ahhhhh
Doãn Bằng ngồi trên sàn, khắp mình đầy vết thương, bầm tím khắp nơi. Hạo Thiên cũng bị thương, nhưng chủ sưng trên tay đôi chút thôi. Không nhiều như những lần trước nữa.
Cả 2 kết thúc trận đấu trong sự kinh ngạc của đám kia, đám nhóc Hạo Thiên thì hí hửng vui mừng. Doãn Bằng ngồi trên sàn nói
Ahhh, lại thua nữa rồi. Trị thương giúp ta đi
Hạo Thiên ra hiệu cho Mộc Sinh, cậu đi lại và bắt đầu chữa trị. Chữa trị xong, mặt Doãn Bằng nghiêm lại, ông nhìn Hạo Thiên nói
Nhóc đã nghe tin gì chưa?
Hạo Thiên khó hiểu nói tin gì?
Về việc Từ gia tộc ở thủ đô Kuate của nước Lisanet bị xóa sổ trong vòng một đêm ấy?
Hạo Thiên suy nghĩ, đám nhóc cũng ngả đầu xuôi ngược nghĩ. À, thì ra là đám người Từ gia đó, chẳng phải việc xảy ra lâu rồi sao, bây giờ mới cho loan tin thì thật là lạ. Với lại chúng cũng là đám bị ta xóa xổ chứ đâu.
Thì sao? Hạo Thiên hỏi
Bên nước Lisanet, Từ gia là 1 trong 3 gia tộc lớn nhất, nghe đồn trong đó có một lão quái vật đã vượt quá lv 400. Mà bên nước đó lại nói cả gia tộc bị giết không chừa một ai, chỉ trong 1 đêm và manh mối duy nhất là 2 chữ Nghịch Thiên được khắc lên tảng đá. Doãn Bằng nói, rồi tiếp
Mới hôm qua ta đã tới thủ đô, để họp cùng các tướng lĩnh trong lâu đài, chúng ta bàn về việc...... nói tới đây, Doãn Bằng dừng lại, nhìn đám nhóc kia. Chúng hiểu chuyện, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Còn lại đám nhóc Hạo Thiên, cậu, tiểu Siêu, Thiên Vũ Phong, Thiên Tuyết và 2 nhóc kia. Doãn Bằng nhìn 2 nhóc và nói
Cả 2 em cũng đi ra luôn đi?
Vâng chúng nhanh chóng đáp và rời khỏi
Chúng ta bàn về việc tại sao Lisanet lại loan tin ra bên ngoài, chẳng phải nếu như vậy sẽ làm cho các nước khác biết rằng, chúng đã mất đi một nhân lực quan trọng sao? Như vậy sẽ bất lợi cho chúng, vậy thì hà cớ gì chúng lại tiết lộ ra? Doãn Bằng nói
Theo tôi nghĩ thì chúng có thể muốn khiêu chiến chăng? Chúng có thể muốn khiêu chiến lâu rồi mà không tìm được lý do, nay một nhân lực quan trọng mất đi, nó đã tạo nên một lý do chính đáng cho chúng khiêu chiến rằng: chúng sẽ tìm và tiêu diệt bất cứ ai, bất cứ nước nào đã gây ra việc này, và để lại một cái tên ẩn danh? Đó có thể là lý do!
Hạo Thiên nói, khuôn mặt không biến sắc. Mặc dù chính đám các cậu đã xóa xổ Từ gia, nhưng hiện tại lại giả điên không biết và còn đưa ra nhận xét này nọ! Đi làm diễn viên được rồi đấy.
Nếu như theo lời nhóc nói, vậy, chúng mất đi một nhân lực mạnh như vậy, mà lại còn đi khiêu chiến nước khác, có thể thấy chúng còn có nhân lực khác mạnh hơn rất nhiều. Đúng không?
Đúng vậy!
được rồi. Ta đi đây, cảm ơn nãy giờ Doãn Bằng nói, rồi rời khỏi sân tập. Khi Doãn Bằng bước ra thì đám kia trở vào và Thiên Vũ Phong cho bắt đầu bài luyện tập. Hạo Thiên và tiểu Siêu không có hứng thú ngồi trên ghế trong góc đọc sách, Thiên Tuyết 2 nhóc kia thì giỡn với 2 con rồng.
Buổi tập kết thúc vào 2h trưa, khi tất cả đã lê lết thấm mệt. Đám nhóc thì chỉ đổ mồ hôi, đám kia thì bị hành cho tơi tả. Nói là luyện tập thôi, chứ thực ra Thiên Vũ Phong để cho chúng đánh thực chiến. Ai yếu quá bị hành ráng chịu thôi.
