Sau khi Dược Khang bị đâm một kiếm xuyên tim thì té gục xuống mà chết. Hạo Thiên vung tay, thu hồi cái xác đó vào không gian hệ cho tiểu Hắc và tiểu Quang, để làm gì thì mọi người cũng biết rồi đấy! Hạo Thiên cho tiểu Quang và Hắc ăn cơ thể của những người có năng lực, người có lv càng cao càng giúp cho tiểu Quang và Hắc nâng cao thực lực càng mau!
Người dân trong nhà chứng kiến Dược Khang ôm tim té khụy xuống chết và ba huynh muội Khiết, Lung, Bích cũng được diệt trừ thì có chút thẫn thờ, rồi chợt bừng tỉnh, kéo nhau ra mà hoan hô không ngừng. Mọi người dân đang hoan hô mải miết thì, một giọng nói giận dữ vang lên, dập tắt tiếng ồn ào vui mừng, làm cho mọi người sợ hãi
Lũ nô lệ các ngươi có phải chán sống rồi không? Chủ nhân bị giết mà dám tung hô vui mừng như vậy, tất cả các ngươi sẽ bị các trưởng lão giết sạch hết, giết tất cả!!!
Tên la lên là cái tên khi nhóm Hạo Thiên mới vào thì lớn tiếng la ó, chửi mắng còn ra lệnh bắt người vô căn cứ. Nhưng khi đám Dược Khiết xuất hiện và hầu hạ của đám Dược Khiết bị giết hết thì lẻn đi trốn mất biệt, bây giờ lão già nắm trùm ở đây chết, cộng thêm 3 vị thiếu gia, tiểu thư kia chết, lại lên mặt làm uy, bộ không biết sợ là gì sao? Thấy tiểu Siêu giết chủ nhân mạnh nhất nơi này rồi vẫn không biết sợ mà làm uy sao, đúng là sắp chết còn làm uy!
Dân làng sợ hãi co rúm lại, Minh Thi và Ninh Dịch tiến lên một bước. Chợt Minh Thi thoắt biến lại trước mặt tên này, nắm cổ họng hắn mà giơ lên, nụ cười khinh bỉ rồi nhìn dân làng, nói
Các người còn sợ cái gì nữa chứ? Đến cả tên trùm ở đây còn bị chúng ta giết thì mấy tên trưởng lão ngu xuẩn đó làm gì được chúng ta cơ chứ!
Dân làng nhìn nhau, suy tư, lo lắng, hoang mang, rồi lại có chút tự tin, có chút trấn định và tin những gì Minh Thi nói. Còn tên la ó này, Minh Thi trừng mắt nhìn hắn, hắn sợ hãi, vùng vẫy trên tay Minh Thi. Lúc Minh Thi còn bị bắt làm nô lệ ở đây, có gặp qua tên này mấy lần, mà mấy lần này đều bị hắn đánh cho mình đầy thương tích, không phản kháng được gì cả, hắn còn buộc Ninh Dịch và cậu vào dây rồi kéo đi khắp nơi trong khu vực này, còn 3 huynh muội kia thì đứng một bên cười hí há, vô tay hoan hô.
Tên này tuy làm quý tộc, nhưng thực lực chẳng ra gì, 40 mấy rồi mà chỉ mới lv 20 mấy mà thôi. Thậm chí người dân ở đây đại đa số đều lv cao hơn tên này, hắn chỉ được cái uy quyền của quý tộc và lên mặt, ra tay tàn ác với dân làng bởi vì họ bị gắn cái mác nô lệ, bởi vậy, Minh Thi tay siết chặt họng tên này, không cho hắn ú ớ gì cả, mà nhìn dân làng, nói
Có hận không? Có căm thù không? Có muốn trả thù không?
Dân làng nhất loạt nhìn Minh Thi, đôi mắt đầy hận ý cùng kiên quyết mà nhìn tên này, đồng thanh
Chúng ta muốn trả thù!
