Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô ánh mắt tỏ vẻ “giờ thì cô đã hiểu rồi đó”, cười, “Cuối cùng, tôi báo cho cô một tin tốt, Kiều Tư sắp quay lại rồi!”
“Cái gì???” Tô Tô trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước khi thay đổi về dáng vẻ mệt mỏi, cô nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mai Thắng Nam, “Đây mà là tin tốt?”
“Đương nhiên, cô có cơ hội chèn ép cô ta, sao không phải là tin tốt chứ?”
“Ai chèn ép ai? Tôi với Kiều Tư?!”
Cô vừa hỏi xong, Mai Thắng Nam cười tươi tắn, cô ta thong thả đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt Tô Tô, phủi bụi đất trên quần áo, nói:
“Hiện giờ tôi và Phương Thúc Ế cũng coi như là nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn có hứng thú với tôi, tôi cũng có hứng thú với hắn. Có khi nào Kiều Tư quay về sẽ chèn ép tôi đến mức cô ta sống tôi chết không? Nên trước mắt tôi cứ báo cô trước một tiếng để chuẩn bị, nếu không cẩn thận liên lụy đến người vô tội, tôi cứ xin lỗi trước.”
“Được rồi. Mai à, cô muốn tôi giúp cô cái gì?”
Thực ra chuyện này Tô Tô vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng cô thấy dáng vẻ hừng hực chiến đấu như một nữ tướng sắp bước vào trận chiến. Tô Tô cảm thấy, đây mới chính là chiến trường của Mai Thắng Nam. Là một người bạn, hiện giờ cô và Mai Thắng Nam cũng tạm coi là bạn rồi, có phải nên cổ vũ Mai Thắng Nam một chút không?
“Không cần phải làm gì, cô cũng không làm được đâu.”
Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô bụng to lùm lùm mà còn không biết thân biết phận muốn giúp cô, cô ta vẫy tay ghét bỏ, sau đó thấy Tô Tô cười nói:
“Cô không cần tôi giúp cũng không sao. Chỉ có lúc đám người này bỏ đi tôi đã từng nói, bọn họ muốn đi thì dễ còn muốn quay lại, thôn Bát Phương này không nhận ai cả, dù thế nào đi nữa!”
Nói đến lý do vì sao nhóm Kiều Tư muốn về, cũng vì Phương Thúc Ế từng nói sẽ cử người đi tìm Kiều Tư. Phương Thúc Ế muốn tìm Kiều Tư là chuyện của hai người bọn họ, Tô Tô không quan tâm. Nhưng lúc đầu cô đã bảo anh Bì lưu lại vân tay là có ý về sau nếu những người này quay lại, thôn Bát Phương sẽ không nhận.
Sau khi Phương Thúc Ế đến đây, cử người đến Xuân thành tìm mới phát hiện đám người của Kiều Tư đang loay hoay bị bao vây trong biển zombie. Bọn họ tưởng rời khỏi biển giòi ở thôn Bát Phương vòng lên phía Bắc là có thể đến Xuân thành, chẳng ngờ biển zombie ngày càng rộng, đuổi kịp bọn họ.
Tô Tô tưởng sau khi Phương Thúc Ế tìm được Kiều Tư sẽ đưa cô ta đến Xuân thành, cuối cùng lại là đưa cô ta về? Vì thế người mà Phương Thúc Ế cử đi toàn những người ôm ý chí mạnh mẽ, đến Xuân thành liều chết cũng phải về cùng với Kiều Tư.
Nói đến điểm này, Tô Tô cho rằng cô nhất định phải tỏ rõ lập trường của cô với Phương Thúc Ế, những người rời khỏi thôn Bát Phương, cô nói không nhận thì sẽ không nhận!
Chuyện này không liên quan gì đến Mai Thắng Nam mà liên quan đến thôn Bát Phương, thôn Bát Phương của cô muốn đi thì đi, muốn ở lại là ở lại sao?