Đám kia lê lết rời khỏi sân tập, đám nhóc cũng thong dong đi theo sau Hạo Thiên trở về KTX, gọi chút gì đó ăn rồi lên phòng.
Thiên Tuyết làm nũng nói
Ca ca thất hứa. Không dắt tiểu Tuyết đi chơi gì cả
tiểu Tuyết à. Để mai nhé, bây giờ ta mệt rồi Hạo Thiên dựa lưng lên ghế nói
Nhưng..... Vâng ạ Thiên Tuyết định nói gì đó nhưng thôi không nói nữa. Hạo Thiên thấy cô bé như vậy thì đứng lên nói
Được rồi. Ta dắt muội đi chơi
Thiên Tuyết mặt tươi tỉnh hẳn lên. Thế là cả buổi chiều Hạo Thiên cùng đám nhóc dắt Thiên Tuyết đi chơi khắp nơi, không ngủ nghỉ gì cả. Tới chiều tối về, đám nhóc còn bị Hạo Thiên hành cho cả buổi tối, tới sáng hôm sau Hạo Thiên cho nghỉ sớm, 2h là cho ra rồi. Chúng làm một giấc tới sáng 7h, bật dậy thay quần áo rồi đi học tiếp. Tiểu Tuyết cũng lại vào nội viện chơi cùng. Lại tới phòng tập, bên trong phòng tập lúc này, Thiên Vũ Phong đang huấn luyện cho đám kia, đám nhóc thì tự đấu với nhau. Lão già Doãn Bằng lại tới khiêu chiến và tiếp tục bị ăn hành. Trước khi Doãn Bằng đi, Hạo Thiên hỏi
Này, Doãn hiệu trưởng, làm cách nào để lập nên một guild?
Ồ, hỏi để làm gì vậy? Muốn lập guild à? Doãn Bằng tò mò nói
Đúng vậy!
ohh, đơn giản lắm. Chỉ cần ký tên vào một tờ giấy đăng kí guild, hứa này hứa nọ trong đó rồi nộp cho người quản lý khu vực này thì xong! Vậy thôi
Vậy, tôi với ông đi làm Hạo Thiên nói, quay sang đám nhóc các cậu ở lại đây đi, tiểu Siêu đi với tớ! Trông chừng tiểu Tuyết giúp tôi luôn
Rồi đi cùng với Doãn Bằng. Bỏ lại đám nhóc và Thiên Vũ Phong, ông có chút bực tức nói
Thằng nói này riết rồi cũng không xem ta ra gì, nói đi là đi vậy sao?
thầy Phong à, thầy bớt giận đi. Boss làm gì cũng có ý của Boss cả, rồi Boss sẽ nói thầy biết ý định của cậu ấy thôi Minh Kỳ nói
Haizzz, sao cũng được. Ta đi đây, ở đó mà trông chừng Tuyết đi nhé Thiên Vũ Phong vừa dứt lời, liền đi mất
Ơ ê.... đám nhóc ơ ớ rồi cũng chẳng kêu Thiên Vũ Phong lại được, ông ta đi mất tiêu rồi.
Thiên Tuyết dậm chân xuống sàn, mặt dỗi nói
Thiên ca là đồ ngốc, dám bỏ ta đi như vậy
Tiểu Tuyết ngoan, chủ nhân đi chút sẽ về Băng Liên đi lại vỗ về
Băng Liên tỷ lạ thật, sao lại gọi Thiên ca là chủ nhân? Thiên Tuyết thắc mắc nói
Ừ thì.... Tuyết không cần phải bận tâm làm gì. Ta gọi như thế nào cứ mặc kệ ta Băng Liên tránh ánh mắt của Thiên Tuyết và nói
hửm? Thiên Tuyết nhìn tất cả, ngây thơ không biết gì. Cô bé nói
Dù sao Thiên ca và Siêu ca cũng đi rồi. Tất cả còn lại ở đây chúng ta kiếm trò gì chơi đi
Sau câu nói của Thiên Tuyết, tất cả bày đủ thứ trò chơi. Chơi đủ thứ, chạy nhảy khắp nơi, chạy có té rồi cũng tự xác mà đứng dậy, rồi lại chạy tiếp, cứ đùa giỡn tới lui như vậy, suốt cho tới khi Hạo Thiên quay trở lại.
