Nhưng trước khi rời khỏi đây, Tô Tô còn phải xác nhận lại với Trạc Thế Giai một lần nữa. Nếu như Trạc Thế Giai và Thiên Tứ thực sự không có cách nào đi được, vậy thì có khả năng sẽ hết cách, chỉ có thể ở đây đợi cứu viện.
Rời khỏi chỗ đám người Tiêu Dao, Tô Tô liền đi tìm Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai đang trông chừng bên lồng ấm của Thiên Tứ, vẻ mặt si ngốc nhìn cậu bé. Từ sau khi sinh xong, cô ấy chưa từng được hưởng một giây phút tốt đẹp nào, trong lòng lúc nào cũng bị giày vò. Cô ấy luôn dán mắt nhìn Thiên Tứ không dám dời mắt đi chỉ sợ cô ấy vừa chớp mắt một cái thằng bé sẽ ngừng thở.
“Bác sĩ Trạc.” Tô Tô bế Tiểu Ái đi đến bên giường của Trạc Thế Giai, ngồi song song với cô ấy rồi khẽ nói: “Thiên Tứ vẫn ổn chứ?”
“Thằng bé vẫn đang kiên trì mặc dù nhịp tim càng ngày càng yếu nhưng nó rất nỗ lực chắc là muốn nhìn thấy cha nó một lần.”
Hốc mắt Trạc Thế Giai đỏ hoe, nhìn Thiên Tứ bé nhỏ trong lồng kính, vẫn đang kiên cường đấu tranh với sự sống, không chịu rời bỏ thế giới này. Trạc Thế Giai thầm nghĩ vì sao chứ? Rõ ràng thằng bé còn nhỏ như vậy, phải đấu tranh mệt mỏi như vậy mà nó vẫn không chịu buông xuôi? Là vì chưa được nhìn thấy Hộ Pháp cha nó sao? Chắc Thiên Tứ muốn được nhìn thấy cha nó một lần rồi mới chịu buông xuôi.
Tô Tô ở bên cạnh, trong lòng hơi khó chịu rũ mắt xuống, giơ tay nắm lấy bả vai của Trạc Thế Giai. Cô không biết phải nói gì để an ủi cô ấy, bỗng Trạc Thế Giai nói: “Tô Tô, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài không? Để cho đứa trẻ này gặp cha nó một lần đi, chưa biết chừng gặp rồi nó sẽ chịu buông xuôi.”
“Cháu…” Tô Tô khẽ gật đầu, “Cháu đến là để nói với cô chuyện này. Bác sĩ Trạc, bây giờ Thiên Tứ có thể sao? Nếu như bây giờ chúng ta không ra ngoài được, chắc sẽ tiếp tục bị Voldemort giày vò, vĩnh viễn không thoát ra được.”
“Vậy thì ra ngoài thôi, đi ngay bây giờ!” Chần chừ thêm mấy ngày nữa, Trạc Thế Giai sợ Thiên Tứ không kiên trì nổi đến lúc gặp được Hộ Pháp.
“Được rồi, cô thu dọn những thứ Thiên Tứ cần dùng đến đi, toàn bộ đưa cho râu dài cầm. Chúng ta thu dọn đồ đạc đi luôn.”
Nói xong, Tô Tô liền đi xuống tầng, dặn dò đám người Tiêu Dao. Xe thiết giáp không thể lái ra ngoài, thứ càng lớn sẽ càng phá hoại rừng cây. Mọi người chỉ có thể đi bộ ra ngoài, cố gắng không làm tổn hại đến các nhánh cây ven đường. Có thể bẻ gãy cành cây khô nhưng nhất định không thể bẻ những cây còn đang sinh trưởng.
Mọi người cũng đều rất tán thành, đồng loạt gật đầu, lấy đồ đạc trên xe thiết giáp xuống, túm cả tên Thư Sinh giả đang bị đói sắp chết kia ra. Đương nhiên bây giờ hắn đã khôi phục nguyên bộ dạng của mình, một gương mặt rất bình thường bị đám người Tiêu Dao bỏ đói đến tiều tụy hốc hác.
Mọi người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Tô Tô bế Tiểu Ái đi ra cổng lớn của tường rào. Cô quyết định đi trước thăm dò đường. Vào ngay thời khắc cô bước chân ra ngoài, hoa ăn thịt người liền xông tới, Tô Tô không buồn nhìn những bông hoa kia đã bị đóng băng.
Sau đó, bốn người nước xuất hiện, xếp thành một hàng, động tác nhẹ nhàng gạt cành cây khô chắn đường ra. Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Tô, những cành cây khô kia chỉ chắn đường chứ không hề có bất kỳ khả năng tấn công nào cả.
