Nhìn Tô Tô tựa như không hề lo lắng Lý Tiểu Vũ đột nhiên biến thành quái vật một chút nào hết. Ý của cô là cho dù Lý Tiểu Vũ có biến thành quái vật đi nữa cũng đủ thời gian cho những người khác chạy. Vì kể cả ở thời buổi bây giờ, loại quái vật có thể hoàn thành quá trình đột biến, nhanh chóng cởi dây trói và giết người trước khi loài người kịp phản ứng, hoàn toàn không thể tồn tại.
Nếu có đi nữa, đến Tô Tô cũng không kịp cản, người của cả khu biệt thự cũng không thoát nổi, người còn sống của cả Tương thành này cũng vậy. Hơn nữa năm giác quan của Tô Tô rất nhạy cảm, cô có thể nhìn thấy những làn sóng năng lượng bất thường trên người của Lý Tiểu Vũ, đó là năng lượng của dị năng giả. Ban ngày không rõ lắm nhưng đến bây giờ càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cho nên có khả năng lớn là Lý Tiểu Vũ đang trải qua một quá trình tiến hóa phức tạp vô cùng.
Quá trình tiến hóa mỗi người một kiểu, không phải tất cả mọi người đều trải qua quá trình sốt đi sốt lại nhiều lần, sau đó thức tỉnh dị năng năm hệ cơ bản một cách vô thức. Giống như Tạ Hào Thế, thức tỉnh thẳng lên dị năng hệ sấm sét cấp hai, ai nói Lý Tiểu Vũ không thể giống Tạ Hào Thế?
Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao Muội cùng với Tẩm Nguyệt đang ôm Duệ Duệ vốn đang lo lắng bồn chồn nhưng nhìn thái độ kiên định của Tô Tô cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng suy cho cùng họ đều là người bình thường, chưa từng nhìn thấy quá trình tiến hóa dị năng, không cần họ mở miệng cô cũng chủ động giải tán những người này để đảm bảo an toàn.
Tẩm Nguyệt bế Duệ Duệ đứng ở cửa khu biệt thự, do dự không muốn đi lắm, nhưng nhìn thấy đứa con hai tuổi trong lòng đành thở dài, rồi vẫn đi ra ngoài.
Cả căn biệt thự chỉ còn hai người Tô Tô và Diệp Dục. Diệp Dục khoanh tay đứng nhìn Lý Tiểu Vũ đang nằm trên đệm. Những sợi tơ trên đầu cô ngày một nhiều, chỉ một lúc mà tóc đen trên đầu đã trở thành màu trắng. Diệp Dục nhíu chặt mày, nói với Tô Tô:
“Hay là mai anh không đi nữa, để em một mình ở lại, anh không yên tâm.”
“Sao lại không đi?”
Tô Tô bước tới gần Lý Tiểu Vũ, cúi đầu nhìn kĩ càng, phát hiện ra không chỉ có tơ trên đầu cô mà xung quanh người cũng dần có những sợ tơ được kết thành. Để cho Diệp Dục yên tâm, Tô Tô nói thật:
“Trước còn chưa chắc lắm nhưng giờ có thể chắc chắn rằng Lý Tiểu Vũ đang trải qua quá trình tiến hóa thành dị năng giả.”
“Sao em biết?”
“Tôi cảm nhận được sóng năng lượng dị năng quanh người cô ấy.”
“Sao tôi lại không cảm nhận được?”
Diệp Dục ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhưng vẫn không hề cảm thấy chút sóng năng lượng gì cả.
“Anh đúng là… thế nào cũng bị sự đần độn của mình hại chết cho xem.”
Tô Tô nhìn Diệp Dục cố căng mắt ra để nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ, dùng mắt thường có thể thấy quanh người đó có sóng năng lượng không ư?
Cô vòng đến sau lưng Diệp Dục, vừa nghĩ đến người đàn ông ngu ngốc này là cha đẻ của con gái mình, IQ thấp thế có di truyền cho Tiểu Ái không nhỉ? Cô chợt hận không thể đạp một phát vào người đàn ông trước mặt.
