Vừa đi trên đường, đám học sinh đụng mặt Hạo Thiên vừa thấy cậu liền cúi thấp đầu xuống không dám nhìn. Gương mặt Hạo Thiên hiện tại đang rất khó chịu, cậu một mạch đi về phía KTX, lên phòng. Đặt Vân Mộng lên giường nằm, mạch đập tất cả đều đã ổn định, các vết thương cũng đã được chữa lành hết rồi, nhưng hiện tại thì Vân Mộng vẫn đang trong tình trạng hôn mê chưa tỉnh. Hạo Thiên ngồi trên ghế, 2 tay nắm lại với nhau, chân bắt chéo. Nói:
“đám Minh Kỳ đi bắt đám đó lôi về đây cho ta!”
“Tuân lệnh Boss!”
Minh Kỳ dẫn đầu, đi cùng là Trần Thống Trung, Lưu Vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm, và Mộc Sinh. Cùng hướng về phía khu A mà tiến, khu A được phân làm 3 lớp A, B, C. Cả 3 lớp đều chung 1 khu lầu, mấy lầu còn lại dung để luyện tập, ăn uống,...Tương đối rộng, Minh Kỳ dẫn đầu, tiến thẳng đến lớp B. Đứng trước cửa lớp B, Minh Kỳ giơ chân đạp bay cánh cửa, tất cả ánh mắt của học sinh trong phòng đều đổ dòn về phía cậu, trố mắt, ngơ ngác, kinh ngạc, hoảng sợ, đủ loại trạng thái khác nhau.
Minh Kỳ ung dung đi vào, đám nhóc phía sau cũng từ từ thong thả ung dung, không vội vàng gì. Đứng trên bục giảng, Minh Kỳ quét ánh mắt qua tất cả, nói:
“Ở đây ai là Vân Nam Khang, mau đứng lên!”
Lát sau, một loạt đám người đứng dậy, đếm qua được 8 người, một tên trong số đó tỏa ra 10 phần kiêu ngạo cùng khinh thường nhìn về phía Minh Kỳ hô:
“ta là Vân Nam Khang!”
“ồ, cũng có khí chất đó chứ, 10 phần kiêu ngạo”
Trần Thống Trung một bên bỡn cợt nói, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, ánh mắt 10 phần nhạo báng. Vân Nam Khang thấy thế tức giận quát:
“trẻ con ở đâu tới, quá hỗn láo. Ta hôm nay sẽ dậy dỗ lại các ngươi!”
“Ha ha ha ha ha”
Vân Nam Khang vừa dứt lời, hang loạt tiếng cười vang lên phá tan bầu không khí khó chịu. Cả đám nhóc ôm bụng cười nói:
“Dậy dỗ chúng ta? Ngươi có cửa để dậy chúng ta sao? Nực cười!”
Minh Kỳ nói:
“dám dẫn người tới đánh đệ của ta! Hôm nay ngươi đừng mong mà yên thân!”
“Đệ ngươi? Ta còn không biết các ngươi là ai thì sao mà đánh đệ các ngươi được!”
Vân Nam Khang vừa nói câu này ra, thể hiện ra ngay sự ngu dốt của bản thân mình. Ở khắp học viện Hoàng Long này, ai mà không biết tới đám nhóc đi theo Đại tư lệnh cơ chứ! Nghe xong câu nói của Vân Nam Khang, tất cả học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn, ánh mắt như muốn nói lên “ngươi giả điên không biết hay là không biết thật, quá ngu!”
Còn đám Minh Kỳ thì phá lên cười, cười chảy cả nước mắt. Minh Kỳ không dong dài nữa, giơ 3 ngón tay lên nói:
“đã ngươi không biết thì để chúng ta nói cho ngươi biết. Bây giờ ta đếm đến 3 mà không tự vác thân lên đây thì đừng trách!”
“1”
“Ra oai ghớm nhỉ?”
