“Vương Quân đi rồi.” Tô Tô nhíu mày nhìn vẻ mặt Lý Oanh cứng lại, nói tiếp: “Ngày cô đi, Vương Quân cũng đi luôn.”
“Thế sao? Nhưng anh ấy không đến tìm tôi.”
“Anh ta nói anh ta đi tìm cha mẹ mình.”
“…”
Lúc này, nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt Lý Oánh từng chút vỡ vụn trong sự trầm lặng, cô ta hơi tức giận nhìn chằm chằm Tô Tô, giọng điệu chất vấn,
“Cô cứ để anh ấy đi một mình thế à? Là anh ấy tự nguyện đi hay là do các người từ đầu đến cuối không ưa anh ấy, cũng không chứa chấp anh ấy, ép anh ấy đi?”
“Con người cô cũng thật buồn cười?!” Tô Tô lập tức bước lên trước, nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Oánh. Cô cũng chẳng thèm gặp diễn trò với cô ta, vẻ mặt ôn hòa nói, “Bản thân đi dứt khoát như vậy, cô có từng nghĩ đến cảm nhận của Vương Quân không? Anh ta và cô cùng nhau đến, lại luôn đứng cùng một chiến tuyến với cô. Cô đi rồi, nhưng lại để lại Vương Quân, cô đặt anh ta ở vị trí nào? Vương Quân anh ta cũng hiểu rõ điều này. Cho dù cha tôi nói hết lời giữ anh ta ở lại, bản thân anh ta lại không có mặt mũi nào ở lại đây.”
“Tôi…”
Sau khi Lý Oánh hé mở đôi môi đỏ thẫm, thốt ra một chữ, lại phát hiện tiếp theo bản thân không biết nên nói cái gì; nhất thời, cô ta cảm thấy tức điên người. Dường như cô ta vẫn luôn cho rằng cây đại thụ mà mình quay lưng sẽ có thể nhìn thấy lại chớp mắt không thấy bóng dáng đâu, khiến cô ta có cảm giác mất phương hướng.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người, đều có một người như vậy, giống như một cột mốc vĩnh viễn đứng ở đó. Cho dù bạn có đi xa, đi nhanh, đi vội như thế nào, chỉ cần quay đầu lại sẽ nhìn thấy cột mốc đó. Như thế lòng bạn sẽ yên bình có thể tiếp tục quyết chí vươn lên, mà Vương Quân chính là cột mốc của Lý Oánh.
Thời gian trước, Lý Oánh cũng không cảm giác được tầm quan trọng của cột mốc này. Dù sao chỉ cần cô ta quay đầu lại, Vương Quân sẽ không oán không hận đứng sau lưng cô ta. Cô ta muốn tìm anh ta không cần mất sức, chỉ cần quay đầu lại, liếc mắt một cái đã có thể phát hiện ra anh ta.
Cho nên với cô ta, Vương Quân chính là đồ vật trang trí bình thường, cô ta không quá chú ý, cũng không cần chú ý đến.
Nhưng, hôm nay, khi cô ta quay đầu lại, chuẩn bị dùng đến Vương Quân thì lại phát hiện đồ vật trang trí này không còn nữa, đã đi rồi, hơn nữa còn không đi tìm cô ta. Điều này khiến cho Lý Oánh khá kinh ngạc, có chút không tiếp nhận được. Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Tô Tô, quay người lên xe Jeep của mình, triệu tập binh sĩ đi theo, vội vã rời đi.
Mà Tô Tô thì vẫn đứng tại chỗ, nhún vai, không quan tâm tiếp tục đi tản bộ.
Gần đến buổi trưa, đội dị năng giả bên phía Tạ Hào Thế đến khám cũng đã kiểm tra vết thương xong, đang bàn bạc xem có nên tụ tập với nhóm người Hộ Pháp bày mấy bàn tiệc cùng náo nhiệt hay không. Nhóm người anh Bì thì vẫn còn đang rất bận rộn giúp dọn dẹp một căn biệt thự khác, tính chuyển chín em bé sơ sinh vào sống trong căn biệt thự đó.
