Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Đối với đám người tộc nhân không có tiền đồ này, Agula thực sự đã không biết nói gì nữa rồi. Hạt táo đã nuốt vào bụng giờ cũng không có cách nào móc ra, hắn chỉ đành liên tục nhắc nhở tất cả mọi người sau này có ăn hoa quả thì nhớ chú ý để lại hạt. Nếu những hạt đó thực sự trưởng thành thành cây ăn quả và sinh ra trái cây như Vân Sơ nói, vậy sau này bọn hắn sẽ không thiếu hoa quả để ăn.
Tuy nhiên, dù là trồng lương thực hay là cây ăn quả thì nó đều là chuyện rất xa lạ đối với Agula và các tộc nhân của mình.
Tổ tông bọn hắn từ trước đến nay vẫn luôn dựa vào việc săn thú trong rừng hay hái lượm rau quả hoang dã để sinh hoạt, chứ chưa từng nghĩ tới những vật này còn có thể tự mình trồng ra. Mà Vân Sơ lại nói, không chỉ có lương thực và cây ăn quả, mà ngay cả những động vật họ thường bắt để lấy thịt ăn cũng có thể dùng nhánh cây dựng thành rào chắn để nuôi nhốt chúng. Chỉ cần mỗi ngày ra ngoài hái ít cỏ dại chúng muốn ăn về là có thể nuôi nấng bọn chúng béo mập trưởng thành. Cứ vậy, sau này bọn hắn không cần lại phải đánh cược sinh mệnh của mình để chạy vào rừng đi săn nữa, mà cứ trực tiếp bắt lấy những con vật đang nuôi nhốt trong chuồng ấy và giết chúng để ăn.
Còn có lương thực, chỉ cần bọn hắn gieo hạt giống mang về lần này ở khu vực cố định, vậy chỉ cần chờ cây trưởng thành là có thể hái về ăn. Cũng không cần như ngày xưa dựa vào vận khí để tìm kiếm rau dại có thể ăn được.
Vân Sơ còn sợ Agula chưa từng tiếp xúc qua với việc trồng trọt và chăn nuôi bao giờ nên sẽ không hiểu rõ các bước cụ thể, do đó cô còn đặc biệt giải thích cho hắn nghe. Động vật rất dễ nuôi, chỉ cần những con mồi bắt về còn sống và được nuôi nhốt theo các chủng loại khác nhau, sau đó dựa theo ẩm thực quen thuộc của chúng mà cho ăn là được. Những vấn đề khác Vân Sơ không nhắc tới nhiều, nói chung loại việc chăm nuôi động vật này còn cần từ từ sờ soạng ra, tin rằng khi quen rồi là có thể hiểu được tập tính sinh hoạt của những con vật này.
Động vật được nuôi nhốt ở hiện đại cũng là từ tổ tiên thuần hóa và nuôi dưỡng từ từ.
So với việc chăn nuôi thì việc trồng cây khó hơn rất nhiều. Ở hiện đại, có thể trồng và thu hoạch theo thời gian tiết khí mà cổ nhân lưu lại, tuy nhiên bộ quy tắc này không khả thi vì bên chỗ Agula chỉ có hai mùa trong năm, một lạnh một nóng. Với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hầu hết lương thực không thích hợp để sinh trưởng ở thế giới này.
Nhưng giá cả hạt giống ngũ cốc bây giờ không đắt, Vân Sơ đã mua gần như tất cả các loại ngũ cốc có sẵn trên thị trường cho Agula. Cô còn phân loại cẩn thận theo thói quen sinh trưởng của chúng và và chia chúng thành hai loại, một thích hợp để trồng vào mùa hè và một thích hợp trồng vào mùa đông. Tuy nhiên, mặc dù các loại rau củ như củ cải và bắp cải có khả năng chịu lạnh tốt hơn, nhưng là đoán chừng cũng chịu không được cái thời tiết lạnh giá khắc nghiệt ở chỗ Agula.
