Sau khi đánh ngất Minh Thi và Ninh Dịch. Đám nhóc đưa cả hai lại giường nằm, giúp lau mồ hôi, thay một bộ y phục khác. Khuôn mặt cả hai chìm vào giấc ngủ cũng không bớt đi sự hoang mang lo lắng, giật mình phát hiện ra điều gì đó, thỉnh thoảng nước mắt lại rơi. Đám nhóc phải lấy khăn lau đi những vệt nước mắt đau buồn đó.
Cả buổi tối diễn ra như thế đấy, ồn ào, xen lẫn những xảm xúc đau buồn khác nhau. Đám nhóc thức trắng cả đêm chăm sóc cho Minh Thi và Ninh Dịch.
Sáng sớm, Hạo Thiên ngồi suy nghĩ gì đó, thi thoảng lại nhăn mặt lại trông vô cùng đáng sợ. Riêng Thiên Tuyết do lo lắng cho Minh Thi và Ninh Dịch, đã đứng ra chất vấn Hạo Thiên
Ca ca thật quá đáng, đáng lẽ ca không nên nói như vậy mới đúng! Bây giờ thì xem xem, 2 huynh ấy bị ca nói cho điên loạn rồi.
Trước sau gì chúng cũng sẽ nhận ra thôi, chi bằng biết muộn thì bây giờ biết sớm đi!
Hạo Thiên lạnh lùng nói
Hứ!
Thiên Tuyết bễu môi, quay lưng bỏ đi. Hạo Thiên vẫn cứ ngồi đó suy nghĩ cho đến gần trưa, Tiểu Siêu tiến lại trước mặt Hạo Thiên, nhìn cậu hồi lâu lại nói
Lão sư kiếm!
Tìm nhanh vậy à? Bây giờ người ở đâu vậy?
Ngài đang ở khu A đấy, đang dạy bọn học sinh
Tiểu Siêu trả lời
Bây giờ chúng ta đi!
Hạo Thiên đứng dậy, chỉnh tề quần áo lại, hướng phía bọn nhóc thảy cho chúng 1 chiếc bình nói
ta sẽ vắng mặt một khoảng thời gian, các ngươi thay phiên nhau dạy dỗ Vân Mộng, thay phiên nhau chăm sóc Minh Thi và Ninh Dịch, cho chúng uốn thuốc đều độ. Thiên Tuyết ở lại đây nhận sự huấn luyện của đám nhóc luôn đi. Trong thời gian không có ta ở đây, các ngươi không được phép cho Minh Thi và Ninh Dịch gặp bất cứ ai khi chưa có mệnh lệnh của ta.Làm cho tốt vào!
Nói rồi, cậu và tiểu Siêu rời khỏi phòng, để lại đám nhóc trong đó.
Cả 2 tiến thẳng về phía khu A, vào sân tập rồi vào lớp. Thiên Vũ Phong đang đứng trên bục giảng, đám học sinh thì đang chăm chú nghe giảng, không dám lơ là. Cả 2 lẳng lặng, nhẹ nhàng mà đi xuống cuối lớp, ngồi vào ghế, im lặng quan sát.
Vúttt
Bụp
Viên phấn của Thiên Vũ Phong bay thẳng xuống với tốc độ kinh người, nhắm thẳng vào trán Hại Thiên, Hạo Thiên nhanh chóng dịch đầu sang 1 bên, viên phấn do bay với tốc độ cao, đụng vào 1 vật thể cắn, lực dồn vào nghiền nát viên phấn thành bột. Thẳng người lên lại, Hạo Thiên hướng Thiên Vũ Phong nói
Lão sư, lâu ngày không gặp. Con mới tới mà định giết con rồi sao. Về chuyện bọn nhóc không đi học, nhóm Lâm Phi và Thiên Lăng nhận lệnh con đi làm nhiệm vụ rồi, còn nhóm Minh Kỳ thì đang bận làm việc khác rồi. Ngài cho chúng nghỉ vài bữa đi, dù sao sắp tới chúng ta cũng sẽ nghỉ vài bữa mà, nhỉ?
Thiên Vũ Phong kinh ngạc nói
Oh, ta chưa nói gì với con hết mà?
Chỉ là đoán thôi ạ!
Hạo Thiên trả lời lại, ánh mắt lười nhác.
