Dựa vào quan hệ của Vương Quân là Lý Oánh, sao anh có thể ở lại làm tay trong được? Người chỗ Tô Tô sẽ đối xử với anh kỳ quặc lắm đấy?
Trong nháy mắt, Vương Quân cảm thấy mình như quả bóng bị Lý Oánh ném qua ném lại, thích thì nhặt, thích thì ném. Trước giờ cô luồn cúi người khác để đi lên, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của anh. Lúc này cũng thế, cô muốn đi cũng không hỏi Vương Quân có muốn ở lại hay đi. Cô đi rồi còn bảo anh phải ở lại, đặt anh vào tình cảnh thế nào đây?
Vương Quân đứng lặng thinh trong phòng ngủ, thân hình cao lớn phảng phất chút cô đơn quạnh quẽ. Anh nhìn Lý Oánh xếp đồ vào vali, xuống tầng tìm một chút đồ bỏ vào cùng rồi xếp ra bãi đỗ xe sau đó rời đi chẳng hề lưu luyến.
Vương Quân từ từ đi xuống dưới nhà, ngồi trên bậc thang cửa chính, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang ngả về phía tây. Khói bếp bốc lên, người trong biệt thự đã bắt đầu nấu cơm, còn anh và căn biệt thự phía sau như rơi vào hố đen tăm tối lạnh lẽo, thật cô đơn ngại ngùng.
Bị Lý Oánh níu chân, tình hình của Lý Tiểu Vũ cũng quá khác thường, Tô Tô không còn hứng thú ra ngoài dạo chơi nữa. Cô định mấy ngày tới luôn ở trong biệt thự, chờ Lý Tiểu Vũ tỉnh táo hơn rồi lại đi. Việc tìm xe tải lớn cô giao cho anh Bì. Dù sao thì cô không ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến bên đó.
Anh Bì ngày nào cũng ra ngoài, mà Tô Tô cũng chưa bao giờ yêu cầu họ phải theo cô hay nộp đồ lên để quản lý tập trung. Trên thực tế, với Tô Tô mà nói, họ là đội ngũ độc lập, là những cá thể bình đẳng. Trong suy nghĩ của mình, Tô Tô không tin vào chuyện tụ tập cùng nhau sống sót bởi lịch sử đã chứng minh đó là điều hoàn toàn sai lầm.
Ai cũng phải cố gắng tự tìm đồ, tự mình quản lý đồ, tự nghĩ cách nuôi sống bản thân. Nếu bản thân không đủ ăn thì đừng đòi hỏi người khác, phải tự nghĩ cách ra ngoài để thu thập đồ đạc.
Bản chất của con người là thế. Việc tụ tập thành nhóm, sung công đồ đạc chỉ có thể giảm thương vong số lượng lớn, lâu dần chắc chắn sẽ có người ý kiến rằng vì sao đồ tôi khổ cực tìm được lại dùng để nuôi ngần nấy người ăn không ngồi rồi? Tại sao họ không cần ra ngoài mà vẫn được ăn uống? Tại sao tôi phải liều mạng mình?
Cho nên hiện giờ trên địa bàn của Tô Tô, ai cũng tự quản lý đồ đạc, kể cả Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.
Còn đội anh Bì đã nhận nuôi chín đứa trẻ và các bác sĩ y tá thì đương nhiên ngày nào cũng phải ra ngoài. Họ có nhiều người nhất, cũng có nhiều xe, khi quay lại mang theo nhiều đồ thì tặng cho biệt thự nhà họ Tô bên trong tường rào.
Đây dường như đã trở thành một quy định bất thành văn: Tô Tô cho họ nước sạch và rau tươi, còn họ có những đồ đạc thừa dùng không hết thì cho nhà họ Tô. Điều này rất công bằng – không ai dựa vào ai. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, mọi người còn bày bàn tròn trước cửa nhà họ Tô tổ chức tiệc tùng. Cuộc sống ở đây cũng có những lúc tùy hứng như thế.
