Bụi cây này còn có tác dụng như vậy?!
Tô Tô cảm thấy nó thật có ích, cần phải trò chuyện với người của anh Bì để họ nuôi lớn mấy cây này. Về sau, khi họ đổi chỗ ở cũng mang cây theo, trồng một vòng bên ngoài chỗ ở thì ngăn ngừa trộm cắp rất tốt.
“Cẩn thận, có gai.”
Diệp Dục vươn tay ra trước mặt Tô Tô đang bận nhìn cây suy nghĩ, kéo cô về phía sau. Dựa vào sức lực anh dùng, có thể thấy Diệp Dục không muốn Tô Tô mạo hiểm như vậy.
Tô Tô gật đầu, thuận thế xoay người theo hướng của Diệp Dục nhưng lại bị Diệp Dục ôm vào lòng. Cô nhíu mày, nhớ đến một chuyện rất quan trọng nên tỏ thái độ nghiêm túc hiếm có:
“Diệp Dục, hôm qua các anh họp gì với bên Tạ Hào Thế vậy?”
“Không biết, hình như chỉ là làm quen.”
Diệp Dục hơi mơ màng. Hôm qua, đầu óc của Diệp Dục hoàn toàn bay vào cõi thần tiên trong quá trình họp với đội Tạ Hào Thế, không nhớ được những chi tiết cụ thể, chỉ mang máng rằng mỗi người tự bước lên giới thiệu mình, sau đó người bên Tạ Hào Thế cũng lần lượt giới thiệu bản thân.
“Anh quay lại hỏi mấy người Hộ Pháp xem bên Tạ Hào Thế định làm gì đi.”
Một cơn gió lạnh thỏi qua. Buổi tối mùa xuân, trời vẫn se se lạnh. Tô Tô rụt cổ lại. Diệp Dục giơ tay ôm Tô Tô vào lòng, chắn gió cho cô, chỉ ừ hử đồng ý rồi chẳng nói gì nữa.
Còn Tô Tô nghĩ đến việc mẹ Tạ chủ động đến gặp Sở Hiên, cũng đoán được phần nào, chỉ sợ từ nay về sau Tạ Hào Thế sẽ bán mạng cho Lã Ấn. Có điều, anh ta muốn bán mạng mình thì tự bán, còn Tô Tô đã tính toán hết vì cả nhà một già một trẻ này rồi.
“Diệp Dục, tôi đã nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thôi. Giờ Lã Ấn đang nhắm vào tôi và anh, cuộc sống tương lai khó được yên ổn. Thỏ khôn phải đào ba hang, tôi định tìm nơi an toàn kín đáo bên ngoài để tích đồ, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.”
Hiện nơi này cũng không có nhiều đồ cần bảo quản. Đa phần mọi người nghĩ đồ cần bảo quản là lương thực rau củ quả và nước, nhưng họ có thể tự cung tự cấp thoải mái những thứ này khi có mẹ Tô và cô, không thành vấn đề.
Điều Tô Tô nói đến là pin mặt trời, xăng, nồi niêu xoong chảo, còn có tã bỉm trẻ con, sữa bột và đồ dụng vật dụng sinh sản và chữa bệnh.
Nhiều ngày nay, cô luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, tâm tư luôn cảm thấy ức chế đè nén. Vừa rồi cô cố tình ra ngoài cùng Lương Tiểu Kỳ mới phát hiện ra cô không hề có cảm giác này khi ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, nhưng khi về cảm giác đó lại trở lại. Vì vậy, Tô Tô nghĩ dù thế nào cô cũng phải tìm một nơi khác dự phòng.
Ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ thôi, có chuyện gì thật, không thể ở khu biệt thự Quả Táo được nữa, Lã Ấn giờ cũng gây hấn thì họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu an toàn đến một nơi khác tốt hơn mà không bị cập rập.
Diệp Dục suy nghĩ, cúi đầu nhìn Tô Tô trong lòng, “Ban đầu anh đây muốn đưa em đi luôn, không muốn ở trong tầm nhìn của Lã Ấn chút nào, nhưng bây giờ em đã mang thai bốn tháng rồi, kế hoạch phải thay đổi. Anh nghĩ em cần ở một nơi an toàn ổn định sinh con gái anh, xong xuôi rồi đi.”