Minh Thi cười nhạt, tay trái linh hoạt mà cắt dứt tứ chi của tên này, không cho hắn di chuyển được chân tay, rồi ném sang chỗ dân làng. Dân làng bây giờ như bầy sói bị bỏ đói lâu ngày, đôi mắt đầy gân máu nổi lên, đỏ tươi. Nắm tay siết chặt mà dần dần bao vây xung quanh tên này, hắn giẫy giụa nhưng vô ích, tứ chi bị cắt gân đi, không thể hoạt động được, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, rồi hắn dần dần bị bao bọc chính giữa tất cả, sau đó nữa chỉ nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết và tiếng đập đánh vô cùng lớn, như là một bao cát bị đánh nhưng này là thịt chứ không phải là cát.
Tên này bị đánh cho đến khi tiếng hét nhỏ dần rồi tắt lịm đi, nhưng người dân vẫn chưa dừng lại, vẫn còn nghe thấy tiếng đánh đập, cho đến 10p sau khi tên này ngưng hét lên thì dân làng dừng tay, không đánh nữa, tản ra dần, để lộ ra tên này bên trong.
Một cái xác bị đánh cho bầm dập, miệng không ra miệng, mặt không ra mặt, chẳng ra cái thứ gì cả, bèo nhèo như một nùi vải bụn. Toàn thân bầm tím, đỏ tấy lên ở những khớp xương, có những chỗ xương còn bị gãy đâm ra ngoài da thịt. Nói chung nhìn tên này người chẳng ra người mà đống thịt chẳng ra đống thịt, bầy nhầy cả lên, xung quanh còn lan ra một vũng máu. Minh Thi và Ninh Dịch nhìn mà lòng hả dạ, cảm thấy vô cùng sung sướng khi trả được thù với cái tên hành hạ mình ngày bé.
Đám nhóc thì thờ ơ lạnh lùng, khinh thường chẳng thèm liếc một cái. Bỗng, Hạo Thiên nhìn vào một khoảng không, nói
Xem đã chưa?
Đám nhóc bắt đầu dồn ánh mắt về phía chỗ Hạo Thiên đang nhìn, tỏa sát khí. Dần dần, từ hư không xuất hiện 3 lão già lưng còng, đầu không cọng tóc và để một chòm râu dài. Lv của cả 3 thấp hơn lão chủ nhân nhiều, mới có 390 mà thôi! Hạo Thiên khẽ nhíu mày, là thuật tàng hình à. Dược gia này xem bộ có kĩ năng tốt đây!
Thuật tàng hình, một kĩ năng không thuộc bất kì hệ nào cả. Nó như là một thuật riêng biệt được chế tạo đặc trưng cho những người kiểm soát cực kì tốt mana của mình, nhờ đó làm cho mana bao phủ toàn thân, tạo một lớp màn che thân khiến kẻ địch không nhìn thấy được. Nhưng nếu không cẩn thận, mất tập trung mana bị rối loạn quá nhiều có thể dẫn đến bạo thể mà chết! Nhưng điểm mấu chốt là không phải chỉ cần biết cách hoạt động là có thể dùng được, cần phải có quyển kĩ năng về thuật tàng hình để biết chi tiết hơn cách hoạt động của nó để không bị rối loạn do học một cách không chi tiết
Ba lão già xuất hiện trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, một lão già nói
Làm sao ngươi biết 3 chúng ta ở đó?
Hạo Thiên đáp lại
Nhờ vào mana! Các ngươi bị mất tạp trung trong 1s và làm cho mana bay ra xung quanh, ta tóm được mà biết thôi
Tên nhóc này, thật nhạy bén mà. Chỉ có 1s mất tập trung thì bị nó tóm được, nhất định phải trừ khử!
Một lão già đứng ra nói
Ta là Dược Nhất, đây là hai đệ đệ của ta Dược Nhị và Dược Tam
Dược Nhất chỉ vào hai đệ đệ của mình, bên phải là Dược Nhị, trái là Dược Tam.
Và?
Hạo Thiên hơi nhướn mày
Các ngươi đến nơi này làm gì? Giết chủ nhân của chúng ta rồi, bây giờ còn muốn làm gì? Chúng ta đã làm gì các ngươi à, Đường gia?
Dược Nhất lạnh giọng nói
Không làm gì cả. Nhưng các ngươi hành hạ thuộc hạ của ta, ngược đãi ca ca của chúng và dám chửi bọn ta!
