CHƯƠNG 12
Bỗng nhiên 1 người con trai đi lại chỗ bốn người họ, dáng vẻ cao ráo, mái tóc đen, da ngâm, gương mặt sáng sủa, ra dáng một hotboy, chào hỏi:
-Chào! Em là cô gái ngồi cạnh anh trên tàu siêu tốc lúc nãy phải ko?
-Vâng! Ngân trả lời mà mặt lạnh tanh.
-ờ… cho anh xin lỗi chuyện anh nắm tay em nha, tại anh tưởng là tay bạn anh nên anh nhầm, anh xin lỗi!
Anh ta nói chuyện với Ngân mà ko thèm đếm xỉa gì tới ba cô nương kia. Cái vẻ đẹp trai ấy chẳng có tí ảnh hưởng gì tới hai người Vy và Nhi nhưng nó thì lại có sức ảnh hưởng quá lớn đối với Oanh, cô nhìn anh ta say đắm, hai con mắt hiện lên hình trái tim:
-Ôi hotboy thứ thiệt tụi bây ơi! Oanh nói.
-Àh, xin lỗi tôi chưa giới thiệu tôi là Lâm Gia Phúc.
-Tôi là Trương Thu Ngân và đây là bạn tôi Võ Trần Tuyết Nhi, Mai Thị Kim Oanh và con nhỏ đang mặt cau mày có đó là Trần Khải Vy, còn chuyện hồi nãy anh đã xin lỗi thì tôi không chấp nhứt làm gì.
( Lâm Gia Phúc: 22t giáo viên dạy vật lý, tuy là giáo viên nhưng sát gái ghê gớm, thích trêu gái )
-Vậy anh có thể mời những quý cô xinh đẹp này đi anh được không nhỉ? Anh ta cười nửa miệng .
-Ôh, đồng ý, đồng ý liền. Oanh mắt sáng rực.
Trong lúc họ đang chuẩn bị đi thì tiếng điện thoại của Vy reo lên làm mọi người phải dừng lại, cô lấy điện thoại nghe máy:
-Alô!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm:
-Cô chủ mọi việc đã xong. Thiên Hoàng nói.
-Anh đã tìm ra tên đó chưa?
-Rồi, thưa cô!
-Anh có bắt được hắn không?
-Có, thưa cô!
-Tốt! zậy anh hãy đem hắn tới “trường xử” chúng ta đi, bây giờ tôi sẽ tới đó liền, anh nhớ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cho tôi.
-Vâng, thưa cô chủ !
Cô tắt máy rồi gọi:
-Nhi,Ngân, Oanh tới lúc rồi, đi thôi!
-Đi? Đi đâu? Oanh hỏi.
-“Trường Xử”. Mắt cô sắt lại nở nụ cười nửa miệng.
Ba người kia nhìn nhau mắt sáng rỡ : “Có trò vui xem rồi”:
-Ok, àh … xin lỗi anh bây giờ tụi em bận rồi, hẹn dịp khác nha? Bye anh. Oanh nói rồi vội vã đi theo ba người kia bỏ lại Gia Phúc đang đứng đó mà ngạc nhiên:
-Ái chà, “Trường Xử” àh! Không ngờ “làm lớn” thật, hà hà. Anh ta cười rồi đi mất dạng.
( Lê Thiên Hoàng: 25t lạnh lùng, ít có cảm xúc với ai ngoài Khải Vy, do ba mẹ anh bị sát hại bởi những kẻ của băng đảng Hắc Thủy lúc anh chỉ mới 13t, anh được ba của Vy là ông Hoàng Long cứu và cho đi theo học võ và tri thức, từ đó anh quyết tam tìm ra được kẻ đã giết cha mẹ anh để trả thù)
…………………………………
Chương sau các bạn sẽ được biết tên bị bắt đó là ai, hắn làm việc cho ai? và người đó muốn gì? mong các bạn hãy đón đọc chương 13: Trường Xử .
Đôi lời của tác giả
chào các bạn, dạo này mình ra truyện hơi trễ, lý do là hôm nay nhà mình cúp điện không kết nối máy được nên mình ko đăng được mong các bạn thông cảm, truyện của mình nếu có sai xót gì thì các bạn hãy góp ý cho mình có văn hóa một chút, nói thật đây là tác phẩm mình tự suy nghĩ ra không sao chép của ai hay ăn cắp ý tưởng của bất kỳ truyện nào nên các bạn hãy nghĩ lại, còn nếu bạn nào không vừa lòng với tác phẩm của mình thì các bạn có thể không đọc, mình chỉ là muốn nói lên những gì mình nghĩ thôi mong các bạn nếu thích đọc truyện của mình thì hãy ủng hộ mình nhe !
