Nhìn thấy số lượng zombie ngày một nhiều, zombie từ chỗ ngoặt cuối đường đang di chuyển về phía này, con đằng trước bị con đằng sau đẩy ngã. Ở phía xa còn nhìn thấy zombie chen chúc nhau, đi không nổi, ngã nhào xuống, rồi nhanh chóng bị con khác bước qua. Có zombie còn bị ngã ngửa ra, có con còn lăn dưới đất. Chúng giống như sóng biển, cơn sóng sau nối tiếp cơn sóng trước, ngày càng mãnh liệt hơn.
Người của Tạ Hào Thế và của Lã Ấn cũng không đấu dị năng với nhau nữa, có lẽ họ cũng nhìn thấy số lượng zombie ngày càng nhiều, cảm giác giết mãi không hết. Tình hình bất ổn đương nhiên không thể tự tiêu diệt lẫn nhau, nên đành phải cùng nhau đối phó với zombie, mọi người đồng tâm hiệp lực rút lui vào tòa nhà đối diện.
Vì tinh mắt nên Tô Tô nhìn thấy lúc Tạ Hào Thế khiêng thi thể của mẹ Tạ, tiện tay lôi Tạ Thanh Diễn đi. Nhưng Tạ Thanh Diễn lại đưa tay gạt tay Tạ Hào Thế ra, bàn tay đó của Tạ Hào Thế đỏ đỏ, có vết thương nhỏ, bị Tạ Thanh Diễn gạt tay liền yếu ớt buông xuống. Sau đó anh ta như phát điên, đưa tay túm cổ áo Tạ Thanh Diễn, lôi Tạ Thanh Diễn vào trong tòa nhà đó.
“Đáng đời, để anh nếm thử cảm giác của loại người không biết điều đó!”
Tô Tô tự lẩm bẩm một mình, dựa vào cửa kính nhìn xuống, không phải Tạ Hào Thế thích bảo vệ Tạ Thanh Diễn sao? Bị Tạ Thanh Diễn đập vào tay rồi, ha ha ha!
“Tô Tô, zombie phía dưới ngày càng nhiều.”
Bên cạnh, Lý Tiểu Vũ cũng như Tô Tô, hai tay bám cả vào cửa kính, khuôn mặt lo lắng nhìn về con đường xa xa. Trước đây mỗi khi gặp phải zombie, chỗ zombie đó giết xong, đám còn lại ở xa xa cũng chỉ có cảm giác bất lực, nhưng tình hình lần này có vẻ nhưng zombie ở xa ngày càng tụ lại đông hơn.
“Tất cả biển zombie đều như thế, giống như sóng biển vậy, hết đợt này đến đợt khác. Cô vừa giết xong một đám, lại phát hiện ra vẫn còn một đám khác ở sau.” Tô Tô bình tĩnh nhìn sang Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, rồi nói: “Có thể chúng ta còn phải ở đây vài ngày nữa, lát nữa chúng ta đi chỗ khác tìm vài thứ như chăn với đồ ăn.”
Biển zombie không thể nào một sớm một chiều giải quyết được, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, biển zombie nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành đều là biển zombie quy mô nhỏ, có khi không bằng nửa số mà nhóm Tô Tô gặp lần này. Nhưng biển zombie quy mô như thế cũng không phải lần lớn nhất mà Tô Tô gặp, nên cô bình tĩnh làm chỗ dựa tinh thần cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai.
Lần này họ ra ngoài, thực ra cũng không chuẩn bị ở ngoài nhiều ngày, chỉ chờ Diệp Dục ám sát Lã Ấn xong liền quay về thôn Bát Phương, nên lần này không mang theo nhiều đồ ăn. Đồ ăn ở mấy tòa nhà quanh đây phỏng chừng cũng bị Tạ Hào Thế khoắng sạch từ trước rồi, Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, cô và Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn thì phải làm sao?
Diệp Dục không biết bị bao vây ở chỗ này phải làm sao? Còn nữa xung quanh đây chắc hẳn có rất nhiều tay súng bắn tỉa ẩn nấp, những ngày tới họ sẽ ăn gì, uống gì? Đó đều là vấn đề nan giải!
Diệp Dục nói máy bay vận tải hết nhiên liệu rồi, họ phải chờ cứu viện, cũng không biết phải chờ tới bao giờ. Cứu viện chắc sẽ tới thôi, hiện giờ họ muốn làm chính là cố gắng chịu đựng vài hôm trước khi cứu viện tới.
