Theo tư duy của người bình thường, bên mình không có bác sĩ y tá, cũng không có cuộc sống gia đình riêng, vậy thì Lã Ấn mở bệnh viện dã chiến cho phụ nữ sinh nở còn chẳng phải để khi Tô Tô sinh Tiểu Ái, con bé sẽ rơi vào tay hắn hay sao?
Nghĩ đến đây, Tô Tô cảm thấy ngọn lửa căm giận bốc lên. Cô chắc chắn sẽ không đẩy Tiểu Ái vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Giả như Lã Ấn thật sự có mưu đồ nguy hiểm với Tiểu Ái…
Lòng Tô Tô dấy lên ý muốn giết người. Cô siết chặt tay Diệp Dục, nghiêng đầu nhìn, cuối cùng thầm quyết định ra tay trước chiếm ưu thế.
Dù lịch sử có bị ảnh hưởng hay không thì việc cô trùng sinh cũng là sự thay đổi rồi, chẳng nhẽ còn phải quan tâm đến Lã Ấn với căn cứ Tương thành chỉ tồn tại hai ba năm? Lã Ấn chết nhưng vẫn còn Vương Tử Kiều và Sở Hiên mà. Thế thì lại lợi cho Lý Oánh quá, cô ta còn muốn leo cao mà.
Coi như cho bọn họ một cơ hội để cải tổ toàn diện!
Nghĩ như vậy, Tô Tô càng chắc chắn hơn ý nghĩ trong đầu. Cô cầm tay Diệp Dục kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Diệp Dục, trước giờ anh từng làm nhiệm vụ ám sát chưa?”
“Để làm gì?” Vẻ mặt Diệp Dục tựa như “em đang sỉ nhục anh”. Anh ta khinh thường, “Đừng hỏi anh đây từng làm chưa, cứ nói em muốn ám sát ai?”
“Lã Ấn!”
“Ai cơ?!
“Lã Ấn!”
Diệp Dục mím môi cúi đầu nhìn Tô Tô, thấy cô có vẻ không đùa thì nghiêm túc hỏi:
“Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi nghĩ xong rồi,” Tô Tô sờ bụng mình. Đây là điểm quan trọng nhất của cô, ai cũng không thể thay đổi. Kẻ nào vượt quá giới hạn, kẻ đó phải chết! Tạ Thanh Diễn là ngoại lệ vì hắn có Tạ Hào Thế bảo vệ, nhưng sớm muộn gì Tạ Thanh Diễn cũng phải chết thôi, Lã Ấn không thể thay đổi được điều đó.
“Được. Em nghĩ rồi thì anh sẽ giết hắn.”
Diệp Dục đã không chịu được Lã Ấn từ lâu rồi. Ngay từ khi biết Lã Ấn chính là kẻ đã cử họ đi Đức thành, Diệp Dục đã không nhịn nổi. Khi đó anh đã muốn đi ám sát nhưng lại biết tin Tô Tô mang thai nên đành dời lại kế hoạch.
Mấy ngày nay, Diệp Dục ra vào khu an toàn bị làm khó nên đã phải nhịn một cục tức, không được xả thì không dễ chịu chút nào. Anh nghĩ đến chuyện Tô Tô cần sinh con gái mình hoàn toàn an ổn, lại phải phối hợp với Lã Ấn, quả thật rất khó khăn.
Bây giờ Tô Tô đã nghĩ đến chuyện ám sát Lã Ấn giúp anh tức là hiểu được mối hận trong lòng anh, lại có thể bảo đảm an toàn cho hai mẹ con. Diệp Dục cảm thấy kế hoạch này rất ổn nên triệu tập mười tám anh em, trao đổi cách ám sát Lã Ấn.
Theo ý tưởng của Tô Tô, để ám sát Lã Ấn cần phải làm trong yên lặng, không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, Lã Ấn chết sẽ khiến khu an toàn rối loạn một chút nhưng có cả Vương Tử Kiều và Sở Hiên, nó không thể loạn quá được. Khu an toàn không thể bị chia cắt, nhưng căn cứ có thành được không thì chưa rõ.