Vậy nên những hạt giống ngũ cốc này Agula cầm về còn phải cố gắng trồng thử từ từ năm này qua năm khác. Hắn đã quyết định sẽ tự mình sắp xếp chỗ hạt giống ngũ cốc này, đợi đến bình minh sẽ cho mọi người đào một mảnh đất gần con suối và trước thử trồng mười mấy hai mươi củ khoai tây để thử thăm dò sâu cạn ra sao.
Vân Sơ cho biết, chu kỳ sinh trưởng của khoai tây nếu được trồng ở khu đất phì nhiêu sẽ được rút ngắn hơn. Nếu có thể thành công khiến chúng nảy mầm và sống vậy có thể thu hoạch kịp vào mùa đông. Agula sợ rằng mình sẽ quên những điều cần lưu ý mà Vân Sơ đã nói hôm nay, nên vội vàng tìm gặp trí giả Santan và thuật lại cho ông nghe những điều cần lưu ý khi trồng những loại cây lương thực này.
Santan sở dĩ có thể lên làm trí giả trong bộ lạc là bởi vì ông biết dùng than để vẽ ra rất nhiều đồ án và ký hiệu, và chỉ có ông mới hiểu được ý nghĩa của những ký hiệu đồ án đó. Ông thường dùng những ký hiệu có ý nghĩa đặc biệt đó để ghi chép lại một số chuyện lớn, những đồ án và ký hiệu đó đối với ông là một loại mật mã mà chỉ có mình ông biết.
Ở thế giới này có rất nhiều bộ lạc, bất kể là bộ lạc này lớn hay nhỏ thì đều sẽ có một vị trí giả tồn tại, họ chẳng những thông hiểu đồ án và ký hiệu mà còn biết rất nhiều loại thảo mộc có thể chữa khỏi bệnh. Họ sẽ trải qua ba mươi cái mùa đông rồi mới bắt đầu tìm kiếm truyền nhân và truyền dạy lại tất cả bản sự của mình cho người truyền nhân đó. Đợi khi họ qua đời, vị truyền nhân kia sẽ thay họ trở thành vị trí giả kế tiếp.
Santan đã trải qua ba mươi tám mùa đông rồi, lúc này đã được coi là một người già. Ông từ nhỏ đã đi theo bên người vị trí giả đời trước học tập tri thức, và không cần phải ra ngoài săn bắn hay thu thập đồ ăn như những người khác trong bộ lạc. Truyền nhân của Santan chính là nữ nhi Tuya của Agula, con bé đã đi theo Santan học tập được ba năm rồi.
Hiện tại Agula đi tìm Santan thương lượng chuyện trồng lương thực, Santan sợ mình đã có tuổi không nhớ lâu được, nên đợi Agula nói xong liền nhanh chóng quay trở về dùng dao đá ghi lại những điều vừa nghe được lên phiến đá. Đợi khi Tuya có thể quen với cách sử dụng các ký hiệu và đồ án, vậy chỉ cần nhìn vào các ký hiệu trên phiến đá là có thể biết những loại ngũ cốc mà Agula đề cập nên được trồng vào mùa nào và khi nào chúng cần được tưới nhiều nước hơn hay ít nước hơn.
Lần này Agula mang về rất nhiều thứ, đa số đều là thứ họ chưa từng thấy qua bao giờ. Mọi người cao hứng đến không ngủ được nữa, đều muốn nghe thủ lĩnh giải thích công dụng của những thứ này trước rồi mới trở về ngủ tiếp.
Lúc này Agula đã quá buồn ngủ rồi, lại nghĩ tới ngày mai có rất nhiều việc mà mọi người cần phải làm. Xới đất trồng khoai tây, vào rừng chặt cây về làm hàng rào, còn phải vào rừng tìm kiếm con mồi nữa. Tìm được con mồi còn phải cố gắng không để nó bị thương mà vẫn bắt được nó trở về. Mỗi một chuyện trên đây là điều mà trước đây chưa ai từng làm qua, đây quả thực là một khiêu chiến rất lớn đối với hắn và các tộc nhân của hắn.
