Vì phải duy trì cây cầu băng không bị tan trong thời tiết nóng nực, Tô Tô đã tiêu hao rất nhiều dị năng. Một núi tinh hạch hết hơn nửa sau một buổi tối và một buổi sáng. May có Lý Tiểu Vũ hỗ trợ săn tinh hạch, nếu không tốc độ của Tô Tô bị chậm đi rất nhiều.
Dựa vào tình hình sức khỏe bản thân, Tô Tô nghĩ cô sẽ tốn hai ba ngày mới dựng xong cầu, trong hai ba ngày đó lại phải đảm bảo cầu không bị tan thành nước. Vì thế dị năng của cô phải tỏa ra không ngừng.
Còn Trạc Thế Giai bị Tô Tô đánh thức lúc nửa đêm hôm trước nôn một lần, trưa chiều lại nôn lần nữa. Tô Tô cảm thấy Trạc Thế Giai có phản ứng mang thai. Nếu cô ấy mang thai thật thì đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai sẽ yếu ớt hơn cả Tiểu Ái, vì thế cô chia thịt khô của Diệp Dục cho Trạc Thế Giai. Phụ nữ có thai phải được cung cấp đủ dinh dưỡng. Cầu băng phải vài ngày mới xong, hai người phụ nữ có thai này không thể chỉ ăn bánh bao được.
Trong ba người, Lý Tiểu Vũ là người duy nhất không được ăn thịt khô nhưng cô rất hiểu lý lẽ. Giờ Tô Tô sắp sinh, Trạc Thế Giai lại có dấu hiệu mang thai, chỉ có Lý Tiểu Vũ là người khỏe mạnh lại trẻ trung, vì thế cô không tranh thịt của họ. Kể cả bánh bao, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ ăn bằng một nửa mọi khi, cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đảm bảo đồ ăn cho Tô Tô và Trạc Thế Giai.
Dưới sự hỗ trợ của mọi người, cây cầu băng của Tô Tô cũng đạt đến nửa chiều dài trong buổi tối ngày thứ hai. Cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì một dây leo nhỏ mảnh cuộn tới, mảnh đến mức gió thổi cũng có thể gãy.
Tô Tô sửng sốt, đỡ bụng đứng trên cầu. Dưới kia là nhung nhúc zombie đang vươn cánh tay dơ bẩn lên, khao khát chờ Tô Tô sơ sảy trượt chân ngã. Tô Tô chỉ chăm chú nhìn sợi dây, trên đó có ba quả đào.
Từ tòa nhà cách đó rất xa, người của Tạ Hào Thế quơ tay hét lên với Tô Tô, “Nước… nước… băng cũng được… đổi nước uống!!!”
Chắc gì bọn họ không có dị năng giả hệ thủy? Tô Tô nghi ngờ, nhớ ra Từ Thiếu Phong đang ở thôn Bát Phương. Vì Từ Thiếu Phong đi truyền lời cho Tạ Hào Thế xong thì muốn ở lại để gia tăng tình cảm với Quân Tửu nên không tham gia lần hành động này.
Nghĩ thế cũng đúng. Trong mạt thế, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc bị liệt vào loại phụ trợ, người có dị năng yếu hiếm khi được đưa ra ngoài. Chỉ có một số nhóm tiêu hao đáng kể tinh hạch để bồi dưỡng hai hệ này, vì chỉ cần có hai hệ này, bọn họ không cần lo ăn uống.
Vì thế Tạ Hào Thế không dẫn theo dị năng giả hệ thủy cũng dễ hiểu.
Tô Tô gật đầu, lật tay tạo ra ba khối băng dày. Phi Phi từ đằng xa ngồi xếp bằng, đưa tay điều chỉnh dây leo cuốn băng của Tô Tô đi, để lại ba quả đào.
