn còn chẳng đủ no, còn lo ăn ngon hay không ngon gì nữa.” Nói xong, Lý Nam nhìn Đan Á Đồng đầy khen ngợi “Thằng nhóc này ngược lại còn nhớ rõ những khổ sở đó, không tệ không tệ.”
Đan Á Đồng đối với sự khen ngợi của Lý Nam không cho là đúng, cậu uống một ngụm nước “Cơm hôm nay không phải do đầu bếp Vương làm à?”
“Là tôi nấu đấy.” Liêu Nhiễm đi tới, vẻ mặt đắc ý “Thế nào, bản tiểu thư lần đầu nấu nướng, mùi vị không tệ chứ?”
Đan Á Đồng cầm ly lên uống nước, đứng dậy nói “Nghe nói muối ăn ở đây mua không dễ đâu.”
“Hả?” Liêu Nhiễm mờ mịt, cô nàng chẳng qua hiếm khi nổi lên hứng thú nấu cơm, chuyện đó với muối ăn thì liên quan gì?
“À, tiểu La, cậu đi lấy bò khô cho tôi đi.” Tiếu Thiên vương ở phía sau bày ra tư thế Thiên vương, xoay người đi lên lầu, không chừa chút mặt mũi nào cho bà chị họ Liêu này.
“Hứ, khó trách đuổi không kịp nữ vương thụ.” Liêu Nhiễm bất mãn hừ hừ.
Lạc Viêm Kiềm nhìn hộp cơm không ra hình dạng gì trên bàn, nghĩ đến lời của đạo diễn Lý, cuộc sống trong quá khứ của Á Đồng là như vậy sao? Đối với cậu, loại đồ ăn này căn bản không tài nào nuốt nổi, rốt cuộc người kia đã ăn uống kham khổ thế nào mới có thể bình thản ăn những món này như vậy?
Bất giác nắm chặt đôi đũa trong tay gắp một miếng khoai tây đút vào miệng, vừa mặn vừa đắng kích thích đầu lưỡi nhịn không được liền nhổ ra, nhận ly nước Hạ Tây Xuyên đưa cho, cậu vội vàng uống vào.
Bước chân trên cầu thang gỗ phát ra thanh âm nhẹ nhàng, Tiếu Kỳ Thậm nghe tiếng động dưới chân, cái cảm giác khó chịu trong miệng vẫn khiến hắn không thể nhịn nổi. Hắn nhớ lại cuộc sống của bản thân từ nhỏ đến giờ, lại nhớ đến vẻ mặt của Đan Á Đồng khi ăn những món kia, cười khổ. Mấy cái bản thân tự gọi là bất hạnh vì là con cháu tầng lớp thượng lưu khi ở trước mặt bọn họ không biết sẽ tức cười cỡ nào.
Hết bậc thang chính là ban công. Tiếu Kỳ Thậm thấy một thiếu niên áo trắng đang đứng dựa vào lan can, bất giác hắn có một cảm giác như đã xuyên qua thời gian ngàn năm, còn thiếu niên cổ trang trước mắt chính là bước ra từ tranh thủy mặc, chỉ liếc nhìn thôi, cũng đủ làm hết thảy phải lu mờ.
Đan Á Đồng nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đứng ở đầu hành lang mỉm cười nhìn mình, cậu nhíu mày “Ăn không vô à?”
Tiếu Kỳ Thậm vội ho một tiếng, đi vài bước đến cạnh Đan Á Đồng “Có ai biết là do Liêu Nhiễm nấu đâu. Trong phòng anh có bò khô đấy, cùng ăn đi.”
Đan Á Đồng kinh ngạc “Cả những thứ đó anh cũng mang đến?” Nghĩ đến địa vị hiện tại của Tiếu Kỳ Thậm trong giới giải trí, còn có tài lực của Tiếu gia, cậu thở dài “Chiều nay phải quay phim, anh ăn bò khô mà có thể diễn sao?”
“Tuy ăn bò khô đến chiều là đói meo rồi, nhưng nếu ăn cơm Liêu Nhiễm nấu thì phải mất cả nửa cái mạng ấy.” Tiếu Kỳ Thậm ngang nhiên nắm lấy tay của Đan Á Đồng, không giải thích gì liền kéo cậu vào phòng hắn “Đi thôi, đi thôi. Với lại mai cũng phải trở về, đống bò khô kia đằng nào cũng đem đến đây rồi.”
Trái ngược với sự đơn giản của phòng Đan Á Đồng, trong phòng Tiếu Kỳ Thậm lại có rất nhiều thứ, mang hai trợ lý là do vậy sao. Đan Á Đồng nhìn thanh niên tuấn tú đang cầm bình thủy đi vào, người này hình như gọi là La gì đó?
Nhìn thanh niên rót hai ly nước, lại lấy ra hai túi thịt bò khô, Đan Á Đồng mở miệng nói “Nghe nói anh cũng là từ cô nhi viện mà ra?”
