Lý Oánh ngày nay đã khác xưa rồi, cô ta không còn là kẻ đi sau nhóm Diệp Dục, vội vàng muốn trở thành một dị năng giả hệ thủy trong nhóm nhỏ bé đó, cũng không còn quan sát Tô Tô từng phút từng giây để học được mấy chiêu mèo cào của Tô Tô nữa.
Lý Oánh hôm nay là sĩ quan. Chỉ cần cô ta làm tốt thì dù không có dị năng mạnh vẫn cứ hô mưa gọi gió trong căn cứ. Cô ta vốn là người thích hợp với vị trí này, để người khác tìm đến cô ta bấu víu quan hệ, nịnh bợ cô ta. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng được “đặt đúng chỗ”, làm những chuyện khiến bản thân thoải mái.
Có một chiếc xe Jeep quân đội đậu bên ngoài, một người lính đang đứng chờ bên cạnh. Lý Oánh vừa ra, anh ta lập tức cúi chào, hỏi:
“Đội trưởng, giờ đã về chưa?”
“Không vội, lâu lắm không quay lại biệt thự Quả Táo, tôi muốn đi dạo một chút.”
Lý Oánh mỉm cười quyến rũ với gương mặt trang điểm kỹ càng cùng đôi môi đỏ rực. Cô ta khép áo khoác quân nhân trên người, chui vào xe Jeep. Ngồi trên xe Jeep quân đội này thật dễ dàng, nhìn mà xem, Tô Tô có, cô ta cũng có…
Cuối tháng hai đầu tháng ba, thời tiết mùa xuân lúc nóng lúc lạnh, thực vật phát triển không theo quy luật, có những cây đã bắt đầu đâm chồi nảy mầm, có những cây lại chưa có động tĩnh gì.
Trang phục của mọi người cũng chẳng có quy tắc nào. Người như mẹ Tô chỉ hận không thể mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, trong khi Tô Tô đã bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần nỉ băng lông cho phụ nữ có thai, khoác áo len dài đỏ thẫm, ra ngoài tản bộ.
Giờ bụng cô đã hơi rõ nhưng do Tô Tô khá gầy, khung xương cũng nhỏ, chỉ mặc đồ rộng một chút thì cũng không lộ bụng; hơn nữa cô mặc quần bó cho phụ nữ có thai nhìn không hề bị béo. Theo từng bước chân của Tô Tô trên sân vắng, con cú mèo nạm kim cương trên áo lông sáng lấp loáng dưới ánh mặt trời, nhìn thật hấp dẫn.
Mùa xuân vẫn đang dần tới. Tô Tô đi đôi giày da đế bằng, đứng trước bụi cây tốn bao nhiêu công sức nhổ lên để di chuyển về, vừa sưởi nắng vừa lười biếng ngắm. Bên cạnh bụi cây đó bắt đầu mọc ra những bụi cây mới toanh, những phiến lá xanh nõn, nhọn hoắt, dày đặc.
Cuối con đường trong rừng rậm, một chiếc xe Jeep mới tinh không dính bụi đang lái tới. Tô Tô ngẩng đầu nhìn, tự dưng thấy vui vẻ, phải chăng Diệp Dục về rồi?
Nhưng cô loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Khi Diệp Dục đi có tất cả mười người. Mười người không thể chen nhau vừa trên một chiếc xe, còn phải dẫn theo mẹ nuôi của Lập Hạ, mà người mẹ nuôi đó chắc chắn còn phải dẫn theo những người sống sót khác. Hơn nữa, chiếc xe kia nhìn sạch sẽ không tì vết, không giống một chiếc xe vừa thoát một kiếp ở Tương thành.
Cạnh tường rào, nhóm Hộ Pháp đều ngừng việc giúp đỡ đội y tá mà tò mò nhìn chiếc xe Jeep đang lái đột nhiên dừng lại trước mặt.
Cửa sau xe mở ra, Lý Oánh trang điểm kỹ càng hệt như nữ đặc vụ Quốc Dân đảng hóa trang xuất hiện. Cô ta ngồi ghế sau, nghiêng đầu nhìn Tô Tô đứng giữa bộ đội đặc chủng, cười cười:
“Tô Tô, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp!” Ánh mắt Tô Tô lấp loáng, hoàn toàn vô cảm với sự xuất hiện thường xuyên của Lý Oánh. Cô cũng cười như chưa từng có chuyện không vui giữa bọn họ, thở dài, “Lăn lộn giỏi đấy, đã làm sĩ quan quân đội rồi.”
“Diệp Dục đâu? Không ở đây à?”
“Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”
Tô Tô không che giấu mà ăn ngay nói thật, cũng đoán ngay ra ý đồ của Lý Oánh. Tô Tô chỉ đứng đó, nhìn Lý Oánh lấy tập hồ sơ từ tay quân lính, xòe ra trước mặt, cười kiêu ngạo:
“Ồ, cô không đi cùng à? Đúng lúc chỗ tôi có giấy tờ muốn đưa cho nhóm Diệp Dục, cũng đưa cô luôn.”
