Tô Tô nói: “Thời buổi này, có loại dị năng có thể thay đổi dung mạo. Người có dị năng này rất hợp với mấy trò trộm gà trộm chó.”
Dị năng này không có tác dụng gì trong việc giết zombie, nhưng rất hợp với việc bị kẻ nào đó mạnh hơn bắt làm những chuyện mờ ám, không thể để người khác thấy. Giống như bây giờ, Tô Tô rõ ràng đã nhìn thấy Thư Sinh đi cùng với Diệp Dục, đi dọn căn cứ của Voldemort rồi. Giờ lại xuất hiện ở đâu ra, còn dẫn Trạc Thế Giai đi cùng, điều này chứng tỏ Thư Sinh đó chắc chắn là giả.
Trên mặt đất bằng phẳng, vốn ở đây là một cánh rừng nhỏ, nhưng vì mạt thế, để phòng dị năng hệ thổ của thôn Bát phương nên cây cối quanh thị trấn nhộng đa phần đều bị dọn sạch. Vì thế chiếc xe bọc thép đi một lúc đã đuổi theo xe của Trạc Thế Giai và “Thư Sinh”.
‘’Thư Sinh” thấy có người đuổi theo hắn, hắn càng điên cuồng đạp ga. Trạc Thế Giai ngồi đằng sau, cố gắng ngồi vững. Trong tốc độ điên cuồng của chiếc xe, Trạc Thế Giai nắm chặt hai tay nắm của xe ngồi phía trước, cố nhịn cơn đau từ bụng truyền lên, cố giữ bình tĩnh.
Trong chiếc xe bọc thép đang đuổi theo phía sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tới đằng sau Tiêu Dao, nhìn tình hình xung quanh rồi nói:
“Đừng đuổi nhanh quá, cẩn thận không chó cùng dứt giậu, đuổi đến chỗ bằng phẳng hơn rồi nói tiếp.”
Đường quá gồ ghề, Tô Tô sợ chiếc xe đằng trước đi nhanh quá sẽ bị lật. Người lái xe râu dài gật đầu nói: “Đằng trước là Tương thành rồi, đuổi hắn vào Tương thành đi. Các phế tích trong Tương thành nhiều, tôi thấy chiếc xe đó chỉ chịu được thêm một lúc nữa là tắt máy rồi.”
Vì nhóm của Tiêu Dao thường đến Tương thành giết nhộng mặt người, nên họ cũng biết cứ theo con đường này sẽ tới ngoại ô của Tương thành. Đi tiếp nữa sẽ đến gần biệt thự Quả Táo, con đường đó rất bằng phẳng, trên đường còn có nhiều vật nhọn, vừa vặn có thể đâm vào bánh xe phía trước.
Quả nhiên sau khi vào Tương thành, trên đường về biệt thự Quả Táo, chiếc xe bắt cóc Trạc Thế Giai đằng trước “bùm” vài tiếng, bánh xe bị nổ, xe tắt máy.
Hắn đang định nhảy xuống đằng sau xe bắt Trạc Thế Giai làm con tin thì Tô Tô trong xe bọc thép vẫy tay một cái, một lớp băng màu trắng xuất hiện trên đường, đóng băng chân của “Thư Sinh”. “Thư Sinh” chưa kịp cầm vũ khí nào có tính sát thương, thấy chiếc xe bọc thép dừng lại, hắn điên cuồng gào thét:
“Các ngươi chơi trò gì thế, Hộ Pháp sắp chết rồi, tôi đưa người phụ nữ của anh ấy đi gặp anh ấy lần cuối. Cứ trì hoãn thế này coi chừng Diệp Dục gọt đầu các ngươi.”
Từ trước tới giờ Thư Sinh chưa bao giờ tức giận đến mức nói những lời ngu xuẩn như thế. Bỗng nhiên, tất cả mọi người trong xe bọc thép đều tin đây là Thư Sinh giả. Tên Thư Sinh này giống như chó mất chủ, gặp ai cũng cắn, nào có phong thái của Thư Sinh?
Tô Tô ôm Tiểu Ái mở cửa xe đi xuống, nhìn tên Thư Sinh giả một cái rồi nói với Tiêu Dao: “Trói lại, đừng để hắn chết. Đợi Diệp Dục về hỏi cho rõ sau.”
Sau đó, cô chạy vội về phía trước xem Trạc Thế Giai ngồi phía sau, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ. Trạc Thế Giai đầu đầy mồ hôi, hay tay túm chặt lưng chế ô tô, khuôn mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Tô Tô, dưới mông cô ngồi đang chảy ra một loại chất lỏng nhớp nháp màu máu. Trạc Thế Giai yếu ớt nói với Tô Tô ngoài cửa:
“Tô Tô, chỉ sợ là cô sắp sinh rồi.”