Mai Thắng Nam cười, hận thù giữa Tô Tô và đám người muốn bỏ đi ban đầu không liên quan gì đến Mai Thắng Nam, cô ta chỉ lo phần sau khi Kiều Tư vào thôn Bát Phương. Nếu Kiều Tư đến cả bản lĩnh vào thôn Bát Phương cũng không có thì không có tính thách thức chút nào.
Chờ sau khi Mai Thắng Nam đi, Tô Tô nhấn mạnh ý muốn của mình cho anh Bì nghe, rồi thuật lại những lời Mai Thắng Nam nói. Anh Bì lơ mơ gật đầu, đứng trước mặt Tô Tô mắng:
“Những người lần trước đi cùng Kiều Tư, giờ còn mặt dày về cùng nhau sao? Chỗ chúng ta không phải nơi lánh nạn, nói đến là đến, bảo đi là đi. Không nhận, chúng ta không nhận ai hết.”
“Tôi cũng có ý đó. Hôm nay đám người này thấy thôn Bát Phương nguy hiểm nên đi, ngày mai bên ngoài nguy hiểm hơn nên quay lại, chúng coi thôn Bát Phương này là chỗ nào chứ? Tô Tô gật đầu, cầm một miếng dưa đưa anh Bì, dặn dò, “Anh nói ý này với Phương Thúc Ế, bảo anh ta sắp xếp chỗ khác cho Kiều Tư. Không thì đưa con anh ta về Xuân thành cùng Kiều Tư luôn. Nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Bát Phương của chúng ta không giữ cậu chủ lớn như anh ta.”
“Mai Thắng Nam đồng ý không?” Anh Bì thắc mắc, anh đón miếng dưa Tô Tô đưa, cắn một miếng rồi nói tiếp, “Tôi thấy Mai Thắng Nam chưa điều tra mười tám đời tổ tông của Phương Thúc Ế, chắc vẫn chưa hết hứng thú đâu. Nếu Phương Thúc Ế đi rồi, Mai Thắng Nam sẽ đi cùng anh ta chứ?”
“Đối với Mai Thắng Nam, thôn Bát Phương này quá nhỏ.”
Có thể… Tô Tô cho rằng Mai Thắng Nam sẽ đi cùng Phương Thúc Ế. Nói thật, thôn Bát Phương này quá đơn điệu, tổ chức không phức tạp, không thích hợp với người như Mai Thắng Nam. Võ đài của cô ấy không phải ở thôn Bát Phương, trong thôn Bát Phương, Mai Thắng Nam không có đất dụng võ nên Tô Tô mới nghĩ nếu Mai Thắng Nam muốn đi cô cũng không buồn.
Vì thế, thời gian vẫn còn dài mà.
Tô Tô nhìn xa xăm, dù cô không nỡ xa Mai Thắng Nam, nhưng mỗi người một chí hướng, cô không thể sống cuộc sống xa hoa trụy lạc như của Mai Thắng Nam, Mai Thắng Nam cũng không thể sống những năm tháng bình lặng, ngọt ngào nơi núi non nông thôn được. Vì thế dù Tô Tô không nỡ xa Mai Thắng Nam nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của Mai Thắng Nam.
Nào biết, lúc anh Bì đi tìm Phương Thúc Ế, định từ chối cho Kiều Tư quay lại thì Phương Thúc Ế chẳng nói đi, cũng không nói sẽ cho Kiều Tư quay lại mà tặng hai hòm tinh hạch lớn cho Tô Tô, vô cùng khách khí nói:
“Nghe nói, Xuân thành sắp bị biển zombie tấn công, những người khác tôi không quan tâm nhưng Tô Tô à, cô có thể nể mặt tôi một chút, nhận mấy người Kiều Tư được không. Cho họ tạm lánh qua đợt nạn này, người ta có câu ra ngoài phải dựa vào bạn bè, tôi và cô kết bạn với nhau đi. Cô cho tôi nợ cô một món nợ tình cảm, sau này tôi sẽ báo đáp cô.”
