“Rõ!”
Vương Tử Kiều cụp mắt lắng nghe, hai chân đứng thẳng, trong lòng có chút căng thẳng. Hắn cũng được tính là tâm phúc của Lã Ấn, biết được ý của hắn ta, đâu phải là biện pháp mềm mỏng ý mặt chữ. Lã Ấn cũng chỉ là nói cho dễ nghe một chút, thực ra ý đồ của hắn đơn giản chính là muốn giam lỏng người thân và bạn bè của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, đạt được mục đích khống chế hai người họ mà thôi.
“Xây dựng căn cứ, cần người xây dựng tường vây, cần người ra ngoài xử lý zombie. Đương nhiên, nước và lương thực cũng không thể thiếu.”
Trong con mắt duy nhất của Lã Ấn, lóe lên ánh sáng thâm sâu khó lường. Hắn đứng dậy, chắp hai tay, bước thong thả từng bước một đến bên cạnh Lý Oánh, giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên, trên ngón tay còn đeo một cái nhẫn in hình con chim ưng. Lã Ấn vỗ vai Lý Oánh nói:
“Công việc thu nạp Diệp Dục và Tạ Hào Thế tạm thời không cần cô phụ trách nữa. Nhưng tôi tin tưởng cô, cho rằng cô là một nhân tài có thể trọng dụng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ phụ trách đội dị năng chi viện, triệu tập những dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ mộc không có năng lực tấn công, chuyên phụ trách cấp nước và lương thực cho căn cứ.”
Sau đó, Lã Ấn dường như đã nói xong, đi vòng qua Lý Oánh. Hắn đang định đi ra khỏi phòng, thì lại giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò cô ta:
“Dị năng giả hệ thủy tên Tô Tô kia, tôi đã từng thấy dị năng của cô ta, không giống với dị năng giả hệ thủy thấp kém của cô. Cô ta lại có thể điều khiển ba người nước… Chà chà… Loại nhân tài này đừng để lãng phí, để Vương Tử Kiều sắp xếp cho cô ta vào trong đội dị năng tiên phong. Cô đừng nhúng tay vào nữa.”
Đội dị năng tiên phong, ý nghĩa như tên, chính là đội lính phụ trách tiên phong. Muốn xây dựng căn cứ, đương nhiên phải xử lý zombie xung quanh, có vùng đất trống làm nền móng. Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu của đội dị năng tiên phong.
Dù sao Lý Oánh cũng đã gia nhập đội ngũ của Lã Ấn một quãng thời gian, đương nhiên biết nỗi khổ của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có nhiệm vụ khó khăn nhất thì ở đó có bóng dáng của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có bóng dáng của đội dị năng tiên phong thì ở đó sẽ có người chết.
Từ khi Lã Ấn thành lập đội dị năng tiên phong, mỗi ngày đều có dị năng giả gia nhập đội quân này vì tiền công hậu hĩnh. Nhưng những ngày tiếp sau đó, đội quân này đã có hơn hai mươi, ba mươi người chết, cho nên điều kiện có khó khăn gian khổ hay không chỉ cần nhìn vào tỷ lệ tử vong của người trong đội này là có thể thấy được.
Dù là như thế, Lã Ấn vẫn liên tục tuyển người. Để tránh tỷ lệ tử vong của đội dị năng tiên phong bị lộ, làm cho không có dị năng giả nào chịu gia nhập đội ngũ này bán mạng cho hắn, Lã Ấn cách ly cả đội dị năng tiên phong, thành viên của đội này bình thường cũng không thể gặp mặt người thân bạn bè. Mà người trong đội, nghe nói không phải là ra ngoài làm nhiệm vụ thì chính là đang tiến hành huấn luyện hà khắc.
Lý Oánh biết tình trạng sức khỏe của Tô Tô, đừng nói thu nạp Tô Tô vào trong đội dị năng tiên phong. Cho dù bảo Tô Tô vào đội này, e rằng cô cũng không đồng ý. Tô Tô bây giờ đã mang thai gần bốn tháng, cô chắc chắn sẽ không vác theo cái bụng lớn như vậy, chạy đến mạo hiểm trong đội dị năng tiên phong của Lã Ấn.
Nhưng con át chủ bài này, sao Lý Oánh có thể lật ngửa bây giờ được. Trong lòng cô ta vẫn luôn có một kế hoạch, phải lợi dụng thật tốt đứa con trong bụng Tô Tô. Cho dù, giờ Lã Ấn đã không cho cô ta nhúng tay vào công việc thu phục nhóm dị năng giả cấp cao của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, cô ta vẫn không muốn từ bỏ việc lôi kéo bọn họ.