Agula không có thời gian để nói cho mọi người biết lần này hắn mang về cái gì, chỉ kêu mọi người mau đi ngủ đi. Ngày mai hắn có rất nhiều chuyện muốn an bài cho mọi người đi làm, còn về đồ vật hắn mang về có ích lợi gì đợi tới hừng đông mọi người tự nhiên sẽ biết. Thủ lĩnh đã lên tiếng, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn ngả lưng trên tấm da thú mà ngủ. Có một số người ngủ không được cũng không dám ồn ào, chỉ có thể mở to mắt nhìn sao trên trời đến ngẩn người.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Agula sắp xếp công việc cho mọi người. Đầu tiên hắn cho người vào rừng chặt một bó lớn thân cây có kích thước vừa vặn trở về, sau vót nó thành cán gậy rồi lắp vào cuốc và liềm. Tiếp đó, để lão nhân trong bộ lạc vác hai cái cuốc ra chỗ con suối làm cỏ, xới đất. Còn Agula dẫn theo thanh tráng niên trong bộ lạc đi vào trong rừng đào bẫy và chặt cây về làm hàng rào. Mấy nữ nhân và lũ trẻ dưới sự dẫn đầu của Ulan kiểm kê lại tất cả vật tư còn thừa lại trước mắt của bộ lạc.
Vào mùa hè trời sẽ không lạnh nên trong hai tháng này, đám người Agula chỉ dùng da thú dựng thành lều để nghỉ ngơi. Nhưng tới mùa đông, lều không thể ở được nữa, bọn hắn cần chung tay đào một cái hang ở chân núi phía sau. Agula tính toán đợi khi bọn hắn rảnh tay rồi xuống chỗ con suối tự tay đào mương dẫn nước suối đến chỗ chân núi mà bọn hắn chọn.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhìn ra lượng nước của suối này vẫn có thể chấp nhận được. Chỉ cần không phải khô hạn, nước chảy ra từ suối này nhất định sẽ đủ cho bọn hắn vừa có nước dùng mà vẫn đủ nước để tưới vào ruộng. Biết tài nguyên nước bên chỗ Agula không nhiều, nên hạt giống ngũ cốc Vân Sơ đưa cho hắn chủ yếu là lúa mì, riêng lúa nước cần nhiều nước nên chỉ chuẩn bị cho hắn có mấy bao, do đó không cần lo lắng sau này nước trong suối không đủ để tưới cho ruộng lúa.
Toàn bộ người của bộ lạc bận rộn hơn nửa ngày, trong lòng chỉ có một suy nghĩ----- Mấy thứ gọi là công cụ bằng sắt mà thủ lĩnh mang về thực sự dùng rất tốt.
Cái rìu kia chặt cây nhanh lắm, dĩ vãng mọi người dùng búa đá đốn cây, một cái cây lớn chừng một người mới ôm hết cần chặt hơn nửa ngày mới có thể chém ngã. Nhưng giờ có chiếc rìu sắt này, cây to như vậy lại chỉ mất một lúc thôi đã chém ngã được nó rồi. Còn các lão nhân đang khai khẩn đất hoang ở chỗ con suối cũng cảm thấy chiếc liềm cái cuốc trên tay dùng tốt vô cùng. Cái liềm rất sắc bén, hầu như không tốn nhiều sức đã cắt phăng đám cỏ dại bền dẻo mọc đầy trên mặt đất. Riêng cái cuốc chỉ bổ mấy cái đã xới lên lớp đất mịn kèm theo rễ cỏ và sỏi đá lẫn bên trong.
Ruộng khoai tây cũng cần dùng nhánh cây vây hàng rào vòng chung quanh. Chủ yếu là tránh đám động vật nhỏ trong rừng đến làm hại khoai tây trồng trên ruộng.
