Lúc này, đúng như những gì bác sĩ Hồng nói, Mộc Dương đang trong quá trình tiến hóa cấp tốc. Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng nhìn ngoài cửa, quanh người Mộc Dương đang có năng lượng của lửa di chuyển, hẳn là đang trong quá trình tiến hóa từ người thường thành dị năng giả.
Cô yên tâm, đứng ở cửa nói với bác sĩ Hồng một cách mềm mỏng hơn: “Chuyện này suy cho cùng cũng không thể trách anh được, người như anh chỉ chăm lo nghiên cứu, dễ bị người khác giật dây đằng sau, anh dễ lầm đường lạc lối. Nghiên cứu khoa học vẫn nên nghiên cứu nhưng chúng ta nghiên cứu cũng còn phải giữ nhân tính của con người. Anh nói xem những đứa trẻ ở thôn Bát Phương này có thể sống trong mạt thế, tức là trong cơ thể của chúng có kháng thể nên mới có thể sống. Các anh không được dùng mọi cách lấy đi tính mạng của chúng để nghiên cứu được.”
Như Trạc Thế Giai từng nói, vạn vật đều có quy luật, ông trời đã cho những đứa trẻ này được sống thì cứ để chúng sống đi. Là người thường cũng được, tương lai vì nguyên nhân gì đó hay chuyện gì đó mà trở thành dị năng giả cũng được, đó là số của chúng.
Mà vaccine mạt thế, nếu tỷ lệ thành công là 99.99% cũng tốt, nhưng không được dùng mọi cách thí nghiệm trên cơ thể bọn trẻ để gia tăng số liệu. Tô Tô cho rằng nếu một người quá cố chấp với bất kì chuyện gì thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, như cô ở kiếp trước.
Bác sĩ Hồng gật đầu, ra vẻ nhận sai “Tôi đã biết sai rồi”. Cơn tức trong lòng Tô Tô cũng nguôi ngoai, cô ôm Tiểu Ái bằng một tay, Tiểu Ái kéo tóc của cô, tay còn lại Tô Tô lấy lại chỗ tóc Tiểu Ái đang nắm. Cô vừa kéo vừa dặn dò bác sĩ Hồng:
“Tôi thấy trợ lý của anh có tâm bất chính, người như thế dù có tài nhưng tâm địa độc ác, anh phải khống chế hắn nếu không thì phải giao cho tôi giết. Nếu không tôi nghĩ người như thế, nếu không kiểm soát thì không thể giữ lại.”
Một người bình thường tâm địa độc ác so với một thiên tài có tài năng thiên bẩm mà không có tính người, mối nguy hiểm của loại trước không có gì, mối nguy hiểm của loại đằng sau ảnh hưởng tới cả một nhóm người. Loại giống như Hạ An giờ rơi vào tay Tô Tô, nếu rơi vào tay Lý Oánh thì không cần nghĩ cũng biết chúng sẽ hại chết bao nhiêu người.
Tô Tô nhớ căn cứ Thanh Long ở kiếp trước đã thu hút được không biết bao nhiêu nhân tài vô nhân tính như Hạ An, chúng cùng nhau lập nên phòng thí nghiệm dị năng. Theo báo cáo, lúc đó phòng thí nghiệm này khiến mọi người nghe thấy là sợ hãi, đến cả những dị năng giả tiến hóa lần hai ở căn cứ Thanh Long cũng lo lắng, sợ dị năng của mình đặc biệt quá, bị phòng nghiên cứu lôi đi cắt lát.
Vaccine mạt thế cũng là do phòng thí nghiệm dị năng này nghiên cứu ra. Theo thông tin đồn chưa có người chứng thực thì để nghiên cứu ra vaccine mạt thế, căn cứ Thanh Long đã phối hợp với phòng thí nghiệm dị năng, lấy được mấy nghìn trẻ sơ sinh về căn cứ trong vài năm, mục đích là dùng cho công tác thí nghiệm trên cơ thể người của phòng thí nghiệm.
Nên Tô Tô cho rằng, bác sĩ Hồng phải đảm bảo sẽ điều khiển được Hạ An cả đời, nếu không thì phải giết.
Bác sĩ Hồng tiếc nuối nhân tài, cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là không muốn khống chế Hạ An, cũng không muốn giao anh ta cho Tô Tô giết. Tô Tô cũng không muốn thương lượng với bác sĩ Hồng nữa, cô tính thừa dịp lúc nào không có bác sĩ Hồng sẽ xử lý tên Hạ An này. Đương nhiên, Hạ An là nhân tài y học, loại nhân tài này mà giết thì lại mất mát, thôi cứ làm anh ta bị tàn tật, nhưng tất nhiên không thể làm trước mặt bác sĩ Hồng.