“Không kịp,” Tô Tô cau mày lắc đầu, hít sâu mấy cái, tựa như không thở được. Diệp Dục vội vàng buông tay, sợ mình làm đau Tô Tô. Cô mỉm cười, tiếp tục, “Không thể đợi sáu tháng nữa được. Mai anh và tôi cùng ra ngoài tìm địa điểm chuẩn bị trước, đến lúc cần là đi được ngay.”
“Đi, nghe em,” Diệp Dục chỉ đành phải chấp nhận, rồi lại lắc đầu, “Anh đi là được, em đừng đi.”
“Anh nhìn được cái què gì!” Tô Tô liếc mắt, “Với cái trình độ lè tè của anh mà cũng tìm được chỗ tử tế chắc?!”
“Trình độ lè tè liên quan gì chuyện này?”
“Đương nhiên là liên quan rồi. Bây giờ là thời đại nào? Mạt thế rồi, anh có biết trong đất chôn gì không? Cây cối biến dị có gì? Rắn, côn trùng, chuột, kiến đều làm tổ trong đất, đừng nhìn phòng đẹp mà còn phải biết cảm nhận, cảm nhận xem nơi này có nguy hiểm với anh hay không, anh đứng ở đây thoải mái hay khó chịu…”
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy mình đang “đàn gảy tai trâu”. Thôi đành, trình độ cô cao là được. Tô Tô bỏ lại Diệp Dục, đi vào biệt thự.
Diệp Dục xoa đầu, vẫn không hiểu được vì sao việc tìm chỗ ở mới lại có thể dựa vào cảm giác để biết là an toàn hay không an toàn??? Anh đi một vòng, tập trung cảm nhận, chỉ cảm thấy gió thật to, bụng thật đói, ngoài ra không hề thấy gì khác.
Đội bọn họ phán đoán và xử lý nguy hiểm đều dựa vào tai nghe mắt nhìn, họ đánh giá nguy hiểm dựa trên tốc độ, dị năng của đối phương chứ chưa từng dựa vào cảm giác. Nếu cảm giác diệu kỳ như vậy thì khi ở Đức thành, bọn họ đã không có hai người bỏ mạng.
Khi Diệp Dục đang đứng bên bờ tường rào suy nghĩ về “cảm giác”, mẹ Tô vẫn đang luôn tay nấu nướng. Bà làm mấy món ớt xanh xào thịt, đậu chao dầu và cải chíp xào tỏi. Thấy Tô Tô vào, bà quay qua hỏi:
“Mẹ làm cháo cho con sao con không ăn?”
“Không, môi trường có vấn đề, mẹ và cha không ở đó thì con sợ bị ngộ độc.”
Nghe vậy, mẹ Tô ngừng tay, cầm muôi gỗ quay lại, nhìn Tô Tô đang ngồi trên salon:
“Tô Tô, chuyện đã kinh khủng đến mức ấy sao?”
Dù cha mẹ Tô phải ở trong khu biệt thự Quả Táo nhưng cũng không phải không biết chuyện bên ngoài. Bọn họ cũng nắm được rằng Tạ Thanh Diễn rất hận cháu ngoại mình, còn xúi giục sĩ quan chỉ huy khu an toàn là Lã Ấn để đưa Tô Tô và đội Diệp Dục và đội dị năng tiên phong bán mạng.
Nhưng dù thế, sao đã nghiêm trọng đến mức phải đề phòng đến cái ăn rồi?
Tô Tô gật đầu nhìn mẹ mình, nghiêm túc, “Mẹ, thế giới này phức tạp hơn mẹ nghĩ nhiều. Zombie và động thực vật biến dị không đáng sợ. Đáng sợ nhất vẫn là con người.”
“À…” Mẹ Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tô, cũng cảm thấy phải đề phòng điều này dù chưa xảy ra, giống như việc biệt thự hôm nay không có ai trông sẽ không xảy ra nữa. Bà gật đầu, nói với con gái, “Vậy sau này hoặc cha hoặc mẹ sẽ luôn ở lại trông nhà, cẩn thận từng li từng tí với cái ăn cái mặc.”