“2”
“Tụi bây lên bắt đám nhóc đó lại rồi đánh cho tao!”“3”
Số 3 vừa ra khỏi miệng Minh Kỳ, Lưu Vân và Lưu Dạ phóng lên, nắm đầu từng tên từng tên trong đám người Vân Nam Khang này mà đánh, lúc đầu, bọn chúng bị đánh còn có sức la lên, sau từ từ, không ai còn la nỗi nữa, chỉ biết run rẩy mà nằm dưới đất. Còn đám học sinh trong lớp, chứng kiến cảnh đánh đập này mà sợ hãi dồn vào một góc tường mà đứng, không dám nhúc nhích động đậy gì. Lại càng sợ hơn nữa khi chứng kiến khuôn mặt vô cùng khát máu và dữ tợn, cùng với sự lạnh lùng nhẫn tâm của Lưu vân và Lưu Dạ, mới nãy đây, cả 2 vẫn là những mỹ nam vô cùng đẹp trai phong nhã, vậy mà bây giờ lại trở nên như vậy. Một loạt cảm giac tê tái, rần rần nổi lên trong mỗi học sinh trong lớp này.
Sau màn đánh đập dã man, hiện trường lúc này là 7 thanh niên đang nằm lê lết dưới đất với những vết bầm tím, sung đỏ, gãy tay, gãy chân, gãy răng, …. Vân vân và mây mây. Vân Nam Khang run rẩy đứng nhìn, nhìn những tên thuộc hạ của mình bị đánh một cách tàn bạo, còn mình thì chứng kiến, không biết khi nào thì tới lượt mình bị đánh thảm như vầy.
Đánh xong, Lưu Vân Lưu Dạ không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn sang Vân Nam Khang, hắn run rẩy lùi về sau. Minh Kỳ đứng phía trên chế nhạo nói:
“sao vậy, lúc nãy còn hùng hồn lắm mà? Sao bây giờ không làm ra vẻ lúc nãy nữa đi? HẢ!”
Minh Kỳ nói xong, Vân Nam Khang liên tục lắc đầu sợ hãi, cậu nói tiếp:
“ Lôi về!”
Minh Kỳ dẫn đầu đi, Trần Thống Trung đuổi theo sau, Lưu vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm và Mộc Sinh mỗi đứa 2 tên, nắm đầu chúng lôi đi, rời khỏi lớp. Sau khi họ đi, lớp học này vẫn còn để lại bê bết máu me, đám học sinh ở đây mau chóng dọn hiện trường, tất cả giả điên như chưa từng có chuyện gi xảy ra. Giả điên ngồi trong lớp!
Minh Kỳ dẫn đầu, lôi mấy tên này về trước KTX, quẳng chúng nằm lăn nằm lết trên sân với những vết thương đang rỉ máu. Nhiều học sinh cũng vì thế mà tụ tập lại, vây xem trò vui. Minh Kỳ lên phòng, nói với Hạo Thiên:
“đã xong rồi ạ! Hiện chúng đang nằm ở dưới!”
Hạo Thiên gật đầu đứng dậy, đám nhóc nhanh chóng đi theo, để lại tiểu Siêu chăm sóc Vân Mộng. Khi Hạo Thiên xuất hiện, hàng loạt đám người vây xem cúi đầu chào, rồi mau chóng đi tránh xa xa nơi này một chút. Vân Nam Khang ngước mặt nhìn Hạo Thiên, cũng ngớ người một hồi rồi mới nói:
“Chào…Chào ngài, Đại tư lệnh!”
Hạo Thiên dung ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, vô cùng băng giá nhìn Vân Nam Khang rồi nói:
“Ngươi là Vân Nam Khang!?!”
Vân Nam Khang thoáng nổi da gà, khi Hạo Thiên nói, mang theo một ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, khiến hắn phải sợ hãi lùi lại sau. Hắn cố lấy sức, gật đâu nói:
“đúng…đúng ạ!”