Cô ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, tìm hai thành viên của đội phụ nữ tự cường, để họ điều mấy người trong đội đến theo dõi Hạ An.
Không chờ hai thành viên của đội phụ nữ tự cường đến chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô, Hạ An sớm đã không khuất phục mệnh lệnh của Tô Tô, ra tay hành động trước. Anh ta chờ Tô Tô đi thăm Mộc Dương xong, rời khỏi phòng nghiên cứu không lâu sau liền tìm bác sĩ Hồng, khuyên:
“Bác sĩ Hồng, hai ngày trước tôi lên thị trấn nhộng mua đồ, nghe nói Xuân Chính Tông ở Xuân thành đang chiêu mộ nhân tài, nếu chúng ta có thể đem vaccine mạt thế chạy đến chỗ Xuân Chính Thông, thì nghiên cứu này của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi hơn ở thôn Bát Phương.”
“Không được, Tô Tô có ơn với tôi. Tính mạng của tôi là do Tô Tô cứu về từ trong đống zombie, nghiên cứu này không phát triển đi nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi thôn Bát Phương!”
Không phân tích tới chuyện vì sao Xuân Chính Tông lại chạy đến thị trấn nhộng tìm người, bác sĩ Hồng mở miệng đã từ chối lời mời của Hạ An, thái độ rất cương quyết. Anh đã gắn bó với thôn Bát Phương này, dù thôn Bát Phương có nhiều sự trói buộc hơn nữa anh cũng không định bỏ thôn Bát Phương mà đi.
Hạ An cười, hắn không khuyên nữa, nhưng đêm hôm đó hắn ôm toàn bộ tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Hồng đi mất. Lúc đó trời đã tối, Hạ An chỉ nói muốn đi lấy mẫu thực vật giúp bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng cũng thường ra ngoài lấy mẫu vật nên mấy người gác cửa không cảm thấy có gì kì lạ, thả hắn đi.
Chờ tới khi mọi người cảm thấy có gì đó không đúng thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Bác sĩ Hồng ngủ dậy, đang định đi nghiên cứu mới phát hiện toàn bộ tài liệu mà ông dốc hết tâm sức nghiên cứu trong thời gian vừa rồi, đã bị Hạ An cuỗm bỏ đi mất.
Lúc đó anh treo một sợi dây lên cửa, chuyển một cái ghế băng đến định thắt cổ tự tử!
Tô Tô hoảng hốt, lúc cô ôm Tiểu Ái đến nơi thì trong ngoài phòng thí nghiệm bị bao vây chặt chẽ. Bác sĩ Hồng được cứu, anh như mất nửa cái mạng, cứ nằm trong gió lạnh đầu xuân, nỉ non khóc.
Có người chuyển ghế ra cho anh nhưng anh cũng không ngồi, cứ ngồi dưới đất dựa vào ghế khóc, nhìn thấy Tô Tô đẩy xe đẩy của Tiểu Ái đi tới, bác sĩ Hồng liền bò đến trước mặt Tô Tô khóc nói:
“Tô Tô, Tô Tô, đó là tất cả tâm huyết của tôi, toàn bộ tâm huyết của tôi. Cô hãy cử người tìm lại cho tôi, cô nhất định phải tìm lại cho tôi. Tên súc sinh này, tên súc sinh này….”
“Hôm qua tôi nói thế nào với anh? Chỉ mới qua một đêm mà anh đã coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi!”
Nhìn bộ dạng một khóc hai ăn vạ ba thắt cổ của bác sĩ Hồng như một người đàn bà, Tô Tô giận không nói nên lời. Cô đưa tay kéo chiếc ghế băng lại, kéo lại chăn cho Tiểu Ái ở trong xe đẩy. Cô nhìn bác sĩ Hồng, cau mày nói tiếp:
“Tối qua tôi đã nói với anh, tên Hạ An này tâm địa bất chính, bảo anh phải khống chế hắn hoặc giao cho tôi giết. Anh còn không cho đó là đúng, còn bảo vệ hắn, giờ thì chưa qua mười tiếng đồng hồ, Hạ An đã ôm tâm huyết của anh đi rồi, còn có thể trách ai?”
“Không phải, không phải Tô Tô, cô nhất định phải giúp tôi tìm về, nhất định phải giúp tôi tìm về”. Bác sĩ Hồng ngồi trên mặt đất, nghe ra ý của Tô Tô định khoanh tay đứng nhìn, liền vội vàng nói, “Cái Hạ An ăn trộm không chỉ là vaccine mạt thế, mà còn rất nhiều tài liệu nghiên cứu khác, gồm cả mẫu máu của tất cả người trong thôn Bát Phương, trong đó còn có cả của Tiểu Ái và Thiên Tứ! Tô Tô cô phải giúp tôi, phải giúp tôi!”
