TV đang chiếu chương trình thời sự trực tiếp, một nữ MC đang đứng trên con phố hỗn loạn, đưa tin tại hiện trường. Sau cô ấy là mấy con zombie xiêu vẹo, chậm chạp đang cắn người xung quanh. Phố xá rất ồn ào, có người sợ quá ngất luôn, có người ngây ra như phỗng, có người nhìn một hồi rồi run rẩy bỏ chạy, có người còn dám đứng cạnh chụp ảnh đăng weibo.
“Lắm trò, chậm như thế còn không chạy được?!”
Tô Tô đứng ở trên cầu thang, trên đầu quấn một cái khăn lông khô, khinh khi nhìn những người bị cắn. 80% dân số toàn cầu sẽ trở thành zombie, 20% còn lại có người bị cắn trở thành zombie hay dị năng giả còn phải xem khả năng vượt qua nỗi sợ hãi của họ.
Có gì mà phải sợ? Tô Tô cân cả đàn zombie loại này!
“Á!!!”
Mẹ Tô đột nhiên thét lên chói tai, cha Tô đang ngồi trên ghế sofa cũng bị phóng viên làm cho thót tim giật phất dậy. Cô phóng viên kia đang làm chương trình truyền hình Gặp Nhau Cuối Năm ở đâu đó, bỗng dưng phát hiện đằng sau không ổn, vừa quay đầu lại thì một con zombie từ bên cạnh ống kính há mồm nhào ra cắn vào cổ cô ngay trước mắt toàn bộ người xem cả nước. Máu đỏ tươi bắng tung tóe lên ống kính camera.
Gần như cùng khoảnh khắc đó, Tô Tô đứng trên bậc cầu thang lắng tai nghe những âm thanh la hét liên tiếp từ phía chân trời xa xa. Cô mỉm cười, hai tay xoa mái tóc ướt trên đầu, nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cha mẹ, vui vẻ nói:
“Cha mẹ, chào mừng, đến, với, tận, thế!!! Làm đồ ăn cho con đi, con đưa hai người ra ngoài đánh quái thăng cấp.”
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn pha lê xa hoa, cha mẹ cô giống như trẻ con không hiểu chuyện vậy. Bọn họ quay đầu nhìn Tô Tô rồi bắt đầu thảo luận, không để ý đến cô nữa.
Cha Tô dỗ dành mẹ Tô:
“Yên tâm đi, gần đây chúng ta ít ra ngoài. Đây chỉ là hiện tượng hiếm có, chỗ đưa tin thời sự với chỗ này của chúng ta cách nhau mấy chục km cơ.”
Mẹ Tô an ủi cha Tô:
“An ninh trật tự của Tương thành vẫn rất tốt, bạo loạn sẽ không dễ dàng xuất hiện.”
Không ai để ý, Tô Tô nhàm chán nhún vai, tự mình đi vào bếp nấu mì ăn. Một lúc sau mẹ Tô đi vào, vừa giúp cô rán trứng gà, vừa dặn dò:
“Vừa rồi thời sự có đưa tin, gần đây lại có virus cảm cúm gì đó, người dẫn chương trình kêu gọi mọi người đợi ở nơi an toàn, đừng ra ngoài chờ chính phủ đến cứu. “
“Ai rảnh đến mức đi tuyên truyền thông tin này thế ạ?!”
Tô Tô khịt mũi khinh bỉ, bưng bát mì trước mặt, ngồi ở bàn ăn chờ trứng gà của mẹ Tô. Cô chẳng thèm quan tâm đến tin thời sự. Chờ cha mẹ ngủ, một mình cô mang Tiểu Ái đi ra ngoài đánh quái vật, cho hai người bọn họ mấy ngày tiếp nhận hiện thực.
Lúc này, cha Tô vẫn còn ngồi trên ghế sofa, vò đầu bứt tai lướt tin tức trên điện thoại di động. Dường như mọi nơi trên cả nước đều có bạo động, ngay cả Tương thành cũng có. Tại top một tin tức Tương thành của weibo, trong vài giờ gần nhất đều là sự kiện cắn người.