Vì thế, cô liền bế Tiểu Ái quay đầu lại, vẫy tay gọi mọi người. Tô Tô và thầy Tần dẫn mọi người lôi theo cả tên Thư Sinh giả cẩn thận từng bước tiến gần đến cổng lớn.
Trong bệnh viện, Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ đã được bọc cẩn thận đi ra ngoài. Râu dài đi theo phía sau hai mẹ con họ. Ông cũng không phải xách nhiều đồ, chỉ có một cái ba lô đơn giản, bên trong đựng tã và bình sữa Thiên Tứ cần dùng. Lồng kính và những thiết bị y tế khác Trạc Thế Giai không đem theo.
Cô ấy nghĩ nếu như Thiên Tứ không sống được mấy ngày nữa, thì không cần phải dùng đến lồng kính.
Tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Mọi người đi theo bốn người nước, bắt đầu đi bộ ra ngoài. Tô Tô đứng bên cạnh nhìn đám người Tiêu Dao từng người một đi qua rồi đi sau cùng. Nhìn thấy Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ, cô liền hỏi:
“Thiên Tứ sao rồi?”
“Thằng bé ngủ rồi, không sao, vẫn không xuất hiện triệu chứng bị truyền nhiễm. Cảm ơn cháu đã quan tâm đến thằng bé.”
Trạc Thế Giai nhìn Tô Tô, cảm kích mỉm cười. Cô biết thật ra Tô Tô cũng rất lo lắng cho Thiên Tứ, cho nên Tô Tô cứ chốc chốc lại hỏi Thiên Tứ sao rồi. Một ngày, Tô Tô hỏi rất nhiều lần, chỉ là sống chết có số, Trạc Thế Giai nghĩ thông hơn Tô Tô nhiều.
Hai người bế hai đứa bé đi phía sau đoàn người. Cây cối xung quanh vẫn còn đang không ngừng sinh trưởng. Sau khi đi được một đoạn đường, mọi người quay đầu lại nhìn tường rào nhà Tô Tô ở cách đó không xa đã hoàn toàn bị cành cây khô vùi lấp.
Mọi người giống như đang đi trong một khu rừng rậm nguyên thủy, hoang vu hẻo lánh, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước. Nhưng bởi vì cành cây chằng chịt cộng thêm lá cây xanh tốt căn bản không nhìn rõ ai ở phía trước cả.
“Này, có ai ở phía trước không?”
Tiêu Dao đi trên cùng hô to. Cây to trên đầu cô rung lên liền nghe thấy tiếng của Hộ Pháp hô gọi:
“Cô là ai? Có bác sĩ Trạc ở đó không?”
“Có, có, còn có cả con trai anh, thằng bé cũng ở đây.”
Tiêu Dao mừng rõ lại hô lên một câu rồi quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai đang đứng ở cuối hàng ngũ. Lúc này Trạc Thế Giai rảo bước lên trước, gào khóc với rừng cây đang giơ nanh vuốt sinh trưởng mạnh mẽ kia:
“Hộ Pháp, Hộ Pháp, tôi sinh một bé trai rồi. Tôi đặt tên cho thằng bé là Thiên Tứ. Nó vẫn lưu luyến chưa chịu rời khỏi cõi đời vì muốn nhìn thấy anh một lần.”
Ở phía đầu rừng chằng chịt kia, Hộ Pháp không nhịn được òa khóc. Tiếng khóc giống như một con thú bị thương. Anh đột nhiên giống như phát điên, giơ dao trong tay lên, điên cuồng chém vào những cành cây đang bện chặt vào nhau ở phía trước.
Thật ra ai cũng biết, con trai của Hộ Pháp khó giữ cho dù có sinh ra trong một môi trường điều kiện đầy đủ cũng chưa chắc đã có thể sống khỏe mạnh. Bây giờ Trạc Thế Giai lại phải sinh non, hai mẹ con cô ấy lại ở trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, tỉ lệ sống sót của đứa bé chỉ còn một trên mười nghìn.
Một trên mười nghìn cũng được, không phần trăm cũng được, chỉ cần có thể gặp Hộ Pháp một lần, một lần thôi là được.
Diệp Dục hô gọi Tô Tô. Tô Tô đáp trả lời anh, anh liền yên tâm quay đầu lại kêu gọi các anh em khẩn trương chặt cây. Mọi người tập trung tinh thần sức lực chuẩn bị giúp Hộ Pháp đi gặp con trai anh.
Tô Tô sốt ruột đứng cuối hàng người hô to: “Các anh đừng động, đừng chặt cây. Cây ở đây càng chặt càng mọc quấn chặt nhau, cứ để nó mọc ra đi, các anh đừng động. Chúng tôi từ từ đi qua đó…”
Tô Tô đang nói đột nhiên cảm nhận sau lưng mình dường như có cái gì đó. Cô quay phắt người lại thì nhìn thấy một cái miệng đỏ lòm to chậu máu đang nhào về phía mình. Cô theo bản năng điều động dị năng cả người một con dao băng bay ra từ mi tâm của cô chém cái miệng đỏ lòm kia làm đôi.