Nhìn thấy hai thùng tinh hạch lớn ở trong sân, Tô Tô nghiêm mặt không nói câu nào. Cô cảm thấy hơi bực bội, rõ ràng trước đây cô đã nói không cho những người rời đi quay về thôn Bát Phương. Phương Thúc Ế muốn Kiều Tư quay về, còn tặng cô hai thùng tinh hạch. Đây là hối lộ, hối lộ một cách trắng trợn!
Cô chợt thay đổi suy nghĩ, nhìn Phương Thúc Ế hỏi một cách đột ngột, “Chuyên cơ anh cử đi đã tìm thấy Kiều Tư rồi sao?”
“Đúng thế, tìm thấy rồi.”
Phương Thúc Ế hơi cau mày, anh ta thấy chuyện này hơi phiền phức. Anh cảm thấy phiền không phải vì thái độ của Tô Tô, mà vì Kiều Tư không biết điều. Vì Kiều Tư không biết điều làm cho anh ta vừa phải cử chuyên cơ đi tìm người, vừa phải tặng Tô Tô tinh hạch. Chỉ vì đón Kiều Tư về mà cử rất nhiều người đi giết zombie, thiệt hại không biết bao nhiêu dị năng giả.
Tô Tô ưỡn bụng đi vài bước trong sân, suy nghĩ một lúc rồi nói với Phương Thúc Ế, “Thế này đi, hai thùng tinh hạch này anh cứ để đây, tôi nhận. Nhưng mà tôi có thêm vào điều kiện, anh xem người già trẻ nhỏ thôn chúng tôi đều thiếu thuốc. Nói thế nào Xuân thành cũng nhiều đồ hơn ở nơi thôn sơn cùng cốc của chúng tôi. Anh xem tặng chúng tôi chút dụng cụ y tế và thuốc men như thuốc dưỡng thai, lồng ấp trẻ con…v.v, thế nào?”
“Cái gì???” Tô Tô trợn tròn mắt ngạc nhiên, trước khi thay đổi về dáng vẻ mệt mỏi, cô nhìn khuôn mặt vui vẻ của Mai Thắng Nam, “Đây mà là tin tốt?”
“Đương nhiên, cô có cơ hội chèn ép cô ta, sao không phải là tin tốt chứ?”
“Ai chèn ép ai? Tôi với Kiều Tư?!”
Cô vừa hỏi xong, Mai Thắng Nam cười tươi tắn, cô ta thong thả đứng dậy, đi đi lại lại trước mặt Tô Tô, phủi bụi đất trên quần áo, nói:
“Hiện giờ tôi và Phương Thúc Ế cũng coi như là nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn có hứng thú với tôi, tôi cũng có hứng thú với hắn. Có khi nào Kiều Tư quay về sẽ chèn ép tôi đến mức cô ta sống tôi chết không? Nên trước mắt tôi cứ báo cô trước một tiếng để chuẩn bị, nếu không cẩn thận liên lụy đến người vô tội, tôi cứ xin lỗi trước.”
“Được rồi. Mai à, cô muốn tôi giúp cô cái gì?”
Thực ra chuyện này Tô Tô vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng cô thấy dáng vẻ hừng hực chiến đấu như một nữ tướng sắp bước vào trận chiến. Tô Tô cảm thấy, đây mới chính là chiến trường của Mai Thắng Nam. Là một người bạn, hiện giờ cô và Mai Thắng Nam cũng tạm coi là bạn rồi, có phải nên cổ vũ Mai Thắng Nam một chút không?
“Không cần phải làm gì, cô cũng không làm được đâu.”
Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô bụng to lùm lùm mà còn không biết thân biết phận muốn giúp cô, cô ta vẫy tay ghét bỏ, sau đó thấy Tô Tô cười nói:
“Cô không cần tôi giúp cũng không sao. Chỉ có lúc đám người này bỏ đi tôi đã từng nói, bọn họ muốn đi thì dễ còn muốn quay lại, thôn Bát Phương này không nhận ai cả, dù thế nào đi nữa!”