Mấy nữ nhân như Ulan có được nồi sắt, dao phay và kéo cũng cảm thấy tốc độ làm việc tăng lên rất nhiều. Kéo này cắt da thú dễ và nhanh vô cùng, một lớp da thú dày như vậy chỉ cắt xoạt xoạt mấy cái là xong, đường cắt còn rất mịn và thẳng nữa, quả thực khiến mấy nữ nhân trong bộ lạc trân trọng yêu thích khôn kể. Dao phay cùng nồi sắt tất nhiên không cần nói nhiều thêm nữa, ngày thường mấy người Ulan luôn đảm nhiệm việc cơm nước cho tất cả mọi người. Họ chỉ nhìn sơ qua cũng biết nồi sắt này dễ sử dụng hơn nhiều so với nồi đất, nồi đá. Còn về dao phay, có nó, sau này lúc các nàng xử lý thịt sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nếu không phải hiện giờ trong bộ lạc không có thịt tươi, vậy Ulan chắc chắn sẽ không nhịn được mà lôi nồi sắt cùng dao phay ra nấu mấy nồi canh thịt lớn cho toàn bộ tộc nhân ăn.
Agula muốn chặt cây làm hàng rào nên không cần chặt cây tráng kiện quá, chỉ cần lớn chừng miệng bát là được rồi. Mới bắt đầu tìm tòi cách nuôi nhốt động vật, nên ngay từ đầu Agula đã không định làm lớn. Hắn theo kế hoạch nuôi thử một số động vật ăn cỏ như thỏ rừng, gà rừng hay linh dương có tính tình ôn hòa trước.
Những con vật nhỏ này thường chạy rất nhanh nên rất khó để bắt sống được chúng. Tuy nhiên, Agula đã được thợ săn chân chính Lỗ Bằng Thiên chỉ dạy qua, dựa theo lối nói của hắn ta mà dẫn theo các hán tử trong bộ lạc đặt một số bẫy và dây leo. Bố trí xong bẫy rập, mấy người Agula sau này không cần phải lang thang trong rừng để săn mồi nữa, họ chỉ tập trung chặt cây về là được. Về phần con mồi, đợi đến chạng vạng tối bọn hắn sẽ quay lại trong rừng kiểm tra cái bẫy đã được bố trí lúc trước là xong.
Agula tính xây dựng hàng rào ngay trên khoảng đất trống dưới chân núi. Như vậy, sau này khi mọi người chuyển đến hang động ở thì vẫn có thể chăm sóc những con vật này ở gần đó. Ai cũng biết làm hàng rào, doanh trại trước kia bọn hắn ở cũng là dùng hàng rào vây xung quanh, chủ yếu là vì phòng ngự dã thú tập kích doanh trại.
Các khúc cây được chuyển đến chân núi, đám người Agula đào hố, đẽo các thân cây bị chặt, lại cố định các thân cây vây quanh thành vòng tròn rồi dùng dây leo bền dẻo bao quanh hàng rào và cuối cùng là bện chặt vài vòng để gia cố.
Một ngày này đối với toàn bộ người trong bộ lạc xác thực mệt vô cùng, ngay cả lũ trẻ cũng phải giúp mấy người Ulan nhặt củi lửa về nấu cơm tối. Chỉ là, Agula không làm mọi người thất vọng, tối đó trực tiếp bảo Ulan nấu ba nồi cháo gạo to, lại mở một túi bột mì nhào nặn làm bánh mì cho mọi người ăn. Đến cả đường hắn lấy được từ chỗ Vân Sơ cũng hào phóng lấy ra cho mọi người nếm thử. Hắn bảo Ulan lấy nồi gốm lớn đun một nồi nước sôi và rất hào khí đổ ba gói đường trắng vào đó pha cho mọi người uống để bổ sung thể lực.
Hương vị của nồi nước chè này quả thực ngọt đến tận tâm khảm của mọi người, lũ trẻ trong bộ lạc nhịn không được đều bạo dạn tiến lên quấn lấy Agula nói: "Thủ lĩnh, ngày mai chúng ta còn vào rừng nhặt rất nhiều củi lửa trở về, vậy ngài nấu nước ngọt này cho chúng ta nữa có được không?".