Rõ ràng câu trước nói không làm gì cả, câu sau tuôn một tràng như vả vào mặt người ta. Ba huynh đệ Dược Nhất giật giật lông mày, Dược Nhị nói
Hành hạ thuộc hạ của ngươi? Ý ngươi là nói hai tên nhóc kia!
Dược Nhị chỉ tay vào Minh Thi và Ninh Dịch đang đỡ lấy Dược Tuấn Lão. Hạo Thiên không nói gì, vẫn một mặt lạnh lùng vô đối. Dược Tam nói
Chúng ta thừa nhận là có hành hạ những nô lệ ở đây. Nhưng luật ở đây là như vậy, bọn nô lệ dám bỏ trốn đi sẽ gánh lấy hình phạt, nhưng thù ai trả nấy. Hai tên nhóc đó bị ba huynh muội Khiết hành hạ thì giết chúng, có cả tên đã bị dân làng đánh chết kia nữa. Thì cũng đã chết hết rồi, hà cớ gì giết cả chủ nhân bọn ta?
Chúng ta sẽ không giết hắn nếu hắn không xuất hiện, nhưng hắn đã xuất hiện và can thiệp vào thì sẽ bị giết. Còn 3 lão già các ngươi cũng đã xuất hiện, thì cũng biết kết cục rồi đấy....
Hạo Thiên lạnh lùng liếc, ánh mắt như hổ đói rình mồi, lạnh lùng không thương tiếc. Dược Nhất hùng hồn nói
Dựa vào đám nhóc con các ngươi mà đòi chống đối 3 trưởng lão bọn ta? Nằm mơ đi!
Dược Nhất dứt lời, cả ba Nhất, Nhị, Tam cùng xông lên. Hạo Thiên cười nhạt, tại chỗ ánh mắt sát khí, tỏa uy áp. Nhất, Nhị, Tam khựng lại giữa không trung, toát mồ hôi lạnh. Cả người không người run lên, lắc lư giữa không trung. Cả 3 cùng chung một ý nghĩ ngay tại lúc này đây, sao lại có thể mạnh đến như vậy, rốt cuộc đây có còn là một tên nhóc nữa không? Không được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị chấn đến chết mất, phải mau nghĩ cách!
Bỗng, Dược Nhất cả người vừa run vừa nói
Dừng... Dừng lại, nếu cậu tha cho chúng tôi một mạng, tôi sẽ đưa cho cậu quyển kĩ năng thuật tàng hình... Cậu thấy thế nào?
Hạo Thiên trong cười mà ngoài không cười, nói
Được thôi, tiền trao cháo múc! Đưa ra trước rồi ta tha cho đi
Dược Nhị nói
Cậu ngừng lại trước rồi chúng tôi đưa
nếu không đưa thì thôi. Ta cũng không cần!
Vừa dứt lời, Hạo Thiên tăng uy áp lên. Cả 3 càng run rẩy hơn nữa, Dược Nhất lôi từ trong người ra 1 quyển trục màu xanh, ném cho Hạo Thiên. Hạo Thiên đưa tay đỡ lấy, mở ra xem, hài lòng cất đi rồi cười nói
Tốt!
Tiếng tốt vừa dứt, ngay lập tức không còn cảm thấy bị đe dọa nữa, thở phào đám xuống đất. Cả 3 gật đầu với Hạo Thiên một cái rồi nhanh chóng phóng ra phía cửa vào, muốn trốn đi! Hạo Thiên đã nói là không ra tay giết sẽ không ra tay giết, nhưng.....
Cả 3 tên đang phóng đi ra ngoài, bỗng 2 bóng đen vụt lên với tốc độ kinh người, rồi cả 3 bắt đầu té khụy xuống, cũng là động tác ôm lấy tim mình mà té sấp mặt xuống. Cả 3 té xuống đất, gắng gượng quay lại nhìn Hạo Thiên, mắt trợn trắng, khuôn mặt hận hù, cố gắng giọng mà hét lên
Sao ngươi nói sẽ không giết chúng ta?
Hạo Thiên hơi quay đầu, cười nhạt
Đúng, ta có giết các ngươi đâu chứ! Ta nói ta không giết các ngươi, nhưng cũng có nói là người khác không giết các ngươi đâu!
