Không thể không nói khẩu vị của Will rất là tốt. Vốn Vân Sơ nghĩ rằng hôm nay hai vợ chồng Lỗ Bằng Thiên sẽ tới nên lúc gọi đồ ăn nhanh cũng tính cả hai người họ vào. Ban nãy vẫn cứ ngỡ rằng sẽ bị thừa đồ ăn, nhưng giờ nhiều thêm một người là Will thành ra đồ ăn lại chẳng thừa lại cái gì.
Vân Sơ không khỏi thầm may mắn: Còn may mấy món kho mua cho Trạm Vân Tiêu buổi sáng vẫn còn đặt trong tủ lạnh chưa có lấy xuống.
Tiêu diệt hết chỗ đồ ăn trước mặt, Will học theo dáng vẻ của đám người Vân Sơ rút lấy tờ khăn giấy bên cạnh để lau miệng và hai tay. Nhìn vết mỡ đông còn sót lại trên ngón tay mình, Will cau mày nói: "Đồ ăn ở chỗ mọi người ăn rất ngon, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật lại lạc hậu quá. Muốn thân thể sạch sẽ còn cần tới thứ gọi là khăn giấy này để lau thì mới sạch được. Chẳng qua thứ này lại không đem lại hiệu quả cao cho lắm".
Đặc biệt là sau khi nghe Vân Sơ nói rằng loại khăn giấy này được làm từ cây lại càng khiến anh cảm thấy đây là đại tài tiểu dụng. Đó là cây đấy, là thực vật chỉ có tồn tại trên địa cầu thời cổ xưa. Những người như Will ngày thường muốn biết cây cối trông ra sao cũng chỉ có thể thông qua hình ảnh và mô tả ghi trong sách cổ để biết, thế mà người bên chỗ Vân Sơ lại dùng nó để chế tạo thành thứ vô dụng như khăn giấy này.
Nghe anh nói thế, Vân Sơ ngay lập tức trở nên cảm thấy hứng thú: "Vậy chỗ các anh không cần tới khăn giấy à?".
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ gặp được một người đến từ tương lai. Nghĩ đến những bộ phim và tiểu thuyết nói về tương lai, Vân Sơ nhịn không được muốn hướng Will xác nhận xem liệu công nghệ trong thế giới của anh có phải đã đạt đến trình độ kia.
"Chúng tôi có rô bốt. Rô bốt có thể làm nhiều việc bao gồm cả làm sạch cơ thể này. Hơn nữa, bộ quần áo trên người tôi đang mặc có thể chống bụi và chống thấm cũng như không sợ bị bẩn mỗi khi tôi ra ngoài".
Vân Sơ gật đầu, nói: "Ồ, rô bốt. Trong các phim ảnh tôi cũng thường thấy có sự xuất hiện của nó".
Will không cảm thấy điều này có gì lạ, anh nói: "Cốt truyện trong phim cũng do con người tưởng tượng ra. Những phát minh sáng tạo hiện có của chúng tôi vốn là từ những tưởng tượng đó và biến nó trở thành chân thực",
Thế giới tương lai mà Will đang ở chắc chắn là một lãnh địa hoàn toàn xa lạ với Vân Sơ. Bây giờ cô đã biết nhu cầu của đối phương. Dựa theo Will nói, trong toàn bộ thiên hà nơi anh sống không có lấy bất kỳ một gốc cây thực vật nào. Tất cả lương thực và hoa quả chỉ có nhìn thấy từ trên sách cổ được ghi lại. Cho nên, đồ ăn và hoa quả, thậm chí cả những cây xương rồng và hoa mà cô đang trồng trên tầng ba đều là những thứ sẽ khiến anh cảm thấy hứng thú.
Ngược lại, Vân Sơ rất cảm thấy thích thú với chú robot mà Will nói rằng chúng có thể làm việc nhà. Cũng may cô thuộc dạng người chả có mấy dã tâm lớn, chứ không ngẫu nhiên đổi được một số sản phẩm công nghệ của tương lai từ chỗ Will, nếu cô cầm nó đưa tới hiện đại để nghiên cứu và sản xuất hàng loạt, thì chuyện xây dựng lên một đế chế công nghệ còn không phải là chuyện trong phút chốc à.