- -- HẾT CHƯƠNG 142 ---
Đối với đám người tộc nhân không có tiền đồ này, Agula thực sự đã không biết nói gì nữa rồi. Hạt táo đã nuốt vào bụng giờ cũng không có cách nào móc ra, hắn chỉ đành liên tục nhắc nhở tất cả mọi người sau này có ăn hoa quả thì nhớ chú ý để lại hạt. Nếu những hạt đó thực sự trưởng thành thành cây ăn quả và sinh ra trái cây như Vân Sơ nói, vậy sau này bọn hắn sẽ không thiếu hoa quả để ăn.
Tuy nhiên, dù là trồng lương thực hay là cây ăn quả thì nó đều là chuyện rất xa lạ đối với Agula và các tộc nhân của mình.
Tổ tông bọn hắn từ trước đến nay vẫn luôn dựa vào việc săn thú trong rừng hay hái lượm rau quả hoang dã để sinh hoạt, chứ chưa từng nghĩ tới những vật này còn có thể tự mình trồng ra. Mà Vân Sơ lại nói, không chỉ có lương thực và cây ăn quả, mà ngay cả những động vật họ thường bắt để lấy thịt ăn cũng có thể dùng nhánh cây dựng thành rào chắn để nuôi nhốt chúng. Chỉ cần mỗi ngày ra ngoài hái ít cỏ dại chúng muốn ăn về là có thể nuôi nấng bọn chúng béo mập trưởng thành. Cứ vậy, sau này bọn hắn không cần lại phải đánh cược sinh mệnh của mình để chạy vào rừng đi săn nữa, mà cứ trực tiếp bắt lấy những con vật đang nuôi nhốt trong chuồng ấy và giết chúng để ăn.
Còn có lương thực, chỉ cần bọn hắn gieo hạt giống mang về lần này ở khu vực cố định, vậy chỉ cần chờ cây trưởng thành là có thể hái về ăn. Cũng không cần như ngày xưa dựa vào vận khí để tìm kiếm rau dại có thể ăn được.
Vân Sơ còn sợ Agula chưa từng tiếp xúc qua với việc trồng trọt và chăn nuôi bao giờ nên sẽ không hiểu rõ các bước cụ thể, do đó cô còn đặc biệt giải thích cho hắn nghe. Động vật rất dễ nuôi, chỉ cần những con mồi bắt về còn sống và được nuôi nhốt theo các chủng loại khác nhau, sau đó dựa theo ẩm thực quen thuộc của chúng mà cho ăn là được. Những vấn đề khác Vân Sơ không nhắc tới nhiều, nói chung loại việc chăm nuôi động vật này còn cần từ từ sờ soạng ra, tin rằng khi quen rồi là có thể hiểu được tập tính sinh hoạt của những con vật này.
Động vật được nuôi nhốt ở hiện đại cũng là từ tổ tiên thuần hóa và nuôi dưỡng từ từ.
So với việc chăn nuôi thì việc trồng cây khó hơn rất nhiều. Ở hiện đại, có thể trồng và thu hoạch theo thời gian tiết khí mà cổ nhân lưu lại, tuy nhiên bộ quy tắc này không khả thi vì bên chỗ Agula chỉ có hai mùa trong năm, một lạnh một nóng. Với hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, hầu hết lương thực không thích hợp để sinh trưởng ở thế giới này.
Nhưng giá cả hạt giống ngũ cốc bây giờ không đắt, Vân Sơ đã mua gần như tất cả các loại ngũ cốc có sẵn trên thị trường cho Agula. Cô còn phân loại cẩn thận theo thói quen sinh trưởng của chúng và và chia chúng thành hai loại, một thích hợp để trồng vào mùa hè và một thích hợp trồng vào mùa đông. Tuy nhiên, mặc dù các loại rau củ như củ cải và bắp cải có khả năng chịu lạnh tốt hơn, nhưng là đoán chừng cũng chịu không được cái thời tiết lạnh giá khắc nghiệt ở chỗ Agula.