Nghe lời nhắc nhở của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai chia nhau đi tìm chăn, đồ ăn… Chỗ đầu tiên họ tìm chính là lớp học nhảy này, bên trong phòng học trống không, ngoài mấy tấm gương lớn ở trên tường thì cũng chỉ có sàn gỗ, chẳng có gì cả. Nhưng trong phòng nghỉ của giáo viên, Lý Tiểu Vũ tìm được mấy tấm chăn trải giường.
Trạc Thế Giai ôm ba bốn tấm chăn trong tay, đưa lên mũi ngửi, không có mùi lắm. Cô liền trải ra đất cho Tô Tô nằm, cô trải cho Tô Tô ba bốn tấm, rồi thử độ đàn hồi, cau mày nói:
“Cháu ngủ ở đây đi, dù cô đã trả ba tấm rồi nhưng vẫn cứng lắm, không bằng nhà mình.”
“Cháu không sao, có thể khắc phục được.” Tô Tô quay đầu nhìn Trạc Thế Giai bận rộn đi đi lại lại như một chú ong chăm chỉ, liền cười nói: “Trong mạt thế, nào có để ý nhiều thế, xuề xòa một chút cũng được mà.”
Nói xong, Lý Tiểu Vũ cầm ba chiếc ba lô vào, vừa ngồi xuống sàn là bắt đầu sắp xếp đồ trong ba lô. Bên trong ba chiếc ba lô đều là đồ của ba người họ, kem đánh răng, bàn chải, cốc, khăn mặt v.v… còn có cả một bộ đồ sạch để thay.
Còn có một ít đồ ăn họ đã đem theo trước khi ra ngoài, bánh bao chay trong ba lô của Tô Tô nhiều nhất, đều là bánh bao mẹ Tô hấp cho cô trước khi đi. Ở thời đại này, con trai con gái ra ngoài, người không yên tâm nhất chính là mẹ. Dù Tô Tô có hứa hẹn thế nào, chỉ ra ngoài một hai đêm nhưng mẹ Tô vẫn nhét cho cô một ba lô to đầy bánh bao chay.
Trong ba lô của Lý Tiểu Vũ có một ít đồ ăn vặt, đều là đồ sản xuất từ trước mạt thế. Tâm tính cô ấy vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, nên đồ ăn vặt đều là một ít cơm cháy, gậy cay.
Ba lô của Trạc Thế Giai là cái to nhất trong ba người, đồ bên trong cũng nhiều nhất, nhưng không có một chút đồ ăn nào. Bên trong toàn là đồ khử trùng, dụng cụ y tế. Tô Tô tò mò thò cổ ra nhìn vào trong ba lô của Trạc Thế Giai, nhíp, kìm, dao, dao phẫu thuật, dung dịch Iodine, cồn, bông băng y tế, miếng dán vết thương, khẩu trang y tế, găng tay y tế dùng một lần…
“Đây là tất cả đồ của chúng ta.” Lý Tiểu Vũ ngồi quỳ xuống đất, nhìn Tô Tô và Trạc Thế Giai, khuôn mặt nghiêm túc, “Vừa rồi tôi đi thăm dò tầng trên tầng dưới một lượt, tầng dưới là lớp học thêm của bọn trẻ, ngoài các loại đồ chơi và sách bài tập, chẳng có gì cả. Tầng trên là một nhà hàng ăn, đồ ăn cũng có nhưng để lâu đều bị hỏng rồi, đồ để được cũng bị những người khác đem đi hết.”
“Vậy… phải làm sao?”
Trạc Thế Giai ngỡ ngàng, mạt thế mà cô trải qua cũng chưa từng gặp tình huống bị nhốt ở một nơi không tìm được chút đồ nào như thế này.
Lý Tiểu Vũ khuôn mặt nghiêm trọng, lắc đầu, nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô ưỡn bụng bầu, đứng cạnh cửa sổ, vì thế Lý Tiểu Vũ đành phải đứng lên, nhìn xuống tầng. Ở tòa nhà đối diện, Tạ Hào Thế và các dị năng giả của anh đang dọn dẹp zombie ở tầng hai.
Nhưng số lượng zombie quả thật quá nhiều, vừa xử xong đám zombie này, lại có đám khác phải xử lý, đợt sóng zombie thứ hai lại bò lên. Xác zombie chất thành đống, zombie ở tầng dưới quơ tay, sắp leo lên cửa sổ tầng hai.