Vân Sơ muốn cùng Will trao đổi đồ, nhưng dường như Will chưa từng nghĩ tới loại chuyện này. Cô cũng xấu hổ mở miệng hỏi trực tiếp, nên chỉ đành bất động thanh sắc từ từ lặng lẽ đào hố anh. Cô làm điệu bộ huyên thuyên nói chuyện phiếm hỏi: "Vừa rồi tôi nghe anh nói bên chỗ các anh có dịch dinh dưỡng vị hoa quả hả? Không biết nó là vị hoa quả gì?".
Nhắc đến chuyện này là Will liền thấy giận. Cứ nghĩ đến hai hộp dịch dinh dưỡng vị hoa quả còn đang vứt ở nhà là anh lại thấy một bụng uất khí. Anh hầm hừ nói: "Cái đám lão già của viện nghiên cứu nói nó có vị của táo và nho. Nhưng dù sao thì toàn bộ thiên hà Deman có ai biết hai loại quả kia có vị gì đâu, nên tên quả gì còn không phải tùy bọn hắn đặt à".
"Táo và nho chỗ tôi cũng có đấy, anh có muốn nếm thử không?". Khi Vân Sơ nói, trong giọng nói tràn đầy ý dụ hoặc.
Y theo cái dáng vẻ ăn uống ban nãy của Will, Vân Sơ khẳng định anh sẽ không thể kháng cự lại thế công của hoa quả mà cô nói.
Mắt Will lập tức sáng lên khi nghe cô nhắc tới hoa quả, nhưng sau đó anh lại có chút xấu hổ mà sờ lên bụng mình----- Ban nãy không chú ý có ăn nhiều quá, giờ đồ ăn trong bụng anh gần như đội lên đến yết hầu rồi. Anh không thể xác định liệu mình còn có thể ăn được thêm hoa quả nữa hay không.
Chẳng qua nghĩ lại: Đây chính là hoa quả đấy! Là thứ chỉ có tồn tại trên sách cổ mà thôi! Nếu giờ anh ta bỏ lỡ cơ hội này mà ngồi trông chờ dựa vào đám lão già của viện nghiên cứu khoa học tiếp tục nghiên cứu, thì chỉ sợ cả đời này của anh ta cũng nếm không được hương vị chân chính của quả nho và táo mất.
Xoắn xuýt một hồi lâu, Will cuối cùng vẫn không chiến thắng được khát vọng của nội tâm mình. Anh nhìn qua Vân Sơ tràn đầy chờ mong, nói: "Vậy thì cho tôi một ít nếm thử đi".
Đưa hoa quả cho Will chính là mồi câu Vân Sơ dùng để câu cá. Việc đút cá ăn no ngay từ đầu tự nhiên là chuyện không thể nào, cho nên cô chỉ lấy một chút hoa quả từ trên lầu hai xuống đưa cho anh. Một phần tư quả táo, hai quả nho, ba miếng đào lớn cỡ chừng một ngón tay và một thìa dưa hấu.
Mục đích của Vân Sơ rất đơn giản, chính là muốn dùng chút hoa quả đó để câu ra con trùng thèm ăn của Will. Nỗ lực dùng những hoa quả này để đánh ngã anh trong một lần duy nhất, tiếp đó khi anh mở miệng nói muốn mua hoa quả thì có thể cùng anh nói tới chuyện trao đổi đồ. Đương nhiên, Vân Sơ cũng không có ý định lãng phí chỗ trái cây còn lại. Cô với lấy một cái ô tô và cắt nhỏ chỗ hoa quả thừa kia cho vào bát, sau lại đổ hai hộp sữa chua vào làm thành sữa chua hoa quả.
Thấy Vân Sơ bưng một đĩa nhỏ hoa quả xuống lầu, Trạm Vân Tiêu nhướng mày khó hiểu. Trong lòng hắn thầm kỳ quái. Vân Sơ từ trước đến nay luôn luôn hào phóng với các khách hàng ghé tiệm, thậm chí đôi lúc còn giúp người mà không cầu hồi báo, nay sao lại chỉ lấy cho Will có tí tị hoa quả thôi vậy.
Đến cả Agula khi nhìn thấy chỗ hoa quả trong đĩa nhỏ cũng lòng tràn đầy nghi ngờ không thôi. Lại nghĩ đến những giỏ trái cây lớn mà mình chuyển về trước kia, hắn liền quay qua nhìn Will với ánh mắt, thần thái ẩn ẩn lộ ra mấy phần cảm giác ưu việt.