Vậy nên những hạt giống ngũ cốc này Agula cầm về còn phải cố gắng trồng thử từ từ năm này qua năm khác. Hắn đã quyết định sẽ tự mình sắp xếp chỗ hạt giống ngũ cốc này, đợi đến bình minh sẽ cho mọi người đào một mảnh đất gần con suối và trước thử trồng mười mấy hai mươi củ khoai tây để thử thăm dò sâu cạn ra sao.
Vân Sơ cho biết, chu kỳ sinh trưởng của khoai tây nếu được trồng ở khu đất phì nhiêu sẽ được rút ngắn hơn. Nếu có thể thành công khiến chúng nảy mầm và sống vậy có thể thu hoạch kịp vào mùa đông. Agula sợ rằng mình sẽ quên những điều cần lưu ý mà Vân Sơ đã nói hôm nay, nên vội vàng tìm gặp trí giả Santan và thuật lại cho ông nghe những điều cần lưu ý khi trồng những loại cây lương thực này.
Santan sở dĩ có thể lên làm trí giả trong bộ lạc là bởi vì ông biết dùng than để vẽ ra rất nhiều đồ án và ký hiệu, và chỉ có ông mới hiểu được ý nghĩa của những ký hiệu đồ án đó. Ông thường dùng những ký hiệu có ý nghĩa đặc biệt đó để ghi chép lại một số chuyện lớn, những đồ án và ký hiệu đó đối với ông là một loại mật mã mà chỉ có mình ông biết.
Ở thế giới này có rất nhiều bộ lạc, bất kể là bộ lạc này lớn hay nhỏ thì đều sẽ có một vị trí giả tồn tại, họ chẳng những thông hiểu đồ án và ký hiệu mà còn biết rất nhiều loại thảo mộc có thể chữa khỏi bệnh. Họ sẽ trải qua ba mươi cái mùa đông rồi mới bắt đầu tìm kiếm truyền nhân và truyền dạy lại tất cả bản sự của mình cho người truyền nhân đó. Đợi khi họ qua đời, vị truyền nhân kia sẽ thay họ trở thành vị trí giả kế tiếp.
Santan đã trải qua ba mươi tám mùa đông rồi, lúc này đã được coi là một người già. Ông từ nhỏ đã đi theo bên người vị trí giả đời trước học tập tri thức, và không cần phải ra ngoài săn bắn hay thu thập đồ ăn như những người khác trong bộ lạc. Truyền nhân của Santan chính là nữ nhi Tuya của Agula, con bé đã đi theo Santan học tập được ba năm rồi.
Hiện tại Agula đi tìm Santan thương lượng chuyện trồng lương thực, Santan sợ mình đã có tuổi không nhớ lâu được, nên đợi Agula nói xong liền nhanh chóng quay trở về dùng dao đá ghi lại những điều vừa nghe được lên phiến đá. Đợi khi Tuya có thể quen với cách sử dụng các ký hiệu và đồ án, vậy chỉ cần nhìn vào các ký hiệu trên phiến đá là có thể biết những loại ngũ cốc mà Agula đề cập nên được trồng vào mùa nào và khi nào chúng cần được tưới nhiều nước hơn hay ít nước hơn.
Lần này Agula mang về rất nhiều thứ, đa số đều là thứ họ chưa từng thấy qua bao giờ. Mọi người cao hứng đến không ngủ được nữa, đều muốn nghe thủ lĩnh giải thích công dụng của những thứ này trước rồi mới trở về ngủ tiếp.
Lúc này Agula đã quá buồn ngủ rồi, lại nghĩ tới ngày mai có rất nhiều việc mà mọi người cần phải làm. Xới đất trồng khoai tây, vào rừng chặt cây về làm hàng rào, còn phải vào rừng tìm kiếm con mồi nữa. Tìm được con mồi còn phải cố gắng không để nó bị thương mà vẫn bắt được nó trở về. Mỗi một chuyện trên đây là điều mà trước đây chưa ai từng làm qua, đây quả thực là một khiêu chiến rất lớn đối với hắn và các tộc nhân của hắn.