Ở mạt thế, cái gì quan trọng nhất? Mối quan hệ là quan trọng nhất, chỉ cần có thể có được lòng tin của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, cho dù sau này cô ta không trực tiếp phục trách phân nhiệm vụ cho bọn họ, cũng có thể chuẩn bị đủ mối quan hệ ở đây đề phòng khi cần đến.
Nghĩ thông suốt, Lý Oánh quay người cười với Vương Tử Kiều, giống như không có tâm địa gì, hoàn toàn khiến hắn ta mất cảnh giác, chỉ nghe thấy Lý Oánh cong cánh môi đỏ, cười nói:
“Vậy thì nhờ cả vào anh, anh Vương. Tính khí của những dị năng giả cấp cao này thực sự rất cổ quái, anh đừng cảm thấy quá ấm ức nhé.”
“Không đâu. Chỉ cần có thể xây dựng thành công căn cứ, có ấm ức hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy ấm ức.”
Vương Tử Kiều trả lời thành thật, cùng Lý Oánh đi ra khỏi phòng làm việc. Lý Oánh cười cực kỳ chân thành, đá mắt nhìn Vương Tử Kiều, khách sáo nói:
“Thế thì tốt, tôi đi xử lý chuyện của đội hậu cần trước. Nếu như có gì không hiểu về đám người trong khu biệt thự Quả Táo cần tôi giúp đỡ, anh Vương nhất định đừng khách sáo với tôi nhé.”
“Được!”
Bị Lý Oánh đá lông nheo đến ngây người, Vương Tử Kiều có chút hoảng hốt. Lý Oánh thì lại xoay người rời đi, rời đi rất tiêu soái. Vương Tử Kiều nhất thời đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lý Oánh, tâm trạng quanh năm thiếu phụ nữ hỏi han bắt đầu rục rịch.
Lý Oánh này diện mạo xinh đẹp, đối nhân xử thế rất được lòng người, rất có tinh thần cầu tiến. Mặc dù lúc trước Lã Ấn cất nhắc chức vụ của cô ta, bây giờ lại không cho cô ta phụ trách chuyện thu nạp dị năng giả của khu biệt thự Quả Táo, trong lòng cô ta cũng không có bất kỳ lời oán hận nào, còn bảo Vương Tử Kiều hắn có chỗ nào không hiểu cứ đến tìm mình.
Điều này khiến cho Vương Tử Kiều có ấn tượng cực tốt với Lý Oánh. Đương nhiên, trong điểm ấn tượng cực tốt chắc chắn là có mấy cái đá lông nheo của cô ta.
Mà Lý Oánh đã rời đi kia, cô ta dường như là một cao thủ chơi trò ám muội, cực kỳ am hiểu cách ám muội, nhìn phản ứng của Vương Tử Kiều là biết mình nắm giữ được người này hay chưa. Người đàn ông quá dễ dàng nắm được, Lý Oánh không hứng thú lắm. Cô ta không định bỏ ra nhiều hơn với Vương Tử Kiều, chỉ là mấy cái đá mắt đã có thể làm xong việc, sao phải dùng cả cơ thể để đánh đổi chứ?
Hơn nữa, cô ta cũng không phải gái điếm. Cô ta tự xưng mình là loại người làm việc bằng trí óc, tội gì phải giống gái tiếp khách, làm việc gì cũng phải dùng sắc đẹp. Vương Tử Kiều – con đường này bỏ ở đây đã, sẽ có lúc lúc dùng đến. Nếu Lã Ấn đã giao cho mình nhiệm vụ khác, Lý Oánh liền tính toán, dốc hết tâm sức làm tốt nhiệm vụ mới này.
Việc triệu tập dị năng giả hệ thủy và hệ mộc, thành lập đội hậu cần chỉ có độ khó bình thường. Căn cứ vào tin tức Lý Oánh nắm trong tay hiện giờ, dị năng hệ mộc của Phi Phi trong khu biệt thự Quả Táo khá mạnh, những dị năng giả hệ thủy khác năng lực thấp đến đáng thương. Mười mấy dị năng giả hệ mộc cộng lại có khả năng không lợi hại bằng một mình Phi Phi.
Vì vậy, công việc của đội hậu cần chắc chắn sẽ tiến hành rất chậm. Phi Phi chưa nhận chức, nước và lương thực đội hậu cần sản xuất ra hoàn toàn không đủ để cả đội nhét kẽ răng.
Lý Oánh cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Phi Phi. Chiều hôm đó, cô ta liền theo Vương Tử Kiều đến khu biệt thự Quả Táo, chuẩn bị một lần nữa ép Tạ Hào Thế, bắt Tạ Thanh Diễn mau chóng đưa Phi Phi đến.