Nói đến lý do vì sao nhóm Kiều Tư muốn về, cũng vì Phương Thúc Ế từng nói sẽ cử người đi tìm Kiều Tư. Phương Thúc Ế muốn tìm Kiều Tư là chuyện của hai người bọn họ, Tô Tô không quan tâm. Nhưng lúc đầu cô đã bảo anh Bì lưu lại vân tay là có ý về sau nếu những người này quay lại, thôn Bát Phương sẽ không nhận.
Sau khi Phương Thúc Ế đến đây, cử người đến Xuân thành tìm mới phát hiện đám người của Kiều Tư đang loay hoay bị bao vây trong biển zombie. Bọn họ tưởng rời khỏi biển giòi ở thôn Bát Phương vòng lên phía Bắc là có thể đến Xuân thành, chẳng ngờ biển zombie ngày càng rộng, đuổi kịp bọn họ.
Tô Tô tưởng sau khi Phương Thúc Ế tìm được Kiều Tư sẽ đưa cô ta đến Xuân thành, cuối cùng lại là đưa cô ta về? Vì thế người mà Phương Thúc Ế cử đi toàn những người ôm ý chí mạnh mẽ, đến Xuân thành liều chết cũng phải về cùng với Kiều Tư.
Nói đến điểm này, Tô Tô cho rằng cô nhất định phải tỏ rõ lập trường của cô với Phương Thúc Ế, những người rời khỏi thôn Bát Phương, cô nói không nhận thì sẽ không nhận!
Chuyện này không liên quan gì đến Mai Thắng Nam mà liên quan đến thôn Bát Phương, thôn Bát Phương của cô muốn đi thì đi, muốn ở lại là ở lại sao?
Mai Thắng Nam cười, hận thù giữa Tô Tô và đám người muốn bỏ đi ban đầu không liên quan gì đến Mai Thắng Nam, cô ta chỉ lo phần sau khi Kiều Tư vào thôn Bát Phương. Nếu Kiều Tư đến cả bản lĩnh vào thôn Bát Phương cũng không có thì không có tính thách thức chút nào.
Chờ sau khi Mai Thắng Nam đi, Tô Tô nhấn mạnh ý muốn của mình cho anh Bì nghe, rồi thuật lại những lời Mai Thắng Nam nói. Anh Bì lơ mơ gật đầu, đứng trước mặt Tô Tô mắng:
“Những người lần trước đi cùng Kiều Tư, giờ còn mặt dày về cùng nhau sao? Chỗ chúng ta không phải nơi lánh nạn, nói đến là đến, bảo đi là đi. Không nhận, chúng ta không nhận ai hết.”
“Tôi cũng có ý đó. Hôm nay đám người này thấy thôn Bát Phương nguy hiểm nên đi, ngày mai bên ngoài nguy hiểm hơn nên quay lại, chúng coi thôn Bát Phương này là chỗ nào chứ? Tô Tô gật đầu, cầm một miếng dưa đưa anh Bì, dặn dò, “Anh nói ý này với Phương Thúc Ế, bảo anh ta sắp xếp chỗ khác cho Kiều Tư. Không thì đưa con anh ta về Xuân thành cùng Kiều Tư luôn. Nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Bát Phương của chúng ta không giữ cậu chủ lớn như anh ta.”
“Mai Thắng Nam đồng ý không?” Anh Bì thắc mắc, anh đón miếng dưa Tô Tô đưa, cắn một miếng rồi nói tiếp, “Tôi thấy Mai Thắng Nam chưa điều tra mười tám đời tổ tông của Phương Thúc Ế, chắc vẫn chưa hết hứng thú đâu. Nếu Phương Thúc Ế đi rồi, Mai Thắng Nam sẽ đi cùng anh ta chứ?”