Nếu muốn ám sát, họ phải chuẩn bị kỹ càng, điều tra hành tung của Lã Ấn, tìm hiểu quy luật, đưa ra kế hoạch ám sát cặn kẽ, còn phải có thời gian và người chuẩn bị. Tô Tô không vội. Tựa như giao hết chuyện này cho Diệp Dục, cô chỉ cần chờ Diệp Dục mang đầu Lã Ấn về là được.
Hơn nữa, Lã Ấn cũng không phải người dễ bị ám sát. Kẻ đã dám đưa người tới biệt thự Quả Táo, tuyên bố những điều “Điều căn cứ cần biết” là một sĩ quan chỉ huy căn cứ muốn làm việc lớn, hắn nào có xuất hiện cho người khác dễ dàng ám sát. Kẻ dễ bị ám sát như vậy không phải nhân vật chính.
Nhưng lúc này, những gì cần nói Sở Hiên đã nói hết, đám người đó đi rồi.
Tại đó chỉ còn lại một người bị truyền đạt ý chỉ. Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc với “Điều căn cứ cần biết”, anh chỉ cảm thấy sự tức giận ức chế khác thường. Dựa vào đâu mà Lã Ấn đưa ra quy định khắc nghiệt như thế ở căn cứ mới?
Hắn ta cho rằng không có dị năng giả dám hành động một mình trong mạt thế? Hay hắn nghĩ giờ Tô Tô bụng mang dạ chửa, có thể chơi xấu được rồi, chắc chắn Diệp Dục không dám để Tô Tô sinh ngoài khu an toàn?
Có điều hắn không ngờ Tô Tô nhỏ bé đã bị kích động, sẽ phản kích, còn Diệp Dục từ lâu không còn là anh lính đứng đầu sai đâu đánh đó, nghe lệnh răm rắp nữa.
Tại tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, mấy dị năng giả mới tới đã được chẩn bệnh xong, chỉ còn vài khâu giải phẫu đơn giản, y tá Lương Tiểu Kỳ có thể tự làm được. Dù cô không làm tốt được như Trạc Thế Giai hay Quân Tửu nhưng vẫn từ từ tiến bộ.
Những dị năng giả này không phải người bên Tạ Hào Thế mà chỉ nghe nói trong khi biệt thự Quả Táo có một bệnh viện nhỏ, điều kiện và y đức rất tốt, nhân dịp bản thân bị thương nhẹ họ cũng đến kiểm tra, tình cờ cũng thấy vở kịch vừa rồi. Người bên Tô Tô chưa nói gì, mấy dị năng giả đó đã bắt đầu thảo luận.
“Gì cơ, chúng ta đi tìm đồ còn phải nộp một nửa cho cái khu an toàn quái quỷ đó? Tại sao chứ?”
“Chúng ta tìm đồ cũng phải liều mạng đấy nhé.”
“Nếu không phải khu an toàn này có vẻ đông đúc, tôi tìm đại một cái nhà ngoài kia cũng sống được qua ngày.”
Người là động vật sống theo bầy đàn, câu này không sai. Một người lang thang bên ngoài trong thời gian dài luôn muốn đến nơi có đông người, có hơi ấm, nhưng nếu để có hơi ấm con người mà phải nộp hơn nửa đồ vào căn cứ, dị năng giả không phục. Đây khác gì ép bọn họ phải tìm nơi sinh sống ở ngoài đâu.
Khi bên Tô Tô đang thảo luận mấy quy định mới từ Sở Hiên, hắn lại xuống xe, lấy một túi nylon vô khuẩn ra, bỏ vài mẩu đất vào rồi giao cho nhân viên bên cạnh:
“Ngươi đem đi xét nghiệm xem có thật mảnh đất này của nhà họ Tô là vùng đất biến dị như lời Nhị Hổ nói không?”
Chỗ đất Sở Hiên vừa nhặt bâng quơ sẽ được nhân viên nghiên cứu, sau đó cho ra báo cáo kết luận. Ngày nay, không chỉ loài người biến dị, mà động thực vật cũng biến dị, nếu đất biến dị thì không có gì lạ.
Virus mạt thế xâm nhập vào đất sẽ khiến thành phần đất đai thay đổi, thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đây cũng có là chuyện có thể xảy ra.
Theo lời Nhị Hổ, nhà họ Tô sử dụng rau củ biến dị làm giống, kết hợp với tính chất đặc thù của đất đai nên cây ở đây phát triển rất nhanh. Mấy ngày nay, nhà họ Tô cũng mang đến điểm giao dịch rất nhiều rau củ, chứng minh lời nói của Nhị Hổ là thật.
