Tô Tô không thèm nhìn, vung tay ném một đường dị năng băng màu bạc qua, đóng băng xúc tu đỏ lòm của con giòi kia. Đường dị năng băng cợt biến thành một sợi xích băng, trực tiếp rút lấy tinh hạch trong đầu nó.
Phía sau tường đất, con giòi kia đang chuẩn bị quẫy đuôi đập vào tường, nhưng trong nháy mắt thân thể màu trắng nặng trịch của nó rũ xuống, treo trên trường.
“Giòi cấp hai!”
Tô Tô nhắm nhìn viên tinh hạch hình thoi trong tay mình, cười mỉa mai. Cô giơ tay lên, một lớp băng xuất hiện, phủ kín tường đất. Lớp băng cứng trắng xóa lan ra, nhanh chóng lấp đầy chỗ tường bị con giòi kia đâm thủng.
Sau đó, xung quanh Tô Tô xuất hiện mười người nước, trên tay mỗi người đều cầm một con dao băng. Tô Tô khẽ phất tay, cả mười người tản ra chạy theo mười hướng, đi tìm những con nhộng phá hỏng tường.
Giờ cô đang mang thai, cũng không dám dùng quá nhiều dị năng, cho nên mặc dù đã là dị năng giả cấp bốn nhưng Tô Tô vẫn quyết định kiềm chế một chút. Tạm thời mười người nước đi thám thính tình hình, sau đó lại phủ băng lấp kín chỗ tường bị phá.
Sau khi người nước đi thăm dò, Tô Tô thở hổn hển, quay người nhìn Trạc Thế Giai đang mặt mày lo âu ngồi trên ghế đá. Cô đi đến, khẽ vỗ vai Trạc Thế Giai, an ủi nói:
“Không sao rồi. Đi thôi! Có lẽ mọi người đã rút lui hết rồi, vừa kịp cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về sơn trang Bát Phương.”
“Cháu thì sao?”
Trạc Thế Giai đeo hòm thuốc đứng dậy, nhíu mày nhìn Tô Tô. Tuy cô phải dưỡng thai yếu nhưng Tô Tô cũng là một sản phụ sắp chuyển dạ. Bây giờ cả hai người đều không chịu được vất vả.
Tô Tô không nói gì, dẫn Trạc Thế Giai đi về khu đất trống đầu thôn, định sắp xếp cho Trạc Thế Giai đi theo người của đội nữ tự cường đến sơn trang Bát Phương, nhưng thấy ở đó vẫn còn hai chiếc xe đang đỗ, cha mẹ cô và Lý Tiểu Vũ đang đứng bên xe. Thấy Tô Tô đi ra từ khe hở giữa hai căn biệt thự, nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt đầy lo lắng của mẹ Tô, sau đó bà mắng to:
“Con đi đâu thế hả? Làm mẹ lo chết đi được. Đúng là đứa con gái vô lo mà, đã sắp sinh rồi còn khiến cha mẹ lo lắng như vậy. Sau này con làm mẹ thế nào hả?”
“Mẹ…” Vốn Tô Tô muốn nói, mẹ và cha con sao vẫn còn ở đây, sao không cùng Lý Tiểu Vũ đi đi? Nhưng nghĩ lại, cô đang ở đây, cha mẹ cô sao có thể rời đi một mình được?
Đây mới chính là cha mẹ!
Không chỉ cha Tô, mẹ Tô, Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không rời đi mà còn rất rất nhiều người cũng không rời đi, trong đó có cả những người tàn tật cụt chân cụt tay.
Chỉ có người già và trẻ con rời đi, Diệp Dục đang nóng như lò than cũng được đưa lên sơn trang Bát Phương. Những người có năng lực hành động, còn chút sức lực đều hăng hái khẩn trương làm công tác chuẩn bị.
Ở phía xa, anh Bì và đàn em của anh ta đang xách những thùng mỡ gà. Mỗi người vác một cái thang trên vai, đang chuẩn bị đi đến cổng thôn. Lúc đi qua Tô Tô, anh Bì chào vội cô một câu. Tô Tô khẽ gật đầu, cô vừa quay đầu lại đã thấy một đám đàn ông, tay ôm củi khô, chạy theo phía sau nhóm người anh Bì.
Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cùng nhóm y tá thì chuẩn bị các hòm thuốc. Bọn họ chia thành hai tốp. Hai y tá lên sơn trang Bát Phương chăm sóc người nhà và trẻ nhỏ. Những người khác bao gồm cả Quân Tửu thì ở trong thôn Bát Phương đợi lệnh.
Trên vọng gác, có người chỉ về vị trí phía trước ra hiệu ở đó không có giòi lớn. Đám thanh niên liền vác thang chạy đến chỗ đó, bắc thang lên tường, ném mỡ gà ra bên ngoài. Đám đàn ông phía sau họ sớm đã bắt đầu đốt củi trong tay. Không lâu sau, bên ngoài thôn Bát Phương bốc cháy bùng bùng.
Trên bãi đất trống, Tô Tô đứng im tại chỗ, bỗng nhiên cảm ứng được một trong số những người nước đã tìm được một con giòi lớn. Con giòi đó to như cái thùng nước, đã đâm thủng tường rào, đang dạo chơi trong thôn Bát Phương không một bóng người.
“Cha mẹ, hai người lên xe trước đi, trốn trên xe đừng ra ngoài.”
Tô Tô dặn dò xong, quay người, đứng im nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của một con giòi trắng. Bởi vì nó cách người nước của cô khá xa nên hình ảnh không rõ nét, nhưng đủ để cô sai người nước xông lên giết nó.
Một dị năng cấp bốn đối phó với một con giòi biến dị cấp hai căn bản không phải là một chuyện khó. Nhưng bây giờ Tô Tô điều khiển người nước từ xa, người nước không thể sử dụng dị năng nước băng được, chỉ có thể tấn công vật lý, cũng chỉ có thể dùng dao băng chém con giòi kia.
Một dao chém xuống, chém rụng phần eo con giòi. Nó bị đau, uốn cong phần đầu và phần đuôi, quấn lấy người nước của Tô Tô. Xúc tu đỏ lòm quật đến, suýt nữa đập tan người nước của Tô Tô.
Tô Tô nhắm mắt, trong lòng tức giận, dứt khoát biến người nước thành một con rắn nước to lớn, quấn trọn con giòi cấp hai kia lại. Con giòi kia đã bị lập tức giãy giụa, uốn éo trên mặt đất. Mặc dù nó là nhộng biến dị nhưng cũng vẫn cần hô hấp qua da. Tô Tô dùng rắn băng quấn kín người nó, chặt đứt hô hấp của nó, nó cũng sẽ chết vì ngạt thở.
Uốn éo giãy giụa một hồi ước chừng tầm khoảng mười phút, con giòi cấp hai kia đã chết ngạt trong lớp nước. Mà trong khoảng mười phút này, mấy người nước còn lại của Tô Tô cũng tìm thấy mấy con giòi cỡ trung. Cô cũng dùng cách thức như vậy, dùng nước dìm chết chúng.
Dùng nước dìm chết chúng đỡ tốn sức và thời gian hơn biến ra người băng, cầm dao băng chém giòi.
Giải quyết xong những con giòi xông vào trong thôn là đến việc lấp kín các lỗ hổng trên tường đất. Khi Tô Tô đang đợi tích tụ dị năng để xây dựng một tường băng khổng lồ, tu sửa tường đất bị phá nát thì bên ngoài cổng thôn Bát Phương bỗng bốc lên sương mù dày đặc.
Người trên vọng gác ra sức gõ chiêng đồng, có người nhoài người ra hô to, “Tô Tô, Thư Sinh phía trước bị che rồi, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.”
Đương nhiên là như thế rồi, sương mù cả Thư Sinh che phủ thôn Bát Phương, khiến cho những con giòi điên cuồng kia sẽ không xông về phía thôn Bát Phương. Nhưng sương mù này cũng quá dày đặc rồi, đầu thôn trắng xóa một màu, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Xem ra, dị năng của Thư Sinh thăng cấp rồi?
Đám người sống sót bên ngoài, có người trốn trong xác nhộng, những người không trốn vào trong được, bám chặt vào cửa sắt dày của thôn Bát Phương, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những con giòi to đang bò đến trên mặt đất. Đúng vào lúc này, sương mù của Thư Sinh đã cứu bọn họ.