“Đối với Mai Thắng Nam, thôn Bát Phương này quá nhỏ.”
Có thể… Tô Tô cho rằng Mai Thắng Nam sẽ đi cùng Phương Thúc Ế. Nói thật, thôn Bát Phương này quá đơn điệu, tổ chức không phức tạp, không thích hợp với người như Mai Thắng Nam. Võ đài của cô ấy không phải ở thôn Bát Phương, trong thôn Bát Phương, Mai Thắng Nam không có đất dụng võ nên Tô Tô mới nghĩ nếu Mai Thắng Nam muốn đi cô cũng không buồn.
Vì thế, thời gian vẫn còn dài mà.
Tô Tô nhìn xa xăm, dù cô không nỡ xa Mai Thắng Nam, nhưng mỗi người một chí hướng, cô không thể sống cuộc sống xa hoa trụy lạc như của Mai Thắng Nam, Mai Thắng Nam cũng không thể sống những năm tháng bình lặng, ngọt ngào nơi núi non nông thôn được. Vì thế dù Tô Tô không nỡ xa Mai Thắng Nam nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của Mai Thắng Nam.
Nào biết, lúc anh Bì đi tìm Phương Thúc Ế, định từ chối cho Kiều Tư quay lại thì Phương Thúc Ế chẳng nói đi, cũng không nói sẽ cho Kiều Tư quay lại mà tặng hai hòm tinh hạch lớn cho Tô Tô, vô cùng khách khí nói:
“Nghe nói, Xuân thành sắp bị biển zombie tấn công, những người khác tôi không quan tâm nhưng Tô Tô à, cô có thể nể mặt tôi một chút, nhận mấy người Kiều Tư được không. Cho họ tạm lánh qua đợt nạn này, người ta có câu ra ngoài phải dựa vào bạn bè, tôi và cô kết bạn với nhau đi. Cô cho tôi nợ cô một món nợ tình cảm, sau này tôi sẽ báo đáp cô.”
Nhìn thấy hai thùng tinh hạch lớn ở trong sân, Tô Tô nghiêm mặt không nói câu nào. Cô cảm thấy hơi bực bội, rõ ràng trước đây cô đã nói không cho những người rời đi quay về thôn Bát Phương. Phương Thúc Ế muốn Kiều Tư quay về, còn tặng cô hai thùng tinh hạch. Đây là hối lộ, hối lộ một cách trắng trợn!
Cô chợt thay đổi suy nghĩ, nhìn Phương Thúc Ế hỏi một cách đột ngột, “Chuyên cơ anh cử đi đã tìm thấy Kiều Tư rồi sao?”
“Đúng thế, tìm thấy rồi.”
Phương Thúc Ế hơi cau mày, anh ta thấy chuyện này hơi phiền phức. Anh cảm thấy phiền không phải vì thái độ của Tô Tô, mà vì Kiều Tư không biết điều. Vì Kiều Tư không biết điều làm cho anh ta vừa phải cử chuyên cơ đi tìm người, vừa phải tặng Tô Tô tinh hạch. Chỉ vì đón Kiều Tư về mà cử rất nhiều người đi giết zombie, thiệt hại không biết bao nhiêu dị năng giả.
Tô Tô ưỡn bụng đi vài bước trong sân, suy nghĩ một lúc rồi nói với Phương Thúc Ế, “Thế này đi, hai thùng tinh hạch này anh cứ để đây, tôi nhận. Nhưng mà tôi có thêm vào điều kiện, anh xem người già trẻ nhỏ thôn chúng tôi đều thiếu thuốc. Nói thế nào Xuân thành cũng nhiều đồ hơn ở nơi thôn sơn cùng cốc của chúng tôi. Anh xem tặng chúng tôi chút dụng cụ y tế và thuốc men như thuốc dưỡng thai, lồng ấp trẻ con…v.v, thế nào?”
/706
|