Còn Will, tất cả lực chú ý của anh hiện tại đều dồn hết vào đĩa hoa quả nhỏ kia rồi, cho nên không có để ý đến ánh mắt của vài người khác trong phòng. Nho anh có biết, bởi anh đã từng ở trên sách cổ thấy qua hình ảnh của nó rồi. Nhưng còn mấy loại hoa quả khác bị Vân Sơ cắt ra thì anh không nhận ra.
"Đây là nho, đây là quả đào, còn đây là dưa hấu". Vân Sơ chỉ vào từng loại quả trong đĩa và giới thiệu cho anh nghe.
Tuy rằng Vân Sơ là cố ý chỉ đưa cho anh chút ấy hoa quả, nhưng khi giới thiệu cô cũng tự thay mình thấy xấu hổ giùm. Cho nên, tiếp đó lại che giấu lương tâm mà thanh minh cho bản thân: "Ban nãy tôi thấy anh có ăn nhiều quá, sợ anh ăn nữa thì chướng bụng rồi nôn mất. Vậy nên mới cố ý chỉ lấy cho anh ngần ấy hoa quả, coi như nếm thử cho biết vị".
Tuy rằng phân lượng của hoa quả trong đĩa rất ít nhưng để Will nếm thử vị thì khẳng định không thành vấn đề.
Will gật đầu hiểu được và anh cũng không có suy nghĩ nhiều. Theo anh thấy, đây dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, việc Vân Sơ chẳng những hào phóng chia sẻ đồ ăn với anh mà còn lấy hoa quả tới cho anh nếm thử, đối với anh đã là vô cùng tốt rồi.
Sau khi ăn đồ nhiều dầu mỡ, việc ăn một ít trái cây chắc chắn là sự lựa chọn chính xác. Một miếng táo vừa vào bụng, Will lập tức nheo mắt lại đầy thích thú.
"Sách cổ nói quả không sai, táo là loại hoa quả chua ngọt có rất nhiều nước. Táo này ăn quá ngon. Cái dịch dinh dưỡng vị quả táo của viện khoa học nghiên cứu ra thực là không thể nào so sánh được với quả táo này".
Trước đó Will còn cảm thấy có lẽ do khẩu vị của mình quá kén ăn, cho nên mới thấy dịch dinh dưỡng vị táo kia rất khó uống. Dù sao những người khác phản hồi lại đều nói nó không tệ lắm. Nhưng hiện tại sau khi đã được nếm thử mùi vị của táo, anh càng thêm kiên định hơn cách nhìn của chính mình. Dịch dinh dưỡng hương trái cây mà đám lão già của viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra quả nhiên là mánh lới tài chính mà mấy lão già đó làm ra để xin quỹ nghiên cứu, đến cái tên cũng là tùy tiện đặt bừa mà thôi.
Đến khi quả nho cuối cùng trong đĩa được cho vào miệng, Will nhịn không được mà đỏ mắt. Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh Will tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng thật ra vẫn luôn chú ý tới tình huống của anh. Thấy anh đang yên đanh lành lại đỏ hồng hai mắt, cô vội vã hỏi có phải anh thấy khó chịu ở đâu không. Ôn Noãn là lo lắng anh ăn luôn cả vỏ tôm hùm cứng như vậy vào bụng, nên có lẽ giờ nó đã tạo thành tổn thương cho cơ thể anh.
Nghe Ôn Noãn nói ra suy đoán của chính mình, Will xua tay nhanh chóng nói: "Tôi đến xương dị thú cứng gấp mấy lần vỏ tôm này cũng đã ăn rồi, nên nào có vấn đề gì. Chẳng qua là do cảm thấy sau này không thể được ăn những hoa quả này nữa nên thấy khổ sở mà thôi".
Vân Sơ nhạy bén bắt lấy một danh từ lạ lẫm: "Dị thú? Động vật có thể tồn tại mà không cần thực vật sao?".
Will giải thích: "Dị thú trong thiên hà Deman sống bằng cách ăn khoáng thạch".