Tô Tô khó khăn vịn thành cầu, ngồi xuống nhặt ba quả đào lớn lên, đi vào phòng học nhảy rồi nhìn Trạc Thế Giai đang sầu lo suy nghĩ, đưa cho cô ấy một quả:
“Cô cũng là bác sĩ khoa sản, nếu cô mang thai thì cũng biết phụ nữ có thai phải giữ tư duy tích cực, cứ lo lắng như này là ảnh hưởng đến tính cách của con trẻ đấy.”
Tô Tô biết Trạc Thế Giai đang lo lắng điều gì. Cô ấy đã nhiều năm không có con, giờ có phản ứng của người mang thai nhưng lại bị bao vây ở đây không ra được; lòng nôn nóng muốn kiểm tra mà lại phải lo nghĩ u sầu. Phụ nữ có thai cần phải được bổ sung đủ chất, nhỡ mang thai thật mà ngày ngày chỉ ăn bánh bao thịt khô sao được?
Trạc Thế Giai cũng biết Tô Tô nói phải nên điều chỉnh tâm tình, nhận lấy đào trong tay Tô Tô, thắc mắc:
“Đào từ đâu ra thế?”
“Từ mấy người bên kia biển zombie. Bọn họ có Phi Phi là dị năng giả hệ mộc nhưng không có dị năng giả hệ thủy.”
Tô Tô cắn quả đào trên tay, để lại quả thứ ba cho Lý Tiểu Vũ, cảm thấy giao dịch này thật tốt. Bên kia muốn có nước thì đổi đào sang, giải quyết được vấn đề ăn uống của họ. Bánh bao để lại, có thêm một bữa ăn.
Ăn đào xong, Tô Tô ngồi lên thảm nghỉ ngơi, dưỡng sức còn tiếp tục đi làm cầu. Lát sau, Lý Tiểu Vũ cầm tinh hạch quay lại, thấy đào trên thảm cũng hỏi nguồn gốc rồi nói với Tô Tô:
“Hồi trước, tôi thấy thỉnh thoảng chim ưng của Lã Ấn cũng chủ động tấn công zombie. Tôi trói một con zombie lên nóc nhà, xem có dụ được con chim đó qua đây để ăn không.”
Vốn Lý Tiểu Vũ không biết Tô Tô bảo mình trói zombie để làm gì, nhưng cô tính thời gian biển zombie ở đây còn dài, nếu dùng zombie hấp dẫn chim đến để thịt chim cũng là một cách kiếm ăn.
Không ngờ lại trùng với ý tưởng của Tô Tô.
Tô Tô tựa lưng, vuốt cái bụng căng phồng, nhíu mày không nói gì, chỉ gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi khép hờ mắt ngủ.
Một lúc sau, cô cảm thấy bụng mình co cứng lại, đau đến rên rỉ. Trạc Thế Giai lập tức lại gần xoa cái bụng, đặt tay kia lên lưng Tô Tô:
“Đừng vội. Bụng hơi căng, có thể là co tử cung. Hít sâu vào, đừng ngồi, tốt nhất nằm xuống.”
“Chắc không sinh bây giờ chứ?”
Lý Tiểu Vũ nghe Tô Tô rên rỉ thì hốt hoảng tiến đến. Trạc Thế Giai lắc đầu mắng:
“Giờ còn chưa đến tám tháng, đứa bé còn nhỏ quá. Đừng nói linh tinh làm Tô Tô hoảng hốt. Yên tâm, chỉ là cơn co giả bình thường thôi. Phụ nữ có thai tháng cuối thường có cơn co giả để chuẩn bị cho việc sinh em bé. Tô Tô có sức khỏe tốt, có thể chờ đến đủ ngày đủ tháng mới sinh. Đừng lo lắng, chúng ta không thể hoảng loạn được, phải bình tĩnh.”
Vào lúc này, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng tìm được khí thế của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa sản, càng hỗn loạn, càng khẩn cấp càng phải bình tĩnh.
Tô Tô hít sâu, gật đầu. Chờ khi cơn co giả kết thúc, bụng không còn căng nữa cô mới thở phào mỉm cười với Trạc Thế Giai. Vừa có chút chuyện đã luống cuống, may còn có Trạc Thế Giai ở bên.