Rồi cô chợt nghĩ đến chuyện người này còn không biết cách hấp thụ năng lượng, ăn tinh hạch là cách hấp thụ năng lượng bị động. Rõ ràng là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, mà trừ mắt tinh tai thính ra, ba giác quan còn lại không hề phát triển chút nào. Anh có thể sống mà rời khỏi Đức Thành quả là kì tích!
Có lẽ có những người trời sinh đã như thế, họ yếu về một mặt nào đó, nhưng lại nổi trội về mặt khác. IQ, EQ của Diệp Dục quá thấp, nhưng dị năng lại rất mạnh. Không phải đây là nói rõ cho quan điểm trên sao?
Tô Tô tự an ủi mình, Diệp Dục vẫn còn có thể cứu được, vì thế cau mày, cúi người, đứng sau lưng Diệp Dục, hai tay ấn lên hai vai anh. Cô phóng năng lượng nước của mình, từ từ bao bọc quanh cơ thể Diệp Dục. Tóc của cô buông xuống bên tai anh, cô hướng dẫn:
“Anh nhắm mắt vào, có cảm thấy gì không?”
“Tóc của em bay vào tai anh ngứa quá.”
“… Còn gì nữa?”
“Không có!”
“Được lắm, anh hết thuốc chữa rồi!”
Tô Tô thu tay và năng lượng nước của mình về, đưa ra kết luận rồi quay người đi ra khỏi biệt thự. Diệp Dục mở mắt, đứng dậy đuổi theo sau, anh cười hi hi nắm tay Tô Tô. Tô Tô giằng ra không được nên đành mặc anh nắm, đưa cô về nhà họ Tô.
Nếu Tô Tô đã nói Lý Tiểu Vũ không biến thành quái vật thì Diệp Dục sẽ tin cô. Anh quyết định mai vẫn theo lịch trình đã định, đưa vài người theo Lập Hạ đón người. Vì phải đi nên anh luyến tiếc Tô Tô là chuyện đương nhiên. Anh cứ dính chặt cô, quấn quýt cô bên ngoài bức tường nhà họ Tô, quấn quýt đến mức Tô Tô sắp phát điên anh mới chịu để cô về.
Tô Tô vừa vào cửa, để hai thanh đao của Diệp Dục lên tủ giày cạnh cửa chính liền cảm thấy không khí trong nhà có gì là lạ. Cô thò cổ nhìn vào phòng khách và phòng bếp nhưng không thấy bóng dáng cha mẹ. Đang định lên tầng thì nghe thấy tiếng “tạch tạch” của bật lửa từ trong sân vọng lại.
Tô Tô đi vào bếp, cô nhìn qua cửa kính ở bếp thấy cha Tô đang ngồi hút thuốc dưới mái hiên.
Trong kí ức của cô, cha Tô đã bỏ thuốc rất nhiều năm, chỉ thi thoảng gặp chuyện gì rất phiền muộn cha Tô mới làm một hai hơi. Tô Tô rụt cổ, nhớ đến lúc mình trốn ra ngoài, mẹ Tô định nói hết mọi chuyện cho cha Tô thì bèn muốn giả vờ như không nhìn thấy ông.
“Tô Tô, về rồi à?”
Cha Tô ngồi bên ngoài, ông gọi Tô Tô mà không quay đầu lại, tiếng gọi đó chứa đựng cảm giác già nua khác thường. Tô Tô nghe mà xót xa, cô mở cửa đi ra ngoài, gật đầu đáp:
“Vâng ạ, cha.”
“Ngồi xuống nói chuyện với cha một lúc.”
Khoảnh khắc Tô Tô đẩy cửa kính, cha tô đã ném điếu thuốc trong tay, lấy tay xua mùi thuốc trong không khí tránh cho Tô Tô khỏi bị hít khói thuốc lá thụ động. Lúc này, cha Tô đang cúi người ngồi dưới mái hiên, đôi mắt nhìn vào thế giới vắng lặng ngoài kia, nhìn ông có vẻ nghiêm trọng.
Tô Tô đờ ra, rồi vẫn ngồi xuống cạnh cha Tô theo lời ông. Hai cha con sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về bức tường chất cao ngất cách đó không xa. Cả hai cứ im lặng như thế hồi lâu, Tô Tô thầm đắn đo, vừa định mở miệng, chủ động tìm đề tài nói chuyện thì nghe thấy câu hỏi nặng nề của cha Tô:
“Con nhất định muốn sinh đứa trẻ trong bụng ra sao?”