Thiên Vũ Phong nói với đám học sinh
Hôm nay đến đây thôi, ta có việc sẽ nghỉ một khoảng thời gian. Các em về nhớ ôn tập, luyện tập cho tốt. Khi nào ta đi dạy lại sẽ kêu người thông báo các em sau. Bây giờ giải tán đi!
Ngài sẽ về trước cuộc thi chứ!
Một tên đứng dậy hỏi
Chắc chắn!
Thiên Vũ Phong trả lời. Đám học sinh rời đi dần, cho đến khi chỉ còn lại 3 người trong căn phòng là Thiên Vũ Phong, Hạo Thiên và tiểu Siêu. Thiên Vũ Phong đi từ phía bục giảng xuống cuối lớp, vỗ mạnh lên vai Hạo Thiên một cái, làm mặt cậu hơi nhăn lại. Ông cười nói
Xương cốt dạo này không được huấn luyện cho tốt, yếu đi nhiều rồi đấy!
Con biết rồi ạ!
Hạo Thiên chán nản nói
Cả 3 người cùng biến mất tại chỗ, rồi cùng lúc xuất hiện trong không gian hệ của Hạo Thiên. Tiến về phía phòng huấn luyện, vào trong.
Bên trong tối đen như mực, nhưng là không gian hệ của cậu, bất kì vật thể nào ở trong đây đều được cậu nắm bắt từng nhất cử nhất động. Kể cả phía trước là 1 màu đen tối, nhưng nếu là trong không gian hệ, cậu sẽ dễ dàng biết được xưng quanh có ai hay không, có gì lạ hay không. Bởi thế, khi vừa mới vào không gian hệ, cậu đã cảm nhận được 1 người lạ đã ở sẵn trong này rồi, ngay bên trong phòng huấn luyện
Những người được phép tự do sử dụng không gian hệ của cậu chỉ có 2 người. 1 là Thiên Vũ Phong và 2 là tiểu Siêu. 2 người này có thể tùy ý sử dụng không gian hệ, mở ra đóng lại khi nào thích, nhưng phải thông qua sự đồng ý của Hạo Thiên mới được cho người khác vào. Nên, trước khi Thiên Vũ Phong gọi Hạo Thiên đến, vào 3 ngày trước, khi cậu còn ở doanh trại, Thiên Vũ Phong đã mở cổng không gian hệ và đưa 1 người khác vào, Hạo Thiên biết và đã đồng ý.
Cho nên, bây giờ có một người khác mà Hạo Thiên không biết đang ở trong không gian của cậu, trong căn phòng huấn luyện tối đen như mực này.
Cả 3 bước vào, Hạo Thiên búng tay một cái, căn phòng dần sáng lên. Hiện ra 1 người, một hình dáng của 1 thiếu nữ đang ngồi trên vách đá.
Phòng huấn luyện của cậu được bố trí rất đa dạng, bên thì là 1 rừng cây, bên là cả 1 thác nước, có bên là núi đồi, bên lại là đồng bằng......vô cùng đa dạng và khác biệt nhau.
Người thiếu nữ trông chỉ mới 20, dáng người thon thả, 3 vòng cực chuẩn. Mái tóc thướt tha màu đỏ rực xỏa ra sau lưng trông rất giống Hạo Thiên, lại thêm đôi mắt màu xanh biển cũng tương tự cậu vậy. Mặc một chiếc quần đen dài bó sát chân, chiếc áo sát nách trông rất mát mẻ, để lộ ra 2 cánh tay trắng noãn, trên tay lại xuât hiện hình xăm đầu rồng, mang một đôi boots cao màu đen. Nói chung có rất nhiều nét tương đồng với Hạo Thiên.
Cậu hơi giật mình khi nhìn thấy người thiếu nữ đó, nhưng nói là thiếu nữ, những người mà Thiên Vũ Phong đưa ra toàn là những người có sức mạnh khủng bố. Cậu có nhớ hồi nhỏ, khi mới 3 tuổi, lão sư đưa tới 1 người đàn ông trông khá trẻ nhưng sức mạnh lại vô cùng to lớn, bảo ông ta huấn luyện cho mình. Sau bao ngày thơ ấu phải huấn luyện trong sự ăn hành ngập mặt, được dạy dỗ một cách khắt khe bởi người thầy trông tuổi đời mới 20 mấy đó, cậu mới biết rằng ông ta đã hơn 200 tuổi.......nhưng khuôn mặt nhìn như chỉ mới 20. Những người kế tiếp nữa, ai nấy đều là những người trên một trăm tuổi.... Nên những người sau này Thiên Vũ Phong đưa tới, nhìn mặt vậy thôi chứ Hạo Thiên không tin vào tuổi tác bề ngoài đó.