Tình hình bây giờ là muốn phung phí mở bệnh viện cũng không có nhiều nhân công. Tám bác sĩ và y tá ở đây đều làm ở phụ khoa và khoa sản, không có nhiều kinh nghiệm về nội khoa và ngoại khoa. Nhưng khâu vết thương đơn giản thì Trạc Thế Giai và Quân Tửu đều là những người lão luyện. Hai bọn họ thường xuyên làm phẫu thuật mổ đẻ, lúc khâu vết thương trên người dị năng giả, cũng coi vết thương trên da của họ là bụng của sản phụ mà thôi.
Những bệnh phức tạp hơn, mấy người họ không khám được. Đầu năm nay, những người mắc bệnh nặng cũng đã sớm bị đào thải biến thành zombie. Những người còn lại cơ thể chỉ có chứng bệnh nhẹ như đau đầu nhức óc, có thể chịu đựng được thì tự chịu đựng.
Cho nên nhóm người Tô Tô mở bệnh viện, các ca bệnh tiếp nhận chủ yếu là băng bó, khâu, xử lý vết thương… Bây giờ vừa mới khai trương, phía bên Tạ Hào Thế cũng không có nhiều vết thương cần phải khâu. Mọi người vui đùa cười nói xem như tặng ít tinh hạch và đồ vật cho bệnh viện. Không khí vô cùng thoải mái.
Tô Tô để mặc bọn họ đi, cô chậm rãi đi tản bộ, tâm trạng bình tĩnh về nhà ăn ngủ. Thời gian cứ như nước chảy trôi qua từng ngày.
Ngày hôm đó, Tô Tô làm xong nhiệm vụ xả nước thường ngày, mặc một chiếc áo len đen không lộ bụng lắm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dạ hàn quốc, dự định đi một vòng quanh khu vực của mình. Cô vừa mới đi được nửa vòng thì đã gặp một người phụ nữ. Người phụ nữ này nhìn từ xa trông rất quen, trên người mặc một chiếc áo dạ màu vàng sẫm, bên ngoài choàng một chiếc khăn quàng cổ lớn rất có phong cách, cả người toát ra khí chát văn nghệ, từ xa đi lại, chào hỏi Tô Tô,
“Tô Tô?!”
Cô nghiêng đầu cẩn thận quan sát. Đây cũng không phải là người lạ, chính là mẹ của Tạ Thanh Diễn, mấy ngày trước không biết được Tạ Hào Thế cứu từ đâu đem về. Sắc mặt Tô Tô lạnh lùng, giả vờ như không quen biết, tiếp tục đi đường của cô.
Nếu như con người cứ ở ì một chỗ, không ra ngoài vận động, mỗi ngày đều loanh quanh trong một mảnh đất nhỏ, không phải là gặp người này thì chính là gặp người kia. Lý Oánh mới đi chưa được mấy ngày, Tô Tô lại gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn, trong lòng cô không nhịn được than thở, phải chăng cần phải tìm một thời gian ra ngoài vận động gặp những điều mới mẻ hay không?
Thực ra cũng khó trách cô không muốn tiếp đãi mẹ của Tạ Thanh Diễn. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn còn nhớ người mẹ này của Tạ Thanh Diễn. Thật ra là bởi vì năm đó Tô Tô đang trên đường đi tìm Tiểu Ái, cô có gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn một lần. Cô vẫn còn nhớ như in điệu bộ của mẹ Tạ khi đó.
Chuyện này nói ra thì dài, Tô Tô không nhớ đó là mạt thế năm thứ bao nhiêu, dù sao cũng là sau khi đến Xuân thành, Tiểu Ái bị Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc bắt tay với nhau bán đi mới được mấy năm. Khi đó, Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc đã bị cô giết chết.
Tô Tô mải miết đuổi theo đám đàn em dưới trướng của Bạch Lạc Lạc, từ Xuân thành đến căn cứ ở Kinh thành. Lúc đó vẫn còn chưa có căn cứ Thanh Long, căn cứ Kinh thành chỉ tồn tại với tư cách tiền thân của căn cứ Thanh Long.