Agula không có thời gian để nói cho mọi người biết lần này hắn mang về cái gì, chỉ kêu mọi người mau đi ngủ đi. Ngày mai hắn có rất nhiều chuyện muốn an bài cho mọi người đi làm, còn về đồ vật hắn mang về có ích lợi gì đợi tới hừng đông mọi người tự nhiên sẽ biết. Thủ lĩnh đã lên tiếng, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn ngả lưng trên tấm da thú mà ngủ. Có một số người ngủ không được cũng không dám ồn ào, chỉ có thể mở to mắt nhìn sao trên trời đến ngẩn người.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Agula sắp xếp công việc cho mọi người. Đầu tiên hắn cho người vào rừng chặt một bó lớn thân cây có kích thước vừa vặn trở về, sau vót nó thành cán gậy rồi lắp vào cuốc và liềm. Tiếp đó, để lão nhân trong bộ lạc vác hai cái cuốc ra chỗ con suối làm cỏ, xới đất. Còn Agula dẫn theo thanh tráng niên trong bộ lạc đi vào trong rừng đào bẫy và chặt cây về làm hàng rào. Mấy nữ nhân và lũ trẻ dưới sự dẫn đầu của Ulan kiểm kê lại tất cả vật tư còn thừa lại trước mắt của bộ lạc.
Vào mùa hè trời sẽ không lạnh nên trong hai tháng này, đám người Agula chỉ dùng da thú dựng thành lều để nghỉ ngơi. Nhưng tới mùa đông, lều không thể ở được nữa, bọn hắn cần chung tay đào một cái hang ở chân núi phía sau. Agula tính toán đợi khi bọn hắn rảnh tay rồi xuống chỗ con suối tự tay đào mương dẫn nước suối đến chỗ chân núi mà bọn hắn chọn.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhìn ra lượng nước của suối này vẫn có thể chấp nhận được. Chỉ cần không phải khô hạn, nước chảy ra từ suối này nhất định sẽ đủ cho bọn hắn vừa có nước dùng mà vẫn đủ nước để tưới vào ruộng. Biết tài nguyên nước bên chỗ Agula không nhiều, nên hạt giống ngũ cốc Vân Sơ đưa cho hắn chủ yếu là lúa mì, riêng lúa nước cần nhiều nước nên chỉ chuẩn bị cho hắn có mấy bao, do đó không cần lo lắng sau này nước trong suối không đủ để tưới cho ruộng lúa.
Toàn bộ người của bộ lạc bận rộn hơn nửa ngày, trong lòng chỉ có một suy nghĩ----- Mấy thứ gọi là công cụ bằng sắt mà thủ lĩnh mang về thực sự dùng rất tốt.
Cái rìu kia chặt cây nhanh lắm, dĩ vãng mọi người dùng búa đá đốn cây, một cái cây lớn chừng một người mới ôm hết cần chặt hơn nửa ngày mới có thể chém ngã. Nhưng giờ có chiếc rìu sắt này, cây to như vậy lại chỉ mất một lúc thôi đã chém ngã được nó rồi. Còn các lão nhân đang khai khẩn đất hoang ở chỗ con suối cũng cảm thấy chiếc liềm cái cuốc trên tay dùng tốt vô cùng. Cái liềm rất sắc bén, hầu như không tốn nhiều sức đã cắt phăng đám cỏ dại bền dẻo mọc đầy trên mặt đất. Riêng cái cuốc chỉ bổ mấy cái đã xới lên lớp đất mịn kèm theo rễ cỏ và sỏi đá lẫn bên trong.
Ruộng khoai tây cũng cần dùng nhánh cây vây hàng rào vòng chung quanh. Chủ yếu là tránh đám động vật nhỏ trong rừng đến làm hại khoai tây trồng trên ruộng.