Những người tu luyện lv càng cao, càng giữ được nét trẻ trung của bản thân mình, nên họ cố gắng tu luyện, một phần vì không muốn già đi, phần khác là không muốn người khác khinh thuờng mình. Tu luyện lv cao giữ được nét trẻ trung, điều chỉnh tuổi tác, ai mà không muốn cơ chứ. Nên rất nhiều người đã vì vậy mà điên cuồng tu luyện, thậm chí tu luyện những thuật cấm!
Nhìn người thiếu nữ trước mắt kia, Hạo Thiên cũng chỉ liếc một cái, đánh giá sơ bộ bề ngoài mà thôi. Cậu nhìn một lần nữa, sử dụng kĩ năng mà khi có hệ thống là tiểu Siêu đã cho cậu, nhìn được thông tin người khác. Nhưng....
[ Bảng thông tin
Tên: An Lam Nguyệt
Tuổi:???
Lv:???
Mana:???
Nghề:???
Nguyên tố thuộc tính:???
Thiên phú:???
Thể lực:???
Tố chất cơ thể:???
Khả năng tiếp thu:???
Mị lực:???
Kĩ năng hệ:???
Vật phẩm:???
Tinh thần lực:??? ]
Quả nhiên là vẫn không nhìn ra đươc, cô gái này thực lực quả thật không thấp. Cô ta lại có tinh thần lực, lần này có người chỉ ta rồi. Quyển sách mà mình lấy được trong thư viện do lão sư lmf tuy có nói đến tinh thần lực nhưng lại không hướng dãn cách luyện, quả thật không biết nên làm sao. Bây giờ thì tốt rồi. Hạo Thiên sau khi liếc sơ qua một cái, lập tức không nhìn nữa.
Còn cô gái, thấy Thiên Vũ Phong bước vào trong cùng 2 nhóc con, lập tức đứng dậy, lắc người một cái biến mất tại chỗ.
Rồi lại thình lình xuất hiện ngay trên trời trước mặt Hạo Thiên, lên tiếng nói, giọng nói đầy vui mừng cùng sung sướng không thôi
Đệ đệ!
Cả buổi tối diễn ra như thế đấy, ồn ào, xen lẫn những xảm xúc đau buồn khác nhau. Đám nhóc thức trắng cả đêm chăm sóc cho Minh Thi và Ninh Dịch.
Sáng sớm, Hạo Thiên ngồi suy nghĩ gì đó, thi thoảng lại nhăn mặt lại trông vô cùng đáng sợ. Riêng Thiên Tuyết do lo lắng cho Minh Thi và Ninh Dịch, đã đứng ra chất vấn Hạo Thiên
Ca ca thật quá đáng, đáng lẽ ca không nên nói như vậy mới đúng! Bây giờ thì xem xem, 2 huynh ấy bị ca nói cho điên loạn rồi.
Trước sau gì chúng cũng sẽ nhận ra thôi, chi bằng biết muộn thì bây giờ biết sớm đi!
Hạo Thiên lạnh lùng nói
Hứ!
Thiên Tuyết bễu môi, quay lưng bỏ đi. Hạo Thiên vẫn cứ ngồi đó suy nghĩ cho đến gần trưa, Tiểu Siêu tiến lại trước mặt Hạo Thiên, nhìn cậu hồi lâu lại nói
Lão sư kiếm!
Tìm nhanh vậy à? Bây giờ người ở đâu vậy?
Ngài đang ở khu A đấy, đang dạy bọn học sinh
Tiểu Siêu trả lời
Bây giờ chúng ta đi!
Hạo Thiên đứng dậy, chỉnh tề quần áo lại, hướng phía bọn nhóc thảy cho chúng 1 chiếc bình nói
ta sẽ vắng mặt một khoảng thời gian, các ngươi thay phiên nhau dạy dỗ Vân Mộng, thay phiên nhau chăm sóc Minh Thi và Ninh Dịch, cho chúng uốn thuốc đều độ. Thiên Tuyết ở lại đây nhận sự huấn luyện của đám nhóc luôn đi. Trong thời gian không có ta ở đây, các ngươi không được phép cho Minh Thi và Ninh Dịch gặp bất cứ ai khi chưa có mệnh lệnh của ta.Làm cho tốt vào!