Ở căn cứ Kinh thành, Tô Tô giết chết mấy người có được vài manh mối về Bạch Tuyết Lê, dẫn đến mấy chuyện không đâu. Đang định đi về hướng đông tìm Bạch Tuyết Lê, thì lúc đó mẹ của Tạ Thanh Diễn lại tìm đến cửa.
Trong thời đại đó, với một người phụ nữ hơi có nhan sắc, lại không có bản lĩnh tự vệ, không tìm được một người đàn ông làm chỗ dựa thì phải dựa vào nhiều người đàn ông. Giống như mẹ Tạ, dù đã có tuổi nhưng vẫn là người phụ nữ thướt tha thùy mị, vóc dáng yêu kiều, có điều không thể so với những cô gái trẻ. Cô dễ dàng đoán được tình cảnh của bà.
Khi đó, mẹ Tạ đến với mấy mục đích sau. Thứ nhất là nghe ngóng sự sống chết của Tạ Thanh Diễn từ Tô Tô. Thứ hai là hy vọng Tô Tô có thể cứu bà ta ra từ trong nhà chứa ở căn cứ Kinh thành. Nhưng khi đó, Tô Tô vì tìm Tiểu Ái mà phát điên phát dại, vừa nhìn thấy gương mặt thần sắc trăng hoa giống như Tạ Thanh Diễn của bà ta là nổi giận đùng đùng.
Vì thế, cô rất thẳng thắn, rất hào phóng nói ra chuyện mình đã giết Tạ Thanh Diễn, từ đầu đến cuối toàn bộ kể cho mẹ Tạ nghe. Cô muốn nhìn thấy sự căm hặn trên gương mặt mẹ Tạ, muốn thông qua việc làm tổn thương mẹ Tạ để giảm bớt sự thù hận của mình với Tạ Thanh Diễn.
“Thế sao? Nhưng anh ấy không đến tìm tôi.”
“Anh ta nói anh ta đi tìm cha mẹ mình.”
“…”
Lúc này, nụ cười hoàn mỹ trên gương mặt Lý Oánh từng chút vỡ vụn trong sự trầm lặng, cô ta hơi tức giận nhìn chằm chằm Tô Tô, giọng điệu chất vấn,
“Cô cứ để anh ấy đi một mình thế à? Là anh ấy tự nguyện đi hay là do các người từ đầu đến cuối không ưa anh ấy, cũng không chứa chấp anh ấy, ép anh ấy đi?”
“Con người cô cũng thật buồn cười?!” Tô Tô lập tức bước lên trước, nhìn vẻ mặt khó chịu của Lý Oánh. Cô cũng chẳng thèm gặp diễn trò với cô ta, vẻ mặt ôn hòa nói, “Bản thân đi dứt khoát như vậy, cô có từng nghĩ đến cảm nhận của Vương Quân không? Anh ta và cô cùng nhau đến, lại luôn đứng cùng một chiến tuyến với cô. Cô đi rồi, nhưng lại để lại Vương Quân, cô đặt anh ta ở vị trí nào? Vương Quân anh ta cũng hiểu rõ điều này. Cho dù cha tôi nói hết lời giữ anh ta ở lại, bản thân anh ta lại không có mặt mũi nào ở lại đây.”
“Tôi…”
Sau khi Lý Oánh hé mở đôi môi đỏ thẫm, thốt ra một chữ, lại phát hiện tiếp theo bản thân không biết nên nói cái gì; nhất thời, cô ta cảm thấy tức điên người. Dường như cô ta vẫn luôn cho rằng cây đại thụ mà mình quay lưng sẽ có thể nhìn thấy lại chớp mắt không thấy bóng dáng đâu, khiến cô ta có cảm giác mất phương hướng.