Hạo Thiên thấy tất cả vui vẻ như vậy cũng mỉm cười nói
Ta về rồi đây
Boss, sao rồi? Được không vậy ạ? Minh Kỳ hỏi
Tất cả đã xong, bây giờ chỉ còn việc xây dựng nữa mà thôi. Ta đã nhờ Lý Thanh Kỳ đi kiếm đất rồi. Khi nào có hắn sẽ báo chúng ta, vấn đề nữa là chúng ta cần kiếm thêm tiền Hạo Thiên nói
Chẳng phải lần trước ở đó chúng ta đã bán rất nhiều và lấy được cũng kha khá tiền rồi sao? Trần Thống Trung hỏi
Nhưng ta muốn kiếm thêm, với lại lượng thuốc ta làm ra và cho các ngươi thử nghiệm ấy, nó hiện tại rất rất nhiều, mấy thuốc ấy lại có hiệu quả nên bán bớt kiếm tiền đi Hạo Thiên nói, đầy tính toán.
Chúng ta ra ngoài ăn trưa, rồi đi kiếm một Thương hội bán chúng Hạo Thiên lại nói, quay lưng đi trước.
Bữa trưa, Hạo Thiên dắt tất cả tới KTX ăn, không ra ngoài, ăn xong thì lên phòng chơi chứ không đi đâu nữa. Hạo Thiên có nói: các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi đi. Dắt theo cả tiểu Tuyết nữa
Nhưng đám nhóc không đi, thế là thành ra ở KTX hết, không đi đâu cả. Đám nhóc chơi một góc, Hạo Thiên và tiểu Siêu ngồi trên ghế đọc sách. Thật chất là đang nói chuyện với nhu thông qua thần gia cách cảm
Hạo Thiên nói: Cậu có nhớ cuốn sách lần trước lấy được ở Dạ gia không?
Ờ nhớ. Sao vậy? Tiểu Siêu nói
tiểu Lăng nói là quyển sách được ghi bởi một loại ngôn ngữ gì đó, không ai đọc được. Tớ có xem qua một lần và cũng không hiểu. Bên trong cũng có những hình vẽ kì quái nữa, không hiểu được Hạo Thiên nhăn mặt
Ồ, cậu đưa tớ xem Tiểu Siêu nói, Hạo Thiên lấy quyển sách đưa cho tiểu Siêu. Lật quyển sách ra nhìn qua nhìn lại
Đây là...... một giọng nói vang lên, Hạo Thiên chợt ngước mặt nhìn, là Minh Thi và Ninh Dịch. Cả 2 nhìn quyển sách 1 cách chăm chú và đôi mắt còn tỏ ra hơi kinh hãi. Hạo Thiên nhếch mép cười nhẹ, nói
Ninh Dịch, Minh Thi. Tôi có chuyện cần nói với 2 người đây
Rồi cả 4 người biến mất tại chỗ. Bên ngoài, đám nhóc hú hồn lên, loạn cả lên
Mộc Lâm: tớ nói rồi mà, đừng bảo 2 cậu ấy lại gần mà
Minh Kỳ: Boss bắt 2 cậu ấy đi mất rồi kìa
Dạ Thiên Lăng: Aaa, làm sao đây, làm sao đây?
Lâm Phi: giờ chỉ biết cầu mong 2 người đó bình yên vô sự trở ra thôi
Băng Liên: theo đúng không nên xúi 2 cậu ấy lại đó
........
Thiên Tuyết và 2 nhóc con kia ngây ngẩn người nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra. Thiên Tuyết hỏi
Ca ca đi đâu mất rồi?
Tuyết à, em không cần bận tâm đâu? Minh Kỳ nói, trong khi cả đám nhóc kia đang lo lắng không biết 2 người kia có bị Boss cho ăn hành miễn phí hay không nữa.
Bên trong không gian hệ, Hạo Thiên và tiểu Siêu ngồi trên ghế sofa bên phải, còn Minh Thi với Ninh Dịch thì bên trái. Cả 2 vẫn không biết lý do vì sao Boss lại muốn nói chuyện riêng nữa, chắc không phải mình làm gì sai mà ngay cả mình cũng không biết đấy chứ. Cả 2 lo lắng nhìn.
Hạo Thiên đặt quyển sách lấy được ở Dạ gia trên bàn, dựa lưng vào ghế và nói
Chắc 2 cậu biết quyển sách này chứ?
.... Minh Thi và Ninh Dịch nhìn quyển sách, rồi khe khẽ gật đầu. Hạo Thiên cười nói
Tốt, vậy mau mau nói cho ta biết nó từ đâu đến và nội dung như thế nào?