Ông hơi mất bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi tra số điện thoại của Diệp Dục trong danh bạ điện thoại di động. Người ta là quân nhân, còn là một quân nhân có năng lực không nhỏ. Cha Tô bản thân là trụ cột gia đình, đương nhiên phải tìm kiếm sự che chở ổn thỏa cho cái nhà này.
Đã lâu không ai liên hệ với Diệp Dục, không ngờ cha Tô gọi. Diệp Dục nhận cuộc gọi, chỉ nghe thấy tiếng anh cười hì hì:
“Bác trai tìm cháu ạ?”
“Đúng vậy, tiểu Diệp, cháu xem tin tức đi!”
“Tin tức gì ạ?”
“Tin tức khắp nơi toàn sự kiện bọn điên cắn người, người dẫn chương trình còn kêu gọi mọi người đừng ra ngoài, đợi chi viện của chính phủ.”
“Có chuyện này sao? Điện thoại của cháu là điện thoại cục gạch không xem được tin tức.”
Diệp Dục vốn định giả vờ thoải mái, nghe mấy lời kể của cha Tô xong thì dần nghiêm túc hẳn Anh liếc nhìn bốn phía không còn con zombie nào để giết, lại nhìn đồng đội bên cạnh buồn chán ngồi lên trên thi thể zombie đánh poker Hồ Nam, dặn dò cha Tô:
“Không có chuyện gì đâu bác trai, bác cũng đừng ra ngoài, cháu lập tức sẽ dẫn người đến cứu mọi người. Nhất định đừng ra ngoài, bọn cháu có lẽ cần mấy ngày. Bác bảo Tô Tô và bác gái cũng kiên nhẫn một chút, đừng hoảng sợ, cần phải chờ bọn cháu chạy đến.”
Sau khi nghe lời hứa hẹn của cha Tô, Diệp Dục cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn, các đồng đội đang đánh poker đã đứng lên cả, ai ai cũng vui mừng sắp khóc, lưng đã đeo balo to đùng, tay cầm vũ khí tay xách đống túi chứa đồ đạc bọn họ lục soát được từ mấy khu phố.
Bọn họ là đội cảm tử trước tận thế, có nhiều kinh nghiệm đối phó với zombie hơn người thường. Cái chính là đợi tiếp nữa thì đồ đạc trong này cũng đã bị họ vơ vét hết, bên ngoài đã trở thành thiên đường cho zombie, không còn sợ lây nhiễm, bọn họ ở lại nữa làm gì?
“Mẹ nó, các ngươi lại nghe trộm điện thoại của ông đây!”
Diệp Dục tức giận đi tới đạp cho Hộ Pháp một cước, Hộ Pháp tung bay theo gió, nhẹ nhàng rơi xa xa trên mặt đất, xoay người lại bỉ ổi cười một tiếng ghê tởm chúng sinh:
“Ái chà chà, Diệp Dục có bản lĩnh thì đuổi theo ông nội chú xem!”
Nói xong, Hộ Pháp tung người bay qua hàng rào thép. Sau lưng, hai tay Diệp Dục xuất hiện hai đám lửa. Hai đám lửa này dường như có thể truy lùng, đuổi theo sát sau Hộ Pháp, vòng qua quảng trường, cuối cùng đâm vào lưới thép gai.
Chỗ tiếp xúc với lửa phát ra tiếng “lách tách,” hai cái lỗ lớn xuất hiện. Diệp Dục đằng sau Hộ Pháp cũng không hề ngạc nhiên, phi qua lỗ để ra ngoài.
Hộ Pháp đã bay qua hàng rào, đang đứng nhìn Diệp Dục. Mọi người đằng sau ồn ào huyên náo, các thành viên đội cảm tử với đủ kỹ năng kỳ lạ nhiều màu sắc, mỗi người đàn ông xách đủ loại túi - nylon có, da rắn - có nhảy qua cái lỗ, hí hửng như được về quê ăn Tết vậy, nhuộm lên màn đêm bi thương những sắc màu khác biệt.