Thanh niên hình như nhận ra Đan Á Đồng đang hỏi mình, nghiêng đầu cười ngại ngùng “Ừ, cơ mà giờ làm trợ lý cho anh Tiếu, cuộc sống sau này sẽ từ từ tốt lên thôi.”
Tiếu Kỳ Thậm lấy ra miếng khô bò, mỉm cười nói “Á Đồng, cậu ấy gọi là La Dịch, là trợ lý anh yêu cầu mấy ngày trước. Em cứ gọi cậu ấy là tiểu La đi.”
Đan Á Đồng thu hồi tầm nhìn trên người La Dịch đi đến ngồi xuống một cái ghế trúc, cầm lấy túi khô bò Tiếu Kỳ Thậm đưa cho, thoải mái mở ra.
“Anh Tiếu, anh Đan, tôi ra ngoài trước.” La Dịch thấy hai người có lẽ sẽ nói chuyện một lúc, có những lời trợ lý không thể nghe được, nên rất thông minh lựa chọn đi ra ngoài.
Đợi tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Tiếu Kỳ Thậm mới tiếp tục cầm thịt bò khô “Buổi chiều quay xong có thể trở về rồi. Về đến nơi anh nhất định trước tiên phải khui chai rượu mừng anh sống lại. Đây là lần đầu tiên anh quay phim trong điều kiện gian khổ như thế này đấy.”
Đan Á Đồng cắn miếng khô bò “Hai ngày trước em nhận được cuộc gọi từ Lộ Phàm, nói chế tác hậu kỳ cho album của anh đã hoàn thành, chuẩn bị lên kệ rồi. Anh trở về chắc cũng không rảnh rang như vậy đâu.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Buổi chiều quay rất thành công, lúc quay xong thì đã hơn tám giờ tối, cả đoàn người lấy ra rượu của mình rồi ồn ào tập hợp lại một chỗ.
Lúc này cũng không phân biệt đạo diễn, diễn viên hay nhân viên các tổ gì hết mà ai cũng uống rượu, đồng thời thở phào nhẹ nhàng trong lòng, thời gian như địa ngục này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Vệ Mính cầm chén rượu, chen người đến ngồi cạnh Tiếu Kỳ Thậm, cười nói vui vẻ “Diễn xuất của Tiếu Thiên vương quả nhiên lợi hại như lời đồn, em kính anh một ly.”
Tiếu Kỳ Thậm xoay xoay chén rượu trong tay, mắt nhìn Đan Á Đồng ngồi ở đối diện xong mới nói “Cô Vệ, nếu mời rượu là vì diễn xuất của tôi, thì hôm nay tôi chắc khỏi cần nghĩ đến việc đi về nhà nữa, nên sự ngưỡng mộ của cô tôi đành không dám nhận vậy.”
Vệ Mính cũng không phải đứa con gái ngu ngốc, nghe ra ý của Tiếu Kỳ Thậm chính là từ chối mình, cô ả mặt không đổi sắc đi đến bên kia ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện xã giao với nam diễn viên bên cạnh.
“Xùy!” Lạc Viêm Kiềm cầm chén rượu phì cười ra tiếng. Cái cô Vệ Mính này đúng là có chút thú vị, trong phim đóng vai yêu nhân vật của Tiếu Kỳ Thậm, còn ngoài đời thì chẳng lẽ muốn tạo scandal với Tiếu Kỳ Thậm để nổi tiếng hơn sao? Cô ta thật cho rằng Tiếu Kỳ Thậm mỗi ngày đều cười tít mắt với Đan Á Đồng thì là người dịu dàng rồi?!
Tiếu Kỳ Thậm không chỉ là một nghệ sĩ, mà hắn còn lại cậu hai Tiếu Tử Mặc của Tiếu gia. Nếu như quên đi một cái thôi, chỉ sợ đến cuối cùng cũng sẽ từ từ cảm nhận được cái gì gọi là hối hận.
Đan Á Đồng có vẻ không thấy cảnh đó, cậu cùng với một bác diễn viên bên cạnh nói câu được câu không, nhưng thái độ lại cực kỳ lễ phép, nhìn chung thì không khí coi như hòa hợp.
Lý Nam nhìn Đan Á Đồng, thở dài trong lòng. Hắn không thể không thừa nhận cách làm của thiếu niên này cực kỳ thông minh. Nhiều khi được một diễn viên già cả yêu thích còn tốt hơn cả giao hảo với ngôi sao đang nổi tiếng.
Dù sao, những diễn viên càng có tuổi thì quen biết càng nhiều, mối quan hệ với các đạo diễn cũng càng thân thiết. Cái này chính là khác biệt với nghệ sĩ trẻ nổi tiếng, vừa mới chân ướt chân ráo vào giới showbiz mà đã hiểu được đạo lý này quả thật rất hiếm, nhưng Đan Á Đồng này ngược lại lại là một người hiểu chuyện.
Đêm dài, tất cả mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi. Một bóng đen rón ra rón rén bước vào tìm khắp các ngóc ngách trong phòng, có vẻ như món đồ bị mất đó cực kì quan trọng.