Rời khỏi chỗ đám người Tiêu Dao, Tô Tô liền đi tìm Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai đang trông chừng bên lồng ấm của Thiên Tứ, vẻ mặt si ngốc nhìn cậu bé. Từ sau khi sinh xong, cô ấy chưa từng được hưởng một giây phút tốt đẹp nào, trong lòng lúc nào cũng bị giày vò. Cô ấy luôn dán mắt nhìn Thiên Tứ không dám dời mắt đi chỉ sợ cô ấy vừa chớp mắt một cái thằng bé sẽ ngừng thở.
“Bác sĩ Trạc.” Tô Tô bế Tiểu Ái đi đến bên giường của Trạc Thế Giai, ngồi song song với cô ấy rồi khẽ nói: “Thiên Tứ vẫn ổn chứ?”
“Thằng bé vẫn đang kiên trì mặc dù nhịp tim càng ngày càng yếu nhưng nó rất nỗ lực chắc là muốn nhìn thấy cha nó một lần.”
Hốc mắt Trạc Thế Giai đỏ hoe, nhìn Thiên Tứ bé nhỏ trong lồng kính, vẫn đang kiên cường đấu tranh với sự sống, không chịu rời bỏ thế giới này. Trạc Thế Giai thầm nghĩ vì sao chứ? Rõ ràng thằng bé còn nhỏ như vậy, phải đấu tranh mệt mỏi như vậy mà nó vẫn không chịu buông xuôi? Là vì chưa được nhìn thấy Hộ Pháp cha nó sao? Chắc Thiên Tứ muốn được nhìn thấy cha nó một lần rồi mới chịu buông xuôi.
Tô Tô ở bên cạnh, trong lòng hơi khó chịu rũ mắt xuống, giơ tay nắm lấy bả vai của Trạc Thế Giai. Cô không biết phải nói gì để an ủi cô ấy, bỗng Trạc Thế Giai nói: “Tô Tô, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài không? Để cho đứa trẻ này gặp cha nó một lần đi, chưa biết chừng gặp rồi nó sẽ chịu buông xuôi.”
“Cháu…” Tô Tô khẽ gật đầu, “Cháu đến là để nói với cô chuyện này. Bác sĩ Trạc, bây giờ Thiên Tứ có thể sao? Nếu như bây giờ chúng ta không ra ngoài được, chắc sẽ tiếp tục bị Voldemort giày vò, vĩnh viễn không thoát ra được.”
“Vậy thì ra ngoài thôi, đi ngay bây giờ!” Chần chừ thêm mấy ngày nữa, Trạc Thế Giai sợ Thiên Tứ không kiên trì nổi đến lúc gặp được Hộ Pháp.
“Được rồi, cô thu dọn những thứ Thiên Tứ cần dùng đến đi, toàn bộ đưa cho râu dài cầm. Chúng ta thu dọn đồ đạc đi luôn.”
Nói xong, Tô Tô liền đi xuống tầng, dặn dò đám người Tiêu Dao. Xe thiết giáp không thể lái ra ngoài, thứ càng lớn sẽ càng phá hoại rừng cây. Mọi người chỉ có thể đi bộ ra ngoài, cố gắng không làm tổn hại đến các nhánh cây ven đường. Có thể bẻ gãy cành cây khô nhưng nhất định không thể bẻ những cây còn đang sinh trưởng.
Mọi người cũng đều rất tán thành, đồng loạt gật đầu, lấy đồ đạc trên xe thiết giáp xuống, túm cả tên Thư Sinh giả đang bị đói sắp chết kia ra. Đương nhiên bây giờ hắn đã khôi phục nguyên bộ dạng của mình, một gương mặt rất bình thường bị đám người Tiêu Dao bỏ đói đến tiều tụy hốc hác.
Mọi người nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Tô Tô bế Tiểu Ái đi ra cổng lớn của tường rào. Cô quyết định đi trước thăm dò đường. Vào ngay thời khắc cô bước chân ra ngoài, hoa ăn thịt người liền xông tới, Tô Tô không buồn nhìn những bông hoa kia đã bị đóng băng.
Sau đó, bốn người nước xuất hiện, xếp thành một hàng, động tác nhẹ nhàng gạt cành cây khô chắn đường ra. Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Tô, những cành cây khô kia chỉ chắn đường chứ không hề có bất kỳ khả năng tấn công nào cả.
Vì thế, cô liền bế Tiểu Ái quay đầu lại, vẫy tay gọi mọi người. Tô Tô và thầy Tần dẫn mọi người lôi theo cả tên Thư Sinh giả cẩn thận từng bước tiến gần đến cổng lớn.