“Hả?” Tô Tô giật mình, ngẩng đầu nhìn trái ngó phải, gọi người đàn ông râu dài trong nhóm của Tiêu Dao, anh ta là dị năng giả sức mạnh, cô nói: “Có thể giúp tôi một việc được không. Bạn tôi sắp sinh rồi, anh có thể giúp tôi bế cô ấy ra được không?”
Râu dài gật đầu, anh ta có vẻ là một người nhiệt tình. Anh ta mở cửa xe, khom lưng bế Trạc Thế Giai nhẹ nhàng ra ngoài. Nhưng vào đúng lúc này, khung cảnh toàn phế tích bỗng nhiên truyền tới một làn sóng, bốn phía xuất hiện rất nhiều giòi miệng đỏ.
“Không xong rồi, có người đang điều khiển lũ giòi!” Tô Tô giật mình, cô cảm nhận rất rõ năng lượng dị năng ở xung quanh, có người đang điều khiển lũ giòi này tấn công họ!
Thầy Tần trong nhóm của Tiêu Dao đốt lên một vòng lửa quanh nhóm của họ, nhưng không có tác dụng gì. Rất nhiều giòi từ trong các phế tích bò ra, dù một đợt giòi đã bị lửa thiêu chết nhưng nếu giòi ngày càng chồng chất, vòng lửa cũng không có tác dụng gì nhiều.
Trạc Thế Giai trong lòng râu dài cắn răng, kêu lên, cô gọi Tô Tô. Tô Tô ôm Tiểu Ái quay sang nhìn, hỏi: “Bác sĩ Trạc, giờ cô cần gì? Cô có thể cố đến khi quay về thôn Bát Phương không?”
“Không được, Tô Tô đứa trẻ này còn nhỏ quá, tôi sắp sinh rồi!”
“Vậy bây giờ chúng ta cần gì?”
Tô Tô cau mày, nhìn xung quanh một lượt. Chỗ này cách thôn Bát Phương khá xa, đi nhanh nhất cũng mất nửa tiếng. Theo cách nói của Trạc Thế Giai, nửa tiếng cô ấy cũng không thể cố được.
Nên đứa trẻ này chỉ có thể sinh ở bên ngoài!
“Cần kéo, nước nóng, một cái đệm sạch sẽ…”
Trạc Thế Giai cố chịu những cơn đau đớn, bình tĩnh dặn dò Tô Tô. Tô Tô cau mày ngày càng chặt, những thứ như dao, nước nóng thì cô có thể làm ra dễ dàng, nhưng đệm sạch thì đi đâu tìm đây?
Sau đó Tô Tô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính của biệt thự Quả Táo một cái, cô nói: “Được rồi, tôi có cách rồi. Không chỉ có đệm sạch mà còn có giường đẻ, có cả lồng kính!”
Nói xong, Tô Tô quay người vẫy tay một cái, tất cả khu đổ nát xung quanh đều đóng một lớp băng dày, lũ giòi chui ra từ các khe hở đó tạm thời không thể phá được băng dày của Tô Tô. Cô hướng dẫn râu dài bế Trạc Thế Giai lên xe, dùng băng tạo một con đường từ khu đổ nát này tới biệt thự Quả Táo.
Trước khi lên xe, Tô Tô trợn mắt cảnh cáo nhìn xung quanh, năng lượng dị năng xung quanh có thể thấy dị năng giả sai khiến động vật này ít nhất cũng là cấp bốn. Có phải là cái tên trông giống Voldemort, thuộc hạ của Lý Oánh không nhỉ?
Nếu đúng thì thật khéo, Diệp Dục đi dọn chỗ của hắn, hắn lại chạy đến Tương thành bắt Trạc Thế Giai!
Chỉ có điều, vì cùng là cấp bốn nên dù Tô Tô có thể phát hiện ra dao động năng lượng dị năng nhưng nhất thời không thể tìm được vị trí của người này. Hoặc có thể hai bên cùng giao đấu dị năng thì cô có thể cảm nhận rõ hơn, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi.
Chiếc xe bọc thép lao như bay trên con đường băng mà Tô Tô tạo ra, thuận lợi xông vào biệt thự Quả Táo. Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn ra bên ngoài qua chiếc kính chống đạn của xe, biệt thự Quả Táo xa cách đã lâu dường như không khác gì so với trước đây, nhiều cây hơn thì phải? Dù là mùa đông nhưng cây cối um tùm, tươi tốt đến mức kì lạ.