Thực tế, dị thú ăn khoáng thạch mà lớn lên thì hương vị thịt của nó cũng chẳng ngon mấy. Rất nhiều người còn nghĩ rằng ăn thịt dị thú chính là hoàn toàn đang lãng phí thời gian của mình. Riêng Will thì khác với những người khác, anh ta ngược lại lại khá thích ăn thịt dị thú. Dù sao thì hương vị của các chủng loại dị thú đều khác nhau và nó tốt hơn nhiều so với dịch dinh dưỡng chỉ có một vị duy nhất.
Chẳng qua, thịt của dị thú mang nhiều kim loại nặng khác nhau, và cần rất nhiều phương pháp để xử lý những kim loại nặng đó. Cũng may nhà của Will có người hầu chuyên nấu ăn riêng nên anh ta mới có thể thường xuyên ăn được thịt dị thú.
Will biết chỗ Vân Sơ là làm buôn bán và anh ta có thể ở chỗ cô mua đồ, do đó anh lập tức hướng Vân Sơ ngỏ ý muốn mua chút hoa quả. Vân Sơ giả vờ suy nghĩ một lúc, sau có chút ngượng ngùng nói: "Hoa quả chỗ tôi quả thật có không ít, đây vốn là chuẩn bị cho người yêu tôi mang về cho người nhà anh ấy. Nhưng nếu anh muốn mua vậy bọn tôi có thể chia cho anh một ít. Chỉ là anh dùng cái gì để mua đồ?".
Will nghe cô nói, anh lập tức vươn tay búng nhẹ lên chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út, sau đó lấy ra rất nhiều thứ từ hư không. Mỗi lần lấy ra thứ gì đó, anh lại giải thích sơ lược một chút cho đám người Vân Sơ biết.
Quần áo, đủ loại đá năng lượng khác nhau.
Thế giới của Will thường sử dụng tinh tệ để làm tiền lưu thông, mua bán và trao đổi. Tinh tệ chính là một loại tiền ảo, và thứ đó mấy người Vân Sơ tất nhiên không thể sử dụng được. Còn về quần áo và đá năng lượng mf anh lấy ra, Vân Sơ lại chẳng mấy có hứng thú với nó.
Mặc dù loại vải của những bộ quần áo này rất đặc biệt và sẽ không dễ bị bẩn, nhưng Vân Sơ lại không thể tiếp nhận được việc mặc một bộ quần áo suốt nhiều ngày liền mới thay. Coi như nó không có tí bẩn nào thì cũng vẫn không được, đây chủ yếu là do vấn đề tâm lý mà thôi. Nhất là với những người thích ở sạch.
Thứ chân chính khiến Vân Sơ cảm thấy hứng thú chính là chiếc nhẫn mà Will đang đeo trên tay.
Cô vươn tay ngăn lại động tác tiếp tục lấy đồ ra của anh, khai môn kiến sơn* hỏi: "Chiếc nhẫn này của anh thật đặc biệt, tựa như có thể bỏ đồ vào bên trong đúng không?".
(*) 开门见山 - Khai môn kiến sơn: Tức "mở cửa thấy núi". Câu này của người Trung Quốc dùng để chỉ việc nói thẳng, không nói vòng vo tam quốc.
Will nghe xong liền biết Vân Sơ đối với nhẫn không gian của anh cảm thấy hứng thú. Anh chỉ vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay mà giới thiệu: "Cái không gian này của tôi là thành phẩm do viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra. Loại như tôi đang đeo tổng cộng chỉ có mười cái thôi, không gian bên trong ước chừng bằng căn nhà rộng hai mươi mét vuông. Nếu cô cảm thấy hứng thú với nó vậy tôi có thể đưa cho cô, nhưng giá trị của Không Gian Quang Giáp này rất phi thường".
Không Gian Quang Giáp trong tay Will là sản phẩm cao nhất của công nghệ Thiên hà Deman. Không Gian Quang Giáp do viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra trước đây không có một cái nào có không gian rộng lớn như vậy. Hơn nữa, Không Gian Quang Giáp trước đây chỉ có thể lưu trữ một số vật chết không có dao động sinh mệnh. Còn cái anh đang đeo này có trang bị thiết bị lưu thông oxy ở bên trong nên vật sống cũng có thể bỏ vào.
Vân Sơ âm thầm suy nghĩ về những thứ cô có thể lấy ra hiện tại, sau liền mở miệng cùng Will thương lượng: "Nếu vậy, tôi đưa cho anh mười hai thùng hoa quả, một ngàn cân lương thực và thêm mấy chục chậu cây xương rồng. Tôi muốn dùng chúng để đổi cái nhẫn không gian này của anh được không?".