“Sao ngươi đánh Vân Mộng? Theo ta biết thì hắn là anh họ ngươi, vậy sao ngươi đánh hắn?!?”
Hạo Thiên nói, ánh mắt kèm theo sự lạnh nhạt và sắc bén
“Vì ngứa mắt ạ!” Vân Nam Khang thẳng thừng trả lời câu nói của Hạo Thiên không chút chừng chừ, khuôn mặt Hạo Thiên thoáng nhăn lại, mang 10 phần ý muốn giết người, nhưng kiềm nén lại, nói:
“Ngứa mắt ư!? Vậy được, bây giờ ta cũng ngứa mắt ngươi quá! Vậy nên cũng nên đánh nhỉ!”
Lời vừa mới dứt, lập tức, Minh Kỳ phóng lên, đánh liên tục vào người, mặt, tay, chân, nói chung là toàn thân Vân Nam Khang, khiến hắn bị đánh đau đến nỗi không kịp la, chỉ kịp ngáp ngáp rên rên rỉ rỉ mấy cái rồi im hơi lặng tiếng luôn. Hạo Thiên quay đi, cùng với sự quay đi của Hạo Thiên là cả 8 người Vân Nam Khang biến mất. Mấy học sinh xung quanh ngơ ngác không biết làm sao, tại sao lúc nãy ở đây còn người mà bây giờ không còn ai rồi, người đâu rồi???
Cùng lúc đó, trong không gian hệ của Hạo Thiên vang lên tiếng nói: “Cho các ngươi đấy, thưởng thức đi!”
Đám nhóc quay lưng bỏ đi, không thèm đếm xỉa tới nữa. Quả thật lúc nãy giết tên Vân Nam Khang mau như vậy có chút uổng phí,đáng lẽ nên dày vò hắn thêm chút nữa, ai ngờ đâu yếu quá chết nhanh như thế, haizzz. Đúng là 1 tên thảm hại.
Trở lại phòng, suốt 2 ngày sau đó, Vân Mộng vẫn chưa tỉnh dậy, còn vụ việc Vân Nam Khang đã dần dần chìm xuống, nhưng sự mất tích của 8 đứa đó thế nào cũng sẽ có người tới tìm họ nói chuyện thôi. Sang buổi sáng ngày thứ 3, Vân Mộng tỉnh dậy!
“đám Minh Kỳ đi bắt đám đó lôi về đây cho ta!”
“Tuân lệnh Boss!”
Minh Kỳ dẫn đầu, đi cùng là Trần Thống Trung, Lưu Vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm, và Mộc Sinh. Cùng hướng về phía khu A mà tiến, khu A được phân làm 3 lớp A, B, C. Cả 3 lớp đều chung 1 khu lầu, mấy lầu còn lại dung để luyện tập, ăn uống,...Tương đối rộng, Minh Kỳ dẫn đầu, tiến thẳng đến lớp B. Đứng trước cửa lớp B, Minh Kỳ giơ chân đạp bay cánh cửa, tất cả ánh mắt của học sinh trong phòng đều đổ dòn về phía cậu, trố mắt, ngơ ngác, kinh ngạc, hoảng sợ, đủ loại trạng thái khác nhau.
Minh Kỳ ung dung đi vào, đám nhóc phía sau cũng từ từ thong thả ung dung, không vội vàng gì. Đứng trên bục giảng, Minh Kỳ quét ánh mắt qua tất cả, nói:
“Ở đây ai là Vân Nam Khang, mau đứng lên!”
Lát sau, một loạt đám người đứng dậy, đếm qua được 8 người, một tên trong số đó tỏa ra 10 phần kiêu ngạo cùng khinh thường nhìn về phía Minh Kỳ hô:
“ta là Vân Nam Khang!”
“ồ, cũng có khí chất đó chứ, 10 phần kiêu ngạo”
Trần Thống Trung một bên bỡn cợt nói, miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ, ánh mắt 10 phần nhạo báng. Vân Nam Khang thấy thế tức giận quát:
“trẻ con ở đâu tới, quá hỗn láo. Ta hôm nay sẽ dậy dỗ lại các ngươi!”