Vương Tử Kiều cụp mắt lắng nghe, hai chân đứng thẳng, trong lòng có chút căng thẳng. Hắn cũng được tính là tâm phúc của Lã Ấn, biết được ý của hắn ta, đâu phải là biện pháp mềm mỏng ý mặt chữ. Lã Ấn cũng chỉ là nói cho dễ nghe một chút, thực ra ý đồ của hắn đơn giản chính là muốn giam lỏng người thân và bạn bè của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, đạt được mục đích khống chế hai người họ mà thôi.
“Xây dựng căn cứ, cần người xây dựng tường vây, cần người ra ngoài xử lý zombie. Đương nhiên, nước và lương thực cũng không thể thiếu.”
Trong con mắt duy nhất của Lã Ấn, lóe lên ánh sáng thâm sâu khó lường. Hắn đứng dậy, chắp hai tay, bước thong thả từng bước một đến bên cạnh Lý Oánh, giơ bàn tay xinh đẹp của mình lên, trên ngón tay còn đeo một cái nhẫn in hình con chim ưng. Lã Ấn vỗ vai Lý Oánh nói:
“Công việc thu nạp Diệp Dục và Tạ Hào Thế tạm thời không cần cô phụ trách nữa. Nhưng tôi tin tưởng cô, cho rằng cô là một nhân tài có thể trọng dụng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ phụ trách đội dị năng chi viện, triệu tập những dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ mộc không có năng lực tấn công, chuyên phụ trách cấp nước và lương thực cho căn cứ.”
Sau đó, Lã Ấn dường như đã nói xong, đi vòng qua Lý Oánh. Hắn đang định đi ra khỏi phòng, thì lại giống như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại dặn dò cô ta:
“Dị năng giả hệ thủy tên Tô Tô kia, tôi đã từng thấy dị năng của cô ta, không giống với dị năng giả hệ thủy thấp kém của cô. Cô ta lại có thể điều khiển ba người nước… Chà chà… Loại nhân tài này đừng để lãng phí, để Vương Tử Kiều sắp xếp cho cô ta vào trong đội dị năng tiên phong. Cô đừng nhúng tay vào nữa.”
Đội dị năng tiên phong, ý nghĩa như tên, chính là đội lính phụ trách tiên phong. Muốn xây dựng căn cứ, đương nhiên phải xử lý zombie xung quanh, có vùng đất trống làm nền móng. Đây chính là nhiệm vụ chủ yếu của đội dị năng tiên phong.
Dù sao Lý Oánh cũng đã gia nhập đội ngũ của Lã Ấn một quãng thời gian, đương nhiên biết nỗi khổ của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có nhiệm vụ khó khăn nhất thì ở đó có bóng dáng của đội dị năng tiên phong. Ở đâu có bóng dáng của đội dị năng tiên phong thì ở đó sẽ có người chết.
Từ khi Lã Ấn thành lập đội dị năng tiên phong, mỗi ngày đều có dị năng giả gia nhập đội quân này vì tiền công hậu hĩnh. Nhưng những ngày tiếp sau đó, đội quân này đã có hơn hai mươi, ba mươi người chết, cho nên điều kiện có khó khăn gian khổ hay không chỉ cần nhìn vào tỷ lệ tử vong của người trong đội này là có thể thấy được.
Dù là như thế, Lã Ấn vẫn liên tục tuyển người. Để tránh tỷ lệ tử vong của đội dị năng tiên phong bị lộ, làm cho không có dị năng giả nào chịu gia nhập đội ngũ này bán mạng cho hắn, Lã Ấn cách ly cả đội dị năng tiên phong, thành viên của đội này bình thường cũng không thể gặp mặt người thân bạn bè. Mà người trong đội, nghe nói không phải là ra ngoài làm nhiệm vụ thì chính là đang tiến hành huấn luyện hà khắc.
Lý Oánh biết tình trạng sức khỏe của Tô Tô, đừng nói thu nạp Tô Tô vào trong đội dị năng tiên phong. Cho dù bảo Tô Tô vào đội này, e rằng cô cũng không đồng ý. Tô Tô bây giờ đã mang thai gần bốn tháng, cô chắc chắn sẽ không vác theo cái bụng lớn như vậy, chạy đến mạo hiểm trong đội dị năng tiên phong của Lã Ấn.
Nhưng con át chủ bài này, sao Lý Oánh có thể lật ngửa bây giờ được. Trong lòng cô ta vẫn luôn có một kế hoạch, phải lợi dụng thật tốt đứa con trong bụng Tô Tô. Cho dù, giờ Lã Ấn đã không cho cô ta nhúng tay vào công việc thu phục nhóm dị năng giả cấp cao của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, cô ta vẫn không muốn từ bỏ việc lôi kéo bọn họ.