Vân Sơ không khỏi thầm may mắn: Còn may mấy món kho mua cho Trạm Vân Tiêu buổi sáng vẫn còn đặt trong tủ lạnh chưa có lấy xuống.
Tiêu diệt hết chỗ đồ ăn trước mặt, Will học theo dáng vẻ của đám người Vân Sơ rút lấy tờ khăn giấy bên cạnh để lau miệng và hai tay. Nhìn vết mỡ đông còn sót lại trên ngón tay mình, Will cau mày nói: "Đồ ăn ở chỗ mọi người ăn rất ngon, nhưng trình độ khoa học kỹ thuật lại lạc hậu quá. Muốn thân thể sạch sẽ còn cần tới thứ gọi là khăn giấy này để lau thì mới sạch được. Chẳng qua thứ này lại không đem lại hiệu quả cao cho lắm".
Đặc biệt là sau khi nghe Vân Sơ nói rằng loại khăn giấy này được làm từ cây lại càng khiến anh cảm thấy đây là đại tài tiểu dụng. Đó là cây đấy, là thực vật chỉ có tồn tại trên địa cầu thời cổ xưa. Những người như Will ngày thường muốn biết cây cối trông ra sao cũng chỉ có thể thông qua hình ảnh và mô tả ghi trong sách cổ để biết, thế mà người bên chỗ Vân Sơ lại dùng nó để chế tạo thành thứ vô dụng như khăn giấy này.
Nghe anh nói thế, Vân Sơ ngay lập tức trở nên cảm thấy hứng thú: "Vậy chỗ các anh không cần tới khăn giấy à?".
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ gặp được một người đến từ tương lai. Nghĩ đến những bộ phim và tiểu thuyết nói về tương lai, Vân Sơ nhịn không được muốn hướng Will xác nhận xem liệu công nghệ trong thế giới của anh có phải đã đạt đến trình độ kia.
"Chúng tôi có rô bốt. Rô bốt có thể làm nhiều việc bao gồm cả làm sạch cơ thể này. Hơn nữa, bộ quần áo trên người tôi đang mặc có thể chống bụi và chống thấm cũng như không sợ bị bẩn mỗi khi tôi ra ngoài".
Vân Sơ gật đầu, nói: "Ồ, rô bốt. Trong các phim ảnh tôi cũng thường thấy có sự xuất hiện của nó".
Will không cảm thấy điều này có gì lạ, anh nói: "Cốt truyện trong phim cũng do con người tưởng tượng ra. Những phát minh sáng tạo hiện có của chúng tôi vốn là từ những tưởng tượng đó và biến nó trở thành chân thực",
Thế giới tương lai mà Will đang ở chắc chắn là một lãnh địa hoàn toàn xa lạ với Vân Sơ. Bây giờ cô đã biết nhu cầu của đối phương. Dựa theo Will nói, trong toàn bộ thiên hà nơi anh sống không có lấy bất kỳ một gốc cây thực vật nào. Tất cả lương thực và hoa quả chỉ có nhìn thấy từ trên sách cổ được ghi lại. Cho nên, đồ ăn và hoa quả, thậm chí cả những cây xương rồng và hoa mà cô đang trồng trên tầng ba đều là những thứ sẽ khiến anh cảm thấy hứng thú.
Ngược lại, Vân Sơ rất cảm thấy thích thú với chú robot mà Will nói rằng chúng có thể làm việc nhà. Cũng may cô thuộc dạng người chả có mấy dã tâm lớn, chứ không ngẫu nhiên đổi được một số sản phẩm công nghệ của tương lai từ chỗ Will, nếu cô cầm nó đưa tới hiện đại để nghiên cứu và sản xuất hàng loạt, thì chuyện xây dựng lên một đế chế công nghệ còn không phải là chuyện trong phút chốc à.
Vân Sơ muốn cùng Will trao đổi đồ, nhưng dường như Will chưa từng nghĩ tới loại chuyện này. Cô cũng xấu hổ mở miệng hỏi trực tiếp, nên chỉ đành bất động thanh sắc từ từ lặng lẽ đào hố anh. Cô làm điệu bộ huyên thuyên nói chuyện phiếm hỏi: "Vừa rồi tôi nghe anh nói bên chỗ các anh có dịch dinh dưỡng vị hoa quả hả? Không biết nó là vị hoa quả gì?".