Bỗng nhiên 1 người con trai đi lại chỗ bốn người họ, dáng vẻ cao ráo, mái tóc đen, da ngâm, gương mặt sáng sủa, ra dáng một hotboy, chào hỏi:
-Chào! Em là cô gái ngồi cạnh anh trên tàu siêu tốc lúc nãy phải ko?
-Vâng! Ngân trả lời mà mặt lạnh tanh.
-ờ… cho anh xin lỗi chuyện anh nắm tay em nha, tại anh tưởng là tay bạn anh nên anh nhầm, anh xin lỗi!
Anh ta nói chuyện với Ngân mà ko thèm đếm xỉa gì tới ba cô nương kia. Cái vẻ đẹp trai ấy chẳng có tí ảnh hưởng gì tới hai người Vy và Nhi nhưng nó thì lại có sức ảnh hưởng quá lớn đối với Oanh, cô nhìn anh ta say đắm, hai con mắt hiện lên hình trái tim:
-Ôi hotboy thứ thiệt tụi bây ơi! Oanh nói.
-Àh, xin lỗi tôi chưa giới thiệu tôi là Lâm Gia Phúc.
-Tôi là Trương Thu Ngân và đây là bạn tôi Võ Trần Tuyết Nhi, Mai Thị Kim Oanh và con nhỏ đang mặt cau mày có đó là Trần Khải Vy, còn chuyện hồi nãy anh đã xin lỗi thì tôi không chấp nhứt làm gì.
( Lâm Gia Phúc: 22t giáo viên dạy vật lý, tuy là giáo viên nhưng sát gái ghê gớm, thích trêu gái )
-Vậy anh có thể mời những quý cô xinh đẹp này đi anh được không nhỉ? Anh ta cười nửa miệng .
-Ôh, đồng ý, đồng ý liền. Oanh mắt sáng rực.
Trong lúc họ đang chuẩn bị đi thì tiếng điện thoại của Vy reo lên làm mọi người phải dừng lại, cô lấy điện thoại nghe máy:
-Alô!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm:
-Cô chủ mọi việc đã xong. Thiên Hoàng nói.
-Anh đã tìm ra tên đó chưa?
-Rồi, thưa cô!
-Anh có bắt được hắn không?
-Có, thưa cô!
-Tốt! zậy anh hãy đem hắn tới “trường xử” chúng ta đi, bây giờ tôi sẽ tới đó liền, anh nhớ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cho tôi.
-Vâng, thưa cô chủ !
Cô tắt máy rồi gọi:
-Nhi,Ngân, Oanh tới lúc rồi, đi thôi!
-Đi? Đi đâu? Oanh hỏi.
-“Trường Xử”. Mắt cô sắt lại nở nụ cười nửa miệng.
Ba người kia nhìn nhau mắt sáng rỡ : “Có trò vui xem rồi”:
-Ok, àh … xin lỗi anh bây giờ tụi em bận rồi, hẹn dịp khác nha? Bye anh. Oanh nói rồi vội vã đi theo ba người kia bỏ lại Gia Phúc đang đứng đó mà ngạc nhiên:
-Ái chà, “Trường Xử” àh! Không ngờ “làm lớn” thật, hà hà. Anh ta cười rồi đi mất dạng.
( Lê Thiên Hoàng: 25t lạnh lùng, ít có cảm xúc với ai ngoài Khải Vy, do ba mẹ anh bị sát hại bởi những kẻ của băng đảng Hắc Thủy lúc anh chỉ mới 13t, anh được ba của Vy là ông Hoàng Long cứu và cho đi theo học võ và tri thức, từ đó anh quyết tam tìm ra được kẻ đã giết cha mẹ anh để trả thù)
…………………………………
Chương sau các bạn sẽ được biết tên bị bắt đó là ai, hắn làm việc cho ai? và người đó muốn gì? mong các bạn hãy đón đọc chương 13: Trường Xử .
Đôi lời của tác giả
chào các bạn, dạo này mình ra truyện hơi trễ, lý do là hôm nay nhà mình cúp điện không kết nối máy được nên mình ko đăng được mong các bạn thông cảm, truyện của mình nếu có sai xót gì thì các bạn hãy góp ý cho mình có văn hóa một chút, nói thật đây là tác phẩm mình tự suy nghĩ ra không sao chép của ai hay ăn cắp ý tưởng của bất kỳ truyện nào nên các bạn hãy nghĩ lại, còn nếu bạn nào không vừa lòng với tác phẩm của mình thì các bạn có thể không đọc, mình chỉ là muốn nói lên những gì mình nghĩ thôi mong các bạn nếu thích đọc truyện của mình thì hãy ủng hộ mình nhe !
/31
|