Đúng thế, một hàng vây đơn giản thôi mà. Mặc dù là hàng rào dây thép gai có điện nhưng thật lâu trước cũng đã không giữ được “bầy khỉ” này. Bọn họ không ra ngoài là vì sợ mình mang virus tận thế, lây cho xã hội loài người, như bây giờ thì còn sợ gì nữa?!
“Lắm trò, chậm như thế còn không chạy được?!”
Tô Tô đứng ở trên cầu thang, trên đầu quấn một cái khăn lông khô, khinh khi nhìn những người bị cắn. 80% dân số toàn cầu sẽ trở thành zombie, 20% còn lại có người bị cắn trở thành zombie hay dị năng giả còn phải xem khả năng vượt qua nỗi sợ hãi của họ.
Có gì mà phải sợ? Tô Tô cân cả đàn zombie loại này!
“Á!!!”
Mẹ Tô đột nhiên thét lên chói tai, cha Tô đang ngồi trên ghế sofa cũng bị phóng viên làm cho thót tim giật phất dậy. Cô phóng viên kia đang làm chương trình truyền hình Gặp Nhau Cuối Năm ở đâu đó, bỗng dưng phát hiện đằng sau không ổn, vừa quay đầu lại thì một con zombie từ bên cạnh ống kính há mồm nhào ra cắn vào cổ cô ngay trước mắt toàn bộ người xem cả nước. Máu đỏ tươi bắng tung tóe lên ống kính camera.
Gần như cùng khoảnh khắc đó, Tô Tô đứng trên bậc cầu thang lắng tai nghe những âm thanh la hét liên tiếp từ phía chân trời xa xa. Cô mỉm cười, hai tay xoa mái tóc ướt trên đầu, nhìn bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cha mẹ, vui vẻ nói:
“Cha mẹ, chào mừng, đến, với, tận, thế!!! Làm đồ ăn cho con đi, con đưa hai người ra ngoài đánh quái thăng cấp.”
Dưới ánh sáng ấm áp của đèn pha lê xa hoa, cha mẹ cô giống như trẻ con không hiểu chuyện vậy. Bọn họ quay đầu nhìn Tô Tô rồi bắt đầu thảo luận, không để ý đến cô nữa.
Cha Tô dỗ dành mẹ Tô:
“Yên tâm đi, gần đây chúng ta ít ra ngoài. Đây chỉ là hiện tượng hiếm có, chỗ đưa tin thời sự với chỗ này của chúng ta cách nhau mấy chục km cơ.”
Mẹ Tô an ủi cha Tô:
“An ninh trật tự của Tương thành vẫn rất tốt, bạo loạn sẽ không dễ dàng xuất hiện.”
Không ai để ý, Tô Tô nhàm chán nhún vai, tự mình đi vào bếp nấu mì ăn. Một lúc sau mẹ Tô đi vào, vừa giúp cô rán trứng gà, vừa dặn dò:
“Vừa rồi thời sự có đưa tin, gần đây lại có virus cảm cúm gì đó, người dẫn chương trình kêu gọi mọi người đợi ở nơi an toàn, đừng ra ngoài chờ chính phủ đến cứu. “
“Ai rảnh đến mức đi tuyên truyền thông tin này thế ạ?!”
Tô Tô khịt mũi khinh bỉ, bưng bát mì trước mặt, ngồi ở bàn ăn chờ trứng gà của mẹ Tô. Cô chẳng thèm quan tâm đến tin thời sự. Chờ cha mẹ ngủ, một mình cô mang Tiểu Ái đi ra ngoài đánh quái vật, cho hai người bọn họ mấy ngày tiếp nhận hiện thực.
Lúc này, cha Tô vẫn còn ngồi trên ghế sofa, vò đầu bứt tai lướt tin tức trên điện thoại di động. Dường như mọi nơi trên cả nước đều có bạo động, ngay cả Tương thành cũng có. Tại top một tin tức Tương thành của weibo, trong vài giờ gần nhất đều là sự kiện cắn người.
Ông hơi mất bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi tra số điện thoại của Diệp Dục trong danh bạ điện thoại di động. Người ta là quân nhân, còn là một quân nhân có năng lực không nhỏ. Cha Tô bản thân là trụ cột gia đình, đương nhiên phải tìm kiếm sự che chở ổn thỏa cho cái nhà này.