Dựa vào tình hình sức khỏe bản thân, Tô Tô nghĩ cô sẽ tốn hai ba ngày mới dựng xong cầu, trong hai ba ngày đó lại phải đảm bảo cầu không bị tan thành nước. Vì thế dị năng của cô phải tỏa ra không ngừng.
Còn Trạc Thế Giai bị Tô Tô đánh thức lúc nửa đêm hôm trước nôn một lần, trưa chiều lại nôn lần nữa. Tô Tô cảm thấy Trạc Thế Giai có phản ứng mang thai. Nếu cô ấy mang thai thật thì đứa bé trong bụng Trạc Thế Giai sẽ yếu ớt hơn cả Tiểu Ái, vì thế cô chia thịt khô của Diệp Dục cho Trạc Thế Giai. Phụ nữ có thai phải được cung cấp đủ dinh dưỡng. Cầu băng phải vài ngày mới xong, hai người phụ nữ có thai này không thể chỉ ăn bánh bao được.
Trong ba người, Lý Tiểu Vũ là người duy nhất không được ăn thịt khô nhưng cô rất hiểu lý lẽ. Giờ Tô Tô sắp sinh, Trạc Thế Giai lại có dấu hiệu mang thai, chỉ có Lý Tiểu Vũ là người khỏe mạnh lại trẻ trung, vì thế cô không tranh thịt của họ. Kể cả bánh bao, Lý Tiểu Vũ cũng chỉ ăn bằng một nửa mọi khi, cố gắng tiết kiệm hết mức có thể để đảm bảo đồ ăn cho Tô Tô và Trạc Thế Giai.
Dưới sự hỗ trợ của mọi người, cây cầu băng của Tô Tô cũng đạt đến nửa chiều dài trong buổi tối ngày thứ hai. Cô chuẩn bị nghỉ ngơi thì một dây leo nhỏ mảnh cuộn tới, mảnh đến mức gió thổi cũng có thể gãy.
Tô Tô sửng sốt, đỡ bụng đứng trên cầu. Dưới kia là nhung nhúc zombie đang vươn cánh tay dơ bẩn lên, khao khát chờ Tô Tô sơ sảy trượt chân ngã. Tô Tô chỉ chăm chú nhìn sợi dây, trên đó có ba quả đào.
Từ tòa nhà cách đó rất xa, người của Tạ Hào Thế quơ tay hét lên với Tô Tô, “Nước… nước… băng cũng được… đổi nước uống!!!”
Chắc gì bọn họ không có dị năng giả hệ thủy? Tô Tô nghi ngờ, nhớ ra Từ Thiếu Phong đang ở thôn Bát Phương. Vì Từ Thiếu Phong đi truyền lời cho Tạ Hào Thế xong thì muốn ở lại để gia tăng tình cảm với Quân Tửu nên không tham gia lần hành động này.
Nghĩ thế cũng đúng. Trong mạt thế, dị năng giả hệ thủy và hệ mộc bị liệt vào loại phụ trợ, người có dị năng yếu hiếm khi được đưa ra ngoài. Chỉ có một số nhóm tiêu hao đáng kể tinh hạch để bồi dưỡng hai hệ này, vì chỉ cần có hai hệ này, bọn họ không cần lo ăn uống.
Vì thế Tạ Hào Thế không dẫn theo dị năng giả hệ thủy cũng dễ hiểu.
Tô Tô gật đầu, lật tay tạo ra ba khối băng dày. Phi Phi từ đằng xa ngồi xếp bằng, đưa tay điều chỉnh dây leo cuốn băng của Tô Tô đi, để lại ba quả đào.
Tô Tô khó khăn vịn thành cầu, ngồi xuống nhặt ba quả đào lớn lên, đi vào phòng học nhảy rồi nhìn Trạc Thế Giai đang sầu lo suy nghĩ, đưa cho cô ấy một quả:
“Cô cũng là bác sĩ khoa sản, nếu cô mang thai thì cũng biết phụ nữ có thai phải giữ tư duy tích cực, cứ lo lắng như này là ảnh hưởng đến tính cách của con trẻ đấy.”