Dị năng này không có tác dụng gì trong việc giết zombie, nhưng rất hợp với việc bị kẻ nào đó mạnh hơn bắt làm những chuyện mờ ám, không thể để người khác thấy. Giống như bây giờ, Tô Tô rõ ràng đã nhìn thấy Thư Sinh đi cùng với Diệp Dục, đi dọn căn cứ của Voldemort rồi. Giờ lại xuất hiện ở đâu ra, còn dẫn Trạc Thế Giai đi cùng, điều này chứng tỏ Thư Sinh đó chắc chắn là giả.
Trên mặt đất bằng phẳng, vốn ở đây là một cánh rừng nhỏ, nhưng vì mạt thế, để phòng dị năng hệ thổ của thôn Bát phương nên cây cối quanh thị trấn nhộng đa phần đều bị dọn sạch. Vì thế chiếc xe bọc thép đi một lúc đã đuổi theo xe của Trạc Thế Giai và “Thư Sinh”.
‘’Thư Sinh” thấy có người đuổi theo hắn, hắn càng điên cuồng đạp ga. Trạc Thế Giai ngồi đằng sau, cố gắng ngồi vững. Trong tốc độ điên cuồng của chiếc xe, Trạc Thế Giai nắm chặt hai tay nắm của xe ngồi phía trước, cố nhịn cơn đau từ bụng truyền lên, cố giữ bình tĩnh.
Trong chiếc xe bọc thép đang đuổi theo phía sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tới đằng sau Tiêu Dao, nhìn tình hình xung quanh rồi nói:
“Đừng đuổi nhanh quá, cẩn thận không chó cùng dứt giậu, đuổi đến chỗ bằng phẳng hơn rồi nói tiếp.”
Đường quá gồ ghề, Tô Tô sợ chiếc xe đằng trước đi nhanh quá sẽ bị lật. Người lái xe râu dài gật đầu nói: “Đằng trước là Tương thành rồi, đuổi hắn vào Tương thành đi. Các phế tích trong Tương thành nhiều, tôi thấy chiếc xe đó chỉ chịu được thêm một lúc nữa là tắt máy rồi.”
Vì nhóm của Tiêu Dao thường đến Tương thành giết nhộng mặt người, nên họ cũng biết cứ theo con đường này sẽ tới ngoại ô của Tương thành. Đi tiếp nữa sẽ đến gần biệt thự Quả Táo, con đường đó rất bằng phẳng, trên đường còn có nhiều vật nhọn, vừa vặn có thể đâm vào bánh xe phía trước.
Quả nhiên sau khi vào Tương thành, trên đường về biệt thự Quả Táo, chiếc xe bắt cóc Trạc Thế Giai đằng trước “bùm” vài tiếng, bánh xe bị nổ, xe tắt máy.
Hắn đang định nhảy xuống đằng sau xe bắt Trạc Thế Giai làm con tin thì Tô Tô trong xe bọc thép vẫy tay một cái, một lớp băng màu trắng xuất hiện trên đường, đóng băng chân của “Thư Sinh”. “Thư Sinh” chưa kịp cầm vũ khí nào có tính sát thương, thấy chiếc xe bọc thép dừng lại, hắn điên cuồng gào thét:
“Các ngươi chơi trò gì thế, Hộ Pháp sắp chết rồi, tôi đưa người phụ nữ của anh ấy đi gặp anh ấy lần cuối. Cứ trì hoãn thế này coi chừng Diệp Dục gọt đầu các ngươi.”
Từ trước tới giờ Thư Sinh chưa bao giờ tức giận đến mức nói những lời ngu xuẩn như thế. Bỗng nhiên, tất cả mọi người trong xe bọc thép đều tin đây là Thư Sinh giả. Tên Thư Sinh này giống như chó mất chủ, gặp ai cũng cắn, nào có phong thái của Thư Sinh?
Tô Tô ôm Tiểu Ái mở cửa xe đi xuống, nhìn tên Thư Sinh giả một cái rồi nói với Tiêu Dao: “Trói lại, đừng để hắn chết. Đợi Diệp Dục về hỏi cho rõ sau.”
Sau đó, cô chạy vội về phía trước xem Trạc Thế Giai ngồi phía sau, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ. Trạc Thế Giai đầu đầy mồ hôi, hay tay túm chặt lưng chế ô tô, khuôn mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Tô Tô, dưới mông cô ngồi đang chảy ra một loại chất lỏng nhớp nháp màu máu. Trạc Thế Giai yếu ớt nói với Tô Tô ngoài cửa:
“Tô Tô, chỉ sợ là cô sắp sinh rồi.”