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người, đều có một người như vậy, giống như một cột mốc vĩnh viễn đứng ở đó. Cho dù bạn có đi xa, đi nhanh, đi vội như thế nào, chỉ cần quay đầu lại sẽ nhìn thấy cột mốc đó. Như thế lòng bạn sẽ yên bình có thể tiếp tục quyết chí vươn lên, mà Vương Quân chính là cột mốc của Lý Oánh.
Thời gian trước, Lý Oánh cũng không cảm giác được tầm quan trọng của cột mốc này. Dù sao chỉ cần cô ta quay đầu lại, Vương Quân sẽ không oán không hận đứng sau lưng cô ta. Cô ta muốn tìm anh ta không cần mất sức, chỉ cần quay đầu lại, liếc mắt một cái đã có thể phát hiện ra anh ta.
Cho nên với cô ta, Vương Quân chính là đồ vật trang trí bình thường, cô ta không quá chú ý, cũng không cần chú ý đến.
Nhưng, hôm nay, khi cô ta quay đầu lại, chuẩn bị dùng đến Vương Quân thì lại phát hiện đồ vật trang trí này không còn nữa, đã đi rồi, hơn nữa còn không đi tìm cô ta. Điều này khiến cho Lý Oánh khá kinh ngạc, có chút không tiếp nhận được. Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Tô Tô, quay người lên xe Jeep của mình, triệu tập binh sĩ đi theo, vội vã rời đi.
Mà Tô Tô thì vẫn đứng tại chỗ, nhún vai, không quan tâm tiếp tục đi tản bộ.
Gần đến buổi trưa, đội dị năng giả bên phía Tạ Hào Thế đến khám cũng đã kiểm tra vết thương xong, đang bàn bạc xem có nên tụ tập với nhóm người Hộ Pháp bày mấy bàn tiệc cùng náo nhiệt hay không. Nhóm người anh Bì thì vẫn còn đang rất bận rộn giúp dọn dẹp một căn biệt thự khác, tính chuyển chín em bé sơ sinh vào sống trong căn biệt thự đó.
Tình hình bây giờ là muốn phung phí mở bệnh viện cũng không có nhiều nhân công. Tám bác sĩ và y tá ở đây đều làm ở phụ khoa và khoa sản, không có nhiều kinh nghiệm về nội khoa và ngoại khoa. Nhưng khâu vết thương đơn giản thì Trạc Thế Giai và Quân Tửu đều là những người lão luyện. Hai bọn họ thường xuyên làm phẫu thuật mổ đẻ, lúc khâu vết thương trên người dị năng giả, cũng coi vết thương trên da của họ là bụng của sản phụ mà thôi.
Những bệnh phức tạp hơn, mấy người họ không khám được. Đầu năm nay, những người mắc bệnh nặng cũng đã sớm bị đào thải biến thành zombie. Những người còn lại cơ thể chỉ có chứng bệnh nhẹ như đau đầu nhức óc, có thể chịu đựng được thì tự chịu đựng.
Cho nên nhóm người Tô Tô mở bệnh viện, các ca bệnh tiếp nhận chủ yếu là băng bó, khâu, xử lý vết thương… Bây giờ vừa mới khai trương, phía bên Tạ Hào Thế cũng không có nhiều vết thương cần phải khâu. Mọi người vui đùa cười nói xem như tặng ít tinh hạch và đồ vật cho bệnh viện. Không khí vô cùng thoải mái.
Tô Tô để mặc bọn họ đi, cô chậm rãi đi tản bộ, tâm trạng bình tĩnh về nhà ăn ngủ. Thời gian cứ như nước chảy trôi qua từng ngày.
Ngày hôm đó, Tô Tô làm xong nhiệm vụ xả nước thường ngày, mặc một chiếc áo len đen không lộ bụng lắm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dạ hàn quốc, dự định đi một vòng quanh khu vực của mình. Cô vừa mới đi được nửa vòng thì đã gặp một người phụ nữ. Người phụ nữ này nhìn từ xa trông rất quen, trên người mặc một chiếc áo dạ màu vàng sẫm, bên ngoài choàng một chiếc khăn quàng cổ lớn rất có phong cách, cả người toát ra khí chát văn nghệ, từ xa đi lại, chào hỏi Tô Tô,
“Tô Tô?!”