Nhắc đến chuyện này là Will liền thấy giận. Cứ nghĩ đến hai hộp dịch dinh dưỡng vị hoa quả còn đang vứt ở nhà là anh lại thấy một bụng uất khí. Anh hầm hừ nói: "Cái đám lão già của viện nghiên cứu nói nó có vị của táo và nho. Nhưng dù sao thì toàn bộ thiên hà Deman có ai biết hai loại quả kia có vị gì đâu, nên tên quả gì còn không phải tùy bọn hắn đặt à".
"Táo và nho chỗ tôi cũng có đấy, anh có muốn nếm thử không?". Khi Vân Sơ nói, trong giọng nói tràn đầy ý dụ hoặc.
Y theo cái dáng vẻ ăn uống ban nãy của Will, Vân Sơ khẳng định anh sẽ không thể kháng cự lại thế công của hoa quả mà cô nói.
Mắt Will lập tức sáng lên khi nghe cô nhắc tới hoa quả, nhưng sau đó anh lại có chút xấu hổ mà sờ lên bụng mình----- Ban nãy không chú ý có ăn nhiều quá, giờ đồ ăn trong bụng anh gần như đội lên đến yết hầu rồi. Anh không thể xác định liệu mình còn có thể ăn được thêm hoa quả nữa hay không.
Chẳng qua nghĩ lại: Đây chính là hoa quả đấy! Là thứ chỉ có tồn tại trên sách cổ mà thôi! Nếu giờ anh ta bỏ lỡ cơ hội này mà ngồi trông chờ dựa vào đám lão già của viện nghiên cứu khoa học tiếp tục nghiên cứu, thì chỉ sợ cả đời này của anh ta cũng nếm không được hương vị chân chính của quả nho và táo mất.
Xoắn xuýt một hồi lâu, Will cuối cùng vẫn không chiến thắng được khát vọng của nội tâm mình. Anh nhìn qua Vân Sơ tràn đầy chờ mong, nói: "Vậy thì cho tôi một ít nếm thử đi".
Đưa hoa quả cho Will chính là mồi câu Vân Sơ dùng để câu cá. Việc đút cá ăn no ngay từ đầu tự nhiên là chuyện không thể nào, cho nên cô chỉ lấy một chút hoa quả từ trên lầu hai xuống đưa cho anh. Một phần tư quả táo, hai quả nho, ba miếng đào lớn cỡ chừng một ngón tay và một thìa dưa hấu.
Mục đích của Vân Sơ rất đơn giản, chính là muốn dùng chút hoa quả đó để câu ra con trùng thèm ăn của Will. Nỗ lực dùng những hoa quả này để đánh ngã anh trong một lần duy nhất, tiếp đó khi anh mở miệng nói muốn mua hoa quả thì có thể cùng anh nói tới chuyện trao đổi đồ. Đương nhiên, Vân Sơ cũng không có ý định lãng phí chỗ trái cây còn lại. Cô với lấy một cái ô tô và cắt nhỏ chỗ hoa quả thừa kia cho vào bát, sau lại đổ hai hộp sữa chua vào làm thành sữa chua hoa quả.
Thấy Vân Sơ bưng một đĩa nhỏ hoa quả xuống lầu, Trạm Vân Tiêu nhướng mày khó hiểu. Trong lòng hắn thầm kỳ quái. Vân Sơ từ trước đến nay luôn luôn hào phóng với các khách hàng ghé tiệm, thậm chí đôi lúc còn giúp người mà không cầu hồi báo, nay sao lại chỉ lấy cho Will có tí tị hoa quả thôi vậy.
Đến cả Agula khi nhìn thấy chỗ hoa quả trong đĩa nhỏ cũng lòng tràn đầy nghi ngờ không thôi. Lại nghĩ đến những giỏ trái cây lớn mà mình chuyển về trước kia, hắn liền quay qua nhìn Will với ánh mắt, thần thái ẩn ẩn lộ ra mấy phần cảm giác ưu việt.
