Cậu bé bước ra từ ánh nắng ấm áp, mặc một bộ đồ đen khiến người khác cảm thấy nặng nề, đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em mới tinh bước tới trước mặt Tô Tô. Cậu đón Tiểu Ái từ trong lòng Tô Tô, ôm con bé cười, rồi đặt Tiểu Ái vào trong chiếc xe đẩy mà cậu tìm thấy.
“Hôm nay cháu không có việc gì à?”
Tô Tô nhìn Mộc Dương, cô cảm giác lời của mình nói với Mộc Dương không giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ. Nếu cô đối xử với Mộc Dương như một đứa trẻ, cô cũng cảm thấy kì cục.
Mộc Dương im lặng gật đầu, tỏ ý đến cả Tô Tô cũng không muốn quan tâm. Cậu bé cúi người cài áo cho Tiểu Ái, cẩn thận lau nước miếng cho con bé rồi mới đẩy xe đi. Cậu bé nói với Tô Tô:
“Cô định làm gì? Cháu đưa hai người đi.”
“Ồ, được, cô đi thăm Trạc Thế Giai.”
Tô Tô cũng không biết nói gì với một Mộc Dương như thế này, cô chỉ về phía khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương. Cô đi phía trước, Mộc Dương vừa trêu Tiểu Ái vừa đi theo sau lưng cô.
Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương là Phương Thúc Ế đặt tên. Từ trước đến nay anh ta luôn có quan hệ rất tốt với thôn Bát Phương, ngày thường ngoài việc đến thôn Bát Phương mua lương thực, còn dẫn về không ít những người quan trọng. Ví dụ như con gái, vợ hay cha mẹ của ai đó, những người này đến thôn Bát Phương nghỉ dưỡng, tốt nhất là không nên qua.
Phương Thúc Ế và Sở Hiên còn lấy không ít dụng cụ, thiết bị y tế đưa tới thôn Bát Phương, nên thôn Bát Phương đã dọn dẹp một khu riêng, đó là khu những căn hộ sát nhau ở ngay cạnh thôn. Sau khi sắp xếp xong họ đặt tên cho các khoa.
Trong mỗi khoa đặt một thiết bị y tế tương ứng, còn cử riêng một người già, phụ nữ hoặc trẻ em trông nom, Phương Thúc Ế đặt tên cho khu này là “Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em”.
Ngày hôm qua sau khi trở về, con trai Thiên Tứ của Trạc Thế Giai luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mà phòng chăm sóc đặc biệt cho tới nay cũng chỉ có một đứa trẻ là Thiên Tứ, lúc Tô Tô đặt Tiểu Ái vào xe đẩy qua khoa sản phụ, khoa nhi và khoa sơ sinh đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô nghe thấy bên trong có tiếng khóc của Hộ Pháp. Tiếng người nói ồn ào, có vẻ như mọi người đều xúc động.
Bất giác, tâm trạng của Tô Tô không tốt lắm, cô gọi Mộc Dương đẩy Tiểu Ái vào trong. Vừa vào cô đã thấy bên trong khá đông người, có Trạc Thế Giai, Hộ Pháp, Quân Tửu, bác sĩ Hồng, Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi, ngoài ra còn vài thành viên của đội nữ tự cường tới giúp đỡ.
Trạc Thế Giai và Hộ Pháp ngồi trên sofa, Trạc Thế Giai vẻ mặt khó xử cúi đầu, cô đang không biết phải làm gì. Còn Hộ Pháp cúi người, vùi đầu vào hai tay khóc nức nở. Anh có thể vì con trai đổ máu, đổ mồ hôi mà không chớp mắt nhưng giờ như một nàng dâu, cả ngày chìm trong nước mắt.
Tô Tô thở dài nghĩ có lẽ Thiên Tứ mất rồi, cô định khuyên Hộ Pháp dù sao thiên Tứ cũng đã được nhìn thấy cha đẻ, Hộ Pháp cũng nên nghĩ thoáng ra. Thời gian trước, mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần với sự ra đi của đứa bé, bây giờ Thiên Tứ đi rồi thì nên kệ thôi.