“Ha ha ha ha ha”
Vân Nam Khang vừa dứt lời, hang loạt tiếng cười vang lên phá tan bầu không khí khó chịu. Cả đám nhóc ôm bụng cười nói:
“Dậy dỗ chúng ta? Ngươi có cửa để dậy chúng ta sao? Nực cười!”
Minh Kỳ nói:
“dám dẫn người tới đánh đệ của ta! Hôm nay ngươi đừng mong mà yên thân!”
“Đệ ngươi? Ta còn không biết các ngươi là ai thì sao mà đánh đệ các ngươi được!”
Vân Nam Khang vừa nói câu này ra, thể hiện ra ngay sự ngu dốt của bản thân mình. Ở khắp học viện Hoàng Long này, ai mà không biết tới đám nhóc đi theo Đại tư lệnh cơ chứ! Nghe xong câu nói của Vân Nam Khang, tất cả học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn, ánh mắt như muốn nói lên “ngươi giả điên không biết hay là không biết thật, quá ngu!”
Còn đám Minh Kỳ thì phá lên cười, cười chảy cả nước mắt. Minh Kỳ không dong dài nữa, giơ 3 ngón tay lên nói:
“đã ngươi không biết thì để chúng ta nói cho ngươi biết. Bây giờ ta đếm đến 3 mà không tự vác thân lên đây thì đừng trách!”
“1”
“Ra oai ghớm nhỉ?”
“2”
“Tụi bây lên bắt đám nhóc đó lại rồi đánh cho tao!”“3”
Số 3 vừa ra khỏi miệng Minh Kỳ, Lưu Vân và Lưu Dạ phóng lên, nắm đầu từng tên từng tên trong đám người Vân Nam Khang này mà đánh, lúc đầu, bọn chúng bị đánh còn có sức la lên, sau từ từ, không ai còn la nỗi nữa, chỉ biết run rẩy mà nằm dưới đất. Còn đám học sinh trong lớp, chứng kiến cảnh đánh đập này mà sợ hãi dồn vào một góc tường mà đứng, không dám nhúc nhích động đậy gì. Lại càng sợ hơn nữa khi chứng kiến khuôn mặt vô cùng khát máu và dữ tợn, cùng với sự lạnh lùng nhẫn tâm của Lưu vân và Lưu Dạ, mới nãy đây, cả 2 vẫn là những mỹ nam vô cùng đẹp trai phong nhã, vậy mà bây giờ lại trở nên như vậy. Một loạt cảm giac tê tái, rần rần nổi lên trong mỗi học sinh trong lớp này.
Sau màn đánh đập dã man, hiện trường lúc này là 7 thanh niên đang nằm lê lết dưới đất với những vết bầm tím, sung đỏ, gãy tay, gãy chân, gãy răng, …. Vân vân và mây mây. Vân Nam Khang run rẩy đứng nhìn, nhìn những tên thuộc hạ của mình bị đánh một cách tàn bạo, còn mình thì chứng kiến, không biết khi nào thì tới lượt mình bị đánh thảm như vầy.
Đánh xong, Lưu Vân Lưu Dạ không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn sang Vân Nam Khang, hắn run rẩy lùi về sau. Minh Kỳ đứng phía trên chế nhạo nói:
“sao vậy, lúc nãy còn hùng hồn lắm mà? Sao bây giờ không làm ra vẻ lúc nãy nữa đi? HẢ!”
Minh Kỳ nói xong, Vân Nam Khang liên tục lắc đầu sợ hãi, cậu nói tiếp:
“ Lôi về!”
Minh Kỳ dẫn đầu đi, Trần Thống Trung đuổi theo sau, Lưu vân, Lưu Dạ, Mộc Lâm và Mộc Sinh mỗi đứa 2 tên, nắm đầu chúng lôi đi, rời khỏi lớp. Sau khi họ đi, lớp học này vẫn còn để lại bê bết máu me, đám học sinh ở đây mau chóng dọn hiện trường, tất cả giả điên như chưa từng có chuyện gi xảy ra. Giả điên ngồi trong lớp!