Vương Quân ngồi trên bậc thang, yên lặng nhìn người ra người vào. Anh không biết giờ mình nên mặt dày ra ngoài chào hỏi mọi người hay là khăn gói đồ đạc tìm một chiếc xe, rồi một mình đợi ở góc nào đó. Đúng lúc đó, cha Tô đeo kính lão, cầm một bản vẽ đến tìm Vương Quân.
“Vương Quân, Vương Quân, cháu xem hộ bác xem tường rào uốn vòng thế này được không?”
Cha Tô đang hớn hở dường như không nhận ra tình cảnh lúng túng của Vương Quân lúc này. Gần đây ông đang muốn làm khu dân cư, rào hết những biệt thự của người bên này vào để người phía nhà họ Tạ không thỉnh thoảng chạy qua đây nhòm ngó gì được.
Vương Quân đang ngồi thẫn thờ, định bảo cha Tô về việc mình phải đi nhưng khi nhìn bản vẽ ông đưa, anh lại phát hiện ra một chỗ tính toán sai sót, không nhịn được mà chỉ:
“Chỗ tường rào này ít xi măng quá. Dựa theo cách tính của bác thì để rào khu vực lớn, lượng xi măng này chỉ đủ để xây cao đến đầu gối thôi…”
“Ô? Thế à!?” Cha Tô vội vàng lấy bút máy dắt trên tai đưa Vương Quân, “Cháu là kiến trúc sư, cháu sửa hộ bác với.”
Nhìn bút máy, Vương Quân thở dài nhận bút, đặt bản vẽ lên gối rồi bắt đầu tính toán lại lượng xi măng cần thiết. Một lúc sau, Vương Quân đưa bản vẽ lại cho cha Tô, đồng thời nói:
“Bác à, sau này chắc cháu không sửa bản vẽ giúp bác được nữa…”
“Thằng nhóc này giỏi đấy.” Cha Tô hài lòng cuộn bản vẽ lại, bỏ vào túi áo, chẳng hỏi Vương Quân ý nghĩa câu nói kia mà bảo, “Vương Quân, bác nói này, chắc cháu không thích nghe… Cô gái Lý Oánh Đấy không hợp với cháu đâu.”
“Bác à…”
“Hai đứa theo đuổi những điều khác nhau, cái đó thì bác thấy rõ. Lý Oánh mâu thuẫn với con gái bác, thật ra không thể nói là Lý Oánh sai hoàn toàn hay con gái bác đúng hết. Quan điểm khác biệt thì cách làm cũng khác nhau. Chuyện con bé đi là chuyện một sớm một chiều mà thôi…”
“Cháu… cháu không biết phải nhìn mặt mọi người thế nào. Nói thật, cháu vẫn yêu cô ấy…”
Vương Quân vẫn còn tình cảm với Lý Oánh nhưng Lý Oánh lại bỏ lại anh ta, một mình tìm tương lai, dù Vương Quân muốn theo cũng không cho. Vương Quân muốn ở nhưng lại sợ người nhà họ Tô sẽ đề phòng, xa lánh mình, cuộc sống như thế cũng vô nghĩa, thà anh chủ động ra đi.
Anh không bỏ được Lý Oánh, cũng không muốn mâu thuẫn với phe Tô Tô, nhưng Lý Oánh lại khăng khăng phải phân rõ giới hạn với Tô Tô, không chịu hòa hợp.
Vương Quân nên lựa chọn thế nào? Anh chỉ có thể chọn đi một mình, từ từ đi trên con đường mạt thế.
Cha Tô đầu bạc vỗ vai Vương Quân, ưỡn bụng ra, nhìn thật rộng lượng. Ông khuyên anh, “Yêu thì cứ yêu thôi! Người trẻ tuổi nào chẳng từng yêu đương cuồng dại? Nhưng cháu này, cháu và Lý Oánh thì hoàn toàn không chung đường. Có một số việc cần nhìn rộng ra, đừng quan tâm đến chuyện vụn vặt. Ở đây bác vẫn cần cháu.”