Nhưng Tô Tô và Mộc Dương đẩy Tiểu Ái đến gần Trạc Thế Giai mấy bước, thì thấy bác sĩ Hồng quay lại, nhìn Tô Tô nói:
‘Tô Tô, cô đến đúng lúc đó. Có chuyện này Hộ Pháp và Trạc Thế Giai không tự quyết được, cô quyết giúp họ đi.”
“Chuyện gì?”
Tô Tô nhìn bác sĩ Hồng rồi quay người, vừa hay lộ ra người đàn ông đằng sau lưng. Người đàn ông này được bác sĩ Hồng mời về thôn Bát Phương, làm trợ lý giúp anh nghiên cứu, tên là gì nhỉ? Hạ An!
Theo lời bác sĩ Hồng thì Hạ An này là một nhân vật sừng sỏ, trước mạt thế đã thành lập phòng nghiên cứu y học của riêng mình. Tuổi khoảng ba mươi nhưng có rất nhiều thành tích trong nghiên cứu virus, tóm lại…… là một nhân tài khiến bác sĩ Hồng khâm phục.
“Đây là thuốc ngừa mạt thế mà tôi nghiên cứu được.” Bác sĩ Hồng phấn khích lấy một ống tiêm màu đen từ trong khay lên, nói với Tô Tô, “Trẻ con chỉ cần tiêm vaccine này thì có 75% sẽ trở thành dị năng giả. Tôi nghĩ trường hợp của Thiên Tứ cũng là đợi cuộc sống trôi qua như những người thường khác, chi bằng cược một lần. Hoặc là có 75% trở thành dị năng giả, chỉ cần thành dị năng giả, thể chất của Thiên Tứ có thể thay đổi, mạnh như một dị năng giả.”
“Anh cũng nói chỉ có 75%, chờ anh nghiên cứu được đến 99.99% rồi nói tiếp.”
Tô Tô cau mày nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ Hồng, rồi nhìn Hạ An cũng đang vô cùng phấn khích. Cô nghe ra ý của bác sĩ Hồng là Thiên Tứ vẫn chưa chết? Vì thế Tô Tô quay sang nhìn Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, nói tiếp:
“Đương nhiên vẫn phải xem hai người, dù sao hai người mới là cha mẹ của Thiên Tứ. Nếu muốn hỏi ý kiến tôi, thì tôi cho rằng Thiên Tư không phải vẫn còn sống sao, chi bằng chúng ta cứ chờ vài hôm nữa.”
“Tôi…..”
Hộ Pháp ngẩng đầu lên, thực ra anh muốn nói với Tô Tô là dù Thiên Tứ còn sống, nhưng tim đập rất chậm, chậm tới mức khiến người khác có ảo giác nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Khi Thiên Tứ mới về thôn Bát Phương, tim và phổi đã có vấn đề. Đây là chuyện của một hai tiếng trước mới có triệu chứng, Quân Tửu cho rằng đó là viêm phổi và sưng cơ tim. Tốc độ phát triển bệnh của trẻ sơ sinh rất nhanh…… Anh là bố nhưng có cảm giác không chắc chắn.
Vừa hay lúc này bác sĩ Hồng và Hạ An mang vaccine mạt thế tới. Trước khi Tô Tô đến, Hạ An luôn thuyết phục anh tiêm cho Thiên Tứ, hắn muốn Hộ Pháp và Trạc Thế Giai đưa Thiên Tứ cho hắn ta thí nghiệm. Nói nếu Thiên Tứ không tiêm vaccine thì có thể 75% sống sót cũng không nói, nói đến mức Hộ Pháp cũng loạn cả lên. Nếu Trạc Thế Giai không cản, chắc chắn anh sẽ đồng ý ngay tắp lự.
“Tố chất tâm lý của anh phải mạnh mẽ hơn!” Trạc Thế Giai ở bện đưa tay sang nắm tay Hộ Pháp, “Đúng là vẫn chưa tới lúc để cá cược 75%”.