Còn Will, tất cả lực chú ý của anh hiện tại đều dồn hết vào đĩa hoa quả nhỏ kia rồi, cho nên không có để ý đến ánh mắt của vài người khác trong phòng. Nho anh có biết, bởi anh đã từng ở trên sách cổ thấy qua hình ảnh của nó rồi. Nhưng còn mấy loại hoa quả khác bị Vân Sơ cắt ra thì anh không nhận ra.
"Đây là nho, đây là quả đào, còn đây là dưa hấu". Vân Sơ chỉ vào từng loại quả trong đĩa và giới thiệu cho anh nghe.
Tuy rằng Vân Sơ là cố ý chỉ đưa cho anh chút ấy hoa quả, nhưng khi giới thiệu cô cũng tự thay mình thấy xấu hổ giùm. Cho nên, tiếp đó lại che giấu lương tâm mà thanh minh cho bản thân: "Ban nãy tôi thấy anh có ăn nhiều quá, sợ anh ăn nữa thì chướng bụng rồi nôn mất. Vậy nên mới cố ý chỉ lấy cho anh ngần ấy hoa quả, coi như nếm thử cho biết vị".
Tuy rằng phân lượng của hoa quả trong đĩa rất ít nhưng để Will nếm thử vị thì khẳng định không thành vấn đề.
Will gật đầu hiểu được và anh cũng không có suy nghĩ nhiều. Theo anh thấy, đây dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, việc Vân Sơ chẳng những hào phóng chia sẻ đồ ăn với anh mà còn lấy hoa quả tới cho anh nếm thử, đối với anh đã là vô cùng tốt rồi.
Sau khi ăn đồ nhiều dầu mỡ, việc ăn một ít trái cây chắc chắn là sự lựa chọn chính xác. Một miếng táo vừa vào bụng, Will lập tức nheo mắt lại đầy thích thú.
"Sách cổ nói quả không sai, táo là loại hoa quả chua ngọt có rất nhiều nước. Táo này ăn quá ngon. Cái dịch dinh dưỡng vị quả táo của viện khoa học nghiên cứu ra thực là không thể nào so sánh được với quả táo này".
Trước đó Will còn cảm thấy có lẽ do khẩu vị của mình quá kén ăn, cho nên mới thấy dịch dinh dưỡng vị táo kia rất khó uống. Dù sao những người khác phản hồi lại đều nói nó không tệ lắm. Nhưng hiện tại sau khi đã được nếm thử mùi vị của táo, anh càng thêm kiên định hơn cách nhìn của chính mình. Dịch dinh dưỡng hương trái cây mà đám lão già của viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra quả nhiên là mánh lới tài chính mà mấy lão già đó làm ra để xin quỹ nghiên cứu, đến cái tên cũng là tùy tiện đặt bừa mà thôi.
Đến khi quả nho cuối cùng trong đĩa được cho vào miệng, Will nhịn không được mà đỏ mắt. Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh Will tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng thật ra vẫn luôn chú ý tới tình huống của anh. Thấy anh đang yên đanh lành lại đỏ hồng hai mắt, cô vội vã hỏi có phải anh thấy khó chịu ở đâu không. Ôn Noãn là lo lắng anh ăn luôn cả vỏ tôm hùm cứng như vậy vào bụng, nên có lẽ giờ nó đã tạo thành tổn thương cho cơ thể anh.
Nghe Ôn Noãn nói ra suy đoán của chính mình, Will xua tay nhanh chóng nói: "Tôi đến xương dị thú cứng gấp mấy lần vỏ tôm này cũng đã ăn rồi, nên nào có vấn đề gì. Chẳng qua là do cảm thấy sau này không thể được ăn những hoa quả này nữa nên thấy khổ sở mà thôi".
Vân Sơ nhạy bén bắt lấy một danh từ lạ lẫm: "Dị thú? Động vật có thể tồn tại mà không cần thực vật sao?".
Will giải thích: "Dị thú trong thiên hà Deman sống bằng cách ăn khoáng thạch".
Thực tế, dị thú ăn khoáng thạch mà lớn lên thì hương vị thịt của nó cũng chẳng ngon mấy. Rất nhiều người còn nghĩ rằng ăn thịt dị thú chính là hoàn toàn đang lãng phí thời gian của mình. Riêng Will thì khác với những người khác, anh ta ngược lại lại khá thích ăn thịt dị thú. Dù sao thì hương vị của các chủng loại dị thú đều khác nhau và nó tốt hơn nhiều so với dịch dinh dưỡng chỉ có một vị duy nhất.