Trong nháy mắt, Vương Quân cảm thấy mình như quả bóng bị Lý Oánh ném qua ném lại, thích thì nhặt, thích thì ném. Trước giờ cô luồn cúi người khác để đi lên, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của anh. Lúc này cũng thế, cô muốn đi cũng không hỏi Vương Quân có muốn ở lại hay đi. Cô đi rồi còn bảo anh phải ở lại, đặt anh vào tình cảnh thế nào đây?
Vương Quân đứng lặng thinh trong phòng ngủ, thân hình cao lớn phảng phất chút cô đơn quạnh quẽ. Anh nhìn Lý Oánh xếp đồ vào vali, xuống tầng tìm một chút đồ bỏ vào cùng rồi xếp ra bãi đỗ xe sau đó rời đi chẳng hề lưu luyến.
Vương Quân từ từ đi xuống dưới nhà, ngồi trên bậc thang cửa chính, ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang ngả về phía tây. Khói bếp bốc lên, người trong biệt thự đã bắt đầu nấu cơm, còn anh và căn biệt thự phía sau như rơi vào hố đen tăm tối lạnh lẽo, thật cô đơn ngại ngùng.
Bị Lý Oánh níu chân, tình hình của Lý Tiểu Vũ cũng quá khác thường, Tô Tô không còn hứng thú ra ngoài dạo chơi nữa. Cô định mấy ngày tới luôn ở trong biệt thự, chờ Lý Tiểu Vũ tỉnh táo hơn rồi lại đi. Việc tìm xe tải lớn cô giao cho anh Bì. Dù sao thì cô không ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến bên đó.
Anh Bì ngày nào cũng ra ngoài, mà Tô Tô cũng chưa bao giờ yêu cầu họ phải theo cô hay nộp đồ lên để quản lý tập trung. Trên thực tế, với Tô Tô mà nói, họ là đội ngũ độc lập, là những cá thể bình đẳng. Trong suy nghĩ của mình, Tô Tô không tin vào chuyện tụ tập cùng nhau sống sót bởi lịch sử đã chứng minh đó là điều hoàn toàn sai lầm.
Ai cũng phải cố gắng tự tìm đồ, tự mình quản lý đồ, tự nghĩ cách nuôi sống bản thân. Nếu bản thân không đủ ăn thì đừng đòi hỏi người khác, phải tự nghĩ cách ra ngoài để thu thập đồ đạc.
Bản chất của con người là thế. Việc tụ tập thành nhóm, sung công đồ đạc chỉ có thể giảm thương vong số lượng lớn, lâu dần chắc chắn sẽ có người ý kiến rằng vì sao đồ tôi khổ cực tìm được lại dùng để nuôi ngần nấy người ăn không ngồi rồi? Tại sao họ không cần ra ngoài mà vẫn được ăn uống? Tại sao tôi phải liều mạng mình?
Cho nên hiện giờ trên địa bàn của Tô Tô, ai cũng tự quản lý đồ đạc, kể cả Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.
Còn đội anh Bì đã nhận nuôi chín đứa trẻ và các bác sĩ y tá thì đương nhiên ngày nào cũng phải ra ngoài. Họ có nhiều người nhất, cũng có nhiều xe, khi quay lại mang theo nhiều đồ thì tặng cho biệt thự nhà họ Tô bên trong tường rào.
Đây dường như đã trở thành một quy định bất thành văn: Tô Tô cho họ nước sạch và rau tươi, còn họ có những đồ đạc thừa dùng không hết thì cho nhà họ Tô. Điều này rất công bằng – không ai dựa vào ai. Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, mọi người còn bày bàn tròn trước cửa nhà họ Tô tổ chức tiệc tùng. Cuộc sống ở đây cũng có những lúc tùy hứng như thế.