Thể chất của dị năng giả khỏe hơn người thường, sức đề kháng với bệnh tật cũng nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng nghiên cứu chỉ có 75%, 75% là khái niệm gì? Tức là cứ một trăm đứa trẻ tiêm vaccine mạt thế, sẽ có hai mươi lăm đứa trẻ bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie. Tỷ lệ này đúng là quá lớn.
“Hôm nay cháu không có việc gì à?”
Tô Tô nhìn Mộc Dương, cô cảm giác lời của mình nói với Mộc Dương không giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ. Nếu cô đối xử với Mộc Dương như một đứa trẻ, cô cũng cảm thấy kì cục.
Mộc Dương im lặng gật đầu, tỏ ý đến cả Tô Tô cũng không muốn quan tâm. Cậu bé cúi người cài áo cho Tiểu Ái, cẩn thận lau nước miếng cho con bé rồi mới đẩy xe đi. Cậu bé nói với Tô Tô:
“Cô định làm gì? Cháu đưa hai người đi.”
“Ồ, được, cô đi thăm Trạc Thế Giai.”
Tô Tô cũng không biết nói gì với một Mộc Dương như thế này, cô chỉ về phía khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương. Cô đi phía trước, Mộc Dương vừa trêu Tiểu Ái vừa đi theo sau lưng cô.
Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương là Phương Thúc Ế đặt tên. Từ trước đến nay anh ta luôn có quan hệ rất tốt với thôn Bát Phương, ngày thường ngoài việc đến thôn Bát Phương mua lương thực, còn dẫn về không ít những người quan trọng. Ví dụ như con gái, vợ hay cha mẹ của ai đó, những người này đến thôn Bát Phương nghỉ dưỡng, tốt nhất là không nên qua.
Phương Thúc Ế và Sở Hiên còn lấy không ít dụng cụ, thiết bị y tế đưa tới thôn Bát Phương, nên thôn Bát Phương đã dọn dẹp một khu riêng, đó là khu những căn hộ sát nhau ở ngay cạnh thôn. Sau khi sắp xếp xong họ đặt tên cho các khoa.
Trong mỗi khoa đặt một thiết bị y tế tương ứng, còn cử riêng một người già, phụ nữ hoặc trẻ em trông nom, Phương Thúc Ế đặt tên cho khu này là “Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em”.
Ngày hôm qua sau khi trở về, con trai Thiên Tứ của Trạc Thế Giai luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mà phòng chăm sóc đặc biệt cho tới nay cũng chỉ có một đứa trẻ là Thiên Tứ, lúc Tô Tô đặt Tiểu Ái vào xe đẩy qua khoa sản phụ, khoa nhi và khoa sơ sinh đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô nghe thấy bên trong có tiếng khóc của Hộ Pháp. Tiếng người nói ồn ào, có vẻ như mọi người đều xúc động.
Bất giác, tâm trạng của Tô Tô không tốt lắm, cô gọi Mộc Dương đẩy Tiểu Ái vào trong. Vừa vào cô đã thấy bên trong khá đông người, có Trạc Thế Giai, Hộ Pháp, Quân Tửu, bác sĩ Hồng, Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi, ngoài ra còn vài thành viên của đội nữ tự cường tới giúp đỡ.
Trạc Thế Giai và Hộ Pháp ngồi trên sofa, Trạc Thế Giai vẻ mặt khó xử cúi đầu, cô đang không biết phải làm gì. Còn Hộ Pháp cúi người, vùi đầu vào hai tay khóc nức nở. Anh có thể vì con trai đổ máu, đổ mồ hôi mà không chớp mắt nhưng giờ như một nàng dâu, cả ngày chìm trong nước mắt.
Tô Tô thở dài nghĩ có lẽ Thiên Tứ mất rồi, cô định khuyên Hộ Pháp dù sao thiên Tứ cũng đã được nhìn thấy cha đẻ, Hộ Pháp cũng nên nghĩ thoáng ra. Thời gian trước, mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần với sự ra đi của đứa bé, bây giờ Thiên Tứ đi rồi thì nên kệ thôi.
Nhưng Tô Tô và Mộc Dương đẩy Tiểu Ái đến gần Trạc Thế Giai mấy bước, thì thấy bác sĩ Hồng quay lại, nhìn Tô Tô nói:
‘Tô Tô, cô đến đúng lúc đó. Có chuyện này Hộ Pháp và Trạc Thế Giai không tự quyết được, cô quyết giúp họ đi.”