“Anh đang tìm điện thoại di động của mình à?” Gian phòng đột nhiên sáng bừng lên, Đan Á Đồng đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm cái di động đời mới nhất, trên mặt biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
“Cậu…” Mặt La Dịch trở nên trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trong tay Đan Á Đồng, trong nháy mắt khôi phục biểu lộ ngày thường, ngượng ngùng cười nói “Hóa ra là cậu Đan nhặt được điện thoại của tôi, thật sự cảm ơn cậu.” Nói xong, liền đến gần Đan Á Đồng.
“Cho dù anh lấy lại di động cũng vô dụng thôi.” Đan Á Đồng thản nhiên nói “Thẻ nhớ trong điện thoại bị tôi lấy ra rồi.”
Nghe thấy vậy, nụ cười ngượng ngùng của La Dịch biến mất triệt để, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Đan Á Đồng “Cậu phát hiện ra từ lúc nào?”
Đan Á Đồng mỉm cười đùa nghịch cái điện thoại trong tay “Ban đầu vốn không hoài nghi gì, nhưng tại anh nói mình xuất thân từ cô nhi viện, nên lúc rời đi tôi liền nghi ngờ.” Cậu thay đổi tư thế dựa vào cánh cửa “Người từ cô nhi viện sao có thể cười như vậy, với sao có được đôi tay như thế chứ.”
“Tay của tôi làm sao? Tay của cậu không phải cũng trắng à?” La Dịch thật sự không thể tưởng tượng được, một thiếu niên mới mười chín tuổi đầu, tâm tư sao có thể sâu kín như thế.
“Bởi vì lúc tôi ở Phi Ngu đã chăm sóc đôi tay này kĩ rồi. Mà anh lại nói làm trợ lý của Kỳ Thậm có thể sống thoải mái. Theo tôi được biết, anh làm trợ lý của Tiếu Kỳ Thậm còn chưa đến một tháng.” Đan Á Đồng không có hứng thú chơi trò chơi một hỏi một đáp, không kiên nhẫn nói “Anh em Tiếu gia đấu đá thế nào tôi chẳng liên quan gì, đừng có mà liên lụy đến tôi. Trở về nói cho Tiếu Trình Ngự, đừng tưởng rằng những tấm ảnh này có thể hủy hoại Tiếu Kỳ Thậm, còn anh ta thì sạch sẽ. Tôi không muốn bị người khác dùng làm bàn đạp, mà cho dù tôi thật sự có là bàn đạp đi chăng nữa thì trên mặt cũng có nhiều lưỡi dao sắc bén. Tiếu Trình Ngự nếu có lá gan đạp tôi thì đừng trách khối bàn đạp này đâm người.”
Ném chiếc di động cho La Dịch, mặt không cảm xúc nói “Lần sau làm gián điệp thì làm ơn đừng dùng điện thoại cao cấp như vậy, không có cô nhi viện nào có điều kiện kinh tế tốt như thế đâu.”
La Dịch đón được điện thoại, việc đã đến nước này hắn cũng không muốn che dấu nữa “Cậu chẳng lẽ không sợ tôi đã gửi ảnh chụp qua bên kia.”
Đan Á Đồng mặt không đổi sắc nhìn hắn “Cho nên tôi vừa rồi mới nói cho anh nghe.” Cậu cười lạnh lùng “Nếu dính đến tôi, tôi mất đi chỉ là thân phận một nghệ sĩ, còn Tiếu Trình Ngự mất đi chính là toàn bộ của Tiếu gia. Anh ta không sợ thì tôi đây cũng không sợ, chẳng phải chỉ là một ít ảnh chụp tôi và Tiếu Kỳ Thậm ở cạnh nhau sao. Tôi còn có hình ảnh của anh ta so ra còn kích tình hơn đấy. Anh có thể hỏi anh ta, có muốn chia sẻ cùng mọi người không.”
“Cậu!” Sau lưng La Dịch rùng mình một cái. Hắn vẫn cho là thiếu niên này chỉ là có chút kỹ xảo biểu diễn, một đứa trẻ mồ côi có chút may mắn, một con dê ở chốn này, nhưng giờ nhận ra đó rõ ràng là một con rắn, hơn nữa còn là con rắn độc.
Đan Á Đồng nói xong những lời này liền xoay người rời đi mà không hề để ý gì tới La Dịch, cậu có thể xác định những ảnh chụp kia không có cơ hội công khai.
Cậu, quả nhiên vẫn ghét bị tính kế.
La Dịch đi ra tới cửa, gió đêm làm đầu óc hỗn loạn của hắn tìm được chút tỉnh táo. Hắn vội vàng mở điện thoại lên đem tin tức này gửi cho người bên kia.
“Đan, Á, Đồng!” Tiếu Trình Ngự nhận được tin nhắn, trầm mặt ném di động xuống đất, trong đêm vang lên âm thanh chói tai.
/106
|