“Hả?” Tô Tô giật mình, ngẩng đầu nhìn trái ngó phải, gọi người đàn ông râu dài trong nhóm của Tiêu Dao, anh ta là dị năng giả sức mạnh, cô nói: “Có thể giúp tôi một việc được không. Bạn tôi sắp sinh rồi, anh có thể giúp tôi bế cô ấy ra được không?”
Râu dài gật đầu, anh ta có vẻ là một người nhiệt tình. Anh ta mở cửa xe, khom lưng bế Trạc Thế Giai nhẹ nhàng ra ngoài. Nhưng vào đúng lúc này, khung cảnh toàn phế tích bỗng nhiên truyền tới một làn sóng, bốn phía xuất hiện rất nhiều giòi miệng đỏ.
“Không xong rồi, có người đang điều khiển lũ giòi!” Tô Tô giật mình, cô cảm nhận rất rõ năng lượng dị năng ở xung quanh, có người đang điều khiển lũ giòi này tấn công họ!
Thầy Tần trong nhóm của Tiêu Dao đốt lên một vòng lửa quanh nhóm của họ, nhưng không có tác dụng gì. Rất nhiều giòi từ trong các phế tích bò ra, dù một đợt giòi đã bị lửa thiêu chết nhưng nếu giòi ngày càng chồng chất, vòng lửa cũng không có tác dụng gì nhiều.
Trạc Thế Giai trong lòng râu dài cắn răng, kêu lên, cô gọi Tô Tô. Tô Tô ôm Tiểu Ái quay sang nhìn, hỏi: “Bác sĩ Trạc, giờ cô cần gì? Cô có thể cố đến khi quay về thôn Bát Phương không?”
“Không được, Tô Tô đứa trẻ này còn nhỏ quá, tôi sắp sinh rồi!”
“Vậy bây giờ chúng ta cần gì?”
Tô Tô cau mày, nhìn xung quanh một lượt. Chỗ này cách thôn Bát Phương khá xa, đi nhanh nhất cũng mất nửa tiếng. Theo cách nói của Trạc Thế Giai, nửa tiếng cô ấy cũng không thể cố được.
Nên đứa trẻ này chỉ có thể sinh ở bên ngoài!
“Cần kéo, nước nóng, một cái đệm sạch sẽ…”
Trạc Thế Giai cố chịu những cơn đau đớn, bình tĩnh dặn dò Tô Tô. Tô Tô cau mày ngày càng chặt, những thứ như dao, nước nóng thì cô có thể làm ra dễ dàng, nhưng đệm sạch thì đi đâu tìm đây?
Sau đó Tô Tô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính của biệt thự Quả Táo một cái, cô nói: “Được rồi, tôi có cách rồi. Không chỉ có đệm sạch mà còn có giường đẻ, có cả lồng kính!”
Nói xong, Tô Tô quay người vẫy tay một cái, tất cả khu đổ nát xung quanh đều đóng một lớp băng dày, lũ giòi chui ra từ các khe hở đó tạm thời không thể phá được băng dày của Tô Tô. Cô hướng dẫn râu dài bế Trạc Thế Giai lên xe, dùng băng tạo một con đường từ khu đổ nát này tới biệt thự Quả Táo.
Trước khi lên xe, Tô Tô trợn mắt cảnh cáo nhìn xung quanh, năng lượng dị năng xung quanh có thể thấy dị năng giả sai khiến động vật này ít nhất cũng là cấp bốn. Có phải là cái tên trông giống Voldemort, thuộc hạ của Lý Oánh không nhỉ?
Nếu đúng thì thật khéo, Diệp Dục đi dọn chỗ của hắn, hắn lại chạy đến Tương thành bắt Trạc Thế Giai!
Chỉ có điều, vì cùng là cấp bốn nên dù Tô Tô có thể phát hiện ra dao động năng lượng dị năng nhưng nhất thời không thể tìm được vị trí của người này. Hoặc có thể hai bên cùng giao đấu dị năng thì cô có thể cảm nhận rõ hơn, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi.
Chiếc xe bọc thép lao như bay trên con đường băng mà Tô Tô tạo ra, thuận lợi xông vào biệt thự Quả Táo. Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn ra bên ngoài qua chiếc kính chống đạn của xe, biệt thự Quả Táo xa cách đã lâu dường như không khác gì so với trước đây, nhiều cây hơn thì phải? Dù là mùa đông nhưng cây cối um tùm, tươi tốt đến mức kì lạ.
/706
|