Tình hình trước mắt, Tạ Hào Thế phải nhanh chóng lên tầng ba, nếu không zombie chồng lên zombie sẽ nhanh chóng ào ra từ bốn phía.
Người của Tạ Hào Thế và của Lã Ấn cũng không đấu dị năng với nhau nữa, có lẽ họ cũng nhìn thấy số lượng zombie ngày càng nhiều, cảm giác giết mãi không hết. Tình hình bất ổn đương nhiên không thể tự tiêu diệt lẫn nhau, nên đành phải cùng nhau đối phó với zombie, mọi người đồng tâm hiệp lực rút lui vào tòa nhà đối diện.
Vì tinh mắt nên Tô Tô nhìn thấy lúc Tạ Hào Thế khiêng thi thể của mẹ Tạ, tiện tay lôi Tạ Thanh Diễn đi. Nhưng Tạ Thanh Diễn lại đưa tay gạt tay Tạ Hào Thế ra, bàn tay đó của Tạ Hào Thế đỏ đỏ, có vết thương nhỏ, bị Tạ Thanh Diễn gạt tay liền yếu ớt buông xuống. Sau đó anh ta như phát điên, đưa tay túm cổ áo Tạ Thanh Diễn, lôi Tạ Thanh Diễn vào trong tòa nhà đó.
“Đáng đời, để anh nếm thử cảm giác của loại người không biết điều đó!”
Tô Tô tự lẩm bẩm một mình, dựa vào cửa kính nhìn xuống, không phải Tạ Hào Thế thích bảo vệ Tạ Thanh Diễn sao? Bị Tạ Thanh Diễn đập vào tay rồi, ha ha ha!
“Tô Tô, zombie phía dưới ngày càng nhiều.”
Bên cạnh, Lý Tiểu Vũ cũng như Tô Tô, hai tay bám cả vào cửa kính, khuôn mặt lo lắng nhìn về con đường xa xa. Trước đây mỗi khi gặp phải zombie, chỗ zombie đó giết xong, đám còn lại ở xa xa cũng chỉ có cảm giác bất lực, nhưng tình hình lần này có vẻ nhưng zombie ở xa ngày càng tụ lại đông hơn.
“Tất cả biển zombie đều như thế, giống như sóng biển vậy, hết đợt này đến đợt khác. Cô vừa giết xong một đám, lại phát hiện ra vẫn còn một đám khác ở sau.” Tô Tô bình tĩnh nhìn sang Lý Tiểu Vũ đang lo lắng, rồi nói: “Có thể chúng ta còn phải ở đây vài ngày nữa, lát nữa chúng ta đi chỗ khác tìm vài thứ như chăn với đồ ăn.”
Biển zombie không thể nào một sớm một chiều giải quyết được, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, biển zombie nhóm Diệp Dục gặp ở Đức thành đều là biển zombie quy mô nhỏ, có khi không bằng nửa số mà nhóm Tô Tô gặp lần này. Nhưng biển zombie quy mô như thế cũng không phải lần lớn nhất mà Tô Tô gặp, nên cô bình tĩnh làm chỗ dựa tinh thần cho Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai.
Lần này họ ra ngoài, thực ra cũng không chuẩn bị ở ngoài nhiều ngày, chỉ chờ Diệp Dục ám sát Lã Ấn xong liền quay về thôn Bát Phương, nên lần này không mang theo nhiều đồ ăn. Đồ ăn ở mấy tòa nhà quanh đây phỏng chừng cũng bị Tạ Hào Thế khoắng sạch từ trước rồi, Tô Tô là dị năng giả hệ thủy, cô và Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không lo thiếu nước uống, nhưng đồ ăn thì phải làm sao?
Diệp Dục không biết bị bao vây ở chỗ này phải làm sao? Còn nữa xung quanh đây chắc hẳn có rất nhiều tay súng bắn tỉa ẩn nấp, những ngày tới họ sẽ ăn gì, uống gì? Đó đều là vấn đề nan giải!
Diệp Dục nói máy bay vận tải hết nhiên liệu rồi, họ phải chờ cứu viện, cũng không biết phải chờ tới bao giờ. Cứu viện chắc sẽ tới thôi, hiện giờ họ muốn làm chính là cố gắng chịu đựng vài hôm trước khi cứu viện tới.