Cô nghiêng đầu cẩn thận quan sát. Đây cũng không phải là người lạ, chính là mẹ của Tạ Thanh Diễn, mấy ngày trước không biết được Tạ Hào Thế cứu từ đâu đem về. Sắc mặt Tô Tô lạnh lùng, giả vờ như không quen biết, tiếp tục đi đường của cô.
Nếu như con người cứ ở ì một chỗ, không ra ngoài vận động, mỗi ngày đều loanh quanh trong một mảnh đất nhỏ, không phải là gặp người này thì chính là gặp người kia. Lý Oánh mới đi chưa được mấy ngày, Tô Tô lại gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn, trong lòng cô không nhịn được than thở, phải chăng cần phải tìm một thời gian ra ngoài vận động gặp những điều mới mẻ hay không?
Thực ra cũng khó trách cô không muốn tiếp đãi mẹ của Tạ Thanh Diễn. Sau bao nhiêu năm, cô vẫn còn nhớ người mẹ này của Tạ Thanh Diễn. Thật ra là bởi vì năm đó Tô Tô đang trên đường đi tìm Tiểu Ái, cô có gặp mẹ của Tạ Thanh Diễn một lần. Cô vẫn còn nhớ như in điệu bộ của mẹ Tạ khi đó.
Chuyện này nói ra thì dài, Tô Tô không nhớ đó là mạt thế năm thứ bao nhiêu, dù sao cũng là sau khi đến Xuân thành, Tiểu Ái bị Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc bắt tay với nhau bán đi mới được mấy năm. Khi đó, Tạ Thanh Diễn và Bạch Lạc Lạc đã bị cô giết chết.
Tô Tô mải miết đuổi theo đám đàn em dưới trướng của Bạch Lạc Lạc, từ Xuân thành đến căn cứ ở Kinh thành. Lúc đó vẫn còn chưa có căn cứ Thanh Long, căn cứ Kinh thành chỉ tồn tại với tư cách tiền thân của căn cứ Thanh Long.
Ở căn cứ Kinh thành, Tô Tô giết chết mấy người có được vài manh mối về Bạch Tuyết Lê, dẫn đến mấy chuyện không đâu. Đang định đi về hướng đông tìm Bạch Tuyết Lê, thì lúc đó mẹ của Tạ Thanh Diễn lại tìm đến cửa.
Trong thời đại đó, với một người phụ nữ hơi có nhan sắc, lại không có bản lĩnh tự vệ, không tìm được một người đàn ông làm chỗ dựa thì phải dựa vào nhiều người đàn ông. Giống như mẹ Tạ, dù đã có tuổi nhưng vẫn là người phụ nữ thướt tha thùy mị, vóc dáng yêu kiều, có điều không thể so với những cô gái trẻ. Cô dễ dàng đoán được tình cảnh của bà.
Khi đó, mẹ Tạ đến với mấy mục đích sau. Thứ nhất là nghe ngóng sự sống chết của Tạ Thanh Diễn từ Tô Tô. Thứ hai là hy vọng Tô Tô có thể cứu bà ta ra từ trong nhà chứa ở căn cứ Kinh thành. Nhưng khi đó, Tô Tô vì tìm Tiểu Ái mà phát điên phát dại, vừa nhìn thấy gương mặt thần sắc trăng hoa giống như Tạ Thanh Diễn của bà ta là nổi giận đùng đùng.
Vì thế, cô rất thẳng thắn, rất hào phóng nói ra chuyện mình đã giết Tạ Thanh Diễn, từ đầu đến cuối toàn bộ kể cho mẹ Tạ nghe. Cô muốn nhìn thấy sự căm hặn trên gương mặt mẹ Tạ, muốn thông qua việc làm tổn thương mẹ Tạ để giảm bớt sự thù hận của mình với Tạ Thanh Diễn.
/706
|