Phía sau tường đất, con giòi kia đang chuẩn bị quẫy đuôi đập vào tường, nhưng trong nháy mắt thân thể màu trắng nặng trịch của nó rũ xuống, treo trên trường.
“Giòi cấp hai!”
Tô Tô nhắm nhìn viên tinh hạch hình thoi trong tay mình, cười mỉa mai. Cô giơ tay lên, một lớp băng xuất hiện, phủ kín tường đất. Lớp băng cứng trắng xóa lan ra, nhanh chóng lấp đầy chỗ tường bị con giòi kia đâm thủng.
Sau đó, xung quanh Tô Tô xuất hiện mười người nước, trên tay mỗi người đều cầm một con dao băng. Tô Tô khẽ phất tay, cả mười người tản ra chạy theo mười hướng, đi tìm những con nhộng phá hỏng tường.
Giờ cô đang mang thai, cũng không dám dùng quá nhiều dị năng, cho nên mặc dù đã là dị năng giả cấp bốn nhưng Tô Tô vẫn quyết định kiềm chế một chút. Tạm thời mười người nước đi thám thính tình hình, sau đó lại phủ băng lấp kín chỗ tường bị phá.
Sau khi người nước đi thăm dò, Tô Tô thở hổn hển, quay người nhìn Trạc Thế Giai đang mặt mày lo âu ngồi trên ghế đá. Cô đi đến, khẽ vỗ vai Trạc Thế Giai, an ủi nói:
“Không sao rồi. Đi thôi! Có lẽ mọi người đã rút lui hết rồi, vừa kịp cô bắt chuyến xe buýt cuối cùng về sơn trang Bát Phương.”
“Cháu thì sao?”
Trạc Thế Giai đeo hòm thuốc đứng dậy, nhíu mày nhìn Tô Tô. Tuy cô phải dưỡng thai yếu nhưng Tô Tô cũng là một sản phụ sắp chuyển dạ. Bây giờ cả hai người đều không chịu được vất vả.
Tô Tô không nói gì, dẫn Trạc Thế Giai đi về khu đất trống đầu thôn, định sắp xếp cho Trạc Thế Giai đi theo người của đội nữ tự cường đến sơn trang Bát Phương, nhưng thấy ở đó vẫn còn hai chiếc xe đang đỗ, cha mẹ cô và Lý Tiểu Vũ đang đứng bên xe. Thấy Tô Tô đi ra từ khe hở giữa hai căn biệt thự, nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt đầy lo lắng của mẹ Tô, sau đó bà mắng to:
“Con đi đâu thế hả? Làm mẹ lo chết đi được. Đúng là đứa con gái vô lo mà, đã sắp sinh rồi còn khiến cha mẹ lo lắng như vậy. Sau này con làm mẹ thế nào hả?”
“Mẹ…” Vốn Tô Tô muốn nói, mẹ và cha con sao vẫn còn ở đây, sao không cùng Lý Tiểu Vũ đi đi? Nhưng nghĩ lại, cô đang ở đây, cha mẹ cô sao có thể rời đi một mình được?
Đây mới chính là cha mẹ!
Không chỉ cha Tô, mẹ Tô, Lý Tiểu Vũ, Trạc Thế Giai không rời đi mà còn rất rất nhiều người cũng không rời đi, trong đó có cả những người tàn tật cụt chân cụt tay.
Chỉ có người già và trẻ con rời đi, Diệp Dục đang nóng như lò than cũng được đưa lên sơn trang Bát Phương. Những người có năng lực hành động, còn chút sức lực đều hăng hái khẩn trương làm công tác chuẩn bị.
Ở phía xa, anh Bì và đàn em của anh ta đang xách những thùng mỡ gà. Mỗi người vác một cái thang trên vai, đang chuẩn bị đi đến cổng thôn. Lúc đi qua Tô Tô, anh Bì chào vội cô một câu. Tô Tô khẽ gật đầu, cô vừa quay đầu lại đã thấy một đám đàn ông, tay ôm củi khô, chạy theo phía sau nhóm người anh Bì.