Nghe lời nhắc nhở của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ và Trạc Thế Giai chia nhau đi tìm chăn, đồ ăn… Chỗ đầu tiên họ tìm chính là lớp học nhảy này, bên trong phòng học trống không, ngoài mấy tấm gương lớn ở trên tường thì cũng chỉ có sàn gỗ, chẳng có gì cả. Nhưng trong phòng nghỉ của giáo viên, Lý Tiểu Vũ tìm được mấy tấm chăn trải giường.
Trạc Thế Giai ôm ba bốn tấm chăn trong tay, đưa lên mũi ngửi, không có mùi lắm. Cô liền trải ra đất cho Tô Tô nằm, cô trải cho Tô Tô ba bốn tấm, rồi thử độ đàn hồi, cau mày nói:
“Cháu ngủ ở đây đi, dù cô đã trả ba tấm rồi nhưng vẫn cứng lắm, không bằng nhà mình.”
“Cháu không sao, có thể khắc phục được.” Tô Tô quay đầu nhìn Trạc Thế Giai bận rộn đi đi lại lại như một chú ong chăm chỉ, liền cười nói: “Trong mạt thế, nào có để ý nhiều thế, xuề xòa một chút cũng được mà.”
Nói xong, Lý Tiểu Vũ cầm ba chiếc ba lô vào, vừa ngồi xuống sàn là bắt đầu sắp xếp đồ trong ba lô. Bên trong ba chiếc ba lô đều là đồ của ba người họ, kem đánh răng, bàn chải, cốc, khăn mặt v.v… còn có cả một bộ đồ sạch để thay.
Còn có một ít đồ ăn họ đã đem theo trước khi ra ngoài, bánh bao chay trong ba lô của Tô Tô nhiều nhất, đều là bánh bao mẹ Tô hấp cho cô trước khi đi. Ở thời đại này, con trai con gái ra ngoài, người không yên tâm nhất chính là mẹ. Dù Tô Tô có hứa hẹn thế nào, chỉ ra ngoài một hai đêm nhưng mẹ Tô vẫn nhét cho cô một ba lô to đầy bánh bao chay.
Trong ba lô của Lý Tiểu Vũ có một ít đồ ăn vặt, đều là đồ sản xuất từ trước mạt thế. Tâm tính cô ấy vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, nên đồ ăn vặt đều là một ít cơm cháy, gậy cay.
Ba lô của Trạc Thế Giai là cái to nhất trong ba người, đồ bên trong cũng nhiều nhất, nhưng không có một chút đồ ăn nào. Bên trong toàn là đồ khử trùng, dụng cụ y tế. Tô Tô tò mò thò cổ ra nhìn vào trong ba lô của Trạc Thế Giai, nhíp, kìm, dao, dao phẫu thuật, dung dịch Iodine, cồn, bông băng y tế, miếng dán vết thương, khẩu trang y tế, găng tay y tế dùng một lần…
“Đây là tất cả đồ của chúng ta.” Lý Tiểu Vũ ngồi quỳ xuống đất, nhìn Tô Tô và Trạc Thế Giai, khuôn mặt nghiêm túc, “Vừa rồi tôi đi thăm dò tầng trên tầng dưới một lượt, tầng dưới là lớp học thêm của bọn trẻ, ngoài các loại đồ chơi và sách bài tập, chẳng có gì cả. Tầng trên là một nhà hàng ăn, đồ ăn cũng có nhưng để lâu đều bị hỏng rồi, đồ để được cũng bị những người khác đem đi hết.”
“Vậy… phải làm sao?”
Trạc Thế Giai ngỡ ngàng, mạt thế mà cô trải qua cũng chưa từng gặp tình huống bị nhốt ở một nơi không tìm được chút đồ nào như thế này.
Lý Tiểu Vũ khuôn mặt nghiêm trọng, lắc đầu, nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô ưỡn bụng bầu, đứng cạnh cửa sổ, vì thế Lý Tiểu Vũ đành phải đứng lên, nhìn xuống tầng. Ở tòa nhà đối diện, Tạ Hào Thế và các dị năng giả của anh đang dọn dẹp zombie ở tầng hai.
Nhưng số lượng zombie quả thật quá nhiều, vừa xử xong đám zombie này, lại có đám khác phải xử lý, đợt sóng zombie thứ hai lại bò lên. Xác zombie chất thành đống, zombie ở tầng dưới quơ tay, sắp leo lên cửa sổ tầng hai.
Tình hình trước mắt, Tạ Hào Thế phải nhanh chóng lên tầng ba, nếu không zombie chồng lên zombie sẽ nhanh chóng ào ra từ bốn phía.
/706
|