Nghĩ đến đây, Tô Tô cảm thấy ngọn lửa căm giận bốc lên. Cô chắc chắn sẽ không đẩy Tiểu Ái vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Giả như Lã Ấn thật sự có mưu đồ nguy hiểm với Tiểu Ái…
Lòng Tô Tô dấy lên ý muốn giết người. Cô siết chặt tay Diệp Dục, nghiêng đầu nhìn, cuối cùng thầm quyết định ra tay trước chiếm ưu thế.
Dù lịch sử có bị ảnh hưởng hay không thì việc cô trùng sinh cũng là sự thay đổi rồi, chẳng nhẽ còn phải quan tâm đến Lã Ấn với căn cứ Tương thành chỉ tồn tại hai ba năm? Lã Ấn chết nhưng vẫn còn Vương Tử Kiều và Sở Hiên mà. Thế thì lại lợi cho Lý Oánh quá, cô ta còn muốn leo cao mà.
Coi như cho bọn họ một cơ hội để cải tổ toàn diện!
Nghĩ như vậy, Tô Tô càng chắc chắn hơn ý nghĩ trong đầu. Cô cầm tay Diệp Dục kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Diệp Dục, trước giờ anh từng làm nhiệm vụ ám sát chưa?”
“Để làm gì?” Vẻ mặt Diệp Dục tựa như “em đang sỉ nhục anh”. Anh ta khinh thường, “Đừng hỏi anh đây từng làm chưa, cứ nói em muốn ám sát ai?”
“Lã Ấn!”
“Ai cơ?!
“Lã Ấn!”
Diệp Dục mím môi cúi đầu nhìn Tô Tô, thấy cô có vẻ không đùa thì nghiêm túc hỏi:
“Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi nghĩ xong rồi,” Tô Tô sờ bụng mình. Đây là điểm quan trọng nhất của cô, ai cũng không thể thay đổi. Kẻ nào vượt quá giới hạn, kẻ đó phải chết! Tạ Thanh Diễn là ngoại lệ vì hắn có Tạ Hào Thế bảo vệ, nhưng sớm muộn gì Tạ Thanh Diễn cũng phải chết thôi, Lã Ấn không thể thay đổi được điều đó.
“Được. Em nghĩ rồi thì anh sẽ giết hắn.”
Diệp Dục đã không chịu được Lã Ấn từ lâu rồi. Ngay từ khi biết Lã Ấn chính là kẻ đã cử họ đi Đức thành, Diệp Dục đã không nhịn nổi. Khi đó anh đã muốn đi ám sát nhưng lại biết tin Tô Tô mang thai nên đành dời lại kế hoạch.
Mấy ngày nay, Diệp Dục ra vào khu an toàn bị làm khó nên đã phải nhịn một cục tức, không được xả thì không dễ chịu chút nào. Anh nghĩ đến chuyện Tô Tô cần sinh con gái mình hoàn toàn an ổn, lại phải phối hợp với Lã Ấn, quả thật rất khó khăn.
Bây giờ Tô Tô đã nghĩ đến chuyện ám sát Lã Ấn giúp anh tức là hiểu được mối hận trong lòng anh, lại có thể bảo đảm an toàn cho hai mẹ con. Diệp Dục cảm thấy kế hoạch này rất ổn nên triệu tập mười tám anh em, trao đổi cách ám sát Lã Ấn.
Theo ý tưởng của Tô Tô, để ám sát Lã Ấn cần phải làm trong yên lặng, không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, Lã Ấn chết sẽ khiến khu an toàn rối loạn một chút nhưng có cả Vương Tử Kiều và Sở Hiên, nó không thể loạn quá được. Khu an toàn không thể bị chia cắt, nhưng căn cứ có thành được không thì chưa rõ.
Nếu muốn ám sát, họ phải chuẩn bị kỹ càng, điều tra hành tung của Lã Ấn, tìm hiểu quy luật, đưa ra kế hoạch ám sát cặn kẽ, còn phải có thời gian và người chuẩn bị. Tô Tô không vội. Tựa như giao hết chuyện này cho Diệp Dục, cô chỉ cần chờ Diệp Dục mang đầu Lã Ấn về là được.