Nhưng...... Minh Thi có chút do dự không nói
Nhưng? Nhưng cái gì? Hạo Thiên hỏi
Nhưng đây là quyển sách cấm của gia tộc chúng tôi, chúng tôi không thể tiết lộ ra được! Minh Thi cúi mặt nói
Oh, vậy là các ngươi còn nhớ tới gia tộc của mình. Cái gia tộc với mái tóc bạch kim đó ư. Nói thật, mái tóc các ngươi nhìn rất đặc biệt, mái tóc với một màu trắng xóa không bị lẫn bởi bất kì màu nào, ta rất thích nó. Ngay từ nhỏ, ta đưa các ngươi về là vì ta thích mái tóc này, và cũng vì ta cảm thông cho hoàn cảnh của các ngươi. Lúc đó các ngươi cũng đã thề sẽ làm mọi điều vì ta, vậy mà bây giờ ta mới hỏi có một cái mà lại từ chối nhanh như vậy ư? Hạo Thiên nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng có phần lãnh khốc
chúng tôi...... cả 2 cúi đầu
Bây giờ sao? Nếu còn muốn theo ta thì nói, không thì ta sẽ trả các ngươi về nơi đó, nơi các ngươi thuộc về Hạo Thiên nói, khuôn mặt lãnh khốc vô tình, từng câu từng chữ đều làm cho cả 2 sợ đến run người.
Nhớ lại nơi đó, nơi mà Hạo Thiên đã dắt cả 2 ra. Và bây giờ, cậu lại nói sẽ trả cả 2 về. Nhớ lại những điều đáng sợ, những cái mà cả 2 cùng trải qua, cùng chịu những đớn đau nhục hình. Cả 2 lại run lên sợ hãi.
Hạo Thiên lại nói, cậu chuyển sang chủ đề khác: không lẽ các ngươi còn luyến tiếc điều gì ở cái gia tộc đó sao?
Cả 2 nghĩ lại, ở cái gia tộc đó, mình toàn bị chế nhạo, ngày qua ngày phải chịu đựng những cơn cười nhạo, chịu sự nhục nhã. Rồi lại còn bị phản bội, giết chết cha mẹ, anh chị em. Giờ mới thấy, tại sao lại quá tin vào chúng, tại sao lại còn nghĩ tới những điều cấm đó. Trong khi chủ nhân của mình ở ngay trước mặt, mình lại dám từ chối yêu cầu của chủ nhân sao. Cả 2 ngước mặt lên, khuôn mặt đầy sự hối hận cùng căm phẫn.
Hạo Thiên cười hài lòng nhìn khuôn mặt cả 2,cậu nói
Vậy, các ngươi sẽ chọn gì đây?
Chúng tôi thật ngu ngốc thưa chủ nhân Minh Thi và Ninh Dịch quỳ xuống
Tốt lắm, bây giờ nói cho ta biết. Hạo Thiên cười nói
Vâng Minh Thi và Ninh Dịch trả lời.
Cả 2 bắt đầu diễn giả từ ý từng ý một, nó về quyển sách này, nó vốn không có tên. Quyển sách được 1 bậc thầy trong tộc viết nên từ giả thiết ông đưa ra nhưng chưa một ai thí nghiệm nó ngoài thực tế, ít nhất là cho đến khi Minh Thi và Ninh Dịch còn ở đó. Những giả thiết trong quyển sách này rất hợp lý, nhưng cũng có cái phi lý. Lúc cả 2 còn ở đó, nghe đồn có người thí nghiệm thử và đã biến mất không thấy đâu nữa. Không một dấu tích nào để lại, từ đó tộc trưởng cấm không cho sử dụng và đem nó đi quăng. Người ghi nên quyển sách này cũng vì tức giận mà bỏ đi và cũng không biết hiện giờ đang ở đâu nữa.
Hạo Thiên ngồi nghe, gật đầu kiên nhẫn, từu nãy giờ cũng chỉ là nói về nguồn gốc xuất xứ, chưa nói gì tới quyển sách này dùng để làm gì vận hành ra sao. Minh Thi tiếp tục nói
Quyển sách này chỉ có 1 bản gốc và nó bị tộc trưởng quăng đi, không ngờ nay nó lại ở trong tay chủ nhân như thế này
Ừ Hạo Thiên gật đầu tiếp vậy các ngươi biết bên trong ghi gì thì mau nói ta biết
Vâng cả 2 trả lời
( ̄へ ̄) ( ̄へ ̄) ( ̄へ ̄)
Doãn Bằng ngồi trên sàn, khắp mình đầy vết thương, bầm tím khắp nơi. Hạo Thiên cũng bị thương, nhưng chủ sưng trên tay đôi chút thôi. Không nhiều như những lần trước nữa.