Đã lâu không ai liên hệ với Diệp Dục, không ngờ cha Tô gọi. Diệp Dục nhận cuộc gọi, chỉ nghe thấy tiếng anh cười hì hì:
“Bác trai tìm cháu ạ?”
“Đúng vậy, tiểu Diệp, cháu xem tin tức đi!”
“Tin tức gì ạ?”
“Tin tức khắp nơi toàn sự kiện bọn điên cắn người, người dẫn chương trình còn kêu gọi mọi người đừng ra ngoài, đợi chi viện của chính phủ.”
“Có chuyện này sao? Điện thoại của cháu là điện thoại cục gạch không xem được tin tức.”
Diệp Dục vốn định giả vờ thoải mái, nghe mấy lời kể của cha Tô xong thì dần nghiêm túc hẳn Anh liếc nhìn bốn phía không còn con zombie nào để giết, lại nhìn đồng đội bên cạnh buồn chán ngồi lên trên thi thể zombie đánh poker Hồ Nam, dặn dò cha Tô:
“Không có chuyện gì đâu bác trai, bác cũng đừng ra ngoài, cháu lập tức sẽ dẫn người đến cứu mọi người. Nhất định đừng ra ngoài, bọn cháu có lẽ cần mấy ngày. Bác bảo Tô Tô và bác gái cũng kiên nhẫn một chút, đừng hoảng sợ, cần phải chờ bọn cháu chạy đến.”
Sau khi nghe lời hứa hẹn của cha Tô, Diệp Dục cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn, các đồng đội đang đánh poker đã đứng lên cả, ai ai cũng vui mừng sắp khóc, lưng đã đeo balo to đùng, tay cầm vũ khí tay xách đống túi chứa đồ đạc bọn họ lục soát được từ mấy khu phố.
Bọn họ là đội cảm tử trước tận thế, có nhiều kinh nghiệm đối phó với zombie hơn người thường. Cái chính là đợi tiếp nữa thì đồ đạc trong này cũng đã bị họ vơ vét hết, bên ngoài đã trở thành thiên đường cho zombie, không còn sợ lây nhiễm, bọn họ ở lại nữa làm gì?
“Mẹ nó, các ngươi lại nghe trộm điện thoại của ông đây!”
Diệp Dục tức giận đi tới đạp cho Hộ Pháp một cước, Hộ Pháp tung bay theo gió, nhẹ nhàng rơi xa xa trên mặt đất, xoay người lại bỉ ổi cười một tiếng ghê tởm chúng sinh:
“Ái chà chà, Diệp Dục có bản lĩnh thì đuổi theo ông nội chú xem!”
Nói xong, Hộ Pháp tung người bay qua hàng rào thép. Sau lưng, hai tay Diệp Dục xuất hiện hai đám lửa. Hai đám lửa này dường như có thể truy lùng, đuổi theo sát sau Hộ Pháp, vòng qua quảng trường, cuối cùng đâm vào lưới thép gai.
Chỗ tiếp xúc với lửa phát ra tiếng “lách tách,” hai cái lỗ lớn xuất hiện. Diệp Dục đằng sau Hộ Pháp cũng không hề ngạc nhiên, phi qua lỗ để ra ngoài.
Hộ Pháp đã bay qua hàng rào, đang đứng nhìn Diệp Dục. Mọi người đằng sau ồn ào huyên náo, các thành viên đội cảm tử với đủ kỹ năng kỳ lạ nhiều màu sắc, mỗi người đàn ông xách đủ loại túi - nylon có, da rắn - có nhảy qua cái lỗ, hí hửng như được về quê ăn Tết vậy, nhuộm lên màn đêm bi thương những sắc màu khác biệt.
Đúng thế, một hàng vây đơn giản thôi mà. Mặc dù là hàng rào dây thép gai có điện nhưng thật lâu trước cũng đã không giữ được “bầy khỉ” này. Bọn họ không ra ngoài là vì sợ mình mang virus tận thế, lây cho xã hội loài người, như bây giờ thì còn sợ gì nữa?!
/706
|