Mấy nữ nhân như Ulan có được nồi sắt, dao phay và kéo cũng cảm thấy tốc độ làm việc tăng lên rất nhiều. Kéo này cắt da thú dễ và nhanh vô cùng, một lớp da thú dày như vậy chỉ cắt xoạt xoạt mấy cái là xong, đường cắt còn rất mịn và thẳng nữa, quả thực khiến mấy nữ nhân trong bộ lạc trân trọng yêu thích khôn kể. Dao phay cùng nồi sắt tất nhiên không cần nói nhiều thêm nữa, ngày thường mấy người Ulan luôn đảm nhiệm việc cơm nước cho tất cả mọi người. Họ chỉ nhìn sơ qua cũng biết nồi sắt này dễ sử dụng hơn nhiều so với nồi đất, nồi đá. Còn về dao phay, có nó, sau này lúc các nàng xử lý thịt sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nếu không phải hiện giờ trong bộ lạc không có thịt tươi, vậy Ulan chắc chắn sẽ không nhịn được mà lôi nồi sắt cùng dao phay ra nấu mấy nồi canh thịt lớn cho toàn bộ tộc nhân ăn.
Agula muốn chặt cây làm hàng rào nên không cần chặt cây tráng kiện quá, chỉ cần lớn chừng miệng bát là được rồi. Mới bắt đầu tìm tòi cách nuôi nhốt động vật, nên ngay từ đầu Agula đã không định làm lớn. Hắn theo kế hoạch nuôi thử một số động vật ăn cỏ như thỏ rừng, gà rừng hay linh dương có tính tình ôn hòa trước.
Những con vật nhỏ này thường chạy rất nhanh nên rất khó để bắt sống được chúng. Tuy nhiên, Agula đã được thợ săn chân chính Lỗ Bằng Thiên chỉ dạy qua, dựa theo lối nói của hắn ta mà dẫn theo các hán tử trong bộ lạc đặt một số bẫy và dây leo. Bố trí xong bẫy rập, mấy người Agula sau này không cần phải lang thang trong rừng để săn mồi nữa, họ chỉ tập trung chặt cây về là được. Về phần con mồi, đợi đến chạng vạng tối bọn hắn sẽ quay lại trong rừng kiểm tra cái bẫy đã được bố trí lúc trước là xong.
Agula tính xây dựng hàng rào ngay trên khoảng đất trống dưới chân núi. Như vậy, sau này khi mọi người chuyển đến hang động ở thì vẫn có thể chăm sóc những con vật này ở gần đó. Ai cũng biết làm hàng rào, doanh trại trước kia bọn hắn ở cũng là dùng hàng rào vây xung quanh, chủ yếu là vì phòng ngự dã thú tập kích doanh trại.
Các khúc cây được chuyển đến chân núi, đám người Agula đào hố, đẽo các thân cây bị chặt, lại cố định các thân cây vây quanh thành vòng tròn rồi dùng dây leo bền dẻo bao quanh hàng rào và cuối cùng là bện chặt vài vòng để gia cố.
Một ngày này đối với toàn bộ người trong bộ lạc xác thực mệt vô cùng, ngay cả lũ trẻ cũng phải giúp mấy người Ulan nhặt củi lửa về nấu cơm tối. Chỉ là, Agula không làm mọi người thất vọng, tối đó trực tiếp bảo Ulan nấu ba nồi cháo gạo to, lại mở một túi bột mì nhào nặn làm bánh mì cho mọi người ăn. Đến cả đường hắn lấy được từ chỗ Vân Sơ cũng hào phóng lấy ra cho mọi người nếm thử. Hắn bảo Ulan lấy nồi gốm lớn đun một nồi nước sôi và rất hào khí đổ ba gói đường trắng vào đó pha cho mọi người uống để bổ sung thể lực.
Hương vị của nồi nước chè này quả thực ngọt đến tận tâm khảm của mọi người, lũ trẻ trong bộ lạc nhịn không được đều bạo dạn tiến lên quấn lấy Agula nói: "Thủ lĩnh, ngày mai chúng ta còn vào rừng nhặt rất nhiều củi lửa trở về, vậy ngài nấu nước ngọt này cho chúng ta nữa có được không?".
- -- HẾT CHƯƠNG 142 ---
/198
|