Chẳng qua, thịt của dị thú mang nhiều kim loại nặng khác nhau, và cần rất nhiều phương pháp để xử lý những kim loại nặng đó. Cũng may nhà của Will có người hầu chuyên nấu ăn riêng nên anh ta mới có thể thường xuyên ăn được thịt dị thú.
Will biết chỗ Vân Sơ là làm buôn bán và anh ta có thể ở chỗ cô mua đồ, do đó anh lập tức hướng Vân Sơ ngỏ ý muốn mua chút hoa quả. Vân Sơ giả vờ suy nghĩ một lúc, sau có chút ngượng ngùng nói: "Hoa quả chỗ tôi quả thật có không ít, đây vốn là chuẩn bị cho người yêu tôi mang về cho người nhà anh ấy. Nhưng nếu anh muốn mua vậy bọn tôi có thể chia cho anh một ít. Chỉ là anh dùng cái gì để mua đồ?".
Will nghe cô nói, anh lập tức vươn tay búng nhẹ lên chiếc nhẫn đang đeo trên ngón áp út, sau đó lấy ra rất nhiều thứ từ hư không. Mỗi lần lấy ra thứ gì đó, anh lại giải thích sơ lược một chút cho đám người Vân Sơ biết.
Quần áo, đủ loại đá năng lượng khác nhau.
Thế giới của Will thường sử dụng tinh tệ để làm tiền lưu thông, mua bán và trao đổi. Tinh tệ chính là một loại tiền ảo, và thứ đó mấy người Vân Sơ tất nhiên không thể sử dụng được. Còn về quần áo và đá năng lượng mf anh lấy ra, Vân Sơ lại chẳng mấy có hứng thú với nó.
Mặc dù loại vải của những bộ quần áo này rất đặc biệt và sẽ không dễ bị bẩn, nhưng Vân Sơ lại không thể tiếp nhận được việc mặc một bộ quần áo suốt nhiều ngày liền mới thay. Coi như nó không có tí bẩn nào thì cũng vẫn không được, đây chủ yếu là do vấn đề tâm lý mà thôi. Nhất là với những người thích ở sạch.
Thứ chân chính khiến Vân Sơ cảm thấy hứng thú chính là chiếc nhẫn mà Will đang đeo trên tay.
Cô vươn tay ngăn lại động tác tiếp tục lấy đồ ra của anh, khai môn kiến sơn* hỏi: "Chiếc nhẫn này của anh thật đặc biệt, tựa như có thể bỏ đồ vào bên trong đúng không?".
(*) 开门见山 - Khai môn kiến sơn: Tức "mở cửa thấy núi". Câu này của người Trung Quốc dùng để chỉ việc nói thẳng, không nói vòng vo tam quốc.
Will nghe xong liền biết Vân Sơ đối với nhẫn không gian của anh cảm thấy hứng thú. Anh chỉ vào chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay mà giới thiệu: "Cái không gian này của tôi là thành phẩm do viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra. Loại như tôi đang đeo tổng cộng chỉ có mười cái thôi, không gian bên trong ước chừng bằng căn nhà rộng hai mươi mét vuông. Nếu cô cảm thấy hứng thú với nó vậy tôi có thể đưa cho cô, nhưng giá trị của Không Gian Quang Giáp này rất phi thường".
Không Gian Quang Giáp trong tay Will là sản phẩm cao nhất của công nghệ Thiên hà Deman. Không Gian Quang Giáp do viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra trước đây không có một cái nào có không gian rộng lớn như vậy. Hơn nữa, Không Gian Quang Giáp trước đây chỉ có thể lưu trữ một số vật chết không có dao động sinh mệnh. Còn cái anh đang đeo này có trang bị thiết bị lưu thông oxy ở bên trong nên vật sống cũng có thể bỏ vào.
Vân Sơ âm thầm suy nghĩ về những thứ cô có thể lấy ra hiện tại, sau liền mở miệng cùng Will thương lượng: "Nếu vậy, tôi đưa cho anh mười hai thùng hoa quả, một ngàn cân lương thực và thêm mấy chục chậu cây xương rồng. Tôi muốn dùng chúng để đổi cái nhẫn không gian này của anh được không?".
/198
|