Cả 2 kết thúc trận đấu trong sự kinh ngạc của đám kia, đám nhóc Hạo Thiên thì hí hửng vui mừng. Doãn Bằng ngồi trên sàn nói
Ahhh, lại thua nữa rồi. Trị thương giúp ta đi
Hạo Thiên ra hiệu cho Mộc Sinh, cậu đi lại và bắt đầu chữa trị. Chữa trị xong, mặt Doãn Bằng nghiêm lại, ông nhìn Hạo Thiên nói
Nhóc đã nghe tin gì chưa?
Hạo Thiên khó hiểu nói tin gì?
Về việc Từ gia tộc ở thủ đô Kuate của nước Lisanet bị xóa sổ trong vòng một đêm ấy?
Hạo Thiên suy nghĩ, đám nhóc cũng ngả đầu xuôi ngược nghĩ. À, thì ra là đám người Từ gia đó, chẳng phải việc xảy ra lâu rồi sao, bây giờ mới cho loan tin thì thật là lạ. Với lại chúng cũng là đám bị ta xóa xổ chứ đâu.
Thì sao? Hạo Thiên hỏi
Bên nước Lisanet, Từ gia là 1 trong 3 gia tộc lớn nhất, nghe đồn trong đó có một lão quái vật đã vượt quá lv 400. Mà bên nước đó lại nói cả gia tộc bị giết không chừa một ai, chỉ trong 1 đêm và manh mối duy nhất là 2 chữ Nghịch Thiên được khắc lên tảng đá. Doãn Bằng nói, rồi tiếp
Mới hôm qua ta đã tới thủ đô, để họp cùng các tướng lĩnh trong lâu đài, chúng ta bàn về việc...... nói tới đây, Doãn Bằng dừng lại, nhìn đám nhóc kia. Chúng hiểu chuyện, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Còn lại đám nhóc Hạo Thiên, cậu, tiểu Siêu, Thiên Vũ Phong, Thiên Tuyết và 2 nhóc kia. Doãn Bằng nhìn 2 nhóc và nói
Cả 2 em cũng đi ra luôn đi?
Vâng chúng nhanh chóng đáp và rời khỏi
Chúng ta bàn về việc tại sao Lisanet lại loan tin ra bên ngoài, chẳng phải nếu như vậy sẽ làm cho các nước khác biết rằng, chúng đã mất đi một nhân lực quan trọng sao? Như vậy sẽ bất lợi cho chúng, vậy thì hà cớ gì chúng lại tiết lộ ra? Doãn Bằng nói
Theo tôi nghĩ thì chúng có thể muốn khiêu chiến chăng? Chúng có thể muốn khiêu chiến lâu rồi mà không tìm được lý do, nay một nhân lực quan trọng mất đi, nó đã tạo nên một lý do chính đáng cho chúng khiêu chiến rằng: chúng sẽ tìm và tiêu diệt bất cứ ai, bất cứ nước nào đã gây ra việc này, và để lại một cái tên ẩn danh? Đó có thể là lý do!
Hạo Thiên nói, khuôn mặt không biến sắc. Mặc dù chính đám các cậu đã xóa xổ Từ gia, nhưng hiện tại lại giả điên không biết và còn đưa ra nhận xét này nọ! Đi làm diễn viên được rồi đấy.
Nếu như theo lời nhóc nói, vậy, chúng mất đi một nhân lực mạnh như vậy, mà lại còn đi khiêu chiến nước khác, có thể thấy chúng còn có nhân lực khác mạnh hơn rất nhiều. Đúng không?
Đúng vậy!
được rồi. Ta đi đây, cảm ơn nãy giờ Doãn Bằng nói, rồi rời khỏi sân tập. Khi Doãn Bằng bước ra thì đám kia trở vào và Thiên Vũ Phong cho bắt đầu bài luyện tập. Hạo Thiên và tiểu Siêu không có hứng thú ngồi trên ghế trong góc đọc sách, Thiên Tuyết 2 nhóc kia thì giỡn với 2 con rồng.
Buổi tập kết thúc vào 2h trưa, khi tất cả đã lê lết thấm mệt. Đám nhóc thì chỉ đổ mồ hôi, đám kia thì bị hành cho tơi tả. Nói là luyện tập thôi, chứ thực ra Thiên Vũ Phong để cho chúng đánh thực chiến. Ai yếu quá bị hành ráng chịu thôi.