Nếu có đi nữa, đến Tô Tô cũng không kịp cản, người của cả khu biệt thự cũng không thoát nổi, người còn sống của cả Tương thành này cũng vậy. Hơn nữa năm giác quan của Tô Tô rất nhạy cảm, cô có thể nhìn thấy những làn sóng năng lượng bất thường trên người của Lý Tiểu Vũ, đó là năng lượng của dị năng giả. Ban ngày không rõ lắm nhưng đến bây giờ càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cho nên có khả năng lớn là Lý Tiểu Vũ đang trải qua một quá trình tiến hóa phức tạp vô cùng.
Quá trình tiến hóa mỗi người một kiểu, không phải tất cả mọi người đều trải qua quá trình sốt đi sốt lại nhiều lần, sau đó thức tỉnh dị năng năm hệ cơ bản một cách vô thức. Giống như Tạ Hào Thế, thức tỉnh thẳng lên dị năng hệ sấm sét cấp hai, ai nói Lý Tiểu Vũ không thể giống Tạ Hào Thế?
Lương Tiểu Kỳ và Ngô Đao Muội cùng với Tẩm Nguyệt đang ôm Duệ Duệ vốn đang lo lắng bồn chồn nhưng nhìn thái độ kiên định của Tô Tô cũng dần bình tĩnh lại. Nhưng suy cho cùng họ đều là người bình thường, chưa từng nhìn thấy quá trình tiến hóa dị năng, không cần họ mở miệng cô cũng chủ động giải tán những người này để đảm bảo an toàn.
Tẩm Nguyệt bế Duệ Duệ đứng ở cửa khu biệt thự, do dự không muốn đi lắm, nhưng nhìn thấy đứa con hai tuổi trong lòng đành thở dài, rồi vẫn đi ra ngoài.
Cả căn biệt thự chỉ còn hai người Tô Tô và Diệp Dục. Diệp Dục khoanh tay đứng nhìn Lý Tiểu Vũ đang nằm trên đệm. Những sợi tơ trên đầu cô ngày một nhiều, chỉ một lúc mà tóc đen trên đầu đã trở thành màu trắng. Diệp Dục nhíu chặt mày, nói với Tô Tô:
“Hay là mai anh không đi nữa, để em một mình ở lại, anh không yên tâm.”
“Sao lại không đi?”
Tô Tô bước tới gần Lý Tiểu Vũ, cúi đầu nhìn kĩ càng, phát hiện ra không chỉ có tơ trên đầu cô mà xung quanh người cũng dần có những sợ tơ được kết thành. Để cho Diệp Dục yên tâm, Tô Tô nói thật:
“Trước còn chưa chắc lắm nhưng giờ có thể chắc chắn rằng Lý Tiểu Vũ đang trải qua quá trình tiến hóa thành dị năng giả.”
“Sao em biết?”
“Tôi cảm nhận được sóng năng lượng dị năng quanh người cô ấy.”
“Sao tôi lại không cảm nhận được?”
Diệp Dục ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhưng vẫn không hề cảm thấy chút sóng năng lượng gì cả.
“Anh đúng là… thế nào cũng bị sự đần độn của mình hại chết cho xem.”
Tô Tô nhìn Diệp Dục cố căng mắt ra để nhìn chằm chằm Lý Tiểu Vũ, dùng mắt thường có thể thấy quanh người đó có sóng năng lượng không ư?
Cô vòng đến sau lưng Diệp Dục, vừa nghĩ đến người đàn ông ngu ngốc này là cha đẻ của con gái mình, IQ thấp thế có di truyền cho Tiểu Ái không nhỉ? Cô chợt hận không thể đạp một phát vào người đàn ông trước mặt.
Rồi cô chợt nghĩ đến chuyện người này còn không biết cách hấp thụ năng lượng, ăn tinh hạch là cách hấp thụ năng lượng bị động. Rõ ràng là dị năng giả hệ hỏa cấp ba, mà trừ mắt tinh tai thính ra, ba giác quan còn lại không hề phát triển chút nào. Anh có thể sống mà rời khỏi Đức Thành quả là kì tích!