Tô Tô cảm thấy nó thật có ích, cần phải trò chuyện với người của anh Bì để họ nuôi lớn mấy cây này. Về sau, khi họ đổi chỗ ở cũng mang cây theo, trồng một vòng bên ngoài chỗ ở thì ngăn ngừa trộm cắp rất tốt.
“Cẩn thận, có gai.”
Diệp Dục vươn tay ra trước mặt Tô Tô đang bận nhìn cây suy nghĩ, kéo cô về phía sau. Dựa vào sức lực anh dùng, có thể thấy Diệp Dục không muốn Tô Tô mạo hiểm như vậy.
Tô Tô gật đầu, thuận thế xoay người theo hướng của Diệp Dục nhưng lại bị Diệp Dục ôm vào lòng. Cô nhíu mày, nhớ đến một chuyện rất quan trọng nên tỏ thái độ nghiêm túc hiếm có:
“Diệp Dục, hôm qua các anh họp gì với bên Tạ Hào Thế vậy?”
“Không biết, hình như chỉ là làm quen.”
Diệp Dục hơi mơ màng. Hôm qua, đầu óc của Diệp Dục hoàn toàn bay vào cõi thần tiên trong quá trình họp với đội Tạ Hào Thế, không nhớ được những chi tiết cụ thể, chỉ mang máng rằng mỗi người tự bước lên giới thiệu mình, sau đó người bên Tạ Hào Thế cũng lần lượt giới thiệu bản thân.
“Anh quay lại hỏi mấy người Hộ Pháp xem bên Tạ Hào Thế định làm gì đi.”
Một cơn gió lạnh thỏi qua. Buổi tối mùa xuân, trời vẫn se se lạnh. Tô Tô rụt cổ lại. Diệp Dục giơ tay ôm Tô Tô vào lòng, chắn gió cho cô, chỉ ừ hử đồng ý rồi chẳng nói gì nữa.
Còn Tô Tô nghĩ đến việc mẹ Tạ chủ động đến gặp Sở Hiên, cũng đoán được phần nào, chỉ sợ từ nay về sau Tạ Hào Thế sẽ bán mạng cho Lã Ấn. Có điều, anh ta muốn bán mạng mình thì tự bán, còn Tô Tô đã tính toán hết vì cả nhà một già một trẻ này rồi.
“Diệp Dục, tôi đã nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách thôi. Giờ Lã Ấn đang nhắm vào tôi và anh, cuộc sống tương lai khó được yên ổn. Thỏ khôn phải đào ba hang, tôi định tìm nơi an toàn kín đáo bên ngoài để tích đồ, đề phòng trường hợp xấu xảy ra.”
Hiện nơi này cũng không có nhiều đồ cần bảo quản. Đa phần mọi người nghĩ đồ cần bảo quản là lương thực rau củ quả và nước, nhưng họ có thể tự cung tự cấp thoải mái những thứ này khi có mẹ Tô và cô, không thành vấn đề.
Điều Tô Tô nói đến là pin mặt trời, xăng, nồi niêu xoong chảo, còn có tã bỉm trẻ con, sữa bột và đồ dụng vật dụng sinh sản và chữa bệnh.
Nhiều ngày nay, cô luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, tâm tư luôn cảm thấy ức chế đè nén. Vừa rồi cô cố tình ra ngoài cùng Lương Tiểu Kỳ mới phát hiện ra cô không hề có cảm giác này khi ra khỏi khu biệt thự Quả Táo, nhưng khi về cảm giác đó lại trở lại. Vì vậy, Tô Tô nghĩ dù thế nào cô cũng phải tìm một nơi khác dự phòng.
Ngộ nhỡ, chỉ là ngộ nhỡ thôi, có chuyện gì thật, không thể ở khu biệt thự Quả Táo được nữa, Lã Ấn giờ cũng gây hấn thì họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu an toàn đến một nơi khác tốt hơn mà không bị cập rập.
Diệp Dục suy nghĩ, cúi đầu nhìn Tô Tô trong lòng, “Ban đầu anh đây muốn đưa em đi luôn, không muốn ở trong tầm nhìn của Lã Ấn chút nào, nhưng bây giờ em đã mang thai bốn tháng rồi, kế hoạch phải thay đổi. Anh nghĩ em cần ở một nơi an toàn ổn định sinh con gái anh, xong xuôi rồi đi.”