Đám kia lê lết rời khỏi sân tập, đám nhóc cũng thong dong đi theo sau Hạo Thiên trở về KTX, gọi chút gì đó ăn rồi lên phòng.
Thiên Tuyết làm nũng nói
Ca ca thất hứa. Không dắt tiểu Tuyết đi chơi gì cả
tiểu Tuyết à. Để mai nhé, bây giờ ta mệt rồi Hạo Thiên dựa lưng lên ghế nói
Nhưng..... Vâng ạ Thiên Tuyết định nói gì đó nhưng thôi không nói nữa. Hạo Thiên thấy cô bé như vậy thì đứng lên nói
Được rồi. Ta dắt muội đi chơi
Thiên Tuyết mặt tươi tỉnh hẳn lên. Thế là cả buổi chiều Hạo Thiên cùng đám nhóc dắt Thiên Tuyết đi chơi khắp nơi, không ngủ nghỉ gì cả. Tới chiều tối về, đám nhóc còn bị Hạo Thiên hành cho cả buổi tối, tới sáng hôm sau Hạo Thiên cho nghỉ sớm, 2h là cho ra rồi. Chúng làm một giấc tới sáng 7h, bật dậy thay quần áo rồi đi học tiếp. Tiểu Tuyết cũng lại vào nội viện chơi cùng. Lại tới phòng tập, bên trong phòng tập lúc này, Thiên Vũ Phong đang huấn luyện cho đám kia, đám nhóc thì tự đấu với nhau. Lão già Doãn Bằng lại tới khiêu chiến và tiếp tục bị ăn hành. Trước khi Doãn Bằng đi, Hạo Thiên hỏi
Này, Doãn hiệu trưởng, làm cách nào để lập nên một guild?
Ồ, hỏi để làm gì vậy? Muốn lập guild à? Doãn Bằng tò mò nói
Đúng vậy!
ohh, đơn giản lắm. Chỉ cần ký tên vào một tờ giấy đăng kí guild, hứa này hứa nọ trong đó rồi nộp cho người quản lý khu vực này thì xong! Vậy thôi
Vậy, tôi với ông đi làm Hạo Thiên nói, quay sang đám nhóc các cậu ở lại đây đi, tiểu Siêu đi với tớ! Trông chừng tiểu Tuyết giúp tôi luôn
Rồi đi cùng với Doãn Bằng. Bỏ lại đám nhóc và Thiên Vũ Phong, ông có chút bực tức nói
Thằng nói này riết rồi cũng không xem ta ra gì, nói đi là đi vậy sao?
thầy Phong à, thầy bớt giận đi. Boss làm gì cũng có ý của Boss cả, rồi Boss sẽ nói thầy biết ý định của cậu ấy thôi Minh Kỳ nói
Haizzz, sao cũng được. Ta đi đây, ở đó mà trông chừng Tuyết đi nhé Thiên Vũ Phong vừa dứt lời, liền đi mất
Ơ ê.... đám nhóc ơ ớ rồi cũng chẳng kêu Thiên Vũ Phong lại được, ông ta đi mất tiêu rồi.
Thiên Tuyết dậm chân xuống sàn, mặt dỗi nói
Thiên ca là đồ ngốc, dám bỏ ta đi như vậy
Tiểu Tuyết ngoan, chủ nhân đi chút sẽ về Băng Liên đi lại vỗ về
Băng Liên tỷ lạ thật, sao lại gọi Thiên ca là chủ nhân? Thiên Tuyết thắc mắc nói
Ừ thì.... Tuyết không cần phải bận tâm làm gì. Ta gọi như thế nào cứ mặc kệ ta Băng Liên tránh ánh mắt của Thiên Tuyết và nói
hửm? Thiên Tuyết nhìn tất cả, ngây thơ không biết gì. Cô bé nói
Dù sao Thiên ca và Siêu ca cũng đi rồi. Tất cả còn lại ở đây chúng ta kiếm trò gì chơi đi
Sau câu nói của Thiên Tuyết, tất cả bày đủ thứ trò chơi. Chơi đủ thứ, chạy nhảy khắp nơi, chạy có té rồi cũng tự xác mà đứng dậy, rồi lại chạy tiếp, cứ đùa giỡn tới lui như vậy, suốt cho tới khi Hạo Thiên quay trở lại.