Nói rồi, cậu và tiểu Siêu rời khỏi phòng, để lại đám nhóc trong đó.
Cả 2 tiến thẳng về phía khu A, vào sân tập rồi vào lớp. Thiên Vũ Phong đang đứng trên bục giảng, đám học sinh thì đang chăm chú nghe giảng, không dám lơ là. Cả 2 lẳng lặng, nhẹ nhàng mà đi xuống cuối lớp, ngồi vào ghế, im lặng quan sát.
Vúttt
Bụp
Viên phấn của Thiên Vũ Phong bay thẳng xuống với tốc độ kinh người, nhắm thẳng vào trán Hại Thiên, Hạo Thiên nhanh chóng dịch đầu sang 1 bên, viên phấn do bay với tốc độ cao, đụng vào 1 vật thể cắn, lực dồn vào nghiền nát viên phấn thành bột. Thẳng người lên lại, Hạo Thiên hướng Thiên Vũ Phong nói
Lão sư, lâu ngày không gặp. Con mới tới mà định giết con rồi sao. Về chuyện bọn nhóc không đi học, nhóm Lâm Phi và Thiên Lăng nhận lệnh con đi làm nhiệm vụ rồi, còn nhóm Minh Kỳ thì đang bận làm việc khác rồi. Ngài cho chúng nghỉ vài bữa đi, dù sao sắp tới chúng ta cũng sẽ nghỉ vài bữa mà, nhỉ?
Thiên Vũ Phong kinh ngạc nói
Oh, ta chưa nói gì với con hết mà?
Chỉ là đoán thôi ạ!
Hạo Thiên trả lời lại, ánh mắt lười nhác.
Thiên Vũ Phong nói với đám học sinh
Hôm nay đến đây thôi, ta có việc sẽ nghỉ một khoảng thời gian. Các em về nhớ ôn tập, luyện tập cho tốt. Khi nào ta đi dạy lại sẽ kêu người thông báo các em sau. Bây giờ giải tán đi!
Ngài sẽ về trước cuộc thi chứ!
Một tên đứng dậy hỏi
Chắc chắn!
Thiên Vũ Phong trả lời. Đám học sinh rời đi dần, cho đến khi chỉ còn lại 3 người trong căn phòng là Thiên Vũ Phong, Hạo Thiên và tiểu Siêu. Thiên Vũ Phong đi từ phía bục giảng xuống cuối lớp, vỗ mạnh lên vai Hạo Thiên một cái, làm mặt cậu hơi nhăn lại. Ông cười nói
Xương cốt dạo này không được huấn luyện cho tốt, yếu đi nhiều rồi đấy!
Con biết rồi ạ!
Hạo Thiên chán nản nói
Cả 3 người cùng biến mất tại chỗ, rồi cùng lúc xuất hiện trong không gian hệ của Hạo Thiên. Tiến về phía phòng huấn luyện, vào trong.
Bên trong tối đen như mực, nhưng là không gian hệ của cậu, bất kì vật thể nào ở trong đây đều được cậu nắm bắt từng nhất cử nhất động. Kể cả phía trước là 1 màu đen tối, nhưng nếu là trong không gian hệ, cậu sẽ dễ dàng biết được xưng quanh có ai hay không, có gì lạ hay không. Bởi thế, khi vừa mới vào không gian hệ, cậu đã cảm nhận được 1 người lạ đã ở sẵn trong này rồi, ngay bên trong phòng huấn luyện
Những người được phép tự do sử dụng không gian hệ của cậu chỉ có 2 người. 1 là Thiên Vũ Phong và 2 là tiểu Siêu. 2 người này có thể tùy ý sử dụng không gian hệ, mở ra đóng lại khi nào thích, nhưng phải thông qua sự đồng ý của Hạo Thiên mới được cho người khác vào. Nên, trước khi Thiên Vũ Phong gọi Hạo Thiên đến, vào 3 ngày trước, khi cậu còn ở doanh trại, Thiên Vũ Phong đã mở cổng không gian hệ và đưa 1 người khác vào, Hạo Thiên biết và đã đồng ý.