Lý Oánh cố tình ra oai. Rõ ràng đám Hộ Pháp đứng ngay sau Tô Tô nhưng cô ta không đưa giấy tờ của Diệp Dục cho họ mà lại đưa Tô Tô, rõ ràng là muốn tạo cảm giác bị phủ đầu cho Tô Tô.
Dường như Lý Oánh đang nói: nhìn tôi đi, xem hôm nay tôi có thân phận quan trọng thế nào, có thể cao ngạo liếc nhìn các người, muốn đưa giấy tờ cho ai thì đưa, các người không nhận thì phải hối hận!
Nhìn gương mặt nghếch lên tận trời của Lý Oánh, Tô Tô hoàn toàn thờ ơ. Cô cúi nhìn giấy tờ, là lệnh triệu hồi mười tám người Diệp Dục, đại ý là kêu gọi bọn họ trở về đơn vị, trực tiếp dưới quyền chỉ huy của Lã Ấn, phía cuối còn có con dấu của quân đội, nhìn rất chính thức.
Hộ Pháp vươn cổ nhìn qua từ sau lưng Tô Tô. Tô Tô nhận ra đây vẫn là những giấy tờ có liên quan đến nhóm Hộ Pháp nên nghiêng đầu đưa cho anh, ý để cho bọn họ xem cho rõ, nhưng thật ra đang âm thầm để họ phân tích lợi hại của việc gia nhập đội quân của Lã Ấn.
Hộ Pháp cũng không nhận, anh và đồng đội cùng lùi một bước dài về phía sau, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn hận phức tạp.
“Lý Oánh, sao cứ thấy cô là chẳng có chuyện gì tốt đẹp thế? Mạt thế rồi, cô trộm đâu ra được giấy tờ giống thật thật đấy.”
Chẳng hiểu Hộ Pháp nghĩ gì mà chỉ ngẩng đầu nói với Lý Oánh một câu như vậy, sau đó vỗ bụi trên quần như xả xui rồi bỏ đi. Bảy người còn lại cũng chỉ liếc nhìn Lý Oánh đầy hàm ý, bỏ đi như chẳng liên quan gì đến mình.
Phản ứng này khiến Lý Oánh cảm thấy bất ngờ. Cô ta vẫn cho rằng đội Diệp Dục là những người xuất thân bộ đội, nhất định phải có lòng trung thành với quân đội hơn hẳn người thường. Có thể Diệp Dục vẫn khắc ghi tình nghĩa với Tô Tô, khi nhận lệnh triệu hội sẽ khuyên can đồng đội, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng dù Diệp Dục không ở đây, mấy người Hộ Pháp này vẫn phản cảm với lệnh triệu hồi của Lã Ấn.
Chuyện này là thế nào?
Lý Oánh hôm nay là sĩ quan. Chỉ cần cô ta làm tốt thì dù không có dị năng mạnh vẫn cứ hô mưa gọi gió trong căn cứ. Cô ta vốn là người thích hợp với vị trí này, để người khác tìm đến cô ta bấu víu quan hệ, nịnh bợ cô ta. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng được “đặt đúng chỗ”, làm những chuyện khiến bản thân thoải mái.
Có một chiếc xe Jeep quân đội đậu bên ngoài, một người lính đang đứng chờ bên cạnh. Lý Oánh vừa ra, anh ta lập tức cúi chào, hỏi:
“Đội trưởng, giờ đã về chưa?”
“Không vội, lâu lắm không quay lại biệt thự Quả Táo, tôi muốn đi dạo một chút.”
Lý Oánh mỉm cười quyến rũ với gương mặt trang điểm kỹ càng cùng đôi môi đỏ rực. Cô ta khép áo khoác quân nhân trên người, chui vào xe Jeep. Ngồi trên xe Jeep quân đội này thật dễ dàng, nhìn mà xem, Tô Tô có, cô ta cũng có…
Cuối tháng hai đầu tháng ba, thời tiết mùa xuân lúc nóng lúc lạnh, thực vật phát triển không theo quy luật, có những cây đã bắt đầu đâm chồi nảy mầm, có những cây lại chưa có động tĩnh gì.
Trang phục của mọi người cũng chẳng có quy tắc nào. Người như mẹ Tô chỉ hận không thể mặc tầng tầng lớp lớp quần áo, trong khi Tô Tô đã bỏ áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần nỉ băng lông cho phụ nữ có thai, khoác áo len dài đỏ thẫm, ra ngoài tản bộ.
Giờ bụng cô đã hơi rõ nhưng do Tô Tô khá gầy, khung xương cũng nhỏ, chỉ mặc đồ rộng một chút thì cũng không lộ bụng; hơn nữa cô mặc quần bó cho phụ nữ có thai nhìn không hề bị béo. Theo từng bước chân của Tô Tô trên sân vắng, con cú mèo nạm kim cương trên áo lông sáng lấp loáng dưới ánh mặt trời, nhìn thật hấp dẫn.