Tô Tô biết Trạc Thế Giai đang lo lắng điều gì. Cô ấy đã nhiều năm không có con, giờ có phản ứng của người mang thai nhưng lại bị bao vây ở đây không ra được; lòng nôn nóng muốn kiểm tra mà lại phải lo nghĩ u sầu. Phụ nữ có thai cần phải được bổ sung đủ chất, nhỡ mang thai thật mà ngày ngày chỉ ăn bánh bao thịt khô sao được?
Trạc Thế Giai cũng biết Tô Tô nói phải nên điều chỉnh tâm tình, nhận lấy đào trong tay Tô Tô, thắc mắc:
“Đào từ đâu ra thế?”
“Từ mấy người bên kia biển zombie. Bọn họ có Phi Phi là dị năng giả hệ mộc nhưng không có dị năng giả hệ thủy.”
Tô Tô cắn quả đào trên tay, để lại quả thứ ba cho Lý Tiểu Vũ, cảm thấy giao dịch này thật tốt. Bên kia muốn có nước thì đổi đào sang, giải quyết được vấn đề ăn uống của họ. Bánh bao để lại, có thêm một bữa ăn.
Ăn đào xong, Tô Tô ngồi lên thảm nghỉ ngơi, dưỡng sức còn tiếp tục đi làm cầu. Lát sau, Lý Tiểu Vũ cầm tinh hạch quay lại, thấy đào trên thảm cũng hỏi nguồn gốc rồi nói với Tô Tô:
“Hồi trước, tôi thấy thỉnh thoảng chim ưng của Lã Ấn cũng chủ động tấn công zombie. Tôi trói một con zombie lên nóc nhà, xem có dụ được con chim đó qua đây để ăn không.”
Vốn Lý Tiểu Vũ không biết Tô Tô bảo mình trói zombie để làm gì, nhưng cô tính thời gian biển zombie ở đây còn dài, nếu dùng zombie hấp dẫn chim đến để thịt chim cũng là một cách kiếm ăn.
Không ngờ lại trùng với ý tưởng của Tô Tô.
Tô Tô tựa lưng, vuốt cái bụng căng phồng, nhíu mày không nói gì, chỉ gật đầu với Lý Tiểu Vũ rồi khép hờ mắt ngủ.
Một lúc sau, cô cảm thấy bụng mình co cứng lại, đau đến rên rỉ. Trạc Thế Giai lập tức lại gần xoa cái bụng, đặt tay kia lên lưng Tô Tô:
“Đừng vội. Bụng hơi căng, có thể là co tử cung. Hít sâu vào, đừng ngồi, tốt nhất nằm xuống.”
“Chắc không sinh bây giờ chứ?”
Lý Tiểu Vũ nghe Tô Tô rên rỉ thì hốt hoảng tiến đến. Trạc Thế Giai lắc đầu mắng:
“Giờ còn chưa đến tám tháng, đứa bé còn nhỏ quá. Đừng nói linh tinh làm Tô Tô hoảng hốt. Yên tâm, chỉ là cơn co giả bình thường thôi. Phụ nữ có thai tháng cuối thường có cơn co giả để chuẩn bị cho việc sinh em bé. Tô Tô có sức khỏe tốt, có thể chờ đến đủ ngày đủ tháng mới sinh. Đừng lo lắng, chúng ta không thể hoảng loạn được, phải bình tĩnh.”
Vào lúc này, cuối cùng Trạc Thế Giai cũng tìm được khí thế của vị bác sĩ chủ nhiệm khoa sản, càng hỗn loạn, càng khẩn cấp càng phải bình tĩnh.
Tô Tô hít sâu, gật đầu. Chờ khi cơn co giả kết thúc, bụng không còn căng nữa cô mới thở phào mỉm cười với Trạc Thế Giai. Vừa có chút chuyện đã luống cuống, may còn có Trạc Thế Giai ở bên.
/706
|