Cả 3 nghe được lời Hạo Thiên, trợn mắt trắng mà chết đi. Tay ôm ngực mình, cuộc đời của 3 con cẩu phục vụ lão chủ nhân cũng chết y chang lão ta vậy. Cũng vì quá khinh địch mà chết đi, bị đâm một dao xuyên tim mà chết!!!
Người dân trong nhà chứng kiến Dược Khang ôm tim té khụy xuống chết và ba huynh muội Khiết, Lung, Bích cũng được diệt trừ thì có chút thẫn thờ, rồi chợt bừng tỉnh, kéo nhau ra mà hoan hô không ngừng. Mọi người dân đang hoan hô mải miết thì, một giọng nói giận dữ vang lên, dập tắt tiếng ồn ào vui mừng, làm cho mọi người sợ hãi
Lũ nô lệ các ngươi có phải chán sống rồi không? Chủ nhân bị giết mà dám tung hô vui mừng như vậy, tất cả các ngươi sẽ bị các trưởng lão giết sạch hết, giết tất cả!!!
Tên la lên là cái tên khi nhóm Hạo Thiên mới vào thì lớn tiếng la ó, chửi mắng còn ra lệnh bắt người vô căn cứ. Nhưng khi đám Dược Khiết xuất hiện và hầu hạ của đám Dược Khiết bị giết hết thì lẻn đi trốn mất biệt, bây giờ lão già nắm trùm ở đây chết, cộng thêm 3 vị thiếu gia, tiểu thư kia chết, lại lên mặt làm uy, bộ không biết sợ là gì sao? Thấy tiểu Siêu giết chủ nhân mạnh nhất nơi này rồi vẫn không biết sợ mà làm uy sao, đúng là sắp chết còn làm uy!
Dân làng sợ hãi co rúm lại, Minh Thi và Ninh Dịch tiến lên một bước. Chợt Minh Thi thoắt biến lại trước mặt tên này, nắm cổ họng hắn mà giơ lên, nụ cười khinh bỉ rồi nhìn dân làng, nói
Các người còn sợ cái gì nữa chứ? Đến cả tên trùm ở đây còn bị chúng ta giết thì mấy tên trưởng lão ngu xuẩn đó làm gì được chúng ta cơ chứ!
Dân làng nhìn nhau, suy tư, lo lắng, hoang mang, rồi lại có chút tự tin, có chút trấn định và tin những gì Minh Thi nói. Còn tên la ó này, Minh Thi trừng mắt nhìn hắn, hắn sợ hãi, vùng vẫy trên tay Minh Thi. Lúc Minh Thi còn bị bắt làm nô lệ ở đây, có gặp qua tên này mấy lần, mà mấy lần này đều bị hắn đánh cho mình đầy thương tích, không phản kháng được gì cả, hắn còn buộc Ninh Dịch và cậu vào dây rồi kéo đi khắp nơi trong khu vực này, còn 3 huynh muội kia thì đứng một bên cười hí há, vô tay hoan hô.
Tên này tuy làm quý tộc, nhưng thực lực chẳng ra gì, 40 mấy rồi mà chỉ mới lv 20 mấy mà thôi. Thậm chí người dân ở đây đại đa số đều lv cao hơn tên này, hắn chỉ được cái uy quyền của quý tộc và lên mặt, ra tay tàn ác với dân làng bởi vì họ bị gắn cái mác nô lệ, bởi vậy, Minh Thi tay siết chặt họng tên này, không cho hắn ú ớ gì cả, mà nhìn dân làng, nói
Có hận không? Có căm thù không? Có muốn trả thù không?
Dân làng nhất loạt nhìn Minh Thi, đôi mắt đầy hận ý cùng kiên quyết mà nhìn tên này, đồng thanh
Chúng ta muốn trả thù!
Minh Thi cười nhạt, tay trái linh hoạt mà cắt dứt tứ chi của tên này, không cho hắn di chuyển được chân tay, rồi ném sang chỗ dân làng. Dân làng bây giờ như bầy sói bị bỏ đói lâu ngày, đôi mắt đầy gân máu nổi lên, đỏ tươi. Nắm tay siết chặt mà dần dần bao vây xung quanh tên này, hắn giẫy giụa nhưng vô ích, tứ chi bị cắt gân đi, không thể hoạt động được, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, rồi hắn dần dần bị bao bọc chính giữa tất cả, sau đó nữa chỉ nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết và tiếng đập đánh vô cùng lớn, như là một bao cát bị đánh nhưng này là thịt chứ không phải là cát.