Cho nên, bây giờ có một người khác mà Hạo Thiên không biết đang ở trong không gian của cậu, trong căn phòng huấn luyện tối đen như mực này.
Cả 3 bước vào, Hạo Thiên búng tay một cái, căn phòng dần sáng lên. Hiện ra 1 người, một hình dáng của 1 thiếu nữ đang ngồi trên vách đá.
Phòng huấn luyện của cậu được bố trí rất đa dạng, bên thì là 1 rừng cây, bên là cả 1 thác nước, có bên là núi đồi, bên lại là đồng bằng......vô cùng đa dạng và khác biệt nhau.
Người thiếu nữ trông chỉ mới 20, dáng người thon thả, 3 vòng cực chuẩn. Mái tóc thướt tha màu đỏ rực xỏa ra sau lưng trông rất giống Hạo Thiên, lại thêm đôi mắt màu xanh biển cũng tương tự cậu vậy. Mặc một chiếc quần đen dài bó sát chân, chiếc áo sát nách trông rất mát mẻ, để lộ ra 2 cánh tay trắng noãn, trên tay lại xuât hiện hình xăm đầu rồng, mang một đôi boots cao màu đen. Nói chung có rất nhiều nét tương đồng với Hạo Thiên.
Cậu hơi giật mình khi nhìn thấy người thiếu nữ đó, nhưng nói là thiếu nữ, những người mà Thiên Vũ Phong đưa ra toàn là những người có sức mạnh khủng bố. Cậu có nhớ hồi nhỏ, khi mới 3 tuổi, lão sư đưa tới 1 người đàn ông trông khá trẻ nhưng sức mạnh lại vô cùng to lớn, bảo ông ta huấn luyện cho mình. Sau bao ngày thơ ấu phải huấn luyện trong sự ăn hành ngập mặt, được dạy dỗ một cách khắt khe bởi người thầy trông tuổi đời mới 20 mấy đó, cậu mới biết rằng ông ta đã hơn 200 tuổi.......nhưng khuôn mặt nhìn như chỉ mới 20. Những người kế tiếp nữa, ai nấy đều là những người trên một trăm tuổi.... Nên những người sau này Thiên Vũ Phong đưa tới, nhìn mặt vậy thôi chứ Hạo Thiên không tin vào tuổi tác bề ngoài đó.
Những người tu luyện lv càng cao, càng giữ được nét trẻ trung của bản thân mình, nên họ cố gắng tu luyện, một phần vì không muốn già đi, phần khác là không muốn người khác khinh thuờng mình. Tu luyện lv cao giữ được nét trẻ trung, điều chỉnh tuổi tác, ai mà không muốn cơ chứ. Nên rất nhiều người đã vì vậy mà điên cuồng tu luyện, thậm chí tu luyện những thuật cấm!
Nhìn người thiếu nữ trước mắt kia, Hạo Thiên cũng chỉ liếc một cái, đánh giá sơ bộ bề ngoài mà thôi. Cậu nhìn một lần nữa, sử dụng kĩ năng mà khi có hệ thống là tiểu Siêu đã cho cậu, nhìn được thông tin người khác. Nhưng....
[ Bảng thông tin
Tên: An Lam Nguyệt
Tuổi:???
Lv:???
Mana:???
Nghề:???
Nguyên tố thuộc tính:???
Thiên phú:???
Thể lực:???
Tố chất cơ thể:???
Khả năng tiếp thu:???
Mị lực:???
Kĩ năng hệ:???
Vật phẩm:???
Tinh thần lực:??? ]
Quả nhiên là vẫn không nhìn ra đươc, cô gái này thực lực quả thật không thấp. Cô ta lại có tinh thần lực, lần này có người chỉ ta rồi. Quyển sách mà mình lấy được trong thư viện do lão sư lmf tuy có nói đến tinh thần lực nhưng lại không hướng dãn cách luyện, quả thật không biết nên làm sao. Bây giờ thì tốt rồi. Hạo Thiên sau khi liếc sơ qua một cái, lập tức không nhìn nữa.
Còn cô gái, thấy Thiên Vũ Phong bước vào trong cùng 2 nhóc con, lập tức đứng dậy, lắc người một cái biến mất tại chỗ.
Rồi lại thình lình xuất hiện ngay trên trời trước mặt Hạo Thiên, lên tiếng nói, giọng nói đầy vui mừng cùng sung sướng không thôi
Đệ đệ!
/403
|