Trong bệnh viện, Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ đã được bọc cẩn thận đi ra ngoài. Râu dài đi theo phía sau hai mẹ con họ. Ông cũng không phải xách nhiều đồ, chỉ có một cái ba lô đơn giản, bên trong đựng tã và bình sữa Thiên Tứ cần dùng. Lồng kính và những thiết bị y tế khác Trạc Thế Giai không đem theo.
Cô ấy nghĩ nếu như Thiên Tứ không sống được mấy ngày nữa, thì không cần phải dùng đến lồng kính.
Tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Mọi người đi theo bốn người nước, bắt đầu đi bộ ra ngoài. Tô Tô đứng bên cạnh nhìn đám người Tiêu Dao từng người một đi qua rồi đi sau cùng. Nhìn thấy Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ, cô liền hỏi:
“Thiên Tứ sao rồi?”
“Thằng bé ngủ rồi, không sao, vẫn không xuất hiện triệu chứng bị truyền nhiễm. Cảm ơn cháu đã quan tâm đến thằng bé.”
Trạc Thế Giai nhìn Tô Tô, cảm kích mỉm cười. Cô biết thật ra Tô Tô cũng rất lo lắng cho Thiên Tứ, cho nên Tô Tô cứ chốc chốc lại hỏi Thiên Tứ sao rồi. Một ngày, Tô Tô hỏi rất nhiều lần, chỉ là sống chết có số, Trạc Thế Giai nghĩ thông hơn Tô Tô nhiều.
Hai người bế hai đứa bé đi phía sau đoàn người. Cây cối xung quanh vẫn còn đang không ngừng sinh trưởng. Sau khi đi được một đoạn đường, mọi người quay đầu lại nhìn tường rào nhà Tô Tô ở cách đó không xa đã hoàn toàn bị cành cây khô vùi lấp.
Mọi người giống như đang đi trong một khu rừng rậm nguyên thủy, hoang vu hẻo lánh, chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước. Nhưng bởi vì cành cây chằng chịt cộng thêm lá cây xanh tốt căn bản không nhìn rõ ai ở phía trước cả.
“Này, có ai ở phía trước không?”
Tiêu Dao đi trên cùng hô to. Cây to trên đầu cô rung lên liền nghe thấy tiếng của Hộ Pháp hô gọi:
“Cô là ai? Có bác sĩ Trạc ở đó không?”
“Có, có, còn có cả con trai anh, thằng bé cũng ở đây.”
Tiêu Dao mừng rõ lại hô lên một câu rồi quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai đang đứng ở cuối hàng ngũ. Lúc này Trạc Thế Giai rảo bước lên trước, gào khóc với rừng cây đang giơ nanh vuốt sinh trưởng mạnh mẽ kia:
“Hộ Pháp, Hộ Pháp, tôi sinh một bé trai rồi. Tôi đặt tên cho thằng bé là Thiên Tứ. Nó vẫn lưu luyến chưa chịu rời khỏi cõi đời vì muốn nhìn thấy anh một lần.”
Ở phía đầu rừng chằng chịt kia, Hộ Pháp không nhịn được òa khóc. Tiếng khóc giống như một con thú bị thương. Anh đột nhiên giống như phát điên, giơ dao trong tay lên, điên cuồng chém vào những cành cây đang bện chặt vào nhau ở phía trước.
Thật ra ai cũng biết, con trai của Hộ Pháp khó giữ cho dù có sinh ra trong một môi trường điều kiện đầy đủ cũng chưa chắc đã có thể sống khỏe mạnh. Bây giờ Trạc Thế Giai lại phải sinh non, hai mẹ con cô ấy lại ở trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, tỉ lệ sống sót của đứa bé chỉ còn một trên mười nghìn.
Một trên mười nghìn cũng được, không phần trăm cũng được, chỉ cần có thể gặp Hộ Pháp một lần, một lần thôi là được.
Diệp Dục hô gọi Tô Tô. Tô Tô đáp trả lời anh, anh liền yên tâm quay đầu lại kêu gọi các anh em khẩn trương chặt cây. Mọi người tập trung tinh thần sức lực chuẩn bị giúp Hộ Pháp đi gặp con trai anh.
Tô Tô sốt ruột đứng cuối hàng người hô to: “Các anh đừng động, đừng chặt cây. Cây ở đây càng chặt càng mọc quấn chặt nhau, cứ để nó mọc ra đi, các anh đừng động. Chúng tôi từ từ đi qua đó…”
Tô Tô đang nói đột nhiên cảm nhận sau lưng mình dường như có cái gì đó. Cô quay phắt người lại thì nhìn thấy một cái miệng đỏ lòm to chậu máu đang nhào về phía mình. Cô theo bản năng điều động dị năng cả người một con dao băng bay ra từ mi tâm của cô chém cái miệng đỏ lòm kia làm đôi.
/706
|