“Chuyện gì?”
Tô Tô nhìn bác sĩ Hồng rồi quay người, vừa hay lộ ra người đàn ông đằng sau lưng. Người đàn ông này được bác sĩ Hồng mời về thôn Bát Phương, làm trợ lý giúp anh nghiên cứu, tên là gì nhỉ? Hạ An!
Theo lời bác sĩ Hồng thì Hạ An này là một nhân vật sừng sỏ, trước mạt thế đã thành lập phòng nghiên cứu y học của riêng mình. Tuổi khoảng ba mươi nhưng có rất nhiều thành tích trong nghiên cứu virus, tóm lại…… là một nhân tài khiến bác sĩ Hồng khâm phục.
“Đây là thuốc ngừa mạt thế mà tôi nghiên cứu được.” Bác sĩ Hồng phấn khích lấy một ống tiêm màu đen từ trong khay lên, nói với Tô Tô, “Trẻ con chỉ cần tiêm vaccine này thì có 75% sẽ trở thành dị năng giả. Tôi nghĩ trường hợp của Thiên Tứ cũng là đợi cuộc sống trôi qua như những người thường khác, chi bằng cược một lần. Hoặc là có 75% trở thành dị năng giả, chỉ cần thành dị năng giả, thể chất của Thiên Tứ có thể thay đổi, mạnh như một dị năng giả.”
“Anh cũng nói chỉ có 75%, chờ anh nghiên cứu được đến 99.99% rồi nói tiếp.”
Tô Tô cau mày nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ Hồng, rồi nhìn Hạ An cũng đang vô cùng phấn khích. Cô nghe ra ý của bác sĩ Hồng là Thiên Tứ vẫn chưa chết? Vì thế Tô Tô quay sang nhìn Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, nói tiếp:
“Đương nhiên vẫn phải xem hai người, dù sao hai người mới là cha mẹ của Thiên Tứ. Nếu muốn hỏi ý kiến tôi, thì tôi cho rằng Thiên Tư không phải vẫn còn sống sao, chi bằng chúng ta cứ chờ vài hôm nữa.”
“Tôi…..”
Hộ Pháp ngẩng đầu lên, thực ra anh muốn nói với Tô Tô là dù Thiên Tứ còn sống, nhưng tim đập rất chậm, chậm tới mức khiến người khác có ảo giác nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Khi Thiên Tứ mới về thôn Bát Phương, tim và phổi đã có vấn đề. Đây là chuyện của một hai tiếng trước mới có triệu chứng, Quân Tửu cho rằng đó là viêm phổi và sưng cơ tim. Tốc độ phát triển bệnh của trẻ sơ sinh rất nhanh…… Anh là bố nhưng có cảm giác không chắc chắn.
Vừa hay lúc này bác sĩ Hồng và Hạ An mang vaccine mạt thế tới. Trước khi Tô Tô đến, Hạ An luôn thuyết phục anh tiêm cho Thiên Tứ, hắn muốn Hộ Pháp và Trạc Thế Giai đưa Thiên Tứ cho hắn ta thí nghiệm. Nói nếu Thiên Tứ không tiêm vaccine thì có thể 75% sống sót cũng không nói, nói đến mức Hộ Pháp cũng loạn cả lên. Nếu Trạc Thế Giai không cản, chắc chắn anh sẽ đồng ý ngay tắp lự.
“Tố chất tâm lý của anh phải mạnh mẽ hơn!” Trạc Thế Giai ở bện đưa tay sang nắm tay Hộ Pháp, “Đúng là vẫn chưa tới lúc để cá cược 75%”.
Thể chất của dị năng giả khỏe hơn người thường, sức đề kháng với bệnh tật cũng nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng nghiên cứu chỉ có 75%, 75% là khái niệm gì? Tức là cứ một trăm đứa trẻ tiêm vaccine mạt thế, sẽ có hai mươi lăm đứa trẻ bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie. Tỷ lệ này đúng là quá lớn.
/706
|