Cô yên tâm, đứng ở cửa nói với bác sĩ Hồng một cách mềm mỏng hơn: “Chuyện này suy cho cùng cũng không thể trách anh được, người như anh chỉ chăm lo nghiên cứu, dễ bị người khác giật dây đằng sau, anh dễ lầm đường lạc lối. Nghiên cứu khoa học vẫn nên nghiên cứu nhưng chúng ta nghiên cứu cũng còn phải giữ nhân tính của con người. Anh nói xem những đứa trẻ ở thôn Bát Phương này có thể sống trong mạt thế, tức là trong cơ thể của chúng có kháng thể nên mới có thể sống. Các anh không được dùng mọi cách lấy đi tính mạng của chúng để nghiên cứu được.”
Như Trạc Thế Giai từng nói, vạn vật đều có quy luật, ông trời đã cho những đứa trẻ này được sống thì cứ để chúng sống đi. Là người thường cũng được, tương lai vì nguyên nhân gì đó hay chuyện gì đó mà trở thành dị năng giả cũng được, đó là số của chúng.
Mà vaccine mạt thế, nếu tỷ lệ thành công là 99.99% cũng tốt, nhưng không được dùng mọi cách thí nghiệm trên cơ thể bọn trẻ để gia tăng số liệu. Tô Tô cho rằng nếu một người quá cố chấp với bất kì chuyện gì thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, như cô ở kiếp trước.
Bác sĩ Hồng gật đầu, ra vẻ nhận sai “Tôi đã biết sai rồi”. Cơn tức trong lòng Tô Tô cũng nguôi ngoai, cô ôm Tiểu Ái bằng một tay, Tiểu Ái kéo tóc của cô, tay còn lại Tô Tô lấy lại chỗ tóc Tiểu Ái đang nắm. Cô vừa kéo vừa dặn dò bác sĩ Hồng:
“Tôi thấy trợ lý của anh có tâm bất chính, người như thế dù có tài nhưng tâm địa độc ác, anh phải khống chế hắn nếu không thì phải giao cho tôi giết. Nếu không tôi nghĩ người như thế, nếu không kiểm soát thì không thể giữ lại.”
Một người bình thường tâm địa độc ác so với một thiên tài có tài năng thiên bẩm mà không có tính người, mối nguy hiểm của loại trước không có gì, mối nguy hiểm của loại đằng sau ảnh hưởng tới cả một nhóm người. Loại giống như Hạ An giờ rơi vào tay Tô Tô, nếu rơi vào tay Lý Oánh thì không cần nghĩ cũng biết chúng sẽ hại chết bao nhiêu người.
Tô Tô nhớ căn cứ Thanh Long ở kiếp trước đã thu hút được không biết bao nhiêu nhân tài vô nhân tính như Hạ An, chúng cùng nhau lập nên phòng thí nghiệm dị năng. Theo báo cáo, lúc đó phòng thí nghiệm này khiến mọi người nghe thấy là sợ hãi, đến cả những dị năng giả tiến hóa lần hai ở căn cứ Thanh Long cũng lo lắng, sợ dị năng của mình đặc biệt quá, bị phòng nghiên cứu lôi đi cắt lát.
Vaccine mạt thế cũng là do phòng thí nghiệm dị năng này nghiên cứu ra. Theo thông tin đồn chưa có người chứng thực thì để nghiên cứu ra vaccine mạt thế, căn cứ Thanh Long đã phối hợp với phòng thí nghiệm dị năng, lấy được mấy nghìn trẻ sơ sinh về căn cứ trong vài năm, mục đích là dùng cho công tác thí nghiệm trên cơ thể người của phòng thí nghiệm.
Nên Tô Tô cho rằng, bác sĩ Hồng phải đảm bảo sẽ điều khiển được Hạ An cả đời, nếu không thì phải giết.
Bác sĩ Hồng tiếc nuối nhân tài, cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là không muốn khống chế Hạ An, cũng không muốn giao anh ta cho Tô Tô giết. Tô Tô cũng không muốn thương lượng với bác sĩ Hồng nữa, cô tính thừa dịp lúc nào không có bác sĩ Hồng sẽ xử lý tên Hạ An này. Đương nhiên, Hạ An là nhân tài y học, loại nhân tài này mà giết thì lại mất mát, thôi cứ làm anh ta bị tàn tật, nhưng tất nhiên không thể làm trước mặt bác sĩ Hồng.
Cô ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, tìm hai thành viên của đội phụ nữ tự cường, để họ điều mấy người trong đội đến theo dõi Hạ An.