Vương Quân ngồi trên bậc thang, yên lặng nhìn người ra người vào. Anh không biết giờ mình nên mặt dày ra ngoài chào hỏi mọi người hay là khăn gói đồ đạc tìm một chiếc xe, rồi một mình đợi ở góc nào đó. Đúng lúc đó, cha Tô đeo kính lão, cầm một bản vẽ đến tìm Vương Quân.
“Vương Quân, Vương Quân, cháu xem hộ bác xem tường rào uốn vòng thế này được không?”
Cha Tô đang hớn hở dường như không nhận ra tình cảnh lúng túng của Vương Quân lúc này. Gần đây ông đang muốn làm khu dân cư, rào hết những biệt thự của người bên này vào để người phía nhà họ Tạ không thỉnh thoảng chạy qua đây nhòm ngó gì được.
Vương Quân đang ngồi thẫn thờ, định bảo cha Tô về việc mình phải đi nhưng khi nhìn bản vẽ ông đưa, anh lại phát hiện ra một chỗ tính toán sai sót, không nhịn được mà chỉ:
“Chỗ tường rào này ít xi măng quá. Dựa theo cách tính của bác thì để rào khu vực lớn, lượng xi măng này chỉ đủ để xây cao đến đầu gối thôi…”
“Ô? Thế à!?” Cha Tô vội vàng lấy bút máy dắt trên tai đưa Vương Quân, “Cháu là kiến trúc sư, cháu sửa hộ bác với.”
Nhìn bút máy, Vương Quân thở dài nhận bút, đặt bản vẽ lên gối rồi bắt đầu tính toán lại lượng xi măng cần thiết. Một lúc sau, Vương Quân đưa bản vẽ lại cho cha Tô, đồng thời nói:
“Bác à, sau này chắc cháu không sửa bản vẽ giúp bác được nữa…”
“Thằng nhóc này giỏi đấy.” Cha Tô hài lòng cuộn bản vẽ lại, bỏ vào túi áo, chẳng hỏi Vương Quân ý nghĩa câu nói kia mà bảo, “Vương Quân, bác nói này, chắc cháu không thích nghe… Cô gái Lý Oánh Đấy không hợp với cháu đâu.”
“Bác à…”
“Hai đứa theo đuổi những điều khác nhau, cái đó thì bác thấy rõ. Lý Oánh mâu thuẫn với con gái bác, thật ra không thể nói là Lý Oánh sai hoàn toàn hay con gái bác đúng hết. Quan điểm khác biệt thì cách làm cũng khác nhau. Chuyện con bé đi là chuyện một sớm một chiều mà thôi…”
“Cháu… cháu không biết phải nhìn mặt mọi người thế nào. Nói thật, cháu vẫn yêu cô ấy…”
Vương Quân vẫn còn tình cảm với Lý Oánh nhưng Lý Oánh lại bỏ lại anh ta, một mình tìm tương lai, dù Vương Quân muốn theo cũng không cho. Vương Quân muốn ở nhưng lại sợ người nhà họ Tô sẽ đề phòng, xa lánh mình, cuộc sống như thế cũng vô nghĩa, thà anh chủ động ra đi.
Anh không bỏ được Lý Oánh, cũng không muốn mâu thuẫn với phe Tô Tô, nhưng Lý Oánh lại khăng khăng phải phân rõ giới hạn với Tô Tô, không chịu hòa hợp.
Vương Quân nên lựa chọn thế nào? Anh chỉ có thể chọn đi một mình, từ từ đi trên con đường mạt thế.
Cha Tô đầu bạc vỗ vai Vương Quân, ưỡn bụng ra, nhìn thật rộng lượng. Ông khuyên anh, “Yêu thì cứ yêu thôi! Người trẻ tuổi nào chẳng từng yêu đương cuồng dại? Nhưng cháu này, cháu và Lý Oánh thì hoàn toàn không chung đường. Có một số việc cần nhìn rộng ra, đừng quan tâm đến chuyện vụn vặt. Ở đây bác vẫn cần cháu.”
/706
|