Minh Kỳ dẫn đầu, lôi mấy tên này về trước KTX, quẳng chúng nằm lăn nằm lết trên sân với những vết thương đang rỉ máu. Nhiều học sinh cũng vì thế mà tụ tập lại, vây xem trò vui. Minh Kỳ lên phòng, nói với Hạo Thiên:
“đã xong rồi ạ! Hiện chúng đang nằm ở dưới!”
Hạo Thiên gật đầu đứng dậy, đám nhóc nhanh chóng đi theo, để lại tiểu Siêu chăm sóc Vân Mộng. Khi Hạo Thiên xuất hiện, hàng loạt đám người vây xem cúi đầu chào, rồi mau chóng đi tránh xa xa nơi này một chút. Vân Nam Khang ngước mặt nhìn Hạo Thiên, cũng ngớ người một hồi rồi mới nói:
“Chào…Chào ngài, Đại tư lệnh!”
Hạo Thiên dung ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, vô cùng băng giá nhìn Vân Nam Khang rồi nói:
“Ngươi là Vân Nam Khang!?!”
Vân Nam Khang thoáng nổi da gà, khi Hạo Thiên nói, mang theo một ngữ khí vô cùng lạnh lẽo, khiến hắn phải sợ hãi lùi lại sau. Hắn cố lấy sức, gật đâu nói:
“đúng…đúng ạ!”
“Sao ngươi đánh Vân Mộng? Theo ta biết thì hắn là anh họ ngươi, vậy sao ngươi đánh hắn?!?”
Hạo Thiên nói, ánh mắt kèm theo sự lạnh nhạt và sắc bén
“Vì ngứa mắt ạ!” Vân Nam Khang thẳng thừng trả lời câu nói của Hạo Thiên không chút chừng chừ, khuôn mặt Hạo Thiên thoáng nhăn lại, mang 10 phần ý muốn giết người, nhưng kiềm nén lại, nói:
“Ngứa mắt ư!? Vậy được, bây giờ ta cũng ngứa mắt ngươi quá! Vậy nên cũng nên đánh nhỉ!”
Lời vừa mới dứt, lập tức, Minh Kỳ phóng lên, đánh liên tục vào người, mặt, tay, chân, nói chung là toàn thân Vân Nam Khang, khiến hắn bị đánh đau đến nỗi không kịp la, chỉ kịp ngáp ngáp rên rên rỉ rỉ mấy cái rồi im hơi lặng tiếng luôn. Hạo Thiên quay đi, cùng với sự quay đi của Hạo Thiên là cả 8 người Vân Nam Khang biến mất. Mấy học sinh xung quanh ngơ ngác không biết làm sao, tại sao lúc nãy ở đây còn người mà bây giờ không còn ai rồi, người đâu rồi???
Cùng lúc đó, trong không gian hệ của Hạo Thiên vang lên tiếng nói: “Cho các ngươi đấy, thưởng thức đi!”
Đám nhóc quay lưng bỏ đi, không thèm đếm xỉa tới nữa. Quả thật lúc nãy giết tên Vân Nam Khang mau như vậy có chút uổng phí,đáng lẽ nên dày vò hắn thêm chút nữa, ai ngờ đâu yếu quá chết nhanh như thế, haizzz. Đúng là 1 tên thảm hại.
Trở lại phòng, suốt 2 ngày sau đó, Vân Mộng vẫn chưa tỉnh dậy, còn vụ việc Vân Nam Khang đã dần dần chìm xuống, nhưng sự mất tích của 8 đứa đó thế nào cũng sẽ có người tới tìm họ nói chuyện thôi. Sang buổi sáng ngày thứ 3, Vân Mộng tỉnh dậy!
/403
|