Có lẽ có những người trời sinh đã như thế, họ yếu về một mặt nào đó, nhưng lại nổi trội về mặt khác. IQ, EQ của Diệp Dục quá thấp, nhưng dị năng lại rất mạnh. Không phải đây là nói rõ cho quan điểm trên sao?
Tô Tô tự an ủi mình, Diệp Dục vẫn còn có thể cứu được, vì thế cau mày, cúi người, đứng sau lưng Diệp Dục, hai tay ấn lên hai vai anh. Cô phóng năng lượng nước của mình, từ từ bao bọc quanh cơ thể Diệp Dục. Tóc của cô buông xuống bên tai anh, cô hướng dẫn:
“Anh nhắm mắt vào, có cảm thấy gì không?”
“Tóc của em bay vào tai anh ngứa quá.”
“… Còn gì nữa?”
“Không có!”
“Được lắm, anh hết thuốc chữa rồi!”
Tô Tô thu tay và năng lượng nước của mình về, đưa ra kết luận rồi quay người đi ra khỏi biệt thự. Diệp Dục mở mắt, đứng dậy đuổi theo sau, anh cười hi hi nắm tay Tô Tô. Tô Tô giằng ra không được nên đành mặc anh nắm, đưa cô về nhà họ Tô.
Nếu Tô Tô đã nói Lý Tiểu Vũ không biến thành quái vật thì Diệp Dục sẽ tin cô. Anh quyết định mai vẫn theo lịch trình đã định, đưa vài người theo Lập Hạ đón người. Vì phải đi nên anh luyến tiếc Tô Tô là chuyện đương nhiên. Anh cứ dính chặt cô, quấn quýt cô bên ngoài bức tường nhà họ Tô, quấn quýt đến mức Tô Tô sắp phát điên anh mới chịu để cô về.
Tô Tô vừa vào cửa, để hai thanh đao của Diệp Dục lên tủ giày cạnh cửa chính liền cảm thấy không khí trong nhà có gì là lạ. Cô thò cổ nhìn vào phòng khách và phòng bếp nhưng không thấy bóng dáng cha mẹ. Đang định lên tầng thì nghe thấy tiếng “tạch tạch” của bật lửa từ trong sân vọng lại.
Tô Tô đi vào bếp, cô nhìn qua cửa kính ở bếp thấy cha Tô đang ngồi hút thuốc dưới mái hiên.
Trong kí ức của cô, cha Tô đã bỏ thuốc rất nhiều năm, chỉ thi thoảng gặp chuyện gì rất phiền muộn cha Tô mới làm một hai hơi. Tô Tô rụt cổ, nhớ đến lúc mình trốn ra ngoài, mẹ Tô định nói hết mọi chuyện cho cha Tô thì bèn muốn giả vờ như không nhìn thấy ông.
“Tô Tô, về rồi à?”
Cha Tô ngồi bên ngoài, ông gọi Tô Tô mà không quay đầu lại, tiếng gọi đó chứa đựng cảm giác già nua khác thường. Tô Tô nghe mà xót xa, cô mở cửa đi ra ngoài, gật đầu đáp:
“Vâng ạ, cha.”
“Ngồi xuống nói chuyện với cha một lúc.”
Khoảnh khắc Tô Tô đẩy cửa kính, cha tô đã ném điếu thuốc trong tay, lấy tay xua mùi thuốc trong không khí tránh cho Tô Tô khỏi bị hít khói thuốc lá thụ động. Lúc này, cha Tô đang cúi người ngồi dưới mái hiên, đôi mắt nhìn vào thế giới vắng lặng ngoài kia, nhìn ông có vẻ nghiêm trọng.
Tô Tô đờ ra, rồi vẫn ngồi xuống cạnh cha Tô theo lời ông. Hai cha con sóng vai ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về bức tường chất cao ngất cách đó không xa. Cả hai cứ im lặng như thế hồi lâu, Tô Tô thầm đắn đo, vừa định mở miệng, chủ động tìm đề tài nói chuyện thì nghe thấy câu hỏi nặng nề của cha Tô:
“Con nhất định muốn sinh đứa trẻ trong bụng ra sao?”
/706
|