Tên này bị đánh cho đến khi tiếng hét nhỏ dần rồi tắt lịm đi, nhưng người dân vẫn chưa dừng lại, vẫn còn nghe thấy tiếng đánh đập, cho đến 10p sau khi tên này ngưng hét lên thì dân làng dừng tay, không đánh nữa, tản ra dần, để lộ ra tên này bên trong.
Một cái xác bị đánh cho bầm dập, miệng không ra miệng, mặt không ra mặt, chẳng ra cái thứ gì cả, bèo nhèo như một nùi vải bụn. Toàn thân bầm tím, đỏ tấy lên ở những khớp xương, có những chỗ xương còn bị gãy đâm ra ngoài da thịt. Nói chung nhìn tên này người chẳng ra người mà đống thịt chẳng ra đống thịt, bầy nhầy cả lên, xung quanh còn lan ra một vũng máu. Minh Thi và Ninh Dịch nhìn mà lòng hả dạ, cảm thấy vô cùng sung sướng khi trả được thù với cái tên hành hạ mình ngày bé.
Đám nhóc thì thờ ơ lạnh lùng, khinh thường chẳng thèm liếc một cái. Bỗng, Hạo Thiên nhìn vào một khoảng không, nói
Xem đã chưa?
Đám nhóc bắt đầu dồn ánh mắt về phía chỗ Hạo Thiên đang nhìn, tỏa sát khí. Dần dần, từ hư không xuất hiện 3 lão già lưng còng, đầu không cọng tóc và để một chòm râu dài. Lv của cả 3 thấp hơn lão chủ nhân nhiều, mới có 390 mà thôi! Hạo Thiên khẽ nhíu mày, là thuật tàng hình à. Dược gia này xem bộ có kĩ năng tốt đây!
Thuật tàng hình, một kĩ năng không thuộc bất kì hệ nào cả. Nó như là một thuật riêng biệt được chế tạo đặc trưng cho những người kiểm soát cực kì tốt mana của mình, nhờ đó làm cho mana bao phủ toàn thân, tạo một lớp màn che thân khiến kẻ địch không nhìn thấy được. Nhưng nếu không cẩn thận, mất tập trung mana bị rối loạn quá nhiều có thể dẫn đến bạo thể mà chết! Nhưng điểm mấu chốt là không phải chỉ cần biết cách hoạt động là có thể dùng được, cần phải có quyển kĩ năng về thuật tàng hình để biết chi tiết hơn cách hoạt động của nó để không bị rối loạn do học một cách không chi tiết
Ba lão già xuất hiện trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, một lão già nói
Làm sao ngươi biết 3 chúng ta ở đó?
Hạo Thiên đáp lại
Nhờ vào mana! Các ngươi bị mất tạp trung trong 1s và làm cho mana bay ra xung quanh, ta tóm được mà biết thôi
Tên nhóc này, thật nhạy bén mà. Chỉ có 1s mất tập trung thì bị nó tóm được, nhất định phải trừ khử!
Một lão già đứng ra nói
Ta là Dược Nhất, đây là hai đệ đệ của ta Dược Nhị và Dược Tam
Dược Nhất chỉ vào hai đệ đệ của mình, bên phải là Dược Nhị, trái là Dược Tam.
Và?
Hạo Thiên hơi nhướn mày
Các ngươi đến nơi này làm gì? Giết chủ nhân của chúng ta rồi, bây giờ còn muốn làm gì? Chúng ta đã làm gì các ngươi à, Đường gia?
Dược Nhất lạnh giọng nói
Không làm gì cả. Nhưng các ngươi hành hạ thuộc hạ của ta, ngược đãi ca ca của chúng và dám chửi bọn ta!
Rõ ràng câu trước nói không làm gì cả, câu sau tuôn một tràng như vả vào mặt người ta. Ba huynh đệ Dược Nhất giật giật lông mày, Dược Nhị nói
Hành hạ thuộc hạ của ngươi? Ý ngươi là nói hai tên nhóc kia!