Mùa xuân vẫn đang dần tới. Tô Tô đi đôi giày da đế bằng, đứng trước bụi cây tốn bao nhiêu công sức nhổ lên để di chuyển về, vừa sưởi nắng vừa lười biếng ngắm. Bên cạnh bụi cây đó bắt đầu mọc ra những bụi cây mới toanh, những phiến lá xanh nõn, nhọn hoắt, dày đặc.
Cuối con đường trong rừng rậm, một chiếc xe Jeep mới tinh không dính bụi đang lái tới. Tô Tô ngẩng đầu nhìn, tự dưng thấy vui vẻ, phải chăng Diệp Dục về rồi?
Nhưng cô loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Khi Diệp Dục đi có tất cả mười người. Mười người không thể chen nhau vừa trên một chiếc xe, còn phải dẫn theo mẹ nuôi của Lập Hạ, mà người mẹ nuôi đó chắc chắn còn phải dẫn theo những người sống sót khác. Hơn nữa, chiếc xe kia nhìn sạch sẽ không tì vết, không giống một chiếc xe vừa thoát một kiếp ở Tương thành.
Cạnh tường rào, nhóm Hộ Pháp đều ngừng việc giúp đỡ đội y tá mà tò mò nhìn chiếc xe Jeep đang lái đột nhiên dừng lại trước mặt.
Cửa sau xe mở ra, Lý Oánh trang điểm kỹ càng hệt như nữ đặc vụ Quốc Dân đảng hóa trang xuất hiện. Cô ta ngồi ghế sau, nghiêng đầu nhìn Tô Tô đứng giữa bộ đội đặc chủng, cười cười:
“Tô Tô, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp!” Ánh mắt Tô Tô lấp loáng, hoàn toàn vô cảm với sự xuất hiện thường xuyên của Lý Oánh. Cô cũng cười như chưa từng có chuyện không vui giữa bọn họ, thở dài, “Lăn lộn giỏi đấy, đã làm sĩ quan quân đội rồi.”
“Diệp Dục đâu? Không ở đây à?”
“Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”
Tô Tô không che giấu mà ăn ngay nói thật, cũng đoán ngay ra ý đồ của Lý Oánh. Tô Tô chỉ đứng đó, nhìn Lý Oánh lấy tập hồ sơ từ tay quân lính, xòe ra trước mặt, cười kiêu ngạo:
“Ồ, cô không đi cùng à? Đúng lúc chỗ tôi có giấy tờ muốn đưa cho nhóm Diệp Dục, cũng đưa cô luôn.”
Lý Oánh cố tình ra oai. Rõ ràng đám Hộ Pháp đứng ngay sau Tô Tô nhưng cô ta không đưa giấy tờ của Diệp Dục cho họ mà lại đưa Tô Tô, rõ ràng là muốn tạo cảm giác bị phủ đầu cho Tô Tô.
Dường như Lý Oánh đang nói: nhìn tôi đi, xem hôm nay tôi có thân phận quan trọng thế nào, có thể cao ngạo liếc nhìn các người, muốn đưa giấy tờ cho ai thì đưa, các người không nhận thì phải hối hận!
Nhìn gương mặt nghếch lên tận trời của Lý Oánh, Tô Tô hoàn toàn thờ ơ. Cô cúi nhìn giấy tờ, là lệnh triệu hồi mười tám người Diệp Dục, đại ý là kêu gọi bọn họ trở về đơn vị, trực tiếp dưới quyền chỉ huy của Lã Ấn, phía cuối còn có con dấu của quân đội, nhìn rất chính thức.
Hộ Pháp vươn cổ nhìn qua từ sau lưng Tô Tô. Tô Tô nhận ra đây vẫn là những giấy tờ có liên quan đến nhóm Hộ Pháp nên nghiêng đầu đưa cho anh, ý để cho bọn họ xem cho rõ, nhưng thật ra đang âm thầm để họ phân tích lợi hại của việc gia nhập đội quân của Lã Ấn.
Hộ Pháp cũng không nhận, anh và đồng đội cùng lùi một bước dài về phía sau, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn hận phức tạp.
“Lý Oánh, sao cứ thấy cô là chẳng có chuyện gì tốt đẹp thế? Mạt thế rồi, cô trộm đâu ra được giấy tờ giống thật thật đấy.”
Chẳng hiểu Hộ Pháp nghĩ gì mà chỉ ngẩng đầu nói với Lý Oánh một câu như vậy, sau đó vỗ bụi trên quần như xả xui rồi bỏ đi. Bảy người còn lại cũng chỉ liếc nhìn Lý Oánh đầy hàm ý, bỏ đi như chẳng liên quan gì đến mình.
Phản ứng này khiến Lý Oánh cảm thấy bất ngờ. Cô ta vẫn cho rằng đội Diệp Dục là những người xuất thân bộ đội, nhất định phải có lòng trung thành với quân đội hơn hẳn người thường. Có thể Diệp Dục vẫn khắc ghi tình nghĩa với Tô Tô, khi nhận lệnh triệu hội sẽ khuyên can đồng đội, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng dù Diệp Dục không ở đây, mấy người Hộ Pháp này vẫn phản cảm với lệnh triệu hồi của Lã Ấn.
Chuyện này là thế nào?
/706
|