Ở mạt thế, cái gì quan trọng nhất? Mối quan hệ là quan trọng nhất, chỉ cần có thể có được lòng tin của Diệp Dục và Tạ Hào Thế, cho dù sau này cô ta không trực tiếp phục trách phân nhiệm vụ cho bọn họ, cũng có thể chuẩn bị đủ mối quan hệ ở đây đề phòng khi cần đến.
Nghĩ thông suốt, Lý Oánh quay người cười với Vương Tử Kiều, giống như không có tâm địa gì, hoàn toàn khiến hắn ta mất cảnh giác, chỉ nghe thấy Lý Oánh cong cánh môi đỏ, cười nói:
“Vậy thì nhờ cả vào anh, anh Vương. Tính khí của những dị năng giả cấp cao này thực sự rất cổ quái, anh đừng cảm thấy quá ấm ức nhé.”
“Không đâu. Chỉ cần có thể xây dựng thành công căn cứ, có ấm ức hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy ấm ức.”
Vương Tử Kiều trả lời thành thật, cùng Lý Oánh đi ra khỏi phòng làm việc. Lý Oánh cười cực kỳ chân thành, đá mắt nhìn Vương Tử Kiều, khách sáo nói:
“Thế thì tốt, tôi đi xử lý chuyện của đội hậu cần trước. Nếu như có gì không hiểu về đám người trong khu biệt thự Quả Táo cần tôi giúp đỡ, anh Vương nhất định đừng khách sáo với tôi nhé.”
“Được!”
Bị Lý Oánh đá lông nheo đến ngây người, Vương Tử Kiều có chút hoảng hốt. Lý Oánh thì lại xoay người rời đi, rời đi rất tiêu soái. Vương Tử Kiều nhất thời đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lý Oánh, tâm trạng quanh năm thiếu phụ nữ hỏi han bắt đầu rục rịch.
Lý Oánh này diện mạo xinh đẹp, đối nhân xử thế rất được lòng người, rất có tinh thần cầu tiến. Mặc dù lúc trước Lã Ấn cất nhắc chức vụ của cô ta, bây giờ lại không cho cô ta phụ trách chuyện thu nạp dị năng giả của khu biệt thự Quả Táo, trong lòng cô ta cũng không có bất kỳ lời oán hận nào, còn bảo Vương Tử Kiều hắn có chỗ nào không hiểu cứ đến tìm mình.
Điều này khiến cho Vương Tử Kiều có ấn tượng cực tốt với Lý Oánh. Đương nhiên, trong điểm ấn tượng cực tốt chắc chắn là có mấy cái đá lông nheo của cô ta.
Mà Lý Oánh đã rời đi kia, cô ta dường như là một cao thủ chơi trò ám muội, cực kỳ am hiểu cách ám muội, nhìn phản ứng của Vương Tử Kiều là biết mình nắm giữ được người này hay chưa. Người đàn ông quá dễ dàng nắm được, Lý Oánh không hứng thú lắm. Cô ta không định bỏ ra nhiều hơn với Vương Tử Kiều, chỉ là mấy cái đá mắt đã có thể làm xong việc, sao phải dùng cả cơ thể để đánh đổi chứ?
Hơn nữa, cô ta cũng không phải gái điếm. Cô ta tự xưng mình là loại người làm việc bằng trí óc, tội gì phải giống gái tiếp khách, làm việc gì cũng phải dùng sắc đẹp. Vương Tử Kiều – con đường này bỏ ở đây đã, sẽ có lúc lúc dùng đến. Nếu Lã Ấn đã giao cho mình nhiệm vụ khác, Lý Oánh liền tính toán, dốc hết tâm sức làm tốt nhiệm vụ mới này.
Việc triệu tập dị năng giả hệ thủy và hệ mộc, thành lập đội hậu cần chỉ có độ khó bình thường. Căn cứ vào tin tức Lý Oánh nắm trong tay hiện giờ, dị năng hệ mộc của Phi Phi trong khu biệt thự Quả Táo khá mạnh, những dị năng giả hệ thủy khác năng lực thấp đến đáng thương. Mười mấy dị năng giả hệ mộc cộng lại có khả năng không lợi hại bằng một mình Phi Phi.
Vì vậy, công việc của đội hậu cần chắc chắn sẽ tiến hành rất chậm. Phi Phi chưa nhận chức, nước và lương thực đội hậu cần sản xuất ra hoàn toàn không đủ để cả đội nhét kẽ răng.
Lý Oánh cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Phi Phi. Chiều hôm đó, cô ta liền theo Vương Tử Kiều đến khu biệt thự Quả Táo, chuẩn bị một lần nữa ép Tạ Hào Thế, bắt Tạ Thanh Diễn mau chóng đưa Phi Phi đến.
/706
|