Dược Nhị chỉ tay vào Minh Thi và Ninh Dịch đang đỡ lấy Dược Tuấn Lão. Hạo Thiên không nói gì, vẫn một mặt lạnh lùng vô đối. Dược Tam nói
Chúng ta thừa nhận là có hành hạ những nô lệ ở đây. Nhưng luật ở đây là như vậy, bọn nô lệ dám bỏ trốn đi sẽ gánh lấy hình phạt, nhưng thù ai trả nấy. Hai tên nhóc đó bị ba huynh muội Khiết hành hạ thì giết chúng, có cả tên đã bị dân làng đánh chết kia nữa. Thì cũng đã chết hết rồi, hà cớ gì giết cả chủ nhân bọn ta?
Chúng ta sẽ không giết hắn nếu hắn không xuất hiện, nhưng hắn đã xuất hiện và can thiệp vào thì sẽ bị giết. Còn 3 lão già các ngươi cũng đã xuất hiện, thì cũng biết kết cục rồi đấy....
Hạo Thiên lạnh lùng liếc, ánh mắt như hổ đói rình mồi, lạnh lùng không thương tiếc. Dược Nhất hùng hồn nói
Dựa vào đám nhóc con các ngươi mà đòi chống đối 3 trưởng lão bọn ta? Nằm mơ đi!
Dược Nhất dứt lời, cả ba Nhất, Nhị, Tam cùng xông lên. Hạo Thiên cười nhạt, tại chỗ ánh mắt sát khí, tỏa uy áp. Nhất, Nhị, Tam khựng lại giữa không trung, toát mồ hôi lạnh. Cả người không người run lên, lắc lư giữa không trung. Cả 3 cùng chung một ý nghĩ ngay tại lúc này đây, sao lại có thể mạnh đến như vậy, rốt cuộc đây có còn là một tên nhóc nữa không? Không được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị chấn đến chết mất, phải mau nghĩ cách!
Bỗng, Dược Nhất cả người vừa run vừa nói
Dừng... Dừng lại, nếu cậu tha cho chúng tôi một mạng, tôi sẽ đưa cho cậu quyển kĩ năng thuật tàng hình... Cậu thấy thế nào?
Hạo Thiên trong cười mà ngoài không cười, nói
Được thôi, tiền trao cháo múc! Đưa ra trước rồi ta tha cho đi
Dược Nhị nói
Cậu ngừng lại trước rồi chúng tôi đưa
nếu không đưa thì thôi. Ta cũng không cần!
Vừa dứt lời, Hạo Thiên tăng uy áp lên. Cả 3 càng run rẩy hơn nữa, Dược Nhất lôi từ trong người ra 1 quyển trục màu xanh, ném cho Hạo Thiên. Hạo Thiên đưa tay đỡ lấy, mở ra xem, hài lòng cất đi rồi cười nói
Tốt!
Tiếng tốt vừa dứt, ngay lập tức không còn cảm thấy bị đe dọa nữa, thở phào đám xuống đất. Cả 3 gật đầu với Hạo Thiên một cái rồi nhanh chóng phóng ra phía cửa vào, muốn trốn đi! Hạo Thiên đã nói là không ra tay giết sẽ không ra tay giết, nhưng.....
Cả 3 tên đang phóng đi ra ngoài, bỗng 2 bóng đen vụt lên với tốc độ kinh người, rồi cả 3 bắt đầu té khụy xuống, cũng là động tác ôm lấy tim mình mà té sấp mặt xuống. Cả 3 té xuống đất, gắng gượng quay lại nhìn Hạo Thiên, mắt trợn trắng, khuôn mặt hận hù, cố gắng giọng mà hét lên
Sao ngươi nói sẽ không giết chúng ta?
Hạo Thiên hơi quay đầu, cười nhạt
Đúng, ta có giết các ngươi đâu chứ! Ta nói ta không giết các ngươi, nhưng cũng có nói là người khác không giết các ngươi đâu!
Cả 3 nghe được lời Hạo Thiên, trợn mắt trắng mà chết đi. Tay ôm ngực mình, cuộc đời của 3 con cẩu phục vụ lão chủ nhân cũng chết y chang lão ta vậy. Cũng vì quá khinh địch mà chết đi, bị đâm một dao xuyên tim mà chết!!!
/403
|