“Không kịp,” Tô Tô cau mày lắc đầu, hít sâu mấy cái, tựa như không thở được. Diệp Dục vội vàng buông tay, sợ mình làm đau Tô Tô. Cô mỉm cười, tiếp tục, “Không thể đợi sáu tháng nữa được. Mai anh và tôi cùng ra ngoài tìm địa điểm chuẩn bị trước, đến lúc cần là đi được ngay.”
“Đi, nghe em,” Diệp Dục chỉ đành phải chấp nhận, rồi lại lắc đầu, “Anh đi là được, em đừng đi.”
“Anh nhìn được cái què gì!” Tô Tô liếc mắt, “Với cái trình độ lè tè của anh mà cũng tìm được chỗ tử tế chắc?!”
“Trình độ lè tè liên quan gì chuyện này?”
“Đương nhiên là liên quan rồi. Bây giờ là thời đại nào? Mạt thế rồi, anh có biết trong đất chôn gì không? Cây cối biến dị có gì? Rắn, côn trùng, chuột, kiến đều làm tổ trong đất, đừng nhìn phòng đẹp mà còn phải biết cảm nhận, cảm nhận xem nơi này có nguy hiểm với anh hay không, anh đứng ở đây thoải mái hay khó chịu…”
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Diệp Dục, Tô Tô cảm thấy mình đang “đàn gảy tai trâu”. Thôi đành, trình độ cô cao là được. Tô Tô bỏ lại Diệp Dục, đi vào biệt thự.
Diệp Dục xoa đầu, vẫn không hiểu được vì sao việc tìm chỗ ở mới lại có thể dựa vào cảm giác để biết là an toàn hay không an toàn??? Anh đi một vòng, tập trung cảm nhận, chỉ cảm thấy gió thật to, bụng thật đói, ngoài ra không hề thấy gì khác.
Đội bọn họ phán đoán và xử lý nguy hiểm đều dựa vào tai nghe mắt nhìn, họ đánh giá nguy hiểm dựa trên tốc độ, dị năng của đối phương chứ chưa từng dựa vào cảm giác. Nếu cảm giác diệu kỳ như vậy thì khi ở Đức thành, bọn họ đã không có hai người bỏ mạng.
Khi Diệp Dục đang đứng bên bờ tường rào suy nghĩ về “cảm giác”, mẹ Tô vẫn đang luôn tay nấu nướng. Bà làm mấy món ớt xanh xào thịt, đậu chao dầu và cải chíp xào tỏi. Thấy Tô Tô vào, bà quay qua hỏi:
“Mẹ làm cháo cho con sao con không ăn?”
“Không, môi trường có vấn đề, mẹ và cha không ở đó thì con sợ bị ngộ độc.”
Nghe vậy, mẹ Tô ngừng tay, cầm muôi gỗ quay lại, nhìn Tô Tô đang ngồi trên salon:
“Tô Tô, chuyện đã kinh khủng đến mức ấy sao?”
Dù cha mẹ Tô phải ở trong khu biệt thự Quả Táo nhưng cũng không phải không biết chuyện bên ngoài. Bọn họ cũng nắm được rằng Tạ Thanh Diễn rất hận cháu ngoại mình, còn xúi giục sĩ quan chỉ huy khu an toàn là Lã Ấn để đưa Tô Tô và đội Diệp Dục và đội dị năng tiên phong bán mạng.
Nhưng dù thế, sao đã nghiêm trọng đến mức phải đề phòng đến cái ăn rồi?
Tô Tô gật đầu nhìn mẹ mình, nghiêm túc, “Mẹ, thế giới này phức tạp hơn mẹ nghĩ nhiều. Zombie và động thực vật biến dị không đáng sợ. Đáng sợ nhất vẫn là con người.”
“À…” Mẹ Tô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Tô, cũng cảm thấy phải đề phòng điều này dù chưa xảy ra, giống như việc biệt thự hôm nay không có ai trông sẽ không xảy ra nữa. Bà gật đầu, nói với con gái, “Vậy sau này hoặc cha hoặc mẹ sẽ luôn ở lại trông nhà, cẩn thận từng li từng tí với cái ăn cái mặc.”
/706
|