Hơn nữa, Lã Ấn cũng không phải người dễ bị ám sát. Kẻ đã dám đưa người tới biệt thự Quả Táo, tuyên bố những điều “Điều căn cứ cần biết” là một sĩ quan chỉ huy căn cứ muốn làm việc lớn, hắn nào có xuất hiện cho người khác dễ dàng ám sát. Kẻ dễ bị ám sát như vậy không phải nhân vật chính.
Nhưng lúc này, những gì cần nói Sở Hiên đã nói hết, đám người đó đi rồi.
Tại đó chỉ còn lại một người bị truyền đạt ý chỉ. Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc với “Điều căn cứ cần biết”, anh chỉ cảm thấy sự tức giận ức chế khác thường. Dựa vào đâu mà Lã Ấn đưa ra quy định khắc nghiệt như thế ở căn cứ mới?
Hắn ta cho rằng không có dị năng giả dám hành động một mình trong mạt thế? Hay hắn nghĩ giờ Tô Tô bụng mang dạ chửa, có thể chơi xấu được rồi, chắc chắn Diệp Dục không dám để Tô Tô sinh ngoài khu an toàn?
Có điều hắn không ngờ Tô Tô nhỏ bé đã bị kích động, sẽ phản kích, còn Diệp Dục từ lâu không còn là anh lính đứng đầu sai đâu đánh đó, nghe lệnh răm rắp nữa.
Tại tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, mấy dị năng giả mới tới đã được chẩn bệnh xong, chỉ còn vài khâu giải phẫu đơn giản, y tá Lương Tiểu Kỳ có thể tự làm được. Dù cô không làm tốt được như Trạc Thế Giai hay Quân Tửu nhưng vẫn từ từ tiến bộ.
Những dị năng giả này không phải người bên Tạ Hào Thế mà chỉ nghe nói trong khi biệt thự Quả Táo có một bệnh viện nhỏ, điều kiện và y đức rất tốt, nhân dịp bản thân bị thương nhẹ họ cũng đến kiểm tra, tình cờ cũng thấy vở kịch vừa rồi. Người bên Tô Tô chưa nói gì, mấy dị năng giả đó đã bắt đầu thảo luận.
“Gì cơ, chúng ta đi tìm đồ còn phải nộp một nửa cho cái khu an toàn quái quỷ đó? Tại sao chứ?”
“Chúng ta tìm đồ cũng phải liều mạng đấy nhé.”
“Nếu không phải khu an toàn này có vẻ đông đúc, tôi tìm đại một cái nhà ngoài kia cũng sống được qua ngày.”
Người là động vật sống theo bầy đàn, câu này không sai. Một người lang thang bên ngoài trong thời gian dài luôn muốn đến nơi có đông người, có hơi ấm, nhưng nếu để có hơi ấm con người mà phải nộp hơn nửa đồ vào căn cứ, dị năng giả không phục. Đây khác gì ép bọn họ phải tìm nơi sinh sống ở ngoài đâu.
Khi bên Tô Tô đang thảo luận mấy quy định mới từ Sở Hiên, hắn lại xuống xe, lấy một túi nylon vô khuẩn ra, bỏ vài mẩu đất vào rồi giao cho nhân viên bên cạnh:
“Ngươi đem đi xét nghiệm xem có thật mảnh đất này của nhà họ Tô là vùng đất biến dị như lời Nhị Hổ nói không?”
Chỗ đất Sở Hiên vừa nhặt bâng quơ sẽ được nhân viên nghiên cứu, sau đó cho ra báo cáo kết luận. Ngày nay, không chỉ loài người biến dị, mà động thực vật cũng biến dị, nếu đất biến dị thì không có gì lạ.
Virus mạt thế xâm nhập vào đất sẽ khiến thành phần đất đai thay đổi, thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đây cũng có là chuyện có thể xảy ra.
Theo lời Nhị Hổ, nhà họ Tô sử dụng rau củ biến dị làm giống, kết hợp với tính chất đặc thù của đất đai nên cây ở đây phát triển rất nhanh. Mấy ngày nay, nhà họ Tô cũng mang đến điểm giao dịch rất nhiều rau củ, chứng minh lời nói của Nhị Hổ là thật.
/706
|