Không chờ hai thành viên của đội phụ nữ tự cường đến chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô, Hạ An sớm đã không khuất phục mệnh lệnh của Tô Tô, ra tay hành động trước. Anh ta chờ Tô Tô đi thăm Mộc Dương xong, rời khỏi phòng nghiên cứu không lâu sau liền tìm bác sĩ Hồng, khuyên:
“Bác sĩ Hồng, hai ngày trước tôi lên thị trấn nhộng mua đồ, nghe nói Xuân Chính Tông ở Xuân thành đang chiêu mộ nhân tài, nếu chúng ta có thể đem vaccine mạt thế chạy đến chỗ Xuân Chính Thông, thì nghiên cứu này của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi hơn ở thôn Bát Phương.”
“Không được, Tô Tô có ơn với tôi. Tính mạng của tôi là do Tô Tô cứu về từ trong đống zombie, nghiên cứu này không phát triển đi nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi thôn Bát Phương!”
Không phân tích tới chuyện vì sao Xuân Chính Tông lại chạy đến thị trấn nhộng tìm người, bác sĩ Hồng mở miệng đã từ chối lời mời của Hạ An, thái độ rất cương quyết. Anh đã gắn bó với thôn Bát Phương này, dù thôn Bát Phương có nhiều sự trói buộc hơn nữa anh cũng không định bỏ thôn Bát Phương mà đi.
Hạ An cười, hắn không khuyên nữa, nhưng đêm hôm đó hắn ôm toàn bộ tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Hồng đi mất. Lúc đó trời đã tối, Hạ An chỉ nói muốn đi lấy mẫu thực vật giúp bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng cũng thường ra ngoài lấy mẫu vật nên mấy người gác cửa không cảm thấy có gì kì lạ, thả hắn đi.
Chờ tới khi mọi người cảm thấy có gì đó không đúng thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Bác sĩ Hồng ngủ dậy, đang định đi nghiên cứu mới phát hiện toàn bộ tài liệu mà ông dốc hết tâm sức nghiên cứu trong thời gian vừa rồi, đã bị Hạ An cuỗm bỏ đi mất.
Lúc đó anh treo một sợi dây lên cửa, chuyển một cái ghế băng đến định thắt cổ tự tử!
Tô Tô hoảng hốt, lúc cô ôm Tiểu Ái đến nơi thì trong ngoài phòng thí nghiệm bị bao vây chặt chẽ. Bác sĩ Hồng được cứu, anh như mất nửa cái mạng, cứ nằm trong gió lạnh đầu xuân, nỉ non khóc.
Có người chuyển ghế ra cho anh nhưng anh cũng không ngồi, cứ ngồi dưới đất dựa vào ghế khóc, nhìn thấy Tô Tô đẩy xe đẩy của Tiểu Ái đi tới, bác sĩ Hồng liền bò đến trước mặt Tô Tô khóc nói:
“Tô Tô, Tô Tô, đó là tất cả tâm huyết của tôi, toàn bộ tâm huyết của tôi. Cô hãy cử người tìm lại cho tôi, cô nhất định phải tìm lại cho tôi. Tên súc sinh này, tên súc sinh này….”
“Hôm qua tôi nói thế nào với anh? Chỉ mới qua một đêm mà anh đã coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi!”
Nhìn bộ dạng một khóc hai ăn vạ ba thắt cổ của bác sĩ Hồng như một người đàn bà, Tô Tô giận không nói nên lời. Cô đưa tay kéo chiếc ghế băng lại, kéo lại chăn cho Tiểu Ái ở trong xe đẩy. Cô nhìn bác sĩ Hồng, cau mày nói tiếp:
“Tối qua tôi đã nói với anh, tên Hạ An này tâm địa bất chính, bảo anh phải khống chế hắn hoặc giao cho tôi giết. Anh còn không cho đó là đúng, còn bảo vệ hắn, giờ thì chưa qua mười tiếng đồng hồ, Hạ An đã ôm tâm huyết của anh đi rồi, còn có thể trách ai?”
“Không phải, không phải Tô Tô, cô nhất định phải giúp tôi tìm về, nhất định phải giúp tôi tìm về”. Bác sĩ Hồng ngồi trên mặt đất, nghe ra ý của Tô Tô định khoanh tay đứng nhìn, liền vội vàng nói, “Cái Hạ An ăn trộm không chỉ là vaccine mạt thế, mà còn rất nhiều tài liệu nghiên cứu khác, gồm cả mẫu máu của tất cả người trong thôn Bát Phương, trong đó còn có cả của Tiểu Ái và Thiên Tứ! Tô Tô cô phải giúp tôi, phải giúp tôi!”
/706
|