Hạo Thiên thấy tất cả vui vẻ như vậy cũng mỉm cười nói
Ta về rồi đây
Boss, sao rồi? Được không vậy ạ? Minh Kỳ hỏi
Tất cả đã xong, bây giờ chỉ còn việc xây dựng nữa mà thôi. Ta đã nhờ Lý Thanh Kỳ đi kiếm đất rồi. Khi nào có hắn sẽ báo chúng ta, vấn đề nữa là chúng ta cần kiếm thêm tiền Hạo Thiên nói
Chẳng phải lần trước ở đó chúng ta đã bán rất nhiều và lấy được cũng kha khá tiền rồi sao? Trần Thống Trung hỏi
Nhưng ta muốn kiếm thêm, với lại lượng thuốc ta làm ra và cho các ngươi thử nghiệm ấy, nó hiện tại rất rất nhiều, mấy thuốc ấy lại có hiệu quả nên bán bớt kiếm tiền đi Hạo Thiên nói, đầy tính toán.
Chúng ta ra ngoài ăn trưa, rồi đi kiếm một Thương hội bán chúng Hạo Thiên lại nói, quay lưng đi trước.
Bữa trưa, Hạo Thiên dắt tất cả tới KTX ăn, không ra ngoài, ăn xong thì lên phòng chơi chứ không đi đâu nữa. Hạo Thiên có nói: các ngươi muốn đi đâu chơi thì đi đi. Dắt theo cả tiểu Tuyết nữa
Nhưng đám nhóc không đi, thế là thành ra ở KTX hết, không đi đâu cả. Đám nhóc chơi một góc, Hạo Thiên và tiểu Siêu ngồi trên ghế đọc sách. Thật chất là đang nói chuyện với nhu thông qua thần gia cách cảm
Hạo Thiên nói: Cậu có nhớ cuốn sách lần trước lấy được ở Dạ gia không?
Ờ nhớ. Sao vậy? Tiểu Siêu nói
tiểu Lăng nói là quyển sách được ghi bởi một loại ngôn ngữ gì đó, không ai đọc được. Tớ có xem qua một lần và cũng không hiểu. Bên trong cũng có những hình vẽ kì quái nữa, không hiểu được Hạo Thiên nhăn mặt
Ồ, cậu đưa tớ xem Tiểu Siêu nói, Hạo Thiên lấy quyển sách đưa cho tiểu Siêu. Lật quyển sách ra nhìn qua nhìn lại
Đây là...... một giọng nói vang lên, Hạo Thiên chợt ngước mặt nhìn, là Minh Thi và Ninh Dịch. Cả 2 nhìn quyển sách 1 cách chăm chú và đôi mắt còn tỏ ra hơi kinh hãi. Hạo Thiên nhếch mép cười nhẹ, nói
Ninh Dịch, Minh Thi. Tôi có chuyện cần nói với 2 người đây
Rồi cả 4 người biến mất tại chỗ. Bên ngoài, đám nhóc hú hồn lên, loạn cả lên
Mộc Lâm: tớ nói rồi mà, đừng bảo 2 cậu ấy lại gần mà
Minh Kỳ: Boss bắt 2 cậu ấy đi mất rồi kìa
Dạ Thiên Lăng: Aaa, làm sao đây, làm sao đây?
Lâm Phi: giờ chỉ biết cầu mong 2 người đó bình yên vô sự trở ra thôi
Băng Liên: theo đúng không nên xúi 2 cậu ấy lại đó
........
Thiên Tuyết và 2 nhóc con kia ngây ngẩn người nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra. Thiên Tuyết hỏi
Ca ca đi đâu mất rồi?
Tuyết à, em không cần bận tâm đâu? Minh Kỳ nói, trong khi cả đám nhóc kia đang lo lắng không biết 2 người kia có bị Boss cho ăn hành miễn phí hay không nữa.
Bên trong không gian hệ, Hạo Thiên và tiểu Siêu ngồi trên ghế sofa bên phải, còn Minh Thi với Ninh Dịch thì bên trái. Cả 2 vẫn không biết lý do vì sao Boss lại muốn nói chuyện riêng nữa, chắc không phải mình làm gì sai mà ngay cả mình cũng không biết đấy chứ. Cả 2 lo lắng nhìn.
Hạo Thiên đặt quyển sách lấy được ở Dạ gia trên bàn, dựa lưng vào ghế và nói
Chắc 2 cậu biết quyển sách này chứ?
.... Minh Thi và Ninh Dịch nhìn quyển sách, rồi khe khẽ gật đầu. Hạo Thiên cười nói
Tốt, vậy mau mau nói cho ta biết nó từ đâu đến và nội dung như thế nào?