Quân Tửu và Lương Tiểu Kỳ cùng nhóm y tá thì chuẩn bị các hòm thuốc. Bọn họ chia thành hai tốp. Hai y tá lên sơn trang Bát Phương chăm sóc người nhà và trẻ nhỏ. Những người khác bao gồm cả Quân Tửu thì ở trong thôn Bát Phương đợi lệnh.
Trên vọng gác, có người chỉ về vị trí phía trước ra hiệu ở đó không có giòi lớn. Đám thanh niên liền vác thang chạy đến chỗ đó, bắc thang lên tường, ném mỡ gà ra bên ngoài. Đám đàn ông phía sau họ sớm đã bắt đầu đốt củi trong tay. Không lâu sau, bên ngoài thôn Bát Phương bốc cháy bùng bùng.
Trên bãi đất trống, Tô Tô đứng im tại chỗ, bỗng nhiên cảm ứng được một trong số những người nước đã tìm được một con giòi lớn. Con giòi đó to như cái thùng nước, đã đâm thủng tường rào, đang dạo chơi trong thôn Bát Phương không một bóng người.
“Cha mẹ, hai người lên xe trước đi, trốn trên xe đừng ra ngoài.”
Tô Tô dặn dò xong, quay người, đứng im nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của một con giòi trắng. Bởi vì nó cách người nước của cô khá xa nên hình ảnh không rõ nét, nhưng đủ để cô sai người nước xông lên giết nó.
Một dị năng cấp bốn đối phó với một con giòi biến dị cấp hai căn bản không phải là một chuyện khó. Nhưng bây giờ Tô Tô điều khiển người nước từ xa, người nước không thể sử dụng dị năng nước băng được, chỉ có thể tấn công vật lý, cũng chỉ có thể dùng dao băng chém con giòi kia.
Một dao chém xuống, chém rụng phần eo con giòi. Nó bị đau, uốn cong phần đầu và phần đuôi, quấn lấy người nước của Tô Tô. Xúc tu đỏ lòm quật đến, suýt nữa đập tan người nước của Tô Tô.
Tô Tô nhắm mắt, trong lòng tức giận, dứt khoát biến người nước thành một con rắn nước to lớn, quấn trọn con giòi cấp hai kia lại. Con giòi kia đã bị lập tức giãy giụa, uốn éo trên mặt đất. Mặc dù nó là nhộng biến dị nhưng cũng vẫn cần hô hấp qua da. Tô Tô dùng rắn băng quấn kín người nó, chặt đứt hô hấp của nó, nó cũng sẽ chết vì ngạt thở.
Uốn éo giãy giụa một hồi ước chừng tầm khoảng mười phút, con giòi cấp hai kia đã chết ngạt trong lớp nước. Mà trong khoảng mười phút này, mấy người nước còn lại của Tô Tô cũng tìm thấy mấy con giòi cỡ trung. Cô cũng dùng cách thức như vậy, dùng nước dìm chết chúng.
Dùng nước dìm chết chúng đỡ tốn sức và thời gian hơn biến ra người băng, cầm dao băng chém giòi.
Giải quyết xong những con giòi xông vào trong thôn là đến việc lấp kín các lỗ hổng trên tường đất. Khi Tô Tô đang đợi tích tụ dị năng để xây dựng một tường băng khổng lồ, tu sửa tường đất bị phá nát thì bên ngoài cổng thôn Bát Phương bỗng bốc lên sương mù dày đặc.
Người trên vọng gác ra sức gõ chiêng đồng, có người nhoài người ra hô to, “Tô Tô, Thư Sinh phía trước bị che rồi, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.”
Đương nhiên là như thế rồi, sương mù cả Thư Sinh che phủ thôn Bát Phương, khiến cho những con giòi điên cuồng kia sẽ không xông về phía thôn Bát Phương. Nhưng sương mù này cũng quá dày đặc rồi, đầu thôn trắng xóa một màu, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Xem ra, dị năng của Thư Sinh thăng cấp rồi?
Đám người sống sót bên ngoài, có người trốn trong xác nhộng, những người không trốn vào trong được, bám chặt vào cửa sắt dày của thôn Bát Phương, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những con giòi to đang bò đến trên mặt đất. Đúng vào lúc này, sương mù của Thư Sinh đã cứu bọn họ.
/706
|