Nhưng...... Minh Thi có chút do dự không nói
Nhưng? Nhưng cái gì? Hạo Thiên hỏi
Nhưng đây là quyển sách cấm của gia tộc chúng tôi, chúng tôi không thể tiết lộ ra được! Minh Thi cúi mặt nói
Oh, vậy là các ngươi còn nhớ tới gia tộc của mình. Cái gia tộc với mái tóc bạch kim đó ư. Nói thật, mái tóc các ngươi nhìn rất đặc biệt, mái tóc với một màu trắng xóa không bị lẫn bởi bất kì màu nào, ta rất thích nó. Ngay từ nhỏ, ta đưa các ngươi về là vì ta thích mái tóc này, và cũng vì ta cảm thông cho hoàn cảnh của các ngươi. Lúc đó các ngươi cũng đã thề sẽ làm mọi điều vì ta, vậy mà bây giờ ta mới hỏi có một cái mà lại từ chối nhanh như vậy ư? Hạo Thiên nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng có phần lãnh khốc
chúng tôi...... cả 2 cúi đầu
Bây giờ sao? Nếu còn muốn theo ta thì nói, không thì ta sẽ trả các ngươi về nơi đó, nơi các ngươi thuộc về Hạo Thiên nói, khuôn mặt lãnh khốc vô tình, từng câu từng chữ đều làm cho cả 2 sợ đến run người.
Nhớ lại nơi đó, nơi mà Hạo Thiên đã dắt cả 2 ra. Và bây giờ, cậu lại nói sẽ trả cả 2 về. Nhớ lại những điều đáng sợ, những cái mà cả 2 cùng trải qua, cùng chịu những đớn đau nhục hình. Cả 2 lại run lên sợ hãi.
Hạo Thiên lại nói, cậu chuyển sang chủ đề khác: không lẽ các ngươi còn luyến tiếc điều gì ở cái gia tộc đó sao?
Cả 2 nghĩ lại, ở cái gia tộc đó, mình toàn bị chế nhạo, ngày qua ngày phải chịu đựng những cơn cười nhạo, chịu sự nhục nhã. Rồi lại còn bị phản bội, giết chết cha mẹ, anh chị em. Giờ mới thấy, tại sao lại quá tin vào chúng, tại sao lại còn nghĩ tới những điều cấm đó. Trong khi chủ nhân của mình ở ngay trước mặt, mình lại dám từ chối yêu cầu của chủ nhân sao. Cả 2 ngước mặt lên, khuôn mặt đầy sự hối hận cùng căm phẫn.
Hạo Thiên cười hài lòng nhìn khuôn mặt cả 2,cậu nói
Vậy, các ngươi sẽ chọn gì đây?
Chúng tôi thật ngu ngốc thưa chủ nhân Minh Thi và Ninh Dịch quỳ xuống
Tốt lắm, bây giờ nói cho ta biết. Hạo Thiên cười nói
Vâng Minh Thi và Ninh Dịch trả lời.
Cả 2 bắt đầu diễn giả từ ý từng ý một, nó về quyển sách này, nó vốn không có tên. Quyển sách được 1 bậc thầy trong tộc viết nên từ giả thiết ông đưa ra nhưng chưa một ai thí nghiệm nó ngoài thực tế, ít nhất là cho đến khi Minh Thi và Ninh Dịch còn ở đó. Những giả thiết trong quyển sách này rất hợp lý, nhưng cũng có cái phi lý. Lúc cả 2 còn ở đó, nghe đồn có người thí nghiệm thử và đã biến mất không thấy đâu nữa. Không một dấu tích nào để lại, từ đó tộc trưởng cấm không cho sử dụng và đem nó đi quăng. Người ghi nên quyển sách này cũng vì tức giận mà bỏ đi và cũng không biết hiện giờ đang ở đâu nữa.
Hạo Thiên ngồi nghe, gật đầu kiên nhẫn, từu nãy giờ cũng chỉ là nói về nguồn gốc xuất xứ, chưa nói gì tới quyển sách này dùng để làm gì vận hành ra sao. Minh Thi tiếp tục nói
Quyển sách này chỉ có 1 bản gốc và nó bị tộc trưởng quăng đi, không ngờ nay nó lại ở trong tay chủ nhân như thế này
Ừ Hạo Thiên gật đầu tiếp vậy các ngươi biết bên trong ghi gì thì mau nói ta biết
Vâng cả 2 trả lời
( ̄へ ̄) ( ̄へ ̄) ( ̄へ ̄)
/403
|